Quan Thuật
Chương 2046: Khách sạn Xuân Hương
Cầm báu vật điêu khắc bằng ngọc trong tay Diệp Phàm cảm thán không dứt. Có thể nói Diệp Phàm cũng đã không bạc đãi y, cho y cái chức Chủ tịch thành phố... Đương nhiên, La Phong cũng là người có năng lực. Diệp Phàm chỉ là làm nên cái ân tình thuận nước giong thuyền (làm ơn mà không tốn công sức) thôi, chuyện này tạm thời không đề cập tới nữa.
"Khách sạn Xuân Hương!" Đứng trước khách sạn do Phạm Xuân Hương mở, ngẩng đầu nhìn lên toà nhà cao 13 tầng, lại trông sang mấy chiếc BMW, Audi trên bãi đỗ xe, thêm vào đó là đám cán bộ hay trọc phú uống đến mặt mũi đỏ gay, Diệp Phàm không khỏi có chút thổn thức trong lòng.
Diệp Phàm lặng lẽ vào khách sạn, gọi vài món ăn, một cút rượu gạo địa phương do tập đoàn Thiên Thủy sản xuất, ngồi ở một góc khuất trên nhà ăn lầu hai nhâm nhi.
Tuy nhiên, cũng không có thấy Phạm Xuân Hương. Hiện giờ cô đã là Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Xuân Hương, hiện tại phỏng chừng đang ngồi trong phòng làm việc sưởi ấm.
Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc khoác tay một cô gái xinh đẹp trong bộ sườn xám mầu phấn hồng bước tới. Người này chính là em họ của Lý Tuyên Thạch, tên Lý Ngưu. Tuy nói họ đều đã rời khỏi đập nước Thiên Thủy được năm sáu năm, tuy nhiên, Lý Ngưu cũng không có thay đổi bao nhiêu.
Trước kia khi Diệp Phàm còn ở đập Thiên Bất thì Lý Ngưu hơn hai mươi tuổi, hiện giờ cũng đã ba mươi. Năm tháng cũng không lưu lại trên vẻ bên ngoài của y nhiều dấu vết. Năm đó Lý Ngưu đang độ tráng niên, tư thế hiển nhiên là cường tráng bá vương lắm chứ.
Một chút thay đổi khá rõ ràng chính là vòng hai của Lý Ngưu đã lồi ra bên ngoài rất nhiều. Khả năng là mấy năm nay phát tài, có tiền nên cũng lười động tay động chân, cho nên, thân thể có mập lên kha khá.
- Đề nghị mọi người chú ý lắng nghe một chút, trưa hôm nay, trưởng ban an ninh tập đoàn Thiên Thuỷ chúng tôi là Lý Ngưu tiên sinh cùng Đại tiểu thư Tiếu Thái Vân tổ chức lễ đính hôn tại đại sảnh lầu hai.
Trưởng ban Lý nói, bởi vì xem ngày quyết định quá đột ngột. Cho nên, xin lỗi mọi người. Hễ là khách dùng cơm ở lầu hai trưa hôm nay, mặc kệ là ăn uống nhiều ít đều sẽ do Trưởng ban Lý chiêu đãi.
Tuy nhiên, xin phiền mọi người một chút, bởi vì là chuyện quyết định đột ngột, cho nên, toàn bộ lầu hai đều phải dành để tổ chức lễ đính hôn cho Trưởng ban Lý.
Các vị các quý ông quý bà, phụ lão hương thân dùng cơm ở đây đều mời đến phòng vip mé phải lầu hai tiếp tục dùng cơm.
Mọi chi phí, Trưởng ban Lý sẽ chi trả. Hơn nữa, hôm nay là ngày vui của Trưởng ban Lý, mỗi người còn được lì xì không ít.
Cho nên, mời mọi người mau đến đó, sẽ đều có nhân viên phục vụ chu đáo.
- Lúc này, một người trung niên vẻ mặt vui mừng lớn tiếng tuyên bố.
Người trung niên vừa dứt lời, những người khách đang dùng cơm đều tỏ vẻ vui mừng tự động đứng lên đi về phía phòng vip. Đây là dịp không tiêu đến tiền mà còn lì xì, hơn nữa, lại là chúc phúc cho người khác, như vậy thì thật là tốt, hà cớ chi mà không làm.
