Quan Thuật
Chương 1883: Liên hoàn kế
- Chỉ có thể như thế, Tồn Quân, cậu hãy thay mặt Ủy ban nhân dân thành phố lập tức đi Vinh Quang một chuyến. Tuy nhiên, phải âm thầm mà đi đòi tiền, không cần làm rõ ràng quá. Chúng ta là chủ nợ lớn với vài trăm triệu, nếu truyền ra ngoài là Ủy ban nhân dân thành phố cũng đi đòi tiền thì những người cho vay tiền sẽ nổi điên lên mất.
Diệp Phàm thận trọng giải thích xong, Lam Tồn Quân liền vội vã chạy đi.
Tuy nhiên vội vàng là vậy rồi mà vẫn xôi hỏng bỏng không, Cam Vũ Thuần phỏng chừng đã nghe được phong thanh gì đó nên cũng trốn đi, căn bản là không tìm thấy người đâu cả.
Mà trụ sở tập đoàn Vinh Quang giờ phút này cũng đã chen chúc hơn cả ngàn người, đều là cầm giấy vay nợ sống chết đến đòi tiền. Có người thậm chí còn hôn mê bất tỉnh tại chỗ, tiếng than thở khóc lóc ầm ĩ cả lên.
Mà cả những nhân vật chủ yếu như Tổng giám đốc, Phó tổng giám đốc Vinh Quang cũng tuyệt không thấy bóng, làm cho người ta có cảm giác hình như là tập thể bộ máy lãnh đạo Tập đoàn Vinh Quang đã cùng nhau cuỗm tiền chạy trốn.
- Làm sao bây giờ hả anh Diệp?
Sau khi trở lại Ủy ban nhân dân thành phố, Lam Tồn Quân vẻ mặt ngưng trọng chua xót nhìn Diệp Phàm.
- Vương Triều đang đi tìm người.
Diệp Phàm đáp rồi đỡ Lam Tồn Quân ngồi xuống. Ngày thường không hút thuốc lá nhưng Lam Tồn Quân giờ phút này phỏng chừng là có cái cớ để mà phát điên rồi, bỗng đâu cũng rút một điếu thuốc trên bàn ra châm lửa.
- Trước tiên hãy dừng tất cả hoạt động đang tiến hành của nhà máy lại.
Diệp Phàm vẫn cố bình tĩnh.
- Trước mắt chỉ có thể làm vậy, bằng không, bên này cứ đầu tư tiền của vào, bên kia Vinh Quang lại không đem tiền đến.
Chúng ta căn bản là không có khả năng tái kiến thiết một nhà máy mới.
Lam Tồn Quân nói rồi lấy điện thoại ra cho chỉ thị. Không lâu, công trường xây dựng vốn huyên náo bỗng lập tức trở nên vô cùng vắng vẻ.
Ba tiếng sau đó, Vương Triều gọi điện thoại đến, nói là đã tìm được Cam Vũ Thuần rồi. Diệp Phàm cùng Lam Tồn Quân vừa nghe vậy thì vội vàng chạy ngay qua đó. Tại ngôi nhà khá kín đáo một vị bằng hữu thì được diện kiến Cam Vũ Thuần, danh nhân ngày nào của thành phố Đông Cống.
Tuy nhiên, giờ phút này cô có vẻ có chút gì đó chật vật. Tóc tai toàn bộ xõa xuống che hết cả mặt mũi. Hơn nữa, sắc mặt lại tiều tụy. Nét nhẹ nhàng thanh tao, có khi hơi có vẻ dụ dỗ của nụ cười đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó chính là vẻ mặt ưu sầu của kẻ thất thế.
- Chủ tịch Diệp, để anh chê cười rồi.
Cam Vũ Thuần vẫn khá bình tĩnh chào hỏi, trên mặt lộ vẻ chua xót trong nụ cười xã giao.
- Sao lại chê cười cô được chứ, rốt cuộc là sao lại thế này. Cô cứ mau đem tình hình thực tế nói ra, chúng tôi tới là để giải quyết vấn đề, cũng không phải tới ép trả nợ." Diệp Phàm nói vậy thật ra lại khiến Cam Vũ Thuần hơi sửng sốt.
Cô liếc nhìn Diệp Phàm một cái mà đôi mắt đã hơi ửng đỏ, nghẹn ngào:
- Tôi biết nhà máy đường các anh rất khó khăn, đến mức sắp phải đóng cửa. Tuy nhiên, lần trước Lý Khê Mãn có đáp ứng đem mấy trăm triệu vốn cho chúng tôi mượn chuyển giao lại cho công ty bảo hiểm Huệ Cảnh vay lại. Trong hợp đồng chuyển giao số nợ đám người Lý Khê Mãn đã ký tên hết. Lợi tức đương nhiên cũng tăng lên, với chúng tôi là bốn phần thì với họ là tám phần trăm.
