Quan Thuật
Chương 1994: Kho vàng của Đao Bá
- Đây là bảo vật gia truyền của tiền bối, tôi không cần.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Ở nhà ta còn có một cái, bọn tiểu bối công lực không đủ không dùng được, lãng phí cũng lãng phí rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hơn nữa, cậu cũng truyền cho ta Hóa Âm Mê Thuật, cũng là tuyệt kỹ của môn phái các cậu, ha ha, ta tặng cậu cái này, cũng là điều nên làm.
Thiên Âm Đâu bị Nguyễn Cống Ba nhét vào tay Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng không khách khí nữa, nhận lấy. Hai bên lại trao đổi số điện thoại.
- Ta phải đi rồi, phải nhanh chóng trở về trị bệnh, nể mặt ta, về sau gọi ta Nguyễn lão ca là được rồi. Ha ha
Nguyễn Cống Ba cười lớn rất hào sảng, nói đi là đi.
- Một lão ca không tồi, nói chung là cũng được.
Diệp Phàm cất Thiên Âm Đâu, đứng bên cạnh tổ ong nhìn ngó, không ngờ phát hiện bên cạnh buồng ong chúa có rất nhiều gian nhỏ. Bên trong có mười mấy thứ gì đó giống nhộng ong màu đen.
- Nếu là hậu duệ ong hút máu nhỏ bảo vệ ong chúa, nếu có thể nuôi sống và huấn luyện, có lẽ khi công kích bất ngờ xuất chiêu còn có thể thu được hiệu quả bất ngờ.
Diệp Phàm suy nghĩ, lập tức lấy ra cái chai bỏ toàn bộ nhộng ong này vào trong, biết đâu ngựa chết lại thành ngựa sống, coi như là làm thí nghiệm.
- Chết tiệt, còn phải trở về thu thập nấm Hùng Mão nữa. Phẩm chất có kém chút cũng đã kém rồi.
Làm mất nửa ngày, một chút mật ong cũng xuống bụng cả.
Diệp Phàm có chút buồn bực sau khi thu dọn xong lập tức vội vàng trở về sơn động của Đao Bá.
Phát hiện Lam Tồn Quân đang đứng ở trước nhà tranh lo lắng dậm chân, vừa thấy Diệp Phàm, hét lớn:
- Lão Đại, rốt cục anh đã trở lại, tôi còn tưởng rằng anh ngỏm rồi!
Hơn nữa, tay này giang rộng hai tay ôm Diệp Phàm thân mật.
- Gì, ngỏm cái rắm, vớ vẩn! Tiểu tử cậu hy vọng tôi bị như thế có phải không?
Diệp Phàm đánh cậu ta một quyền, hai người ôm chặt nhau, giống hai "Thím"
Nhưng, không lâu, Lam Tồn Quân khịt khịt mũi nhíu mày. Sau khi ngửi thấy liền bưng kín mũi, đẩy Diệp Phàm ra, vẻ mặt quái dị nhìn anh ta.
- Ha ha, ha ha, xin lỗi, hơi thối một chút." Diệp Phàm vô cùng xấu hổ, bởi vì, để tiêu diệt ong hút máu, hai bên đại chiến một ngày một đêm. Lúc ấy làm gì có thời gian đại tiểu tiện, kết quả, toàn bộ đều xả trong quần hết. Bởi vì không mang theo quần áo, cho nên, đương nhiên là thối không thể ngửi nổi.
- Quần áo đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Đây này, cầm đi.
Lam Tồn Quân mang ba lô lại. Diệp Phàm vội vàng đến khe suối tắm rửa thay quần áo, cuối cùng cũng gọn gàng trở lại.
- Sao không thấy Đao Bá với Hoa Hồng Đỏ?
Diệp Phàm lúc này mới nhớ tới bọn họ, có chút nghi hoặc hỏi.
- Haiz, anh vào xem đi.
Lam Tồn Quân thở dài, chỉ vào nhà tranh.
Khẳng định xảy ra chuyện gì rồi, Diệp Phàm bước nhanh vào nhà tranh.
