Quan Thuật
Chương 1878: Chủ tịch Chúc hỏi chuyện
- Kỳ thực, xây dựng trụ sở làm việc có thang máy tiêu hao rất nhiều tiền của. Nếu tập đoàn Lư Thị chuẩn bị xây dựng kiến trúc tiêu biểu rồi thì Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta không cần thiết phải tham gianữa.
Tôi nghĩ, có thể kết hợp đặc thù quan niệm của các dân tộc thiểu số tại Đông Cống với quan niệm hiện đại, du nhập thêm một vài phong cách xây dựng của những quốc gia lân cận để tạo ra một trụ sở làm việc có phong cách riêng biệt của Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta.
Tính ra nếu nói Bí thư Đoàn tính xây dựng một tòa cao ốc nhiều tầng thì chúng ta sẽ dùng số tiền này xây dựng một trụ sở làm việc có năm sáu tầng thôi.
Ở phía dưới có một vườn cây cảnh với phong cách dân dã riêng của Đông Cống, khiến cho các đồng chí đến Ủy ban nhân dân thành phố làm việc có thể cảm nhận được hơi thở nồng đậm của các dân tộc thiểu số, có cảm giác như trở về nhà vậy.
Tôi nghĩ, dùng tiền lắp đặt thang máy làm một vườn cây dùng vào việc như thế hẳn là không thành vấn đề. Còn nữa Tồn Quân, anh cũng phải đem đặc điểm của hai nơi này nói với ba anh.
Nếu sau này thành phố Tân Môn chuẩn bị xây dựng, phải xây dựng một cái có tính đặc biệt và tính đại biểu mới được.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, Anh Diệp có ý tưởng này rất tốt. Tôi sẽ nói chuyện với ba.
Lam Tồn Quân gật gật đầu.
- Lư Vĩ, Trần Quân, trong tay tôi tạm thời không có viên thuốc nào. Nhưng, thật ra thì có một viên chất lượng cũng tương đương, có thể trợ giúp cho cao thủ bát đẳng đột phá một bậc nhỏ.
Vốn là tôi nhờ một vị cao nhân phối chế đặc biệt cho Vương Nhân Bàng. Tuy nhiên, nếu hai người trong thời gian ngắn muốn tăng thêm một bậc nhỏ, vậy thì một viên thuốc này chỉ có thể chia thành hai, hai người mỗi người một nửa.
Tôi nghĩ, hiệu quả nếu so với thứ trước kia cho các cậu thì phỏng chừng còn tốt hơn. Dù sao cũng là thứ dùng cho cao thủ bát đẳng, nói chi các cậu chỉ mới lục đẳng. Các cậu tính ở đây mấy ngày?
Diệp Phàm nói.
- Một khi đề công hoàn thành, chúng tôi sẽ đi. Chuyện ở Thủy Châu bận rộn, thân là Cục trưởng cục Công an mất tích vài ngày thì mọi thứ sẽ lộn xộn mất.
Lư Vĩ vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Tôi cũng phải về, Hạnh nhi đã sáu tháng rồi. Lúc này là lúc hy vọng có người thân ở bên cạnh nhất. Vì đứa bé sắp ra đời cả thôi!
Trần Quân nói.
- Tốt lắm, tối nay nghỉ ngơi một chút. Tôi xem ngày mai nếu được thì buổi tối chúng ta sẽ tìm một nơi giúp các anh đột phá. Về địa điểm thì nói Vương Triều đi tìm.
Diệp Phàm nhìn Vương Triều liếc mắt một cái nói.
- Có yêu cầu gì hay không?
Vương Triều hỏi.
- Nơi yên tĩnh, có âm nhu khí đầy đủ thì việc đột phá sẽ rất tốt. Bởi vì, Lôi âm Cửu Long hoàn sẽ phát huy công dụng tốt nhất ở những nơi như thế.
- Nơi âm nhu, đại ca, mộ địa có được hay không?
Thiên Hướng Triều hỏi, bởi vì, nơi âm nhu không có khái niệm rõ ràng nên rất khó nắm bắt.
- Mộ địa, mộ nam thì không được vì thuộc dương. Mộ nữ thuộc âm, mộ khí chính là âm nhu khí. Tuy nhiên, phải cẩn thận một chút, phải kiểm tra xung quanh mộ có vật dơ bẩn hay không. Chỗ có vật dơ nhiều thì không được.
