Quan Thuật
Chương 1773: Đánh chết thằng Chủ tịch chó má!
- Chuyện này thôi thì không nói cũng chẳng sao.
Tề Thiên xua tay rồi cúi gằm xuống bát canh Lão công bão trước mặt.
- Thì cứ nói đi nghe qua chút có làm sao, chúng ta đều là đàn ông, Tề ca, có gì khó nói mà không muốn bọn tôi biết hay sao?
Phạm Cương rất hiếu kỳ, nghển mặt ra chờ đợi Tề Thiên kể tiếp.
- Y bị giáo quan phạt cởi sạch quần áo, càng tuyệt cú mèo hơn, giáo quan ngờ đâu lại gọi ba cô nàng đơn sơ ba mảnh đến nhìn chằm chằm vào Tề Thiên. Không những thế còn cấm Tề Thiên phạm sai lầm, nói là phải huấn luyện Tề Thiên sự chịu đựng và kìm nén không để lộ chân tướng.
Lời vừa dứt mọi người ai nấy đều cười ngất.
- Anh Tề, có duyên diễm ngộ ra phết, ba em gái chắc ngon giòn lắm nhỉ?
Phạm Cương cười sằng sặc cực kỳ dâm đãng.
- Đồ khốn nhà anh có thích thì đi mà thử, ngon với chả giòn, ngon giòn cái rắm nhà anh!
Tề Thiên tiện mồm chửi Phạm Cương té tát.
- Chẳng lẽ xấu như hủi thật, vậy còn huấn luyện chịu đựng cái gì chứ. Ngắm mấy đứa Thị Nở đó thì coi như bất lực luôn cho rồi, ma nó thèm vào!
Phạm Cương xoa xoa lắc lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm.
- Thật ra dáng cực chuẩn, đẹp đến lung linh mà lại không kém phần thực dụng. Khẳng định đàn ông mà nhìn thấy thì bảo bối không rung mới là lạ. Kiến trúc thượng tầng cỡ đại, hạ tầng thì lại vừa khéo.
Trương Cường bắt đầu mơ màng tay nắm chân bắt.
- Quái thật, lão kia là ai vậy, sao tôi chưa gặp bao giờ nhỉ?
Thiết Chiêm Hùng đã thấy hơi bực.
- Liệu có phải hắn không nhỉ?
Diệp Phàm đột nhiên thốt lên như thoạt nghĩ ra chuyện gì đó.
- Hắn là ai vậy?
Mấy người kia không hẹn mà cùng cất tiếng hỏi.
- Ha ha ha ha
Diệp Phàm lắc lắc đầu, đây là chuyện cơ mật hàng đầu của Tổ đặc nhiệm A, đương nhiên không thể nói rồi.
Ai nấy bỗng dưng im thin thít như hũ nút.
Rượu cũng uống được kha khá.
Diệp Phàm nhìn khắp lượt ai nấy rồi bảo:
- Mỗi tối xếp một người, bắt đầu từ Phạm Cương, chúng ta sẽ lập tức đi Hàn lâm tự. Nếu có thể đột phá thuận lợi. Ngày mai sẽ đến lượt Tề Thiên, ngày kia là Trương Cường, Trương Hùng, Vương Triều, cuối cùng là anh Thiết. Công phu của anh Thiết thuộc loại khôi phục, sẽ khó khăn hơn nhiều. Hơn nữa, em cũng còn phải nghiên cứu cân nhắc lại mới được.
- Vậy được, lập tức lên đường.
Thiết Chiêm Hùng cũng không nói thêm gì nữa, thời gian đã khá là gấp gáp rồi.
Chủ trì Hàn lâm tự Đại sư Lưu Đàn Đỉnh đã sớm sắp xếp xong địa điểm, hàn lâm tự tuy hơi cổ kính nhưng phòng ốc tự viện vẫn tương đối nhiều.
Lưu Đàn Đỉnh sắp sẵn một căn cách biệt với xung quanh, còn ngay mé sau là núi lớn và rừng cây. Tiện cho bọn Tề Thiên sau khi đột phá xong cảnh giới sẽ phát tiết năng lượng ngay trong rừng cây này.
Phạm Cương vì bản lĩnh còn hơi kém nhưng lại có Diệp lão đại dùng thân thủ cửu đẳng trợ lực cho nên lại vô cùng thuận lợi.
