Quan Thuật
Chương 1702: Thái độ của tư lệnh Nguyễn
- Hừ! Nguyễn Phi Nhi hừ một tiếng, không dám không nghe lời. Tuy nhiên khi tách trà đặt trước mặt Diệp Phàm cũng là lúc có một tiếng âm thanh vang lên, tất nhiên là do Nguyễn Phi Nhi tiểu thư trút giận. Diệp Phàm cũng không so đo, nhìn cô còn thản nhiên cười. Tiện tay lôi ra một cái lọ trong túi da đặt trên bàn. Cười nói: - Là một viên thuốc, cô Nguyễn nhận lấy đi.
- Không hiếm! Nguyễn Phi Nhi liếc mắt một cái, hừ lạnh nói. Hơn nữa vẻ mặt rất khinh miệt.
- Phi nhi, Chủ tịch thành phố đưa thì hẳn là thứ tốt. Nhận lấy đi. Lúc này, tư lệnh ngồi phía đối diện nhìn con gái liếc mắt một cái, thản nhiên cười nói.
- Ba, con không bệnh, uống làm gì. Mà cũng lạ thật, con không hiểu sao đến thuốc cũng lôi ra tặng, chẳng lẽ hy vọng chúng ta bị bệnh sao. Cũng không biết Chủ tịch thành phố có ý gì? Tế Phi nhi nói ra lời này quả hơi độc.
- Sao lại nói chuyện như thế! Nguyễn Nhất Tiến mặt nghiêm lại hướng về phía con gái phát giận.
- Không có gì, Tư lệnh Nguyễn, không cần thì tôi sẽ cất lại và ra về. Diệp Phàm hơi khoát tay áo, nhìn hai cha con liếc mắt một cái, cười nói: - Tuy nhiên, tôi nên giải thích một chút, viên thuốc này kỳ thật không phải dùng để uống mà dùng để bôi lên mặt. - Bôi lên mặt? Nguyễn Nhất Tiến nhìn Diệp Phàm có chút hứng thú.
- Kỳ thật, nói trắng ra thì là mỹ phẩm dành cho phụ nữ dùng. Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Thuốc dán tầm bậy cũng lấy ra hù người, nếu không phải là mỹ phẩm thì dung nhan bị huỷ hoại thật thảm. Nguyễn Phi Nhi khinh thường nói, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, chỉ vào cái lọ nói:
- Thuốc này gọi là gì, có chứng nhận của quốc gia không, đã thí nghiệm lâm sàn qua chưa.
- Thuốc này tên Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn. Truyền thuyết nói đó là thanh cung bí phương, phụ nữ thường xuyên sử dụng sẽ có làn da sáng bóng trắng như ngọc chất. Tuy nhiên, thuốc này rất hiếm, muốn có để dùng thường xuyên cũng không được. Đương nhiên cái này là do một lão đạo sĩ dùng thảo dược tinh khiết phối chế. Nếu nói chứng nhận quốc gia thì không có. Diệp Phàm vừa mới nói đến đây. Nguyễn Phi Nhi không ngờ mỉm cười, nói:
- Bớt khoát lác đi, còn bịa ra cao nhân lão đạo sĩ. Có phải lại nói lão đạo sĩ là cao nhân ẩn sĩ của phái Võ Đang. Thuốc này có dùng vàng bạc cũng khó cầu. Chẳng qua là thảo dược hoàn do bọn lang băm chế ra thôi. Khoát lác cho thần kỳ, nếu thế thì gái nông thôn toàn bộ thành Hoàng hậu nương nương cả rồi, ha ha, anh nghĩ tôi là chuột bạch muốn đem ra làm thí nghiệm sao. Nguyễn Phi Nhi nhỏ giọng mỉm cười, đắc ý không ngừng. Cô cảm thấy những lời nói này nói ra đặc biệt rất có trình độ. Hoàn toàn có thể làm ê mặt mũi Diệp Phàm.
