Quan Thuật
Chương 1783: Quyết đấu dữ dội
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi thật sự không rõ, anh rốt cuộc muốn làm gì? Binh của Báo Săn có thể cho mượn dễ thế sao?
Đó là tinh anh của đất nước.
Không cần nói đến chết chóc, chỉ một người bị thương thôi thì cậu cũng không ghánh nổi trách nhiệm rồi. Về phần Vũ khí của Báo Săn, đều là vũ khí tối tân hiện đại nhất thế giới.
Có vài vũ khí là bí mật của tổ A, là do chuyên gia của tổ Khoa học Năng lượng thức đêm, kết hợp nhóm chuyên gia viện nghiên cứu quân sự trải qua nhiều năm mài mò mới nghiên cứu chế tạo được.
Những thứ này đều là cơ mật, có thể công khai sao?
Không ngờ Lỗ Tiến mở đầu đã nã pháo chất vấn Diệp Phàm.
- Tôi chỉ hỏi một chút, cho mượn hay không cho mượn là chuyện của các ngài. Hơn nữa, Diệp Phàm tôi cũng sẽ không bạc đãi Báo Săn có phải hay không? Đồng chí Lỗ Tiến, anh tức giận như vậy làm gì? Về phần vũ khí, anh hiểu tôi cũng hiểu. Diệp Phàm tôi sẽ không làm xằng bậy, huống chi, về mặt nào đó, tôi đang giúp quốc gia đó chứ.
Diệp Phàm cũng không chút khách khí, lạnh lùng đáp lễ Lỗ Tiến một câu.
- Giúp quốc gia, anh giúp cái gì? Nói sao dễ nghe, đừng tưởng rằng từng ở tổ A thì có quyền yêu cầu tổ A làm chút gì cho mình?
Hôm nay, Lỗ Tiến tôi phải nói cho đồng chí Diệp Phàm rõ, anh phải hiểu rõ vị trí của mình ở đâu.
Anh đã rời khỏi tổ A, đừng có cả ngày suy nghĩ tới một vài việc nhỏ trước kia đã vì tổ A làm.
Những chuyện này cũng không là gì. Huống chi, tổ viên của tổ A ai mà không làm qua một vài chuyện lớn?
Cho nên, tôi khuyên anh một câu. Về sau, đừng xem tổ A là vườn sau nhà mình. Nghĩ này nghĩ kia, làm vậy là phạm đại sai lầm biết không?
Chỉ dựa vào ý tưởng này thôi, Lỗ Tiến tôi đã có thể bắt anh rồi. Thậm chí, truy cứu cả trách nhiệm nữa.
Lỗ Tiến cũng phát hỏa, giáo huấn Diệp Phàm một hơi.
- Bắt tôi, xin cứ tự nhiên, tôi ở ngay tại căn cứ Săn Miêu, anh có thể hạ lệnh cho đồng chí Trịnh Phương lập tức giam cầm tôi. Diệp Phàm tôi tuyệt đối không động thủ.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Anh nghĩ rằng Lỗ Tiến tôi không có quyền này đúng không? Anh đang khảo nghiệm sự kiên trì và chịu đựng của Lỗ Tiến tôi có phải hay không?
Đồng chí Diệp Phàm, sự kiên nhẫn của Lỗ Tiến tôi có hạn. Chỉ dựa vào việc anh muốn mượn người và súng dùng thôi đó cũng đã không phải là việc mà một Chủ tịch thành phố có khả năng làm?
Tôi là thủ lĩnh tổ A, có quyền tiến hành tra hỏi đối với anh. Cũng có quyền tiêu trừ hết thảy những nguy cơ tai hoạ ngầm khi còn đang ở trong trạng thái nảy sinh.
Người trẻ tuổi đừng có tự cho là mình đúng. Thiên hạ này không phải chỉ có mỗi Diệp Phàm anh. Tuy nhiên phải nói chút lời thật, Lỗ Tiến tôi vẫn có thể sử dụng chút gì đó.
Cho nên, còn trẻ tuổi, đừng có nhảy nhót lung tung làm gì. Đến lúc đó, cho là Lý Khiếu Phong đi nữa cũng không giúp được anh.
