Quan Thuật
Chương 1641: Chủ tịch thành phố bạo lực
- Haha, binh đến tướng chặn, thủy đến đất ngập. Lão Ngô, người thanh niên này có thể chơi được với loại sỏi đời sao? Hơn nữa, cứ nắm vào tật xấu dễ kích động của chúng, chỉ cần một phát thôi, ắt hẳn là đã tiêu đời rồi.
Lúc này, Bí thư quận ủy Nguyệt Hồ một trong ba quận của thành phố Hải Đông, Dương Bản Thủy cười ha hả nói.
- Bí thư Phạm, hay là cứ thử thằng nhãi này trước rồi tính sau
Trưởng ban thư ký Cao Hoa thản nhiên cười nói, nhìn đồng chí Phạm Viễn.
- Anh nghĩ Ủy ban thành ủy Hải Đông chúng ta là bộ đội à! Lão Cao à, có phải anh xem phim nhiều quá đâm nhiễm rồi không?
Giết ai thị uy đây, có phải là Chủ tịch thành phố Diệp sắp đến Hải Đông chúng ta không? Các anh ấy à, nhìn vấn đề đều nông cạn quá.
Có một số việc phải động não mới được. Diệp Phàm còn chưa tới, rốt cuộc người này là dạng thế nào chúng ta cũng không rõ.
Tục ngữ nói, xem người ta làm việc rồi mới định đoạt sau. Đương nhiên, tôn chỉ của Phạm Viễn tôi là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Vì sự phát triển của Hải Đông, Phạm Viễn tôi không cho phép bất cứ kẻ nào làm bừa.
Nói đến cuối cùng, toàn thân Phạm Viễn đột nhiên hiện lên khí phách mãnh liệt
- Đúng, đúng đúng, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Trước tiên phải xem thái độ của thằng nhãi này. Nếu có thể phối hợp được với Bí thư Phạm, nói thẳng ra là nghe lời thì cứ để cho hắn ngồi yên ở đó.
Còn nếu như không nghe lời thì có cả ngàn cách đuổi hắn đi.
Hải Đông này là địa bàn của chúng ta. Nó đổi thành họ Diệp từ bao giờ chứ?
Đồng chí Cao Hoa không phải thổ phỉ, nhưng xem mấy tiểu thuyết kiếm hiệp nhiều quá, nên lời nói cũng mang theo ý vị của một thổ phỉ.
- Việc này chúng ta không phải vội, có một số người còn vội hơn chúng ta ấy chứ.
Phạm Viễn thản nhiên hừ một tiếng.
- Sốt ruột nhất dĩ nhiên là đồng chí Tiểu Trương rồi. Mắt nhìn thấy mông đang ngồi vững vàng, tự nhiên lại mọc đâu ra một Trình Giảo Kim, hahaha, đúng là thú vị thật.
Dương Bản Thủy cười ha ha nói.
- Cứ để cho Trương Minh Sâm đấu với Diệp Phàm đi, đôi khi, chúng ta cũng có thể ủng hộ đồng chí Tiểu Diệp kia một chút.
Cao Hoa khôi phục thái độ bình thường, vẻ mặt nghiêm túc.
Thứ hai ngày 6 tháng 1 năm 2003.
Thời tiết sáng sủa, chim chóc hót vang vui mừng, đúng là một buổi sáng tốt lành. Tâm tình Diệp Phàm tương đối tốt, có một chút kích động, một chút chờ đợi, một chút dũng cảm, một chút hào hùng...
Trần Quân lái xe, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lô Minh Châu đích thân đưa mình đi. còn Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hạ Hải Vĩ cùng với Giám đốc thường vụ sở Giám sát tỉnh ủy Túc Nhất Tiêu, còn có Giám đốc sở Công an tỉnh Vu Kiến Thần nói cũng muốn xuống Hải Đông một chuyến.
Diệp Phàm biết, mấy anh em xuống cũng là muốn chống lưng cho mình, trong lòng vô cùng cảm kích. Vì thế, mấy chiếc Audi cùng nhắm về hướng Hải Đông.
Bí thư Phạm Viễn biết đích thân đồng chí Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lô Minh Châu đưa Diệp Phàm xuống nên cũng hơi ngây người một chút. Sau đó, lập tức sắp xếp phương án nghênh đón cẩn thận.