Diệp Phàm thận trọng giải thích nói.
- Vậy được, ngày mai lúc sáng sớm sẽ dẫn những người này đi tìm. Có phải mộ càng lâu năm càng tốt hay không?
Vương Triều gật gật đầu.
- Đương nhiên, tựa như rượu gạo ủ lâu năm vậy, càng lâu càng đậm!
Diệp Phàm cười nói.
- Không thể ngờ được kiến thức về chuyện này lại sâu rộng đến thế, đúng là được mở mang kiến thức.
Lam Tồn Quân không khỏi thở dài, hai mắt nhìn Diệp Phàm khâm phục.
- Cái này là do vị tiền bối kia khi cho thuốc giải thích. Cũng không phải tỏ ratôi hiểu biết đến đâu. Các người chỉ thiếu một cơ hội thôi.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Bí thư Y, đề nghị của chúng tôi đã đề nghị lên trên một thời gian rồi, sao trên tỉnh chưa có phản ứng?
- Đừng nóng vội, đề nghị của chúng ta cấp trên không phản hồi. Nhưng anh không phát hiện ra, nhiệm vụ của Lam Tồn Quân trên tỉnh lại có phản ứng. Ha ha, tôi phỏng chừng khi nhiệm vụ của Lam Tồn Quân được giao xuống, thì trên tỉnh sẽ có phản ứng với đề nghị của chúng ta thôi. Hai chuyện không phải buộc chặt cùng một chỗ sao.
Y Cao Vân thản nhiên cười cười, vẻ mặt bình thản như gặp chuyện vui.
- Ha ha.
Bí thư Lan Lập Quyền cũng cười vài tiếng, nhìn mọi người liếc mắt một cái, nói
- Phỏng chừng, hai vị này nằm mơ cũng không nghĩ đến. Bọn họ nghĩ là đã nắm nhà máy đường gọn trong tay. Cuối cùng khi quyết định bổ nhiệm được tuyên bố thì phải trợn tròn mắt thôi.
... Hừ, giám đốc nhà máy đường thuộc cấp Giám đốc sở. Dễ ngồi lên đó lắm sao? Cục diện rối rắm, tôi không tin Lam Tồn Quân cùng Diệp Phàm hai con cóc này có thể làm nên chuyện. Lam Tồn Quân một khi mất đi chức vị Phó Chủ tịch thường trực thành phố, bên này tuy nói ngồi vào ghế giám đốc nhà máy đường, nhưng cấp bậc cũng chỉ là Giám đốc sở.
Nhà máy đường về sau muốn có được ủng hộ ít nhiều của thành phố, chỉ có một mình Diệp Phàm lên tiếng tất nhiên sẽ bị giới hạn rồi.
Đới Trung Cường lạnh lùng hừ nói.
- Chúng ta cũng đừng lạc quan đến mù quáng, bởi chúng ta đề cử người, nhưng trên tỉnh chưa chắc làm như chúng ta mong muốn. Đến lúc đó có lẽ sẽ điều một đồng chí khác xuống tiếp nhận vị trí của Lam Tồn Quân thì chúng ta chẳng khác nào giỏ trúc múc nước, công dã tràng thôi.
Y Cao Vân trên mặt lại hiện lên một tia u buồn.
- Mặc kệ thế nào, khi so với việc Lam Tồn Quân tại vị cũng sẽ tốt hơn nhiều. Chủ tịch thành phố cùng Phó Chủ tịch thường trực thành phố hợp tác, toàn bộ Ủy ban nhân dân thành phố thiếu chút nữa bị bọn họ một tay che trời. Gần đây áp lực của Lưu Chuyển Kim, Y Tiền Sâm và Vệ Diêu Thông ba người này lớn chưa từng có. Diệp Phàm đã bắt đầu lạnh nhạt với Vệ Diêu Thông. Một khi quyền lực bị mất hoàn toàn, Vệ Diêu Thông, một Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố sẽ thành vô dụng. Các người có phát hiện ra không, Giang Khải của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố gần đây điều động rất mạnh tay đó.
Lan Lập Quyền nói.
