Quan Thuật
Chương 1929: Thủ trưởng, mời kiểm duyệt!
Rõ ràng Vương Thành Trạch có phần giận, lạnh lùng hừ nói:
- Tổ đặc nhiệm của các cậu gây ra chuyện, còn muốn Vương gia chúng ta đến chùi đít.
Nói thật với các cậu, trong Vương Gia Cốc những người theo Nhị thúc ta còn có chút bản lĩnh. Còn những người khác, tất cả đều bình thường như mọi người.
Việc đầu tiên của luyện võ là xương cốt toàn thân phải tốt mới được, những người như vậy tìm rất khó. Vương Gia Cốc chúng ta cũng không phải là nơi đào tạo cao thủ.
Cao thủ khó tìm, việc này chắc Lỗ tướng quân hiểu rõ, về phía quốc gia muốn tìm lực lượng cho Tổ đặc nhiệm A. Trong đó, cao thủ cửu đẳng có mấy người?
Những cao thủ đạt trình độ này không phải cứ muốn bồi dưỡng là có thể được ngay. Một nửa là do trời đã định.
Bằng không, mặc cho anh cố gắng như thế nào, cao nhất cũng chỉ đạt được đến lục đẳng hoặc thất đẳng mà thôi, còn cửu đẳng, không phải cứ cố gắng là có thể đạt được. Chú hai tôi cũng luyện võ tám mươi năm nay, tuy nhiên cũng mới chỉ đạt đến bát đẳng. Kiếp này chắc cũng không hi vọng đạt đến cửu đẳng.
Lỗ Tiến ra khỏi Vương Gia Cốc, trong lòng cũng cảm thấy có phần dễ chịu. Chí ít, cũng còn lại hai vị cao thủ bát đẳng, trong đó, Vương An Đông vẫn là cao thủ đỉnh bậc bát đẳng.
Cơ bản là hai đồng chí này không cần huấn luyện, bởi vì, bọn họ đều đã được huấn luyện bí mật ở Tổ đặc nhiệm A. Việc này, đương nhiên là lão Vương thầm sắp xếp.
Mấy ngày nay Diệp Phàm thật sự rất bận, tuy nói là việc mở khu thức cảnh Ngũ Long Sơn sẽ giao cho Phó Chủ tịch thành phố Quách Tắc Quân phụ trách, nhưng Diệp Phàm cũng không dám qua loa, tự mình đi kiểm tra một lượt.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm quay lạicùng tư lệnh viên, tư lệnh viên Tiền Đào Quốc dẫn mọi người tới nơi đóng quân của đoàn phòng ngự.
Còn Thượng tá Long Nhất Phong, đoàn trưởng đoàn phòng ngự, đã sớm dọn sạch sẽ nơi đóng quân, đoàn trưởng Long dẫn theo đoàn lãnh đạo cùng với nhóm viên binh liên quan, tất cả đều ăn mặc chỉnh trang. Xếp thành hai hàng đứng uy phong ở cửa doanh địa, mở thế trận đón chào.
Đầu tiên là thượng tá Long Nhất Đỉnh. Đứng bên cạnh quan quân đều là sĩ quan cấp tá. Cấp bậc thượng tá có bốn người, trung tá, thiếu tá chiếm đa số, chắc là lãnh đạo nòng cốt của doàn phòng ngự.
Hai bên hỏi han qua lại.
Quy Hưng Thiên chỉ vào Diệp Phàm ha hả cười nói:
- Đoàn trưởng Long, vị này chính là Bí thư Diệp của Đông Cống. Mọi người đóng quân ở đây anh ta phải bỏ ra rất nhiều sức lực đó. Bằng không, mọi người không có chỗ đóng quân tốt như thế này đâu.
- Đúng là thủ trưởng tốt! Long Nhất Đỉnh xin chào thủ trưởng!
Long Nhất Đỉnh bước nhanh về phía Diệp Phàm chào theo nghi thức quân đội.
Thanh âm rất thô và rất vang. Trước mặt Diệp Phàm không khỏi hiện ra sự uy vũ của đám quan binh tàu ngầm căn cứ Ngư Đồng khi đó.
