Quan Thuật
Chương 194: Mỗi người đều có mục đích riêng
Sau này mới biết được tên lưu manh này là cháu của phó cục trưởng Vương của cục tài chính thành phố, người ta có tiền có quyền, nên đã mua được công an trong huyện tới bắt Phó chủ tịch Diệp mang đi rồi.
Từ giờ sợ rằng con đường của thôn chúng ta không có Phó chủ tịch Diệp thì chắc sẽ không sửa được nữa. Mấy trăm vạn kia chắc chắn sẽ bị đám quan tham ăn hết. Mọi người nói nên làm cái gì bây giờ?
Không ngờ một anh chàng lỗ mãng như Lý Tuyên Thạch lại có thể nói trôi chảy như một thuyết trình viên chuyên nghiệp, hiệu quả đặc biệt lớn.
- Tuyên Thạch! Còn nói gì nữa, người nhà họ Lý chúng ta lập tức trở về cầm gậy gộc cuốc xẻng lên hết xe lam của thôn đập Thiên Thủy đi lên huyện cứu người đi. Quá kỳ cục rồi, còn để cho dân chúng chúng ta sống sót hay không. Con đường này nếu thật sự không sửa thì không chừng năm sau đến lượt chúng ta hay người nhà lại tiếp tục mất mạng.
Lý Viêm Đình ngồi trên xe lăn hô lớn.
- Đúng! Đi cứu người đi, thôn đập chúng ta không có thể nhịn được, ai dám bảo đảm ngày mai không ra chuyện. Năm nào lại chẳng xảy ra tai nạn chứ, người họ Ngô cũng là hảo hán, kéo hết đi cứu người đi.
Ngô Thiên Lĩnh cũng rống to.
Tiếp theo Diệp Vĩ Cường, Trương Cư Thủy đều lên tiếng.
Đám đông nhất thời sôi trào, mấy ngàn người đều hô:
- Cứu người, chúng ta muốn công lý, chúng ta muốn sửa đường......
- Là Trịnh Khinh Vượng phải không? Phó chủ tịch Diệp bị hãm hại...... Tôi muốn xin anh ít xe chở người lên huyện.
Lý Tuyên Thạch gọi điện thoại cho Trịnh Khinh Vượng để xin xe, Trịnh Khinh Vượng đồng ý ngay:
- Không có chuyện gì! Chuyện của cậu diệp chính là chuyện của chúng ta. Lâm trường chúng tôi vừă tiếp nhận một đội xe tải cỡ lớn bao gồm mười xe, để tôi bảo họ lập tức đánh xe qua chở các anh lên huyện.
Không lâu sau!
10 chiếc xe tải lớn nhãn hiệu Giải Phóng cộng thêm 40 chiếc xe lam đồng loạt xuất phát, trên mỗi xe đều chở đầy thanh niên trai tráng của thôn đập Thiên Thủy, mọi người nhiệt huyết sôi trào, đoàn xe như một con rồng chạy thẳng tới huyện thành Ngư Dương.
Khi xe chạy qua Lâm Tuyền thì nhân dân cả thị trấn tròn mắt không biết những người này đi đâu làm gì, thậm chí còn có chút giống như bộ đội hành quân di chuyển.
Tống Ninh Giang vì thấy thời gian còn quá sớm nên không dám quấy rầy Lý Hồng Dương, đợi đến 8 giờ mới vội vàng gọi điện thoại báo cáo tình hình.
Lý Hồng Dương đầu tiên nghe cũng rất kinh hãi nhưng cũng không nói gì, sau đó y gọi Chu Bách Thành tới hỏi cặn kẽ thì trầm tư suy nghĩ một hồi.
Suy nghĩ xong y lập tức chỉ thị cho Tần Chí Minh và Thái Đại Giang lập tức chạy tới thôn đập Thiên Thủy thay Diệp Phàm chủ trì công tác bầu cử.