Thành phố Hải Đông dù nói là vùng núi, nhưng núi Hải Đông so với những vùng khác vẫn bằng phẳng hơn nhiều.
Thành phố Hải Đông được xây dựng ở trong một thung lũng, đương nhiên, thung lũng này rất lớn. Chỉ đi học một con suối vào thành phố thôi mà cũng đã rộng mấy chục mét rồi.
Thành phố Hải Đông được xây dựng hai bên bờ khe suối, tên khe suối tương đối hay. "Khe suối Vượng Phu". Theo truyền thuyết những phụ nữ Hải Đông nếu uống nước khe suối này sẽ vượng phu, cho nên lấy tên là "Khe suối Vượng Phu".
Hơn nữa, hằng năm đều có một số phụ nữ từ bên ngoài đến Hải Đông lấy nước suối của "Khe suối Vượng Phu". Đương nhiên, chỉ liều mạng lấy vậy thôi. Chứ hiện nay, nước "Khe suối Vượng Phu" toàn là rác rưởi, uống vào chắc chắn sẽ mắc bệnh, cái này là sát phu chứ vượng phu gì nữa. Cái này, đương nhiên là di chứng của phát triển kinh tế.
Xe vừa chạy trên con đường bao quanh núi, từ xa đã nhìn thấy lối vào thành phố với pho tượng tuấn mã đang ngồi xòe to đôi cánh. Hai lối đi có hơn 10 xe cảnh sát đang mở đèn cảnh báo nhưng không hú còi. Trông vô cùng uy vũ.
Lối vào ở giữa có một hàng người, chắc là đồng chí Phạm Viễn mang theo cả bộ máy Ủy ban thành ủy đến chào đón, khung cảnh vô cùng trang trọng, chiếc Audi nhẹ nhàng ngừng lại cách pho tượng tuấn mã không xa. Đồng chí Phạm Viễn mang theo bộ máy cán bộ Hải Đông bước lên mỉm cười chào đón.
- Hoan nghênh Trưởng ban Lô đến thành phố chúng tôi chỉ đạo công tác!
Phạm Viễn từ xa đưa hai tay, nhiệt tình bắt tay Lô Minh Châu.
- Không cần khách sao như vậy đâu. Lần này xuống không phải chỉ đạo công tác, chủ yếu là cùng đi đồng chí Diệp Phàm xuống dưới một chuyến.
Lô Minh Châu đưa một tay thản nhiên bắt tay với đồng chí Phạm Viễn, mắt liếc nhìn Phạm Viễn một cái nói:
- Đây chính là đồng chí Diệp Phàm, tôi giao lại cho nhân dân thành phố Hải Đông các anh.
- Bí thư Phạm, xin chào ông, tôi là Diệp Phàm.
Sau khi nhìn Diệp Phàm, đồng chí Phạm Viễn dù đã biết Diệp Phàm còn rất trẻ, nhưng vẫn ngây người vài giây.
Tuy nhiên, đồng chí Phạm Viễn vẫn dừng bước, dĩ nhiên là đang đợi đồng chí Diệp Phàm bước đến. Dù sao, ở đây gã cũng là nhân vật số một. Diệp Phàm cũng hiểu được lối mòn này, cho nên, bước lên trước một bước hai tay ra bắt.
Tuy nhiên, Phạm Viễn chỉ đưa một tay, thản nhiên cười nói với Diệp Phàm:
- Đúng là Chủ tịch thành phố của chúng ta không trẻ bình thường mà!
- Cái này gọi là già trẻ kết hợp mà!
Lô Minh Châu thản nhiên đùa.
Lúc này, Bí thư Ủy ban Kỷ luật Hải Đông đồng chí Lan Đình Sơn bắt tay với Trưởng ban Lô và Diệp Phàm xong. Nhìn ra sau một chút, đột nhiên sắc mặt kinh ngạc, vội bướ lên trước, chào từ xa:
- Không thể ngờ Bí thư Hạ cũng rảnh xuống chỉ đạo công tác, thất lễ thất lễ.
- Haha, nghe nói đồng chí Diệp Phàm phải xuống đây, chúng tôi cũng chỉ đến cho thêm náo nhiệt thôi ấy mà.
Hạ Hải Vĩ thản nhiên liếc nhìn Lan Đình Sơn một cái, rồi lại chuyển ánh mắt sang Phạm Viễn.