Phát hiện Đao Ba với Hoa Hồng Đỏ đều nằm ở trên giường, trên người đều là máu, bộ dạng giống như sắp không xong rồi.
- Sao lại thế này?
Diệp Phàm quay đầu hỏi Lam Tồn Quân.
- Sau khi anh đi rồi Hoa Hồng Đỏ buộc Đao Bá dẫn chúng em đến nơi hắn giấu vàng, tất nhiên, đối với chỗ giấu vàng, em cũng cảm thấy hứng thú, cho nên phải đi.
Kết quả, vàng khối tìm được hơn một tấn. Khối to cũng phải mấy chục khối, ánh vàng rực rỡ chói mắt.
Tuy nhiên, Hoa Hồng Đỏ thừa lúc Đao Bá không chú ý một đao chém tới, tôi cũng không kịp phòng bị. Mà gã Đao Bá này cũng quỷ quái, không ngờ che dấu khí lực.
Trước khi sắp chết cũng tàn nhẫn rút đao từ trong ngực ra phản chiêu cũng khiến Hoa Hồng Đỏ dính một đao trước ngực.
Công lực Đao Bá cao hơn Hoa Hồng Đỏ, nhoáng cái cả hai người đều rơi vào tình trạng thê thảm.
Cho nên, hai người mới có cái bộ dạng này.
Lam Tồn Quân nói.
- Tôi không biết anh là ai? Có điều, anh là cao thủ, Đao Bá tôi khâm phục. Chỉ có điều, tôi… Tôi hy vọng anh có thể giữ lại một ít vàng cho các anh em của tôi. Để cho bọn họ về nhà, sau này không làm chuyện xấu nữa, làm một người tốt. Dù sao, bọn họ theo tôi cũng đã mấy năm.
Đao Bá nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt kỳ vọng. Người này, không ngờ gắng chịu đựng còn chưa chết.
- Được!
Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, Diệp Phàm trước nay tôn trọng hạng người kiên cường này.
Càng tôn trọng tình anh em, bởi vì, Diệp Phàm cũng là một người như vậy.
- Cảm ơn...
Đao Bá liếc nhìn Diệp Phàm lần cuối cùng, đầu ngoẹo sang bên, lần này là chết thật. Hơn nữa, là "ra đi" không tiếc nuối.
- Khụ khụ khụ rốt cục ngươi cũng chết trước ta.
Đúng lúc này, Hoa Hồng Đỏ không ngờ lớn tiếng cười, khóe miệng ứa máu tươi.
- Cô có thù oán với hắn à?
Diệp Phàm phán đoán hỏi.
- Thù không đợi trời chung, tôi vì sao phải làm lão đại, chính là vì có một ngày có thể tiêu diệt Đao Bá.
Cha tôi vốn là một cảnh sát chống ma túy. Sau cũng chết dưới đao của Đao Bá. Còn mẹ tôi vì quá thương nhớ cha, cuối cùng cũng buồn bực mà chết.
Cho nên, từ cái thời đó, tôi thề sẽ giết Đao Bá. Cảm ơn các anh đã thay tôi làm được việc này.
Tôi lúc này cũng sắp chết, hy vọng anh có thể buông tha cho những thủ hạ còn sống của tôi. Thật ra, bọn họ phần lớn là bị cuộc sống bắt buộc.
Không ai sinh ra đã muốn làm những chuyện này. Ngày ngày sống trước đường đao mũi kiếm, bọn họ, cũng là đám người rất thê thảm."
Hoa Hồng Đỏ nói.
Diệp Phàm không trả lời, tiến tới duỗi ngón tay điểm xuống mấy lượt, lại lấy ra kim châm mấy mũi. Nói:
- Tôi sẽ đem cô trao cho cô giáo Hồng Lăng em gái cô, ít nhất, trước khi chết cô có thể nhìn mặt em gái cô lần cuối.
Nói xong cùng Lam Tồn Quân thu toàn bộ nấm Hùng Mạo gói lại. Sau đó ra ngoài động. Diệp Phàm dùng loa nói với mọi người chuyện này.
