Quan Thuật
Chương 1636: Chỉ thị của Bí thư Tỉnh ủy
- Không có cách nào cả, Bí thư Phí bận trăm công ngàn việc. Có khi buồn phiền thì thỉnh thoảng hút một điếu cũng là để nâng cao tinh thần.
Diệp Phàm vừa cười vừa rút hộp xì gà, mở ra khẽ đẩy sang. Xì gà này tất nhiên là của gã Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ kính biếu.
Gã này lần trước vừa mới đi Cu Ba liền xách cả thùng xì gà chính hiệu về. Nghe nói gã này rất am hiểu về xì gà, tìm được loại xì gà ngon hảo hạng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nghe nói phải dùng thủ thuật mới lấy được, chắc ngay cả đồng chí Castro cũng hút loại thuốc này. Đây chính là bản lĩnh của Hắc Miêu.
- Ồ, chất lượng tuyệt vời nhỉ?
Phí Mãn Thiên hình như từng hút qua, đã nhận ra, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái hỏi:
- Cậu lấy được từ đâu ra vậy?
- Anh trai cháu đã từng đi Cu Ba một lần, tiện tay mang về. Nếu Bí thư Phí thích, vừa nãy cháu có mang theo hai hộp đến đây. Khi nào Bí thư Phí mệt mỏi thì hút một điếu cho sảng khoái. Nghe nói loại xì gà này được quấn bằng tay, đã trải qua khâu xử lý đặc biệt làm giảm thiểu tối đa tác động xấu tới sức khỏe.
Diệp Phàm cười nói, sau vài lần tiếp xúc với Phí Mãn Thiên dần dần cũng không gò bó như trước.
- Đây là cậu đang hối lộ công khai đấy nhé!
Phí Mãn Thiên bất ngờ nói một câu bông đùa, nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Loại này giá chắc không rẻ đâu, mấy chục nghìn tệ một hộp phải không?
- Ha ha, cũng gần như thế.
Diệp Phàm thành thật gật đầu, nhìn Phí Mãn Thiên liếc mắt một cái, nói:
- Tuy nhiên đây là cháu tặng cho chú Phí, không phải là đút lót. Cháu trai mà biếu thuốc lá cho chú mà cũng bị coi là hối lộ thì 80% cán bộ Trung Quốc đều bị cách chức hết.
- Ha ha ha… Cái cậu Tiểu Diệp này, miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru.
Phí Mãn Thiên chỉ vào Diệp Phàm phá lên cười, đồng thời cũng nhận hai hộp xì gà. Tiếp đó, Phí Mãn Thiên thu vẻ tươi cười lại, nghiêm mặt nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Cậu chuẩn bị để đi Hải Đông xong cả chưa?
- Nói thật lòng, trong lòng vẫn còn có chút không yên tâm. Dù sao cháu cũng hơi trẻ tuổi quá, làm việc thì cháu không sợ, chỉ sợ có người lắm mồm nhiều chuyện.
Diệp Phàm ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh nói.
- Ừ, miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ, nhưng cũng không phải lo lắng làm gì, chỉ cần trong tâm cậu chính trực vì nhân dân, vì dân làm việc thì tin rằng đến cuối cùng mọi người cũng sẽ hiểu cho cậu.
Phí Mãn Thiên thản nhiên nói xong, nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm:
- Tuy nhiên, đồng chí Phạm Viễn của thành phố Đông Hải là cán bộ sinh ra và lớn lên ở địa phương. Bọn họ đã trải qua vài thập niên phát triển cùng thành phố Đông Hải này. Cho nên đối với địa phương này, mọi ngóc ngách họ đều quen thuộc. Vì thế cậu cần nhờ đồng chí Phạm Viễn chỉ bảo nhiều cho, lấyđược sự ủng hộ của anh ta. Chỉ có như thế cậu mới có thể làm tốt công tác ở Hải Đông được.
Diệp Phàm vừa nghe vừa ngẫm nghĩ ý tứ sâu xa trong lời nói của Phí Mãn Thiên. Bề ngoài là nói mình phải ủng hộ cho Bí thư Phạm Viễn, tuy nhiên Diệp Phàm biết rằng đồng chí Phạm Viễn cũng không phải do một tay Bí thư Phí nâng đỡ lên. Có lẽ trong lời nói của Phí Mãn Thiên còn hàm chứa một ý nghĩa khác.
