Quan Thuật
Chương 1752: Lão đại Diệp là người tâm phúc
- Đi bắt tham quan, việc này có thể gặp được chứ không cầu được.
Triệu Thiết Hải nao nao nói đạo lý.
- Các anh nói Lệ Chí Đạt tiểu tử này có thể là quan tham hay không?
Lúc này, Lô Vân xen vào một câu.
Ha ha ha…
Câu đùa làm tất cả mọi người đều cười.
- Tôi thấy có thể âm thầm điều tra, tuy nhiên, nếu thực đẩy ngã Lệ Chí Đạt, Chủ tịch tỉnh Yến sẽ xem anh như cái đinh trong mắt. Đến lúc đó, trong cuộc họp đề cử sẽ gặp phải lực cản lớn
Vu Kiến Thần lắc lắc đầu.
- Không có việc gì, Chủ tịch tỉnh Yến xem anh như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt nhưng, ngược lại thử xem. Bí thư Phí lại có thể đem anh thành một khẩu súng. Hơn nữa là súng kim đối phó với Chủ tịch tỉnh Yến. Lấy được sự ủng hộ của Bí thư Phí chẳng khác nào lấy được sự ủng hộ của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, so với sự ủng hộ của Chủ tịch tỉnh Yến còn mạnh mẽ hơn
Lô Vĩ cười nói
- Phải nhìn xa chút, nếu Lệ Chí Đạt chỉ tham nhỏ cũng chẳng có tác dụng gì. Chúng ta phải suy nghĩ cho toàn bộ tỉnh mới đúng. Tôi cũng không tin, toàn tỉnh lớn như vậy, không bắt ra vài tên quan tham?
Diệp Phàm mỉm cười quỷ dị
- Ông em, cậu chỉ đường lối đi, việc này, che che dấu dấu khổ sở lắm
Hạ Hải Vĩ làm rõ
- Điều tra thành phố Hải Đông, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Trương Minh Sâm, thật có thể bắt ông ta, Bí thư Phí bên kia, tôi ra ngựa thu phục
Diệp Phàm đột nhiên khí phách mười phần, giống như việc này ván đã đóng thuyền
- Vậy tra ông ta, tuy nhiên ông em nói như thế, như kiểu có manh mối rồi?
Hạ Hải Vĩ vừa như cười như không, nhìn Diệp Phàm
- Cái này, anh cầm lấy
Diệp Phàm quăng cho Hạ Hải Vĩ một gói văn kiện to. Hạ Hải Vĩ sau khi sửng sốt, bèn cất đi như cất bảo bối.
Sau khi ăn xong, Diệp Phàm ăn no ợ một cái, mới phát hiện Lý Mộc mang theo công văn đang đứng run rẩy ở cạnh xe
- Sao không vào trong xe cho ấm?
Diệp Phàm có chút trách cứ. Thư ký Lý Mộc này rất có trách nhiệm, hơn nữa luôn đi theo mình.
Diệp Phàm rất xem trọng, trước đó không lâu cũng vừa cho cậu ta lên chức Phó phòng. Nghe vị hôn thê Lý Mộc nói ban đêm đồng chí Lý Mộc uống rượu. Khóc nói là lão Lý rốt cục cũng được một chức quan rồi.
- Không có việc gì, bên ngoài cũng không lạnh.
Lý Mộc cung kính mở cửa xe Diệp Phàm, sau đó ngồi vào vị trí người lái. Lý Mộc là thư ký kiêm lái xe, đương nhiên, nếu không uống rượu, Diệp Phàm thích tự mình lái xe. Cho nên, ngay cả lái xe cũng miễn cần.
- Sao chưa nói đi?
Diệp Phàm nằm nghiêng phía sau hỏi
- Chủ tịch thành phố uống rượu uống thêm một tách trà thế nào, có lẽ còn có thể giải rượu?