Y vẫn luôn bận tâm đến chuyện bầu cử của Thiên Thủy xem có vấn đề gì nảy sinh không, tuy nhiên đối với chuyện của diệp Phàm thì lại không hề có chỉ thị gì, chỉ dặn dò Chu Bách Thành sau khi trở về cục công an thì phải đặc biệt chú ý đừng cho Cổ Thu Hoa làm loạn là được.
- Kỳ quái! Diệp Phàm rõ ràng là bị oan uổng tại sao Bí thư Lý không chỉ thị thả người? Trong chuyện này chẳng lẽ còn điều gì ẩn dấu sao?
Phó cục trưởng Chu Bách Thành cảm thấy rất khó hiểu, tuy nhiên Bí thư Lý đã không nói gì về chuyện của Diệp Phàm thì y cũng án binh bất động, cũng không ra mặt xin xỏ.
Tuy nhiên Chu Bách Thành cũng biết Diệp Phàm nhất định sẽ không có chuyện gì, chỉ riêng cục trưởng cục công an thành phố Vu Kiến Thần cũng sẽ không ngồi nhìn hắn bị oan.
Huống chi chị nuôi Tạ Mị Nhi của hắn nếu như biết chuyện chẳng lẽ trơ mắt ra nhìn, hơn nữa chuyện này còn do cô ta mà ra, có phó bí thư Tạ Quốc Trung chống lưng thì còn sợ gì nữa.
Phía bên kia dĩ nhiên, Thái Đại Giang cũng lập tức báo cáo chuyện này lên chủ tịch huyện Trương Tào Trung, y nghe xong cũng không lên tiếng nói gì, trong lòng mừng rỡ, nghĩ thầm, " Lý Thiên Vương a Lý Thiên Vương, ông ủng hộ một thằng ranh mới lên được mấy ngày thì đã gây chuyện phạm pháp rồi, xem ra lần này cũng sẽ mất luôn mũ quan.
Đến lúc đó xem ông giấu cái mặt già vào đâu, ai! Dùng người a, là phải nhìn thật đúng, bùn lầy sao đỡ được tường, đồ trẻ ranh này không đi đâu tìm phiền toái lại chọc phải cháu của.
Phó cục trưởng cục tài chính, đây chẳng phải là tự mình tìm phiền phức sao, tuy nhiên nói không chừng vì chuyện này mà có thể xin được ít tiền từ cục tài chính, đúng là nhất tiễn song điêu a!
Vừa hạ được thằng ranh họ Diệp lại vừa có thể lấy được tiền, lúc ấy Chu Bách Thành còn ở hiện trường, biết đâu lại có thể nhân chuyện này hạ luôn y, đến lúc đó thì cái ghế cục trưởng cục công an đã về tay mình rồi......"
Phó bí thư huyện Chung Minh Nghĩa sau khi nghe em họ là Phó chủ tịch Diệp Mậu Tài báo cáo lại thì cũng mừng rỡ, nói:
- Mậu Tài, chuyện này chính là một cơ hội đối với chúng ta. Diệp Phàm ngã thì cậu có một cơ hội.
Tuy nhiên đề cử người của chúng ta vào vị trí đảng ủy viên thì đúng là rất khó, Tiểu Tào chắc sẽ chặn trước. Lần này Lý Thiên Vương đã mất đại thế nên y chắc sẽ ngồi im.
Tuy nhiên chúng ta có thể làm một chuyến giao dịch với Trương Tào Trung, đem cái ghế đảng ủy viên của Diệp Phàm tặng cho người y, tuy nhiên y cũng phải đưa lĩnh vực tài chính mà Diệp Phàm quản sang cho người của chúng ta.
Một khi nắm được quyền này thì cậu cũng dễ làm việc, cũng có thể ngăn chặn được thủ đoạn của Thái Đại Giang.
Còn có một món cược lớn hơn nữa, lần trước anh đã đề cử phó cục trưởng Trương Tông Dân là một trong những ứng cử viên của cái ghế cục trưởng cục công an.
