Quan Thuật
Chương 1663: Thúc đẩy xây dựng Hải Đông
- Hừ, tôi lừa mọi người sao? Làm Chủ tịch thành phố Hải Đông, mọi người cũng biết Ủy ban nhân dân thành phố làm việc ở đâu.
Nếu tôi lừa mọi người, mọi người hoàn toàn có thể phát động mấy nghìn người đến tìm tôi. Hơn nữa, nhà đầu tư cũng đã đến rồi.
Ông ấy chính là giám đốc của tập đoàn Phi Thành Hồng Kông. Tập đoàn Phi Thành Hồng Kông hoạt động trong lĩnh vực dệt may.
Sau khi họ nghe nói đến chuyện của nhà máy dệt Thuận Hoa, lập tức cử đại diện đến tỉnh Nam Phúc chúng ta. Hiện tại hẳn là ông ta đã đến.
Diệp Phàm lấy điện thoại ra nói một hồi rồi quay sáng Tằng Tuấn Tài và giám đốc Lưu Vân Đông nói:
- Lập tức cho nhân viên nhà máy vệ sinh toàn bộ, chuẩn bị đón khách đến làm việc. Hữu Hòa phối hợp với họ cùng nhau làm tốt công tác tiếp đón, tranh thủ giữ khách lại thị trấn Hồng Thư chúng ta.
- Chủ tịch thành phố, chúng tôi cũng đi hỗ trợ. Là chủ nhà của Hồng Thư, có khách đến đầu tư tất nhiên chúng ta rất vui vẻ. Hơn nữa, đón tiếp tốt là việc chúng tôi phải làm.
Lúc này bí thư và chủ tịch thị trấn Hồng Thư Thái Chí Hòa và Lý Minh Sơn vội vàng nói.
Đưa mắt nhìn đám người bí thư chi bộ Mã Đông Phong một cái, Diệp Phàm nói:
- Các ông ngồi xuống đi, nhà máy dệt Thuận Hoa có thể sản xuất trở lại, góp vốn giải quyết việc nhà máy, nhà máy có thể sống dậy, cũng có thể làm cho thị trấn Hồng Thư phát triển. Đối với mọi người mà nói thì đó là một việc tốt. Đương nhiên, chuyện về đất đai tôi không thể để như vậy. Mọi người lui một bước, Thuận Hoa cũng lui một bước, hai bên đều lui một bước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Lui như thế nào?
Mã Hồng Xuân hừ nói.
- Cho người đến định giá, đất của nhà máy Thuận Hoa trị giá bao nhiêu tiền, lấy giá này góp vốn với tập đoàn Phi Thành Hồng Kông.
Còn cổ phần của chỗ đất này, bởi vì trước đây nhà máy Thuận Hoa cũng đưa cho thôn các ông nhiều ưu đãi, cũng tuyển vào nhà máy mấy trăm người.
Như thế cũng là có lòng. Hơn nữa, cũng quan tâm đến thôn của mọi người vài chục năm nay. Cho nên, như thế này đi, khối đất này chia làm năm phần, thôn mọi người chiếm một phần, Ủy ban nhân dân thị trấn Hồng Thư chiếm một phần, nhà máy dệt Thuận Hoa giữ hai phần.
Ủy ban nhân dân thành phố giữ một phần. Mọi người đừng nó với tôi đó là đất của thôn mọi người, nếu nói về việc lớn thì đất đai là tài sản quốc gia.
Đất là thuộc quyền của quốc gia có phải không? Còn cổ phần sắp xếp như thế nào, tôi thấy thế này: đưa ra danh sách đại đội Hồng Thư.
Họ là những người cơ bản nhất. Còn phần phân cho thị trấn Hồng Thư, tiền lời về sau sẽ phục vụ cho việc xây dựng Hồng Thư. Ví dụ như xây dựng khu vui chơi giải trí, xây dựng đường phố, mọi người thấy thế nào?
Nói cách khác, nói như lão bí thư chi bộ, một ngày nhà máy không phá sản, mọi người sẽ không đòi lại đất.
Tôi tin rằng, có tập đoàn Phi Thành Hồng Kông đầu tư, nhà máy mãi mãi sẽ không thể phá sản. Nhà máy không phá sản, mọi người có thể được cái gì?