Lỗ Tiến phát hỏa, giọng điệu càng ngày càng nặng.
- Đồng chí Lỗ Tiến nói những lời này có ý tứ gì? Thiên hạ này không phải chỉ có mỗi Diệp Phàm tôi, nhưng tôi cũng muốn nói, cũng càng không thể chỉ có mỗi Lỗ Tiến anh.
Thủ lĩnh tổ A thì thế nào? Vừa rồi theo như anh nói, Diệp Phàm tôi đã rời khỏi tổ A, đã không phải là binh mà Lỗ Tiến anh có thể tùy ý định đoạt rồi.
Đồng chí Lỗ Tiến, tôi hy vọng anh có thể nắm rõ vị trí của mình. Diệp Phàm tôi không phải lính của anh, anh cũng không có quyền lực quyết định gì đối với tôi cả.
Thực sự nghĩ rằng Diệp Phàm tôi đang dựa vào Lý Khiếu Phong có phải hay không? Cần tôn trọng Lý lão, chúng ta nói chuyện của mình thì cứ nói, không cần kéo Lý lão vào.
Những gì mà thời gian gần đây anh làm, đã làm cho người ta có cảm giác rất không thỏa đáng. Đừng tưởng Diệp Phàm tôi không biết, anh ngẫm lại đi, Đồng chí Lỗ Tiến, anh nên nghĩ lại một chút những gì mình đã làm gần đây.
Diệp Phàm dùng ngôn từ sắc bén bác bỏ.
Lỗ Tiến vừa nghe, thiếu chút nữa là nhất phật thăng thiên nhị phật xuất thế, ở đầu điện thoại bên kia không ngờ hô lên, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, ý tứ này đang chỉ trách Lỗ Tiến tôi gần đây đã nhằm vào anh chuyện gì đó có phải hay không?
Làm càn, Lỗ Tiến tôi làm gì cũng đều lấy công tác làm trọng.
Đừng cho là tôi không hiểu được việc vài người các anh khi chụm lại là có thể làm ra chuyện gì. Chuyện lần trước Lỗ Tiến tôi vốn không muốn tính với anh đó thôi, hiện tại, nếu đề cập đến rồi thì chúng ta cũng phải tính toán một chút.
Về chuyện của anh, tôi sẽ đề xuất với lãnh đạo quân ủy. Diệp Phàm anh đã không còn giống như một công chức của nước cộng hòa, căn bản đã không đem ích lợi quốc gia đặt ở trong lòng. Hoàn toàn biến thành hạng người tự tư tự lợi. Đây không phải là hành động mà một đảng viên nên làm.
- Được, đồng chí Lỗ Tiến, Diệp Phàm tôi chờ xem anh ra tay, tôi bất cứ lúc nào cũng chờ được chỉ giáo. Anh nói mấy người chúng tôi như thế nào, nếu như lời đã đem ra nói cả rồi.
Thì hôm nay tôi cũng không khách khí. Lần này, chuyện anh làm là có mục tiêu nhằm vào, chẳng lẽ không đúng sao? Đừng chơi thủ đoạn với tôi, Lỗ Tiến anh chơi thủ đoạn nhiều bao nhiêu, tôi hiểu cả.
Nhưng, có vài thủ đoạn cũng rất rõ ràng. Anh nói anh không tư tâm, một lòng vì công tác, vì quốc gia. Vậy tôi xin hỏi, làm như thế nào mà lần này nhân mã anh chọn và phái đi đều là những nhân vật nằm trong danh sách của sự kiện lần trước.
Còn thiếu mỗi Lang Phá Thiên, có phải cũng muốn xuống tay với anh ta luôn hay không. Tuy nhiên, chuyện mà Diệp Phàm tôi muốn nói ở đây.
Những người này đều là huynh đệ tốt của Diệp Phàm tôi cả. Nếu bọn họ bị chút tổn thương thì Diệp Phàm tôi sẽ tìm Lỗ Tiến anh. Diệp Phàm tôi sẽ ghi nhớ mãi.
Diệp Phàm tức giận, ở đầu điện thoại bên này cũng kêu lên.
