Quan Thuật
Chương 2001: Tìm Diệp Phàm kiếm chuyện
- Ha ha ha, thực ra Tỉnh uỷ sớm cũng đã chú ý đến một điều. Tập đoàn Nhà máy đường thành phố Đông Cống không chỉ nói ở thành phố Đông Cống, mà đó chính là nhà máy với mô hình lớn ảnh hưởng đến toàn tỉnh.
Giờ đây đã có đầy đủ về tài chính để bảo đảm cho sự vận hành và phát triển. Nó thực sự có thể phát triển, đối với người dân thành phố Đông Cống và cả người dân toàn tỉnh đều là chuyện vui lớn.
Tỉnh uỷ cũng rất chú ý đến sự phát triển của tập đoàn nhà máy đường. Một người lãnh đạo giỏi của tập đoàn có liên quan quan trọng đối với sự phát triển của tập đoàn.
Phó Quốc Vân không trả lời trực tiếp. Diệp lão đại cười mỉm và hơi chút thất vọng. Chép miệng nói:
- Đúng vậy thưa ông, tuy nhiên, nói là tôi rời tỉnh Đông Cống nhưng tôi sẽ luôn quan tâm đến sự phát triển của nhà máy đường. Bởi vì nhà máy giống như là đứa con của tôi vậy, tôi làm sao có thể bỏ nó.
Diệp Phàm bóng gió nói với Phó Quốc Vân, nếu thực sự không giúp cho Lam Tồn Quân được thì ở Bắc Kinh Diệp Phàm cũng sẽ làm.
Bây giờ Diệp Phàm đã có thực lực này rồi, chẳng cần nói nhiều, chỉ cần đến Tây Lâm thanh tra một chuyến, lẽ nào lại không điều tra được lỗi gì?
- Ha ha, chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh chủ nhiệm Diệp quan tâm đến sự phát triển của tỉnh chúng tôi. Đây là một việc tốt, có sự quan tâm của chủ nhiệm Diệp ở Bắc Kinh chắc chắn nhà máy đường sẽ phát triển càng tốt hơn.
Tuy nhiên, chủ nhiệm Diệp là người từ tỉnh Đông Cống đi, anh cũng vừa nói rồi, nhà máy giống như là đứa con của anh.
Vì thế, người làm cha là anh đây làm sao có thể vứt bỏ đứa con của mình được. Nhà máy đường không phải chỉ muốn lớn mạnh, còn muốn phát triển cả nước ngoài nữa sao?
Anh ở trên phải chiếu cố cho chúng tôi một chút, nếu có cơ hội hy vọng anh có thể tạo cho nhà máy một không gian phát triển rộng hơn nữa.
Về việc của đồng chí Tồn Quân, bây giờ tôi có thể nói với anh. Tỉnh uỷ đã có quyết định rồi. Đồng chí Lam Tồn Quân không những vẫn tiếp tục đảm nhiệm Phó bí thư đảng uỷ tập đoàn Nhà máy đường, giám đốc nhà máy.
Mà còn kiêm chức Phó bí thư thành uỷ thành phố Đông Cống, phụ trách một mảng công tác phát triển kinh tế của toàn thành phố.
Phó Quốc Vân nói, nét mặt cười nhạt.
Đến bây giờ Diệp Phàm cảm thấy hình như mình lại trúng kế rồi. Phó Quốc Vân không nói sớm chuyện này, thực tế là muốn ép mình lúc nào cũng phải quan tâm đến nhà máy đường.
Sau này ở kinh thành đường đi rộng lớn hơn, cũng phải bỏ ra một chút sức lực cho nhà máy đường. Đã nói rõ ràng rồi, Diệp Phàm ngươi đã đi rồi nhưng cũng vẫn phải sát vai cùng nhà máy đường.
Lão già này quả thực rất lợi hại. Diệp lão đại bực tức càu nhàu trong lòng.