Diệp Phàm đưa ra dẫn chứng và đưa ra điều kiện.
- Việc này, chúng tôi bàn bạc một chút.
Lão bí thư chi bộ tập hợp người trong thôn đến một căn phòng.
Nửa giờ sau, bọn họ tiến vào, đồng ý điều kiện của Diệp Phàm. Bởi vì, bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, không có cách nào tốt hơn.
Nếu còn đất, nhà máy không phá sản. Nếu cương quyết đòi, có lẽ sau này không được chia chút tiền nào. Giờ trước mắt được chia tiền vẫn là tốt.
Sau đó, mấy bên ký kết thỏa thuận. Diệp Phàm tự mình tiếp đoàn khảo sát của nhà đầu tư. Thật ra, Tiếu Hào Thăng đến cũng là vì ân tình với Diệp Phàm. Lần trước Diệp Phàm giúp Tiếu Duệ Phong một ân tình, cứu con trai y. Cho nên, nhà họ Tiếu không thể không nhớ ân tình này.
Đương nhiên, người của tập đoàn Phi Thành cũng không phải là ngốc. Có thể kiếm được tiền hay không mắt họ vẫn có thể nhìn rõ, Diệp Phàm cùng giám đốc Tiếu Hào Thăng đi một vòng rồi về phòng khách.
- Chủ tịch thành phố Diệp, bố tôi vẫn rất sùng bái anh.
Tiếu Hào Thăng nhìn Diệp Phàm một cái, thản nhiên cười nói.
- Nói như thế sao được. Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Phi Thành tôi đã gặp mấy năm trước. Lúc đó đã cùng nhau uống rượu. Haizzđã nhiều năm, tất cả mọi người đều bận, gặp mặt cũng khó.
Diệp Phàm tỏ vẻ tiếc nuối, lắc lắc đầu.
- Đúng thế, tất cả mọi người đều bận, vài năm không gặp. Chủ tịch thành phố Diệp từ một cán bộ cấp huyện giờ đã là cán bộ lãnh đạo một thành phố.
Thấy nhà máy khá lớn, thích hợp với việc chúng tôi thiết lập căn cứ dệt may thứ hai ở Nam Phúc là Hải Đông sau cơ sở ở huyện Ngư Dương.
Ban đầu cha tôi tính đến việc mở rộng cơ sở ở Ngư Dương. Tuy nhiên, so với Ngư Dương thì Hải Đông có nhiều ưu thế hơn về vị trí.
Hơn nữa, Hải Đông lại gần Chiết Ninh. Cha tôi vẫn muốn mở rộng thị trường bên Chiết Ninh. Cho nên, thành lập cơ sở thứ hai ở Hải Đông cũng rất tốt.
Tiếu Hào Thăng.
- Tôi tin rằng Hải Đông sẽ đem đến hi vọng cho các anh. Hải Đông cũng sẽ là người bạn tin cậy của các anh.
Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố còn có kế hoạch mới nhất, chuẩn bị xây dựng thành phố Hải Đông hiện đại.
Tiến hành quy hoạch thành phố một lần nữa. Giao thông cũng được quy hoạch lại, tăng chiều rộng, cơ sở hạ tầng khác cũng được nâng cao. Giao thông thuận tiện cũng sẽ đem lại những điều kiện thuận lợi cho Thuận Hoa.
- Cảm ơn, Chủ tịch thành phố Diệp ủng hộ chúng tôi. Tuy nhiên, cha tôi cũng hỏi thăm rồi, còn có một chút lo lắng.
Việc này, có lẽ là chướng ngại lớn nhất đối với việc có đầu tư ở Hải Đông hay không của chúng tôi.
Tiếu Hào Thăng chần chừ một chút nói.
- Mời giám đốc Tiếu nói.
Diệp Phàm khách khí nói.
- Mấy năm trước Hải Đông xuất hiện đại hồng thủy, toàn bộ Hải Đông đều bị ngập. Nghe nói toàn bộ tầng một của các nhà cao tầng đều bị ngập, tầng thứ hai cũng ngập một nửa.
Mà địa bàn của nhà máy dệt Thuận Hoa nói thật là không cao lắm. Nếu thật sự xảy ra ngập, có lẽ máy móc thiết bị đều hỏng hết.