Họ Trịnh đang ngồi một bên mặt biến sắc rất khó coi, khuyên nhủ:
- Diệp tư lệnh, có chuyện từ từ nói, đừng kêu la như vậy. Lỗ tướng quân tính ra cũng là lãnh đạo có phải hay không? Đối với lãnh đạo chúng ta phải tôn trọng có phải hay không?
- Lãnh đạo, anh ta không xứng!
Diệp Phàm nói đến đây, nhìn Trịnh Phương liếc mắt một cái, hừ nói
-... Cáo từ! Cùng loại người như thế nói chuyện phiếm, tôi chịu không nổi, bỏ đi rồi!
Nói xong, treo điện thoại, bước đi.
Buổi tối, Diệp Phàm ngủ một giấc say. Sau khi thức dậy vừa mới đến đại sảnh, thấy Tề Thiên và Thiết Chiêm Hùng đang ngồi uống trà.
- Theo tình hình từ nguồn tin tin cậy cho thấy, lần này chuyện Lư gia đích xác có liên quan cùng Phượng gia ở Thủy Châu. Trong lúc nhằm vào tập đoàn chế phẩm Vĩnh thái cùng Xương hoa tiến hành âm thầm điều tra, bọn họ đích xác đã đạt được thỏa thuận gì đó.
Tuy nói phần thỏa thuận này chúng ta không lấy được trong tay, nhưng trải qua phân tích, hẳn là nhằm vào Lô gia Thủy Châu. Hơn nữa, trong sự kiện lần này, Phượng gia cũng tử chiến ra toàn lực đến cùng.
Vào ngày thứ hai khi lô hàng hóa tiếp theo được gửi đi, phỏng chừng cũng là thời khắc quyết đoán cuối cùng của hai nhà bọn họ.
Hơn nữa, khi trải qua âm thầm điều tra còn phát hiện thời gian gần đây Phượng gia có nhằm vào đại ca giở ra một vài thủ đoạn nhỏ.
Ở Hải Đông, bọn họ đã chơi một vài thủ đoạn. Hơn nữa, còn phát hiện ra một hiện tượng rất khác thường.
Phượng gia gần đây đã cùng phái Thanh Thành qua lại rất thường xuyên. Nhưng xem ra bọn họ kết giao rất bí ẩn, không phải những cơ quan đặc thù như chúng ta thì tra không ra. Trương Hùng nói, cái này, năng lượng an ninh quốc gia đích xác không nhỏ. Đối với người ngoài mà nói thì rất khó điều tra cho rõ chuyện, bọn họ vừa ra tay là có thể làm được.
- Quái, nếu nói bọn họ nhằm vào đại ca. Vậy vì sao hành động ở Hải Đông không đặc biệt lớn, giống như, tôi cảm giác
Tề Thiên lắc lắc đầu, lấp lửng dường như nói không ra được gì.
- Cảm giác được cái gì, Tề Thiên, nói nhanh!
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Tôi cảm giác bọn họ hình như là cố ý ngán chân đại ca.
Tề Thiên thốt ra.
- Ngáng chân Diệp Phàm, có ý gì, bọn họ vì sao muốn ngáng chân Diệp Phàm, mục đích là vì cái gì?
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
- Tôi nghĩ, có phải Phượng gia gần đây có động tác lớn hay không. Trước kia, bọn họ cho rằng đại ca là đại cao thủ, hơn nữa, đại ca cùng Lô gia có quan hệ là chuyện bọn họ hiểu rõ ràng, có phải muốn làm chút gì đó trong phương diện này hay không?
Trương Cường phân tích nói.
- Có lý! Đại ca bị ngáng chân không thể ra tay giúp đỡ Lô gia, tất nhiên những cái này rõ như ban ngày, bọn họ có phải cùng phái Thanh Thành hợp tác đối phó Lô gia hay không. Hơn nữa, sự kiện bắt cóc lần trước có phải cũng có cao thủ của phái Thanh Thành tham gia hay không. Tôi nghĩ mục tiêu chính là Lô gia. Còn đại ca chỉ gặp vạ lây thôi.
Tề Thiên này, đầu óc lập tức trở nên nhạy bén.
- Rất có khả năng!