- Làm chuột bạch, làm vật thí nghiệm. Ha ha, rất nhiều phụ nữ có danh tiếng muốn làm chuột bạch cũng chưa có cơ hội này đâu. Đồng chí Diệp Phàm vẹo ngắm Nguyễn Phi Nhi liếc mắt một cái, vẻ mặt tỏ ra đứng đắn, nói.
- Hừ, có chuyện thế này sao, Chủ tịch thành phố đại nhân, anh thổi phồng quá. Tôi thực rất muốn nghe xem có danh nhân nào khóc la muốn xin được làm chuột bạch. Quả thực là hoang đường. Nguyễn Phi Nhi căn bản là không tin. Việc lạ chính là Nguyễn Nhất Tiến không ngờ cũng xem náo nhiệt, không la rầy con gái mà ngồi nghe. - Không không không Diệp Phàm khoát tay áo, nói:
- Tôi tuy ngẫu nhiên cũng có lúc khoác lác, nhưng việc này thì không hề khoác lác. Bằng không, cô đi hỏi phu nhân Bí thư Tề của tỉnh Nam Phúc chúng ta là Phong Nhã Mai, xem có phải như thế hay không. Nếu tôi không nhanh tay thì viên thuốc này phỏng chừng không tới phiên cô. Nếu không cần cũng tốt, lần sau về tỉnh tôi đưa cho dì Phượng. Diệp Phàm vừa nói vừa cho lọ thuốc vào trong bao.
- Bí thư Tề, có phải Bí thư Tề Chấn Đào hay không? Lúc này, Nguyễn Nhất Tiến hỏi.
- Đúng vậy, chính là ông ấy. Diệp Phàm nói, đôi mắt ưng phát hiện Nguyễn Phi Nhi luôn đưa mắt nhìn chằm chằm lọ thuốc, vả lại còn chu mồm thè lưỡi. Xem ra thanh danh của Tề phu nhân rất hữu dụng, Nguyễn Phi Nhi rõ ràng là có chút động tâm. Cô biết chuyện này Diệp Phàm tuyệt đối không ăn nói lung tung. Không lấy vợ Bí thư Tỉnh ủy ra nói giỡn, vì còn cần cái mũ trên đầu. Tuy nhiên, phụ nữ mà! Đối với cái đẹp thì với các cô luôn là đề tài vĩnh hằng. Diệp Phàm thản nhiên cười, đem lọ dược cho vào túi da. Nguyễn Phi Nhi chu mồm thè lưỡi, Diệp Phàm phát hiện cô hướng mắt về phía ba là Nguyễn Nhất Tiến ra hiệu. Tuy nhiên, Nguyễn Nhất Tiến vờ như không thấy, lắc lắc đầu.
- Ha hả, bàn tán về tôi. Gọi tôi là Chủ tịch thành phố bạo lực, chắc là phê phán nhiều hơn tán dương rồi. Diệp Phàm cười nói.
- Bạo lực, cần bạo lực thì nên bạo lực. Cái này phải xem trường hợp nào, đối với một số loạn phần tặc tử không dùng chút bạo lực thì chẳng lẽ giơ mắt nhìn bọn họ xuống tay với chúng ta? Nguyễn Nhất Tiến hừ nói.
- Gần đây Ủy ban nhân dân thành phố ra kế hoạch tu sửa khe suối Vượng Phu, Tư lệnh Nguyễn có ý kiến gì không? Diệp Phàm hỏi.