- Hừ, khi Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy mất đi sự ủng hộ của Lam Tồn Quân. Diệp Phàm trong tương lai sẽ bước đi rất gian nan. Mà nhà máy Đường Dương Xuân môt khi không được Ủy ban nhân dân thành phố ủng hộ, muốn di dời xem ra còn khó hơn lên trời. Đới Trung Cường tôi với con số năm mươi triệu không phải dễ lấy như vậy. Hai mắt tôi không bị hoa, tôi muốn nhìn thấy Diệp Phàm cùng Lam Tồn Quân hai người cùng lún vào bãi bùn nhà máy đường, mảnh đất đó chính là nơi chôn thân của bọn họ.
Đới Trung Cường mặt càng ngày càng lạnh.
- Ôi.
Y Cao Vân khoát tay áo, nói
- Kỳ thật, tâm tình của tôi rất phức tạp.
Nhưng lại sợ hãi khi thấy nó thoát ra cảnh khốn khổ. Tuy nhiên, mặc kệ là hy vọng hay sợ hãi, tôi hiểu, nhà máy đường sẽ không có khả năng thoát ra cảnh khốn khổ được. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mặc dù là có năm mươi triệu của thành phố Dương Xuân, sáu mươi triệu của Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh, thêm vào tám mươi triệu chia làm hai lần cấp của tỉnh.
Cũng không đến hai trăm triệu thì làm sao cứu nổi nhà máy đường. Một bệnh nhân ung thư đã ăn vào trong xương tủy thì sao có khả năng cứu sống.
Hôm sau, vào lúc chuẩn bị ăn trưa, Chủ tịch Chúc gọi điện thoại đến cho Diệp Phàm, nói:
- Anh vẫn xem trọng Lam Tồn Quân, anh ta với anh có quan hệ như thế nào, nói thật đi?
- Kỳ thật, hai chúng tôi biết nhau từ trước khi đến Đông Cống nhận chức. Lúc trước khi tôi công tác ở thành phố Hải Đông, anh ta làm ở bộ Ngoại thương.
Hơn nữa, anh ta đến Hải Đông chính là để làm khó dễ tôi. Không thể ngờ được, không đánh không quen, ngược lại đã kết thành bạn tốt.
Đề cử anh ta đến nhà máy đường đảm nhiệm chức phó giám đốc không hẳn chỉ vì mối quan hệ giữa tôi với anh ta.
Diệp Phàm tôi làm việc bao giờ cũng xem năng lực đầu tiên, điểm này thì cũng giống Chủ tịch Chúc ngài. Tiếp theo mới tới quan hệ.
Chủ tịch Chúc đem nhà máy Đường Dương Xuân trao cho Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống quản lý trực tiếp, nếu quyền điều động nhân sự cũng được trao thì khẳng định đã bỏ ra rất nhiều sức lực.
Nếu không làm cho nhà máy Đường Dương Xuân khá lên, Diệp Phàm tôi không còn mặt mũi gặp ngài. Cho nên, đối với chức vị giám đốc này mà nói, đối với sự phát triển của nhà máy là rất quan trọng.
Chủ tịch Hội đồng quản trị như tôi chỉ là cái chức danh, chỉ giám sát chỉ đạo về phương hướng.
Còn công tác cụ thể vẫn cần giám đốc là người chấp hành.
Đương nhiên, tôi sẽ chú ý sự phát triển của nhà máy đường mọi lúc.
Diệp Phàm nửa thật nửa giả nói. Tuy vậy, trong lòng hắn vẫn có chút buồn bực, Chủ tịch Chúc không hiểu sao lại đi quan tâm việc này.
- Ừ, anh tín nhiệm anh ta cũng phải.
Chủ tịch Chúc công nhận, trầm ngâm trong chốc lát:
- Công tác bên Thành ủy, cái này…
Diệp Phàm cố ý nhắc lại, tất nhiên có dụng ý trong đó. Những chuyện thế này nếu hỏi thẳng sẽ khiến Chủ tịch Chúc thấy phản cảm.
- Thôi vậy, hai ngày sau anh cũng sẽ biết, giờ trực tiếp nói cho anh vậy, để anh chuẩn bị tốt tâm lý. Việc điều nhiệm Lam Tồn Quân đến nhà máy Đường Dương Xuân nhận chức vị phó Bí thư Đảng uỷ, cấp trên đã có quyết định. Đương nhiên, nhà máy Đường Dương Xuân sau khi cải tổ, kế hoạch thay đổi thành tập đoàn Dương Xuân hay là gì thì do chính các anh tự cân nhắc, trên tỉnh sẽ không can thiệp.