Trương Hùng gật gật đầu, nhìn mọi người liếc mắt một cái, nói:
- Nếu như quả thực là vậy thì đại ca thật đúng là không thể chơi trò mất tích, còn phải về Hải Đông lộ diện cho người Phượng gia an tâm, người bọn họ muốn ngán chân vẫn còn ở tại Hải Đông. Trận quyết chiến vào tuần tới mới có thể khiến người Phượng gia an tâm mà lớn mật ra tay. Phỏng chừng, quyết chiến lần này Phượng gia cũng đã đem số mệnh toàn gia ra đặt cược. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Ừ, như vậy đi, ngày mai tôi chạy về Hải Đông. Tuy nhiên, lần này tôi làm chuyến hành trình về Thủy Châu cũng không chắc sẽ khiến Phượng gia hoài nghi. Bởi vì, tôi đang bị tạm thời cách chức, đến tỉnh thành hoạt động một chút là chuyện bình thường.
Nếu không, ngày mai tôi đến Ủy ban nhân dân tỉnh đi dạo. Khiến cho mọi người trong Phượng gia hiểu được tôi đang hoạt động mọi nơi, vì tạm thời bị cách chức nên phải hoạt động.
Diệp Phàm nói.
- Biện pháp này cũng khả thi.
Thiết Chiêm Hùng cũng gật gật đầu.
Đúng lúc này, Thiết Chiêm Hùng có điện thoại. Nhận điện mà cứ ừ à một lúc, sau Thiết Chiêm Hùng nổi giận, tức giận đến miệng phải mắng:
- Lỗ Tiến, thật không ra làm sao cả!
- Có phải y đã tố cáo tôi cái gì rồi không?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, đoán cũng đoán được chuyện gì.
- Quái, buổi sáng không phải cậu đi tìm Trịnh Phương, quái, chẳng lẽ Lỗ Tiến cũng tới Săn Miêu rồi? Vừa lúc chạm cậu, sau đó, hai người đã xảy ra chuyện gì có phải hay không?
Thiết Chiêm Hùng có chút kỳ quái nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, hỏi.
- Gã không có tới, lúc ấy Trịnh Phương muốn hỏi Lỗ Tiến về chuyện mượn binh cùng mượn vũ khí. Sau thì tôi ở trong điện thoại cãi nhau với Lỗ Tiến.
Diệp Phàm nói.
- Ông em, sao hồ đồ thế!
Thiết Chiêm Hùng có chút đau lòng, lắc lắc đầu.
- Thứ trưởng Thiết, xảy ra chuyện gì? Có phải cùng đại ca có liên quan hệ hay không?
Trương Cường với vẻ mặt khẩn trương, hỏi.
- Thôi vậy, việc này phỏng chừng không lâu các người cũng sẽ hiểu được.
Thiết Chiêm Hùng gật gật đầu, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói
- Vào buổi chiều, họ Lỗ đến quân ủy, không lâu liền đi ra,
Hơn nữa, Lỗ Tiến lại đến Trung Viên Hải, nghe nói đi tìm chủ tịch Trấn. Sau lại, trên quân ủy gửi thông báo xuống, bãi bỏ hết thảy quân chức của đồng chí Diệp Phàm. Hơn nữa, nội bộ đảng ghi lỗi xử phạt nặng. Vừa rồi, lão Lang điện nói, thiếu chút nữa mắng ngất trời. Tuy nhiên, tôi khuyên anh ta tạm thời nên kiềm chế đừng sinh sự.
Có một số việc, chỉ biết càng sinh sự thì càng lớn chuyện.
- Giải tán thì giải tán đi, dù sao tôi cũng làm đến phát ngấy rồi.
- Diệp Phàm khoát tay áo, vẻ mặt không cho là đúng.
- Đại ca, người ta ức hiếp đến cửa. Chuyện nội bộ đảng ghi lỗi xử phạt nặng là vết bẩn cả đời. Đối với sự phát triển sau này rất không có lợi, tiếng xấu này huynh đệ chúng ta tuyệt không đáp ứng. Nếu Lỗ Tiến không dọn đi, chúng ta sẽ không tham gia hành động lần này. Cái thứ gì thế này!