Chúng ta không thể xây các nền nhà cao, làm như vậy thứ nhất trông hình dáng chẳng ra làm sao, thứ hai tốn rất nhiều tiền, thật sự không tiện.
Tiếu Hào Thắng nói.
Xem ra, nhà họ Tiếu cũng chuẩn bị trước khi đến đây. Sau khi Diệp Phàm gọi điện thoại cho Tiếu Phi Thành có lẽ người nhà họ Tiếu đã bí mật cử người đến điểu tra đánh giá. Bằng không hôm nay có đồng ý đến hay không vẫn là vấn đề. Hôm nay đồng ý đến, có lẽ là phần chắc khá lớn.
- Cậu nói điều này tôi cũng chú ý đến. Hôm nay đã gọi người phụ trách phòng lụt đến phòng tôi để bàn về việc này.
Sau đó tôi có hỏi đến các vấn đề liên quan. Cậu nói chính là trận đại hồng thủy năm kia. Con suối của Hải Đông có thông với Minh Giang.
Đê trên sông Minh Giang bị vỡ nên lũ ngược vào Hải Đông gây ra lũ lụt thảm thiết nhất từ trước đến nay cho Hải Đông.
Cậu nói cũng là sự thật, trận đại hồng thủy năm đó cũng làm cho Hải Đông bị tàn phá nặng nề. Sau khi cơn đại hồng thủy qua đi, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố khó trước đã nghĩ cách, cố gắng giải quyết việc này.
Diệp Phàm nói đến đây nhấp một ngụm trà.
Hắn nhìn Tiếu Hào Thắng một cái, lại nói tiếp:
- Thật ra, tôi cũng điều tra qua, suối chảy qua Hải Đông khá rộng.
Lúc đó hẳn gọi là sông Vượng Phu mà không phải là suối. Sau đó phù sa hàng năm tụ lại.
Đất núi và đá tập trung lại.
Hơn nữa, người dân chiếm lòng sông xây nhà nên mới hẹp lại, hiện tại chỉ còn mấy chục mét chiều rộng.
Tuy nhiên, Ủy ban nhân dân thành phố có kế hoạch đó là một lần nữa khai thác phát triển sông Vượng Phu. Cũng chính là mở rộng xây dựng lại, dỡ bỏ toàn bộ các công trình vi phạm quy định xây dựng.
Một lần nữa khơi rộng lòng sông, xây dựng đê, cố sức lấy lại sông Vượng Phu ban đầu. Thứ nhất vì an toàn của nhân dân, thứ hai cũng liên quan đến bộ mặt sạch đẹp của thành phố Hải Đông.
Sau khi trở về cậu hãy nói với chủ tịch hội đồng quản trị Phi Thành một câu, chỉ cần tôi còn ở Hải Đông một ngày, việc xây dựng lòng sông tuyệt đối sẽ không ngừng lại. Các cậu yên tâm đến Hải Đông đầu tư, yên tâm. Tôi là người bạn đáng để các cậu tin tưởng.
- Tôi sẽ truyền đạt chi tiết những gì Chủ tịch thành phố Diệp nói. Chúng tôi cũng tin tưởng Chủ tịch thành phố Diệp là người giữ chữ tín. Sau khi về nhà sẽ nói với cha tình hình này.
Tiếu Hào Thắng nói.
- Tuy nhiên, tôi hi vọng các anh cùng nhà máy Thuận Hoa góp vốn khai thác phát triển, một lần nữa xây dựng nhà máy vững mạnh. Ở đây còn có rất nhiều việc phải làm ví dụ như một lần nữa gọi các công nhân trở về, mời các công nhân kỹ thuật.
Diệp Phàm nói.
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Chủ tịch thành phố Diệp anh cũng biết, chúng tôi cần thời gian có phải không?
Tiếu Hào Thắng khéo léo nói nhìn Diệp Phàm một cái còn nói thêm:
- Tuy nhiên, cha tôi vẫn cẩn thận dặn dò, nếu đúng như lời anh nói, có thể khơi thông sông Vượng Phu như ban đầu.
Hoặc có thể khơi thông dòng chảy của sông Vương Phu để có khả năng chống lũ an toàn.