Không lâu sau, ba mươi thủ hạ còn lại của Đao Bá đều đầu hàng.
Diệp Phàm đem vàng khối ra đập vỡ, chia một phần cho những người này. Đám người này cũng cảm ơn rối rít, mỗi người cầm đi số vàng không dưới một trăm ngàn khối
Mà trước khi đi, số vàng khối này Diệp Phàm tất nhiên sẽ không bỏ qua. May mắn mấy người ai nầy đều là đại lực sĩ, mỗi người cõng mười khối cũng không khó mang đi. Bên này, trước khi đi, Diệp Phàm lại dùng lựu đạn phá sập động Vạn Thông.
Hoa Hồng Đỏ được em cô cô giáo Hồng Lăng cõng đi, còn thủ hạ còn lại của Hoa Hồng Đỏ đều bị Diệp Phàm phế võ công rồi đuổi đi. Về phần Hoàng Quân, lại bị Thiết Chiêm Hùng trói lại sau đó muốn đưa về nước chịu kết án.
Tuy nói Hoàng Quân cũng có nỗi khổ, nhưng luật pháp không dung tình. Chuyện xấu hắn làm còn lớn hơn nỗi khổ.
- Haizz, giống như một giấc mộng.
Mắt nhìn con đường quanh co men theo sườn núi, Thiết Chiêm Hùng có chút cảm thán nói.
- Cuộc đời vốn là một giấc mộng
Lam Tồn Quân cũng ngơ ngác nhìn sườn núi, cũng thấy bùi ngùi.
Hôm nay đến đội phòng vệ thành phố Đông Cống có một vị khách thần bí, là đồng chí Tiền Đào Quốc tư lệnh phân quân khu thành phố đích thân đưa tới.
Buổi tối, đồng chí Tiền Đào Quốc đích thân dẫn đội trưởng đội phòng vệ Long Nhất Phong cùng với mười mấy thân tín chủ chốt nhất tới một nơi thần bí gần biên giới.
Lúc nửa đêm từ bên phía Việt Nam một đám khách thần bí vượt biên sang, sau khi đồng chí lãnh đạo cấp trên thần bí đó bắt tay với một đồng chí bên Việt Nam sang thì trở về tới thành phố Đông Cống.
Chia tay tại thành phố Đông Cống.
Tuy nhiên, đội trưởng Long Nhất Phong và tư lệnh Tiền Đào Quốc đặc biệt hưng phấn. Bởi vì, đồng chí tóc ngang vai từ bên kia sang đã giao cho bọn họ một tên tội phạm truy nã toàn quốc chính là Hoàng Quân trùm thuốc phiện nổi danh mà họ hy vọng bắt giữ đã lâu.
Hơn nữa, vị khách thần bí kia có dặn. Hoàng Quân coi như là do Bộ đội biên phòng thành phố Đông Cống bắt được.
Đây chính là công lao rất lớn, dựa vào chuyện này, đội trưởng Long Nhất Phong với tư lệnh Tiền Đào Quốc ít nhất có thể được vinh danh lập công trạng bậc hai, mà công trạng bậc nhất cũng có thể được.
- Tư lệnh, những người này là ai, thần bí quá. Lợi hại, không ngờ sang bên kia bắt Hoàng Quân tên cẩu tạp chủng này đưa về. Mẹ kiếp, xem ông đây xử lý hắn như thế nào. Để bắt được hắn, trước đây chúng ta đã hy sinh mất ba người anh em.
Nhìn xe vị khách thần bí kia đã đi xa, Long Nhất Phong hỏi nhỏ tư lệnh Tiền.
- Nhất Phong, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Đây là quân luật có biết không?
Tư lệnh Tiền vẻ mặt nghiêm túc dặn dò.
- Tôi rõ rồi tư lệnh! Tôi đã phạm sai lầm, xin tư lệnh phê bình!
Long Nhất Phong đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội trên mặt hiện ra một tia hổ thẹn.
- Chúng ta là người một nhà, sau này chú ý một chút là được.
Có đôi lúc, họa từ miệng mà ra.