Thăm hỏi Chủ tịch tỉnh phải tỏ ra dáng vẻ của công việc, Diệp Phàm biết rõ. Đồng chí Chúc bởi vì đường quốc lộ Ngũ Long Sơn mà tâm lý không thoải mái. Ông đã không vui thì Diệp Phàm cũng chẳng cần phải đổ thêm dầu vào lửa làm gì. Hơn nữa bây giờ Diệp lão đại cũng bay cao rồi. Lão Chúc cũng còn có thể làm gì được hắn chứ?
Buổi tối Diệp Phàm đã đến Bắc Kinh.
Vừa đến cổng biệt thực Lá đỏ, nhìn thấy một người cô gái khoác áo choàng dài màu vàng, bên trong là áo lông màu trắng, chân đi một đôi giầy bốt màu hồng, tóc dài đang nhìn chăm chú ngoài cổng, không phải chính là bà xã Kiều Viên Viên nhà mình thì còn là ai?
- Anh, cuối cùng thì anh cũng trở về rồi.
Nhìn thấy Diệp lão đại, Kiều Viên Viên khóe mắt đỏ lên, hơi chút oán trách nói.
- Viên Viên…
Diệp lão đại gọi to và bước một bước dài đến, đưa tay ra ôm lấy Kiều Viên Viên đi vào trong nhà.
- Đừng lộn xộn, quản gia nói có việc muốn tìm anh, ông ta đang đứng bên kia.
Kiều Viên Viên đỏ mặt vội vàng nói.
- Quản gia Cổ Bang là người nhà, ông ta đã làm quản gia cho nhà ta mấy năm rồi, sợ gì chứ?
Diệp lão đại không muốn buông tay, đưa mắt nhìn, thấy Cổ Bang đang đứng dưới bức tường cao hơn chục mét. Có lẽ nhìn thấy hai người đang như vậy nên không muốn đến quấy rầy.
- Cổ Bang, vào đây nói chuyện đi.
Diệp lão đại vẫn ôm Kiều Viên Viên và đi đến trước cửa nói. Cổ Bang vội vàng chạy đến mở cửa.
Trong phòng khách mọi thứ vẫn không thay đổi, Diệp lão đại ôm Kiều Viên Viên ngồi xuống chiếc ghế bành từ đời nhà Thanh. Chiếc ghế này là của người chủ đầu tiên của biệt thự Lá đỏ chế tác phỏng theo ngai vàng của hoàng đế, là phiên bản nhái ghế của vua.
Hơn nữa, người Châu Âu chú trọng hưởng thụ, vì thế chiếc ghế này được thiết kế rất dài, tương đương chiếc giường. Có thể nằm ở đây ngủ. Lúc đó trên ghế còn lót một tấm da chồn mềm mại, nghe nói là da chồn chính tông ở Trường Bạch Sơn Sâm.
Đương nhiên, đối với những người có thể đến biệt thự Lá đỏ làm việc thì đều là những người thân thiết nhất của Diệp Phàm, vậy những người đó làm sao có thể nói năng lung tung được.
- Em sẽ làm cho anh thoải mái ngồi máy bay, ngồi xe lâu như thế anh cũng mệt rồi.
Kiều Viên Viên cũng không ngượng ngùng nữa, quỳ xuống phía sau và đấm lưng cho Diệp lão đại. Đúng là dịu dàng như nước chảy, làm cho Diệp lão đại cảm thấy trong lòng thật dễ chịu.
Cổ Bang đứng bên với nét mặt cung kính, hơi khom lưng xuống. Cổ Bang có lẽ cũng đã 60 tuổi rồi, lưng hơi gù một chút. Tuy nhiên, mấy năm nay ông ta quản lý rất tốt biệt thự Lá đỏ.
- Quản gia, ông ngồi đi, có chuyện gì ông cứ nói.
Diệp Phàm chỉ chiếc ghế bên cạnh nói.
- Tôi đứng quen rồi, ngồi xuống có lẽ không thoải mái.
Cổ Bang giữ vững một nguyên tắc, trước mặt chủ nhân của biệt thự ông quyết không ngồi, đây là phong cách nhất quán của một quản gia tốt.
