Quan Thuật

Chương 1771: Lửa giận

Thái Quý Quyền xem ra vẫn còn ngứa miệng muốn nói tiếp nhưng vừa nghe Phạm Viễn đằng hắng mấy cái, y lập tức nín luôn, Phạm Viễn bảo:

- Việc này nên giao phó cho Ủy ban nhân dân thành phố, nên thế nào thì cứ để Chủ tịch thành phố quyết định. Sau đây, chúng ta hãy quyết định việc bổ nhiệm đồng chí An Kỳ làm Sở trưởng sở Tài chính và đồng chí Cổ Hải.

Phạm Viễn bảo là "quyết định" mà không phải là thảo luận. Việc này cho thấy thái độ của Phạm Viễn là muốn răn các đồng chí ngồi kia buộc phải chấp nhận, không cho phép lăn tăn gì cả.

- Bí thư Phạm, Phó Bí thư thường trực pháp ủy thành phố đồng chí Cung Kỳ Phong đã lui về dưỡng bệnh gần một năm nay rồi.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Cố Dị Hùng buột miệng thốt ra một câu.

- Bệnh tình đồng chí ấy đỡ nhiều chưa?

Phạm Viễn vội hỏi.

- Mấy ngày trước tôi có ghé qua thăm, thầy thuốc bảo là ung thư gan giai đoạn cuối, haizzz…

Bí thư Đảng ủy Công an Thiết Đinh Sơn tỏ ra vô cùng đau đớn, y hết thở dài lại quay sang kể lể.

- Anh Phong một lòng tận tụy với công việc, không ngờ lại ngã xuống khi còn đương nhiệm.Anh ấy cũng đã sớm đề đạt với tôi mong được thôi giữ chức vụ Bí thư Đảng ủy Công an. Đến tận bây giờ tôi vẫn còn đang cân nhắc. Lão đồng chí ấy công tác trên mặt trận công an đã có vài thập kỷ, là một cảnh sát già tận tụy trong ngành.

Chuyện của đồng chí ấy cũng là hồi chuông cảnh báo với chúng ta, ngoài thời gian dành cho công việc thì cũng nên chú ý đến sức khỏe. Thế này đi, chiều nay nếu mọi người rảnh thì cùng đến bệnh viện thăm đồng chí Phong. Đồng chí ấy một lòng vì công việc, sợ làm lỡ việc của bên Đảng ủy Công an thành phố nên tôi sẽ thông qua bản báo cáo này để đồng chí An Kỳ tiếp nhiệm công việc của đồng chí Phong.

Phạm Viễn liền đưa ra chủ ý.

- Ừm, cứ để đồng chí An Kỳ tiếp tục gánh vác công việc mà anh Phong để lại.

Tôi tin rằng đồng chí An Kỳ sẽ tiếp tục phát huy truyền thống tốt đẹp, đem toàn bộ công tác chính pháp thu thành một mối, phối hợp chặt chẽ với phó Bí thư Sơn thực hiện tốt các công vụ trong phạm vi chức trách.

Diệp Phàm cũng tiếp lời ngay, hai đầu sỏ của Thành ủy đã phát biểu thì thử hỏi ai còn dám ho he có ý kiến. Chuyện bổ nhiệm đồng chí An Kỳ, đồng chí Cổ Hải chuyển công tác đến Thanh Ngưu đều được thông qua rất thuận lợi.

- Đồng chí Chu Tú luôn biểu hiện rất xuất sắc, nên đảm nhiệm sở trưởng sở Tài chính thành phố mới phải.

Chuyện bên này vừa hạ màn thì phía Thái Quý Quyền lại tiếp tục.


Tiếp đó đến lượt những người thuộc phe Phạm Viễn là Cao Hoa, Thiết Đinh Sơn, Dương Bản Thủy đều tỏ vẻ đồng ý. Tô Phương trông lên trông xuống rồi cũng gật đầu nốt. Lại thêm Phạm Viễn là có 6 phiếu rồi, chỉ cần thêm một phiếu nữa là đủ.

Phạm Viễn không nhìn Diệp Phàm mà chỉ chú mục vào Trương Nhất Đống. Anh này bối rối gãi gãi đầu:

- Tôi cũng đồng ý việc đồng chí Chu Tú đảm nhiệm vị trí Sở trưởng sở Tài chính thành phố.

- Tôi phản đối!

