Quan Thuật

Chương 1896: Đột nhập hang ổ của Đông Cẩu

- Cũng có thể xem đó là một cách, bốn người chúng ta chia nhau ra đột nhập vào từ bốn hướng, khi chúng phát hiện ra thì cũng không biết được nên phòng ngự ở hướng nào trước.

Sau khi vào được bên trong sẽ gặp nhau ở căn phòng toàn bằng đá phía đông. Tôi nghĩ, chỉ cần không đụng phải Ewegoalder, thì chúng ta sẽ kịp tập trung ở đó.

Diệp Phàm nói tiếp:

- Để an toàn, tốt nhất nên hai người một tổ. Thiết Chiêm Hùng và tôi, Nhân Bàng võ công cao, có thể hành động một mình. Cậu Lam thì đi cùng với Lý Cường. Thế nào?

- Được!

Cả năm người cùng gật đầu rồi chia nhau ra tìm nơi mà mình định đột nhập vào.

- Hành động!

Diệp Phàm ra lệnh, nhanh như những con mèo, trong nháy mắt chỉ thấy bóng người vụt qua ba hướng của Trang viên.

Lo lắng một lúc, nhưng cũng không hề có động tĩnh nào. Có lẽ do bọn họ hành động quá nhanh hoặc do bảo vệ của Trang viên lơ là cảnh giác. Năm người đã tập trung ở căn phòng đá phía sau Trang viên mà không hề có động tĩnh nào.

- Sự yên tĩnh vào sáng sáng sớm ở đây cũng thật bất thường. Sự cảnh giác của các cao thủ ở Đông Cẩu kém vậy sao, thật là lạ.

Vương Nhân Bàng nhún vai thể hiện vẻ tiếc nuối.

- Có lẽ đây không phải là nơi bí mật của Đông Cẩu, nếu không thì đâu có dễ dàng để cho chúng ta đột nhập vào như thê này.

Lam Tồn Quân cũng nói vẻ hết sức là nghi ngờ.

- Đừng nói nữa, bắt đầu tìm kiếm đi.

Diệp Phàm khoát tay ra hiệu cho mỗi tổ bắt đầu tìm kiếm.

Phát hiện có hai bảo vệ đi tuần đến, Diệp Phàm và Thiết Chiêm Hùng nhanh chóng tiến lên mỗi người giải quyết một tên.

Nhoáng cái đã giải quyết xong hai tên đi tuần của Trang viên. Có lẽ chúng chỉ là những tên giúp việc của Đông Cẩu, thân thủ của chúng đều chẳng ra làm sao.

Tên lợi hại nhất trong đó mới chỉ ở Nhị đẳng, không thể so gì được với đám người Diệp Phàm. Vì vậy không gặp phải bất kỳ sự phản kháng nào. Tuy nhiên, mọi người cũng không lơi là cảnh giác.


Khi đến toà nhà trung tâm cao 5 tầng, Diệp Phàm vận khí và như một con báo bám người vào đường ống nước thải. Không lâu sau, nghe thấy âm thanh truyền ra từ tầng 5, Diệp Phàm nhẹ nhàng trèo đến cửa sổ sử dụng một thiết bị đặc biệt để nhìn vào bên trong.

Phát hiện bên trong có hai người đàn ông, một người giống người Châu Á một người giống người Anh và một phụ nữ tóc vàng, da trắng, mắt xanh giống như là người Mỹ.

- Chỉ là một người Trung QuốcTrung Quốc, hà tất phải sai A Đức đi bảo vệ hắn ta. Lãng phí thời gian quá.

Người đàn ông trung niên vẻ ngoài giống người Anh nói.

- Bất chấp là người nào, chỉ cần trả tiền, chúng ta đều phải bảo vệ. Hơn nữa thời gian cũng không lâu, chỉ có hai tháng thôi.

Đầu óc của người Trung Quốc, có lúc cũng không thể hiểu hết được. Thực ra, người như vậy, ở Trung Quốc trốn ở đâu cũng sẽ chẳng ai có thể tìm ra. Tuy nhiên, "con thỏ" to béo như vậy chúng ta cũng muốn chấm mút thêm một chút.

Người Châu Á cười châm chọc nói.

- Nói chung thì người Trung Quốc không phải là ngu ngốc đâu. Nếu không phải là một nhân vật quan trọng thì chúng quyết không bỏ ra số tiền lớn như vậy để thuê chúng ta bảo vệ đâu. Nên cẩn thận một chút, dù sao cũng đã qua hơn chục ngày rồi, kiên trì thêm hơn mấy chục ngày nữa thì chúng ta có thể lấy nốt nửa số tiền còn lại rồi.

Người phụ nữ tóc vàng nói.

- Nói đùa sao, ở chỗ chúng ta, còn có ai có thể cướp hắn đi được, càng không thể tìm ra manh mối hoạt động của chúng ta.

Cơ sở của chúng ta đã xây dựng được hơn chục năm nay, đã có ai dám đến gây phiền phức hay chưa. Đây là doanh trại của đại đội binh lính được Chính phủ Anh quốc phái đến, nếu chúng dám cả gan thì Ewegoaldersen tôi sẽ tiêu diệt hết bọn chúng.