Bởi vì, là quản gia, địa vị đương nhiên thấp hơn chủ nhân. Anh ngồi xuống chẳng phải là bằng vai phải lứa với chủ nhân hay sao, tuy chủ nhân không nói ra nhưng trong lòng nhất định sẽ không bằng lòng. Chủ nhân không bằng lòng, vậy thì anh có lẽ cũng nên nghỉ việc đi thôi.
Tuy nói bây giờ khởi xướng bình đẳng giữa người với người, nhưng thực sự phải làm công bằng như vậy thì không thể. Có địa vị con người là có đẳng cấp.
- Thế cũng được, ông nói đi.
Diệp Phàm khách khí nói.
- Việc này là như thế này, tôi đã 60 tuổi rồi, gần đây cảm thấy cơ thể đã già yếu đi rất nhiều. Trong biệt thự tuy nói là việc không nhiều, nhưng nếu sức lực không đủ thì sợ là khó gánh vác được công việc. Vì thế việc của quản gia trong biệt thực có thể tìm kiếm, chọn người khác hay không?
Cổ Bang cẩn thận hỏi.
- Ừm, nói cũng đúng, ông cũng nên trở về nhà bế cháu hưởng hạnh phúc gia đình rồi. Thế này đi, vấn đề này tôi không quen ông hãy giới thiệu một người xem sao?
Diệp Phàm rất tín nhiệm ông ta nên mới nói thế.
- Chọn người tôi cũng đã chọn được một người rồi. Chỉ là phải chờ xem anh có hài lòng hay không mới được. Không thích hợp với anh thì nhất định không được.
Cổ Bang nói.
- Hãy nói qua cho tôi nghe xem?
Diệp Phàm nói.
- Anh ta họ Lý, tên là Lý Sâm. Năm nay 30 tuổi. Xuất thân từ gia tộc họ Lý đời nhà Thanh. Là một người rất có tâm trong việc chăm sóc người, hơn nữa, đã được hun đúc từ nhỏ.
Sau đó lại học ngành quản gia hoàng gia tại một trường đại học ở nước ngoài. Biệt thực Lá đỏ là sự kết hợp đông tây, người này rất quen thuộc tập tục của Trung Quốc.
Lại được học cách quản lý của phương Tây, đúng là một người tài. Không dấu gì ông, người này cũng có quan hệ thân thích với tôi.
Vì thế, tôi đã sớm chú ý đến anh ta. Hơn nữa, bởi vì là thân thích, cho nên cũng không phải lo lắng người được chọn có vấn đề gì hay không. Là một quản gia, nhất định phải biết rõ thân phận của anh ta.
Cổ Bang vừa giới thiệu vừa đưa ra tài liệu có liên quan đến Lý Sâm.
- Dòng họ Lý thời nhà Thanh, lẽ nào xuất thân từ gia tộc nổi tiếng đó?
Kiều Viên Viên chớp mắt, bỗng thấy hứng thú. Đối với thái giám, người của tứ cửu thành đều cảm thấy hứng thú, bởi vì nó quá thần bí.
- Không sai, chính là xuất thân từ gia tộc của Lý Liên Anh. Tổ tiên của anh ta cùng tông đường với Lý Liên Anh.
Sau đó Lý Liên Anh làm đại tổng quản, thỉnh thoảng cũng trở về quê hương, hậu duệ của họ Lý cũng đã học được rất nhiều kinh nghiệm đối nhân xử thế từ ông ta.
Kỳ thực, xã hội lúc đó, có thể chăm sóc tốt cho người cũng là một nghệ thuật. Đối với quản gia mà nói thì cần phải làm cho chủ nhân thoải mái mới được.
Hơn nữa, công việc của quản gia cũng liên quan đến nhiều phương diện. Ví dụ như đối nhân xử thế, giải quyết quan hệ…
Cổ Bang đối với vấn đề này rất có tâm huyết, liên tục nói ra. Diệp Phàm và Kiều Viên Viên nghe đến say mê, cảm thấy rất thú vị.
- Thế này nhé, ông dẫn dắt anh ta một thời gian. Đến khi có thể độc lập quản lý thì ông hãy về nhà. Còn nữa, ông cũng đã vất vả vì biệt thự Lá đỏ nhiều năm rồi. Hai ngày nữa tôi sẽ thưởng cho ông một triệu. Coi như là tiền để ông ổn định gia đình.