- Không chỉ là bốn trăm ba mươi triệu đó, đó là khoản tiền các cô mượn đi năm năm trước. Tính cả gốc lẫn lãi thì bên cô phải trả cho nhà máy đường Dương Xuân chúng tôi đến gần tám chín trăm triệu. Mấy năm sau đó, các cô vẫn chưa thanh toán cho chúng tôi một xu lẻ nào. Nếu tính số tiền lúc cho công ty Huệ Cảnh mượn thì phải đến gần 1 tỷ chứ không phải chỉ bốn trăm ba mươi triệu đâu.
Mặc dù đang vào lúc này nhưng Lam Tồn Quân cũng không quên mang bàn tính ra.
- Bây giờ nói thế cũng phỏng có ích gì, chúng tôi cũng đang thúc giục công ty bảo hiểm Huệ cảnh hoàn tiền đây.
Tuy nhiên, tôi cũng muốn nói một câu có thể sẽ khiến các anh thổ huyết đấy.
Cam Vũ Thuần nói đến đây tạm dừng một chút, nhìn Diệp Phàm và Lam Tồn Quân một cái.
- Không phải là bọn họ cũng trốn rồi đấy chứ?
Lam Tồn Quân trong lòng hơi hoảng loạn, vội vã hỏi.
Về phần Diệp Phàm thì cũng chỉ đỡ hơn đôi chút.
- Đúng vậy, người phụ trách bộ phận đòi nợ của chúng tôi hôm qua đã mang người qua bên Bảo hiểm Huệ Cảnh, phát hiện đã người không- nhà trống tự lúc nào. Đầy mặt đất đều chỉ là giấy vụn, hiển nhiên bọn họ hỏi mượn Tập đoàn Vinh Quang chúng tôi hơn tỷ bạc căn bản cũng chỉ là lừa đảo. Lúc này, một người đàn ông trung niên bên cạnh Cam Vũ Thuần giận dữ cho hay.
- Sao các người lại ngu vậy hả trời, hơn tỷ bạc mà có thể cho vay dễ dãi vậy sao? Chẳng lẽ sẽ không có đồ thế chấp gì đó sao? Thật là ngu xuẩn!
Lam Tồn Quân rốt cuộc không kìm nổi mà chửi cha rủa mẹ loạn cả lên.
- Có thế chấp, là cao ốc Cảnh Lâm trên tỉnh thành. Lúc trước Chủ tịch Cam cũng là căn cứ vào tòa nhà đó mới cho bọn họ mượn tiền. Hơn nữa, Bảo hiểm Huệ Cảnh và Tập đoàn Vinh Quang chũng tôi đã có bao nhiêu năm hợp tác cùng nhau. Bọn họ biểu hiện xưa nay vẫn tốt lắm, đều trả lợi tức đầy đủ cho chúng tôi theo hợp đồng. Bao năm rồi mà chưa hề có một lần lỡ hẹn. Tuy vậy, mấy năm trước đó chúng tôi vẫn có chút lo lắng nghi ngại, cho nên số tiền cho mượn cũng không nhiều. Chỉ có lần này bọn họ dùng cao ốc Cảnh Lâm làm thế chấp cho nên chúng tôi mới dám cho vay tiền tỷ.
Người đàn ông trung niên tiếp tục giải thích.
- Cao ốc Cảnh Lâm mà trị giá đến cả tỷ sao?
Diệp Phàm nhìn người nọ hừ lạnh một tiếng.
- Không đáng tầm đó, tuy nhiên, cao ốc Cảnh Lâm không riêng gì một tòa lầu, nó còn bao gồm cả tiểu khu hoa viên Cảnh Lâm cạnh đó nữa. Hơn nữa, lúc trước chúng tôi có mời cơ quan thẩm định tài sản chính thức đánh giá thì giá trị tài sản của bên Huệ Cảnh thế chấp cho chúng tôi, bao gồm cả nhà và đất tuyệt đối không dưới một tỷ hai. Bằng không, chúng tôi sao có thể đem tiền giao cho bọn họ.
Người trung niên lại khẳng định.
- Vậy các người khẩn trương thanh lý cao ốc Cảnh Lâm, đề xuất lên tòa án, đem bán đấu giá thì chắc cũng thu hồi được vốn.