- Cháu sẽ tùy cơ ứng biến vậy.
Diệp Phàm cuối cùng thốt ra những lời này đến, tất nhiên là để thử Phí Mãn Thiên.
- Ừ, làm công tác thì không thể cứ tằng tằng mãi được, phải có sự thay đổi linh hoạt. Dù gặp bất cứ chuyện gì cũng đều phải tùy cơ ứng biến.
Phí Mãn Thiên thản nhiên gật đầu, châm điếu xì gà hút một hơi. Xuyên qua làn khói thuốc, sắc mặt của Phí Mãn Thiên ngày càng nặng nề, hỏi:
- Cậu đã tìm hiểu qua nét đặc sắc của Hải Đông chưa?
- Nghe nói Hải Đông có tài nguyên khoáng sản khá phong phú, là thành phố nằm ở trung tâm giao cắt giữa thành phố Mặc Hương, Thuận Xương và địa khu Phủ Châu. Hơn nữa, mặt phía đông bắc còn giáp với huyện Đồ An của tỉnh Chiết Ninh. Nói chung, Hải Đông được xem là mảnh đất giao thông then chốt.
Nếu như làm tốt được thì có thể xây dựng thành phố Hải Đông thành tuyến giao thông huyết mạch với phía đông bắc tỉnh Nam Phúc chúng ta. Đây là một cơ hội phát triển, lấy nguồn tài nguyên khoáng sản làm cơ sở làm cho kinh tế Hải Đông phát triển lên một tầm cao mới …
Diệp Phàm nói.
- Xem ra, cậu đã bỏ ra không ít công sức tìm hiểu Hải Đông rồi. Hẳn là cậu đã sớm chuẩn bị đi Hải Đông rồi.
Điểm này rất tốt. Một cán bộ muốn tới cai quản địa phương nào đó cần phải hiểu rõ, nắm vững nó như lòng bàn tay. Cái gì được gọi là hiểu rõ như trong lòng bàn tay? Đó chính là phải bỏ ra nhiều công sức.
Có những sự việc nếu chỉ nhìn qua bề ngoài mà không tự mình trải nghiệm thực tế thì không thể ngộ ra được.
Đợi đến khi thời gian ở địa phương càng dài thì cậu sẽ càng phát hiện ra nhiều vấn đề. Khu Hải Đông hẳn là phải có vị thế ưu việt của nó.
Tuy nhiên, điểm hạn chế duy nhất của Hải Đông chính là không có giao thông đường biển. Đường biển quả là có tác dụng quan trọng đối với sự phát triển của một thành phố.
Cậu thấy mấy thành phố ven biển đấy, có mấy cái kém phát triển đâu. Tuy nhiên đây cũng là do tạo hóa, con người không thể tùy tiện thay đổi được.
Cậu cũng không thể than thân trách phận. Chúng ta phải biết bằng lòng với hiện trạng của mình, tìm cơ hội, lợi thế mà phát triển. Chẳng lẽ đất liền trong đại lục lại không thể phát triển à?
Phí Mãn Thiên nói đến đây thì ho sặc sụa mấy tiếng, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Khoáng sản là một con dao hai lưỡi, nếu tận dụng được thì có thể trở thành động lực thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển.
Nhưng nếu xử lý không tốt thì chính là sẽ hủy hoại Hải Đông. Cậu có thể không biết rằng sự ô nhiễm của Hải Đông đã khiến người ta căm giận sôi sùng sục lên rồi.
Lần này cậu xuống đó vừa phải đảm bảo phát triển kinh tế ổn định, nhưng cũng vừa phải chú ý đến sự phát triển bền vững, còn phải chú ý cải thiện điều kiện sống và bảo vệ môi trường sinh thái.
- Bảo vệ môi trường? Lẽ nào có người đem việc này tố cáo lên trên rồi?
Diệp Phàm dự cảm được điều gì, nói.
- Đây không phải là vấn đề tố cáo lên trên, Hải Đông vì khai thác khoáng sản mà nảy sinh rất nhiều vấn đề liên quan.