Người đàn ông người Anh nhún vai, nét mặt toát lên một vẻ tự mãn và tàn nhẫn.

Lại một tên "Cẩu(Ewegoalder)", xem ra người đàn ông này chính là tên phụ trách của tổ chức Đông cẩu ở đây rồi. Diệp Phàm bắt đầu suy luận.

Tên A Đức được tên Ewegoaldersen nhắc đến rất có thể là sát thủ nổi tiếng Ewegoalder. Không ngờ rằng bên trong này vẫn còn một tên mang chữ "Cẩu" nữa. Hai tên mang họ "Cẩu" này phải chăng là lợi hại như nhau.

Chỉ không biết thực lực của tên này như thế nào. Tuy nhiên, dựa vào quy củ của tổ chức Đông Cẩu, Diệp Phàm có thể đoán được thân thủ của tên này ít nhất cũng phải là hàng lục đẳng. Lục đẳng thì Diệp Phàm không sợ, chỉ sợ là gặp phải một tên biến thái giống như tên đồng bọn Ewegoalder của hắn.

- Hô hô.

Người phụ nữ tóc vàng nhìn Ewegoaldersen cười nói:

- Anh và anh A Đức không phải được gọi là Đông Cẩu Nhị Hùng của chúng ta hay sao. Hai người đều xếp trong top 10 của thế giới, có mấy tổ chức mà có được 2 cao thủ đồng thời được lọt vào top 10 như vậy.


Người phụ nữ tóc vàng vừa cười vừa dựa người vào vai đồng thời cọ sát bộ ngực căng đầy vào người của Ewegoaldersen.

- Ha ha ha…

Ewegoaldersen đưa tay xoa rồi véo nhẹ lên ngực của người phụ nữa tóc vàng cười nói:

- Em không nên nói như thế, nếu không thì Đại sư Park Hsiang Chung đến từ Hàn Quốc của chúng ta đây sẽ giận đấy. Về danh nghĩa thì anh ta không bằng chúng ta. Tuy nhiên nói về thực lực thì anh ta không thua kém đâu.

Lần này là lệnh từ Tổng bộ đến, Tam hùng chúng ta sẽ nhận một nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ lần này sẽ có một khoản tiền lớn.

Diệp Phàm nghe xong cảm thấy ớn lạnh. Không ngờ tên họ Park này lại là người đồng cấp với Ewegoaldersen và Ewegoalder. Xem ra buổi tối nay sẽ gặp phải khó khăn thực sự. Cứ nghĩ là chỉ có một tên Ewegoalder thì có thể giải quyết được, không ngờ lại có đến 3 tên. Thế này mà muốn cướp người thì cướp thế nào?

- Khoản tiền lớn, các anh lại kiếm bội rồi, mà đối phương đưa ra giá bao nhiêu?

Người phụ nữ tóc vàng cười nói và vẫn không thôi cọ cọ ngực vào cánh tay của Ewegoaldersen.

- Một tỉ.

Park Hsiang Chung cười thản nhiên.

- Không phải là tiền uôn của Hàn Quốc đấy chứ?

Người phụ nữ tóc vàng cười nói.

- Lớn hơn rất nhiều so với tiền Hàn Quốc và nhỏ hơn một chút so với đồng bảng Anh.

Ewegoaldersen cười một cách bí hiểm, đương nhiên sẽ không nói ra tên của đồng tiền đó.

Bởi lẽ, tên của đồng tiền đó cũng đại diện cho ông chủ ở quốc gia đó ra giá. Khi mà việc chưa thành, thì những người của Đông Cẩu không liên quan đến nhiệm vụ lần này đều không được biết về nhiệm vụ.

Đây là nguyên tắc.

Diệp Phàm nhẹ nhàng trượt xuống, không lâu sau mấy người bọn họ lại tập trung lại.

- Phía trên kia có 3 tên, một là Ewegoaldersen, một là Park Hsiang Chung và một phụ nữ tóc vàng. Ewegoaldersen và Ewegoalder được gọi là Đông Cẩu Song hùng. Có lẽ hai tên này võ nghệ ngang nhau.


Trước kia chúng ta điều tra trong tài liệu mật thì không thấy nhắc đến tên Ewegoaldersen này, xem ra, hắn là một cao thủ ẩn mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Có thể tên gọi quốc tế của hắn không phải là Ewegoaldersen, vì thế chúng ta không điều tra được.

Và còn tên Park Hsiang Chung người Hàn Quốc, hắn có thể ngồi ngang hàng với Ewegoaldersen, thực lực của hắn cũng không kém đâu. Về người phụ nữ kia chúng ta không cần phải quan tâm nhiều.

Diệp Phàm nói.

- Ewegoalder đâu?

Thiết Chiêm Hùng hết sức nghi ngờ hỏi, chỉ cần 2 tên Ewegoaldersen và Park là đủ rồi.