Đáng tiếc là bị Trương Tào Trung và Lý Thiên Vương Lý Hồng Dương bác đi, nếu như từ chuyện này có thể đem người mà Lý Hồng Dương ủng hộ là Chu Bách Thành đánh ngã thì có thể đem Trương Tông Dân quyết chiến một trận với người mà Tiểu Tào ủng hộ là Cổ Thu Hoa.
Ít nhất cũng nắm chắc được bốn, năm phần, ha ha ha...... Mậu Tài, cậu đem chuyện Diệp Phàm đánh công nhân ở nhà máy giấy cùng việc có nhân tình ở quán Xuân Hương viết lại thành tài liệu đàng hoàng, chờ khi có cơ hội sẽ bồi thêm một đòn.
Sắt phải rèn ngay khi còn nóng, việc chọn thời cơ là vô cùng quan trọng, lần này nhất định phải cho thằng ranh kia ngã ngựa, tốt nhất là cho trở lại Thiên Thủy làm một cán bộ thôn đi, ha ha ha......
Bí thư đảng đoàn Chung Minh Nghĩa cười lên ha hả, tâm tình cực kỳ dễ chịu, đây quả thực là dịp may lớn từ trên trời giáng xuống.
- Anh họ, chi bằng cứ khai trừ thẳng là xong mọi chuyện, ngay cả một cán bộ thôn cũng không cho làm để cho hắn không có cơ hội trở mình.
Diệp Mậu Tài còn tàn độc hơn.
- Khai trừ! Cậu cho rằng dễ như vậy sao, tuy nhiên chuyện này cũng phải nhìn vào năng lực của phó cục trưởng Vương, nói không chừng thằng ranh kia còn ngồi tù nửa năm, chỉ cần có tiền án là tốt rồi. Không khai trừ cũng phải lột da, muốn trở mình là không thể.
Chung Minh Nghĩa cười âm hiểm.
- Trưởng ban Phí, thằng ranh Diệp Phàm kia vừa bị bắt, chúng ta có cần đem chuyện hắn đánh công nhân nhà máy giấy bị thương ra để đổ thêm dầu vào lửa không, đốt cháy hắn thành than luôn.
Giám đốc nhà máy giấy Ngư Dương Hoàng Hải Bình vui vẻ gọi điện thoại cho Phí Mặc.
- Bị bắt! Chuyện này hơi kỳ lại đấy, nguyên nhân là gì?
Phí Mặc ngạc nhiên.
- Là như vậy, nghe nói thằng ranh kia giành gái với Vương Tiểu Ba ở Thủy Vân Cư, kết quả đánh cho Vương Tiểu Ba thành tàn phế. Thằng ranh này cũng độc a, Vương Tiểu Ba là ai mà hắn lại dám động vào, chán sống rồi chắc, hắc hắc......
Hoàng Hải Bình đem chuyện nghe đồn đại kể ra.
- Đánh cho tàn phế!
Phí Mặc sửng sốt, thầm nghĩ bây giờ đúng là hay, chỉ cần người nào nhặt được một trăm đồng thì bị đồn là cả vạn động, Vương Tiểu Ba chỉ bị khâu bảy, tám mũi vào tay thì thành ra nằm viện truyền máu.
Tuy nhiên thằng ranh họ Diệp kia bị bắt cũng là điều tốt, chuyện này cứ để phó cục trưởng Vương chơi với hắn, về phần tưới thêm dầu vào lửa thì tính sau.
Chúng ta tạm thời cứ đứng nhìn thì tốt hơn, tuy nhiên nếu quả thực thằng ranh kia ngã ngựa thì phải đẩy được người của mình vào vị trí đó.
Phó chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền Quan Tây Tài gần đây vẫn dựa vào mình, xem ra lần này phải giúp y rồi, nếu như cho y thêm một cái ghế đảng ủy viên nữa thì sau này mới dễ làm việc.