Đã tới nông nỗi vô cùng nghiêm trọng, một số ông chủ khai thác khoáng sản lớn, thế lực khổng lồ. Bọn họ liên kết với nhau tạo thành vòng tròn thế lực riêng. Nói khó nghe một chút chính là bọn chúng có người có súng trong tay.
Cần phải bắn chết một Chủ tịch huyện, thậm chí Chủ tịch thành phố là rất chuyện rất dễ dàng. Hơn nữa, những ông chủ mỏ quặng này tương đối cứng rắn trong quan hệ với dân chúng địa phương khi dân làm ầm ĩ lên.
Đúng vậy, phát triển và môi trường luôn là hai vấn đề đối lập nhau. Những chủ mỏ khoáng vì kiếm tiền đã làm hủy hoại môi trường địa phương xung quanh.
Mà dân chúng thì phải sinh tồn, bọn họ phải bảo vệ môi trường.
Cậu mà đi sẽ bị mắc trong mớ khúc mắc đó. Làm sao vừa để khai thác tốt tài nguyên khoáng sản, vừa phải quan tâm đến vấn đề môi trường của nhân dân là một vị trí khá trọng yếu.
Hơn nữa, bảo vệ môi trường cũng phải kết hợp với phát triển kinh tế, không thể áp đặt, nhưng cũng không thể buông xuôi. Vì vậy cậu phải chú ý những điều này đấy.
Hôm này Phí Mãn Thiên lại tuôn ra những lời nói trọng yếu.
- Cháu sẽ lưu ý những điều này.
Diệp Phàm tương đối thận trọng gật đầu.
- Cuối cùng là đề xuất một yêu cầu đối với cậu: chỉ tiêu phát triển của toàn bộ tỉnh Hải Đông chỉ đạt đến mức đủ ăn. Cho nên, sau khi cậu đi, tôi chỉ muốn yêu cầu cậu duy trì nền tảng phát triển cơ sở ra thì còn phải phát triển tiến thêm một bước mới được. Ít ra dưới sự lãnh đạo của cậu, cậu hãy làm sao vượt qua được sự phát triển của thành phố Mặc Hương, vọt tới vị trí thứ 8 đi.
Phí Mãn Thiên không ngờ lại có thể bất ngờ đưa ra mục tiêu phát triển cụ thể với Diệp Phàm.
- Vị trí thứ 8, vượt qua thành phố Mặc Hương...
- Hừ, có mỗi thế mà không làm được thì tỉnh dựa vào cái gì mà để cho cậu ngồi vào vị trí này? Dựa theo quy chế của chúng tôi mà nói, cán bộ có thể ngồi lên được vị trí của cậu, ít nhất phải 40 tuổi trở lên.
Cậu bây giờ mới bao nhiêu tuổi: 27, cả tuổi mụ là 28. Cậu cứ cứ suy nghĩ cho kỹ, cấp trên cho ngươi vị trí này, đương nhiên hy vọng cậu có thể tạo ra được thành tích siêu việt mà cán bộ bình thường không làm được.
Bằng không, lỗ tai của Phí Mãn Thiên tôi sẽ bị cán bộ tỉnh Nam Phúc nhét đầy những lời khó nghe rồi. Hơn nữa, tôi cũng không hy vọng cậu là một thằng bất tài nên hãy làm cho thật tốt để mọi người cùng xem thử đi.
Cho họ thấy rằng mỗi người xuất thân từ Phí gia chúng ta đều là một anh hùng.
Phí Mãn Thiên tuy không có võ công nhưng khí khái hào kiệt lại tương đối rõ rệt. Điều này chắc là kết quả của sự di truyền trong nhà, giống như Phí Thanh Sơn cũng là hạng người phóng khoáng, khảng khái.
- Cháu sẽ thử xem!
Diệp Phàm gật đầu.
- Nếu như cậu không đủ tự tin thì không cần đi Hải Đông nữa.
Phí Mãn Thiên lạnh lùng nói.
- Nhất định làm được!
Diệp Phàm đứng lên, tư thế thề thốt.
- Tốt, tôi chính là thích binh sĩ như vậy, không được làm mất thể diện của Phí gia trang ta.
Phí Mãn Thiên vỗ vai Diệp Phàm.