Tư lệnh Tiền giải thích, sau đó vỗ vỗ vai đội trưởng Long, thân thiết nói
- Thật ra, Nhất Phong, ngay cả tôi cũng không rõ vị khách kia là ai?
Tôi nghĩ không phải là nhánh quân thần bí của cục Tình báo. Tuy nhiên, có lẽ là lãnh đạo Liệp Miêu Thủy Châu tới.
Chuyện này, lúc đó là tư lệnh Quy đích thân chỉ thị cho tôi. Chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thủ trưởng phân công là được.
Có điều, vị khách bên kia sang đã cho chúng ta một chuyện tốt, chúng ta phải cảm kích bọn họ.
- Ha ha hai người Long Nhất Phong và Tiền Đào Quốc không ngờ chạm mặt đều không nhận ra chúng ta. Thú vị thật.
Lam Tồn Quân rốt cuộc không nhịn được, bật cười.
- Đã biết sự lợi hại của loại nước thuốc này chưa?
Diệp Phàm nhìn bản mặt mới của Lam Tồn Quân, thản nhiên cười.
- Quả nhiên lợi hại, lúc trước còn chưa cảm thấy bao nhiêu, lần này cảm giác đặc biệt rõ ràng. Thời gian không lâu không ngờ phát triển đến mức này, loại nước thuốc này cấp bậc có phải càng ngày càng cao không.
Lam Tồn Quân cười nói. Phát hiện Lý Cường và Trương Cường vẫn ở trong đại sảnh hý hoáy thứ đồ chơi ánh vàng rực rỡ đó.
- Tôi thấy, hai người sắp biến thành lũ hám tài rồi.
Chiêm Hùng không nhịn nổi cười nói.
- Ha ha, đi theo anh Diệp lăn lộn đúng là tốt. Đi một chuyến này, đủ ông đây ăn cả đời.
Số vàng khối này, chuyển về nhà con mẹ nó thật sự là đỉnh đấy. Về nhà phải làm cái kho vàng thôi.
Trương Cường cười khan một tiếng. Các đồng chí khác đều xấu hổ, một người nhiều nhất được chia mấy khối vàng, tay này không ngờ muốn xây kho vàng?
- Trương Cường, chuẩn bị cướp ngân hàng Âu Châu có phải không?
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Ý gì thế Bộ trưởng Thiết?
Trương Cường không hiểu nhìn anh ta.
- Toàn bộ số vàng khối này cho cậu cũng chỉ mấy chục khối, còn xây kho vàng, chuẩn bị tàng trữ bao nhiêu. Một tấn hay mười tấn. Không đủ có phải sẽ đi cướp ngân hàng không. Nghe nói vàng khối mà cục dự trữ liên bang Mỹ cất giữ cũng không ít, cậu có thể sang bên ấy đọ sức với Navy seal một chút.
Thiết Chiêm Hùng cười khan.
- Ha ha, quỹ đen thôi.
Trương Cường cũng cười khan.
Ha ha ha...
Mọi người đều bật cười mở, tâm trạng rất tốt.
- Các cậu kể ra mới là lần đầu theo Diệp Phàm, tôi là lần thứ hai rồi. Căn nhà ở thủ đô của tôi chính là Diệp lão đệ giúp tôi kiếm đó.
Nếu không, Thiết Chiêm Hùng tôi lúc này đang ngồi xổm tại căn nhà bốn phòng ngủ một phòng khách mà bộ Công an phân cho rồi. Tuy nói thế nó cũng rất được. Nhưng, vẫn là sân nhà cũ thoải mái a. Bên trong có giếng có cây có hoa có cỏ, tự tại tiêu dao..
Hơn nữa, lần này chia tiền, chính là có thể tu sửa toàn bộ lại một lần. Phải là kiểu giả cổ, phải làm cho xa xỉ.
Bà xã thích kiểu vườn Tô Châu, lần này sẽ mời đại sư Tô Châu đến sửa, lần này, chắc chắn bà xã sẽ vui vẻ.
Thiết Chiêm Hùng cũng mở miệng thao thao, vui tươi hớn hở cười nói.