Chủ tịch Chúc vừa mới nói đến đây, Diệp Phàm thốt ra một câu
- Cảm ơn.
Nào ngờ Chủ tịch Chúc lập tức nói:
- Khoan vội cảm ơn, lúc nãy có nghe rõ từng chữ tôi nói hay không?
- Từng chữ một.
Diệp Phàm giật mình, suy ngẫm, rốt cục cũng nghĩ ra,
- Có phải muốn nói Lam Tồn Quân đã không còn quan hệ gì với thành phố hay không, trực tiếp điều nhiệm tới nhà máy Đường Dương Xuân đảm nhiệm chức vụ giám đốc. Vậy chẳng phải nói anh ta không còn là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đông Cống sao, anh ta không phải đến nhà máy kiêm nhiệm sao chứ?
- Ừ, phản ứng nhanh đấy, tốt lắm. Cho nên, về sau công tác của anh ở Thành ủy sẽ rất khó triển khai.
Bên Ủy ban nhân dân thành phố sẽ thiếu đi sự ủng hộ của Phó Chủ tịch thường trực thành phố, đó cũng là mất mát lớn lao. Anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, đôi khi, cũng là kết quả do trên tỉnh cân bằng mối quan hệ về các phương diện.
Anh đề cử chính là một giám đốc xí nghiệp cấp giám đốc sở. Được rồi, không nói nữa. Tôi tin tưởng anh có thể phản ứng được.
Trung tâm thành phố Đông Cống vừa kiến thiết quy hoạch xong, còn chưa bắt đầu, sau khi xong chuyện nhà máy Đường Dương Xuân, cũng nên nắm chặt công tác của phương diện này.
Bằng không, sẽ không thể đột phá khiến thành phố Đông Cống trở thành thành phố cấp 3, làm thành phố dẫn đầu, thành trung tâm phía tây nam của tỉnh.
Nếu muốn làm trùm phải cho thấy bản lĩnh của kẻ làm trùm. Kiến thiết nội thành Đông Cống đích xác là tiến độ quá chậm.
Đông Cống các cậu tôi cũng đã tới vài lần. Nói thật, tôi có cảm giác hoang vắng như đến khu tây bắc vậy.
Chủ tịch Chúc vừa quan tâm, vừa chê bai nói!
Quan Thuật
Tôi nghĩ, có thể kết hợp đặc thù quan niệm của các dân tộc thiểu số tại Đông Cống với quan niệm hiện đại, du nhập thêm một vài phong cách xây dựng của những quốc gia lân cận để tạo ra một trụ sở làm việc có phong cách riêng biệt của Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta.
Tính ra nếu nói Bí thư Đoàn tính xây dựng một tòa cao ốc nhiều tầng thì chúng ta sẽ dùng số tiền này xây dựng một trụ sở làm việc có năm sáu tầng thôi.
Ở phía dưới có một vườn cây cảnh với phong cách dân dã riêng của Đông Cống, khiến cho các đồng chí đến Ủy ban nhân dân thành phố làm việc có thể cảm nhận được hơi thở nồng đậm của các dân tộc thiểu số, có cảm giác như trở về nhà vậy.
Tôi nghĩ, dùng tiền lắp đặt thang máy làm một vườn cây dùng vào việc như thế hẳn là không thành vấn đề. Còn nữa Tồn Quân, anh cũng phải đem đặc điểm của hai nơi này nói với ba anh.
Nếu sau này thành phố Tân Môn chuẩn bị xây dựng, phải xây dựng một cái có tính đặc biệt và tính đại biểu mới được.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, Anh Diệp có ý tưởng này rất tốt. Tôi sẽ nói chuyện với ba.
Lam Tồn Quân gật gật đầu.
- Lư Vĩ, Trần Quân, trong tay tôi tạm thời không có viên thuốc nào. Nhưng, thật ra thì có một viên chất lượng cũng tương đương, có thể trợ giúp cho cao thủ bát đẳng đột phá một bậc nhỏ.
Vốn là tôi nhờ một vị cao nhân phối chế đặc biệt cho Vương Nhân Bàng. Tuy nhiên, nếu hai người trong thời gian ngắn muốn tăng thêm một bậc nhỏ, vậy thì một viên thuốc này chỉ có thể chia thành hai, hai người mỗi người một nửa.