Nhìn theo bóng dáng Diệp Phàm đi ra ngoài cửa, Phí Mãn Thiên đặt mông ngồi trên ghế xoay, mắt nhìn lên trần nhà, mồm lẩm bẩm:
- Không phải tôi muốn ép cậu mà là cấp trên muốn ép cậu. Anh trai tôi đã dặn để cho cậu vị trí Chủ tịch thành phố này nếu làm không ra được thành tựu thì sẽ không xong, cùng với đó là Phí gia trang cũng bị mất thể diện, chi bằng ép cậu lên Lương Sơn vậy.
Phí Mãn Thiên thở dài, tất nhiên là nghe được lời nói này từ chỗ Chủ tịch Phí Nhất Hoàn: lúc đó Chủ tịch Trấn có giao phó nói là Diệp Phàm rất trẻ tuổi, đem một thành phố lớn như vậy giao cho hắn, nếu như không làm ra được thành tựu gì thì phải xử lý ngay tức thì.
Mà khi thảo luận vấn đề Diệp Phàm ở tỉnh ủy Nam Phúc lần này, tất cả mọi người hiểu được đây là ý của Bí thư Phí Mãn Thiên. Còn Phí Mãn Thiên thì ngậm bồ hòn nói không nên lời, thực ra đây cơ bản là không phải ý của ông ta.
Đây là do cấp trên bù đắp cho Diệp Phàm vì Tổ đặc nhiệm A đã lập công lớn mới cho vị trí này. Bên ngoài thì Phí Mãn Thiên phải xử lý dị nghị của quần chúng, bắt buộc phải nâng đỡ Diệp Phàm. Trong khi đó, kinh nghiệm và tuổi tác của Diệp Phàm đều không đủ.
Điều này rõ ràng là Phí Mãn Thiên chịu áp lực tương đối lớn. Nếu Diệp Phàm có thể tạo ra thành tích thì ít nhất chứng minh được mắt Phí Mãn Thiên còn chưa mù.
Diệp Phàm vừa mới trở lại phòng làm việc khu Hồng Liên
Ở hành lang hẹp phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang đứng ngồi không yên, hắn chú ý nhìn ra: không phải Lý Ngọc thì còn là ai vào đây nữa. Vả lại, vừa phát hiện bóng Diệp Phàm từ thang máy đi ra, Lý Ngọc vội vàng tránh đi.
Tuy nhiên, cô bị Diệp Phàm gọi lại:
- Chị đến tìm tôi phải không?
- Không… không phải, tôi cần báo cáo công tác của quán trà với Chủ tịch quận Vệ.
Lý Ngọc ngây người đứng ở hành lang hẹp, khẩn trương nói, đầu cúi gằm xuống phía bộ ngực lừng lững.
- Rốt cuộc có chuyện gì, cô nói thẳng đi!
Diệp Phàm nhíu mày lại, hỏi.
- Tôi… tôi muốn buổi tối mời anh đi uống trà.
Lý Ngọc cuối cùng cũng cố lấy dũng khí, nói.
- Ở đâu?
Diệp Phàm cố tình liếc nhìn cô gái một cái hỏi.
- Thiên Trúc Viên thì thế nào ạ?
Lý Ngọc vẻ mặt tha thiết, nhìn Diệp Phàm.
- Được!
Diệp Phàm gật đầu.
- Vậy tôi xin đi trước!
Mặt Lý Ngọc đỏ lên, vội vã chuồn đi như đang chạy.
- Haizz, vì anh trai mà cô đã hao tổn bao tâm tư rồi.
Nhìn theo bóng dáng của Lý Ngọc, Diệp Phàm không khỏi thở dài.
Quan Thuật
Diệp Phàm vừa cười vừa rút hộp xì gà, mở ra khẽ đẩy sang. Xì gà này tất nhiên là của gã Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ kính biếu.
Gã này lần trước vừa mới đi Cu Ba liền xách cả thùng xì gà chính hiệu về. Nghe nói gã này rất am hiểu về xì gà, tìm được loại xì gà ngon hảo hạng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nghe nói phải dùng thủ thuật mới lấy được, chắc ngay cả đồng chí Castro cũng hút loại thuốc này. Đây chính là bản lĩnh của Hắc Miêu.