- Khe suối Vượng Phu đúng ra sớm nên tu sửa rồi. Trận đại hồng thủy năm 97, những cái khác không cần nói, chúng tôi là người tham gia quân ngũ nên nhận thức sâu nhất. Trận hồng thủy năm đó đã giết chết mấy chục người, trong đó có sáu người là binh lính, vì cứu người mà bọn họ hy sinh. Nếu khe suối Vượng Phu sớm được tu sửa thì sẽ không phát sinh ra chuyện này. Nói đến đây, Nguyễn Nhất Tiến mày mặt nhăn nhó, thở dài. Hiểu được rằng Nguyễn Nhất Tiến nói như thế là đã đồng ý ủng hộ phương án của mình. Có một số việc, không cần nói rõ ra cũng hiểu được. Lúc này, một người phụ nữ từ bên ngoài tiến vào.
- Mẹ, mẹ đã về rồi? Nguyễn Phi Nhi vừa thấy, vui mừng chạy ra kéo tay.
- Vị này chính là Chủ tịch thành phố Diệp, Thái Nguyệt. Nguyễn Nhất Tiến cười, giới thiệu nói.
- Xin chào Chủ tịch thành phố. Thái Nguyệt tiến lên chào hỏi thì liền bị Nguyễn Phi Nhi kéo vào phòng nói thầm gì đó. Diệp Phàm cùng Nguyễn Nhất Tiến nói chuyện phiếm một lúc sau thì đứng lên chuẩn bị cáo từ, dù sao mục đích đã đạt, tin Nguyễn Nhất Tiến đã hiểu được ý tứ mình. Lúc này, Thái Nguyệt đi ra, cười nói:
- Chủ tịch thành phố, nghe nói cậu có cái gì gọi là Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn, đến vợ Bí thư Tề cũng rất tôn sùng. - Tôi còn một viên, phu nhân pha với nước rồi bôi lên mặt là được. Hiệu quả cũng không tệ lắm. Diệp Phàm đưa lọ thuốc qua, trong lòng hiểu được phỏng chừng là do Nguyễn Phi Nhi nói lại với mẹ.
- Vậy, tôi cảm ơn. Thái Nguyệt cũng không nói nhiều, trực tiếp nhận.
- Tư lệnh Nguyễn, rượu thuốc này đối với bệnh phong thấp chân của ông rất có lợi. Trước khi đi, ngài duỗi thẳng chân ra cho tôi châm thử xem. Diệp Phàm cười nói.
- Chủ tịch thành phố còn có thể chữa bệnh, thật sự là mở mang kiến thức. Nguyễn Nhất Tiến mỉm cười đi vào phòng, sau liền lập tức đi ra, thay một bộ quần áo rộng thùng thình. Bởi vì Nguyễn Nhất Tiến tin tưởng, Diệp Phàm là Chủ tịch thành phố tuyệt sẽ không ăn nói lung tung. Chủ tịch thành phố chính là một chiêu bài giúp ông an tâm. - Khi trẻ có học từ một lang trung về thuật châm cứu, cảm thấy còn dùng được. Diệp Phàm cười, tay khử trùng cho kim châm, vừa châm mấy kim, Nguyễn Nhất Tiến đột nhiên rên lên một tiếng.
- Thế nào, có phải có cảm giác hay không? Diệp Phàm cười nói.
- Bên trong giống như nóng lên, rất thoải mái. Nguyễn Nhất Tiến cười nói, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. - Vậy là tốt rồi, châm vài lần, tĩnh dưỡng nửa năm, thì chân ngài sẽ khỏe hẳn. Diệp Phàm thoải mái cười nói. Khi ra về Nguyễn Nhất Tiến đưa ra tận cửa chính của quân phân khu. Diệp Phàm cho xe vừa mới chạy ra quân phân khu không lâu, liền nhận được một cuộc điện thoại, bên trong một giọng nam trầm thấp nói:
- Anh là Diệp Phàm, Chủ tịch thành phố? - Vâng, chính tôi, anh là? Diệp Phàm khách khí hỏi.