- Hải Bình, chuyện này chúng ta cứ xem thế nào đã, tuy nhiên tài liệu phải chuẩn bị sẵn, tạm thời chưa bộc lộ gì.
Phí Mặc hừ lạnh cúp điện thoại, những gì suy nghĩ vừa rồi nói thành một câu như vậy.
40 phút sau, Cổ Thu Hoa cũng chưa chạy thẳng về huyện mà sau khi tới thị trấn Nam Khê thì đưa thẳng Diệp Phàm vào đồn công an, ném vào một phòng thẩm vấn đơn giản rồi bắt đầu tra tấn.
- Tiểu Ba, cậu không phải muốn trút hận sao? Mau ra tay đi, tôi còn phải hỏi một chút chuyện đấy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Cổ Thu Hoa cười híp mắt với Vương Tiểu Ba đã chờ sẵn ở đây.
- **! Không đánh tàn phế hắn thì ông mày không mang họ Vương nữa.
- Vương Tiểu Ba cười âm hiểm, kích động đến mức giật giật quai hàm.
Gã quát một tên đàn em lực lưỡng:
- Ra tay đi! Đánh chết hắn cho ông, đồ chó hoang dám đánh thiếu gia ta. Đánh, đánh, đánh......
Ba ba ba......
Liên tục mấy roi quất vào lưng Diệp Phàm làm những vết thương vừa liền lại nứt toác, Vương Tiểu Ba cảm thấy còn chưa đủ nên còn dùng tay cấu vào.
- Đồ chó, cấu xé đi! Thiếu gia ta bị thương ngoài da thì có tính là gì, hôm nay phải cho càng thảm càng tốt, không tống mày vào tù thì ông mày không mang họ Diệp nữa.
Diệp Phàm cắn răng không lên tiếng, dùng nội kình dồn vào lưng nên chỉ bị thương chút ngoài da nhưng bên trong không hề hấn gì.
Vào 9 giờ rưỡi.
Người lính cảnh vệ gác cửa trụ sở huyện tên là Tiểu Thiết vội vàng gọi điện thoại:
- Không xong rồi phó chủ nhiệm Diệp, ngoài cổng đột nhiên có mấy chục chiếc xe lam và mười mấy chiếc Giải Phóng, từ trong xe có rất nhiều người đã ùa vào trụ sở huyện, tôi không thể ngăn được, giờ đã lọt vào rồi, không chừng là để gây chuyện.
- Bao nhiêu người?
Phó chủ nhiệm văn phòng huyện Diệp Thu Dương hoảng hốt vội vàng hỏi.
- Đen đặc...... có chừng ngàn người...... Mọi người đều hung hãn cầm gậy gộc cuốc xẻng bảo muốn gặp chủ tịch huyện xin thả người sửa đường, cái gì mà cán bộ tốt.
Tiểu Thiết lắp bắp.
- Nhiều như vậy sao?
Phó chủ nhiệm Diệp cũng trắng bệch, vội vàng báo lên cho chủ nhiệm Giang Á Trạch, sau đó lại tiếp tục báo cho chủ tịch huyện Trương Tào Trung xin ý kiến xử lý.
Chốc lát sau.
Cả trụ sở huyện ủy thoáng chốc đã chấn động, bọn Lý Tuyên Thạch cũng không gây náo loạn, chỉ tập trung người hô khẩu hiệu.
- Chúng ta muốn gặp chủ tịch huyện, thả người! Phó chủ tịch Diệp là người cán bộ tốt khó kiếm, trừng phạt tên khốn kiếp phó cục trưởng Cố, chúng tôi muốn sửa đường......
Nếu người ta chỉ muốn gặp chủ tịch huyện cho nên phó chủ tịch Tiếu Tuấn Thần cũng không cần xuất đầu lộ diện, tuy nhiên y cũng ra ngoài ngăn cản để làm rõ tình hình, điều này dĩ nhiên là cũng để ra vẻ cho tròn chức trách!