Trương Minh Sâm mặt xị ra hậm hực, Tôn Đạo Phong cũng chẳng khác gì, cả hai đều bày tỏ phản đối. Tuy vậy hai người này có nói thì cũng chẳng có tác dụng gì.

- Đồng chí Diệp Phàm thấy thế nào?

Phạm Viễn bỗng cất tiếng hỏi.

- Ha ha, ngay cả Bí thư Phạm cũng đồng ý rồi, tôi đương nhiên là chấp nhận quyết định của tổ chức. Còn việc bổ nhiệm đồng chí Chu Tú, tôi không có ý kiến, nhưng nói chung là tôi không phản đối!

Diệp Phàm thản nhiên cười đắc ý, hắn vừa giữ thể diện cho Phạm Viễn lại chơi lại phe Trương Minh Sâm một vố.

Sau đó đến lượt Cổ Dị Hùng, Nguyễn Nhất Tiến rồi Lưu Chân Mai ba người đều theo y sì ý Diệp Phàm, không đưa ra nhận định, chỉ phục tùng quyết định của lãnh đạo. Thật ra thái độ của Diệp Phàm như thế cũng chẳng khác gì bỏ phiếu trắng.

- Hai đồng chí phản đối, bốn người không có ý kiến, bảy đồng ý, vậy coi như việc bổ nhiệm đồng chí Chu Tú đã thông qua!

Phạm Viễn lớn tiếng quyết định, lão vẫn chiếu tướng Diệp Phàm một chặp vì có phần bất mãn với thái độ của hắn. Nhưng ít nhất hắn cũng chưa đến nỗi ẩm IC mà đi phản đối.

Phạm Viễn liếc ngang Trương Nhất Đống một chặp rồi bảo:

- Đồng chí Đống, tuy phân công quản lý là việc của Ủy ban Kỷ luật nhưng đồng chí Dương Chí Đức làm cấp dưới mà có vi phạm thì lãnh đạo như anh cũng nên chịu một phần trách nhiệm chứ.

Vừa rồi, đồng chí đã tình nguyện chịu phạt. Tôi thấy, không nên xử phạt nặng quá. Kỷ luật Đảng vốn nghiêm khắc, không phải xử phạt sai phạm của các đồng chí theo kiểu đánh cuộc ăn tiền.

Đánh cuộc ăn tiền chỉ quyết định các vấn đề nhỏ của cá nhân, vốn không liên quan đến tổ chức. Còn xử phạt thì phải xem mức độ lớn nhỏ của sai phạm. Như vậy, đồng chí Đống chỉ có trách nhiệm của người lãnh đạo, huống chi cũng không phải là lớn lắm. Chỉ cần làm kiểm điểm phê bình trong nội bộ Đảng là được, không nhất thiết phải lưu vào hồ sơ.


Phạm Viễn nói vậy hiển nhiên là nhằm vào thái độ bất mãn vừa nãy của Diệp lão đại.Dùng luôn chuyện của Trương Nhất Đống để phản kích lại.

Vừa rồi Trương Nhất Đống và Diệp Phàm hình như đã đánh cuộc với nhau chuyện gì đó. Phạm Viễn muốn lấy điều lệ Đảng ra để trói buộc, phủ nhận lại cách nhìn của hai người này.

Với Trương Nhất Đống thì đây đương nhiên là chuyện tốt. Anh chàng liền hiện nguyên hình một chú rùa rụt đầu, bộ dạng thành khẩn nhận sai phạm:

- Tôi xin tiếp thu hình thức xử phạt của tổ chức, cảm ơn Bí thư Phạm đã góp ý.

Khi trở về, tôi nhất định khắc sâu nhớ kỹ, luôn lấy gương đồng chí Dương Chí Đức để tự răn mình, tôi cũng sẽ quán triệt tư tưởng cho các cán bộ Ủy ban Kỷ luật khắc cốt ghi tâm chuyện này, từ đó rút ra bài học để làm tốt hơn nữa công việc mà Đảng và nhân dân đã giao phó.

Diệp Phàm không tỏ vẻ phản đối, hơn nữa hắn còn thản nhiên cười trừ không thèm nói một câu. Diệp Phàm hiểu, họ Trương kia chắc không có chuyện sẽ bị xử lý nghiêm. Dù sao, Trương Hướng Đông nhà đó cũng là uỷ viên quốc hội, Phạm Viễn dẫu có ăn gan hùm cũng sẽ không dám xử nặng tay.