Lý Mộc nhỏ giọng nói
- Uống trà, về nhà trong nhà còn có trà ngon
Diệp Phàm thuận miệng nói
- Chủ tịch thành phố, em tôi nói là buổi tối muốn mời ngài uống trà. Cô nói gần đây vừa mới học pha, muốn Chủ tịch thành phố bình phán một chút. Vừa rồi mới đến tỉnh thành, tôi gọi cho em tôi nói là tôi đã trở về.
Cô ấy vừa nghe đã kêu nhất định phải mời Chủ tịch thành phố bình phán một chút. Tôi chỉ sợ, buổi tối nếu không đi, cô ấy sẽ làm phiền tôi
Lý Mộc nói dối, mặt hơi hơi đỏ
- Nếu cô nàng Lý Ngọc có tâm như vậy, vậy được, cũng miễn cho cậu cái tội ầm ĩ
Diệp lão đại giật mình, thật sự rất muốn được phẩm trà khi say rượu. Bởi vì, Lý Ngọc chẳng những là kỹ nghệ trà, hơn nữa, vừa ngâm trà, vừa có thể tự vũ, kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp. Lão đại Diệp Phàm cũng không có ý tưởng gì khác, loại hưởng thụ này cũng chỉ là một kiểu hưởng thụ mà thôi.
- Tôi lái xe đi.
Giọng Lý Mộc có chút run sợ, người này có phần dao động.
- Đi.
Diệp Phàm khép hờ hai mắt.
Không lâu, rốt cuộc tới rồi
- Này, không phải suối nước nóng Dạ Đô sao?
Diệp Phàm nhìn nhìn trên núi lộ ra ngọn đền, trước kia đã cùng Phí Ngọc tới vài lần, cũng vẫn được
- Vâng, em gái tôi ở ngay trong lầu đặc biệt
Lý Mộc trả lời
- Tốt lắm, cùng đi thưởng thức nào.
Diệp Phàm nói, xuống xe
- Chủ tịch thành phố, tôi sẽ không đi. Cái này, đã lâu không gặp bà xã, tôi muốn về thăm cô ấy.
Sau khi thưởng thức xong ngài gọi điện thoại cho tôi, tôi tới đón ngài.
Lý Mộc đương nhiên biết điều.
- Được rồi, cậu cũng vất vả. Đi theo xung quanh tôi, ngay đến bà xã cũng chẳng chăm sóc được.
Diệp Phàm vỗ nhẹ nhẹ vai Lý Mộc, loạng choạng đi hướng lầu số 8.
Nhẹ nhàng đẩy ra, một hàng rào gỗ vây quanh sân.
- Chủ tịch thành phố, ngài tới rồi.
Lý Ngọc đứng lên đi tới, rất quan tâm, giơ tay giúp lão đại Diệp cởi áo choàng, cầm áo choàng vào bên trong. Buổi tối Lý Ngọc trông vô cùng xinh đẹp tinh khiết, như bầu trời đêm rơi xuống một viên đá chưa nhiễm bẩn.
Một thân gợn sóng, áo ngủ rộng thùng thình, áo ngủ này là loại áo ngủ dân tộc đặc biệt, hai bên đều thêu tinh xảo. Áo ngủ khiến phần mông của Lý Ngọc vểnh vểnh, áo chỉ che khuất nửa bộ ngực, theo bước đi, một đôi bồng đảo lúc ẩn lúc hiện. Cách ăn mặc này, rất tươi mát, hơn nữa, giống như giữa những món ăn đầy dầu mỡ chốn thị thành nay lại dâng lên cho đàn ông loại dưa muối cải củ mới lạ này.
- Lý Ngọc, tối nay cô như Nguyệt Nga từ cung tiên tử hạ phàm xuống.
Diệp Phàm cười cười trêu ghẹo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Chủ tịch thành phố, anh vừa cười tôi.
Lý Ngọc liếc Diệp Phàm một cái, cũng coi như chút phong tình nhỏ.