Cái liếc mắt này, dĩ nhiên là ý cảnh cáo. Sau đó Túc Nhất Tiêu, Vu Kiến Thần cũng ra mặt, hai bên bắt tay hàn huyên một trận rồi lên xe đi thẳng về Ủy ban thành phố.
Lúc này, đột nhiên từ đám đông vây quanh đứng xem xuất hiện một tên đầu to người mặt âu phục, vẻ mặt hung tợn, tên này một mình xông lên, chờ lúc cảnh sát duy trì trật tự đã lẻn đến chỗ Diệp Phàm.
Tên này từ xa đã đưa bàn tay to lên mắng:
- Chủ tịch thành phố cái rắm gì, một thằng con nít ranh thôi mà. Tô Ngưu Đản tôi không thừa nhận Chủ tịch thành phố này đầu tiên. Hải Đông chúng ta sao lại để cho một thằng nhãi quản lý chứ, đây là một biểu hiện của người vô trách nhiệm, tôi phản đối, mọi người thấy có đúng không?
Chúng ta không để một thằng nhãi rắm đến làm rối Hải Đông chúng ta được!
Giọng người này tương đối thô, lập tức tiếng của gã truyền đi mọi nẻo đường.
- Đúng đúng đúng, không thể để thằng nhóc con thối tha đảm đương Chủ tịch thành phố. Chúng ta muốn sống tốt đẹp, không muốn sống những ngày nghèo khổ nữa.
Lúc này, cả trăm quần chúng chen chúc nhau, đương nhiên "quần chúng" này nằm trong dấu ngoặc kép. Cả đám đều giơ nắm tay hét lớn.
- Chuyện gì vậy?
Mặt Lô Minh Châu lạnh lùng, hừ giọng hỏi.
- Chuyện gì vậy?
Mặt Phạm Viễn suýt chút nữa tái đi, quay đầu lại hỏi đồng chí An Kỳ Cục trưởng cục Công an đứng bên cạnh.
Ba chục cảnh sát đương nhiên không cản nổi đám quần chúng chen chúc, lập tức cả mấy chục người xông ra khỏi vòng tròn. Hơn nữa, dường như rất có tổ chức. Một số người cãi vả ngăn chặn cảnh sát lại. Một số khác liều mình chen lên trước. Còn Tô Ngưu Đản xông lên đầu tiên, một cước đá chỗ bên dưới của đồng chí Diệp Phàm. Tên nàu ra chiêu rất độc. Thật sự muốn Diệp Phàm vừa đến Hải Đông đã thành công công đây mà.
- Bảo vệ trưởng ban Lô.
Phạm Viễn kêu to xông lên trước chắn người Lô Minh Châu. Kỳ thực, Trần Quân đã nắm chặt tay lại, Diệp Phàm hừ giọng nói:
- Ở đây không cần cậu lo, cậu bảo vệ trưởng ban Lô đi trước đi!
Bịch bịch một tiếng giòn vang.
Mấy ngàn quần chúng đích thật vây quanh đường phố dường như cảm thấy mắt bị hoa, hình như có một bóng đen đập vào giữa đám đông. Tập trung nhìn về hướng đó, đích xác là Tô thái tuế Tô Ngưu Đản người đã đá Chủ tịch thành phố Diệp đây mà. Hình như gã mới bị Chủ tịch thành phố đá một cái văng vào trong đám người.
- Cẩu tạp chủng, dám đánh tao, đánh chết nó đi!
Tô Ngưu Đản bị quẳng xuống đất đụng phải ba bốn "quần chúng", thằng nhãi này giận dữ, lồm cồm bò dậy, hét to.
- Lên, lên, lên. Ngưu thái tuế bị đánh! Báo thù cho anh Ngưu.
Mười mấy người xông lên tổ chức vây công.
Bịch, bịch, bịch...
Những âm thanh liên tiếp vang lên, Diệp Phàm đá cú đá xoắn ốc. Lập tức cả một đám ngã xuống. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, những người đứng xem đều lập tức hít sâu kinh ngạc. Một thằng nhãi không kìm nổi kêu lên:
- Mẹ ơi, Chủ tịch thành phố cũng có thể đánh người, mười mấy người lận. Một đá đã quét toàn bộ ngã xuống.