Quan Thuật
Từ giờ sợ rằng con đường của thôn chúng ta không có Phó chủ tịch Diệp thì chắc sẽ không sửa được nữa. Mấy trăm vạn kia chắc chắn sẽ bị đám quan tham ăn hết. Mọi người nói nên làm cái gì bây giờ?
Không ngờ một anh chàng lỗ mãng như Lý Tuyên Thạch lại có thể nói trôi chảy như một thuyết trình viên chuyên nghiệp, hiệu quả đặc biệt lớn.
- Tuyên Thạch! Còn nói gì nữa, người nhà họ Lý chúng ta lập tức trở về cầm gậy gộc cuốc xẻng lên hết xe lam của thôn đập Thiên Thủy đi lên huyện cứu người đi. Quá kỳ cục rồi, còn để cho dân chúng chúng ta sống sót hay không. Con đường này nếu thật sự không sửa thì không chừng năm sau đến lượt chúng ta hay người nhà lại tiếp tục mất mạng.
Lý Viêm Đình ngồi trên xe lăn hô lớn.
- Đúng! Đi cứu người đi, thôn đập chúng ta không có thể nhịn được, ai dám bảo đảm ngày mai không ra chuyện. Năm nào lại chẳng xảy ra tai nạn chứ, người họ Ngô cũng là hảo hán, kéo hết đi cứu người đi.
Ngô Thiên Lĩnh cũng rống to.
Tiếp theo Diệp Vĩ Cường, Trương Cư Thủy đều lên tiếng.
Đám đông nhất thời sôi trào, mấy ngàn người đều hô:
- Cứu người, chúng ta muốn công lý, chúng ta muốn sửa đường......
- Là Trịnh Khinh Vượng phải không? Phó chủ tịch Diệp bị hãm hại...... Tôi muốn xin anh ít xe chở người lên huyện.
Lý Tuyên Thạch gọi điện thoại cho Trịnh Khinh Vượng để xin xe, Trịnh Khinh Vượng đồng ý ngay:
- Không có chuyện gì! Chuyện của cậu diệp chính là chuyện của chúng ta. Lâm trường chúng tôi vừă tiếp nhận một đội xe tải cỡ lớn bao gồm mười xe, để tôi bảo họ lập tức đánh xe qua chở các anh lên huyện.
Không lâu sau!
10 chiếc xe tải lớn nhãn hiệu Giải Phóng cộng thêm 40 chiếc xe lam đồng loạt xuất phát, trên mỗi xe đều chở đầy thanh niên trai tráng của thôn đập Thiên Thủy, mọi người nhiệt huyết sôi trào, đoàn xe như một con rồng chạy thẳng tới huyện thành Ngư Dương.
Khi xe chạy qua Lâm Tuyền thì nhân dân cả thị trấn tròn mắt không biết những người này đi đâu làm gì, thậm chí còn có chút giống như bộ đội hành quân di chuyển.
Tống Ninh Giang vì thấy thời gian còn quá sớm nên không dám quấy rầy Lý Hồng Dương, đợi đến 8 giờ mới vội vàng gọi điện thoại báo cáo tình hình.
Lý Hồng Dương đầu tiên nghe cũng rất kinh hãi nhưng cũng không nói gì, sau đó y gọi Chu Bách Thành tới hỏi cặn kẽ thì trầm tư suy nghĩ một hồi.
Suy nghĩ xong y lập tức chỉ thị cho Tần Chí Minh và Thái Đại Giang lập tức chạy tới thôn đập Thiên Thủy thay Diệp Phàm chủ trì công tác bầu cử.
Y vẫn luôn bận tâm đến chuyện bầu cử của Thiên Thủy xem có vấn đề gì nảy sinh không, tuy nhiên đối với chuyện của diệp Phàm thì lại không hề có chỉ thị gì, chỉ dặn dò Chu Bách Thành sau khi trở về cục công an thì phải đặc biệt chú ý đừng cho Cổ Thu Hoa làm loạn là được.