- Không có a, tôi đây, nói đều là nói thật
Vẻ mặt Diệp Phàm đứng đắn. Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, khóe môi nhếch lên thản nhiên cười
- Chủ tịch thành phố, ngài còn nói, tôi là một cô nàng xấu xí, để ngài nói như vậy, tôi thấy xấu hổ vô cùng
Lý Ngọc không thuận theo, đến sát Diệp Phàm, giơ tay quẹo vào trong tay Diệp Phàm, giống như bạn tình quơ quơ cánh tay lão đại Diệp. Có vẻ rất tự nhiên.
Trong nháy mắt, cô phản ứng lại. Vội vàng ngừng rút tay về. Trên mặt liền lập tức đỏ ửng, có chút cúi đầu xuống, ngượng ngùng nói
- Chủ tịch thành phố, tôi rất xin lỗi, vừa rồi, tôi thất lễ.
- Ha ha, cô xem xem, vừa mới giơ tay ra như thế nào lại rụt lại rồi.
Chẳng lẽ để tôi cảm thụ một chút bàn tay dịu dàng của em Lý Ngọc cũng không được.
Diệp Phàm mỉm cười trêu ghẹo, tây cố ý giật giật ra hiệu Lý Ngọc để tay vào
- Vậy tôi làm thật đấy.
Lý Ngọc mặt càng đỏ hơn, có vẻ như cây nho ngây ngô đột nhiên chín, trông đặc biệt đáng yêu.
- Ừ.
Diệp Phàm lại quơ quơ tay, Lý Ngọc lại duỗi tay mình lại đây, lần này, đem chính bộ sườn của mình kề sát bên phải Chủ tịch thành phố. Lập tức, một thân thể mềm mại khiến lão đại Diệp cảm thấy có chút lâng lâng, hai người tản mạn đi vào bên trong
- Nơi này cũng không rẻ đâu, tí nữa để tôi thanh toán.
Diệp Phàm nhìn quanh mình, liếc mắt một cái nói.
Suối nước nóng Dạ Đô giống như nhà đơn vậy, cả đêm mất chục ngàn.
Đương nhiên, cũng tính giờ. Nếu ngồi không lâu, mấy ngàn là đủ rồi. Việc này đối với tiền lương Lý Ngọc, tình trạng kinh tế trong nhà cũng không tốt cho cô nàng, xem như là xa xỉ..
- Người ta khó được một lần mời khách, Chủ tịch thành phố để cho tôi chi đi. Hơn nữa, tháng trước được thưởng, vừa vặn có thể thanh toán lần này.
Lý Ngọc nói chuyện, nhẹ nhàng treo áo khoác lão đại Diệp lên trên giá.
- Ồ, tiền thưởng có nhiều như vậy, xem ra, tiền lời nhà khách dân tộc Cửu Vân cũng không tồi! Ngay cả tôi là Chủ tịch thành phố cũng có chút động tâm. Chủ tịch thành phố không bằng một giám đốc nhà khách à.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Lý Ngọc một cái, thản nhiên cười nói
- Cùng đơn vị làm việc mà so sánh, tiền lương không khác biệt lắm. Tuy nhiên, tiền thưởng phúc lợi so với tiền lương còn nhiều hơn. Hơn nữa, tôi coi như là người phụ trách quán trà, cho nên, một tháng có thể được vài ngàn. Việc này, tôi phải cảm ơn Chủ tịch thành phố. Nếu không có ngài, tôi bây giờ còn vì tiền mà phát sầu?
Vẻ mặt Lý Ngọc cảm thán, nói, thấy Diệp Phàm ngồi ở trên sô pha.
Lý Ngọc lại nói:
- Chủ tịch thành phố, đi xông trước một chút, tôi đi pha nước. Sau đó ngâm suối nước nóng, như vậy, thứ nhất làm cơ thể thả lỏng, thứ hai cũng có quá trình thích ứng, rồi đến suối nước nóng ngâm sẽ đặc biệt thoải mái
- Vậy đi
Diệp Phàm gật gật đầu, hướng phòng tắm mà đi
- Chủ tịch thành phố.