Hai tiếng sau lại dùng dược hoàn phối chế từ Vạn Hà căn, đột phá thành công tới tầng cuối cùng của Tứ đẳng, thiếu chút nữa là lên đến ngũ đẳng. Diệp lão đại vẫn hơi có chút tiếc nuối nhưng Phạm Cương thì sớm đã mừng rỡ như điên, y phát tiết trong rừng cây sau núi ước chừng một giờ mới trở lại, thân thể ướt đẫm cả mồ hôi.
Vừa thấy Diệp Phàm đầu tiên y tiến tới rồi thực hiện nghi thức quỳ một gối mà các võ giả thời cổ đại dùng trong các dịp trang trọng, hai tay ôm quyền mà rằng:
- Đại ca, tiểu đệ em rất cảm ơn anh. Anh khiến Phạm Cương tôi có hy vọng một mai sẽ trở thành võ lâm cao thủ.
- Chú này, thật là giống phường lục lâm đấy! Nếu là ngày xưa có khi chú cũng muốn làm chưởng môn, lục lâm đ*o tặc gì đó không chừng?
Diệp Phàm cười bảo.
- Tất nhiên rồi, làm chưởng môn oai phong biết mấy! Nhưng thằng em đây vẫn thích làm trại chủ hơn.
Phạm Cương vênh vang ra trò, vẻ mặt đầy ngạo khí.
Nghỉ ngơi một lúc thì trời đã sáng, may mà Diệp lão đại thể trạng tốt, vẫn còn chịu đựng được. Hắn lại vội vàng đến văn phòng. Bởi vì, chiều nay bên thuỷ lợi trên tỉnh lại có thêm lãnh đạo và chuyên gia muốn đến suối Vượng Phu điều tra nghiên cứu. Người do Lệ Chí Đạt sắp xếp nhất định sẽ xoi mói kiểu bới lông tìm vết. Diệp lão đại đã sớm sắp xếp nhân sự liên quan và chuẩn bị chu đáo.
Chắc mẩm một cuộc chiến không khói súng đã sắp bắt đầu.
Đột nhiên tầm hai rưỡi chiều hôm đó, Vu Hữu Hòa vội vội vàng vàng chạy vào văn phòng, báo cáo là trợ lý Lệ đích thân đến.
- Kẻ đến chẳng có gì tốt đẹp đâu Chủ tịch ạ?
Vu Hữu Hòa lo lắng nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm bình tĩnh vỗ vai cười xòa nhằm giúp y yên tâm.
Tại Ủy ban nhân dân thành phố, bọn Diệp Phàm đội ngũ tề chỉnh chờ đoàn của Lệ Chí Đạt. Thế nhưng đợi đến gần nửa tiếng sau mới được báo là đoàn Lệ Chí Đạt đã tiến thẳng đến suối Vượng Phu rồi.
- Quá đáng thật?
Phó Chủ tịch thành phố Tằng Tuấn Tài đứng cạnh Diệp Phàm không kìm nổi thấp giọng lầm bầm.
- Từ đầu đã nói là tới Ủy ban nhân dân thành phố trước, thế nào bỗng chốc lại chạy ra hiện trường luôn. Thế chẳng phải rõ ràng là làm khó chúng ta hay sao? Làm cấp dưới thế này thì có khổ không cơ chứ!
Vu Hữu Hòa cũng không nhịn nổi buột miệng than thầm.
- Đi thôi, người ta là lãnh đạo mà, chúng ta làm cấp dưới phải biết nhẫn nhịn thôi.
Diệp Phàm cười cười, khoát tay hỏi bọn Vu Hữu Hòa:
- Bọn họ đi đến chỗ nào rồi?
- Gần Long Phụng kiều ạ.
Vu Hữu Hòa đáp.
"Long Phụng kiều?" Diệp Phàm lẩm nhẩm lại, liếc nhìn Tằng Tuấn Tài. Họ Tằng tất nhiên hiểu được Diệp lão đại có ý muốn dò hỏi. Chỉ e chỗ kia có lộ ra chuyện gì đó, lỡ như để trợ lý Lệ nắm đằng chuôi thì y sẽ có cớ gây sức ép.