Quan Thuật
Diệp Phàm lắc đầu.
- Ở nhà ta còn có một cái, bọn tiểu bối công lực không đủ không dùng được, lãng phí cũng lãng phí rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hơn nữa, cậu cũng truyền cho ta Hóa Âm Mê Thuật, cũng là tuyệt kỹ của môn phái các cậu, ha ha, ta tặng cậu cái này, cũng là điều nên làm.
Thiên Âm Đâu bị Nguyễn Cống Ba nhét vào tay Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng không khách khí nữa, nhận lấy. Hai bên lại trao đổi số điện thoại.
- Ta phải đi rồi, phải nhanh chóng trở về trị bệnh, nể mặt ta, về sau gọi ta Nguyễn lão ca là được rồi. Ha ha
Nguyễn Cống Ba cười lớn rất hào sảng, nói đi là đi.
- Một lão ca không tồi, nói chung là cũng được.
Diệp Phàm cất Thiên Âm Đâu, đứng bên cạnh tổ ong nhìn ngó, không ngờ phát hiện bên cạnh buồng ong chúa có rất nhiều gian nhỏ. Bên trong có mười mấy thứ gì đó giống nhộng ong màu đen.
- Nếu là hậu duệ ong hút máu nhỏ bảo vệ ong chúa, nếu có thể nuôi sống và huấn luyện, có lẽ khi công kích bất ngờ xuất chiêu còn có thể thu được hiệu quả bất ngờ.
Diệp Phàm suy nghĩ, lập tức lấy ra cái chai bỏ toàn bộ nhộng ong này vào trong, biết đâu ngựa chết lại thành ngựa sống, coi như là làm thí nghiệm.
- Chết tiệt, còn phải trở về thu thập nấm Hùng Mão nữa. Phẩm chất có kém chút cũng đã kém rồi.
Làm mất nửa ngày, một chút mật ong cũng xuống bụng cả.
Diệp Phàm có chút buồn bực sau khi thu dọn xong lập tức vội vàng trở về sơn động của Đao Bá.
Phát hiện Lam Tồn Quân đang đứng ở trước nhà tranh lo lắng dậm chân, vừa thấy Diệp Phàm, hét lớn:
- Lão Đại, rốt cục anh đã trở lại, tôi còn tưởng rằng anh ngỏm rồi!
Hơn nữa, tay này giang rộng hai tay ôm Diệp Phàm thân mật.
- Gì, ngỏm cái rắm, vớ vẩn! Tiểu tử cậu hy vọng tôi bị như thế có phải không?
Diệp Phàm đánh cậu ta một quyền, hai người ôm chặt nhau, giống hai "Thím"
Nhưng, không lâu, Lam Tồn Quân khịt khịt mũi nhíu mày. Sau khi ngửi thấy liền bưng kín mũi, đẩy Diệp Phàm ra, vẻ mặt quái dị nhìn anh ta.
- Ha ha, ha ha, xin lỗi, hơi thối một chút." Diệp Phàm vô cùng xấu hổ, bởi vì, để tiêu diệt ong hút máu, hai bên đại chiến một ngày một đêm. Lúc ấy làm gì có thời gian đại tiểu tiện, kết quả, toàn bộ đều xả trong quần hết. Bởi vì không mang theo quần áo, cho nên, đương nhiên là thối không thể ngửi nổi.
- Quần áo đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Đây này, cầm đi.
Lam Tồn Quân mang ba lô lại. Diệp Phàm vội vàng đến khe suối tắm rửa thay quần áo, cuối cùng cũng gọn gàng trở lại.
- Sao không thấy Đao Bá với Hoa Hồng Đỏ?
Diệp Phàm lúc này mới nhớ tới bọn họ, có chút nghi hoặc hỏi.
- Haiz, anh vào xem đi.
Lam Tồn Quân thở dài, chỉ vào nhà tranh.
Khẳng định xảy ra chuyện gì rồi, Diệp Phàm bước nhanh vào nhà tranh.
Phát hiện Đao Ba với Hoa Hồng Đỏ đều nằm ở trên giường, trên người đều là máu, bộ dạng giống như sắp không xong rồi.