- Ồ, chất lượng tuyệt vời nhỉ?
Phí Mãn Thiên hình như từng hút qua, đã nhận ra, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái hỏi:
- Cậu lấy được từ đâu ra vậy?
- Anh trai cháu đã từng đi Cu Ba một lần, tiện tay mang về. Nếu Bí thư Phí thích, vừa nãy cháu có mang theo hai hộp đến đây. Khi nào Bí thư Phí mệt mỏi thì hút một điếu cho sảng khoái. Nghe nói loại xì gà này được quấn bằng tay, đã trải qua khâu xử lý đặc biệt làm giảm thiểu tối đa tác động xấu tới sức khỏe.
Diệp Phàm cười nói, sau vài lần tiếp xúc với Phí Mãn Thiên dần dần cũng không gò bó như trước.
- Đây là cậu đang hối lộ công khai đấy nhé!
Phí Mãn Thiên bất ngờ nói một câu bông đùa, nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Loại này giá chắc không rẻ đâu, mấy chục nghìn tệ một hộp phải không?
- Ha ha, cũng gần như thế.
Diệp Phàm thành thật gật đầu, nhìn Phí Mãn Thiên liếc mắt một cái, nói:
- Tuy nhiên đây là cháu tặng cho chú Phí, không phải là đút lót. Cháu trai mà biếu thuốc lá cho chú mà cũng bị coi là hối lộ thì 80% cán bộ Trung Quốc đều bị cách chức hết.
- Ha ha ha… Cái cậu Tiểu Diệp này, miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru.
Phí Mãn Thiên chỉ vào Diệp Phàm phá lên cười, đồng thời cũng nhận hai hộp xì gà. Tiếp đó, Phí Mãn Thiên thu vẻ tươi cười lại, nghiêm mặt nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Cậu chuẩn bị để đi Hải Đông xong cả chưa?
- Nói thật lòng, trong lòng vẫn còn có chút không yên tâm. Dù sao cháu cũng hơi trẻ tuổi quá, làm việc thì cháu không sợ, chỉ sợ có người lắm mồm nhiều chuyện.
Diệp Phàm ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh nói.
- Ừ, miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ, nhưng cũng không phải lo lắng làm gì, chỉ cần trong tâm cậu chính trực vì nhân dân, vì dân làm việc thì tin rằng đến cuối cùng mọi người cũng sẽ hiểu cho cậu.
Phí Mãn Thiên thản nhiên nói xong, nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm:
- Tuy nhiên, đồng chí Phạm Viễn của thành phố Đông Hải là cán bộ sinh ra và lớn lên ở địa phương. Bọn họ đã trải qua vài thập niên phát triển cùng thành phố Đông Hải này. Cho nên đối với địa phương này, mọi ngóc ngách họ đều quen thuộc. Vì thế cậu cần nhờ đồng chí Phạm Viễn chỉ bảo nhiều cho, lấyđược sự ủng hộ của anh ta. Chỉ có như thế cậu mới có thể làm tốt công tác ở Hải Đông được.
Diệp Phàm vừa nghe vừa ngẫm nghĩ ý tứ sâu xa trong lời nói của Phí Mãn Thiên. Bề ngoài là nói mình phải ủng hộ cho Bí thư Phạm Viễn, tuy nhiên Diệp Phàm biết rằng đồng chí Phạm Viễn cũng không phải do một tay Bí thư Phí nâng đỡ lên. Có lẽ trong lời nói của Phí Mãn Thiên còn hàm chứa một ý nghĩa khác.
- Cháu sẽ tùy cơ ứng biến vậy.
Diệp Phàm cuối cùng thốt ra những lời này đến, tất nhiên là để thử Phí Mãn Thiên.
- Ừ, làm công tác thì không thể cứ tằng tằng mãi được, phải có sự thay đổi linh hoạt. Dù gặp bất cứ chuyện gì cũng đều phải tùy cơ ứng biến.
Phí Mãn Thiên thản nhiên gật đầu, châm điếu xì gà hút một hơi. Xuyên qua làn khói thuốc, sắc mặt của Phí Mãn Thiên ngày càng nặng nề, hỏi:
- Cậu đã tìm hiểu qua nét đặc sắc của Hải Đông chưa?