Diệp Phàm nói, đối với những người trung thành với mình Diệp Phàm luôn rất rộng rãi.
Hơn nữa, nghề quản gia đối với người trong nhà mình mà nói thì rất quan trọng, một người quản gia trung thành không phải dễ dàng mà có được.
- Cảm ơn, như vậy là quá nhiều rồi ạ. Mấy năm lại đây, anh trả lương cho chúng tôi đều nhiều hơn so với những người đồng nghiệp khác. Chúng tôi đã thỏa mãn lắm rồi.
Cổ Bang vội nói. Ông hiểu rõ, những người như Diệp tiên sinh đây là một người rất giỏi và rộng lượng, đối với những người này rất coi trọng tình cảm, sau này có lẽ khi cần giúp đỡ cũng có thể đến tìm anh ta.
- Không có gì, ông nên nhận lấy. Còn những thứ khác, ông hãy huấn luyện cho Lý Sâm quen việc là được.
Diệp Phàm nói.
- Tôi sẽ làm.
Cổ Bang nhìn Diệp Phàm đáp, rồi bỗng nhiên nhíu mày.
- Còn việc gì nữa sao?
Diệp Phàm nhận ra bộ dạng khác thường của Cổ Bang liền hỏi.
- Thực sự còn một việc, tôi không thể giải quyết được. Gần đây có người tìm đến biệt thự Lá đỏ của chúng ta, luôn tìm tôi nói là muốn mua lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tuy nhiên, công tử đã từng nói với tôi là ai cũng đều không bán, vì thế tôi từ chối người đó. Nhưng người đó vẫn cứ quấy rầy.
Hơn nữa, gần đây lại còn nghiêm trọng hơn, lúc nào cũng có người xuất hiện quấy rầy. Sau đó tôi đã chú tâm để mắt, lặng lẽ điều tra một chút.
Mới biết được có người muốn xây dựng tòa cao ốc Quốc Đông cao 50 tầng bên cạnh, và đất xung quanh đều đã bị họ ép bán lại hết rồi.
Có người không muốn bán, họ liền cho người nửa đêm quấy rối. Hơn nữa, đối với những nhà bị cưỡng chế, họ thậm chí họ còn dùng thủ đoạn đe dọa.
Có nhiều người đã bị đánh rồi, đồ vật trong nhà đều bị đập phá hết. Mà biệt thự Lá đỏ của chúng ta lại là điểm trung tâm trong quy hoạch tòa nhà Quốc Đông của họ, họ quyết phải lấy cho bằng được.
Tuy nhiên, nhìn thấy phong cách biệt thự cổ của chúng ta như vậy, họ cũng biết rằng chủ nhân của nó cũng không phải bình thường. Vì thế, trước kia còn có chút do dự.
Gần đây thì không ổn rồi, càng ngày họ càng ngang ngược. Thậm chí thường xuyên có vài tên lưu manh lang thang trước cổng. Nhưng may là có cao thủ Lý Tùng anh tìm về, anh ta tức giận chạy ra ngoài cổng đạp gãy một tảng đá xanh ở bên cạnh, bọn chúng mới bỏ đi.
Tuy nhiên không lâu sau chúng lại đến. Hơn nữa lại là bọn khác. Trong đó có tên cũng có thể đá đạp gãy tảng đá đó thị uy trước cổng nhà chúng ta.
Và khẩu khí của người chạy đến đàm phán với tôi cũng càng ngày càng cứng rắn hơn, vừa mới hôm qua, chúng nói mười triệu bán lại cho chúng tôi biệt thự Lá đỏ
Một tháng sau nếu vẫn không chuyển đi thì sẽ phải thế này, thế kia. Tôi vốn muốn báo cáo lại với anh chuyện này, nhưng thời gian trước lại không liên lạc được.
Cổ Bang nói.