- Sao lại thế này?
Diệp Phàm quay đầu hỏi Lam Tồn Quân.
- Sau khi anh đi rồi Hoa Hồng Đỏ buộc Đao Bá dẫn chúng em đến nơi hắn giấu vàng, tất nhiên, đối với chỗ giấu vàng, em cũng cảm thấy hứng thú, cho nên phải đi.
Kết quả, vàng khối tìm được hơn một tấn. Khối to cũng phải mấy chục khối, ánh vàng rực rỡ chói mắt.
Tuy nhiên, Hoa Hồng Đỏ thừa lúc Đao Bá không chú ý một đao chém tới, tôi cũng không kịp phòng bị. Mà gã Đao Bá này cũng quỷ quái, không ngờ che dấu khí lực.
Trước khi sắp chết cũng tàn nhẫn rút đao từ trong ngực ra phản chiêu cũng khiến Hoa Hồng Đỏ dính một đao trước ngực.
Công lực Đao Bá cao hơn Hoa Hồng Đỏ, nhoáng cái cả hai người đều rơi vào tình trạng thê thảm.
Cho nên, hai người mới có cái bộ dạng này.
Lam Tồn Quân nói.
- Tôi không biết anh là ai? Có điều, anh là cao thủ, Đao Bá tôi khâm phục. Chỉ có điều, tôi… Tôi hy vọng anh có thể giữ lại một ít vàng cho các anh em của tôi. Để cho bọn họ về nhà, sau này không làm chuyện xấu nữa, làm một người tốt. Dù sao, bọn họ theo tôi cũng đã mấy năm.
Đao Bá nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt kỳ vọng. Người này, không ngờ gắng chịu đựng còn chưa chết.
- Được!
Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, Diệp Phàm trước nay tôn trọng hạng người kiên cường này.
Càng tôn trọng tình anh em, bởi vì, Diệp Phàm cũng là một người như vậy.
- Cảm ơn...
Đao Bá liếc nhìn Diệp Phàm lần cuối cùng, đầu ngoẹo sang bên, lần này là chết thật. Hơn nữa, là "ra đi" không tiếc nuối.
- Khụ khụ khụ rốt cục ngươi cũng chết trước ta.
Đúng lúc này, Hoa Hồng Đỏ không ngờ lớn tiếng cười, khóe miệng ứa máu tươi.
- Cô có thù oán với hắn à?
Diệp Phàm phán đoán hỏi.
- Thù không đợi trời chung, tôi vì sao phải làm lão đại, chính là vì có một ngày có thể tiêu diệt Đao Bá.
Cha tôi vốn là một cảnh sát chống ma túy. Sau cũng chết dưới đao của Đao Bá. Còn mẹ tôi vì quá thương nhớ cha, cuối cùng cũng buồn bực mà chết.
Cho nên, từ cái thời đó, tôi thề sẽ giết Đao Bá. Cảm ơn các anh đã thay tôi làm được việc này.
Tôi lúc này cũng sắp chết, hy vọng anh có thể buông tha cho những thủ hạ còn sống của tôi. Thật ra, bọn họ phần lớn là bị cuộc sống bắt buộc.
Không ai sinh ra đã muốn làm những chuyện này. Ngày ngày sống trước đường đao mũi kiếm, bọn họ, cũng là đám người rất thê thảm."
Hoa Hồng Đỏ nói.
Diệp Phàm không trả lời, tiến tới duỗi ngón tay điểm xuống mấy lượt, lại lấy ra kim châm mấy mũi. Nói:
- Tôi sẽ đem cô trao cho cô giáo Hồng Lăng em gái cô, ít nhất, trước khi chết cô có thể nhìn mặt em gái cô lần cuối.
Nói xong cùng Lam Tồn Quân thu toàn bộ nấm Hùng Mạo gói lại. Sau đó ra ngoài động. Diệp Phàm dùng loa nói với mọi người chuyện này.
Không lâu sau, ba mươi thủ hạ còn lại của Đao Bá đều đầu hàng.