Sau lưng truyền đến giọng Lý Ngọc hơi run rẩy
- Còn có việc gì sao? Để tôi xông xong rồi nói tiếp…
Diệp Phàm quay đầu nhìn nhìn cô, nói
- Tôi bớt chút thời gian vừa đi học trung y xoa bóp. Là loại rất chính tông, Chủ tịch thành phố có thể để tôi thử tay xem?
Lông mi Lý Ngọc nhẹ nhàng động, vẻ mặt ngượng ngùng hỏi.
- Đem tôi làm chuột bạch?
Diệp Phàm cố ý tỏ vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lý Ngọc.
- Tôi nói sai rồi.
Lý Ngọc có chút chân tay luống cuống, cúi xuống nắm vạt áo.
- Tốt lắm, coi như làm chuột bạch một lát. Vì để nâng cao tay nghề muội tử Lý Ngọc, Diệp Phàm tôi, đem thân thể hơn một trăm cân này giao cho cô.
Diệp Phàm cười cười trêu ghẹo, vào gian tắm rửa.
Lý Ngọc nũng nịu bước vào, giống như một cô bé, giúp Diệp Phàm cởi quần áo, đương nhiên, quần lót bên trong không cởi.
Nằm ở trong bồn tắm lớn, hưởng thụ xoa bóp nhẹ nhàng, lão đại Diệp cảm thấy rất thỏa mãn. Thằng nhãi này híp mắt, có chút mơ hồ.
Nhưng thật ra rất đứng đắn, hai người đều không có làm gì khác. Không lâu, sau khi xông xong hoàn toàn ra bên ngoài gian suối nước nóng.
Lý Ngọc lại vội vàng ngâm trà, lão đại Diệp vừa nằm trong suối nước nóng vừa uống trà.
Không lâu sau, nhạc cổ điển"Tri âm tri kỷ", vang lên, dáng người Lý Ngọc nhẹ nhàng tung bay, nhảy điệu múa cổ.
- Lý Ngọc, gần đây ở nhà khách dân tộc cô cũng học được không ít, xem kỹ thuật nhảy của cô này, tiến bộ rất nhiều.
Diệp Phàm khen.
- Giám đốc Phù mời rất nhiều danh sư tới dạy, nhà khách chúng tôi thành lập một đội vũ đạo. Cho nên, tôi cũng theo học được không ít…
Lý Ngọc vừa nhảy vừa nói.
- Khách tới là những ai?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi, dù sao là chuyện tào lao.
- Mặt mũi giám đốc Phù rất lớn, rất nhiều khách ở tỉnh đều đến. Đương nhiên, nhà khách chúng tôi cũng phục vụ rất tốt, có hương vị độc đáo, cũng là một trong những thủ đoạn hấp dẫn khách quen. Hơn nữa, vì muốn làm dân tộc gì đó, còn đặc biệt tới sơn trại dân tộc thiểu số mời các cô nàng, chàng trai dân tộc chính tông đến nhảy.
Lý Ngọc nói, nhảy vào trong ao. Ở nước vang lên tiếng nhảy xoay tròn, đặc biệt tự nhiên, thoải mái
- Có khách ở tỉnh đến, đều là khách cao quý.
Diệp Phàm giật mình hỏi
- Như Chủ tịch tỉnh Yến, Phó Chủ tịch tỉnh Hà, trợ lý Lệ đều có đến. Ngay cả nữ Chủ tịch tỉnh Chu Phi Sương cũng thích vũ đạo dân tộc chúng tôi.
Lý Ngọc nói.
- Trợ lý Lệ, có phải là trợ lý Chủ tịch Lệ Chí Đạt hay không.