Trong phút chốc, Diệp Phàm có chút bùi ngùi. Thấy mình có chút căng thẳng. Năm đó, Diệp Phàm đeo quân hàm thiếu tướng. Làm tướng quân nên cảm thấy có một chút tự hào.
- Xin chào đoàn trưởng Long, tôi được Thành ủy Đông Cống ủy quyền chủ trì có trách nhiệm đón tiếp mọi người. Các đồng chí đoàn phòng ngự phải sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy, tôi thấy hổ thẹn quá ạ!
Diệp Phàm nói. Liếc mắt nhìn xung quanh một cái, thấy điều kiện cũng không tệ lắm. Chỉ có điều, doanh trại và các phương tiện đều quá đơn sơ. Đến cái sân xi măng để tập luyện cũng không có.
- Được rồi! Trưa hôm nay tôi muốn cùng các anh em đoàn phòng ngự cùng nhau uống chén rượu, ăn miếng thịt, các anh em đoàn phòng ngự thấy thế nào?
Đột nhiên Diệp Phàm hô to một tiếng, ở đằng kia Vương Triều đã sớm dẫn một số anh em ra xe tải đem rượu, đồ ăn và các vật dụng cần thiết xuống.
- Sẵn sàng!
Hơn một ngàn quân binh hô lên, âm thanh làm kinh thiên động địa, quỷ thần cũng khiếp sợ.
Lúc này, vang dội tiếng quân binh điểm danh quân số. Quan binh đoàn phòng ngự chỉ cần một phút đồng hồ đã tập hợp xếp hàng xong.
Lúc này, Long Nhất Đỉnh bước nhanh theo Diệp Phàm, chào theo nghi thức quân đội sau đó hô:
- Thủ trưởng, phân khu quân đội thành phố Đông Cống trực thuộc đoàn phòng ngựđã tập hợp xong. Mời kiểm duyệt!
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Quy Hưng Thiên và Tiền Đào Quốc một cái, thấy hai người đều đang mỉm cười, biết nghi thức này đều là do bọn họ sắp xếp. Diệp Phàm nói:
- Hay là tư lệnh Quy kiểm duyệt đi. Tôi là người ngoài, không thích hợp.
- Bí thư Diệp, anh nói vậy là khách sáo rồi. Không có anh đã không có đoàn phòng ngự mới. Hôm nay anh chính là thủ trưởng của họ. Kiểm duyệt đi, không nên trì hoãn nữa.
Tư lệnh Quy cười cười nói.
Diệp Phàm đành phải cố mà làm cho dáng là quan trên.
Cao hứng nói:
- Đoàn trưởng Long, tôi hiểu tiền chi tiêu của đoàn phòng ngự eo hẹp. Như vậy đi, theo tôi thì cứ rút ra năm triệu trong quỹ của Chủ tịch thành phố đi. Coi như là trợ cấp kinh phí cho mọi người.
- Cảm ơn Bí thư Diệp ủng hộ đoàn phòng ngự làm nhiệm vụ, tôi thay mặt cho quân khu cảm ơn anh.
Quy Hưng Thiên lập tức nói, lão già này, thật đúng là không phải giảo hoạt bình thường. Diệp Phàm mơ hồ vừa mới tỉnh táo lại, lại nhìn Tiền Đào Quốc. Biết mình bị chụp mũi. Vừa rồi mình nhất thời mạnh miệng liền để mất đi năm triệu.
- Ha hả, ha hả!
Diệp Phàm mỉm cười vài tiếng nói,
- Tuy nhiên, cũng hy vọng quân khu có thể ủng hộ chúng tôi xây dựng địa phương Đông Cống. Đặc biệt lần này Đông Cống xây dựng trung tâm thành phố cùng với việc khai thác, phát triển Ngũ Long Sơn. Nếu như được, có thể trợ giúp mấy chiếc xe làm mấy việc cơ bản hay không. Ví dụ như rải ống nước trên đường và nhiều thứ nữa. Nội thành phải mở rộng, nền móng phải hết sức lớn. Mà tài chính thì có chút khó khăn.