Tiện cho mình cũng tiện cho người, tính giác ngộ của dân chúng Lâm Tuyền vẫn là rất cao.
Tuy nhiên, không may là Diệp Phàm, nhân vật khai sáng cái Quận Lâm Tuyền này lại không có được cái đức tính giác ngộ đó. Tất cả mọi người đi rồi, liền chỉ còn hắn ngồi đó mà tự nhâm nhi.
Nhưng cũng may là lúc này khách khứa hai họ Lý gia đều đang chen chúc vào đại sảnh, cho nên, cũng không ai chú ý tới góc chỗ đồng chí Diệp Phàm đang ngồi.
"Không thể ngờ được Lý Ngưu lại cùng Tiếu Thái Vân kết thành một đôi." Diệp Phàm không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, năm đó, Tiếu Thái Vân là em gái cưng của đại ca trong đám Lâm Tuyền tam bá, Tiếu Hổ Thạch. Năm đó còn mở cái "Nhà ca múa nhạc Lam Nguyệt".
Tiếu Thái Vân ỷ vào cái danh thủ lĩnh của ông anh ở Lâm Tuyền nên cũng là rất kiêu ngạo. Tuy nhiên, sau lại gặp Diệp Phàm nên cũng coi như xui xẻo. Kế hoạch lớn năm đó của Diệp Phàm là khắc chế cho được Tiếu Thái Vân. Khiến Tiếu Hổ Thạch buộc Muội Chỉ nhận lỗi với Diệp Phàm. Bởi vì, thủ lĩnh chính là nhờ vào "nắm tay to". Diệp Phàm chẳng những là quan trên, hơn nữa "nắm tay" lại khá to nên đương nhiên là có sức ảnh hưởng rồi.
Tuy nhiên, Lý gia Tiếu gia không ai phát hiện ra Diệp Phàm cũng không phải là sẽ không có ai phát hiện ra hắn. Diệp Phàm đang nhâm nhi thì người trung niên vừa rồi lên tiếng đã bước tới.
Hắn đánh giá Diệp Phàm trong giây lát rồi rất có lễ phép mà thưa:
- Vị tiên sinh này, rất rất xin lỗi. Tôi là Giám đốc điều hành Khách sạn Xuân Hương, Phạm Thế Nhân. Quý khách cần gì xin mời cứ việc chỉ bảo, tuy nhiên, vẫn phải mời quý khách đến phòng vip dùng cơm. Hết thảy chi phí đều sẽ ghi vào sổ của Trưởng ban Lý Ngưu.
- Phạm Thế Nhân...
Diệp Phàm miệng nhắc lại một câu, mới nhớ lại hình như người này chính là chú bác gì đó của Phạm Xuân Hương. Trước kia khi đến nhà cô ta có gặp qua một lần, chỉ là tạm thời không nhớ ra.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng phát hiện. Giờ phút này, Phạm Thế Nhân đột nhiên thân mình chấn động, hai mắt đồng tử mở to. Người trung niên có chút như nhìn không rõ, không ngờ còn day day mắt, lại nhìn chằm chằm Diệp Phàm đến vài lần, miệng há hốc không thốt ra lời.
- Không cần võ đoán, tôi chính là Diệp Phàm.
Diệp Phàm thản nhiên cười, biết Phạm Thế Nhân đã đoán ra thân phận của mình, lại tiếp:
- Tuy nhiên, tôi cứ thích ở trong này ngồi một lát, chú đừng kinh động bất cứ ai, cứ để tôi xem bọn họ đính hôn đi, ôi, đính hôn, chắc là rất lãng mạn đây...
"A..."
Giám đốc Phạm Thế Nhân không nhịn nổi khẽ kêu lên một tiếng rồi lại khẩn trương bưng kín miệng mình lại, phát hiện cũng không khiến cho người ta chú ý mới nhỏ giọng chào Diệp Phàm:
- Là Chủ tịch thị trấn Diệp.
Diệp Phàm mỉm cười gật gật đầu.
- Vậy thì hay quá, mời ngài cứ thư thả mà dùng.