Tôi nghĩ, hiệu quả nếu so với thứ trước kia cho các cậu thì phỏng chừng còn tốt hơn. Dù sao cũng là thứ dùng cho cao thủ bát đẳng, nói chi các cậu chỉ mới lục đẳng. Các cậu tính ở đây mấy ngày?
Diệp Phàm nói.
- Một khi đề công hoàn thành, chúng tôi sẽ đi. Chuyện ở Thủy Châu bận rộn, thân là Cục trưởng cục Công an mất tích vài ngày thì mọi thứ sẽ lộn xộn mất.
Lư Vĩ vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Tôi cũng phải về, Hạnh nhi đã sáu tháng rồi. Lúc này là lúc hy vọng có người thân ở bên cạnh nhất. Vì đứa bé sắp ra đời cả thôi!
Trần Quân nói.
- Tốt lắm, tối nay nghỉ ngơi một chút. Tôi xem ngày mai nếu được thì buổi tối chúng ta sẽ tìm một nơi giúp các anh đột phá. Về địa điểm thì nói Vương Triều đi tìm.
Diệp Phàm nhìn Vương Triều liếc mắt một cái nói.
- Có yêu cầu gì hay không?
Vương Triều hỏi.
- Nơi yên tĩnh, có âm nhu khí đầy đủ thì việc đột phá sẽ rất tốt. Bởi vì, Lôi âm Cửu Long hoàn sẽ phát huy công dụng tốt nhất ở những nơi như thế.
- Nơi âm nhu, đại ca, mộ địa có được hay không?
Thiên Hướng Triều hỏi, bởi vì, nơi âm nhu không có khái niệm rõ ràng nên rất khó nắm bắt.
- Mộ địa, mộ nam thì không được vì thuộc dương. Mộ nữ thuộc âm, mộ khí chính là âm nhu khí. Tuy nhiên, phải cẩn thận một chút, phải kiểm tra xung quanh mộ có vật dơ bẩn hay không. Chỗ có vật dơ nhiều thì không được.
Diệp Phàm thận trọng giải thích nói.
- Vậy được, ngày mai lúc sáng sớm sẽ dẫn những người này đi tìm. Có phải mộ càng lâu năm càng tốt hay không?
Vương Triều gật gật đầu.
- Đương nhiên, tựa như rượu gạo ủ lâu năm vậy, càng lâu càng đậm!
Diệp Phàm cười nói.
- Không thể ngờ được kiến thức về chuyện này lại sâu rộng đến thế, đúng là được mở mang kiến thức.
Lam Tồn Quân không khỏi thở dài, hai mắt nhìn Diệp Phàm khâm phục.
- Cái này là do vị tiền bối kia khi cho thuốc giải thích. Cũng không phải tỏ ratôi hiểu biết đến đâu. Các người chỉ thiếu một cơ hội thôi.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Bí thư Y, đề nghị của chúng tôi đã đề nghị lên trên một thời gian rồi, sao trên tỉnh chưa có phản ứng?
- Đừng nóng vội, đề nghị của chúng ta cấp trên không phản hồi. Nhưng anh không phát hiện ra, nhiệm vụ của Lam Tồn Quân trên tỉnh lại có phản ứng. Ha ha, tôi phỏng chừng khi nhiệm vụ của Lam Tồn Quân được giao xuống, thì trên tỉnh sẽ có phản ứng với đề nghị của chúng ta thôi. Hai chuyện không phải buộc chặt cùng một chỗ sao.
Y Cao Vân thản nhiên cười cười, vẻ mặt bình thản như gặp chuyện vui.
- Ha ha.
Bí thư Lan Lập Quyền cũng cười vài tiếng, nhìn mọi người liếc mắt một cái, nói
- Phỏng chừng, hai vị này nằm mơ cũng không nghĩ đến. Bọn họ nghĩ là đã nắm nhà máy đường gọn trong tay. Cuối cùng khi quyết định bổ nhiệm được tuyên bố thì phải trợn tròn mắt thôi.
... Hừ, giám đốc nhà máy đường thuộc cấp Giám đốc sở. Dễ ngồi lên đó lắm sao? Cục diện rối rắm, tôi không tin Lam Tồn Quân cùng Diệp Phàm hai con cóc này có thể làm nên chuyện. Lam Tồn Quân một khi mất đi chức vị Phó Chủ tịch thường trực thành phố, bên này tuy nói ngồi vào ghế giám đốc nhà máy đường, nhưng cấp bậc cũng chỉ là Giám đốc sở.