- Việc này tôi có thể trả lời Bí thư Diệp. Ngày mai có thể bắt đầu, một tiểu đoàn công binh của phân khu quân đội thành phố sẽ làm việc không công trong hai tháng để xây dựng Đông Cống.
Tiền Đào Quốc ha hả cười nói.
- Cảm ơn, chi phí thì nên để chúng tôi lo. Mọi người lo nhân lực và công cụlà được.
Diệp Phàm nói, quay lại nhìn Quy Hưng Thiên.
- Thấy năm triệu này cầm không dễ đúng không?
Quy Hưng Thiên bị Diệp Phàm nhìn chăm chú có chút sợ hãi, cười nói:
- Như vậy đi, tôi cũng có ý kiến một chút. Cơ quan bộ đội địa phương trực thuộc quân khu tỉnh sẽ cử hai tiểu đoàn công binh làm không công đến xây dựng Đông Cống trong vòng một tháng.
Cuối cùng, Diệp Phàm tỏ vẻ cảm kích nói thầm một câu. Tiểu đoàn công binh làm xây dựng của quân đội này cũng là những người có năng lực.
Nhóm lính đều là những người anh tuấn uy vũ, làm việc so với đội công nhân của công trình xây dựng lợi hại hơn nhiều. Hơn nữa, đội công binh quân đội làm công trình đều có máy móc. Sau khi trở về từ đoàn phòng ngự, Diệp Phàm bắt đầu tuần tra tất cả khu huyện phía dưới Đông Cống.
Trung tuần tháng 11.
Việc bổ nhiệm Vương Triều ở xí nghiệp đường Đông Cống làm Bí thư Đảng ủy Công an cuối cùng cũng được phê duyệt, hóa ra Vương Triều kích động thật sự. Sau khi nhận được quyết định bổ nhiệm, nhanh như chớp bê vài hũ rượu chạy đến chỗ ở của Diệp Phàm.
Vừa bước vào đại sảnh liền cười to nói:
- Ông đây cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, tốc độ thăng quan thật là nhanh. Ha ha ha, đúng là lăn lộn đi theo anh Diệp thật là có tiền đồ…
- Chẳng phải là hưởng đãi ngộ của cán bộ cấp Phó giám đốc sở sao, đây là anh ở rìa thôi. Cũng không phải là Phó giám đốc sở chính thức, giống với Lam Tồn Quân tôi. Chức Giám đốc sở như chúng ta cũng có chút ảnh hưởng.
Ngay lập tức Lam Tồn Quân đả kích lại.
Vương Triều tức giận đến mức mắt trợn trắng, thở hổn hển, đem bình rượu dưới đất đến, hừ nói:
- Tôi nói cho họ Lam nhà anh biết nhé, hiện tại anh đang ôm Tô Lâm Nhi thì hay lắm có phải không? Vất vả lắm ông đây mới được thăng chức Phó giám đốc sở mà cậu còn muốn đả kích tôi, thật sự là mất hứng quá.
Vừa nói, Vương Triều mở nắp đậy bình rượu. Lắc bình rượu kêu ùng ục liền uống một ngụm to. Lập tức mặt có vẻ đỏ lên.
- Ha hả, đừng nhụt chí, tuy nói là cậu mới ở gần chức Phó giám đốc sở. Nhưng, có anh Thiết ở bộ công an, còn sợ không ngồi được vào chức Phó giám đốc sở sao. Chờ cậu giữ chức này một thời gian sẽ chuyển đến bộ công an, rồi chuyển ngoặt sang chức vụ Phó cục trưởng.
Diệp Phàm vỗ vỗ vai Vương Triều, cười nói.
- Huấn luận viên Thiết, bản thân anh ta cũng khó giữ nổi. Hiện tại không phải còn ở trường Đảng trung ương kiếm miếng cơm sao. Thật là thảm, đường đường là Thứ trưởng bộ Công an, không ngờ phải đến trường Đảng trung ương làm huấn luận viên.