Lam Tồn Quân đề nghị.
- Ôi!
Người đàn ông trung niên thở dài, sắc mặt hết sức khó coi liếc sang Cam Vũ Thuần, định nói rồi lại thôi.
- Nói đi chú Cam, đến nước này thì có muốn giấu cũng không được.
Cam Vũ Thuần thoáng nhìn qua người trung niên kia khuyên nhủ.
- Được rồi, chúng tôi vừa mới đi nghiệm chứng lại. Bất động sản gồm cao ốc lẫn vườn hoa Cảnh Lâm mà bọn họ thế chấp là có thật, chứ không phải giả tạo.
Bởi vì, lúc làm thủ tục vay nợ chũng tôi cũng đã nghiệm chứng qua. Tuy nhiên, chúng tôi cũng vừa biết được tất cả những chuyện này là một âm mưu lớn.
Người của bảo hiểm Huệ Cảnh nhân không ngờ đã câu kết với bên quản lý bất động sản trên tỉnh lập nên một âm mưu lớn có sự cấu kết giữa các ban ngành.
Tất cả giấy chứng nhận bất động sản trên đều là thật, chỉ là bọn chúng câu kết tạo ra "Tài sản thật, giấy tờ giả".
Các người nghe xong khẳng định là sẽ có chút mơ hồ, ngay cả tôi cũng vậy nữa là.
Nhưng chuyện đó đích thực là đã xảy ra, cao ốc Cảnh Lâm căn bản là có người chủ khác.
Người đàn ông tên chú Cam thuật lại.
- Việc này chúng tôi đã làm rõ và cũng đã báo án. Tuy nhiên, phỏng chừng cũng là vô dụng. Cho dù có phá được án, cao ốc Cảnh Lâm cũng là của người khác. Đơn giản là bắt mấy nhân viên công tác câu kết lừa đảo, các cán bộ quản lý nhà đất thì thôi không động đến. Hơn nữa, cả hai lãnh đạo bên quản lý bất động sản cục lẫn Xây dựng đã chứng nhận giấy tờ lúc ấy đều đã sớm chạy ra ngoại quốc rồi.
Cam Vũ Thuần tức giận đến ngứa cả răng.
- Các người hiện còn còn lại bao nhiêu tiền?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Cam Vũ Thuần mà hỏi.
- Công ty con thì cũng có kha khá, tổng cộng tài sản công ty cộng thêm nếu bán đấu giá tòa nhà trụ sở và toàn bộ tiền cũng sẽ không vượt quá con số một tỷ.
Thật ra, Tập đoàn Vinh Quang chỉ có vẻ hào nhoáng bề ngoài, trên thực tế bên trong sớm đã bị nợ nần sắp đốn ngã. Nợ thực tế của chúng tôi cũng không dưới tỷ sáu.
Tập đoàn Vinh Quang mấy năm trước cũng đã là một cục diện rối rắm vốn không đủ bù nợ rồi. Tôi cũng vì bị bức bách như thế mới vay tiền khắp nơi, lấy lãi suốt cao tới 4% để tiếp cận nguồn tiền.
Cuối cùng, bất đắc dĩ phải đánh bạo đem một tỷ cho Bảo hiểm Huệ Cảnh mượn lại. Cũng là muốn kiếm thêm chút tiền để bổ khuyết vào lỗ thủng này. Có ngờ đâu lại bị lừa.
Cam Vũ Thuần than thở.
- Hồ đồ!
Lam Tồn Quân thiếu chút nữa cắn răng ken két.
- Thật ra Chủ tịch Cam vẫn là có năng lực. Có điều công ty về sau càng thất thoát nghiêm trọng. Hơn nữa, có mấy thương vụ bị người ta chậm thanh toán. Một công ty chậm trả khoản tiền trăm triệu, mấy công ty là thành vài trăm triệu, ai cũng chịu không nổi. Mà tiền từ ngân hàng lại không đủ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đành phải dùng hình thức cho vay nặng lãi mà huy động tiền khắp nơi. Nay đã xảy ra sự tình này, Chủ tịch Cam đang chạy vạy khắp nơi. Tranh thủ thanh toán cho các chủ nợ một phần. Chủ tịch Cam là người có lương tâm, bằng không thì đã sớm trốn chạy rồi. Cổ nói là dù có ngồi tù cũng phải trụ lại Đông Cống.
Người đàn ông trung niên tiếp tục.
- Ôi, cô cố mà nghĩ biện pháp đòi tiền. Tôi bên này sẽ đốc thúc cục Công an mau chóng phá án.