- Chỗ đó tôi cũng có qua đôi lần, bề rộng dòng chảy chỗ đó tương đối rộng, theo kế hoạch mở rộng suối Vượng Phu thì chỉ có cây cầu là phải dỡ bỏ còn cơ ngơi của mấy hộ gia đình ở đó đều không suy suyển gì cả.
Tằng Tuấn Tài báo cáo.
- Lên xe rồi nói.
Diệp Phàm phất tay lệnh cho đám người Ủy ban nhân dân thành phố lên xe thẳng tiến Long Phụng Kiều.
- Lạ thật, sao trợ lý Lệ vì sao lại đến thẳng chỗ kia, chẳng lẽ là trùng hợp hay là còn mục đích gì khác?
Diệp Phàm nghi hoặc.
- Cũng có thể trợ lý Lệ muốn bắt tay điều tra từ Long Phụng kiều.
Phó Chủ tịch quản lý công tác thuỷ lợi thành phố Ngô Sinh Phát chắc mẩm.
- Tôi cảm thấy, việc này có chút bất thường nhưng cũng không tài nào hiểu được nguyên cớ, rất có thể có việc gì mờ ám ở đây.
Bởi vì, y là người chịu trách nhiệm thường trực hạng mục tu sửa suối Vượng Phu, trợ lý Lệ có muốn trảm Diệp lão đại thì cũng phải nhằm vào y trước. Mối lo đó khiến Tằng Tuấn Tài thức trắng suốt đêm qua.
Lại còn đi thỉnh giáo Lưu Chân Mai cả đêm xem nên làm thế nào. Lưu Chân Mai cũng không đưa ra được chủ ý gì hay ho, đành viện hết mọi lẽ này nọ để an ủi nào là bảo y phải hết sức cẩn thận, chú ý quan sát, lấy tĩnh chế động. Lại còn Chủ tịch Diệp kia cũng sẽ không đứng nhìn y chịu thiệt …
Đám người Diệp Phàm vừa xuống xe liền phát hiện cạnh chỗ Long Phụng kiều bị dỡ bỏ và đang cho xây mới có rất đông người đang đứng.
Đám người Lệ Chí Đạt đang bị vây vào giữa, một rất có khí thế, một ông lão rất có khí thế, mũi nửa đỏ như quả cà chua đang chỉ vào cây cầu mới xây, vẻ mặt vô cùng chua xót mà rằng:
- Thưa ông quan lớn trên tỉnh xuống, cây cầu này mà dỡ bỏ đi thì rất đáng tiếc, vô cùng đáng tiếc…
- Đáng tiếc, cụ bảo đáng tiếc cái gì ạ? Người ta bảo cũ không đi thì mới không đến đấy thôi cụ ạ! Huống chi, theo quy hoạch xây mới của Ủy ban nhân dân thành phố thì cây cầu mới sẽ càng rộng rãi hơn, càng có khí thế hơn nữa. Thậm chí còn chịu được xe tải với máy xức lên cả chục tấn. Vừa tiện cho giao thông hai bờ lại khiến ai cũng được lợi.
Lúc này, một nhân viên tổ công tác đi cạnh họ Lệ thật tình khuyên.
- Trợ lý Lệ, tôi tới muốn, thật tình rất xin lỗi anh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm vẻ mặt tươi cười, dẫn theo mấy chân Phó Chủ tịch trong Ủy ban nhân dân thành phố bước nhanh tới.
- Sao tính là muộn được, vừa rồi vốn dĩ định đến Ủy ban nhân dân thành phố luôn thể. Nhưng ngẫm lại, đã là điều tra nghiên cứu hạng mục suối Vượng Phu thì tốt hơn hết vẫn là lấy công tác làm trọng, cho nên tôi mới dạo qua bên này trước. Nhóm chuyên gia điều tra nghiên cứu chúng tôi liền bắt đầu từ Long Phụng Kiều này trước vậy.
Trợ lý Lệ thản nhiên chủ động bắt tay Diệp Phàm.
Hai người vừa mới buông tay ra, cụ ông mũi đỏ nhìn nhìn Diệp Phàm, chẳng thèm để tâm đến mấy anh cán bộ đang hót, cụ ta rảo nhanh mấy bước tiến đến chỗ Diệp Phàm hỏi:
- Nhà anh chính là Chủ tịch Diệp phải không?