- Đúng vậy, những tên này nghe nói là Thập Tam thái bảo của Ngưu thái tuế. Cả đám đều luyện võ đó, cũng mạnh lắm. Nhưng, Chủ tịch thành phố lợi hại quá, có lẽ là cao thủ Thiếu Lâm tự xuống đó.
Một thanh niên khác thở dài nói, trong ánh mắt vô cùng khâm phục.
- Sai rồi, từ Thiếu Lâm ra là hòa thượng rồi, hòa thượng sao có thể làm Chủ tịch thành phố? Chắc chắn là Võ Đang.
Lúc này, một cậu bé đứng cạnh xen vào.
- Đám con nít rắm biết cái gì, từ Võ Đang ra thì phải làm đạo sĩ, đạo sĩ sao có thể làm Chủ tịch thành phố?
Giọng nói lúc đầu lại mắng một tiếng.
- Không phải nghe nói có đệ tử tục gia sao, giống như Hồng Hi Quan, Phương Thế Ngọc của Thiếu Lâm ấy.
Một đứa bé cãi.
- Chủ tịch thành phố đánh người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Một tên nằm dưới đất hét lên. Tuy nhiên, tiếng hét của chúng chẳng được bao nhiêu hưởng ứng.
Nhưng người đứng xem toàn bộ đều im lặng, tất cả đều có chút ngơ ngác nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Chủ tịch thành phố trẻ tuổi đang đứng ở giữa đường. Hơn nữa, tất cả cảnh sát cũng xông lên, ai nấy đều như hổ sói, bắt toàn bộ đám nằm dưới đất đi.
- Diệp Phàm tôi tuy trẻ tuổi, nhưng cũng có một tấm lòng vì dân. Đối với những việc đánh người, vì an toàn người dân thành phố của tôi, Diệp Phàm tôi cũng không ngại đá vài cú.
Diệp Phàm hừ lạnh, dùng mị thuật há âm hừ nói. Giọng nói bùng nổ tương đối vang dội, vang lên trong phạm vi mấy trăm mét.
- Chủ tịch thành phố bạo lực!
Không biết đồng chí nào trốn trong đám đông hét lên. Lại có mười mấy người hô theo.
- Vì dân chúng, Diệp Phàm tôi không ngại làm Chủ tịch thành phố bạo lực.
Diệp Phàm lại hừ một tiếng. Đám cảnh sát lập tức bước lên trước thị uy, không ai còn dám lên tiếng nữa.
Quan Thuật
Lúc này, Bí thư quận ủy Nguyệt Hồ một trong ba quận của thành phố Hải Đông, Dương Bản Thủy cười ha hả nói.
- Bí thư Phạm, hay là cứ thử thằng nhãi này trước rồi tính sau
Trưởng ban thư ký Cao Hoa thản nhiên cười nói, nhìn đồng chí Phạm Viễn.
- Anh nghĩ Ủy ban thành ủy Hải Đông chúng ta là bộ đội à! Lão Cao à, có phải anh xem phim nhiều quá đâm nhiễm rồi không?
Giết ai thị uy đây, có phải là Chủ tịch thành phố Diệp sắp đến Hải Đông chúng ta không? Các anh ấy à, nhìn vấn đề đều nông cạn quá.
Có một số việc phải động não mới được. Diệp Phàm còn chưa tới, rốt cuộc người này là dạng thế nào chúng ta cũng không rõ.
Tục ngữ nói, xem người ta làm việc rồi mới định đoạt sau. Đương nhiên, tôn chỉ của Phạm Viễn tôi là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Vì sự phát triển của Hải Đông, Phạm Viễn tôi không cho phép bất cứ kẻ nào làm bừa.
Nói đến cuối cùng, toàn thân Phạm Viễn đột nhiên hiện lên khí phách mãnh liệt
- Đúng, đúng đúng, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Trước tiên phải xem thái độ của thằng nhãi này. Nếu có thể phối hợp được với Bí thư Phạm, nói thẳng ra là nghe lời thì cứ để cho hắn ngồi yên ở đó.
Còn nếu như không nghe lời thì có cả ngàn cách đuổi hắn đi.
Hải Đông này là địa bàn của chúng ta. Nó đổi thành họ Diệp từ bao giờ chứ?
Đồng chí Cao Hoa không phải thổ phỉ, nhưng xem mấy tiểu thuyết kiếm hiệp nhiều quá, nên lời nói cũng mang theo ý vị của một thổ phỉ.
