Quan Thuật

Chương 197: Một lát sau điện thoại trong phòng họp đổ chuông

Lý Hồng Dương bất đắc dĩ phải ngừng lại, thở dài nói Phó Bí thư Tạ ở Đảng ủy thành phố muốn nói chuyện, bảo để cho tất cả mọi người cùng nghe.

- Nói ngắn gọn, tôi không rảnh nói chuyện phiếm với các anh.

Cục Công an huyện các anh xảy ra chuyện gì vậy? Đường đường một phó cục trưởng như Cổ Thu Hoa lại có thể dùng cách tra tấn, quyền đấm cước đá một Phó Chủ tịch thị trấn.Giờ là thời đại nào rồi, mang ra cả roi da ngâm nước ớt, có phải đã chuẩn bị cả ghế Ông Hổ (hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duỗi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau) rồi phải không? Nghe nói bị đánh người thương tích đầy mình, thiếu chút nữa thì mất mạng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Tôi vốn không định nhắc đến nhưng xem ra không nói không được. Cô Tạ Mị Nhi ở Thủy Vân Cư kia nếu không phải là cháu gái của tôi thì cũng khó có thể giữ được tánh mạng ở huyện Ngư Dương các anh.

Bà chủ Thủy Vân Cư Tạ Mị Nhi là cháu gái ruột của tôi. Lần trước Phó Chủ tịch thị trấn Diệp Phàm cũng bởi vì chuyện của nó nên mới bị đám người do Vương Tiểu Ba và Cổ Thu Hoa cầm đầu đánh cho bị thương nặng. Tôi cũng không muốn truy cứu chuyện lần đó nữa nên ngày hôm qua tôi đến Ngư Dương thăm cháu gái nhưng không gặp mặt mọi người.

Ai biết mới qua một đêm mà Diệp Phàm lại có thể bị đánh gần chết. Ngư Dương các ngươi là hang ổ thổ phỉ có phải hay không?

Phó cục trưởng cục công an huyện công khai câu kết với người, ra mặt cho người.

Làm bừa!

Các anh tra xét cẩn thận cho tôi, xử lý nghiêm khắc. Báo cáo kết quả đến chỗ tôi ở Đảng ủy thành phố. Tôi muốn xem các anh xử lý như thế nào.

Không còn luật lệ gì hết! Đây là thiên hạ của Đảng sao? Các ngươi còn là cán bộ Đảng sao?

Tôi đã thấy Diệp Phàm, một chàng trai không tồi. Mới vừa rồi tôi đã tìm hiểu được một chút, cậu ta mới tốt nghiệp được nửa năm, Làm được rất nhiều việc thực chất, còn được nhận giải thưởng lớn dũng sĩ của Bộ Công an và Chính phủ (Quốc vụ viện). Nghe nói còn lấy được cho huyện các anh hai trăm vạn, từ điểm đó mà nói chính là một nhân tài, một trang tuấn kiệt.

Ngư Dương các anh đối đãi với nhân tài như vậy có phải hay không? Nếu cùng một dạng như vậy thì Ngư Dương khắc phục khó khăn như thế nào?


Trương Tào Trung cũng nghe đi, hai người Chủ tịch và bí thư huyện các anh hãy suy nghĩ kỹ xem.

Tôi mới vừa đọc lướt qua danh sách hội nghị thường vụ huyện các anh báo lên lại càng thất kinh. Người như Cổ Thu Hoa tựa hồ còn là một trong hai người được đề cử với Cục Công an thành phố đề bạt lên làm cục trưởng. Ai là người đề cử, làm rõ cho tôi biết. Tôi muốn nghe một chút người đề cử cho biết lý do.

Phó bí thư Đảng ủy thành phố Tạ Quốc Trung đúng lúc đang được phân công quản lý công an, vừa nói ra những câu này khiến Trương Tào Trung nhất thời đen mặt như đáy nồi, tuy nhiên cũng biết không tránh nổi.

Tất cả các thường vụ khác đều nhìn chằm chằm khiến y cũng không dám để Phó Bí thư Tạ chờ lâu, đành phải đứng lên cung kính nói vào điện thoại:

- Phó Bí thư Tạ, tôi xin kiểm điểm với anh. Chính tôi đề cử Cổ Thu Hoa. Tôi bị y làm mê muội rồi, xin tổ chức xử phạt.