Giám đốc Phạm nhỏ giọng rồi co giờ lướt nhẹ, tuy nhiên, Diệp Phàm còn dặn dò theo một tiếng, không cho y đem chuyện mình đến để lọt ra ngoài.
Giám đốc Phạm cũng gật đầu, tuy nhiên, không lâu sau, một nữ nhân viên phục vụ trẻ xinh đã bày ra cho Diệp Phàm một bàn đầy đồ ăn. Nhìn vào đám đĩa bát bằng bạc kia cũng lượng chừng đều là các món tủ của Khách sạn Xuân Hương.
- Bạn hữu, bàn của anh rất phong phú đó. Toàn bộ tám món ăn nổi danh nhất của Xuân Hương tửu lầu đều dọn ra cho anh rồi, lạ thật, sao bàn của tôi lại không giống? Lạ quá?
Lúc này, một người khách từ bàn bên cạnh chuyển sang phía Diệp Phàm. Vị khách này còn tưởng rằng Diệp Phàm cũng là tân khách đến chúc mừng.
Tiếu gia và Lý gia đều là nhà giàu, hơn nữa Lý gia tiền nhiều thế lớn, khách quý đến đây không ít. Không lâu sau, Lý Ngưu dẫn Tiếu Thái Vân bước nhanh ra đón tiếp, Diệp Phàm phát hiện, Bí thư Quận ủy đương nhiệm của Quận Lâm Tuyền, ủy viên thường vụ thành ủy Mặc Hương là đồng chí Đoàn Hải dẫn theo một đám cán bộ nhà nước tiến vào. Bọn họ được đám người Lý Ngưu ân cần dẫn đến cái bàn lớn ở trung tâm có thể ngời được đến hai mươi người.
Tuy nhiên, Diệp Phàm không có nghe thấy được giờ này trên đường tới Thiên Thủy, trong một chiếc BMW, Lý Tuyên Thạch đang thoá mạ đứa con Lý Tiểu Hổ, hừ nói:
- Cái thằng nhóc này, ngay cả chú Diệp nhà mày cũng không nhận ra. Mày có phỉa con Lý Tuyên Thạch tao không vậy?
- Không phải con bố thì con ai? Nhưng thật ra rất là lạ.
Lý Tiểu Hổ cãi lại một câu, y thực ra không có sợ Lý Tuyên Thạch.
- Thằng nhóc khốn kiếp, không ngờ lại dám hoài nghi bố mày.
Lý Tiểu Hổ trong nháy mắt liền đã ăn trúng một bạt tai của Lý Tuyên Thạch, họ Lý liếc nhìn đứa con một cái, bảo:
- Tiểu tử thối, chuyện phiền toái do chính mình gây ra còn muốn bố đến chùi đít. Hôm nay là ngày vui của chú Lý Ngưu. Không ngờ lại bắt bố mày chạy lên chạy xuống thế này.
- Ông bô à, không phải bô vừa nghe nói chú Diệp đã trở lại thì lập tức cao hứng đến thiếu chút nữa là hất tung cả bàn làm việc. Còn vội vã nói phải về chỗ lão Cung mà ôm cây đợi thỏ đó sao? Giờ lại còn đi oán tôi, nếu không phải tôi bắn tin cho bố thì bố còn chẳng hay biết gì nữa là. Giờ lại còn ngờ tôi, hớp rượu nhạt của chú Lý thì có gì mà tiếc. Một ông bảo vệ quèn, hay là để tôi gọi chú Trương đưa tôi về, bố không cần về nhà nữa.
Lý Tiểu Hổ mồm miệng cứng cỏi, Lý Tuyên Thạch bị y cãi đến thiếu chút nữa là nghẹn họng.
Ông ta trợn trừng hai mắt, nhìn chòng chọc thằng con, thiếu chút nữa là lái xe xuống rãnh thoát nước.
- Thằng nhóc này, mày coi coi, hai bố con ta thiếu chút nữa là toi rồi.
Lý Tuyên Thạch lại muốn bợp cho thằng con cái nữa, tuy nhiên, đã bị Lý Tiểu Hổ nhanh nhẹn tránh được.
- Ôi, chú Chú Diệp nhà mày có thay đổi gì không ta?
Lý Tuyên Thạch thở dài, cũng là đã lâu không gặp Diệp Phàm.