Hiện tai mọi người đều gọi là huấn luận viên Thiết mà không phải là Thứ trưởng Thiết. Vương Triều, đem cậu vào trường Đảng trung ương làm một thầy giáo cũng không thành vấn đề.
Cuối cũng vẫn hưởng thụ đãi ngộ của Phó giám đốc sở.
Lam Tồn Quân nói, không đả kích Vương Triều thì không thu binh. Gần đây Lam Tồn Quân cùng Tô Lâm Nhi chính thức hẹn hò, ý cô tình chàng bước vào thời kỳ thu hoạch của tình yêu. Cuộc sống của Lam Tồn Quân quá may mắn.
- Hay là anh Diệp muốn tìm biện pháp nhanh chóng đưa Thứ trưởng Thiết về vị trí. Làm huấn luyện viên thì có vị gì?
Vương Triều liếc nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Haizzzzzzz…..!
Lập tức vẻ mặt Diệp Phàm có chút nặng xuống, lúc trước Thiết Chiêm Hùng bị Tô Gia cho người gọi tới trường Đảng trung ương.
Hiện tại, không có khả năng buộc Tô Gia bảo người đưa Thiết Chiêm Hùng trở lại bộ Công an. Cho dù là Tô gia ra mặt, cũng chưa chắc người ta đã chịu ra tay giúp đỡ trở về.
Người có thể ra tay phải là người phải có thế lực tương đương. Mặt Tô gia có dày đến đâu cũng không dám làm việc đó. Cho nên, Diệp Phàm cũng không ép Tô gia làm chuyện này.
- Vương Triều, trước tiên cứ để anh Thiết ở đó một thời gian. Tôi nghĩ, còn cần phải có cơ hội. Đến lúc đó, có lẽ anh Thiết còn có cơ hội tốt hơn.
Diệp Phàm khoát tay nói. Vương Triều bưng bình rượu gạo rót vào bát to nhất.
- Cơ hội gì cơ?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Tôi đang đợi, còn chưa tới thời điểm!
Diệp Phàm nói, thực ra, trong lòng cũng không dám chắc. Miệng nói là có cơ hội chỉ để an ủi Vương Triều.
Tuy nhiên, mọi tính toán của Diệp Phàm cũng không thành. Thật sự không thể tự mình mặt dày mày dạn đi xin Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phí Nhất Hoàn chuyển anh Thiết trở lại vị trí cũ được.
Đương nhiên, nếu không thể khiến Phí gia thấy được lợi ích mà động lòng, người ta có giúp đỡ hay không cũng khó nói.
Phải biết rằng, Thiết Chiêm Hùng bị điều tới trường Đảng trung ương, khẳng định Phí gia sẽ biết được cái lợi và cái hại của việc này.
Nếu muốn đưa Thiết Chiêm Hùng quay lại, không phải là đắc tội với người đã đẩy Thiết Chiêm Hùng đi sao. Vì vậy Phí Nhất Hoàn cũng phải suy nghĩ một chút, làm như vậy thì có đem họa đến cho gia tộc không.
Các gia đình lớn ở thủ đô này đều có liên quan đến nhau. Trừ khi đảm bảo quyền lợi bản thân không bị tổn hại, sau cùng mới đến người ngoài. Bằng không, giữa nhiều lợi ích người ta đương nhiên chọn cái lợi lớn hơnc.
Trằn trọc vài ngày, Vương Nhân Bàng cùng chú là Vương An Đông đi theo Phó thường trực Tổ đặc nhiệm A – Nghiêm Thế Kiệt đến Cáp Lạp, nếu suôn sẻ sẽ tới sa mạc.
Lần này, Tổ đặc nhiệm A đúng là lấy trứng chọi đá, không ngờ Nghiêm Thế Kiệt là nhân vật số 2 của Tổ đặc nhiệm A lại tự mình mang binh ra trận.
Đêm khuya, các xe việt dã qua mạc dừng lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Tướng quân, đã tiếp cận gần địa khu số năm. Từ đây về sau, mọi người chỉ có thể dựa vào chính mình.