Diệp Phàm hỏi.
Quan Thuật
Triệu Thiết Hải nao nao nói đạo lý.
- Các anh nói Lệ Chí Đạt tiểu tử này có thể là quan tham hay không?
Lúc này, Lô Vân xen vào một câu.
Ha ha ha…
Câu đùa làm tất cả mọi người đều cười.
- Tôi thấy có thể âm thầm điều tra, tuy nhiên, nếu thực đẩy ngã Lệ Chí Đạt, Chủ tịch tỉnh Yến sẽ xem anh như cái đinh trong mắt. Đến lúc đó, trong cuộc họp đề cử sẽ gặp phải lực cản lớn
Vu Kiến Thần lắc lắc đầu.
- Không có việc gì, Chủ tịch tỉnh Yến xem anh như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt nhưng, ngược lại thử xem. Bí thư Phí lại có thể đem anh thành một khẩu súng. Hơn nữa là súng kim đối phó với Chủ tịch tỉnh Yến. Lấy được sự ủng hộ của Bí thư Phí chẳng khác nào lấy được sự ủng hộ của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, so với sự ủng hộ của Chủ tịch tỉnh Yến còn mạnh mẽ hơn
Lô Vĩ cười nói
- Phải nhìn xa chút, nếu Lệ Chí Đạt chỉ tham nhỏ cũng chẳng có tác dụng gì. Chúng ta phải suy nghĩ cho toàn bộ tỉnh mới đúng. Tôi cũng không tin, toàn tỉnh lớn như vậy, không bắt ra vài tên quan tham?
Diệp Phàm mỉm cười quỷ dị
- Ông em, cậu chỉ đường lối đi, việc này, che che dấu dấu khổ sở lắm
Hạ Hải Vĩ làm rõ
- Điều tra thành phố Hải Đông, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Trương Minh Sâm, thật có thể bắt ông ta, Bí thư Phí bên kia, tôi ra ngựa thu phục
Diệp Phàm đột nhiên khí phách mười phần, giống như việc này ván đã đóng thuyền
- Vậy tra ông ta, tuy nhiên ông em nói như thế, như kiểu có manh mối rồi?
Hạ Hải Vĩ vừa như cười như không, nhìn Diệp Phàm
- Cái này, anh cầm lấy
Diệp Phàm quăng cho Hạ Hải Vĩ một gói văn kiện to. Hạ Hải Vĩ sau khi sửng sốt, bèn cất đi như cất bảo bối.
Sau khi ăn xong, Diệp Phàm ăn no ợ một cái, mới phát hiện Lý Mộc mang theo công văn đang đứng run rẩy ở cạnh xe
- Sao không vào trong xe cho ấm?
Diệp Phàm có chút trách cứ. Thư ký Lý Mộc này rất có trách nhiệm, hơn nữa luôn đi theo mình.
Diệp Phàm rất xem trọng, trước đó không lâu cũng vừa cho cậu ta lên chức Phó phòng. Nghe vị hôn thê Lý Mộc nói ban đêm đồng chí Lý Mộc uống rượu. Khóc nói là lão Lý rốt cục cũng được một chức quan rồi.
- Không có việc gì, bên ngoài cũng không lạnh.
Lý Mộc cung kính mở cửa xe Diệp Phàm, sau đó ngồi vào vị trí người lái. Lý Mộc là thư ký kiêm lái xe, đương nhiên, nếu không uống rượu, Diệp Phàm thích tự mình lái xe. Cho nên, ngay cả lái xe cũng miễn cần.
- Sao chưa nói đi?
Diệp Phàm nằm nghiêng phía sau hỏi
- Chủ tịch thành phố uống rượu uống thêm một tách trà thế nào, có lẽ còn có thể giải rượu?