- Trước kia con chưa gặp qua chú ấy, nên không biết chú có thay đổi gì không. Nhưng mà thôi, hiện tại chú Diệp xem ra rất cao lớn oai vệ, bộ dạng rất đẹp trai. Ông bô ạ, nghe nói chú Diệp làm quan to nữa đấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lý Tiểu Hổ liếc nhìn ông bố một cái, hừ nói.
- Đương nhiên là làm quan to rồi, nghe nói là lên trung ương đảm nhiệm chức gì to lắm. Tiểu tử, khi gặp chú Diệp mồm miệng phải ngon ngọt một chút. Đảm bảo chú Diệp sẽ không để tiểu tử ngươi phải thiệt, xưa nay chú nhà mày là người hào phóng mà. Chỉ cần người ta phóng tay một chút là đủ cho tiểu tử ngươi hưởng thụ đến vô cùng.
Lý Tuyên Thạch dặn dò.
- Chú Diệp không phải loại người như vậy, con thấy chú Diệp làm người rất khiêm tốn. Không giống đám quan to, đến một chút là liền có tiền hô hậu ủng. Chú Diệp chuyến này là âm thầm trở về, phỏng chừng chính là trở về thăm mẹ nuôi. Nếu chú ấy có hừ một tiếng, phỏng chừng tất cả cán bộ quần chúng Quận Lâm Tuyền đều phải tự động xếp hàng nghênh đón.
Lý Tiểu Hổ nói có chút hả hê.
- Chuyện đó là đương nhiên, không cần nói là Quận Lâm Tuyền, chính là lãnh đạo tỉnh Nam Phúc cũng phải xuống dưới cổ động. Chú Diệp nhà mày là gì nào, quan to trên trung ương đấy con ạ! Tuy nhiên, ôi, tiểu tử ngươi thật sự là có mắt như mù. Bảo vật tốt như vậy không ngờ lại để cho thằng béo đó. Tầm nhìn của mày sao lại kém đến nông nỗi này, thực không giống Lý Tuyên Thạch bố mày tý nào?
Lý Tuyên Thạch lại bắt đầu lải nhải, đương nhiên, cũng là khoác lác quá độ....
- Ông bô đừng dông dài nữa, lái xe nhanh lên, khẩn trương trở về xách chút đồ ăn dân dã nấu nướng lên đi, nghe nói chú Diệp rất biết thưởng thức đó.
Lý Tiểu Hổ không ngờ lại dám sai khiến cả ông bố Lý Tuyên Thạch.
- Cũng phải, đến lúc đó đem tìm tất cả các em xinh tươi của công ty du lịch Thiên Thủy chúng ta đến đây tiếp rượu chú Diệp. Chú Diệp nhà mày là khoái cái khoản nầy lắm đó!
Lý Tuyên Thạch cười ha ha, vẻ mặt rất đáng khinh, lão nhấn ga ầm ầm một tiếng, chiếc BMW chạy vọt lên. Nếu để Diệp Phàm nhìn thấy, xác định là sẽ tống cho lão một quyền. Sao cùng hội với đồng chí Diệp Phàm mà chả biết giữ ý gì cả...
- Con xe này không tồi, tăng tốc rất mau, rú ga một phát là phóng cái vèo.
Lý Tuyên Thạch không khỏi cảm thán, liếc nhìn đứa con một cái rồi lại tiếp:
- Có bao giờ Lý Tuyên Thạch này nằm mơ cũng không dám nghĩ là có thể lái BMW. Tiểu Hổ tử, con xe này đến gần triệu rưỡi tệ đó. Mày có thấy không, đến gần 150 dặm trên giờ mà vẫn bon bon như vậy! Trước kia, bố mày ngồi xe ba bánh đến phát chán, nay rốt cuộc cũng được lái xe bốn bánh rồi, ôi xe ba bánh, dĩ vãng một thời!
- Đó là 150 cây số, không phải dặm, ông bô tính lầm rồi. Nếu ông bô cứ tính thế thì có chạy bẩy tám mươi cây vẫn vững vàng thì cũng ngang con máy kéo, có mà BMW cái rắm! Nhưng thôi, nếu chú Diệp năm đó sửa đoạn đường rộng mười mấy mét này hẹp lại một chút thì thật là tốt, con BMW này phỏng chừng là xuống hoàng tuyền rồi.