- Chuyện xử phạt phải chu toàn, nhất định cần nghiêm trị hung thủ, có câu trả lời cho Diệp Phàm. Không thể làm mọi người chán nản, phải trấn an Diệp Phàm. Các anh đều làm quan lâu rồi, tôi không cần nói về những việc này. Việc chọn người của Cục Công an huyện các anh cũng nên quyết định đi. Chuyện Cổ Thu Hoa đã rung lên hồi chuông báo động rồi.

Tạ Quốc Trung cúp luôn điện thoại.

Trương Tào Trung mới vừa ngồi xuống thì điện thoại lại vang lên.

- Bí thư Lý à! Tôi là Cố Minh Khải, bật loa ngoài lên cho tôi. Tôi biết các anh đang họp hội nghị thường ủy, để cho mọi người cùng nghe luôn.

Tư Lệnh phân khu quân đội thành phố, thường vụ Đảng ủy thành phố Cố Minh Khải nói ầm ầm.

Lý Hồng Dương đành phải chịu, lòng thấy ớn lạnh không thể làm gì khác hơn là chờ bị mất mặt một lần nữa, đoán chừng cũng là vì chuyện Diệp Phàm. Nhưng trong lòng y lại cũng thầm cao hứng. Kế sách thuận thế đánh hổ của mình cuối cùng cũng thành công. Trong lời nói Phó Bí thư Tạ mới vừa rồi đã có hàm ý không tín nhiệm Trương Tào Trung nữa, hai người được đề cử thì Cổ Thu Hoa nhất định sẽ đổ, chỉ còn lại mỗi Chu Bá Thành, không chọn hắn thì chọn ai.


- Tôi là Cố Minh Khải ở quân khu, chuyện khác thì không muốn nói,tôi vốn không muốn can thiệp vào chuyện của địa phương nhưng các anh lần này dính vào là thân nhân quân đội.

Quân nhân chúng tôi vì bảo vệ quốc gia phải xa vợ lìa con đến đóng ở huyện nghèo Ngư Dương này, các anh lại làm cái gì vậy, ép buộc thân nhân quân đội làm cái gì vậy? Nói khó nghe một chút chính là bắt gái nhà lành làm điếm, mà người đó còn là vợ con chị em của những quân nhân đang bảo vệ đất nước. Theo tính cách của tôi thì nên bắt hết mấy gã công tử đó đem bắn chết cho rồi. Có bắn chết cũng chưa hết giận! ***, không còn biết nói sao nữa. Nghe nói có một dũng sĩ tên là Diệp Phàm đứng ra người thì sau lại bị trả thù. Công an chúng ta thật anh hùng đó, không đi bắt bọn xấu khinh thường gia đình quân nhân mà ngược lại coi dũng sĩ là kẻ thù giai cấp.

Cục Công an thành chỗ dùng cách tra tấn thời cổ đại, dùng ghế Ông Hổ và roi da ngâm nước ớt để tiếp đón một cán bộ của đất nước, thật quá ác độc!

Lòng tôi rỉ máu. Đau! Đối xử với kẻ thù giai cấp còn không độc ác đến như vậy.

Thiếu tá Tề Thiên, tiểu đoàn trưởng của binh đoàn đặc nhiệm Liệp Báo đóng ở Thủy Châu thuộc quân khu Lĩnh Nam nể mặt chúng tôi mới không báo cáo thẳng lên quân khu, Nếu không thường vụ chúng tôi phải giấu mặt vào đâu, Cố Minh Khải tôi chắc phải nhảy lầu, mất mặt quá đi! Thiếu tá Tề chẳng qua chỉ yêu cầu phân khu quân đội chúng tôi ra mặt giám sát đốc thúc xử lý nghiêm khắc hung thủ mà thôi.

Các anh xem xem phải làm thế nào đi, có câu trả lời thuyết phục cho người bị hại. Tôi muốn biết kết quả, không vừa ý là sẽ lại chửi mắng đó. Có người gọi tôi là thùng thuốc nổ, đừng có để tôi nổ trúng. Cố Minh Khải tôi lần này cũng muốn hành động như một đảng ủy viên thành phố viên Mặc Hương.