- Tôi là ai anh không cần phải biết, nhưng tôi muốn nói cho anh biết một chuyện rất có hứng thú. Người đàn ông gằng giọng nói. - Úc, nói ra nghe xem? Diệp Phàm thản nhiên hỏi. - Ngày anh tới nhậm chức có phải bị lọt vào vòng vây của Tô Ngưu Đản hay không. Việc này rốt cuộc sao lại thế này, cục trưởng cục Đất đai thành phố Thôi Thanh hẳn là biết một chút, cục trưởng Trần Đông ở cục Đất đai thành phố là người hầu của Thôi Thanh, Thôi Thanh biết thì Trần Đông hẳn là cũng biết một chút. Nói xong thì liền ngắt điện thoại.
- Thôi Thanh, hóa ra là ông đang làm trò quỷ. Diệp Phàm nói thầm một câu, lái xe thẳng đến chỗ ở của Bí thư Thành ủy Phạm Viễn. Phạm Viễn cũng không ở trong khu lầu của Thành ủy ủy viên thường vụ, nghe Trưởng ban thư ký Cao Hoa nói là ở tại một hợp viện cũ. Khi Diệp Phàm lái xe tới chỗ Phạm Viễn, thấy quả đúng như đồng chí Cao Hoa nói Chỗ của Bí thư Phạm thật đúng là quá cũ. Hơn nữa, là nhà làm bằng gạch và gỗ đã cũ. Tuy nhiên, với việc Phạm Viễn thật thanh liêm hay là giả vờ giả vịt thì Diệp Phàm cũng không muốn đi truy cứu. Xách theo hai bình rượu bước vào cửa. Không lâu sau bước vào đại sảnh. Hai bên hàn huyên vài câu, sau khi nói lời khách sáo thì ngồi xuống.
- Bí thư Phạm, tôi đến báo cáo về phương án sửa trị khe suối Vượng Phu. Diệp Phàm giảng đạo.
- Phương án thì năm trước tôi có xem qua, tôi hoàn toàn đồng ý suy nghĩ của anh. Tuy nhiên, chuyện lớn như vậy khẳng định phải được đặt lên bàn hội nghị thường vụ thành phố thảo luận một chút. Bằng không, chuyện liên quan đến các mặt khác thì không sao xử lý được. Phạm Viễn trực tiếp giảng đạo.
- Bí thư Phạm, việc này không thể kéo dài thêm. Tôi thỉnh cầu ngày mai mở hội nghị thường vụ thảo luận về phương án này. Một khi Thành ủy thông qua thì có thể ra văn kiện chính thức báo lên tỉnh thậm chí lên bộ. Chuyện khe suối Vượng Phu cần sửa trị là chuyện cần tiền của, không có tiền thì không thể thực hiện được. Tôi còn nghĩ sẽ lên tỉnh bộ xin kinh phí. Hơn nữa, hiện tại phương án này còn chưa có thực thi mà đã xuất hiện nhiều chuyện với nhiều thủ đoạn độc ác. Diệp Phàm giảng đạo.
- Được, vậy thì ngày mai. Phạm Viễn cũng không làm khó Diệp Phàm, gật đầu nói.
- Còn có một chuyện nhỏ muốn báo cáo một chút. Diệp Phàm nhìn Phạm Viễn.
- Cậu nói. Phạm Xa cũng nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Trước khi các dự án của Khe suối Vượng Phu còn chưa chính thức thực thi, hội nghị ban quản lý của Ủy ban nhân dân thành phố đã thông qua. Hơn nữa, đã xuống văn kiện chính thức cho các phòng ban có liên quan. Tuy nhiên, theo tôi hiểu tình hình ở đây không lạc quan, thậm chí rất tệ. Diệp Phàm nhíu mày.
- Úc, đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt của Phạm Viễn nghiêm túc hỏi. Anh không vờ vịt chứ, anh không biết thì có quỷ mới tin, Diệp Phàm trong lòng khách sáo nói Phạm Viễn một câu, miệng đem chuyện phê duyệt trái phép của cục Xây dựng cùng với cục quản lý đất đai nói ra. Phạm Viễn nghe xong lâm vào trạng thái trầm tư, thật lâu sau mới nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, hỏi:
- Ý của anh là muốn bắt cục trưởng thường vụ cục Xây là đồng chí Phượng Anh?