Lý Tiểu Hổ tiếp tục chọc tức ông bố.
Quan Thuật
"Khách sạn Xuân Hương!" Đứng trước khách sạn do Phạm Xuân Hương mở, ngẩng đầu nhìn lên toà nhà cao 13 tầng, lại trông sang mấy chiếc BMW, Audi trên bãi đỗ xe, thêm vào đó là đám cán bộ hay trọc phú uống đến mặt mũi đỏ gay, Diệp Phàm không khỏi có chút thổn thức trong lòng.
Diệp Phàm lặng lẽ vào khách sạn, gọi vài món ăn, một cút rượu gạo địa phương do tập đoàn Thiên Thủy sản xuất, ngồi ở một góc khuất trên nhà ăn lầu hai nhâm nhi.
Tuy nhiên, cũng không có thấy Phạm Xuân Hương. Hiện giờ cô đã là Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Xuân Hương, hiện tại phỏng chừng đang ngồi trong phòng làm việc sưởi ấm.
Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc khoác tay một cô gái xinh đẹp trong bộ sườn xám mầu phấn hồng bước tới. Người này chính là em họ của Lý Tuyên Thạch, tên Lý Ngưu. Tuy nói họ đều đã rời khỏi đập nước Thiên Thủy được năm sáu năm, tuy nhiên, Lý Ngưu cũng không có thay đổi bao nhiêu.
Trước kia khi Diệp Phàm còn ở đập Thiên Bất thì Lý Ngưu hơn hai mươi tuổi, hiện giờ cũng đã ba mươi. Năm tháng cũng không lưu lại trên vẻ bên ngoài của y nhiều dấu vết. Năm đó Lý Ngưu đang độ tráng niên, tư thế hiển nhiên là cường tráng bá vương lắm chứ.
Một chút thay đổi khá rõ ràng chính là vòng hai của Lý Ngưu đã lồi ra bên ngoài rất nhiều. Khả năng là mấy năm nay phát tài, có tiền nên cũng lười động tay động chân, cho nên, thân thể có mập lên kha khá.
- Đề nghị mọi người chú ý lắng nghe một chút, trưa hôm nay, trưởng ban an ninh tập đoàn Thiên Thuỷ chúng tôi là Lý Ngưu tiên sinh cùng Đại tiểu thư Tiếu Thái Vân tổ chức lễ đính hôn tại đại sảnh lầu hai.
Trưởng ban Lý nói, bởi vì xem ngày quyết định quá đột ngột. Cho nên, xin lỗi mọi người. Hễ là khách dùng cơm ở lầu hai trưa hôm nay, mặc kệ là ăn uống nhiều ít đều sẽ do Trưởng ban Lý chiêu đãi.
Tuy nhiên, xin phiền mọi người một chút, bởi vì là chuyện quyết định đột ngột, cho nên, toàn bộ lầu hai đều phải dành để tổ chức lễ đính hôn cho Trưởng ban Lý.
Các vị các quý ông quý bà, phụ lão hương thân dùng cơm ở đây đều mời đến phòng vip mé phải lầu hai tiếp tục dùng cơm.
Mọi chi phí, Trưởng ban Lý sẽ chi trả. Hơn nữa, hôm nay là ngày vui của Trưởng ban Lý, mỗi người còn được lì xì không ít.
Cho nên, mời mọi người mau đến đó, sẽ đều có nhân viên phục vụ chu đáo.
- Lúc này, một người trung niên vẻ mặt vui mừng lớn tiếng tuyên bố.
Người trung niên vừa dứt lời, những người khách đang dùng cơm đều tỏ vẻ vui mừng tự động đứng lên đi về phía phòng vip. Đây là dịp không tiêu đến tiền mà còn lì xì, hơn nữa, lại là chúc phúc cho người khác, như vậy thì thật là tốt, hà cớ chi mà không làm.
Tiện cho mình cũng tiện cho người, tính giác ngộ của dân chúng Lâm Tuyền vẫn là rất cao.