- Kỳ quái! Diệp Phàm rõ ràng là bị oan uổng tại sao Bí thư Lý không chỉ thị thả người? Trong chuyện này chẳng lẽ còn điều gì ẩn dấu sao?
Phó cục trưởng Chu Bách Thành cảm thấy rất khó hiểu, tuy nhiên Bí thư Lý đã không nói gì về chuyện của Diệp Phàm thì y cũng án binh bất động, cũng không ra mặt xin xỏ.
Tuy nhiên Chu Bách Thành cũng biết Diệp Phàm nhất định sẽ không có chuyện gì, chỉ riêng cục trưởng cục công an thành phố Vu Kiến Thần cũng sẽ không ngồi nhìn hắn bị oan.
Huống chi chị nuôi Tạ Mị Nhi của hắn nếu như biết chuyện chẳng lẽ trơ mắt ra nhìn, hơn nữa chuyện này còn do cô ta mà ra, có phó bí thư Tạ Quốc Trung chống lưng thì còn sợ gì nữa.
Phía bên kia dĩ nhiên, Thái Đại Giang cũng lập tức báo cáo chuyện này lên chủ tịch huyện Trương Tào Trung, y nghe xong cũng không lên tiếng nói gì, trong lòng mừng rỡ, nghĩ thầm, " Lý Thiên Vương a Lý Thiên Vương, ông ủng hộ một thằng ranh mới lên được mấy ngày thì đã gây chuyện phạm pháp rồi, xem ra lần này cũng sẽ mất luôn mũ quan.
Đến lúc đó xem ông giấu cái mặt già vào đâu, ai! Dùng người a, là phải nhìn thật đúng, bùn lầy sao đỡ được tường, đồ trẻ ranh này không đi đâu tìm phiền toái lại chọc phải cháu của.
Phó cục trưởng cục tài chính, đây chẳng phải là tự mình tìm phiền phức sao, tuy nhiên nói không chừng vì chuyện này mà có thể xin được ít tiền từ cục tài chính, đúng là nhất tiễn song điêu a!
Vừa hạ được thằng ranh họ Diệp lại vừa có thể lấy được tiền, lúc ấy Chu Bách Thành còn ở hiện trường, biết đâu lại có thể nhân chuyện này hạ luôn y, đến lúc đó thì cái ghế cục trưởng cục công an đã về tay mình rồi......"
Phó bí thư huyện Chung Minh Nghĩa sau khi nghe em họ là Phó chủ tịch Diệp Mậu Tài báo cáo lại thì cũng mừng rỡ, nói:
- Mậu Tài, chuyện này chính là một cơ hội đối với chúng ta. Diệp Phàm ngã thì cậu có một cơ hội.
Tuy nhiên đề cử người của chúng ta vào vị trí đảng ủy viên thì đúng là rất khó, Tiểu Tào chắc sẽ chặn trước. Lần này Lý Thiên Vương đã mất đại thế nên y chắc sẽ ngồi im.
Tuy nhiên chúng ta có thể làm một chuyến giao dịch với Trương Tào Trung, đem cái ghế đảng ủy viên của Diệp Phàm tặng cho người y, tuy nhiên y cũng phải đưa lĩnh vực tài chính mà Diệp Phàm quản sang cho người của chúng ta.
Một khi nắm được quyền này thì cậu cũng dễ làm việc, cũng có thể ngăn chặn được thủ đoạn của Thái Đại Giang.
Còn có một món cược lớn hơn nữa, lần trước anh đã đề cử phó cục trưởng Trương Tông Dân là một trong những ứng cử viên của cái ghế cục trưởng cục công an.