Bằng không, Trương Hướng Đông mà nổi giận thì Phạm Viễn cũng không có cách nào chống đỡ. Chỉ phạt cảnh cáo trong Đảng không lưu lại hồ sơ âu cũng là hợp lẽ thôi.

Vừa cảnh cáo được Trương Nhất Đống, lại không đắc tội với nhà họ Trương. Hơn nữa, về phương diện cá nhân Phạm Viễn còn giữ được chút thể diện cho họ Trương nữa.

Dùng qua quýt bữa cơm ở nhà khách Thành ủy xong, Diệp Phàm trở lại Thanh Khê cư ngả lưng nghỉ ngơi giây lát, nhưng bỗng nhiên có chuông điện thoại vang lên, là tiếng Phí Nhất Độ:

- Đại ca, gần đây anh ở Hải Đông vẫn khá khẩm chứ!

- Khá khẩm cái gì chứ, Chủ tịch thành phố, chỉ được cái vẻ ngoài. Ngày nào cũng phải chạy lên chạy xuống, phiền toái chết đi được.

Diệp Phàm thở dài, uể oải dựa vào đầu giường.

- Đúng vậy, làm quan tuy cũng sáng sủa thật, ngày nào cũng rượu thịt đề huề, cấp dưới túc trực xun xoa nịnh hót, chân dài váy ngắn vây quanh nhiều như nấm nhưng chuyện phiền toái theo đó cũng không ít. À mà, thằng em có chuyện muốn hỏi đại ca?

Phí Nhất Độ vừa chuyển chủ đề, giọng điệu lập tức đứng đắn hẳn lên.

- Chuyện gì, anh em chúng ta có gì mà phải khách sáo.

Diệp Phàm buột miệng hỏi luôn.

- Nghe nói anh với chú tư xảy ra tranh cãi?


- Tranh cãi? Chú mày có ý gì vậy?

Diệp Phàm sửng sốt hết cả người.

- Chính là về chuyện của Hạ Hải Vỹ.

- Ủa, là anh ấy à!Thật ra bảo là tranh cãi thì không đúng, chú Phí là Bí thư một tỉnh, Diệp Phàm tôi có ăn gan hùm cũng không đời nào đi tranh cãi với nhân vật như chú ấy phải không nào?

Có điều cũng nói thật với người anh em. Hạ Hải Vĩ là huynh đệ thân tình của tôi, làm việc lại siêng năng mẫn cán, thực sự rất thích hợp làm ở Ủy ban Kỷ luật.

Hơn nữa, lần trước tôi dẫn anh ấy qua bên Thailand cũng kiếm được không ít tiền, điều này đã được chứng thực. Cho nên, anh ấy nhất định sẽ không chịu lụy vì tiền tài.

Huống hồ, tôi với anh ta quan biết đã lâu năm nên tôi biết rõ anh ta là người như thế nào. Nhân phẩm của người này, Diệp Phàm tôi có thể đảm bảo.

Tuy nhiên, vì chút việc nhỏ lần trước mà anh ta khiến Bí thư có chút thành kiến, cứ tạm như vậy đi. Chuyện này anh em chúng ta biết với nhau là được, chuyện lần này quả có chút rắc rối.

Diệp Phàm thở dài.

- Ồ, thì ra là thế. Haizzz

Phí Nhất Độ cũng thở dài, trầm ngâm giây lát rồi bảo:

- Đại ca, chú tư có bảo qua với e là Hạ Hải Vĩ có thể nhậm chức, mọi điều kiện cũng đều phù hợp cả, nhưng chuyện chú ấy nhận lời lần trước anh nên cân nhắc lại.

Diệp Phàm hiểu ra ngay trong chớp mắt, Phí gia đề xuất như vậy đơn giản là vì lần trước hắn đã đồng ý thay họ đi tỷ đấu võ nghệ với nhà Hoành Đoạn của Nhật Bản. Lúc ấy Phí Nhất Hoàn có trực tiếp lì xì cho mình một phong bao cũng chính là đồng ý giúp đỡ đề bạt hắn lên làm Bí thư Đảng ủy một đô thị loại 3.