Quan Thuật
- Tổ đặc nhiệm của các cậu gây ra chuyện, còn muốn Vương gia chúng ta đến chùi đít.
Nói thật với các cậu, trong Vương Gia Cốc những người theo Nhị thúc ta còn có chút bản lĩnh. Còn những người khác, tất cả đều bình thường như mọi người.
Việc đầu tiên của luyện võ là xương cốt toàn thân phải tốt mới được, những người như vậy tìm rất khó. Vương Gia Cốc chúng ta cũng không phải là nơi đào tạo cao thủ.
Cao thủ khó tìm, việc này chắc Lỗ tướng quân hiểu rõ, về phía quốc gia muốn tìm lực lượng cho Tổ đặc nhiệm A. Trong đó, cao thủ cửu đẳng có mấy người?
Những cao thủ đạt trình độ này không phải cứ muốn bồi dưỡng là có thể được ngay. Một nửa là do trời đã định.
Bằng không, mặc cho anh cố gắng như thế nào, cao nhất cũng chỉ đạt được đến lục đẳng hoặc thất đẳng mà thôi, còn cửu đẳng, không phải cứ cố gắng là có thể đạt được. Chú hai tôi cũng luyện võ tám mươi năm nay, tuy nhiên cũng mới chỉ đạt đến bát đẳng. Kiếp này chắc cũng không hi vọng đạt đến cửu đẳng.
Lỗ Tiến ra khỏi Vương Gia Cốc, trong lòng cũng cảm thấy có phần dễ chịu. Chí ít, cũng còn lại hai vị cao thủ bát đẳng, trong đó, Vương An Đông vẫn là cao thủ đỉnh bậc bát đẳng.
Cơ bản là hai đồng chí này không cần huấn luyện, bởi vì, bọn họ đều đã được huấn luyện bí mật ở Tổ đặc nhiệm A. Việc này, đương nhiên là lão Vương thầm sắp xếp.
Mấy ngày nay Diệp Phàm thật sự rất bận, tuy nói là việc mở khu thức cảnh Ngũ Long Sơn sẽ giao cho Phó Chủ tịch thành phố Quách Tắc Quân phụ trách, nhưng Diệp Phàm cũng không dám qua loa, tự mình đi kiểm tra một lượt.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm quay lạicùng tư lệnh viên, tư lệnh viên Tiền Đào Quốc dẫn mọi người tới nơi đóng quân của đoàn phòng ngự.
Còn Thượng tá Long Nhất Phong, đoàn trưởng đoàn phòng ngự, đã sớm dọn sạch sẽ nơi đóng quân, đoàn trưởng Long dẫn theo đoàn lãnh đạo cùng với nhóm viên binh liên quan, tất cả đều ăn mặc chỉnh trang. Xếp thành hai hàng đứng uy phong ở cửa doanh địa, mở thế trận đón chào.
Đầu tiên là thượng tá Long Nhất Đỉnh. Đứng bên cạnh quan quân đều là sĩ quan cấp tá. Cấp bậc thượng tá có bốn người, trung tá, thiếu tá chiếm đa số, chắc là lãnh đạo nòng cốt của doàn phòng ngự.
Hai bên hỏi han qua lại.
Quy Hưng Thiên chỉ vào Diệp Phàm ha hả cười nói:
- Đoàn trưởng Long, vị này chính là Bí thư Diệp của Đông Cống. Mọi người đóng quân ở đây anh ta phải bỏ ra rất nhiều sức lực đó. Bằng không, mọi người không có chỗ đóng quân tốt như thế này đâu.
- Đúng là thủ trưởng tốt! Long Nhất Đỉnh xin chào thủ trưởng!
Long Nhất Đỉnh bước nhanh về phía Diệp Phàm chào theo nghi thức quân đội.
Thanh âm rất thô và rất vang. Trước mặt Diệp Phàm không khỏi hiện ra sự uy vũ của đám quan binh tàu ngầm căn cứ Ngư Đồng khi đó.