Chúng tôi sẽ nhanh chóng quyết định đầu tư. Đây mới là vấn đề mà cha tôi lo lắng nhất. Vừa rồi tôi có đi qua dòng sông, thấy vấn đề khá khó khăn.
Nếu không mở rộng, gặp lũ lớn, có lẽ chuyện xưa lại tái diễn. Tập đoàn Phi Thành chúng tôi cũng không hi vọng đầu tư mấy trăm triệu cuối cùng hóa thành dòng lũ.
- Được, chậm nhất đến tháng ba sang năm, Ủy ban nhân dân thành phố có phương án quy hoạch. Hơn nữa, nơi quá hẹp sẽ nhanh chóng cho nạo vét mở rộng.
Cậu cũng biết, việc này cũng không có thể làm xong ngay. Cũng phải làm từ từ, so với xây dựng một nhà máy khó khăn hơn. Xây dựng thành thị tới bây giờ vẫn có yêu cầu cao. Gây khó khăn cho bất kỳ chính quyền nào. Việc này liên quan đến nhiều vấn đề.
Tôi hi vọng tập đoàn Phi Thành có thể thông cảm cho khó xử của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Hơn nữa, giải quyết việc lũ lụt này cũng rất ít gặp. Đương nhiên, Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi cũng không coi đây là cái cớ đến thoái thác.
Diệp Phàm nói.
- Tôi sẽ nói lại với cha tôi ý của Chủ tịch thành phố Diệp. Tuy nhiên, tôi vẫn hi vọng Chủ tịch thành phố Diệp có thể nhanh chóng quy hoạch xây dựng lòng sông.
Ít nhất, trước khi tập đoàn Phi Thành đến đầu tư, chúng tôi muốn thấy phương án quy hoạch của
Ủy ban nhân dân thành phố.
Người làm ăn hi vọng nhất là nhìn thấy thành ý của đối phương, chúng tôi đưa ra thành ý, cũng hi vọng Chủ tịch thành phố có thành ý.
Tiếu Hào Thắng không từ bỏ, tiếp tục vấn đề. Xem ra, khả năng nhà họ Tiếu đầu tư là rất lớn. Chướng ngại duy nhất là sông Vượng Phu.
Quan Thuật
Nếu tôi lừa mọi người, mọi người hoàn toàn có thể phát động mấy nghìn người đến tìm tôi. Hơn nữa, nhà đầu tư cũng đã đến rồi.
Ông ấy chính là giám đốc của tập đoàn Phi Thành Hồng Kông. Tập đoàn Phi Thành Hồng Kông hoạt động trong lĩnh vực dệt may.
Sau khi họ nghe nói đến chuyện của nhà máy dệt Thuận Hoa, lập tức cử đại diện đến tỉnh Nam Phúc chúng ta. Hiện tại hẳn là ông ta đã đến.
Diệp Phàm lấy điện thoại ra nói một hồi rồi quay sáng Tằng Tuấn Tài và giám đốc Lưu Vân Đông nói:
- Lập tức cho nhân viên nhà máy vệ sinh toàn bộ, chuẩn bị đón khách đến làm việc. Hữu Hòa phối hợp với họ cùng nhau làm tốt công tác tiếp đón, tranh thủ giữ khách lại thị trấn Hồng Thư chúng ta.
- Chủ tịch thành phố, chúng tôi cũng đi hỗ trợ. Là chủ nhà của Hồng Thư, có khách đến đầu tư tất nhiên chúng ta rất vui vẻ. Hơn nữa, đón tiếp tốt là việc chúng tôi phải làm.
Lúc này bí thư và chủ tịch thị trấn Hồng Thư Thái Chí Hòa và Lý Minh Sơn vội vàng nói.
Đưa mắt nhìn đám người bí thư chi bộ Mã Đông Phong một cái, Diệp Phàm nói:
- Các ông ngồi xuống đi, nhà máy dệt Thuận Hoa có thể sản xuất trở lại, góp vốn giải quyết việc nhà máy, nhà máy có thể sống dậy, cũng có thể làm cho thị trấn Hồng Thư phát triển. Đối với mọi người mà nói thì đó là một việc tốt. Đương nhiên, chuyện về đất đai tôi không thể để như vậy. Mọi người lui một bước, Thuận Hoa cũng lui một bước, hai bên đều lui một bước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Lui như thế nào?