- Chẳng phải là tôi đã lưu lại số điện thoại của Thứ trưởng Thiết ở Bộ Công an cho ông rồi sao? Khi có việc gì thì tìm ông ta.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, một cơn lửa giận lại dần bốc lên.
Quan Thuật
Giờ đây đã có đầy đủ về tài chính để bảo đảm cho sự vận hành và phát triển. Nó thực sự có thể phát triển, đối với người dân thành phố Đông Cống và cả người dân toàn tỉnh đều là chuyện vui lớn.
Tỉnh uỷ cũng rất chú ý đến sự phát triển của tập đoàn nhà máy đường. Một người lãnh đạo giỏi của tập đoàn có liên quan quan trọng đối với sự phát triển của tập đoàn.
Phó Quốc Vân không trả lời trực tiếp. Diệp lão đại cười mỉm và hơi chút thất vọng. Chép miệng nói:
- Đúng vậy thưa ông, tuy nhiên, nói là tôi rời tỉnh Đông Cống nhưng tôi sẽ luôn quan tâm đến sự phát triển của nhà máy đường. Bởi vì nhà máy giống như là đứa con của tôi vậy, tôi làm sao có thể bỏ nó.
Diệp Phàm bóng gió nói với Phó Quốc Vân, nếu thực sự không giúp cho Lam Tồn Quân được thì ở Bắc Kinh Diệp Phàm cũng sẽ làm.
Bây giờ Diệp Phàm đã có thực lực này rồi, chẳng cần nói nhiều, chỉ cần đến Tây Lâm thanh tra một chuyến, lẽ nào lại không điều tra được lỗi gì?
- Ha ha, chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh chủ nhiệm Diệp quan tâm đến sự phát triển của tỉnh chúng tôi. Đây là một việc tốt, có sự quan tâm của chủ nhiệm Diệp ở Bắc Kinh chắc chắn nhà máy đường sẽ phát triển càng tốt hơn.
Tuy nhiên, chủ nhiệm Diệp là người từ tỉnh Đông Cống đi, anh cũng vừa nói rồi, nhà máy giống như là đứa con của anh.
Vì thế, người làm cha là anh đây làm sao có thể vứt bỏ đứa con của mình được. Nhà máy đường không phải chỉ muốn lớn mạnh, còn muốn phát triển cả nước ngoài nữa sao?
Anh ở trên phải chiếu cố cho chúng tôi một chút, nếu có cơ hội hy vọng anh có thể tạo cho nhà máy một không gian phát triển rộng hơn nữa.
Về việc của đồng chí Tồn Quân, bây giờ tôi có thể nói với anh. Tỉnh uỷ đã có quyết định rồi. Đồng chí Lam Tồn Quân không những vẫn tiếp tục đảm nhiệm Phó bí thư đảng uỷ tập đoàn Nhà máy đường, giám đốc nhà máy.
Mà còn kiêm chức Phó bí thư thành uỷ thành phố Đông Cống, phụ trách một mảng công tác phát triển kinh tế của toàn thành phố.
Phó Quốc Vân nói, nét mặt cười nhạt.
Đến bây giờ Diệp Phàm cảm thấy hình như mình lại trúng kế rồi. Phó Quốc Vân không nói sớm chuyện này, thực tế là muốn ép mình lúc nào cũng phải quan tâm đến nhà máy đường.
Sau này ở kinh thành đường đi rộng lớn hơn, cũng phải bỏ ra một chút sức lực cho nhà máy đường. Đã nói rõ ràng rồi, Diệp Phàm ngươi đã đi rồi nhưng cũng vẫn phải sát vai cùng nhà máy đường.
Lão già này quả thực rất lợi hại. Diệp lão đại bực tức càu nhàu trong lòng.
Thăm hỏi Chủ tịch tỉnh phải tỏ ra dáng vẻ của công việc, Diệp Phàm biết rõ. Đồng chí Chúc bởi vì đường quốc lộ Ngũ Long Sơn mà tâm lý không thoải mái. Ông đã không vui thì Diệp Phàm cũng chẳng cần phải đổ thêm dầu vào lửa làm gì. Hơn nữa bây giờ Diệp lão đại cũng bay cao rồi. Lão Chúc cũng còn có thể làm gì được hắn chứ?