Lý Mộc nhỏ giọng nói
- Uống trà, về nhà trong nhà còn có trà ngon
Diệp Phàm thuận miệng nói
- Chủ tịch thành phố, em tôi nói là buổi tối muốn mời ngài uống trà. Cô nói gần đây vừa mới học pha, muốn Chủ tịch thành phố bình phán một chút. Vừa rồi mới đến tỉnh thành, tôi gọi cho em tôi nói là tôi đã trở về.
Cô ấy vừa nghe đã kêu nhất định phải mời Chủ tịch thành phố bình phán một chút. Tôi chỉ sợ, buổi tối nếu không đi, cô ấy sẽ làm phiền tôi
Lý Mộc nói dối, mặt hơi hơi đỏ
- Nếu cô nàng Lý Ngọc có tâm như vậy, vậy được, cũng miễn cho cậu cái tội ầm ĩ
Diệp lão đại giật mình, thật sự rất muốn được phẩm trà khi say rượu. Bởi vì, Lý Ngọc chẳng những là kỹ nghệ trà, hơn nữa, vừa ngâm trà, vừa có thể tự vũ, kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp. Lão đại Diệp Phàm cũng không có ý tưởng gì khác, loại hưởng thụ này cũng chỉ là một kiểu hưởng thụ mà thôi.
- Tôi lái xe đi.
Giọng Lý Mộc có chút run sợ, người này có phần dao động.
- Đi.
Diệp Phàm khép hờ hai mắt.
Không lâu, rốt cuộc tới rồi
- Này, không phải suối nước nóng Dạ Đô sao?
Diệp Phàm nhìn nhìn trên núi lộ ra ngọn đền, trước kia đã cùng Phí Ngọc tới vài lần, cũng vẫn được
- Vâng, em gái tôi ở ngay trong lầu đặc biệt
Lý Mộc trả lời
- Tốt lắm, cùng đi thưởng thức nào.
Diệp Phàm nói, xuống xe
- Chủ tịch thành phố, tôi sẽ không đi. Cái này, đã lâu không gặp bà xã, tôi muốn về thăm cô ấy.
Sau khi thưởng thức xong ngài gọi điện thoại cho tôi, tôi tới đón ngài.
Lý Mộc đương nhiên biết điều.
- Được rồi, cậu cũng vất vả. Đi theo xung quanh tôi, ngay đến bà xã cũng chẳng chăm sóc được.
Diệp Phàm vỗ nhẹ nhẹ vai Lý Mộc, loạng choạng đi hướng lầu số 8.
Nhẹ nhàng đẩy ra, một hàng rào gỗ vây quanh sân.
- Chủ tịch thành phố, ngài tới rồi.
Lý Ngọc đứng lên đi tới, rất quan tâm, giơ tay giúp lão đại Diệp cởi áo choàng, cầm áo choàng vào bên trong. Buổi tối Lý Ngọc trông vô cùng xinh đẹp tinh khiết, như bầu trời đêm rơi xuống một viên đá chưa nhiễm bẩn.
Một thân gợn sóng, áo ngủ rộng thùng thình, áo ngủ này là loại áo ngủ dân tộc đặc biệt, hai bên đều thêu tinh xảo. Áo ngủ khiến phần mông của Lý Ngọc vểnh vểnh, áo chỉ che khuất nửa bộ ngực, theo bước đi, một đôi bồng đảo lúc ẩn lúc hiện. Cách ăn mặc này, rất tươi mát, hơn nữa, giống như giữa những món ăn đầy dầu mỡ chốn thị thành nay lại dâng lên cho đàn ông loại dưa muối cải củ mới lạ này.
- Lý Ngọc, tối nay cô như Nguyệt Nga từ cung tiên tử hạ phàm xuống.
Diệp Phàm cười cười trêu ghẹo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Chủ tịch thành phố, anh vừa cười tôi.
Lý Ngọc liếc Diệp Phàm một cái, cũng coi như chút phong tình nhỏ.