Tề Thiên phẫn nộ hô lên!
Quan Thuật
Đó là tinh anh của đất nước.
Không cần nói đến chết chóc, chỉ một người bị thương thôi thì cậu cũng không ghánh nổi trách nhiệm rồi. Về phần Vũ khí của Báo Săn, đều là vũ khí tối tân hiện đại nhất thế giới.
Có vài vũ khí là bí mật của tổ A, là do chuyên gia của tổ Khoa học Năng lượng thức đêm, kết hợp nhóm chuyên gia viện nghiên cứu quân sự trải qua nhiều năm mài mò mới nghiên cứu chế tạo được.
Những thứ này đều là cơ mật, có thể công khai sao?
Không ngờ Lỗ Tiến mở đầu đã nã pháo chất vấn Diệp Phàm.
- Tôi chỉ hỏi một chút, cho mượn hay không cho mượn là chuyện của các ngài. Hơn nữa, Diệp Phàm tôi cũng sẽ không bạc đãi Báo Săn có phải hay không? Đồng chí Lỗ Tiến, anh tức giận như vậy làm gì? Về phần vũ khí, anh hiểu tôi cũng hiểu. Diệp Phàm tôi sẽ không làm xằng bậy, huống chi, về mặt nào đó, tôi đang giúp quốc gia đó chứ.
Diệp Phàm cũng không chút khách khí, lạnh lùng đáp lễ Lỗ Tiến một câu.
- Giúp quốc gia, anh giúp cái gì? Nói sao dễ nghe, đừng tưởng rằng từng ở tổ A thì có quyền yêu cầu tổ A làm chút gì cho mình?
Hôm nay, Lỗ Tiến tôi phải nói cho đồng chí Diệp Phàm rõ, anh phải hiểu rõ vị trí của mình ở đâu.
Anh đã rời khỏi tổ A, đừng có cả ngày suy nghĩ tới một vài việc nhỏ trước kia đã vì tổ A làm.
Những chuyện này cũng không là gì. Huống chi, tổ viên của tổ A ai mà không làm qua một vài chuyện lớn?
Cho nên, tôi khuyên anh một câu. Về sau, đừng xem tổ A là vườn sau nhà mình. Nghĩ này nghĩ kia, làm vậy là phạm đại sai lầm biết không?
Chỉ dựa vào ý tưởng này thôi, Lỗ Tiến tôi đã có thể bắt anh rồi. Thậm chí, truy cứu cả trách nhiệm nữa.
Lỗ Tiến cũng phát hỏa, giáo huấn Diệp Phàm một hơi.
- Bắt tôi, xin cứ tự nhiên, tôi ở ngay tại căn cứ Săn Miêu, anh có thể hạ lệnh cho đồng chí Trịnh Phương lập tức giam cầm tôi. Diệp Phàm tôi tuyệt đối không động thủ.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Anh nghĩ rằng Lỗ Tiến tôi không có quyền này đúng không? Anh đang khảo nghiệm sự kiên trì và chịu đựng của Lỗ Tiến tôi có phải hay không?
Đồng chí Diệp Phàm, sự kiên nhẫn của Lỗ Tiến tôi có hạn. Chỉ dựa vào việc anh muốn mượn người và súng dùng thôi đó cũng đã không phải là việc mà một Chủ tịch thành phố có khả năng làm?
Tôi là thủ lĩnh tổ A, có quyền tiến hành tra hỏi đối với anh. Cũng có quyền tiêu trừ hết thảy những nguy cơ tai hoạ ngầm khi còn đang ở trong trạng thái nảy sinh.
Người trẻ tuổi đừng có tự cho là mình đúng. Thiên hạ này không phải chỉ có mỗi Diệp Phàm anh. Tuy nhiên phải nói chút lời thật, Lỗ Tiến tôi vẫn có thể sử dụng chút gì đó.
Cho nên, còn trẻ tuổi, đừng có nhảy nhót lung tung làm gì. Đến lúc đó, cho là Lý Khiếu Phong đi nữa cũng không giúp được anh.
Lỗ Tiến phát hỏa, giọng điệu càng ngày càng nặng.