Trong phút chốc, Diệp Phàm có chút bùi ngùi. Thấy mình có chút căng thẳng. Năm đó, Diệp Phàm đeo quân hàm thiếu tướng. Làm tướng quân nên cảm thấy có một chút tự hào.
- Xin chào đoàn trưởng Long, tôi được Thành ủy Đông Cống ủy quyền chủ trì có trách nhiệm đón tiếp mọi người. Các đồng chí đoàn phòng ngự phải sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy, tôi thấy hổ thẹn quá ạ!
Diệp Phàm nói. Liếc mắt nhìn xung quanh một cái, thấy điều kiện cũng không tệ lắm. Chỉ có điều, doanh trại và các phương tiện đều quá đơn sơ. Đến cái sân xi măng để tập luyện cũng không có.
- Được rồi! Trưa hôm nay tôi muốn cùng các anh em đoàn phòng ngự cùng nhau uống chén rượu, ăn miếng thịt, các anh em đoàn phòng ngự thấy thế nào?
Đột nhiên Diệp Phàm hô to một tiếng, ở đằng kia Vương Triều đã sớm dẫn một số anh em ra xe tải đem rượu, đồ ăn và các vật dụng cần thiết xuống.
- Sẵn sàng!
Hơn một ngàn quân binh hô lên, âm thanh làm kinh thiên động địa, quỷ thần cũng khiếp sợ.
Lúc này, vang dội tiếng quân binh điểm danh quân số. Quan binh đoàn phòng ngự chỉ cần một phút đồng hồ đã tập hợp xếp hàng xong.
Lúc này, Long Nhất Đỉnh bước nhanh theo Diệp Phàm, chào theo nghi thức quân đội sau đó hô:
- Thủ trưởng, phân khu quân đội thành phố Đông Cống trực thuộc đoàn phòng ngựđã tập hợp xong. Mời kiểm duyệt!
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Quy Hưng Thiên và Tiền Đào Quốc một cái, thấy hai người đều đang mỉm cười, biết nghi thức này đều là do bọn họ sắp xếp. Diệp Phàm nói:
- Hay là tư lệnh Quy kiểm duyệt đi. Tôi là người ngoài, không thích hợp.
- Bí thư Diệp, anh nói vậy là khách sáo rồi. Không có anh đã không có đoàn phòng ngự mới. Hôm nay anh chính là thủ trưởng của họ. Kiểm duyệt đi, không nên trì hoãn nữa.
Tư lệnh Quy cười cười nói.
Diệp Phàm đành phải cố mà làm cho dáng là quan trên.
Cao hứng nói:
- Đoàn trưởng Long, tôi hiểu tiền chi tiêu của đoàn phòng ngự eo hẹp. Như vậy đi, theo tôi thì cứ rút ra năm triệu trong quỹ của Chủ tịch thành phố đi. Coi như là trợ cấp kinh phí cho mọi người.
- Cảm ơn Bí thư Diệp ủng hộ đoàn phòng ngự làm nhiệm vụ, tôi thay mặt cho quân khu cảm ơn anh.
Quy Hưng Thiên lập tức nói, lão già này, thật đúng là không phải giảo hoạt bình thường. Diệp Phàm mơ hồ vừa mới tỉnh táo lại, lại nhìn Tiền Đào Quốc. Biết mình bị chụp mũi. Vừa rồi mình nhất thời mạnh miệng liền để mất đi năm triệu.
- Ha hả, ha hả!
Diệp Phàm mỉm cười vài tiếng nói,
- Tuy nhiên, cũng hy vọng quân khu có thể ủng hộ chúng tôi xây dựng địa phương Đông Cống. Đặc biệt lần này Đông Cống xây dựng trung tâm thành phố cùng với việc khai thác, phát triển Ngũ Long Sơn. Nếu như được, có thể trợ giúp mấy chiếc xe làm mấy việc cơ bản hay không. Ví dụ như rải ống nước trên đường và nhiều thứ nữa. Nội thành phải mở rộng, nền móng phải hết sức lớn. Mà tài chính thì có chút khó khăn.