- Không có a, tôi đây, nói đều là nói thật
Vẻ mặt Diệp Phàm đứng đắn. Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, khóe môi nhếch lên thản nhiên cười
- Chủ tịch thành phố, ngài còn nói, tôi là một cô nàng xấu xí, để ngài nói như vậy, tôi thấy xấu hổ vô cùng
Lý Ngọc không thuận theo, đến sát Diệp Phàm, giơ tay quẹo vào trong tay Diệp Phàm, giống như bạn tình quơ quơ cánh tay lão đại Diệp. Có vẻ rất tự nhiên.
Trong nháy mắt, cô phản ứng lại. Vội vàng ngừng rút tay về. Trên mặt liền lập tức đỏ ửng, có chút cúi đầu xuống, ngượng ngùng nói
- Chủ tịch thành phố, tôi rất xin lỗi, vừa rồi, tôi thất lễ.
- Ha ha, cô xem xem, vừa mới giơ tay ra như thế nào lại rụt lại rồi.
Chẳng lẽ để tôi cảm thụ một chút bàn tay dịu dàng của em Lý Ngọc cũng không được.
Diệp Phàm mỉm cười trêu ghẹo, tây cố ý giật giật ra hiệu Lý Ngọc để tay vào
- Vậy tôi làm thật đấy.
Lý Ngọc mặt càng đỏ hơn, có vẻ như cây nho ngây ngô đột nhiên chín, trông đặc biệt đáng yêu.
- Ừ.
Diệp Phàm lại quơ quơ tay, Lý Ngọc lại duỗi tay mình lại đây, lần này, đem chính bộ sườn của mình kề sát bên phải Chủ tịch thành phố. Lập tức, một thân thể mềm mại khiến lão đại Diệp cảm thấy có chút lâng lâng, hai người tản mạn đi vào bên trong
- Nơi này cũng không rẻ đâu, tí nữa để tôi thanh toán.
Diệp Phàm nhìn quanh mình, liếc mắt một cái nói.
Suối nước nóng Dạ Đô giống như nhà đơn vậy, cả đêm mất chục ngàn.
Đương nhiên, cũng tính giờ. Nếu ngồi không lâu, mấy ngàn là đủ rồi. Việc này đối với tiền lương Lý Ngọc, tình trạng kinh tế trong nhà cũng không tốt cho cô nàng, xem như là xa xỉ..
- Người ta khó được một lần mời khách, Chủ tịch thành phố để cho tôi chi đi. Hơn nữa, tháng trước được thưởng, vừa vặn có thể thanh toán lần này.
Lý Ngọc nói chuyện, nhẹ nhàng treo áo khoác lão đại Diệp lên trên giá.
- Ồ, tiền thưởng có nhiều như vậy, xem ra, tiền lời nhà khách dân tộc Cửu Vân cũng không tồi! Ngay cả tôi là Chủ tịch thành phố cũng có chút động tâm. Chủ tịch thành phố không bằng một giám đốc nhà khách à.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Lý Ngọc một cái, thản nhiên cười nói
- Cùng đơn vị làm việc mà so sánh, tiền lương không khác biệt lắm. Tuy nhiên, tiền thưởng phúc lợi so với tiền lương còn nhiều hơn. Hơn nữa, tôi coi như là người phụ trách quán trà, cho nên, một tháng có thể được vài ngàn. Việc này, tôi phải cảm ơn Chủ tịch thành phố. Nếu không có ngài, tôi bây giờ còn vì tiền mà phát sầu?
Vẻ mặt Lý Ngọc cảm thán, nói, thấy Diệp Phàm ngồi ở trên sô pha.
Lý Ngọc lại nói:
- Chủ tịch thành phố, đi xông trước một chút, tôi đi pha nước. Sau đó ngâm suối nước nóng, như vậy, thứ nhất làm cơ thể thả lỏng, thứ hai cũng có quá trình thích ứng, rồi đến suối nước nóng ngâm sẽ đặc biệt thoải mái
- Vậy đi
Diệp Phàm gật gật đầu, hướng phòng tắm mà đi
- Chủ tịch thành phố.