Mã Hồng Xuân hừ nói.
- Cho người đến định giá, đất của nhà máy Thuận Hoa trị giá bao nhiêu tiền, lấy giá này góp vốn với tập đoàn Phi Thành Hồng Kông.
Còn cổ phần của chỗ đất này, bởi vì trước đây nhà máy Thuận Hoa cũng đưa cho thôn các ông nhiều ưu đãi, cũng tuyển vào nhà máy mấy trăm người.
Như thế cũng là có lòng. Hơn nữa, cũng quan tâm đến thôn của mọi người vài chục năm nay. Cho nên, như thế này đi, khối đất này chia làm năm phần, thôn mọi người chiếm một phần, Ủy ban nhân dân thị trấn Hồng Thư chiếm một phần, nhà máy dệt Thuận Hoa giữ hai phần.
Ủy ban nhân dân thành phố giữ một phần. Mọi người đừng nó với tôi đó là đất của thôn mọi người, nếu nói về việc lớn thì đất đai là tài sản quốc gia.
Đất là thuộc quyền của quốc gia có phải không? Còn cổ phần sắp xếp như thế nào, tôi thấy thế này: đưa ra danh sách đại đội Hồng Thư.
Họ là những người cơ bản nhất. Còn phần phân cho thị trấn Hồng Thư, tiền lời về sau sẽ phục vụ cho việc xây dựng Hồng Thư. Ví dụ như xây dựng khu vui chơi giải trí, xây dựng đường phố, mọi người thấy thế nào?
Nói cách khác, nói như lão bí thư chi bộ, một ngày nhà máy không phá sản, mọi người sẽ không đòi lại đất.
Tôi tin rằng, có tập đoàn Phi Thành Hồng Kông đầu tư, nhà máy mãi mãi sẽ không thể phá sản. Nhà máy không phá sản, mọi người có thể được cái gì?
Diệp Phàm đưa ra dẫn chứng và đưa ra điều kiện.
- Việc này, chúng tôi bàn bạc một chút.
Lão bí thư chi bộ tập hợp người trong thôn đến một căn phòng.
Nửa giờ sau, bọn họ tiến vào, đồng ý điều kiện của Diệp Phàm. Bởi vì, bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, không có cách nào tốt hơn.
Nếu còn đất, nhà máy không phá sản. Nếu cương quyết đòi, có lẽ sau này không được chia chút tiền nào. Giờ trước mắt được chia tiền vẫn là tốt.
Sau đó, mấy bên ký kết thỏa thuận. Diệp Phàm tự mình tiếp đoàn khảo sát của nhà đầu tư. Thật ra, Tiếu Hào Thăng đến cũng là vì ân tình với Diệp Phàm. Lần trước Diệp Phàm giúp Tiếu Duệ Phong một ân tình, cứu con trai y. Cho nên, nhà họ Tiếu không thể không nhớ ân tình này.
Đương nhiên, người của tập đoàn Phi Thành cũng không phải là ngốc. Có thể kiếm được tiền hay không mắt họ vẫn có thể nhìn rõ, Diệp Phàm cùng giám đốc Tiếu Hào Thăng đi một vòng rồi về phòng khách.
- Chủ tịch thành phố Diệp, bố tôi vẫn rất sùng bái anh.
Tiếu Hào Thăng nhìn Diệp Phàm một cái, thản nhiên cười nói.
- Nói như thế sao được. Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Phi Thành tôi đã gặp mấy năm trước. Lúc đó đã cùng nhau uống rượu. Haizzđã nhiều năm, tất cả mọi người đều bận, gặp mặt cũng khó.
Diệp Phàm tỏ vẻ tiếc nuối, lắc lắc đầu.
- Đúng thế, tất cả mọi người đều bận, vài năm không gặp. Chủ tịch thành phố Diệp từ một cán bộ cấp huyện giờ đã là cán bộ lãnh đạo một thành phố.
Thấy nhà máy khá lớn, thích hợp với việc chúng tôi thiết lập căn cứ dệt may thứ hai ở Nam Phúc là Hải Đông sau cơ sở ở huyện Ngư Dương.