Nhà máy đường về sau muốn có được ủng hộ ít nhiều của thành phố, chỉ có một mình Diệp Phàm lên tiếng tất nhiên sẽ bị giới hạn rồi.
Đới Trung Cường lạnh lùng hừ nói.
- Chúng ta cũng đừng lạc quan đến mù quáng, bởi chúng ta đề cử người, nhưng trên tỉnh chưa chắc làm như chúng ta mong muốn. Đến lúc đó có lẽ sẽ điều một đồng chí khác xuống tiếp nhận vị trí của Lam Tồn Quân thì chúng ta chẳng khác nào giỏ trúc múc nước, công dã tràng thôi.
Y Cao Vân trên mặt lại hiện lên một tia u buồn.
- Mặc kệ thế nào, khi so với việc Lam Tồn Quân tại vị cũng sẽ tốt hơn nhiều. Chủ tịch thành phố cùng Phó Chủ tịch thường trực thành phố hợp tác, toàn bộ Ủy ban nhân dân thành phố thiếu chút nữa bị bọn họ một tay che trời. Gần đây áp lực của Lưu Chuyển Kim, Y Tiền Sâm và Vệ Diêu Thông ba người này lớn chưa từng có. Diệp Phàm đã bắt đầu lạnh nhạt với Vệ Diêu Thông. Một khi quyền lực bị mất hoàn toàn, Vệ Diêu Thông, một Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố sẽ thành vô dụng. Các người có phát hiện ra không, Giang Khải của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố gần đây điều động rất mạnh tay đó.
Lan Lập Quyền nói.
- Hừ, khi Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy mất đi sự ủng hộ của Lam Tồn Quân. Diệp Phàm trong tương lai sẽ bước đi rất gian nan. Mà nhà máy Đường Dương Xuân môt khi không được Ủy ban nhân dân thành phố ủng hộ, muốn di dời xem ra còn khó hơn lên trời. Đới Trung Cường tôi với con số năm mươi triệu không phải dễ lấy như vậy. Hai mắt tôi không bị hoa, tôi muốn nhìn thấy Diệp Phàm cùng Lam Tồn Quân hai người cùng lún vào bãi bùn nhà máy đường, mảnh đất đó chính là nơi chôn thân của bọn họ.
Đới Trung Cường mặt càng ngày càng lạnh.
- Ôi.
Y Cao Vân khoát tay áo, nói
- Kỳ thật, tâm tình của tôi rất phức tạp.
Nhưng lại sợ hãi khi thấy nó thoát ra cảnh khốn khổ. Tuy nhiên, mặc kệ là hy vọng hay sợ hãi, tôi hiểu, nhà máy đường sẽ không có khả năng thoát ra cảnh khốn khổ được. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mặc dù là có năm mươi triệu của thành phố Dương Xuân, sáu mươi triệu của Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh, thêm vào tám mươi triệu chia làm hai lần cấp của tỉnh.
Cũng không đến hai trăm triệu thì làm sao cứu nổi nhà máy đường. Một bệnh nhân ung thư đã ăn vào trong xương tủy thì sao có khả năng cứu sống.
Hôm sau, vào lúc chuẩn bị ăn trưa, Chủ tịch Chúc gọi điện thoại đến cho Diệp Phàm, nói:
- Anh vẫn xem trọng Lam Tồn Quân, anh ta với anh có quan hệ như thế nào, nói thật đi?
- Kỳ thật, hai chúng tôi biết nhau từ trước khi đến Đông Cống nhận chức. Lúc trước khi tôi công tác ở thành phố Hải Đông, anh ta làm ở bộ Ngoại thương.
Hơn nữa, anh ta đến Hải Đông chính là để làm khó dễ tôi. Không thể ngờ được, không đánh không quen, ngược lại đã kết thành bạn tốt.
Đề cử anh ta đến nhà máy đường đảm nhiệm chức phó giám đốc không hẳn chỉ vì mối quan hệ giữa tôi với anh ta.
Diệp Phàm tôi làm việc bao giờ cũng xem năng lực đầu tiên, điểm này thì cũng giống Chủ tịch Chúc ngài. Tiếp theo mới tới quan hệ.