- Việc này chúng ta không phải vội, có một số người còn vội hơn chúng ta ấy chứ.
Phạm Viễn thản nhiên hừ một tiếng.
- Sốt ruột nhất dĩ nhiên là đồng chí Tiểu Trương rồi. Mắt nhìn thấy mông đang ngồi vững vàng, tự nhiên lại mọc đâu ra một Trình Giảo Kim, hahaha, đúng là thú vị thật.
Dương Bản Thủy cười ha ha nói.
- Cứ để cho Trương Minh Sâm đấu với Diệp Phàm đi, đôi khi, chúng ta cũng có thể ủng hộ đồng chí Tiểu Diệp kia một chút.
Cao Hoa khôi phục thái độ bình thường, vẻ mặt nghiêm túc.
Thứ hai ngày 6 tháng 1 năm 2003.
Thời tiết sáng sủa, chim chóc hót vang vui mừng, đúng là một buổi sáng tốt lành. Tâm tình Diệp Phàm tương đối tốt, có một chút kích động, một chút chờ đợi, một chút dũng cảm, một chút hào hùng...
Trần Quân lái xe, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lô Minh Châu đích thân đưa mình đi. còn Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hạ Hải Vĩ cùng với Giám đốc thường vụ sở Giám sát tỉnh ủy Túc Nhất Tiêu, còn có Giám đốc sở Công an tỉnh Vu Kiến Thần nói cũng muốn xuống Hải Đông một chuyến.
Diệp Phàm biết, mấy anh em xuống cũng là muốn chống lưng cho mình, trong lòng vô cùng cảm kích. Vì thế, mấy chiếc Audi cùng nhắm về hướng Hải Đông.
Bí thư Phạm Viễn biết đích thân đồng chí Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lô Minh Châu đưa Diệp Phàm xuống nên cũng hơi ngây người một chút. Sau đó, lập tức sắp xếp phương án nghênh đón cẩn thận.
Thành phố Hải Đông dù nói là vùng núi, nhưng núi Hải Đông so với những vùng khác vẫn bằng phẳng hơn nhiều.
Thành phố Hải Đông được xây dựng ở trong một thung lũng, đương nhiên, thung lũng này rất lớn. Chỉ đi học một con suối vào thành phố thôi mà cũng đã rộng mấy chục mét rồi.
Thành phố Hải Đông được xây dựng hai bên bờ khe suối, tên khe suối tương đối hay. "Khe suối Vượng Phu". Theo truyền thuyết những phụ nữ Hải Đông nếu uống nước khe suối này sẽ vượng phu, cho nên lấy tên là "Khe suối Vượng Phu".
Hơn nữa, hằng năm đều có một số phụ nữ từ bên ngoài đến Hải Đông lấy nước suối của "Khe suối Vượng Phu". Đương nhiên, chỉ liều mạng lấy vậy thôi. Chứ hiện nay, nước "Khe suối Vượng Phu" toàn là rác rưởi, uống vào chắc chắn sẽ mắc bệnh, cái này là sát phu chứ vượng phu gì nữa. Cái này, đương nhiên là di chứng của phát triển kinh tế.
Xe vừa chạy trên con đường bao quanh núi, từ xa đã nhìn thấy lối vào thành phố với pho tượng tuấn mã đang ngồi xòe to đôi cánh. Hai lối đi có hơn 10 xe cảnh sát đang mở đèn cảnh báo nhưng không hú còi. Trông vô cùng uy vũ.
Lối vào ở giữa có một hàng người, chắc là đồng chí Phạm Viễn mang theo cả bộ máy Ủy ban thành ủy đến chào đón, khung cảnh vô cùng trang trọng, chiếc Audi nhẹ nhàng ngừng lại cách pho tượng tuấn mã không xa. Đồng chí Phạm Viễn mang theo bộ máy cán bộ Hải Đông bước lên mỉm cười chào đón.
- Hoan nghênh Trưởng ban Lô đến thành phố chúng tôi chỉ đạo công tác!
Phạm Viễn từ xa đưa hai tay, nhiệt tình bắt tay Lô Minh Châu.
- Không cần khách sao như vậy đâu. Lần này xuống không phải chỉ đạo công tác, chủ yếu là cùng đi đồng chí Diệp Phàm xuống dưới một chuyến.