Tuy nhiên, không may là Diệp Phàm, nhân vật khai sáng cái Quận Lâm Tuyền này lại không có được cái đức tính giác ngộ đó. Tất cả mọi người đi rồi, liền chỉ còn hắn ngồi đó mà tự nhâm nhi.
Nhưng cũng may là lúc này khách khứa hai họ Lý gia đều đang chen chúc vào đại sảnh, cho nên, cũng không ai chú ý tới góc chỗ đồng chí Diệp Phàm đang ngồi.
"Không thể ngờ được Lý Ngưu lại cùng Tiếu Thái Vân kết thành một đôi." Diệp Phàm không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, năm đó, Tiếu Thái Vân là em gái cưng của đại ca trong đám Lâm Tuyền tam bá, Tiếu Hổ Thạch. Năm đó còn mở cái "Nhà ca múa nhạc Lam Nguyệt".
Tiếu Thái Vân ỷ vào cái danh thủ lĩnh của ông anh ở Lâm Tuyền nên cũng là rất kiêu ngạo. Tuy nhiên, sau lại gặp Diệp Phàm nên cũng coi như xui xẻo. Kế hoạch lớn năm đó của Diệp Phàm là khắc chế cho được Tiếu Thái Vân. Khiến Tiếu Hổ Thạch buộc Muội Chỉ nhận lỗi với Diệp Phàm. Bởi vì, thủ lĩnh chính là nhờ vào "nắm tay to". Diệp Phàm chẳng những là quan trên, hơn nữa "nắm tay" lại khá to nên đương nhiên là có sức ảnh hưởng rồi.
Tuy nhiên, Lý gia Tiếu gia không ai phát hiện ra Diệp Phàm cũng không phải là sẽ không có ai phát hiện ra hắn. Diệp Phàm đang nhâm nhi thì người trung niên vừa rồi lên tiếng đã bước tới.
Hắn đánh giá Diệp Phàm trong giây lát rồi rất có lễ phép mà thưa:
- Vị tiên sinh này, rất rất xin lỗi. Tôi là Giám đốc điều hành Khách sạn Xuân Hương, Phạm Thế Nhân. Quý khách cần gì xin mời cứ việc chỉ bảo, tuy nhiên, vẫn phải mời quý khách đến phòng vip dùng cơm. Hết thảy chi phí đều sẽ ghi vào sổ của Trưởng ban Lý Ngưu.
- Phạm Thế Nhân...
Diệp Phàm miệng nhắc lại một câu, mới nhớ lại hình như người này chính là chú bác gì đó của Phạm Xuân Hương. Trước kia khi đến nhà cô ta có gặp qua một lần, chỉ là tạm thời không nhớ ra.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng phát hiện. Giờ phút này, Phạm Thế Nhân đột nhiên thân mình chấn động, hai mắt đồng tử mở to. Người trung niên có chút như nhìn không rõ, không ngờ còn day day mắt, lại nhìn chằm chằm Diệp Phàm đến vài lần, miệng há hốc không thốt ra lời.
- Không cần võ đoán, tôi chính là Diệp Phàm.
Diệp Phàm thản nhiên cười, biết Phạm Thế Nhân đã đoán ra thân phận của mình, lại tiếp:
- Tuy nhiên, tôi cứ thích ở trong này ngồi một lát, chú đừng kinh động bất cứ ai, cứ để tôi xem bọn họ đính hôn đi, ôi, đính hôn, chắc là rất lãng mạn đây...
"A..."
Giám đốc Phạm Thế Nhân không nhịn nổi khẽ kêu lên một tiếng rồi lại khẩn trương bưng kín miệng mình lại, phát hiện cũng không khiến cho người ta chú ý mới nhỏ giọng chào Diệp Phàm:
- Là Chủ tịch thị trấn Diệp.
Diệp Phàm mỉm cười gật gật đầu.
- Vậy thì hay quá, mời ngài cứ thư thả mà dùng.
Giám đốc Phạm nhỏ giọng rồi co giờ lướt nhẹ, tuy nhiên, Diệp Phàm còn dặn dò theo một tiếng, không cho y đem chuyện mình đến để lọt ra ngoài.