Giọng điệu khá là gắt gỏng. Thêm vào đó, vẻ đau lòng của cụ ta lập tức chuyển thành giận dữ.
- Cháu là Diệp Phàm ở Ủy ban nhân dân thành phố thưa cụ, có chuyện gì không ạ?
Diệp Phàm làm mặt thân thiết cười hỏi, bên này, lại còn đưa tay ra đỡ một bên cho ông lão. Tuy biết lão già này có phần hơi cổ quái nhưng Diệp lão đại cũng không tiện nghĩ nhiều.
- Đừng có đụng vào người tôi, tay anh bẩn lắm!
Cụ ông vung tay đẩy ra, miệng thét lên the thé.
- Tay cháu bẩn, ha ha, cháu vừa mới rửa xong, vẫn còn sạch chán.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, nhưng trong lòng sớm đã hiểu, lão già này, chính là tìm đến gây sự. Không chừng là do trợ lý Lệ sắp xếp từ trước.
- Lòng dạ anh cũng bẩn, có rửa nổi hay không?
- Cụ Từ, có chuyện gì cụ cứ từ từ mà nói với Chủ tịch đây. Chủ tịch Diệp là người tốt, lại mẫn cán, anh ấy nhất định sẽ nghĩ cách cho cụ.
Một cán bộ trung niên đi cạnh Vu Hữu Hòa vừa khéo lại quen biết ông cụ kia, vội vàng bước lên khuyên.
- Tiểu Tam Tử, có phải ăn lương nhà nước mấy năm nay nên lương tâm bị chó tha mất rồi.
Ông già họ Từ chửi thẳng thừng mà chẳng thèm giữ lại cho người trung niên tên Tiểu Tam kia chút mặt mũi nào.
- Cụ Từ, chuyện gì đâu khắc có đó, chúng ta qua một bên từ từ nói đi.
Vu Hữu Hòa vội chạy lại định kéo ông già họ Từ đi. Ngờ đâu,cục giận của ông Từ kia không nhỏ chút nào.
Bốp một tiếng.
Vu Hữu Hòa chưa kịp phòng bị đã ăn ngay một cái tát vào mặt.
- Này ông, sao ông lại vô cớ đánh người?
Vu Hữu Hòa xoa xoa hai má, mặt đã có sắc giận.
Không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng.
Bởi vì, sau khi ông Từ ra tay thì mấy chục ông lão xung quanh chen chúc lại đứng sau lưng ông ta, bỗng hình thành nên thế giằng co với đám người Diệp Phàm.
Còn trợ lý Lệ thì nghiêm nghị đứng đó xem diễn tuồng.
- Đánh người chính là bọn mày, chính là thằng Chủ tịch họ Diệp chó má kia, lão đây không có đánh lầm bao giờ. Lương tâm chó tha, lòng dạ bẩn thỉu nên toàn đi làm chuyện xằng bậy!
Từ đại gia càng mắng càng uất, rồi bỗng xông thẳng tới chỗ Diệp lão đại.
- Lão nhân gia, chuyện gì cũng nên từ từ hẵng nói.
Đám người Tằng Tuấn Tài vội vã đứng lên chặn cụ Từ lại. Đám người sau lưng cụ ta cũng tụ tập ngày càng đông, cứ chậm rãi đẩy cụ ta tiến lên phía bọn Tằng Tuấn Tài.
Tình thế có vẻ không ổn, cụ ông họ Từ này dường như rất có uy tín.
- Tuấn Tài, tránh ra, để mọi người lại đây.
Diệp lão đại dùng ưng nhãn phát hiện khóe miệng trợ lý Lệ chợt nhếch lên một cái rồi hạ xuống ngay, một nụ cười ruồi mà không phải ai cũng nhìn thấy được. Trong lòng thầm khẳng định việc này chắc chắn có liên quan đến trợ lý Lệ.
- Chủ tịch thành phố, anh cứ đưa trợ lý Lệ đến nhà khách Cửu Vân Kiều nghỉ ngơi một lát.
Tằng Tuấn Tài không chịu vội kêu lên. Bên này, Vu Hữu Hòa dẫn theo hơn mười mấy nhân viên văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố cũng chen chúc sau lưng họ Tằng!