Lô Minh Châu đưa một tay thản nhiên bắt tay với đồng chí Phạm Viễn, mắt liếc nhìn Phạm Viễn một cái nói:
- Đây chính là đồng chí Diệp Phàm, tôi giao lại cho nhân dân thành phố Hải Đông các anh.
- Bí thư Phạm, xin chào ông, tôi là Diệp Phàm.
Sau khi nhìn Diệp Phàm, đồng chí Phạm Viễn dù đã biết Diệp Phàm còn rất trẻ, nhưng vẫn ngây người vài giây.
Tuy nhiên, đồng chí Phạm Viễn vẫn dừng bước, dĩ nhiên là đang đợi đồng chí Diệp Phàm bước đến. Dù sao, ở đây gã cũng là nhân vật số một. Diệp Phàm cũng hiểu được lối mòn này, cho nên, bước lên trước một bước hai tay ra bắt.
Tuy nhiên, Phạm Viễn chỉ đưa một tay, thản nhiên cười nói với Diệp Phàm:
- Đúng là Chủ tịch thành phố của chúng ta không trẻ bình thường mà!
- Cái này gọi là già trẻ kết hợp mà!
Lô Minh Châu thản nhiên đùa.
Lúc này, Bí thư Ủy ban Kỷ luật Hải Đông đồng chí Lan Đình Sơn bắt tay với Trưởng ban Lô và Diệp Phàm xong. Nhìn ra sau một chút, đột nhiên sắc mặt kinh ngạc, vội bướ lên trước, chào từ xa:
- Không thể ngờ Bí thư Hạ cũng rảnh xuống chỉ đạo công tác, thất lễ thất lễ.
- Haha, nghe nói đồng chí Diệp Phàm phải xuống đây, chúng tôi cũng chỉ đến cho thêm náo nhiệt thôi ấy mà.
Hạ Hải Vĩ thản nhiên liếc nhìn Lan Đình Sơn một cái, rồi lại chuyển ánh mắt sang Phạm Viễn.
Cái liếc mắt này, dĩ nhiên là ý cảnh cáo. Sau đó Túc Nhất Tiêu, Vu Kiến Thần cũng ra mặt, hai bên bắt tay hàn huyên một trận rồi lên xe đi thẳng về Ủy ban thành phố.
Lúc này, đột nhiên từ đám đông vây quanh đứng xem xuất hiện một tên đầu to người mặt âu phục, vẻ mặt hung tợn, tên này một mình xông lên, chờ lúc cảnh sát duy trì trật tự đã lẻn đến chỗ Diệp Phàm.
Tên này từ xa đã đưa bàn tay to lên mắng:
- Chủ tịch thành phố cái rắm gì, một thằng con nít ranh thôi mà. Tô Ngưu Đản tôi không thừa nhận Chủ tịch thành phố này đầu tiên. Hải Đông chúng ta sao lại để cho một thằng nhãi quản lý chứ, đây là một biểu hiện của người vô trách nhiệm, tôi phản đối, mọi người thấy có đúng không?
Chúng ta không để một thằng nhãi rắm đến làm rối Hải Đông chúng ta được!
Giọng người này tương đối thô, lập tức tiếng của gã truyền đi mọi nẻo đường.
- Đúng đúng đúng, không thể để thằng nhóc con thối tha đảm đương Chủ tịch thành phố. Chúng ta muốn sống tốt đẹp, không muốn sống những ngày nghèo khổ nữa.
Lúc này, cả trăm quần chúng chen chúc nhau, đương nhiên "quần chúng" này nằm trong dấu ngoặc kép. Cả đám đều giơ nắm tay hét lớn.
- Chuyện gì vậy?
Mặt Lô Minh Châu lạnh lùng, hừ giọng hỏi.
- Chuyện gì vậy?
Mặt Phạm Viễn suýt chút nữa tái đi, quay đầu lại hỏi đồng chí An Kỳ Cục trưởng cục Công an đứng bên cạnh.
Ba chục cảnh sát đương nhiên không cản nổi đám quần chúng chen chúc, lập tức cả mấy chục người xông ra khỏi vòng tròn. Hơn nữa, dường như rất có tổ chức. Một số người cãi vả ngăn chặn cảnh sát lại. Một số khác liều mình chen lên trước. Còn Tô Ngưu Đản xông lên đầu tiên, một cước đá chỗ bên dưới của đồng chí Diệp Phàm. Tên nàu ra chiêu rất độc. Thật sự muốn Diệp Phàm vừa đến Hải Đông đã thành công công đây mà.