Giám đốc Phạm cũng gật đầu, tuy nhiên, không lâu sau, một nữ nhân viên phục vụ trẻ xinh đã bày ra cho Diệp Phàm một bàn đầy đồ ăn. Nhìn vào đám đĩa bát bằng bạc kia cũng lượng chừng đều là các món tủ của Khách sạn Xuân Hương.
- Bạn hữu, bàn của anh rất phong phú đó. Toàn bộ tám món ăn nổi danh nhất của Xuân Hương tửu lầu đều dọn ra cho anh rồi, lạ thật, sao bàn của tôi lại không giống? Lạ quá?
Lúc này, một người khách từ bàn bên cạnh chuyển sang phía Diệp Phàm. Vị khách này còn tưởng rằng Diệp Phàm cũng là tân khách đến chúc mừng.
Tiếu gia và Lý gia đều là nhà giàu, hơn nữa Lý gia tiền nhiều thế lớn, khách quý đến đây không ít. Không lâu sau, Lý Ngưu dẫn Tiếu Thái Vân bước nhanh ra đón tiếp, Diệp Phàm phát hiện, Bí thư Quận ủy đương nhiệm của Quận Lâm Tuyền, ủy viên thường vụ thành ủy Mặc Hương là đồng chí Đoàn Hải dẫn theo một đám cán bộ nhà nước tiến vào. Bọn họ được đám người Lý Ngưu ân cần dẫn đến cái bàn lớn ở trung tâm có thể ngời được đến hai mươi người.
Tuy nhiên, Diệp Phàm không có nghe thấy được giờ này trên đường tới Thiên Thủy, trong một chiếc BMW, Lý Tuyên Thạch đang thoá mạ đứa con Lý Tiểu Hổ, hừ nói:
- Cái thằng nhóc này, ngay cả chú Diệp nhà mày cũng không nhận ra. Mày có phỉa con Lý Tuyên Thạch tao không vậy?
- Không phải con bố thì con ai? Nhưng thật ra rất là lạ.
Lý Tiểu Hổ cãi lại một câu, y thực ra không có sợ Lý Tuyên Thạch.
- Thằng nhóc khốn kiếp, không ngờ lại dám hoài nghi bố mày.
Lý Tiểu Hổ trong nháy mắt liền đã ăn trúng một bạt tai của Lý Tuyên Thạch, họ Lý liếc nhìn đứa con một cái, bảo:
- Tiểu tử thối, chuyện phiền toái do chính mình gây ra còn muốn bố đến chùi đít. Hôm nay là ngày vui của chú Lý Ngưu. Không ngờ lại bắt bố mày chạy lên chạy xuống thế này.
- Ông bô à, không phải bô vừa nghe nói chú Diệp đã trở lại thì lập tức cao hứng đến thiếu chút nữa là hất tung cả bàn làm việc. Còn vội vã nói phải về chỗ lão Cung mà ôm cây đợi thỏ đó sao? Giờ lại còn đi oán tôi, nếu không phải tôi bắn tin cho bố thì bố còn chẳng hay biết gì nữa là. Giờ lại còn ngờ tôi, hớp rượu nhạt của chú Lý thì có gì mà tiếc. Một ông bảo vệ quèn, hay là để tôi gọi chú Trương đưa tôi về, bố không cần về nhà nữa.
Lý Tiểu Hổ mồm miệng cứng cỏi, Lý Tuyên Thạch bị y cãi đến thiếu chút nữa là nghẹn họng.
Ông ta trợn trừng hai mắt, nhìn chòng chọc thằng con, thiếu chút nữa là lái xe xuống rãnh thoát nước.
- Thằng nhóc này, mày coi coi, hai bố con ta thiếu chút nữa là toi rồi.
Lý Tuyên Thạch lại muốn bợp cho thằng con cái nữa, tuy nhiên, đã bị Lý Tiểu Hổ nhanh nhẹn tránh được.
- Ôi, chú Chú Diệp nhà mày có thay đổi gì không ta?
Lý Tuyên Thạch thở dài, cũng là đã lâu không gặp Diệp Phàm.
- Trước kia con chưa gặp qua chú ấy, nên không biết chú có thay đổi gì không. Nhưng mà thôi, hiện tại chú Diệp xem ra rất cao lớn oai vệ, bộ dạng rất đẹp trai. Ông bô ạ, nghe nói chú Diệp làm quan to nữa đấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lý Tiểu Hổ liếc nhìn ông bố một cái, hừ nói.
