Quan Thuật

Chương 1754: Lệ Chí Đạt hôn mê

Ngô Sinh Phát đứng một bên trợn tròn mắt, khẩn trương chạy tới đỡ thư ký Trương đứng lên. Cũng nghe được Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng:

- Để cái thứ đó tự mình đứng lên.

Ngô Sinh Phát vừa nghe, tay lập tức cứng ngắc ở không trung, đứng ngẩn người. Duỗi cũng không được, không duỗi cũng không được. Đồng chí lão Ngô, giờ phút này đặc biệt xấu hổ.

- Mày mày dám đánh tao…

Thư ký Trương phỏng chừng bị đau, vừa xoa mặt vừa chỉ vào Diệp Phàm.

Tuy nhiên, thấy lão đại Diệp trừng lớn mắt, sợ tới mức tay khẩn trương rụt về. Chỉ sợ lão đại Diệp là người thô lỗ không quan tâm lại làm một lần như vậy, da thịt sẽ không chịu đựng nổi.

Lúc này, cửa mở ra. Lệ Chí Đạt đứng ở cửa, liếc mắt nhìn thư ký Trương một cái, hừ nói:

- Sao lại thế này, kêu to hét lớn còn ra thể thống gì.

- Trợ lý Lệ, tiểu tử kia đánh người.

Thư ký Trương chỉ tay vào Diệp Phàm hô lên.

- Là các cậu?

Lệ Chí Đạt liếc mắt ngắm Diệp Phàm một cái, hừ nói

- Vì sao đánh người.

- Tiểu tử nào ở đây đánh người, nơi đây là chỗ nào, coi trời bằng vung à?

Lúc này, lối đi nhỏ truyền tới một âm thanh vang dội quen thuộc.

Lệ Chí Đạt khẩn trương chạy ra ngoài cửa phòng tiếp khách nhỏ chào hỏi.

Tề Chấn Đào vừa bắt tay Lệ Chí Đạt, vừa liếc mắt một cái, phát hiện Diệp Phàm đang trừng mắt nhìn mình, trong phút chốc liền hiểu rõ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Nhìn nhìn thư ký Trương đang đứng lên, quay đầu hỏi Lệ Chí Đạt:

- Sao lại thế này, đồng chí này là ai, làm sao cái ghế dựa lại không cố định vào. Như vậy thật là không tốt, đồng chí Lệ Chí Đạt, đây là Ủy ban nhân dân tỉnh, không phải chính quyền xã. Cho dù là chính quyền xã cũng không thể để đồng chí cấp dưới làm việc như thế? Thật làm tổn hại lớn tới hình tượng của Ủy ban nhân dân tỉnh, làm đầy tớ nhân dân, không phải vô lại.

Tề Chấn Đào không phải bình thường, không ngờ coi thư ký Trương như là lưu manh. Lệ Chí Đạt là chủ, không phải là đại lưu manh sao?

- Còn không đứng dậy!


Lệ Chí Đạt bị Tề Chấn Đào trách móc một chút, khí phách lại không thể phát ra. Chỉ có thể hướng thư ký Trương bảo đứng lên. Tuy nhiên, cậu ta liếc mắt nhìn Tề Chấn Đào một cái, cũng vừa là hỏi thư ký Trương

- Vừa rồi rốt cuộc là như thế nào, Chủ tịch thành phố Diệp sao lại đánh cậu?

Lệ Chí Đạt này miệng cũng là chua ngoa đanh đá, câu đầu tiên không hỏi nguyên nhân, mà là đổ chậu cứt vào Diệp Phàm, hỏi làm sao lại đánh đập.

- Bí thư Tề chào ngài, tôi là Diệp Phàm tới từ Hải Đông

Diệp Phàm khẩn trương tiến lên chào hỏi.

- Ồ, cậu à, đã về rồi?

Tề Chấn Đào liếc nhìn Diệp Phàm một cái, thản nhiên hừ nói, liếc mắt nhìn thư ký Trương hỏi:

- Vừa rồi có phải có một tiểu tử đánh cậu hay không?