Quan Thuật
Tề Thiên xua tay rồi cúi gằm xuống bát canh Lão công bão trước mặt.
- Thì cứ nói đi nghe qua chút có làm sao, chúng ta đều là đàn ông, Tề ca, có gì khó nói mà không muốn bọn tôi biết hay sao?
Phạm Cương rất hiếu kỳ, nghển mặt ra chờ đợi Tề Thiên kể tiếp.
- Y bị giáo quan phạt cởi sạch quần áo, càng tuyệt cú mèo hơn, giáo quan ngờ đâu lại gọi ba cô nàng đơn sơ ba mảnh đến nhìn chằm chằm vào Tề Thiên. Không những thế còn cấm Tề Thiên phạm sai lầm, nói là phải huấn luyện Tề Thiên sự chịu đựng và kìm nén không để lộ chân tướng.
Lời vừa dứt mọi người ai nấy đều cười ngất.
- Anh Tề, có duyên diễm ngộ ra phết, ba em gái chắc ngon giòn lắm nhỉ?
Phạm Cương cười sằng sặc cực kỳ dâm đãng.
- Đồ khốn nhà anh có thích thì đi mà thử, ngon với chả giòn, ngon giòn cái rắm nhà anh!
Tề Thiên tiện mồm chửi Phạm Cương té tát.
- Chẳng lẽ xấu như hủi thật, vậy còn huấn luyện chịu đựng cái gì chứ. Ngắm mấy đứa Thị Nở đó thì coi như bất lực luôn cho rồi, ma nó thèm vào!
Phạm Cương xoa xoa lắc lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm.
- Thật ra dáng cực chuẩn, đẹp đến lung linh mà lại không kém phần thực dụng. Khẳng định đàn ông mà nhìn thấy thì bảo bối không rung mới là lạ. Kiến trúc thượng tầng cỡ đại, hạ tầng thì lại vừa khéo.
Trương Cường bắt đầu mơ màng tay nắm chân bắt.
- Quái thật, lão kia là ai vậy, sao tôi chưa gặp bao giờ nhỉ?
Thiết Chiêm Hùng đã thấy hơi bực.
- Liệu có phải hắn không nhỉ?
Diệp Phàm đột nhiên thốt lên như thoạt nghĩ ra chuyện gì đó.
- Hắn là ai vậy?
Mấy người kia không hẹn mà cùng cất tiếng hỏi.
- Ha ha ha ha
Diệp Phàm lắc lắc đầu, đây là chuyện cơ mật hàng đầu của Tổ đặc nhiệm A, đương nhiên không thể nói rồi.
Ai nấy bỗng dưng im thin thít như hũ nút.
Rượu cũng uống được kha khá.
Diệp Phàm nhìn khắp lượt ai nấy rồi bảo:
- Mỗi tối xếp một người, bắt đầu từ Phạm Cương, chúng ta sẽ lập tức đi Hàn lâm tự. Nếu có thể đột phá thuận lợi. Ngày mai sẽ đến lượt Tề Thiên, ngày kia là Trương Cường, Trương Hùng, Vương Triều, cuối cùng là anh Thiết. Công phu của anh Thiết thuộc loại khôi phục, sẽ khó khăn hơn nhiều. Hơn nữa, em cũng còn phải nghiên cứu cân nhắc lại mới được.
- Vậy được, lập tức lên đường.
Thiết Chiêm Hùng cũng không nói thêm gì nữa, thời gian đã khá là gấp gáp rồi.
Chủ trì Hàn lâm tự Đại sư Lưu Đàn Đỉnh đã sớm sắp xếp xong địa điểm, hàn lâm tự tuy hơi cổ kính nhưng phòng ốc tự viện vẫn tương đối nhiều.
Lưu Đàn Đỉnh sắp sẵn một căn cách biệt với xung quanh, còn ngay mé sau là núi lớn và rừng cây. Tiện cho bọn Tề Thiên sau khi đột phá xong cảnh giới sẽ phát tiết năng lượng ngay trong rừng cây này.
Phạm Cương vì bản lĩnh còn hơi kém nhưng lại có Diệp lão đại dùng thân thủ cửu đẳng trợ lực cho nên lại vô cùng thuận lợi.