Quan Thuật
- Không hiếm! Nguyễn Phi Nhi liếc mắt một cái, hừ lạnh nói. Hơn nữa vẻ mặt rất khinh miệt.
- Phi nhi, Chủ tịch thành phố đưa thì hẳn là thứ tốt. Nhận lấy đi. Lúc này, tư lệnh ngồi phía đối diện nhìn con gái liếc mắt một cái, thản nhiên cười nói.
- Ba, con không bệnh, uống làm gì. Mà cũng lạ thật, con không hiểu sao đến thuốc cũng lôi ra tặng, chẳng lẽ hy vọng chúng ta bị bệnh sao. Cũng không biết Chủ tịch thành phố có ý gì? Tế Phi nhi nói ra lời này quả hơi độc.
- Sao lại nói chuyện như thế! Nguyễn Nhất Tiến mặt nghiêm lại hướng về phía con gái phát giận.
- Không có gì, Tư lệnh Nguyễn, không cần thì tôi sẽ cất lại và ra về. Diệp Phàm hơi khoát tay áo, nhìn hai cha con liếc mắt một cái, cười nói: - Tuy nhiên, tôi nên giải thích một chút, viên thuốc này kỳ thật không phải dùng để uống mà dùng để bôi lên mặt. - Bôi lên mặt? Nguyễn Nhất Tiến nhìn Diệp Phàm có chút hứng thú.
- Kỳ thật, nói trắng ra thì là mỹ phẩm dành cho phụ nữ dùng. Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Thuốc dán tầm bậy cũng lấy ra hù người, nếu không phải là mỹ phẩm thì dung nhan bị huỷ hoại thật thảm. Nguyễn Phi Nhi khinh thường nói, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, chỉ vào cái lọ nói:
- Thuốc này gọi là gì, có chứng nhận của quốc gia không, đã thí nghiệm lâm sàn qua chưa.
- Thuốc này tên Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn. Truyền thuyết nói đó là thanh cung bí phương, phụ nữ thường xuyên sử dụng sẽ có làn da sáng bóng trắng như ngọc chất. Tuy nhiên, thuốc này rất hiếm, muốn có để dùng thường xuyên cũng không được. Đương nhiên cái này là do một lão đạo sĩ dùng thảo dược tinh khiết phối chế. Nếu nói chứng nhận quốc gia thì không có. Diệp Phàm vừa mới nói đến đây. Nguyễn Phi Nhi không ngờ mỉm cười, nói:
- Bớt khoát lác đi, còn bịa ra cao nhân lão đạo sĩ. Có phải lại nói lão đạo sĩ là cao nhân ẩn sĩ của phái Võ Đang. Thuốc này có dùng vàng bạc cũng khó cầu. Chẳng qua là thảo dược hoàn do bọn lang băm chế ra thôi. Khoát lác cho thần kỳ, nếu thế thì gái nông thôn toàn bộ thành Hoàng hậu nương nương cả rồi, ha ha, anh nghĩ tôi là chuột bạch muốn đem ra làm thí nghiệm sao. Nguyễn Phi Nhi nhỏ giọng mỉm cười, đắc ý không ngừng. Cô cảm thấy những lời nói này nói ra đặc biệt rất có trình độ. Hoàn toàn có thể làm ê mặt mũi Diệp Phàm.
- Làm chuột bạch, làm vật thí nghiệm. Ha ha, rất nhiều phụ nữ có danh tiếng muốn làm chuột bạch cũng chưa có cơ hội này đâu. Đồng chí Diệp Phàm vẹo ngắm Nguyễn Phi Nhi liếc mắt một cái, vẻ mặt tỏ ra đứng đắn, nói.