Diệp Phàm khoát tay áo, biết là có bức ép thêm cũng vô dụng. Hơn nữa, Cam Vũ Thuần trên thực tế cũng là một người bị hại, chỉ là do vận khí không tốt mà ra cả.
Sau khi về đến nhà, Diệp Phàm luôn trong tâm trạng phiền muộn, Tập đoàn Vinh Quang với tình trạng đó sẽ không có khả năng rút tiền ra trả nợ. Nếu nhà máy đường Dương Xuân buộc bọn họ hoàn tiền, kia chỉ có thể là gia tốc thêm cho con đường phá sản của Tập đoàn Vinh Quang mà thôi.
Điểm này Diệp Phàm là tuyệt không muốn thấy, bởi vì, Vinh Quang vốn là vinh quang của thành phố Đông Cống, Vinh Quang mà phá sản thì sẽ tạo ra một cơn địa chấn.
Phỏng chừng, chuyện này sẽ gây áp lực lên Ủy ban nhân dân thành phố lớn hơn cả chuyện xảy ra với nhà máy đường Dương Xuân. Bởi vì, Tập đoàn Vinh Quang có can hệ đến rất nhiều phương diện, liên đới đến vô số cá nhân, quan hệ đến trăm nhà nghìn hộ.
Vinh Quang tuyệt đối không thể đổ, làm thế nào trong bước tiếp theo để cứu Vinh Quang từ trong hố lửa cũng là vấn đề cấp bách mà Diệp Phàm vẫn hằng tự hỏi mình.
Sau khi suy nghĩ một hồi thì hắn quyết định đành phải tiếp tục cầu lão Lý vậy, Diệp Phàm ngoác miệng cười khổ một tiếng rồi đánh điện cho Lý Khiếu Phong nói:
- Lão Lý à, tôi có một việc quan trọng cần cầu bộ An ninh Quốc gia giúp đỡ. Chỉ có điều đây là chuyện trong chốn giân gian, không can hệ gì đến cơ mật quốc gia cả.
Diệp Phàm đem chuyện Tập đoàn Vinh Quang thuật lại cho lão Lý một lượt.
- Được, nếu là bắt người, tôi sẽ bảo một số đồng chí bên an ninh quốc gia ngầm lưu ý cho một chút. Một khi có tin tức sẽ lập tức báo cho cậu. Ôi, tôi thấy cậu làm việc tốt đúng là thường gặp gian nan. Mới đến đông cống lại đã xảy ra sự tình kiểu này. Nếu xử lý không ổn thỏa, phỏng chừng cậu sẽ bị nó làm hại mất.
Lý Khiếu Phong thở dài.
- Cũng chẳng còn cách gì, dù sao cũng cảm ơn anh.
Diệp Phàm đáp gọn.
- Cậu cũng chịu khó bảo trọng, công lực dù bị phế đi thì cũng phải chú ý tăng cường rèn luyện. Có lẽ nếu chăm chỉ luyện tập thì cũng có thể khôi phục lại.
Lý Khiếu Phong an ủi.
- Ha ha, tôi cũng muốn lắm chứ, tuy nhiên, tám phần là không có khả năng. Hơn nữa, tôi cũng quen với cuộc sống và công tác trong chính trường rồi.
Tổ đặc nhiệm A không còn quan hệ gì đến tôi nữa. Diệp Phàm mỉm cười hai tiếng.
- Cậu xem xem, nếu lúc trước cậu không việc gì thì có phải là giờ này đã là người phụ trách tổ 8 rồi không.Nếu thế thì những chuyện nhỏ thế này đâu có gì phiền phức.
Thậm chí, chúng ta chỉ cần bảo một tiếng là có thể sai khiến Báo Săn làm chút chuyện có lời cho dân cho nước, giống như chuyện lần này vậy.
Bọn họ hoàn toàn có thể giúp cậu ra tay bắt kẻ trốn chạy, người bị tình nghi về ngay, giống như giám đốc Cam Anh Anh và mấy người khác nữa.
Báo Săn làm việc rất có hiệu quả, dù cho kẻ đó có trốn tránh ở nơi chân trời góc biển họ cũng có thể không theo quy tắc thông thường mà tìm về! Cho nên, cậu xem xem việc này có gì không tốt chứ?
Lý Khiếu Phong tỏ bộ hết sức đau lòng.
- Việc này, phiền anh rồi.
Diệp Phàm nói thẳng không né tránh.
- Phiền toái cũng không hề gì, chỉ có điều cậu có cảm thấy không thuận tay không?