Cố Minh Khải rất bộc trực, đó chính là tính cách của người quân nhân, ăn thẳng nói thật không nể mặt đám đầu não huyện Ngư Dương một chút nào. Hơn nữa người ta là một thường vụ Đảng ủy thành phố lại cần phải nể mặt lưu tình với đám tôm tép Ngư Dương này sao?

Trong lúc nhất thời, các thường ủy trong phòng họp đều không thế nào noi là dễ nhìn, khó coi nhất chính là nhóm Trương Tào Trung, Chu Trường Hà, Phí Mặc.

Lý Hồng Dương còn khá hơn chút ít, "e hèm" một tiếng, đổi chén trà mới rồi bắt đầu nổ giòn giã.

- Nghĩ rằng chắc chắn tất cả mọi người đều đã nghe rõ, Ngư Dương chúng ta lần này nổi tiếng rồi. Lần trước ba người đứng đầu Đảng ủy thành phố chỉ đích danh phê bình kinh tế Ngư Dương chúng ta không thể đi lên. Lần này hai thường ủy Đảng ủy thành phố đã tìm tới cửa, chỉ đạo ý kiến xử lý nữa! Còn phải báo cáo lên hai vị thường vụ cao nhất, chắc chúng ta lại phải nổi danh rồi. Nổi tiếng cái gì chứ, tất cả đều là tiếng xấu.

Lập tức bãi bỏ tất cả chức vụ trong đảng của Cổ Thu Hoa, khai trừ đảng tịch, khai trừ công chức, nghiêm trị theo luật pháp. Phê chuẩn thì giơ tay biểu quyết!

Lý Hồng Dương hừ một tiếng rồi giơ tay lên trước tiên.


Đề nghị này không có bất kỳ ý nghĩa ngầm nào cả. Toàn bộ thường ủy cùng giơ tay.

Trương Tào Trung vốn định giữ cái chân công chức lại cho Cổ Thu Hoa nhưng xem ra cũng không được.

Hai thường vụ Đảng ủy thành phố nhìn chằm chằm cho nên lần này cũng chỉ đành vô tình vứt bỏ Cổ Thu Hoa, y chính là một con tốt thí đáng thương.

- Toàn bộ thông qua. Ghi chép lại, báo cáo ý kiến xử lý lên cho hai vị thường ủy thành phố.

Lý Hồng Dương nói, mắt nhìn mọi người một vòng rồi lại phát biểu

Người được phân công quản lý công an là Phó Bí thư Tạ vừa rồi đã phát biểu, vị trí Cục trưởng cục công an huyện Ngư Dương chúng ta không thể kéo dài được nữa. Đã báo lên cho Cục Công an thành phố hai người được đề cử, một trong đó là Cổ Thu Hoa đã mất đi tư cách người được đề cử, còn duy lại duy nhất một mình Chu Bá Thành, tôi thấy có thể trực tiếp bổ nhiệm anh ta làm cục trưởng luôn, phê chuẩn thì giơ tay biểu quyết!

Lý Hồng Dương căn bản không để cho Trương Tào Trung và Chung Minh Nghĩa biện hộ để lần nữa có cơ hội đưa ra người khác. Trương Tào Trung nhất định nhất thời không dám đề cử người nào nữa rồi, vì chuyện Cổ Thu Hoa có lẽ còn phải viết kiểm điểm nữa? Hiện tại đề cử ai đó không phải là muốn nghe mắng sao? Bí thư Đảng ủy khối Chung Minh Nghĩa chép miệng một cái nghĩ tới giọng nghiêm khắc của Tạ Quốc Trung, cảm thấy nếu bản thân y lúc này còn tiếp tục giới thiệu người, nếu xảy ra vấn đề gì chọc giận Tạ Quốc Trung thì toi đời. Đây cũng là chuyện lên đầu súng, không đáng làm.

Như lúc bình thường xảy ra chuyện thì cứ mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện, cũng chẳng có cấp trên nào hỏi tới. Lúc này là thời điểm nhạy cảm, xem ra nên tĩnh không nên động, Vì thế nghĩ đi nghĩ lại xuất phát từ ổn định mà không mở miệng nữa.