Diệp Phàm đem vàng khối ra đập vỡ, chia một phần cho những người này. Đám người này cũng cảm ơn rối rít, mỗi người cầm đi số vàng không dưới một trăm ngàn khối
Mà trước khi đi, số vàng khối này Diệp Phàm tất nhiên sẽ không bỏ qua. May mắn mấy người ai nầy đều là đại lực sĩ, mỗi người cõng mười khối cũng không khó mang đi. Bên này, trước khi đi, Diệp Phàm lại dùng lựu đạn phá sập động Vạn Thông.
Hoa Hồng Đỏ được em cô cô giáo Hồng Lăng cõng đi, còn thủ hạ còn lại của Hoa Hồng Đỏ đều bị Diệp Phàm phế võ công rồi đuổi đi. Về phần Hoàng Quân, lại bị Thiết Chiêm Hùng trói lại sau đó muốn đưa về nước chịu kết án.
Tuy nói Hoàng Quân cũng có nỗi khổ, nhưng luật pháp không dung tình. Chuyện xấu hắn làm còn lớn hơn nỗi khổ.
- Haizz, giống như một giấc mộng.
Mắt nhìn con đường quanh co men theo sườn núi, Thiết Chiêm Hùng có chút cảm thán nói.
- Cuộc đời vốn là một giấc mộng
Lam Tồn Quân cũng ngơ ngác nhìn sườn núi, cũng thấy bùi ngùi.
Hôm nay đến đội phòng vệ thành phố Đông Cống có một vị khách thần bí, là đồng chí Tiền Đào Quốc tư lệnh phân quân khu thành phố đích thân đưa tới.
Buổi tối, đồng chí Tiền Đào Quốc đích thân dẫn đội trưởng đội phòng vệ Long Nhất Phong cùng với mười mấy thân tín chủ chốt nhất tới một nơi thần bí gần biên giới.
Lúc nửa đêm từ bên phía Việt Nam một đám khách thần bí vượt biên sang, sau khi đồng chí lãnh đạo cấp trên thần bí đó bắt tay với một đồng chí bên Việt Nam sang thì trở về tới thành phố Đông Cống.
Chia tay tại thành phố Đông Cống.
Tuy nhiên, đội trưởng Long Nhất Phong và tư lệnh Tiền Đào Quốc đặc biệt hưng phấn. Bởi vì, đồng chí tóc ngang vai từ bên kia sang đã giao cho bọn họ một tên tội phạm truy nã toàn quốc chính là Hoàng Quân trùm thuốc phiện nổi danh mà họ hy vọng bắt giữ đã lâu.
Hơn nữa, vị khách thần bí kia có dặn. Hoàng Quân coi như là do Bộ đội biên phòng thành phố Đông Cống bắt được.
Đây chính là công lao rất lớn, dựa vào chuyện này, đội trưởng Long Nhất Phong với tư lệnh Tiền Đào Quốc ít nhất có thể được vinh danh lập công trạng bậc hai, mà công trạng bậc nhất cũng có thể được.
- Tư lệnh, những người này là ai, thần bí quá. Lợi hại, không ngờ sang bên kia bắt Hoàng Quân tên cẩu tạp chủng này đưa về. Mẹ kiếp, xem ông đây xử lý hắn như thế nào. Để bắt được hắn, trước đây chúng ta đã hy sinh mất ba người anh em.
Nhìn xe vị khách thần bí kia đã đi xa, Long Nhất Phong hỏi nhỏ tư lệnh Tiền.
- Nhất Phong, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Đây là quân luật có biết không?
Tư lệnh Tiền vẻ mặt nghiêm túc dặn dò.
- Tôi rõ rồi tư lệnh! Tôi đã phạm sai lầm, xin tư lệnh phê bình!
Long Nhất Phong đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội trên mặt hiện ra một tia hổ thẹn.
- Chúng ta là người một nhà, sau này chú ý một chút là được.
Có đôi lúc, họa từ miệng mà ra.
Tư lệnh Tiền giải thích, sau đó vỗ vỗ vai đội trưởng Long, thân thiết nói
- Thật ra, Nhất Phong, ngay cả tôi cũng không rõ vị khách kia là ai?