Lý Khiếu Phong hỏi.
- Cũng có đôi chút, tuy nhiên, tôi cũng quen rồi...
Diệp Phàm đáp rồi cúp điện thoại mà gọi tiếp cho Thiết Chiêm Hùng.!
Quan Thuật
Diệp Phàm thận trọng giải thích xong, Lam Tồn Quân liền vội vã chạy đi.
Tuy nhiên vội vàng là vậy rồi mà vẫn xôi hỏng bỏng không, Cam Vũ Thuần phỏng chừng đã nghe được phong thanh gì đó nên cũng trốn đi, căn bản là không tìm thấy người đâu cả.
Mà trụ sở tập đoàn Vinh Quang giờ phút này cũng đã chen chúc hơn cả ngàn người, đều là cầm giấy vay nợ sống chết đến đòi tiền. Có người thậm chí còn hôn mê bất tỉnh tại chỗ, tiếng than thở khóc lóc ầm ĩ cả lên.
Mà cả những nhân vật chủ yếu như Tổng giám đốc, Phó tổng giám đốc Vinh Quang cũng tuyệt không thấy bóng, làm cho người ta có cảm giác hình như là tập thể bộ máy lãnh đạo Tập đoàn Vinh Quang đã cùng nhau cuỗm tiền chạy trốn.
- Làm sao bây giờ hả anh Diệp?
Sau khi trở lại Ủy ban nhân dân thành phố, Lam Tồn Quân vẻ mặt ngưng trọng chua xót nhìn Diệp Phàm.
- Vương Triều đang đi tìm người.
Diệp Phàm đáp rồi đỡ Lam Tồn Quân ngồi xuống. Ngày thường không hút thuốc lá nhưng Lam Tồn Quân giờ phút này phỏng chừng là có cái cớ để mà phát điên rồi, bỗng đâu cũng rút một điếu thuốc trên bàn ra châm lửa.
- Trước tiên hãy dừng tất cả hoạt động đang tiến hành của nhà máy lại.
Diệp Phàm vẫn cố bình tĩnh.
- Trước mắt chỉ có thể làm vậy, bằng không, bên này cứ đầu tư tiền của vào, bên kia Vinh Quang lại không đem tiền đến.
Chúng ta căn bản là không có khả năng tái kiến thiết một nhà máy mới.
Lam Tồn Quân nói rồi lấy điện thoại ra cho chỉ thị. Không lâu, công trường xây dựng vốn huyên náo bỗng lập tức trở nên vô cùng vắng vẻ.
Ba tiếng sau đó, Vương Triều gọi điện thoại đến, nói là đã tìm được Cam Vũ Thuần rồi. Diệp Phàm cùng Lam Tồn Quân vừa nghe vậy thì vội vàng chạy ngay qua đó. Tại ngôi nhà khá kín đáo một vị bằng hữu thì được diện kiến Cam Vũ Thuần, danh nhân ngày nào của thành phố Đông Cống.
Tuy nhiên, giờ phút này cô có vẻ có chút gì đó chật vật. Tóc tai toàn bộ xõa xuống che hết cả mặt mũi. Hơn nữa, sắc mặt lại tiều tụy. Nét nhẹ nhàng thanh tao, có khi hơi có vẻ dụ dỗ của nụ cười đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó chính là vẻ mặt ưu sầu của kẻ thất thế.
- Chủ tịch Diệp, để anh chê cười rồi.
Cam Vũ Thuần vẫn khá bình tĩnh chào hỏi, trên mặt lộ vẻ chua xót trong nụ cười xã giao.
- Sao lại chê cười cô được chứ, rốt cuộc là sao lại thế này. Cô cứ mau đem tình hình thực tế nói ra, chúng tôi tới là để giải quyết vấn đề, cũng không phải tới ép trả nợ." Diệp Phàm nói vậy thật ra lại khiến Cam Vũ Thuần hơi sửng sốt.
Cô liếc nhìn Diệp Phàm một cái mà đôi mắt đã hơi ửng đỏ, nghẹn ngào:
- Tôi biết nhà máy đường các anh rất khó khăn, đến mức sắp phải đóng cửa. Tuy nhiên, lần trước Lý Khê Mãn có đáp ứng đem mấy trăm triệu vốn cho chúng tôi mượn chuyển giao lại cho công ty bảo hiểm Huệ Cảnh vay lại. Trong hợp đồng chuyển giao số nợ đám người Lý Khê Mãn đã ký tên hết. Lợi tức đương nhiên cũng tăng lên, với chúng tôi là bốn phần thì với họ là tám phần trăm.