- Đúng vậy, chính là tiểu tử này đánh đập tôi. Bọn họ muốn gặp trợ lý Lệ.

Thư ký Trương vừa nói đến đây, nào ngờ một tiếng bốp, âm thanh cái tát trong trẻo truyền tới. Thư ký Trương quơ quơ, không ngờ má bên kia lại bị một cái tát. Lần này đánh người không ngờ là Tề Chấn Đào, không phải như Diệp Phàm, mạnh hơn một chút.

- Thư ký Trương, hắn là ai cậu có biết không?

Tề Chấn Đào chỉ vào Diệp Phàm hừ nói.

- Tôi biết là Chủ tịch thành phố Hải Đông Diệp Phàm.

Thư ký Trương cảm thấy rất oan ức, không ngờ bị lão đại Tề tát cho một cái đành phải thành thật khai.

- Nếu biết là Chủ tịch Diệp của thành phố Hải Đông tới, cậu là gì mà xưng hô hắn, một câu tiểu tử hai câu tiểu tử.

Cậu như vậy mà là tôn trọng lãnh đạo à. Tiểu tử tốt, lão Tề tôi, Tề đại pháo tôi hôm nay sẽ dạy cậu làm người như thế nào, nên tôn trọng lãnh đạo như thế nào.

Tề Chấn Đào trước tiên hướng thư ký Trương nói, sau quay đầu liếc mắt Lệ Chí Đạt một cái, nói

- Trợ lý Lệ, tôi thấy thư ký của cậu, sao một chút quy tắc cũng đều không hiểu. Ngay cả chức vị lãnh đạo thấp nhất cũng không gọi như vậy, thư ký như vậy mà để bên người hả, nếu lần sau thấy Bí thư Phí cậu ta cũng bảo tiểu tử này tiểu tử kia, ha ha, tôi phải đi rồi, có việc tìm Chủ tịch tỉnh Yến, các cậu từ từ tán gẫu.

Tề Chấn Đào giơ tay vỗ vỗ bả vai Lệ Chí Đạt, xoay người cùng mấy nhân viên đimất.

- Trợ lý Lệ, tôi không có gọi bậy như vậy, bình thường tôi đều gọi là...


Thư ký Trương vẻ mặt đau khổ, khẩn trương muốn biện bạch, Lệ Chí Đạt rốt cuộc không kìm nổi, quát thư ký Trương.

- Đi! Đi xa một chút, từ nay về sau đừng bao giờ… tới nữa.

- Trợ lý Lệ, tôi thực…

Thư ký Trương còn muốn thanh minh.

Trợ lý Lệ trừng mắt nhìn, vẻ mặt như muốn ăn thịt cậu ta. Thân thể thư ký Trương run lên, không dám nói chuyện, xoay người lại, vẻ mặt ỉu xìu bỏ đi.

- Các anh tìm tôi có việc?

Lệ Chí Đạt xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, đương nhiên, thư ký Trương đã làm mất mặt mũi, thì phải trị cậu ta lấy lại chút thể diện. Bây giờ, hẳn là phải lấy lại từ Diệp Phàm mới được.

Bởi vì, vừa rồi làm ầm ĩ động tĩnh không nhỏ. Vài chức phó ở Chánh văn phòng tỉnh ủy đều có người đứng nhòm ngó.

Tuy nói chưa đến góp vui, nhưng người ta chắc chắn cũng hiểu được. Hôm nay, cái mặt này, mất thể diện tương đối lớn. Đối với phó Bí thư Tề Chấn Đào, Lệ Chí Đạt chỉ có thể đem hận chôn sâu. Nhưng với Diệp Phàm, thật ra có thể trừng trị được chút

- Trợ lý Lệ, chúng tôi có hạng mục sửa chữa khe suối Vượng Phu ở Hải Đông đã đưa tới sở Thủy lợi hơn một tháng. Giai đoạn trước công trình đã khởi động, hai trăm triệu đầu tư cũng đã định.

Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều rất coi trọng công trình dân sinh này. Không biết sở Thủy lợi khi nào có thể phê duyệt xong

Diệp Phàm bình tĩnh nói chuyện cùng Lệ Chí Đạt.

- Mọi việc đều có sắp xếp, cậu trở về đi. Khi nào có kết quả, đương nhiên sẽ báo cho cậu.

Lệ Chí Đạt liếc mắt ngắm vẹo Diệp Phàm một cái, hừ lạnh nói.

- Chúng tôi không chờ được, trợ lý Lệ, có thể nhanh hơn. không? Nếu vẫn không thể thông qua, không nói đến chuyện lỡ hạn công trình, còn có thể lỡ thời cơ phòng lụt tốt nhất. Hải Đông chúng tôi không cáng đáng nổi đâu? Tốt nhất là trong một tuần có thể quyết định xong, chúng tôi cũng đã chuẩn bị đầy đủ, triển khai toàn diện. Cũng hy vọng sở Thủy lợi có thể ủng hộ mạnh mẽ một chút, cấp xuống ít tiền.

Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc nói.

- Chuyện sở Thủy lợi, đến lượt cậu bố trí từ khi nào vậy? Đồng chí Diệp Phàm, đây là Ủy ban nhân dân tỉnh, không phải là Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông các cậu

Phải suy xét cho toàn bộ tỉnh, không phải chỉ một mình thành phố Hải Đông các cậu. Chẳng lẽ sở Thủy lợi chỉ đặc biệt phục vụ nhân dân Hải Đông các cậu.

Cái gì cũng cần có quá trình, không phải để các cậu nói thoải mái như vậy. Hơn nữa, hạng mục sửa chữa khe núi Vượng Phu các cậu có được thông qua hay không cũng khó nói.

Tôi cũng xem qua tài liệu, cảm thấy thời cơ còn chưa chín muồi. Chỉ một thành phố Hải Đông các cậu, sao có thể chi nhiều tiền như vậy? Những mấy trăm triệu, đến lúc đó không có tiền, dự án đó chúng tôi sao có thể phê duyệt xuống.

Phê duyệt công trình vớ vẩn để sở Thủy lợi chúng ta còn bị phê bình. Cho nên, việc này, cậu không cần nói.

Khi nào phê duyệt là chuyện của sở Thủy lợi, đi về đi! Đi về, nên làm gì thì làm đi.

Lệ Chí Đạt bắt đầu làm việc, đuổi Diệp Phàm như đuổi ruồi bọ.

- Chuyện sở Thủy lợi không phiền đến các đồng chí cấp dưới như chúng tôi quản, nhưng, Thành ủy và Ủy bân nhân dân thành phố chúng tôi rất coi trọng. Đã hơn một tháng, thời gian cũng đủ dài, chúng tôi cũng không yêu cầu quá mức.

Sở Thủy lợi tỉnh cũng không thể không làm gì có phải hay không? Sớm đã nói sẽ phái chuyên gia xuống điều tra nghiên cứu, đến bây giờ đã gần một tháng, cũng không thấy bóng dáng chuyên gia nào?

Chẳng lẽ Hải Đông không phải là đối tượng sở Thủy lợi tỉnh viện trợ sao. Trợ lý lệ luôn mồm nói vì nhân dân phục vụ, chẳng lẽ nhân dân Hải Đông không phải là dân của nước Trung Hoa?

Diệp Phàm ngôn từ sắc bén, biết Lệ Chí Đạt cố ý làm khó dễ, cũng không cần phải ăn nói khép nép. Rõ ràng trực tiếp thương lượng.

- Đồng chí Diệp Phàm, cậu muốn làm gì? Có phải cậu muốn ngồi thay vị trí này của tôi. Chỉ cần cậu nói một câu với Chủ tịch tỉnh Yến, Lệ Chí Đạt tôi sẽ nhường cho.