Buổi tối Diệp Phàm đã đến Bắc Kinh.
Vừa đến cổng biệt thực Lá đỏ, nhìn thấy một người cô gái khoác áo choàng dài màu vàng, bên trong là áo lông màu trắng, chân đi một đôi giầy bốt màu hồng, tóc dài đang nhìn chăm chú ngoài cổng, không phải chính là bà xã Kiều Viên Viên nhà mình thì còn là ai?
- Anh, cuối cùng thì anh cũng trở về rồi.
Nhìn thấy Diệp lão đại, Kiều Viên Viên khóe mắt đỏ lên, hơi chút oán trách nói.
- Viên Viên…
Diệp lão đại gọi to và bước một bước dài đến, đưa tay ra ôm lấy Kiều Viên Viên đi vào trong nhà.
- Đừng lộn xộn, quản gia nói có việc muốn tìm anh, ông ta đang đứng bên kia.
Kiều Viên Viên đỏ mặt vội vàng nói.
- Quản gia Cổ Bang là người nhà, ông ta đã làm quản gia cho nhà ta mấy năm rồi, sợ gì chứ?
Diệp lão đại không muốn buông tay, đưa mắt nhìn, thấy Cổ Bang đang đứng dưới bức tường cao hơn chục mét. Có lẽ nhìn thấy hai người đang như vậy nên không muốn đến quấy rầy.
- Cổ Bang, vào đây nói chuyện đi.
Diệp lão đại vẫn ôm Kiều Viên Viên và đi đến trước cửa nói. Cổ Bang vội vàng chạy đến mở cửa.
Trong phòng khách mọi thứ vẫn không thay đổi, Diệp lão đại ôm Kiều Viên Viên ngồi xuống chiếc ghế bành từ đời nhà Thanh. Chiếc ghế này là của người chủ đầu tiên của biệt thự Lá đỏ chế tác phỏng theo ngai vàng của hoàng đế, là phiên bản nhái ghế của vua.
Hơn nữa, người Châu Âu chú trọng hưởng thụ, vì thế chiếc ghế này được thiết kế rất dài, tương đương chiếc giường. Có thể nằm ở đây ngủ. Lúc đó trên ghế còn lót một tấm da chồn mềm mại, nghe nói là da chồn chính tông ở Trường Bạch Sơn Sâm.
Đương nhiên, đối với những người có thể đến biệt thự Lá đỏ làm việc thì đều là những người thân thiết nhất của Diệp Phàm, vậy những người đó làm sao có thể nói năng lung tung được.
- Em sẽ làm cho anh thoải mái ngồi máy bay, ngồi xe lâu như thế anh cũng mệt rồi.
Kiều Viên Viên cũng không ngượng ngùng nữa, quỳ xuống phía sau và đấm lưng cho Diệp lão đại. Đúng là dịu dàng như nước chảy, làm cho Diệp lão đại cảm thấy trong lòng thật dễ chịu.
Cổ Bang đứng bên với nét mặt cung kính, hơi khom lưng xuống. Cổ Bang có lẽ cũng đã 60 tuổi rồi, lưng hơi gù một chút. Tuy nhiên, mấy năm nay ông ta quản lý rất tốt biệt thự Lá đỏ.
- Quản gia, ông ngồi đi, có chuyện gì ông cứ nói.
Diệp Phàm chỉ chiếc ghế bên cạnh nói.
- Tôi đứng quen rồi, ngồi xuống có lẽ không thoải mái.
Cổ Bang giữ vững một nguyên tắc, trước mặt chủ nhân của biệt thự ông quyết không ngồi, đây là phong cách nhất quán của một quản gia tốt.
Bởi vì, là quản gia, địa vị đương nhiên thấp hơn chủ nhân. Anh ngồi xuống chẳng phải là bằng vai phải lứa với chủ nhân hay sao, tuy chủ nhân không nói ra nhưng trong lòng nhất định sẽ không bằng lòng. Chủ nhân không bằng lòng, vậy thì anh có lẽ cũng nên nghỉ việc đi thôi.