Ban đầu cha tôi tính đến việc mở rộng cơ sở ở Ngư Dương. Tuy nhiên, so với Ngư Dương thì Hải Đông có nhiều ưu thế hơn về vị trí.
Hơn nữa, Hải Đông lại gần Chiết Ninh. Cha tôi vẫn muốn mở rộng thị trường bên Chiết Ninh. Cho nên, thành lập cơ sở thứ hai ở Hải Đông cũng rất tốt.
Tiếu Hào Thăng.
- Tôi tin rằng Hải Đông sẽ đem đến hi vọng cho các anh. Hải Đông cũng sẽ là người bạn tin cậy của các anh.
Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố còn có kế hoạch mới nhất, chuẩn bị xây dựng thành phố Hải Đông hiện đại.
Tiến hành quy hoạch thành phố một lần nữa. Giao thông cũng được quy hoạch lại, tăng chiều rộng, cơ sở hạ tầng khác cũng được nâng cao. Giao thông thuận tiện cũng sẽ đem lại những điều kiện thuận lợi cho Thuận Hoa.
- Cảm ơn, Chủ tịch thành phố Diệp ủng hộ chúng tôi. Tuy nhiên, cha tôi cũng hỏi thăm rồi, còn có một chút lo lắng.
Việc này, có lẽ là chướng ngại lớn nhất đối với việc có đầu tư ở Hải Đông hay không của chúng tôi.
Tiếu Hào Thăng chần chừ một chút nói.
- Mời giám đốc Tiếu nói.
Diệp Phàm khách khí nói.
- Mấy năm trước Hải Đông xuất hiện đại hồng thủy, toàn bộ Hải Đông đều bị ngập. Nghe nói toàn bộ tầng một của các nhà cao tầng đều bị ngập, tầng thứ hai cũng ngập một nửa.
Mà địa bàn của nhà máy dệt Thuận Hoa nói thật là không cao lắm. Nếu thật sự xảy ra ngập, có lẽ máy móc thiết bị đều hỏng hết.
Chúng ta không thể xây các nền nhà cao, làm như vậy thứ nhất trông hình dáng chẳng ra làm sao, thứ hai tốn rất nhiều tiền, thật sự không tiện.
Tiếu Hào Thắng nói.
Xem ra, nhà họ Tiếu cũng chuẩn bị trước khi đến đây. Sau khi Diệp Phàm gọi điện thoại cho Tiếu Phi Thành có lẽ người nhà họ Tiếu đã bí mật cử người đến điểu tra đánh giá. Bằng không hôm nay có đồng ý đến hay không vẫn là vấn đề. Hôm nay đồng ý đến, có lẽ là phần chắc khá lớn.
- Cậu nói điều này tôi cũng chú ý đến. Hôm nay đã gọi người phụ trách phòng lụt đến phòng tôi để bàn về việc này.
Sau đó tôi có hỏi đến các vấn đề liên quan. Cậu nói chính là trận đại hồng thủy năm kia. Con suối của Hải Đông có thông với Minh Giang.
Đê trên sông Minh Giang bị vỡ nên lũ ngược vào Hải Đông gây ra lũ lụt thảm thiết nhất từ trước đến nay cho Hải Đông.
Cậu nói cũng là sự thật, trận đại hồng thủy năm đó cũng làm cho Hải Đông bị tàn phá nặng nề. Sau khi cơn đại hồng thủy qua đi, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố khó trước đã nghĩ cách, cố gắng giải quyết việc này.
Diệp Phàm nói đến đây nhấp một ngụm trà.
Hắn nhìn Tiếu Hào Thắng một cái, lại nói tiếp:
- Thật ra, tôi cũng điều tra qua, suối chảy qua Hải Đông khá rộng.
Lúc đó hẳn gọi là sông Vượng Phu mà không phải là suối. Sau đó phù sa hàng năm tụ lại.
Đất núi và đá tập trung lại.
Hơn nữa, người dân chiếm lòng sông xây nhà nên mới hẹp lại, hiện tại chỉ còn mấy chục mét chiều rộng.
Tuy nhiên, Ủy ban nhân dân thành phố có kế hoạch đó là một lần nữa khai thác phát triển sông Vượng Phu. Cũng chính là mở rộng xây dựng lại, dỡ bỏ toàn bộ các công trình vi phạm quy định xây dựng.