- Đồng chí Lỗ Tiến nói những lời này có ý tứ gì? Thiên hạ này không phải chỉ có mỗi Diệp Phàm tôi, nhưng tôi cũng muốn nói, cũng càng không thể chỉ có mỗi Lỗ Tiến anh.
Thủ lĩnh tổ A thì thế nào? Vừa rồi theo như anh nói, Diệp Phàm tôi đã rời khỏi tổ A, đã không phải là binh mà Lỗ Tiến anh có thể tùy ý định đoạt rồi.
Đồng chí Lỗ Tiến, tôi hy vọng anh có thể nắm rõ vị trí của mình. Diệp Phàm tôi không phải lính của anh, anh cũng không có quyền lực quyết định gì đối với tôi cả.
Thực sự nghĩ rằng Diệp Phàm tôi đang dựa vào Lý Khiếu Phong có phải hay không? Cần tôn trọng Lý lão, chúng ta nói chuyện của mình thì cứ nói, không cần kéo Lý lão vào.
Những gì mà thời gian gần đây anh làm, đã làm cho người ta có cảm giác rất không thỏa đáng. Đừng tưởng Diệp Phàm tôi không biết, anh ngẫm lại đi, Đồng chí Lỗ Tiến, anh nên nghĩ lại một chút những gì mình đã làm gần đây.
Diệp Phàm dùng ngôn từ sắc bén bác bỏ.
Lỗ Tiến vừa nghe, thiếu chút nữa là nhất phật thăng thiên nhị phật xuất thế, ở đầu điện thoại bên kia không ngờ hô lên, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, ý tứ này đang chỉ trách Lỗ Tiến tôi gần đây đã nhằm vào anh chuyện gì đó có phải hay không?
Làm càn, Lỗ Tiến tôi làm gì cũng đều lấy công tác làm trọng.
Đừng cho là tôi không hiểu được việc vài người các anh khi chụm lại là có thể làm ra chuyện gì. Chuyện lần trước Lỗ Tiến tôi vốn không muốn tính với anh đó thôi, hiện tại, nếu đề cập đến rồi thì chúng ta cũng phải tính toán một chút.
Về chuyện của anh, tôi sẽ đề xuất với lãnh đạo quân ủy. Diệp Phàm anh đã không còn giống như một công chức của nước cộng hòa, căn bản đã không đem ích lợi quốc gia đặt ở trong lòng. Hoàn toàn biến thành hạng người tự tư tự lợi. Đây không phải là hành động mà một đảng viên nên làm.
- Được, đồng chí Lỗ Tiến, Diệp Phàm tôi chờ xem anh ra tay, tôi bất cứ lúc nào cũng chờ được chỉ giáo. Anh nói mấy người chúng tôi như thế nào, nếu như lời đã đem ra nói cả rồi.
Thì hôm nay tôi cũng không khách khí. Lần này, chuyện anh làm là có mục tiêu nhằm vào, chẳng lẽ không đúng sao? Đừng chơi thủ đoạn với tôi, Lỗ Tiến anh chơi thủ đoạn nhiều bao nhiêu, tôi hiểu cả.
Nhưng, có vài thủ đoạn cũng rất rõ ràng. Anh nói anh không tư tâm, một lòng vì công tác, vì quốc gia. Vậy tôi xin hỏi, làm như thế nào mà lần này nhân mã anh chọn và phái đi đều là những nhân vật nằm trong danh sách của sự kiện lần trước.
Còn thiếu mỗi Lang Phá Thiên, có phải cũng muốn xuống tay với anh ta luôn hay không. Tuy nhiên, chuyện mà Diệp Phàm tôi muốn nói ở đây.
Những người này đều là huynh đệ tốt của Diệp Phàm tôi cả. Nếu bọn họ bị chút tổn thương thì Diệp Phàm tôi sẽ tìm Lỗ Tiến anh. Diệp Phàm tôi sẽ ghi nhớ mãi.
Diệp Phàm tức giận, ở đầu điện thoại bên này cũng kêu lên.
Họ Trịnh đang ngồi một bên mặt biến sắc rất khó coi, khuyên nhủ:
- Diệp tư lệnh, có chuyện từ từ nói, đừng kêu la như vậy. Lỗ tướng quân tính ra cũng là lãnh đạo có phải hay không? Đối với lãnh đạo chúng ta phải tôn trọng có phải hay không?