Lệ Chí Đạt rốt cuộc bốc hỏa lên

- Trợ lý Lệ, lời này của anh có ý gì? Diệp Phàm tôi cũng không muốn đoạt vị trí của anh. Chỉ là thỉnh cầu sở Thủy lợi tỉnh có thể phê duyệt nhanh hơn, việc này, chẳng phải bình thường sao?

Diệp Phàm cũng tức giận, lạnh lùng đáp lại.

Lúc này, nghe được tiếng cãi vã. Lối đi nhỏ rất nhiều đồng chí đứng từ xa xem náo nhiệt.

- Hôm nay, Lệ Chí Đạt tôi nói rõ ràng cho cậu. Dự án của các cậu điều kiện không phù hợp, không đạt được yêu cầu của sở Thủy lợi tỉnh, cho nên, không thể thông qua. Cầm lại phương án của các cậu đi, vài năm nữa rồi nói sau.

Lệ Chí Đạt liếc mắt nhìn các đồng chí ở lối đi nhỏ một cái.

- Trợ lý Lệ, việc này, không thể linh động một chút sao?

Diệp Phàm nhìn chằm chằm Lệ Chí Đạt nói

- Đồng chí Diệp Phàm, nghe không hiểu lời của tôi có phải hay không? Tôi rất hoài nghi, cậu có phải học tiểu học hay không?

Học cấp ba cũng chưa học qua. Làm sao có thể ngồi ở vị trí Chủ tịch thành phố này. Trở về, đến trường tiểu học học lại, vài năm nữa nói sau, thi đạt tiêu chuẩn rồi trở về tìm tôi.

Lệ Chí Đạt bắt đầu nổi giận, nói chuyện, thực khó nghe.

- Tôi tiểu học cũng chưa tốt nghiệp, nhưng so với anh nhà trẻ cũng chưa học qua cũng đỡ ngu hơn một chút.

Diệp Phàm nói ra một câu, liếc mắt nhìn Ngô Sinh Phát một cái nói

- Chúng ta đi.


- Cậu dám mắng tôi? Không ra cái gì cả?

Sau lưng giọng tức giận của Lệ Chí Đạt truyền tới.

- Mắng chính anh, đồng chí Lệ Chí Đạt. Ăn cơm no rồi mặc kệ nhân dân, không để ý đến mấy trăm vạn dân Hải Đông, lương tâm của anh, bị chó ăn. Mẹ nó, mắng anh, thì làm sao?

Diệp Phàm quay đầu nhìn chằm chằm Lệ Chí Đạt

- Cậu là cái thứ khốn khiếp

Lệ Chí Đạt tức giận run chân run tay.

Diệp Phàm sớm xoay người đi rồi.

Mới tới dưới lầu, đột nhiêu nghe người trên lầu rầm rĩ kêu lên:

- Không hay rồi, trợ lý Lệ hôn mê rồi, mau gọi xe cứu thương, mau đưa tới bệnh viện, nhanh nhanh!

- Chủ tịch thành phố, hình như trợ lý Lệ ngất đi rồi.

Lý Mộc có chút lo lắng nhìn lên lầu

- Người như thế, mặc kệ, chết thì càng tốt. Không cần để ý đến anh ta, chúng ta đi!

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, không quan tâm, ngồi lên xe đi.

- Cái gì, trợ lý Lệ hôn mê, sao lại thế này.

Chủ tịch tỉnh Yến đang trò chuyện cùng Bí thư Tề Chấn Đào, lúc này, thư ký Tào Lâm có chút kích động đẩy cửa xông vào phòng Yến Xuân Lai nói. Yến Xuân Lai vừa nghe, lập tức chạy xuống dưới.

- Tôi cũng không rõ lắm, vừa rồi thư ký Trương Đông của trợ lý Lệ chạy tới nói.

Tào Lâm nói.

- Nghiêm trọng không?

Tề Chấn Đào nhíu mày xuống, hỏi

- Không rõ lắm, ngất đi rồi. Đang giải quyết ạ.

Thư ký Tào trả lời.

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 1754: Lệ Chí Đạt hôn mê
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...