- Hừ, có chuyện thế này sao, Chủ tịch thành phố đại nhân, anh thổi phồng quá. Tôi thực rất muốn nghe xem có danh nhân nào khóc la muốn xin được làm chuột bạch. Quả thực là hoang đường. Nguyễn Phi Nhi căn bản là không tin. Việc lạ chính là Nguyễn Nhất Tiến không ngờ cũng xem náo nhiệt, không la rầy con gái mà ngồi nghe. - Không không không Diệp Phàm khoát tay áo, nói:
- Tôi tuy ngẫu nhiên cũng có lúc khoác lác, nhưng việc này thì không hề khoác lác. Bằng không, cô đi hỏi phu nhân Bí thư Tề của tỉnh Nam Phúc chúng ta là Phong Nhã Mai, xem có phải như thế hay không. Nếu tôi không nhanh tay thì viên thuốc này phỏng chừng không tới phiên cô. Nếu không cần cũng tốt, lần sau về tỉnh tôi đưa cho dì Phượng. Diệp Phàm vừa nói vừa cho lọ thuốc vào trong bao.
- Bí thư Tề, có phải Bí thư Tề Chấn Đào hay không? Lúc này, Nguyễn Nhất Tiến hỏi.
- Đúng vậy, chính là ông ấy. Diệp Phàm nói, đôi mắt ưng phát hiện Nguyễn Phi Nhi luôn đưa mắt nhìn chằm chằm lọ thuốc, vả lại còn chu mồm thè lưỡi. Xem ra thanh danh của Tề phu nhân rất hữu dụng, Nguyễn Phi Nhi rõ ràng là có chút động tâm. Cô biết chuyện này Diệp Phàm tuyệt đối không ăn nói lung tung. Không lấy vợ Bí thư Tỉnh ủy ra nói giỡn, vì còn cần cái mũ trên đầu. Tuy nhiên, phụ nữ mà! Đối với cái đẹp thì với các cô luôn là đề tài vĩnh hằng. Diệp Phàm thản nhiên cười, đem lọ dược cho vào túi da. Nguyễn Phi Nhi chu mồm thè lưỡi, Diệp Phàm phát hiện cô hướng mắt về phía ba là Nguyễn Nhất Tiến ra hiệu. Tuy nhiên, Nguyễn Nhất Tiến vờ như không thấy, lắc lắc đầu.
- Ha hả, bàn tán về tôi. Gọi tôi là Chủ tịch thành phố bạo lực, chắc là phê phán nhiều hơn tán dương rồi. Diệp Phàm cười nói.
- Bạo lực, cần bạo lực thì nên bạo lực. Cái này phải xem trường hợp nào, đối với một số loạn phần tặc tử không dùng chút bạo lực thì chẳng lẽ giơ mắt nhìn bọn họ xuống tay với chúng ta? Nguyễn Nhất Tiến hừ nói.
- Gần đây Ủy ban nhân dân thành phố ra kế hoạch tu sửa khe suối Vượng Phu, Tư lệnh Nguyễn có ý kiến gì không? Diệp Phàm hỏi.
- Khe suối Vượng Phu đúng ra sớm nên tu sửa rồi. Trận đại hồng thủy năm 97, những cái khác không cần nói, chúng tôi là người tham gia quân ngũ nên nhận thức sâu nhất. Trận hồng thủy năm đó đã giết chết mấy chục người, trong đó có sáu người là binh lính, vì cứu người mà bọn họ hy sinh. Nếu khe suối Vượng Phu sớm được tu sửa thì sẽ không phát sinh ra chuyện này. Nói đến đây, Nguyễn Nhất Tiến mày mặt nhăn nhó, thở dài. Hiểu được rằng Nguyễn Nhất Tiến nói như thế là đã đồng ý ủng hộ phương án của mình. Có một số việc, không cần nói rõ ra cũng hiểu được. Lúc này, một người phụ nữ từ bên ngoài tiến vào.