Chủ tịch Chúc đem nhà máy Đường Dương Xuân trao cho Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống quản lý trực tiếp, nếu quyền điều động nhân sự cũng được trao thì khẳng định đã bỏ ra rất nhiều sức lực.
Nếu không làm cho nhà máy Đường Dương Xuân khá lên, Diệp Phàm tôi không còn mặt mũi gặp ngài. Cho nên, đối với chức vị giám đốc này mà nói, đối với sự phát triển của nhà máy là rất quan trọng.
Chủ tịch Hội đồng quản trị như tôi chỉ là cái chức danh, chỉ giám sát chỉ đạo về phương hướng.
Còn công tác cụ thể vẫn cần giám đốc là người chấp hành.
Đương nhiên, tôi sẽ chú ý sự phát triển của nhà máy đường mọi lúc.
Diệp Phàm nửa thật nửa giả nói. Tuy vậy, trong lòng hắn vẫn có chút buồn bực, Chủ tịch Chúc không hiểu sao lại đi quan tâm việc này.
- Ừ, anh tín nhiệm anh ta cũng phải.
Chủ tịch Chúc công nhận, trầm ngâm trong chốc lát:
- Công tác bên Thành ủy, cái này…
Diệp Phàm cố ý nhắc lại, tất nhiên có dụng ý trong đó. Những chuyện thế này nếu hỏi thẳng sẽ khiến Chủ tịch Chúc thấy phản cảm.
- Thôi vậy, hai ngày sau anh cũng sẽ biết, giờ trực tiếp nói cho anh vậy, để anh chuẩn bị tốt tâm lý. Việc điều nhiệm Lam Tồn Quân đến nhà máy Đường Dương Xuân nhận chức vị phó Bí thư Đảng uỷ, cấp trên đã có quyết định. Đương nhiên, nhà máy Đường Dương Xuân sau khi cải tổ, kế hoạch thay đổi thành tập đoàn Dương Xuân hay là gì thì do chính các anh tự cân nhắc, trên tỉnh sẽ không can thiệp.
Chủ tịch Chúc vừa mới nói đến đây, Diệp Phàm thốt ra một câu
- Cảm ơn.
Nào ngờ Chủ tịch Chúc lập tức nói:
- Khoan vội cảm ơn, lúc nãy có nghe rõ từng chữ tôi nói hay không?
- Từng chữ một.
Diệp Phàm giật mình, suy ngẫm, rốt cục cũng nghĩ ra,
- Có phải muốn nói Lam Tồn Quân đã không còn quan hệ gì với thành phố hay không, trực tiếp điều nhiệm tới nhà máy Đường Dương Xuân đảm nhiệm chức vụ giám đốc. Vậy chẳng phải nói anh ta không còn là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đông Cống sao, anh ta không phải đến nhà máy kiêm nhiệm sao chứ?
- Ừ, phản ứng nhanh đấy, tốt lắm. Cho nên, về sau công tác của anh ở Thành ủy sẽ rất khó triển khai.
Bên Ủy ban nhân dân thành phố sẽ thiếu đi sự ủng hộ của Phó Chủ tịch thường trực thành phố, đó cũng là mất mát lớn lao. Anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, đôi khi, cũng là kết quả do trên tỉnh cân bằng mối quan hệ về các phương diện.
Anh đề cử chính là một giám đốc xí nghiệp cấp giám đốc sở. Được rồi, không nói nữa. Tôi tin tưởng anh có thể phản ứng được.
Trung tâm thành phố Đông Cống vừa kiến thiết quy hoạch xong, còn chưa bắt đầu, sau khi xong chuyện nhà máy Đường Dương Xuân, cũng nên nắm chặt công tác của phương diện này.
Bằng không, sẽ không thể đột phá khiến thành phố Đông Cống trở thành thành phố cấp 3, làm thành phố dẫn đầu, thành trung tâm phía tây nam của tỉnh.
Nếu muốn làm trùm phải cho thấy bản lĩnh của kẻ làm trùm. Kiến thiết nội thành Đông Cống đích xác là tiến độ quá chậm.
Đông Cống các cậu tôi cũng đã tới vài lần. Nói thật, tôi có cảm giác hoang vắng như đến khu tây bắc vậy.
Chủ tịch Chúc vừa quan tâm, vừa chê bai nói!
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1878: Chủ tịch Chúc hỏi chuyện
9.2/10 từ 43 lượt.