- Lãnh đạo, anh ta không xứng!
Diệp Phàm nói đến đây, nhìn Trịnh Phương liếc mắt một cái, hừ nói
-... Cáo từ! Cùng loại người như thế nói chuyện phiếm, tôi chịu không nổi, bỏ đi rồi!
Nói xong, treo điện thoại, bước đi.
Buổi tối, Diệp Phàm ngủ một giấc say. Sau khi thức dậy vừa mới đến đại sảnh, thấy Tề Thiên và Thiết Chiêm Hùng đang ngồi uống trà.
- Theo tình hình từ nguồn tin tin cậy cho thấy, lần này chuyện Lư gia đích xác có liên quan cùng Phượng gia ở Thủy Châu. Trong lúc nhằm vào tập đoàn chế phẩm Vĩnh thái cùng Xương hoa tiến hành âm thầm điều tra, bọn họ đích xác đã đạt được thỏa thuận gì đó.
Tuy nói phần thỏa thuận này chúng ta không lấy được trong tay, nhưng trải qua phân tích, hẳn là nhằm vào Lô gia Thủy Châu. Hơn nữa, trong sự kiện lần này, Phượng gia cũng tử chiến ra toàn lực đến cùng.
Vào ngày thứ hai khi lô hàng hóa tiếp theo được gửi đi, phỏng chừng cũng là thời khắc quyết đoán cuối cùng của hai nhà bọn họ.
Hơn nữa, khi trải qua âm thầm điều tra còn phát hiện thời gian gần đây Phượng gia có nhằm vào đại ca giở ra một vài thủ đoạn nhỏ.
Ở Hải Đông, bọn họ đã chơi một vài thủ đoạn. Hơn nữa, còn phát hiện ra một hiện tượng rất khác thường.
Phượng gia gần đây đã cùng phái Thanh Thành qua lại rất thường xuyên. Nhưng xem ra bọn họ kết giao rất bí ẩn, không phải những cơ quan đặc thù như chúng ta thì tra không ra. Trương Hùng nói, cái này, năng lượng an ninh quốc gia đích xác không nhỏ. Đối với người ngoài mà nói thì rất khó điều tra cho rõ chuyện, bọn họ vừa ra tay là có thể làm được.
- Quái, nếu nói bọn họ nhằm vào đại ca. Vậy vì sao hành động ở Hải Đông không đặc biệt lớn, giống như, tôi cảm giác
Tề Thiên lắc lắc đầu, lấp lửng dường như nói không ra được gì.
- Cảm giác được cái gì, Tề Thiên, nói nhanh!
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Tôi cảm giác bọn họ hình như là cố ý ngán chân đại ca.
Tề Thiên thốt ra.
- Ngáng chân Diệp Phàm, có ý gì, bọn họ vì sao muốn ngáng chân Diệp Phàm, mục đích là vì cái gì?
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
- Tôi nghĩ, có phải Phượng gia gần đây có động tác lớn hay không. Trước kia, bọn họ cho rằng đại ca là đại cao thủ, hơn nữa, đại ca cùng Lô gia có quan hệ là chuyện bọn họ hiểu rõ ràng, có phải muốn làm chút gì đó trong phương diện này hay không?
Trương Cường phân tích nói.
- Có lý! Đại ca bị ngáng chân không thể ra tay giúp đỡ Lô gia, tất nhiên những cái này rõ như ban ngày, bọn họ có phải cùng phái Thanh Thành hợp tác đối phó Lô gia hay không. Hơn nữa, sự kiện bắt cóc lần trước có phải cũng có cao thủ của phái Thanh Thành tham gia hay không. Tôi nghĩ mục tiêu chính là Lô gia. Còn đại ca chỉ gặp vạ lây thôi.
Tề Thiên này, đầu óc lập tức trở nên nhạy bén.
- Rất có khả năng!