Hai tiếng sau lại dùng dược hoàn phối chế từ Vạn Hà căn, đột phá thành công tới tầng cuối cùng của Tứ đẳng, thiếu chút nữa là lên đến ngũ đẳng. Diệp lão đại vẫn hơi có chút tiếc nuối nhưng Phạm Cương thì sớm đã mừng rỡ như điên, y phát tiết trong rừng cây sau núi ước chừng một giờ mới trở lại, thân thể ướt đẫm cả mồ hôi.
Vừa thấy Diệp Phàm đầu tiên y tiến tới rồi thực hiện nghi thức quỳ một gối mà các võ giả thời cổ đại dùng trong các dịp trang trọng, hai tay ôm quyền mà rằng:
- Đại ca, tiểu đệ em rất cảm ơn anh. Anh khiến Phạm Cương tôi có hy vọng một mai sẽ trở thành võ lâm cao thủ.
- Chú này, thật là giống phường lục lâm đấy! Nếu là ngày xưa có khi chú cũng muốn làm chưởng môn, lục lâm đ*o tặc gì đó không chừng?
Diệp Phàm cười bảo.
- Tất nhiên rồi, làm chưởng môn oai phong biết mấy! Nhưng thằng em đây vẫn thích làm trại chủ hơn.
Phạm Cương vênh vang ra trò, vẻ mặt đầy ngạo khí.
Nghỉ ngơi một lúc thì trời đã sáng, may mà Diệp lão đại thể trạng tốt, vẫn còn chịu đựng được. Hắn lại vội vàng đến văn phòng. Bởi vì, chiều nay bên thuỷ lợi trên tỉnh lại có thêm lãnh đạo và chuyên gia muốn đến suối Vượng Phu điều tra nghiên cứu. Người do Lệ Chí Đạt sắp xếp nhất định sẽ xoi mói kiểu bới lông tìm vết. Diệp lão đại đã sớm sắp xếp nhân sự liên quan và chuẩn bị chu đáo.
Chắc mẩm một cuộc chiến không khói súng đã sắp bắt đầu.
Đột nhiên tầm hai rưỡi chiều hôm đó, Vu Hữu Hòa vội vội vàng vàng chạy vào văn phòng, báo cáo là trợ lý Lệ đích thân đến.
- Kẻ đến chẳng có gì tốt đẹp đâu Chủ tịch ạ?
Vu Hữu Hòa lo lắng nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm bình tĩnh vỗ vai cười xòa nhằm giúp y yên tâm.
Tại Ủy ban nhân dân thành phố, bọn Diệp Phàm đội ngũ tề chỉnh chờ đoàn của Lệ Chí Đạt. Thế nhưng đợi đến gần nửa tiếng sau mới được báo là đoàn Lệ Chí Đạt đã tiến thẳng đến suối Vượng Phu rồi.
- Quá đáng thật?
Phó Chủ tịch thành phố Tằng Tuấn Tài đứng cạnh Diệp Phàm không kìm nổi thấp giọng lầm bầm.
- Từ đầu đã nói là tới Ủy ban nhân dân thành phố trước, thế nào bỗng chốc lại chạy ra hiện trường luôn. Thế chẳng phải rõ ràng là làm khó chúng ta hay sao? Làm cấp dưới thế này thì có khổ không cơ chứ!
Vu Hữu Hòa cũng không nhịn nổi buột miệng than thầm.
- Đi thôi, người ta là lãnh đạo mà, chúng ta làm cấp dưới phải biết nhẫn nhịn thôi.
Diệp Phàm cười cười, khoát tay hỏi bọn Vu Hữu Hòa:
- Bọn họ đi đến chỗ nào rồi?
- Gần Long Phụng kiều ạ.
Vu Hữu Hòa đáp.
"Long Phụng kiều?" Diệp Phàm lẩm nhẩm lại, liếc nhìn Tằng Tuấn Tài. Họ Tằng tất nhiên hiểu được Diệp lão đại có ý muốn dò hỏi. Chỉ e chỗ kia có lộ ra chuyện gì đó, lỡ như để trợ lý Lệ nắm đằng chuôi thì y sẽ có cớ gây sức ép.