Tôi nghĩ không phải là nhánh quân thần bí của cục Tình báo. Tuy nhiên, có lẽ là lãnh đạo Liệp Miêu Thủy Châu tới.
Chuyện này, lúc đó là tư lệnh Quy đích thân chỉ thị cho tôi. Chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thủ trưởng phân công là được.
Có điều, vị khách bên kia sang đã cho chúng ta một chuyện tốt, chúng ta phải cảm kích bọn họ.
- Ha ha hai người Long Nhất Phong và Tiền Đào Quốc không ngờ chạm mặt đều không nhận ra chúng ta. Thú vị thật.
Lam Tồn Quân rốt cuộc không nhịn được, bật cười.
- Đã biết sự lợi hại của loại nước thuốc này chưa?
Diệp Phàm nhìn bản mặt mới của Lam Tồn Quân, thản nhiên cười.
- Quả nhiên lợi hại, lúc trước còn chưa cảm thấy bao nhiêu, lần này cảm giác đặc biệt rõ ràng. Thời gian không lâu không ngờ phát triển đến mức này, loại nước thuốc này cấp bậc có phải càng ngày càng cao không.
Lam Tồn Quân cười nói. Phát hiện Lý Cường và Trương Cường vẫn ở trong đại sảnh hý hoáy thứ đồ chơi ánh vàng rực rỡ đó.
- Tôi thấy, hai người sắp biến thành lũ hám tài rồi.
Chiêm Hùng không nhịn nổi cười nói.
- Ha ha, đi theo anh Diệp lăn lộn đúng là tốt. Đi một chuyến này, đủ ông đây ăn cả đời.
Số vàng khối này, chuyển về nhà con mẹ nó thật sự là đỉnh đấy. Về nhà phải làm cái kho vàng thôi.
Trương Cường cười khan một tiếng. Các đồng chí khác đều xấu hổ, một người nhiều nhất được chia mấy khối vàng, tay này không ngờ muốn xây kho vàng?
- Trương Cường, chuẩn bị cướp ngân hàng Âu Châu có phải không?
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Ý gì thế Bộ trưởng Thiết?
Trương Cường không hiểu nhìn anh ta.
- Toàn bộ số vàng khối này cho cậu cũng chỉ mấy chục khối, còn xây kho vàng, chuẩn bị tàng trữ bao nhiêu. Một tấn hay mười tấn. Không đủ có phải sẽ đi cướp ngân hàng không. Nghe nói vàng khối mà cục dự trữ liên bang Mỹ cất giữ cũng không ít, cậu có thể sang bên ấy đọ sức với Navy seal một chút.
Thiết Chiêm Hùng cười khan.
- Ha ha, quỹ đen thôi.
Trương Cường cũng cười khan.
Ha ha ha...
Mọi người đều bật cười mở, tâm trạng rất tốt.
- Các cậu kể ra mới là lần đầu theo Diệp Phàm, tôi là lần thứ hai rồi. Căn nhà ở thủ đô của tôi chính là Diệp lão đệ giúp tôi kiếm đó.
Nếu không, Thiết Chiêm Hùng tôi lúc này đang ngồi xổm tại căn nhà bốn phòng ngủ một phòng khách mà bộ Công an phân cho rồi. Tuy nói thế nó cũng rất được. Nhưng, vẫn là sân nhà cũ thoải mái a. Bên trong có giếng có cây có hoa có cỏ, tự tại tiêu dao..
Hơn nữa, lần này chia tiền, chính là có thể tu sửa toàn bộ lại một lần. Phải là kiểu giả cổ, phải làm cho xa xỉ.
Bà xã thích kiểu vườn Tô Châu, lần này sẽ mời đại sư Tô Châu đến sửa, lần này, chắc chắn bà xã sẽ vui vẻ.
Thiết Chiêm Hùng cũng mở miệng thao thao, vui tươi hớn hở cười nói.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1994: Kho vàng của Đao Bá
9.2/10 từ 43 lượt.