Tuy nói bây giờ khởi xướng bình đẳng giữa người với người, nhưng thực sự phải làm công bằng như vậy thì không thể. Có địa vị con người là có đẳng cấp.
- Thế cũng được, ông nói đi.
Diệp Phàm khách khí nói.
- Việc này là như thế này, tôi đã 60 tuổi rồi, gần đây cảm thấy cơ thể đã già yếu đi rất nhiều. Trong biệt thự tuy nói là việc không nhiều, nhưng nếu sức lực không đủ thì sợ là khó gánh vác được công việc. Vì thế việc của quản gia trong biệt thực có thể tìm kiếm, chọn người khác hay không?
Cổ Bang cẩn thận hỏi.
- Ừm, nói cũng đúng, ông cũng nên trở về nhà bế cháu hưởng hạnh phúc gia đình rồi. Thế này đi, vấn đề này tôi không quen ông hãy giới thiệu một người xem sao?
Diệp Phàm rất tín nhiệm ông ta nên mới nói thế.
- Chọn người tôi cũng đã chọn được một người rồi. Chỉ là phải chờ xem anh có hài lòng hay không mới được. Không thích hợp với anh thì nhất định không được.
Cổ Bang nói.
- Hãy nói qua cho tôi nghe xem?
Diệp Phàm nói.
- Anh ta họ Lý, tên là Lý Sâm. Năm nay 30 tuổi. Xuất thân từ gia tộc họ Lý đời nhà Thanh. Là một người rất có tâm trong việc chăm sóc người, hơn nữa, đã được hun đúc từ nhỏ.
Sau đó lại học ngành quản gia hoàng gia tại một trường đại học ở nước ngoài. Biệt thực Lá đỏ là sự kết hợp đông tây, người này rất quen thuộc tập tục của Trung Quốc.
Lại được học cách quản lý của phương Tây, đúng là một người tài. Không dấu gì ông, người này cũng có quan hệ thân thích với tôi.
Vì thế, tôi đã sớm chú ý đến anh ta. Hơn nữa, bởi vì là thân thích, cho nên cũng không phải lo lắng người được chọn có vấn đề gì hay không. Là một quản gia, nhất định phải biết rõ thân phận của anh ta.
Cổ Bang vừa giới thiệu vừa đưa ra tài liệu có liên quan đến Lý Sâm.
- Dòng họ Lý thời nhà Thanh, lẽ nào xuất thân từ gia tộc nổi tiếng đó?
Kiều Viên Viên chớp mắt, bỗng thấy hứng thú. Đối với thái giám, người của tứ cửu thành đều cảm thấy hứng thú, bởi vì nó quá thần bí.
- Không sai, chính là xuất thân từ gia tộc của Lý Liên Anh. Tổ tiên của anh ta cùng tông đường với Lý Liên Anh.
Sau đó Lý Liên Anh làm đại tổng quản, thỉnh thoảng cũng trở về quê hương, hậu duệ của họ Lý cũng đã học được rất nhiều kinh nghiệm đối nhân xử thế từ ông ta.
Kỳ thực, xã hội lúc đó, có thể chăm sóc tốt cho người cũng là một nghệ thuật. Đối với quản gia mà nói thì cần phải làm cho chủ nhân thoải mái mới được.
Hơn nữa, công việc của quản gia cũng liên quan đến nhiều phương diện. Ví dụ như đối nhân xử thế, giải quyết quan hệ…
Cổ Bang đối với vấn đề này rất có tâm huyết, liên tục nói ra. Diệp Phàm và Kiều Viên Viên nghe đến say mê, cảm thấy rất thú vị.
- Thế này nhé, ông dẫn dắt anh ta một thời gian. Đến khi có thể độc lập quản lý thì ông hãy về nhà. Còn nữa, ông cũng đã vất vả vì biệt thự Lá đỏ nhiều năm rồi. Hai ngày nữa tôi sẽ thưởng cho ông một triệu. Coi như là tiền để ông ổn định gia đình.
Diệp Phàm nói, đối với những người trung thành với mình Diệp Phàm luôn rất rộng rãi.