- Chỗ đó tôi cũng có qua đôi lần, bề rộng dòng chảy chỗ đó tương đối rộng, theo kế hoạch mở rộng suối Vượng Phu thì chỉ có cây cầu là phải dỡ bỏ còn cơ ngơi của mấy hộ gia đình ở đó đều không suy suyển gì cả.
Tằng Tuấn Tài báo cáo.
- Lên xe rồi nói.
Diệp Phàm phất tay lệnh cho đám người Ủy ban nhân dân thành phố lên xe thẳng tiến Long Phụng Kiều.
- Lạ thật, sao trợ lý Lệ vì sao lại đến thẳng chỗ kia, chẳng lẽ là trùng hợp hay là còn mục đích gì khác?
Diệp Phàm nghi hoặc.
- Cũng có thể trợ lý Lệ muốn bắt tay điều tra từ Long Phụng kiều.
Phó Chủ tịch quản lý công tác thuỷ lợi thành phố Ngô Sinh Phát chắc mẩm.
- Tôi cảm thấy, việc này có chút bất thường nhưng cũng không tài nào hiểu được nguyên cớ, rất có thể có việc gì mờ ám ở đây.
Bởi vì, y là người chịu trách nhiệm thường trực hạng mục tu sửa suối Vượng Phu, trợ lý Lệ có muốn trảm Diệp lão đại thì cũng phải nhằm vào y trước. Mối lo đó khiến Tằng Tuấn Tài thức trắng suốt đêm qua.
Lại còn đi thỉnh giáo Lưu Chân Mai cả đêm xem nên làm thế nào. Lưu Chân Mai cũng không đưa ra được chủ ý gì hay ho, đành viện hết mọi lẽ này nọ để an ủi nào là bảo y phải hết sức cẩn thận, chú ý quan sát, lấy tĩnh chế động. Lại còn Chủ tịch Diệp kia cũng sẽ không đứng nhìn y chịu thiệt …
Đám người Diệp Phàm vừa xuống xe liền phát hiện cạnh chỗ Long Phụng kiều bị dỡ bỏ và đang cho xây mới có rất đông người đang đứng.
Đám người Lệ Chí Đạt đang bị vây vào giữa, một rất có khí thế, một ông lão rất có khí thế, mũi nửa đỏ như quả cà chua đang chỉ vào cây cầu mới xây, vẻ mặt vô cùng chua xót mà rằng:
- Thưa ông quan lớn trên tỉnh xuống, cây cầu này mà dỡ bỏ đi thì rất đáng tiếc, vô cùng đáng tiếc…
- Đáng tiếc, cụ bảo đáng tiếc cái gì ạ? Người ta bảo cũ không đi thì mới không đến đấy thôi cụ ạ! Huống chi, theo quy hoạch xây mới của Ủy ban nhân dân thành phố thì cây cầu mới sẽ càng rộng rãi hơn, càng có khí thế hơn nữa. Thậm chí còn chịu được xe tải với máy xức lên cả chục tấn. Vừa tiện cho giao thông hai bờ lại khiến ai cũng được lợi.
Lúc này, một nhân viên tổ công tác đi cạnh họ Lệ thật tình khuyên.
- Trợ lý Lệ, tôi tới muốn, thật tình rất xin lỗi anh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm vẻ mặt tươi cười, dẫn theo mấy chân Phó Chủ tịch trong Ủy ban nhân dân thành phố bước nhanh tới.
- Sao tính là muộn được, vừa rồi vốn dĩ định đến Ủy ban nhân dân thành phố luôn thể. Nhưng ngẫm lại, đã là điều tra nghiên cứu hạng mục suối Vượng Phu thì tốt hơn hết vẫn là lấy công tác làm trọng, cho nên tôi mới dạo qua bên này trước. Nhóm chuyên gia điều tra nghiên cứu chúng tôi liền bắt đầu từ Long Phụng Kiều này trước vậy.
Trợ lý Lệ thản nhiên chủ động bắt tay Diệp Phàm.
Hai người vừa mới buông tay ra, cụ ông mũi đỏ nhìn nhìn Diệp Phàm, chẳng thèm để tâm đến mấy anh cán bộ đang hót, cụ ta rảo nhanh mấy bước tiến đến chỗ Diệp Phàm hỏi:
- Nhà anh chính là Chủ tịch Diệp phải không?