Phí Nhất Hoàn đã mở miệng thì nhất định chuyện này đã như đinh đóng cột. Với Diệp Phàm mà nói, đây cũng là một cơ hội lớn. Tuy nhà họ Kiều cũng có thể giúp, nhưng cứ suốt ngày dựa vào họ cũng chẳng có gì sáng sủa.

Vả lại, Diệp Phàm trời sinh cũng không phải là kẻ quen ăn sẵn.

Cho nên hắn cảm thấy, Phí gia sau này có giúp mình thì cũng là thứ hắn dựa vào bản lĩnh mà đạt được, đáng để tự hào hơn.


Phí Mãn Thiên nói thế ý là tôi đây chỉ giúp có một lần. Giúp Hạ Hải Vĩ thì lần sau chính anh sẽ không còn cơ hội nữa. Nói cách khác, Phí Nhất Hoàn đã thực hiện xong lời hứa của y.

Chuyện này vốn rõ ràng mười mươi như vậy, Diệp Phàm cũng không có gì để mà giận hay không cả.

- Vậy cứ lo chuyện của Hạ Hải Vĩ đi, chuyện của ta không nhọc lòng Phí gia nữa.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, trong lòng quả thật đã hơi giận. Không thể ngờ được Phí Mãn Thiên lại đem việc này ra để ép mình. Xem ra thành kiến của Phí Mãn Thiên đối với Hạ Hải Vĩ không nhẹ chút nào.

- Đại ca, anh phải nghĩ cho kỹ xem có đáng hay không. Hơn nữa, chú tư không phải là có ý gì khác làm khó anh. Có điều, mỗi người đều có cách nhìn nhận riêng mà?

Anh không phục chú ấy, chú ấy cũng khó mà phục anh. Hôm đó anh đem chuyện tỷ võ với nhà Hoành Đoạn ra đổi chác thật ra cũng đã làm khó chú Tư rồi.

Là bề trên, chú ấy không giận mới là lạ, nhất định sẽ cho rằng anh vốn là đệ tử của chú ba thì không nên lấy việc này ra để ép Phí gia.

Anh vì Phí gia mà ra sức cũng là chuyện nên chăng phải thế. Giả dụ Phí gia có giúp anh thì cũng là chuyện hợp lý phải không? Nhưng dù gì thì anh cũng nên nghĩ cho kỹ. Việc này, em cũng khuyên tứ thúc rồi nhưng chú ấy mãi không thông. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Phí Nhất Độ cảm thấy vô cùng khó xử.

- Việc này cứ quyết như vậy đi, chú cứ nói với Bí thư Phí một tiếng, tôi cho là đáng để làm vậy. Đều là huynh đệ với nhau cả mà!

Diệp Phàm tỏ thái độ kiên quyết không đổi ý.

- Vậy được, em sẽ báo lại với chú ấy đúng như thế. Tuy nhiên, em hy vọng đại ca ngàn vạn lần đừng nóng giận. Thật sự nếu việc tỷ thí với nhà Hoành Đoạn diễn ra thuận lợi, Phí gia được mở mày mở mặt mà cao hứng, đến lúc đó, có lẽ còn có món quà lớn hơn đang đợi anh. Thật sự em rất khâm phục tình huynh đệ của đại ca. Sự tình đã như vậy, vậy mà khi đề cập đến lợi ích bản thân anh vẫn có thể nghĩ đến tình huynh đệ, Phí Nhất Độ tôi không thể không lấy làm khâm phục. Đại ca là một nhân vật có khả năng làm "đại ca", có lẽ đây là sức hút nhân cách lớn nhất trong con người anh.

Phí Nhất Độ cảm thấy vô cùng xúc động.

- Ha ha ha, đa tạ thằng em đã khích lệ.

Diệp Phàm cúp điện thoại nhưng mất một lúc lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Hắn ngẫm nghĩ giây lát rồi lại nhấc máy gọi cho lão Hạ, dặn dò y phải tích cực một chút, tức là chủ động tạo mối quan hệ. Hạ Hải Vĩ vừa nghe liền hiểu ngay, trong lòng cảm thấy có chút kích động, chỉ biết vâng dạ liên hồi.

Phí Mãn Thiên nghe Phí Nhất Độ thuật lại xong chỉ rủa một câu Đồ cứng đầu!

Hai ngày sau, Vương Long Đông kích động xông thẳng vào phòng làm việc của Diệp Phàm ở Ủy ban nhân dân thành phố!

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 1771: Lửa giận
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...