- Đương nhiên là làm quan to rồi, nghe nói là lên trung ương đảm nhiệm chức gì to lắm. Tiểu tử, khi gặp chú Diệp mồm miệng phải ngon ngọt một chút. Đảm bảo chú Diệp sẽ không để tiểu tử ngươi phải thiệt, xưa nay chú nhà mày là người hào phóng mà. Chỉ cần người ta phóng tay một chút là đủ cho tiểu tử ngươi hưởng thụ đến vô cùng.
Lý Tuyên Thạch dặn dò.
- Chú Diệp không phải loại người như vậy, con thấy chú Diệp làm người rất khiêm tốn. Không giống đám quan to, đến một chút là liền có tiền hô hậu ủng. Chú Diệp chuyến này là âm thầm trở về, phỏng chừng chính là trở về thăm mẹ nuôi. Nếu chú ấy có hừ một tiếng, phỏng chừng tất cả cán bộ quần chúng Quận Lâm Tuyền đều phải tự động xếp hàng nghênh đón.
Lý Tiểu Hổ nói có chút hả hê.
- Chuyện đó là đương nhiên, không cần nói là Quận Lâm Tuyền, chính là lãnh đạo tỉnh Nam Phúc cũng phải xuống dưới cổ động. Chú Diệp nhà mày là gì nào, quan to trên trung ương đấy con ạ! Tuy nhiên, ôi, tiểu tử ngươi thật sự là có mắt như mù. Bảo vật tốt như vậy không ngờ lại để cho thằng béo đó. Tầm nhìn của mày sao lại kém đến nông nỗi này, thực không giống Lý Tuyên Thạch bố mày tý nào?
Lý Tuyên Thạch lại bắt đầu lải nhải, đương nhiên, cũng là khoác lác quá độ....
- Ông bô đừng dông dài nữa, lái xe nhanh lên, khẩn trương trở về xách chút đồ ăn dân dã nấu nướng lên đi, nghe nói chú Diệp rất biết thưởng thức đó.
Lý Tiểu Hổ không ngờ lại dám sai khiến cả ông bố Lý Tuyên Thạch.
- Cũng phải, đến lúc đó đem tìm tất cả các em xinh tươi của công ty du lịch Thiên Thủy chúng ta đến đây tiếp rượu chú Diệp. Chú Diệp nhà mày là khoái cái khoản nầy lắm đó!
Lý Tuyên Thạch cười ha ha, vẻ mặt rất đáng khinh, lão nhấn ga ầm ầm một tiếng, chiếc BMW chạy vọt lên. Nếu để Diệp Phàm nhìn thấy, xác định là sẽ tống cho lão một quyền. Sao cùng hội với đồng chí Diệp Phàm mà chả biết giữ ý gì cả...
- Con xe này không tồi, tăng tốc rất mau, rú ga một phát là phóng cái vèo.
Lý Tuyên Thạch không khỏi cảm thán, liếc nhìn đứa con một cái rồi lại tiếp:
- Có bao giờ Lý Tuyên Thạch này nằm mơ cũng không dám nghĩ là có thể lái BMW. Tiểu Hổ tử, con xe này đến gần triệu rưỡi tệ đó. Mày có thấy không, đến gần 150 dặm trên giờ mà vẫn bon bon như vậy! Trước kia, bố mày ngồi xe ba bánh đến phát chán, nay rốt cuộc cũng được lái xe bốn bánh rồi, ôi xe ba bánh, dĩ vãng một thời!
- Đó là 150 cây số, không phải dặm, ông bô tính lầm rồi. Nếu ông bô cứ tính thế thì có chạy bẩy tám mươi cây vẫn vững vàng thì cũng ngang con máy kéo, có mà BMW cái rắm! Nhưng thôi, nếu chú Diệp năm đó sửa đoạn đường rộng mười mấy mét này hẹp lại một chút thì thật là tốt, con BMW này phỏng chừng là xuống hoàng tuyền rồi.
Lý Tiểu Hổ tiếp tục chọc tức ông bố.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 2046: Khách sạn Xuân Hương
9.2/10 từ 43 lượt.