- Mẹ, mẹ đã về rồi? Nguyễn Phi Nhi vừa thấy, vui mừng chạy ra kéo tay.
- Vị này chính là Chủ tịch thành phố Diệp, Thái Nguyệt. Nguyễn Nhất Tiến cười, giới thiệu nói.
- Xin chào Chủ tịch thành phố. Thái Nguyệt tiến lên chào hỏi thì liền bị Nguyễn Phi Nhi kéo vào phòng nói thầm gì đó. Diệp Phàm cùng Nguyễn Nhất Tiến nói chuyện phiếm một lúc sau thì đứng lên chuẩn bị cáo từ, dù sao mục đích đã đạt, tin Nguyễn Nhất Tiến đã hiểu được ý tứ mình. Lúc này, Thái Nguyệt đi ra, cười nói:
- Chủ tịch thành phố, nghe nói cậu có cái gì gọi là Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn, đến vợ Bí thư Tề cũng rất tôn sùng. - Tôi còn một viên, phu nhân pha với nước rồi bôi lên mặt là được. Hiệu quả cũng không tệ lắm. Diệp Phàm đưa lọ thuốc qua, trong lòng hiểu được phỏng chừng là do Nguyễn Phi Nhi nói lại với mẹ.
- Vậy, tôi cảm ơn. Thái Nguyệt cũng không nói nhiều, trực tiếp nhận.
- Tư lệnh Nguyễn, rượu thuốc này đối với bệnh phong thấp chân của ông rất có lợi. Trước khi đi, ngài duỗi thẳng chân ra cho tôi châm thử xem. Diệp Phàm cười nói.
- Chủ tịch thành phố còn có thể chữa bệnh, thật sự là mở mang kiến thức. Nguyễn Nhất Tiến mỉm cười đi vào phòng, sau liền lập tức đi ra, thay một bộ quần áo rộng thùng thình. Bởi vì Nguyễn Nhất Tiến tin tưởng, Diệp Phàm là Chủ tịch thành phố tuyệt sẽ không ăn nói lung tung. Chủ tịch thành phố chính là một chiêu bài giúp ông an tâm. - Khi trẻ có học từ một lang trung về thuật châm cứu, cảm thấy còn dùng được. Diệp Phàm cười, tay khử trùng cho kim châm, vừa châm mấy kim, Nguyễn Nhất Tiến đột nhiên rên lên một tiếng.
- Thế nào, có phải có cảm giác hay không? Diệp Phàm cười nói.
- Bên trong giống như nóng lên, rất thoải mái. Nguyễn Nhất Tiến cười nói, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. - Vậy là tốt rồi, châm vài lần, tĩnh dưỡng nửa năm, thì chân ngài sẽ khỏe hẳn. Diệp Phàm thoải mái cười nói. Khi ra về Nguyễn Nhất Tiến đưa ra tận cửa chính của quân phân khu. Diệp Phàm cho xe vừa mới chạy ra quân phân khu không lâu, liền nhận được một cuộc điện thoại, bên trong một giọng nam trầm thấp nói:
- Anh là Diệp Phàm, Chủ tịch thành phố? - Vâng, chính tôi, anh là? Diệp Phàm khách khí hỏi.
- Tôi là ai anh không cần phải biết, nhưng tôi muốn nói cho anh biết một chuyện rất có hứng thú. Người đàn ông gằng giọng nói. - Úc, nói ra nghe xem? Diệp Phàm thản nhiên hỏi. - Ngày anh tới nhậm chức có phải bị lọt vào vòng vây của Tô Ngưu Đản hay không. Việc này rốt cuộc sao lại thế này, cục trưởng cục Đất đai thành phố Thôi Thanh hẳn là biết một chút, cục trưởng Trần Đông ở cục Đất đai thành phố là người hầu của Thôi Thanh, Thôi Thanh biết thì Trần Đông hẳn là cũng biết một chút. Nói xong thì liền ngắt điện thoại.