Thời điểm nhạy cảm, ngậm miệng ăn tiền. Vô cớ tự nhiên rước họa thật không đáng.

Hơn nữa giờ phút này có đẩy một phó cục trưởng khác lên cũng chưa chắc tranh được với Lý Hồng Dương, phần thắng không lớn. Lúc này có thể nói Lý Hồng Dương khí thế ngút trời, do Trương Tào Trung mất thể diện nên hội nghị thường vụ hôm nay nghiêng hẳn về một phía, vì thế hai người chỉ đành trơ mắt nhìn Lý Hồng Dương đoạt vào tay ghế cục trưởng cục công an.

Chu Bá Thành coi như là đã chịu xuất đầu, chính thức nhậm chức cục trưởng cục công an, y còn phải cảm tạ Diệp Phàm, nếu không phải Diệp Phàm chịu thay trận roi đòn thì chắc còn có vướng mắc, có thể lên chức hay không cũng khó nói.


Có những chuyện mà đội mũ quan không có người đỡ đầu thì cũng không chắc chắn, chớp mắt có thể bị gió lớn cuốn bay đi.

Thật ra thì khi vừa nghe nói Diệp Phàm bị đánh, Cổ Thu Hoa không có lệnh vẫn bắt người tầm bậy thì tại trong đáy lòng Lý Hồng Dương đã có tính toán, cho nên mới không lập tức hạ lệnh cứu Diệp Phàm ra. Vì thế Diệp Phàm lần này lại là bị Lý Hồng Dương đưa lên đầu súng làm viên đạn đáng thương, ngược lại bắn gục quân tiên phong tích cực của Trương Tào Trung. Tuy nhiên, Lý Hồng Dương không nghĩ tới rằng việc đó lại khiến người đập Thiên Thủy nổi giận làm kháng nghị tập thể, thiếu chút nữa gây thành đại họa.

Mặt sau lại có thể làm cho hai Đảng ủy viên thành phố là Phó bí thư thường ủy Tạ Quốc Trung và Tư Lệnh quân đội phân khu Cố Minh Khải soi mói chất vấn. Chuyện lần này làm Lý Hồng Dương đổ một chậu mồ hôi lạnh, nghĩ rằng mình vừa rồi quả thực đang đùa với lửa thiếu chút nữa thì xong đời.

Bị kinh sợ một hồi nhưng cuối cùng lại giải quyết xong cái khúc xương khó nhằn Chu Bá Thành, cầu thành công trong nguy hiểm chính là chính là tâm tư của Lý Hồng Dương giờ phút này.

Hai vị thường trực Đảng ủy thành phố cũng đã nói là yêu cầu huyện ủy chúng ta trấn an đồng chí Diệp Phàm. Lần này đồng chí Diệp Phàm đúng là bị đối xử vô cùng bất công, vì thế trấn an như thế nào, bồi đắp ra sao thì cần mọi người cho ý kiến đi! Nếu không thì không có cách nào trả lời với Bí thư Tạ và Tư lệnh Cố của Đảng ủy thành phố. Hôm nay vốn là Tết Nguyên Đán, theo luật là ngày nghỉ nhưng tình hình nhạy cảm nên không thể làm gì khác hơn là phải khắc phục vậy.

Giọng Lý Hồng Dương lúc này ôn hòa hơn rất nhiều, ích lợi vào tay rồi thì đương nhiên không cần thiết gây ra không khí căng thẳng nữa.

Phòng họp thoáng cái rơi vào trầm mặc.

- Lão Trương, lão Chung, các anh nói trước đi.

Lý Hồng Dương thấy mọi người im lặng bèn chỉ đích danh.

- Hãy để cho các đồng chí khác nói trước đi.

Trương Tào Trung lúc này không muốn nói gì cả, lắc đầu vẻ hơi cáu.

Hôm nay quá bất lợi đối với phe của mình, tốt nhất là kết thúc hội nghị thường vụ lập tức về nhà uống rượu giải sầu hoặc là gọi người tình đến phát tiết một phen mới là thượng sách.

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 197: Một lát sau điện thoại trong phòng họp đổ chuông
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...