Đáng tiếc là bị Trương Tào Trung và Lý Thiên Vương Lý Hồng Dương bác đi, nếu như từ chuyện này có thể đem người mà Lý Hồng Dương ủng hộ là Chu Bách Thành đánh ngã thì có thể đem Trương Tông Dân quyết chiến một trận với người mà Tiểu Tào ủng hộ là Cổ Thu Hoa.
Ít nhất cũng nắm chắc được bốn, năm phần, ha ha ha...... Mậu Tài, cậu đem chuyện Diệp Phàm đánh công nhân ở nhà máy giấy cùng việc có nhân tình ở quán Xuân Hương viết lại thành tài liệu đàng hoàng, chờ khi có cơ hội sẽ bồi thêm một đòn.
Sắt phải rèn ngay khi còn nóng, việc chọn thời cơ là vô cùng quan trọng, lần này nhất định phải cho thằng ranh kia ngã ngựa, tốt nhất là cho trở lại Thiên Thủy làm một cán bộ thôn đi, ha ha ha......
Bí thư đảng đoàn Chung Minh Nghĩa cười lên ha hả, tâm tình cực kỳ dễ chịu, đây quả thực là dịp may lớn từ trên trời giáng xuống.
- Anh họ, chi bằng cứ khai trừ thẳng là xong mọi chuyện, ngay cả một cán bộ thôn cũng không cho làm để cho hắn không có cơ hội trở mình.
Diệp Mậu Tài còn tàn độc hơn.
- Khai trừ! Cậu cho rằng dễ như vậy sao, tuy nhiên chuyện này cũng phải nhìn vào năng lực của phó cục trưởng Vương, nói không chừng thằng ranh kia còn ngồi tù nửa năm, chỉ cần có tiền án là tốt rồi. Không khai trừ cũng phải lột da, muốn trở mình là không thể.
Chung Minh Nghĩa cười âm hiểm.
- Trưởng ban Phí, thằng ranh Diệp Phàm kia vừa bị bắt, chúng ta có cần đem chuyện hắn đánh công nhân nhà máy giấy bị thương ra để đổ thêm dầu vào lửa không, đốt cháy hắn thành than luôn.
Giám đốc nhà máy giấy Ngư Dương Hoàng Hải Bình vui vẻ gọi điện thoại cho Phí Mặc.
- Bị bắt! Chuyện này hơi kỳ lại đấy, nguyên nhân là gì?
Phí Mặc ngạc nhiên.
- Là như vậy, nghe nói thằng ranh kia giành gái với Vương Tiểu Ba ở Thủy Vân Cư, kết quả đánh cho Vương Tiểu Ba thành tàn phế. Thằng ranh này cũng độc a, Vương Tiểu Ba là ai mà hắn lại dám động vào, chán sống rồi chắc, hắc hắc......
Hoàng Hải Bình đem chuyện nghe đồn đại kể ra.
- Đánh cho tàn phế!
Phí Mặc sửng sốt, thầm nghĩ bây giờ đúng là hay, chỉ cần người nào nhặt được một trăm đồng thì bị đồn là cả vạn động, Vương Tiểu Ba chỉ bị khâu bảy, tám mũi vào tay thì thành ra nằm viện truyền máu.
Tuy nhiên thằng ranh họ Diệp kia bị bắt cũng là điều tốt, chuyện này cứ để phó cục trưởng Vương chơi với hắn, về phần tưới thêm dầu vào lửa thì tính sau.
Chúng ta tạm thời cứ đứng nhìn thì tốt hơn, tuy nhiên nếu quả thực thằng ranh kia ngã ngựa thì phải đẩy được người của mình vào vị trí đó.
Phó chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền Quan Tây Tài gần đây vẫn dựa vào mình, xem ra lần này phải giúp y rồi, nếu như cho y thêm một cái ghế đảng ủy viên nữa thì sau này mới dễ làm việc.
- Hải Bình, chuyện này chúng ta cứ xem thế nào đã, tuy nhiên tài liệu phải chuẩn bị sẵn, tạm thời chưa bộc lộ gì.