- Việc này tôi có thể trả lời Bí thư Diệp. Ngày mai có thể bắt đầu, một tiểu đoàn công binh của phân khu quân đội thành phố sẽ làm việc không công trong hai tháng để xây dựng Đông Cống.
Tiền Đào Quốc ha hả cười nói.
- Cảm ơn, chi phí thì nên để chúng tôi lo. Mọi người lo nhân lực và công cụlà được.
Diệp Phàm nói, quay lại nhìn Quy Hưng Thiên.
- Thấy năm triệu này cầm không dễ đúng không?
Quy Hưng Thiên bị Diệp Phàm nhìn chăm chú có chút sợ hãi, cười nói:
- Như vậy đi, tôi cũng có ý kiến một chút. Cơ quan bộ đội địa phương trực thuộc quân khu tỉnh sẽ cử hai tiểu đoàn công binh làm không công đến xây dựng Đông Cống trong vòng một tháng.
Cuối cùng, Diệp Phàm tỏ vẻ cảm kích nói thầm một câu. Tiểu đoàn công binh làm xây dựng của quân đội này cũng là những người có năng lực.
Nhóm lính đều là những người anh tuấn uy vũ, làm việc so với đội công nhân của công trình xây dựng lợi hại hơn nhiều. Hơn nữa, đội công binh quân đội làm công trình đều có máy móc. Sau khi trở về từ đoàn phòng ngự, Diệp Phàm bắt đầu tuần tra tất cả khu huyện phía dưới Đông Cống.
Trung tuần tháng 11.
Việc bổ nhiệm Vương Triều ở xí nghiệp đường Đông Cống làm Bí thư Đảng ủy Công an cuối cùng cũng được phê duyệt, hóa ra Vương Triều kích động thật sự. Sau khi nhận được quyết định bổ nhiệm, nhanh như chớp bê vài hũ rượu chạy đến chỗ ở của Diệp Phàm.
Vừa bước vào đại sảnh liền cười to nói:
- Ông đây cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, tốc độ thăng quan thật là nhanh. Ha ha ha, đúng là lăn lộn đi theo anh Diệp thật là có tiền đồ…
- Chẳng phải là hưởng đãi ngộ của cán bộ cấp Phó giám đốc sở sao, đây là anh ở rìa thôi. Cũng không phải là Phó giám đốc sở chính thức, giống với Lam Tồn Quân tôi. Chức Giám đốc sở như chúng ta cũng có chút ảnh hưởng.
Ngay lập tức Lam Tồn Quân đả kích lại.
Vương Triều tức giận đến mức mắt trợn trắng, thở hổn hển, đem bình rượu dưới đất đến, hừ nói:
- Tôi nói cho họ Lam nhà anh biết nhé, hiện tại anh đang ôm Tô Lâm Nhi thì hay lắm có phải không? Vất vả lắm ông đây mới được thăng chức Phó giám đốc sở mà cậu còn muốn đả kích tôi, thật sự là mất hứng quá.
Vừa nói, Vương Triều mở nắp đậy bình rượu. Lắc bình rượu kêu ùng ục liền uống một ngụm to. Lập tức mặt có vẻ đỏ lên.
- Ha hả, đừng nhụt chí, tuy nói là cậu mới ở gần chức Phó giám đốc sở. Nhưng, có anh Thiết ở bộ công an, còn sợ không ngồi được vào chức Phó giám đốc sở sao. Chờ cậu giữ chức này một thời gian sẽ chuyển đến bộ công an, rồi chuyển ngoặt sang chức vụ Phó cục trưởng.
Diệp Phàm vỗ vỗ vai Vương Triều, cười nói.
- Huấn luận viên Thiết, bản thân anh ta cũng khó giữ nổi. Hiện tại không phải còn ở trường Đảng trung ương kiếm miếng cơm sao. Thật là thảm, đường đường là Thứ trưởng bộ Công an, không ngờ phải đến trường Đảng trung ương làm huấn luận viên.