Hơn nữa, nghề quản gia đối với người trong nhà mình mà nói thì rất quan trọng, một người quản gia trung thành không phải dễ dàng mà có được.
- Cảm ơn, như vậy là quá nhiều rồi ạ. Mấy năm lại đây, anh trả lương cho chúng tôi đều nhiều hơn so với những người đồng nghiệp khác. Chúng tôi đã thỏa mãn lắm rồi.
Cổ Bang vội nói. Ông hiểu rõ, những người như Diệp tiên sinh đây là một người rất giỏi và rộng lượng, đối với những người này rất coi trọng tình cảm, sau này có lẽ khi cần giúp đỡ cũng có thể đến tìm anh ta.
- Không có gì, ông nên nhận lấy. Còn những thứ khác, ông hãy huấn luyện cho Lý Sâm quen việc là được.
Diệp Phàm nói.
- Tôi sẽ làm.
Cổ Bang nhìn Diệp Phàm đáp, rồi bỗng nhiên nhíu mày.
- Còn việc gì nữa sao?
Diệp Phàm nhận ra bộ dạng khác thường của Cổ Bang liền hỏi.
- Thực sự còn một việc, tôi không thể giải quyết được. Gần đây có người tìm đến biệt thự Lá đỏ của chúng ta, luôn tìm tôi nói là muốn mua lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tuy nhiên, công tử đã từng nói với tôi là ai cũng đều không bán, vì thế tôi từ chối người đó. Nhưng người đó vẫn cứ quấy rầy.
Hơn nữa, gần đây lại còn nghiêm trọng hơn, lúc nào cũng có người xuất hiện quấy rầy. Sau đó tôi đã chú tâm để mắt, lặng lẽ điều tra một chút.
Mới biết được có người muốn xây dựng tòa cao ốc Quốc Đông cao 50 tầng bên cạnh, và đất xung quanh đều đã bị họ ép bán lại hết rồi.
Có người không muốn bán, họ liền cho người nửa đêm quấy rối. Hơn nữa, đối với những nhà bị cưỡng chế, họ thậm chí họ còn dùng thủ đoạn đe dọa.
Có nhiều người đã bị đánh rồi, đồ vật trong nhà đều bị đập phá hết. Mà biệt thự Lá đỏ của chúng ta lại là điểm trung tâm trong quy hoạch tòa nhà Quốc Đông của họ, họ quyết phải lấy cho bằng được.
Tuy nhiên, nhìn thấy phong cách biệt thự cổ của chúng ta như vậy, họ cũng biết rằng chủ nhân của nó cũng không phải bình thường. Vì thế, trước kia còn có chút do dự.
Gần đây thì không ổn rồi, càng ngày họ càng ngang ngược. Thậm chí thường xuyên có vài tên lưu manh lang thang trước cổng. Nhưng may là có cao thủ Lý Tùng anh tìm về, anh ta tức giận chạy ra ngoài cổng đạp gãy một tảng đá xanh ở bên cạnh, bọn chúng mới bỏ đi.
Tuy nhiên không lâu sau chúng lại đến. Hơn nữa lại là bọn khác. Trong đó có tên cũng có thể đá đạp gãy tảng đá đó thị uy trước cổng nhà chúng ta.
Và khẩu khí của người chạy đến đàm phán với tôi cũng càng ngày càng cứng rắn hơn, vừa mới hôm qua, chúng nói mười triệu bán lại cho chúng tôi biệt thự Lá đỏ
Một tháng sau nếu vẫn không chuyển đi thì sẽ phải thế này, thế kia. Tôi vốn muốn báo cáo lại với anh chuyện này, nhưng thời gian trước lại không liên lạc được.
Cổ Bang nói.
- Chẳng phải là tôi đã lưu lại số điện thoại của Thứ trưởng Thiết ở Bộ Công an cho ông rồi sao? Khi có việc gì thì tìm ông ta.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, một cơn lửa giận lại dần bốc lên.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 2001: Tìm Diệp Phàm kiếm chuyện
9.2/10 từ 43 lượt.