Phí Mặc hừ lạnh cúp điện thoại, những gì suy nghĩ vừa rồi nói thành một câu như vậy.
40 phút sau, Cổ Thu Hoa cũng chưa chạy thẳng về huyện mà sau khi tới thị trấn Nam Khê thì đưa thẳng Diệp Phàm vào đồn công an, ném vào một phòng thẩm vấn đơn giản rồi bắt đầu tra tấn.
- Tiểu Ba, cậu không phải muốn trút hận sao? Mau ra tay đi, tôi còn phải hỏi một chút chuyện đấy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Cổ Thu Hoa cười híp mắt với Vương Tiểu Ba đã chờ sẵn ở đây.
- **! Không đánh tàn phế hắn thì ông mày không mang họ Vương nữa.
- Vương Tiểu Ba cười âm hiểm, kích động đến mức giật giật quai hàm.
Gã quát một tên đàn em lực lưỡng:
- Ra tay đi! Đánh chết hắn cho ông, đồ chó hoang dám đánh thiếu gia ta. Đánh, đánh, đánh......
Ba ba ba......
Liên tục mấy roi quất vào lưng Diệp Phàm làm những vết thương vừa liền lại nứt toác, Vương Tiểu Ba cảm thấy còn chưa đủ nên còn dùng tay cấu vào.
- Đồ chó, cấu xé đi! Thiếu gia ta bị thương ngoài da thì có tính là gì, hôm nay phải cho càng thảm càng tốt, không tống mày vào tù thì ông mày không mang họ Diệp nữa.
Diệp Phàm cắn răng không lên tiếng, dùng nội kình dồn vào lưng nên chỉ bị thương chút ngoài da nhưng bên trong không hề hấn gì.
Vào 9 giờ rưỡi.
Người lính cảnh vệ gác cửa trụ sở huyện tên là Tiểu Thiết vội vàng gọi điện thoại:
- Không xong rồi phó chủ nhiệm Diệp, ngoài cổng đột nhiên có mấy chục chiếc xe lam và mười mấy chiếc Giải Phóng, từ trong xe có rất nhiều người đã ùa vào trụ sở huyện, tôi không thể ngăn được, giờ đã lọt vào rồi, không chừng là để gây chuyện.
- Bao nhiêu người?
Phó chủ nhiệm văn phòng huyện Diệp Thu Dương hoảng hốt vội vàng hỏi.
- Đen đặc...... có chừng ngàn người...... Mọi người đều hung hãn cầm gậy gộc cuốc xẻng bảo muốn gặp chủ tịch huyện xin thả người sửa đường, cái gì mà cán bộ tốt.
Tiểu Thiết lắp bắp.
- Nhiều như vậy sao?
Phó chủ nhiệm Diệp cũng trắng bệch, vội vàng báo lên cho chủ nhiệm Giang Á Trạch, sau đó lại tiếp tục báo cho chủ tịch huyện Trương Tào Trung xin ý kiến xử lý.
Chốc lát sau.
Cả trụ sở huyện ủy thoáng chốc đã chấn động, bọn Lý Tuyên Thạch cũng không gây náo loạn, chỉ tập trung người hô khẩu hiệu.
- Chúng ta muốn gặp chủ tịch huyện, thả người! Phó chủ tịch Diệp là người cán bộ tốt khó kiếm, trừng phạt tên khốn kiếp phó cục trưởng Cố, chúng tôi muốn sửa đường......
Nếu người ta chỉ muốn gặp chủ tịch huyện cho nên phó chủ tịch Tiếu Tuấn Thần cũng không cần xuất đầu lộ diện, tuy nhiên y cũng ra ngoài ngăn cản để làm rõ tình hình, điều này dĩ nhiên là cũng để ra vẻ cho tròn chức trách!
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 194: Mỗi người đều có mục đích riêng
9.2/10 từ 43 lượt.