Hiện tai mọi người đều gọi là huấn luận viên Thiết mà không phải là Thứ trưởng Thiết. Vương Triều, đem cậu vào trường Đảng trung ương làm một thầy giáo cũng không thành vấn đề.
Cuối cũng vẫn hưởng thụ đãi ngộ của Phó giám đốc sở.
Lam Tồn Quân nói, không đả kích Vương Triều thì không thu binh. Gần đây Lam Tồn Quân cùng Tô Lâm Nhi chính thức hẹn hò, ý cô tình chàng bước vào thời kỳ thu hoạch của tình yêu. Cuộc sống của Lam Tồn Quân quá may mắn.
- Hay là anh Diệp muốn tìm biện pháp nhanh chóng đưa Thứ trưởng Thiết về vị trí. Làm huấn luyện viên thì có vị gì?
Vương Triều liếc nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Haizzzzzzz…..!
Lập tức vẻ mặt Diệp Phàm có chút nặng xuống, lúc trước Thiết Chiêm Hùng bị Tô Gia cho người gọi tới trường Đảng trung ương.
Hiện tại, không có khả năng buộc Tô Gia bảo người đưa Thiết Chiêm Hùng trở lại bộ Công an. Cho dù là Tô gia ra mặt, cũng chưa chắc người ta đã chịu ra tay giúp đỡ trở về.
Người có thể ra tay phải là người phải có thế lực tương đương. Mặt Tô gia có dày đến đâu cũng không dám làm việc đó. Cho nên, Diệp Phàm cũng không ép Tô gia làm chuyện này.
- Vương Triều, trước tiên cứ để anh Thiết ở đó một thời gian. Tôi nghĩ, còn cần phải có cơ hội. Đến lúc đó, có lẽ anh Thiết còn có cơ hội tốt hơn.
Diệp Phàm khoát tay nói. Vương Triều bưng bình rượu gạo rót vào bát to nhất.
- Cơ hội gì cơ?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Tôi đang đợi, còn chưa tới thời điểm!
Diệp Phàm nói, thực ra, trong lòng cũng không dám chắc. Miệng nói là có cơ hội chỉ để an ủi Vương Triều.
Tuy nhiên, mọi tính toán của Diệp Phàm cũng không thành. Thật sự không thể tự mình mặt dày mày dạn đi xin Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phí Nhất Hoàn chuyển anh Thiết trở lại vị trí cũ được.
Đương nhiên, nếu không thể khiến Phí gia thấy được lợi ích mà động lòng, người ta có giúp đỡ hay không cũng khó nói.
Phải biết rằng, Thiết Chiêm Hùng bị điều tới trường Đảng trung ương, khẳng định Phí gia sẽ biết được cái lợi và cái hại của việc này.
Nếu muốn đưa Thiết Chiêm Hùng quay lại, không phải là đắc tội với người đã đẩy Thiết Chiêm Hùng đi sao. Vì vậy Phí Nhất Hoàn cũng phải suy nghĩ một chút, làm như vậy thì có đem họa đến cho gia tộc không.
Các gia đình lớn ở thủ đô này đều có liên quan đến nhau. Trừ khi đảm bảo quyền lợi bản thân không bị tổn hại, sau cùng mới đến người ngoài. Bằng không, giữa nhiều lợi ích người ta đương nhiên chọn cái lợi lớn hơnc.
Trằn trọc vài ngày, Vương Nhân Bàng cùng chú là Vương An Đông đi theo Phó thường trực Tổ đặc nhiệm A – Nghiêm Thế Kiệt đến Cáp Lạp, nếu suôn sẻ sẽ tới sa mạc.
Lần này, Tổ đặc nhiệm A đúng là lấy trứng chọi đá, không ngờ Nghiêm Thế Kiệt là nhân vật số 2 của Tổ đặc nhiệm A lại tự mình mang binh ra trận.
Đêm khuya, các xe việt dã qua mạc dừng lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Tướng quân, đã tiếp cận gần địa khu số năm. Từ đây về sau, mọi người chỉ có thể dựa vào chính mình.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1929: Thủ trưởng, mời kiểm duyệt!
9.2/10 từ 43 lượt.