Giọng điệu khá là gắt gỏng. Thêm vào đó, vẻ đau lòng của cụ ta lập tức chuyển thành giận dữ.
- Cháu là Diệp Phàm ở Ủy ban nhân dân thành phố thưa cụ, có chuyện gì không ạ?
Diệp Phàm làm mặt thân thiết cười hỏi, bên này, lại còn đưa tay ra đỡ một bên cho ông lão. Tuy biết lão già này có phần hơi cổ quái nhưng Diệp lão đại cũng không tiện nghĩ nhiều.
- Đừng có đụng vào người tôi, tay anh bẩn lắm!
Cụ ông vung tay đẩy ra, miệng thét lên the thé.
- Tay cháu bẩn, ha ha, cháu vừa mới rửa xong, vẫn còn sạch chán.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, nhưng trong lòng sớm đã hiểu, lão già này, chính là tìm đến gây sự. Không chừng là do trợ lý Lệ sắp xếp từ trước.
- Lòng dạ anh cũng bẩn, có rửa nổi hay không?
- Cụ Từ, có chuyện gì cụ cứ từ từ mà nói với Chủ tịch đây. Chủ tịch Diệp là người tốt, lại mẫn cán, anh ấy nhất định sẽ nghĩ cách cho cụ.
Một cán bộ trung niên đi cạnh Vu Hữu Hòa vừa khéo lại quen biết ông cụ kia, vội vàng bước lên khuyên.
- Tiểu Tam Tử, có phải ăn lương nhà nước mấy năm nay nên lương tâm bị chó tha mất rồi.
Ông già họ Từ chửi thẳng thừng mà chẳng thèm giữ lại cho người trung niên tên Tiểu Tam kia chút mặt mũi nào.
- Cụ Từ, chuyện gì đâu khắc có đó, chúng ta qua một bên từ từ nói đi.
Vu Hữu Hòa vội chạy lại định kéo ông già họ Từ đi. Ngờ đâu,cục giận của ông Từ kia không nhỏ chút nào.
Bốp một tiếng.
Vu Hữu Hòa chưa kịp phòng bị đã ăn ngay một cái tát vào mặt.
- Này ông, sao ông lại vô cớ đánh người?
Vu Hữu Hòa xoa xoa hai má, mặt đã có sắc giận.
Không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng.
Bởi vì, sau khi ông Từ ra tay thì mấy chục ông lão xung quanh chen chúc lại đứng sau lưng ông ta, bỗng hình thành nên thế giằng co với đám người Diệp Phàm.
Còn trợ lý Lệ thì nghiêm nghị đứng đó xem diễn tuồng.
- Đánh người chính là bọn mày, chính là thằng Chủ tịch họ Diệp chó má kia, lão đây không có đánh lầm bao giờ. Lương tâm chó tha, lòng dạ bẩn thỉu nên toàn đi làm chuyện xằng bậy!
Từ đại gia càng mắng càng uất, rồi bỗng xông thẳng tới chỗ Diệp lão đại.
- Lão nhân gia, chuyện gì cũng nên từ từ hẵng nói.
Đám người Tằng Tuấn Tài vội vã đứng lên chặn cụ Từ lại. Đám người sau lưng cụ ta cũng tụ tập ngày càng đông, cứ chậm rãi đẩy cụ ta tiến lên phía bọn Tằng Tuấn Tài.
Tình thế có vẻ không ổn, cụ ông họ Từ này dường như rất có uy tín.
- Tuấn Tài, tránh ra, để mọi người lại đây.
Diệp lão đại dùng ưng nhãn phát hiện khóe miệng trợ lý Lệ chợt nhếch lên một cái rồi hạ xuống ngay, một nụ cười ruồi mà không phải ai cũng nhìn thấy được. Trong lòng thầm khẳng định việc này chắc chắn có liên quan đến trợ lý Lệ.
- Chủ tịch thành phố, anh cứ đưa trợ lý Lệ đến nhà khách Cửu Vân Kiều nghỉ ngơi một lát.
Tằng Tuấn Tài không chịu vội kêu lên. Bên này, Vu Hữu Hòa dẫn theo hơn mười mấy nhân viên văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố cũng chen chúc sau lưng họ Tằng!
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1773: Đánh chết thằng Chủ tịch chó má!
9.2/10 từ 43 lượt.