- Không chỉ là bốn trăm ba mươi triệu đó, đó là khoản tiền các cô mượn đi năm năm trước. Tính cả gốc lẫn lãi thì bên cô phải trả cho nhà máy đường Dương Xuân chúng tôi đến gần tám chín trăm triệu. Mấy năm sau đó, các cô vẫn chưa thanh toán cho chúng tôi một xu lẻ nào. Nếu tính số tiền lúc cho công ty Huệ Cảnh mượn thì phải đến gần 1 tỷ chứ không phải chỉ bốn trăm ba mươi triệu đâu.
Mặc dù đang vào lúc này nhưng Lam Tồn Quân cũng không quên mang bàn tính ra.
- Bây giờ nói thế cũng phỏng có ích gì, chúng tôi cũng đang thúc giục công ty bảo hiểm Huệ cảnh hoàn tiền đây.
Tuy nhiên, tôi cũng muốn nói một câu có thể sẽ khiến các anh thổ huyết đấy.
Cam Vũ Thuần nói đến đây tạm dừng một chút, nhìn Diệp Phàm và Lam Tồn Quân một cái.
- Không phải là bọn họ cũng trốn rồi đấy chứ?
Lam Tồn Quân trong lòng hơi hoảng loạn, vội vã hỏi.
Về phần Diệp Phàm thì cũng chỉ đỡ hơn đôi chút.
- Đúng vậy, người phụ trách bộ phận đòi nợ của chúng tôi hôm qua đã mang người qua bên Bảo hiểm Huệ Cảnh, phát hiện đã người không- nhà trống tự lúc nào. Đầy mặt đất đều chỉ là giấy vụn, hiển nhiên bọn họ hỏi mượn Tập đoàn Vinh Quang chúng tôi hơn tỷ bạc căn bản cũng chỉ là lừa đảo. Lúc này, một người đàn ông trung niên bên cạnh Cam Vũ Thuần giận dữ cho hay.
- Sao các người lại ngu vậy hả trời, hơn tỷ bạc mà có thể cho vay dễ dãi vậy sao? Chẳng lẽ sẽ không có đồ thế chấp gì đó sao? Thật là ngu xuẩn!
Lam Tồn Quân rốt cuộc không kìm nổi mà chửi cha rủa mẹ loạn cả lên.
- Có thế chấp, là cao ốc Cảnh Lâm trên tỉnh thành. Lúc trước Chủ tịch Cam cũng là căn cứ vào tòa nhà đó mới cho bọn họ mượn tiền. Hơn nữa, Bảo hiểm Huệ Cảnh và Tập đoàn Vinh Quang chũng tôi đã có bao nhiêu năm hợp tác cùng nhau. Bọn họ biểu hiện xưa nay vẫn tốt lắm, đều trả lợi tức đầy đủ cho chúng tôi theo hợp đồng. Bao năm rồi mà chưa hề có một lần lỡ hẹn. Tuy vậy, mấy năm trước đó chúng tôi vẫn có chút lo lắng nghi ngại, cho nên số tiền cho mượn cũng không nhiều. Chỉ có lần này bọn họ dùng cao ốc Cảnh Lâm làm thế chấp cho nên chúng tôi mới dám cho vay tiền tỷ.
Người đàn ông trung niên tiếp tục giải thích.
- Cao ốc Cảnh Lâm mà trị giá đến cả tỷ sao?
Diệp Phàm nhìn người nọ hừ lạnh một tiếng.
- Không đáng tầm đó, tuy nhiên, cao ốc Cảnh Lâm không riêng gì một tòa lầu, nó còn bao gồm cả tiểu khu hoa viên Cảnh Lâm cạnh đó nữa. Hơn nữa, lúc trước chúng tôi có mời cơ quan thẩm định tài sản chính thức đánh giá thì giá trị tài sản của bên Huệ Cảnh thế chấp cho chúng tôi, bao gồm cả nhà và đất tuyệt đối không dưới một tỷ hai. Bằng không, chúng tôi sao có thể đem tiền giao cho bọn họ.
Người trung niên lại khẳng định.
- Vậy các người khẩn trương thanh lý cao ốc Cảnh Lâm, đề xuất lên tòa án, đem bán đấu giá thì chắc cũng thu hồi được vốn.
Lam Tồn Quân đề nghị.
- Ôi!
Người đàn ông trung niên thở dài, sắc mặt hết sức khó coi liếc sang Cam Vũ Thuần, định nói rồi lại thôi.
- Nói đi chú Cam, đến nước này thì có muốn giấu cũng không được.