Trương Hùng gật gật đầu, nhìn mọi người liếc mắt một cái, nói:
- Nếu như quả thực là vậy thì đại ca thật đúng là không thể chơi trò mất tích, còn phải về Hải Đông lộ diện cho người Phượng gia an tâm, người bọn họ muốn ngán chân vẫn còn ở tại Hải Đông. Trận quyết chiến vào tuần tới mới có thể khiến người Phượng gia an tâm mà lớn mật ra tay. Phỏng chừng, quyết chiến lần này Phượng gia cũng đã đem số mệnh toàn gia ra đặt cược. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Ừ, như vậy đi, ngày mai tôi chạy về Hải Đông. Tuy nhiên, lần này tôi làm chuyến hành trình về Thủy Châu cũng không chắc sẽ khiến Phượng gia hoài nghi. Bởi vì, tôi đang bị tạm thời cách chức, đến tỉnh thành hoạt động một chút là chuyện bình thường.
Nếu không, ngày mai tôi đến Ủy ban nhân dân tỉnh đi dạo. Khiến cho mọi người trong Phượng gia hiểu được tôi đang hoạt động mọi nơi, vì tạm thời bị cách chức nên phải hoạt động.
Diệp Phàm nói.
- Biện pháp này cũng khả thi.
Thiết Chiêm Hùng cũng gật gật đầu.
Đúng lúc này, Thiết Chiêm Hùng có điện thoại. Nhận điện mà cứ ừ à một lúc, sau Thiết Chiêm Hùng nổi giận, tức giận đến miệng phải mắng:
- Lỗ Tiến, thật không ra làm sao cả!
- Có phải y đã tố cáo tôi cái gì rồi không?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, đoán cũng đoán được chuyện gì.
- Quái, buổi sáng không phải cậu đi tìm Trịnh Phương, quái, chẳng lẽ Lỗ Tiến cũng tới Săn Miêu rồi? Vừa lúc chạm cậu, sau đó, hai người đã xảy ra chuyện gì có phải hay không?
Thiết Chiêm Hùng có chút kỳ quái nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, hỏi.
- Gã không có tới, lúc ấy Trịnh Phương muốn hỏi Lỗ Tiến về chuyện mượn binh cùng mượn vũ khí. Sau thì tôi ở trong điện thoại cãi nhau với Lỗ Tiến.
Diệp Phàm nói.
- Ông em, sao hồ đồ thế!
Thiết Chiêm Hùng có chút đau lòng, lắc lắc đầu.
- Thứ trưởng Thiết, xảy ra chuyện gì? Có phải cùng đại ca có liên quan hệ hay không?
Trương Cường với vẻ mặt khẩn trương, hỏi.
- Thôi vậy, việc này phỏng chừng không lâu các người cũng sẽ hiểu được.
Thiết Chiêm Hùng gật gật đầu, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói
- Vào buổi chiều, họ Lỗ đến quân ủy, không lâu liền đi ra,
Hơn nữa, Lỗ Tiến lại đến Trung Viên Hải, nghe nói đi tìm chủ tịch Trấn. Sau lại, trên quân ủy gửi thông báo xuống, bãi bỏ hết thảy quân chức của đồng chí Diệp Phàm. Hơn nữa, nội bộ đảng ghi lỗi xử phạt nặng. Vừa rồi, lão Lang điện nói, thiếu chút nữa mắng ngất trời. Tuy nhiên, tôi khuyên anh ta tạm thời nên kiềm chế đừng sinh sự.
Có một số việc, chỉ biết càng sinh sự thì càng lớn chuyện.
- Giải tán thì giải tán đi, dù sao tôi cũng làm đến phát ngấy rồi.
- Diệp Phàm khoát tay áo, vẻ mặt không cho là đúng.
- Đại ca, người ta ức hiếp đến cửa. Chuyện nội bộ đảng ghi lỗi xử phạt nặng là vết bẩn cả đời. Đối với sự phát triển sau này rất không có lợi, tiếng xấu này huynh đệ chúng ta tuyệt không đáp ứng. Nếu Lỗ Tiến không dọn đi, chúng ta sẽ không tham gia hành động lần này. Cái thứ gì thế này!
Tề Thiên phẫn nộ hô lên!
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1783: Quyết đấu dữ dội
9.2/10 từ 43 lượt.