- Bảo vệ trưởng ban Lô.
Phạm Viễn kêu to xông lên trước chắn người Lô Minh Châu. Kỳ thực, Trần Quân đã nắm chặt tay lại, Diệp Phàm hừ giọng nói:
- Ở đây không cần cậu lo, cậu bảo vệ trưởng ban Lô đi trước đi!
Bịch bịch một tiếng giòn vang.
Mấy ngàn quần chúng đích thật vây quanh đường phố dường như cảm thấy mắt bị hoa, hình như có một bóng đen đập vào giữa đám đông. Tập trung nhìn về hướng đó, đích xác là Tô thái tuế Tô Ngưu Đản người đã đá Chủ tịch thành phố Diệp đây mà. Hình như gã mới bị Chủ tịch thành phố đá một cái văng vào trong đám người.
- Cẩu tạp chủng, dám đánh tao, đánh chết nó đi!
Tô Ngưu Đản bị quẳng xuống đất đụng phải ba bốn "quần chúng", thằng nhãi này giận dữ, lồm cồm bò dậy, hét to.
- Lên, lên, lên. Ngưu thái tuế bị đánh! Báo thù cho anh Ngưu.
Mười mấy người xông lên tổ chức vây công.
Bịch, bịch, bịch...
Những âm thanh liên tiếp vang lên, Diệp Phàm đá cú đá xoắn ốc. Lập tức cả một đám ngã xuống. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, những người đứng xem đều lập tức hít sâu kinh ngạc. Một thằng nhãi không kìm nổi kêu lên:
- Mẹ ơi, Chủ tịch thành phố cũng có thể đánh người, mười mấy người lận. Một đá đã quét toàn bộ ngã xuống.
- Đúng vậy, những tên này nghe nói là Thập Tam thái bảo của Ngưu thái tuế. Cả đám đều luyện võ đó, cũng mạnh lắm. Nhưng, Chủ tịch thành phố lợi hại quá, có lẽ là cao thủ Thiếu Lâm tự xuống đó.
Một thanh niên khác thở dài nói, trong ánh mắt vô cùng khâm phục.
- Sai rồi, từ Thiếu Lâm ra là hòa thượng rồi, hòa thượng sao có thể làm Chủ tịch thành phố? Chắc chắn là Võ Đang.
Lúc này, một cậu bé đứng cạnh xen vào.
- Đám con nít rắm biết cái gì, từ Võ Đang ra thì phải làm đạo sĩ, đạo sĩ sao có thể làm Chủ tịch thành phố?
Giọng nói lúc đầu lại mắng một tiếng.
- Không phải nghe nói có đệ tử tục gia sao, giống như Hồng Hi Quan, Phương Thế Ngọc của Thiếu Lâm ấy.
Một đứa bé cãi.
- Chủ tịch thành phố đánh người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Một tên nằm dưới đất hét lên. Tuy nhiên, tiếng hét của chúng chẳng được bao nhiêu hưởng ứng.
Nhưng người đứng xem toàn bộ đều im lặng, tất cả đều có chút ngơ ngác nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Chủ tịch thành phố trẻ tuổi đang đứng ở giữa đường. Hơn nữa, tất cả cảnh sát cũng xông lên, ai nấy đều như hổ sói, bắt toàn bộ đám nằm dưới đất đi.
- Diệp Phàm tôi tuy trẻ tuổi, nhưng cũng có một tấm lòng vì dân. Đối với những việc đánh người, vì an toàn người dân thành phố của tôi, Diệp Phàm tôi cũng không ngại đá vài cú.
Diệp Phàm hừ lạnh, dùng mị thuật há âm hừ nói. Giọng nói bùng nổ tương đối vang dội, vang lên trong phạm vi mấy trăm mét.
- Chủ tịch thành phố bạo lực!
Không biết đồng chí nào trốn trong đám đông hét lên. Lại có mười mấy người hô theo.
- Vì dân chúng, Diệp Phàm tôi không ngại làm Chủ tịch thành phố bạo lực.
Diệp Phàm lại hừ một tiếng. Đám cảnh sát lập tức bước lên trước thị uy, không ai còn dám lên tiếng nữa.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1641: Chủ tịch thành phố bạo lực
9.2/10 từ 43 lượt.