Cam Vũ Thuần thoáng nhìn qua người trung niên kia khuyên nhủ.
- Được rồi, chúng tôi vừa mới đi nghiệm chứng lại. Bất động sản gồm cao ốc lẫn vườn hoa Cảnh Lâm mà bọn họ thế chấp là có thật, chứ không phải giả tạo.
Bởi vì, lúc làm thủ tục vay nợ chũng tôi cũng đã nghiệm chứng qua. Tuy nhiên, chúng tôi cũng vừa biết được tất cả những chuyện này là một âm mưu lớn.
Người của bảo hiểm Huệ Cảnh nhân không ngờ đã câu kết với bên quản lý bất động sản trên tỉnh lập nên một âm mưu lớn có sự cấu kết giữa các ban ngành.
Tất cả giấy chứng nhận bất động sản trên đều là thật, chỉ là bọn chúng câu kết tạo ra "Tài sản thật, giấy tờ giả".
Các người nghe xong khẳng định là sẽ có chút mơ hồ, ngay cả tôi cũng vậy nữa là.
Nhưng chuyện đó đích thực là đã xảy ra, cao ốc Cảnh Lâm căn bản là có người chủ khác.
Người đàn ông tên chú Cam thuật lại.
- Việc này chúng tôi đã làm rõ và cũng đã báo án. Tuy nhiên, phỏng chừng cũng là vô dụng. Cho dù có phá được án, cao ốc Cảnh Lâm cũng là của người khác. Đơn giản là bắt mấy nhân viên công tác câu kết lừa đảo, các cán bộ quản lý nhà đất thì thôi không động đến. Hơn nữa, cả hai lãnh đạo bên quản lý bất động sản cục lẫn Xây dựng đã chứng nhận giấy tờ lúc ấy đều đã sớm chạy ra ngoại quốc rồi.
Cam Vũ Thuần tức giận đến ngứa cả răng.
- Các người hiện còn còn lại bao nhiêu tiền?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Cam Vũ Thuần mà hỏi.
- Công ty con thì cũng có kha khá, tổng cộng tài sản công ty cộng thêm nếu bán đấu giá tòa nhà trụ sở và toàn bộ tiền cũng sẽ không vượt quá con số một tỷ.
Thật ra, Tập đoàn Vinh Quang chỉ có vẻ hào nhoáng bề ngoài, trên thực tế bên trong sớm đã bị nợ nần sắp đốn ngã. Nợ thực tế của chúng tôi cũng không dưới tỷ sáu.
Tập đoàn Vinh Quang mấy năm trước cũng đã là một cục diện rối rắm vốn không đủ bù nợ rồi. Tôi cũng vì bị bức bách như thế mới vay tiền khắp nơi, lấy lãi suốt cao tới 4% để tiếp cận nguồn tiền.
Cuối cùng, bất đắc dĩ phải đánh bạo đem một tỷ cho Bảo hiểm Huệ Cảnh mượn lại. Cũng là muốn kiếm thêm chút tiền để bổ khuyết vào lỗ thủng này. Có ngờ đâu lại bị lừa.
Cam Vũ Thuần than thở.
- Hồ đồ!
Lam Tồn Quân thiếu chút nữa cắn răng ken két.
- Thật ra Chủ tịch Cam vẫn là có năng lực. Có điều công ty về sau càng thất thoát nghiêm trọng. Hơn nữa, có mấy thương vụ bị người ta chậm thanh toán. Một công ty chậm trả khoản tiền trăm triệu, mấy công ty là thành vài trăm triệu, ai cũng chịu không nổi. Mà tiền từ ngân hàng lại không đủ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đành phải dùng hình thức cho vay nặng lãi mà huy động tiền khắp nơi. Nay đã xảy ra sự tình này, Chủ tịch Cam đang chạy vạy khắp nơi. Tranh thủ thanh toán cho các chủ nợ một phần. Chủ tịch Cam là người có lương tâm, bằng không thì đã sớm trốn chạy rồi. Cổ nói là dù có ngồi tù cũng phải trụ lại Đông Cống.
Người đàn ông trung niên tiếp tục.
- Ôi, cô cố mà nghĩ biện pháp đòi tiền. Tôi bên này sẽ đốc thúc cục Công an mau chóng phá án.
Diệp Phàm khoát tay áo, biết là có bức ép thêm cũng vô dụng. Hơn nữa, Cam Vũ Thuần trên thực tế cũng là một người bị hại, chỉ là do vận khí không tốt mà ra cả.