Nếu như lại có thêm cả Ewegoalder thì tối nay 5 người chúng ta có lẽ sẽ không địch được chúng. Bởi vì theo tài liệu có thể thấy, chỉ Diệp Phàm mới có thể đối phó được với Ewegoalder.

- Hắn cũng ở trong trang viên, có thể đang đảm nhiệm bảo vệ cho Trần Đông Kinh. Theo hợp đồng người của Đông Cẩu phải bảo vệ Trần Đông Kinh 2 tháng. Có lẽ khoản tiền Tô Gia phải bỏ ra không phải là ít.

Diệp Phàm nói và nhìn Vương Nhân Bàng hỏi:

- Có phát hiện gì về Ewegoalder không?

- Tôi không nhìn thấy Ewegoalder, tuy nhiên tôi phát hiện có một người Trung Quốc đi đi lại lại trong đại sảnh của toà nhà bằng ngói xanh.

Vương Nhân Bàng nói.

- Có phải là Trần Đông Kinh không?

Diệp Phàm bỗng nhiên phấn chấn.

- Không phải, tôi đã nhìn thấy Trần Đông Kinh qua ảnh rồi, nếu có hoá trang cũng không thể thay đổi lớn như vậy được.

Vương Nhân Bàng lắc đầu nói

- Quái lạ, chẳng có lẽ là thủ hạ của Trần Đông Kinh cũng đến đây.

Lúc này Lam Tồn Quân nói.


- Trực giác của tôi mách bảo rất có thể Trần Đông Kinh và cả Ewegoalder cũng đang ở trong toà nhà đó.

Sao chúng ta không nhanh chóng hành động, cùng đánh bại Ewegoalder.

Mục tiêu của chúng ta là bắt Trần Đông Kinh chứ không phải là tiêu diệt cao thủ của tổ chức Đông Cẩu. Chúng không liên quan gì đến chúng ta.

Nếu trong thời gian ngắn không thể cướp được Trần Đông Kinh mà đụng phải cả Ewegoaldersen và Park Hsiang Chung thì đêm nay rất có thể chúng ta cũng phải ở lại đây.

Nét mặt Diệp Phàm trầm xuống. Bởi lẽ, với sự bảo vệ của 3 cao thủ với võ công tương đương nhau, chúng ta muốn "cướp mồi từ miệng hổ" là một việc rất khó.

- Lý Cường và tôi bảo vệ bên ngoài, chúng ta dùng súng để sẵn sàng đối phó Park Hsiang Chung và Ewegoaldersen ở đây.

Nếu phát hiện bọn chúng đi ra thì lập tức bắn bỏ.

Đương nhiên, nếu bọn cao thủ này mà cảnh giác, thì dù có sự uy hiếp của khẩu súng trường có độ chính xác cao này cũng khó mà làm gì nổi chúng.

Nhưng, bất kể thế nào cũng phải kéo dài thời gian chi viện cho Ewegoalder của bọn chúng. Chỉ cần bắt được Trần Đông Kinh là chúng ta lập tức rút lui.

Tôi nghĩ, theo tài liệu thì Ewegoalder cũng chưa đạt đến cửu đẳng, còn Park Hsiang Chung và Ewegoaldersen cũng chưa thể đạt đến mức độ đó.

Chỉ cần chưa đạt đến cửu đẳng, Diệp lão đệ sẽ có cách đối phó. Là cấp cao nhất của bát đẳng so với cửu đẳng cũng có sự khác nhau một trời một vực.

Thiết Chiêm Hùng nói.

- Quyết định như vậy, tôi cùng với Nhân Bàng và Tồn Quân đi đến toà nhà ngói xanh. Chúng ta có một lợi thế đó là không cần phải suy tính đến sự an toàn sống chết của Trần Đông Kinh, bởi vì Trần Đông Kinh là người mà chúng mới phải bảo vệ.

Bất chợt Diệp Phàm giật mình nhìn thấy trong đại sảnh của ngôi nhà ngói xanh có bóng người đàn ông trung niên đang bước đi, lập tức hỏi Lam Tồn Quân:

- Tồn Quân, anh có phát hiện ra người đàn ông trung niên kia giống ai không?

- Anh cũng cảm thấy quen phải không, chẳng có lẽ đó là người của Tô Gia. Người này diện mạo có điểm giống với mấy anh em Tô Lâm Nhi. Nếu Trần Đông Kinh ở trên đó, thì người đó nhất định là một người trong họ tộc nhà Tô Gia rồi.

Lam Tồn Quân nói.

- Chúng ta vào trong đó thôi, một khi phát hiện ra Ewegoalder thì lập tức ra tay, ra tay phải dứt khoát, nếu có thể một đòn giết ngay thì càng tốt. Đừng dùng súng vội, tiếng súng sẽ gây tiếng động rất lớn. Tốt nhất là không phải dùng đến súng, Ewegoaldersen cách đây cũng đến vài toà nhà, nếu tiếng động không quá lớn thì chúng sẽ không phát hiện được.

Diệp Phàm giải thích.

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 1896: Đột nhập hang ổ của Đông Cẩu
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...