Sau lưng truyền đến giọng Lý Ngọc hơi run rẩy
- Còn có việc gì sao? Để tôi xông xong rồi nói tiếp…
Diệp Phàm quay đầu nhìn nhìn cô, nói
- Tôi bớt chút thời gian vừa đi học trung y xoa bóp. Là loại rất chính tông, Chủ tịch thành phố có thể để tôi thử tay xem?
Lông mi Lý Ngọc nhẹ nhàng động, vẻ mặt ngượng ngùng hỏi.
- Đem tôi làm chuột bạch?
Diệp Phàm cố ý tỏ vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lý Ngọc.
- Tôi nói sai rồi.
Lý Ngọc có chút chân tay luống cuống, cúi xuống nắm vạt áo.
- Tốt lắm, coi như làm chuột bạch một lát. Vì để nâng cao tay nghề muội tử Lý Ngọc, Diệp Phàm tôi, đem thân thể hơn một trăm cân này giao cho cô.
Diệp Phàm cười cười trêu ghẹo, vào gian tắm rửa.
Lý Ngọc nũng nịu bước vào, giống như một cô bé, giúp Diệp Phàm cởi quần áo, đương nhiên, quần lót bên trong không cởi.
Nằm ở trong bồn tắm lớn, hưởng thụ xoa bóp nhẹ nhàng, lão đại Diệp cảm thấy rất thỏa mãn. Thằng nhãi này híp mắt, có chút mơ hồ.
Nhưng thật ra rất đứng đắn, hai người đều không có làm gì khác. Không lâu, sau khi xông xong hoàn toàn ra bên ngoài gian suối nước nóng.
Lý Ngọc lại vội vàng ngâm trà, lão đại Diệp vừa nằm trong suối nước nóng vừa uống trà.
Không lâu sau, nhạc cổ điển"Tri âm tri kỷ", vang lên, dáng người Lý Ngọc nhẹ nhàng tung bay, nhảy điệu múa cổ.
- Lý Ngọc, gần đây ở nhà khách dân tộc cô cũng học được không ít, xem kỹ thuật nhảy của cô này, tiến bộ rất nhiều.
Diệp Phàm khen.
- Giám đốc Phù mời rất nhiều danh sư tới dạy, nhà khách chúng tôi thành lập một đội vũ đạo. Cho nên, tôi cũng theo học được không ít…
Lý Ngọc vừa nhảy vừa nói.
- Khách tới là những ai?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi, dù sao là chuyện tào lao.
- Mặt mũi giám đốc Phù rất lớn, rất nhiều khách ở tỉnh đều đến. Đương nhiên, nhà khách chúng tôi cũng phục vụ rất tốt, có hương vị độc đáo, cũng là một trong những thủ đoạn hấp dẫn khách quen. Hơn nữa, vì muốn làm dân tộc gì đó, còn đặc biệt tới sơn trại dân tộc thiểu số mời các cô nàng, chàng trai dân tộc chính tông đến nhảy.
Lý Ngọc nói, nhảy vào trong ao. Ở nước vang lên tiếng nhảy xoay tròn, đặc biệt tự nhiên, thoải mái
- Có khách ở tỉnh đến, đều là khách cao quý.
Diệp Phàm giật mình hỏi
- Như Chủ tịch tỉnh Yến, Phó Chủ tịch tỉnh Hà, trợ lý Lệ đều có đến. Ngay cả nữ Chủ tịch tỉnh Chu Phi Sương cũng thích vũ đạo dân tộc chúng tôi.
Lý Ngọc nói.
- Trợ lý Lệ, có phải là trợ lý Chủ tịch Lệ Chí Đạt hay không.
Diệp Phàm hỏi.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1752: Lão đại Diệp là người tâm phúc
9.2/10 từ 43 lượt.