Sau khi về đến nhà, Diệp Phàm luôn trong tâm trạng phiền muộn, Tập đoàn Vinh Quang với tình trạng đó sẽ không có khả năng rút tiền ra trả nợ. Nếu nhà máy đường Dương Xuân buộc bọn họ hoàn tiền, kia chỉ có thể là gia tốc thêm cho con đường phá sản của Tập đoàn Vinh Quang mà thôi.
Điểm này Diệp Phàm là tuyệt không muốn thấy, bởi vì, Vinh Quang vốn là vinh quang của thành phố Đông Cống, Vinh Quang mà phá sản thì sẽ tạo ra một cơn địa chấn.
Phỏng chừng, chuyện này sẽ gây áp lực lên Ủy ban nhân dân thành phố lớn hơn cả chuyện xảy ra với nhà máy đường Dương Xuân. Bởi vì, Tập đoàn Vinh Quang có can hệ đến rất nhiều phương diện, liên đới đến vô số cá nhân, quan hệ đến trăm nhà nghìn hộ.
Vinh Quang tuyệt đối không thể đổ, làm thế nào trong bước tiếp theo để cứu Vinh Quang từ trong hố lửa cũng là vấn đề cấp bách mà Diệp Phàm vẫn hằng tự hỏi mình.
Sau khi suy nghĩ một hồi thì hắn quyết định đành phải tiếp tục cầu lão Lý vậy, Diệp Phàm ngoác miệng cười khổ một tiếng rồi đánh điện cho Lý Khiếu Phong nói:
- Lão Lý à, tôi có một việc quan trọng cần cầu bộ An ninh Quốc gia giúp đỡ. Chỉ có điều đây là chuyện trong chốn giân gian, không can hệ gì đến cơ mật quốc gia cả.
Diệp Phàm đem chuyện Tập đoàn Vinh Quang thuật lại cho lão Lý một lượt.
- Được, nếu là bắt người, tôi sẽ bảo một số đồng chí bên an ninh quốc gia ngầm lưu ý cho một chút. Một khi có tin tức sẽ lập tức báo cho cậu. Ôi, tôi thấy cậu làm việc tốt đúng là thường gặp gian nan. Mới đến đông cống lại đã xảy ra sự tình kiểu này. Nếu xử lý không ổn thỏa, phỏng chừng cậu sẽ bị nó làm hại mất.
Lý Khiếu Phong thở dài.
- Cũng chẳng còn cách gì, dù sao cũng cảm ơn anh.
Diệp Phàm đáp gọn.
- Cậu cũng chịu khó bảo trọng, công lực dù bị phế đi thì cũng phải chú ý tăng cường rèn luyện. Có lẽ nếu chăm chỉ luyện tập thì cũng có thể khôi phục lại.
Lý Khiếu Phong an ủi.
- Ha ha, tôi cũng muốn lắm chứ, tuy nhiên, tám phần là không có khả năng. Hơn nữa, tôi cũng quen với cuộc sống và công tác trong chính trường rồi.
Tổ đặc nhiệm A không còn quan hệ gì đến tôi nữa. Diệp Phàm mỉm cười hai tiếng.
- Cậu xem xem, nếu lúc trước cậu không việc gì thì có phải là giờ này đã là người phụ trách tổ 8 rồi không.Nếu thế thì những chuyện nhỏ thế này đâu có gì phiền phức.
Thậm chí, chúng ta chỉ cần bảo một tiếng là có thể sai khiến Báo Săn làm chút chuyện có lời cho dân cho nước, giống như chuyện lần này vậy.
Bọn họ hoàn toàn có thể giúp cậu ra tay bắt kẻ trốn chạy, người bị tình nghi về ngay, giống như giám đốc Cam Anh Anh và mấy người khác nữa.
Báo Săn làm việc rất có hiệu quả, dù cho kẻ đó có trốn tránh ở nơi chân trời góc biển họ cũng có thể không theo quy tắc thông thường mà tìm về! Cho nên, cậu xem xem việc này có gì không tốt chứ?
Lý Khiếu Phong tỏ bộ hết sức đau lòng.
- Việc này, phiền anh rồi.
Diệp Phàm nói thẳng không né tránh.
- Phiền toái cũng không hề gì, chỉ có điều cậu có cảm thấy không thuận tay không?
Lý Khiếu Phong hỏi.
- Cũng có đôi chút, tuy nhiên, tôi cũng quen rồi...
Diệp Phàm đáp rồi cúp điện thoại mà gọi tiếp cho Thiết Chiêm Hùng.!
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1883: Liên hoàn kế
9.2/10 từ 43 lượt.