- Thôi Thanh, hóa ra là ông đang làm trò quỷ. Diệp Phàm nói thầm một câu, lái xe thẳng đến chỗ ở của Bí thư Thành ủy Phạm Viễn. Phạm Viễn cũng không ở trong khu lầu của Thành ủy ủy viên thường vụ, nghe Trưởng ban thư ký Cao Hoa nói là ở tại một hợp viện cũ. Khi Diệp Phàm lái xe tới chỗ Phạm Viễn, thấy quả đúng như đồng chí Cao Hoa nói Chỗ của Bí thư Phạm thật đúng là quá cũ. Hơn nữa, là nhà làm bằng gạch và gỗ đã cũ. Tuy nhiên, với việc Phạm Viễn thật thanh liêm hay là giả vờ giả vịt thì Diệp Phàm cũng không muốn đi truy cứu. Xách theo hai bình rượu bước vào cửa. Không lâu sau bước vào đại sảnh. Hai bên hàn huyên vài câu, sau khi nói lời khách sáo thì ngồi xuống.
- Bí thư Phạm, tôi đến báo cáo về phương án sửa trị khe suối Vượng Phu. Diệp Phàm giảng đạo.
- Phương án thì năm trước tôi có xem qua, tôi hoàn toàn đồng ý suy nghĩ của anh. Tuy nhiên, chuyện lớn như vậy khẳng định phải được đặt lên bàn hội nghị thường vụ thành phố thảo luận một chút. Bằng không, chuyện liên quan đến các mặt khác thì không sao xử lý được. Phạm Viễn trực tiếp giảng đạo.
- Bí thư Phạm, việc này không thể kéo dài thêm. Tôi thỉnh cầu ngày mai mở hội nghị thường vụ thảo luận về phương án này. Một khi Thành ủy thông qua thì có thể ra văn kiện chính thức báo lên tỉnh thậm chí lên bộ. Chuyện khe suối Vượng Phu cần sửa trị là chuyện cần tiền của, không có tiền thì không thể thực hiện được. Tôi còn nghĩ sẽ lên tỉnh bộ xin kinh phí. Hơn nữa, hiện tại phương án này còn chưa có thực thi mà đã xuất hiện nhiều chuyện với nhiều thủ đoạn độc ác. Diệp Phàm giảng đạo.
- Được, vậy thì ngày mai. Phạm Viễn cũng không làm khó Diệp Phàm, gật đầu nói.
- Còn có một chuyện nhỏ muốn báo cáo một chút. Diệp Phàm nhìn Phạm Viễn.
- Cậu nói. Phạm Xa cũng nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Trước khi các dự án của Khe suối Vượng Phu còn chưa chính thức thực thi, hội nghị ban quản lý của Ủy ban nhân dân thành phố đã thông qua. Hơn nữa, đã xuống văn kiện chính thức cho các phòng ban có liên quan. Tuy nhiên, theo tôi hiểu tình hình ở đây không lạc quan, thậm chí rất tệ. Diệp Phàm nhíu mày.
- Úc, đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt của Phạm Viễn nghiêm túc hỏi. Anh không vờ vịt chứ, anh không biết thì có quỷ mới tin, Diệp Phàm trong lòng khách sáo nói Phạm Viễn một câu, miệng đem chuyện phê duyệt trái phép của cục Xây dựng cùng với cục quản lý đất đai nói ra. Phạm Viễn nghe xong lâm vào trạng thái trầm tư, thật lâu sau mới nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, hỏi:
- Ý của anh là muốn bắt cục trưởng thường vụ cục Xây là đồng chí Phượng Anh?
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1702: Thái độ của tư lệnh Nguyễn
9.2/10 từ 43 lượt.