Một lần nữa khơi rộng lòng sông, xây dựng đê, cố sức lấy lại sông Vượng Phu ban đầu. Thứ nhất vì an toàn của nhân dân, thứ hai cũng liên quan đến bộ mặt sạch đẹp của thành phố Hải Đông.
Sau khi trở về cậu hãy nói với chủ tịch hội đồng quản trị Phi Thành một câu, chỉ cần tôi còn ở Hải Đông một ngày, việc xây dựng lòng sông tuyệt đối sẽ không ngừng lại. Các cậu yên tâm đến Hải Đông đầu tư, yên tâm. Tôi là người bạn đáng để các cậu tin tưởng.
- Tôi sẽ truyền đạt chi tiết những gì Chủ tịch thành phố Diệp nói. Chúng tôi cũng tin tưởng Chủ tịch thành phố Diệp là người giữ chữ tín. Sau khi về nhà sẽ nói với cha tình hình này.
Tiếu Hào Thắng nói.
- Tuy nhiên, tôi hi vọng các anh cùng nhà máy Thuận Hoa góp vốn khai thác phát triển, một lần nữa xây dựng nhà máy vững mạnh. Ở đây còn có rất nhiều việc phải làm ví dụ như một lần nữa gọi các công nhân trở về, mời các công nhân kỹ thuật.
Diệp Phàm nói.
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Chủ tịch thành phố Diệp anh cũng biết, chúng tôi cần thời gian có phải không?
Tiếu Hào Thắng khéo léo nói nhìn Diệp Phàm một cái còn nói thêm:
- Tuy nhiên, cha tôi vẫn cẩn thận dặn dò, nếu đúng như lời anh nói, có thể khơi thông sông Vượng Phu như ban đầu.
Hoặc có thể khơi thông dòng chảy của sông Vương Phu để có khả năng chống lũ an toàn.
Chúng tôi sẽ nhanh chóng quyết định đầu tư. Đây mới là vấn đề mà cha tôi lo lắng nhất. Vừa rồi tôi có đi qua dòng sông, thấy vấn đề khá khó khăn.
Nếu không mở rộng, gặp lũ lớn, có lẽ chuyện xưa lại tái diễn. Tập đoàn Phi Thành chúng tôi cũng không hi vọng đầu tư mấy trăm triệu cuối cùng hóa thành dòng lũ.
- Được, chậm nhất đến tháng ba sang năm, Ủy ban nhân dân thành phố có phương án quy hoạch. Hơn nữa, nơi quá hẹp sẽ nhanh chóng cho nạo vét mở rộng.
Cậu cũng biết, việc này cũng không có thể làm xong ngay. Cũng phải làm từ từ, so với xây dựng một nhà máy khó khăn hơn. Xây dựng thành thị tới bây giờ vẫn có yêu cầu cao. Gây khó khăn cho bất kỳ chính quyền nào. Việc này liên quan đến nhiều vấn đề.
Tôi hi vọng tập đoàn Phi Thành có thể thông cảm cho khó xử của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Hơn nữa, giải quyết việc lũ lụt này cũng rất ít gặp. Đương nhiên, Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi cũng không coi đây là cái cớ đến thoái thác.
Diệp Phàm nói.
- Tôi sẽ nói lại với cha tôi ý của Chủ tịch thành phố Diệp. Tuy nhiên, tôi vẫn hi vọng Chủ tịch thành phố Diệp có thể nhanh chóng quy hoạch xây dựng lòng sông.
Ít nhất, trước khi tập đoàn Phi Thành đến đầu tư, chúng tôi muốn thấy phương án quy hoạch của
Ủy ban nhân dân thành phố.
Người làm ăn hi vọng nhất là nhìn thấy thành ý của đối phương, chúng tôi đưa ra thành ý, cũng hi vọng Chủ tịch thành phố có thành ý.
Tiếu Hào Thắng không từ bỏ, tiếp tục vấn đề. Xem ra, khả năng nhà họ Tiếu đầu tư là rất lớn. Chướng ngại duy nhất là sông Vượng Phu.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1663: Thúc đẩy xây dựng Hải Đông
9.2/10 từ 43 lượt.