- Nghe nói Hải Đông có tài nguyên khoáng sản khá phong phú, là thành phố nằm ở trung tâm giao cắt giữa thành phố Mặc Hương, Thuận Xương và địa khu Phủ Châu. Hơn nữa, mặt phía đông bắc còn giáp với huyện Đồ An của tỉnh Chiết Ninh. Nói chung, Hải Đông được xem là mảnh đất giao thông then chốt.
Nếu như làm tốt được thì có thể xây dựng thành phố Hải Đông thành tuyến giao thông huyết mạch với phía đông bắc tỉnh Nam Phúc chúng ta. Đây là một cơ hội phát triển, lấy nguồn tài nguyên khoáng sản làm cơ sở làm cho kinh tế Hải Đông phát triển lên một tầm cao mới …
Diệp Phàm nói.
- Xem ra, cậu đã bỏ ra không ít công sức tìm hiểu Hải Đông rồi. Hẳn là cậu đã sớm chuẩn bị đi Hải Đông rồi.
Điểm này rất tốt. Một cán bộ muốn tới cai quản địa phương nào đó cần phải hiểu rõ, nắm vững nó như lòng bàn tay. Cái gì được gọi là hiểu rõ như trong lòng bàn tay? Đó chính là phải bỏ ra nhiều công sức.
Có những sự việc nếu chỉ nhìn qua bề ngoài mà không tự mình trải nghiệm thực tế thì không thể ngộ ra được.
Đợi đến khi thời gian ở địa phương càng dài thì cậu sẽ càng phát hiện ra nhiều vấn đề. Khu Hải Đông hẳn là phải có vị thế ưu việt của nó.
Tuy nhiên, điểm hạn chế duy nhất của Hải Đông chính là không có giao thông đường biển. Đường biển quả là có tác dụng quan trọng đối với sự phát triển của một thành phố.
Cậu thấy mấy thành phố ven biển đấy, có mấy cái kém phát triển đâu. Tuy nhiên đây cũng là do tạo hóa, con người không thể tùy tiện thay đổi được.
Cậu cũng không thể than thân trách phận. Chúng ta phải biết bằng lòng với hiện trạng của mình, tìm cơ hội, lợi thế mà phát triển. Chẳng lẽ đất liền trong đại lục lại không thể phát triển à?
Phí Mãn Thiên nói đến đây thì ho sặc sụa mấy tiếng, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Khoáng sản là một con dao hai lưỡi, nếu tận dụng được thì có thể trở thành động lực thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển.
Nhưng nếu xử lý không tốt thì chính là sẽ hủy hoại Hải Đông. Cậu có thể không biết rằng sự ô nhiễm của Hải Đông đã khiến người ta căm giận sôi sùng sục lên rồi.
Lần này cậu xuống đó vừa phải đảm bảo phát triển kinh tế ổn định, nhưng cũng vừa phải chú ý đến sự phát triển bền vững, còn phải chú ý cải thiện điều kiện sống và bảo vệ môi trường sinh thái.
- Bảo vệ môi trường? Lẽ nào có người đem việc này tố cáo lên trên rồi?
Diệp Phàm dự cảm được điều gì, nói.
- Đây không phải là vấn đề tố cáo lên trên, Hải Đông vì khai thác khoáng sản mà nảy sinh rất nhiều vấn đề liên quan.
Đã tới nông nỗi vô cùng nghiêm trọng, một số ông chủ khai thác khoáng sản lớn, thế lực khổng lồ. Bọn họ liên kết với nhau tạo thành vòng tròn thế lực riêng. Nói khó nghe một chút chính là bọn chúng có người có súng trong tay.
Cần phải bắn chết một Chủ tịch huyện, thậm chí Chủ tịch thành phố là rất chuyện rất dễ dàng. Hơn nữa, những ông chủ mỏ quặng này tương đối cứng rắn trong quan hệ với dân chúng địa phương khi dân làm ầm ĩ lên.
Đúng vậy, phát triển và môi trường luôn là hai vấn đề đối lập nhau. Những chủ mỏ khoáng vì kiếm tiền đã làm hủy hoại môi trường địa phương xung quanh.
Mà dân chúng thì phải sinh tồn, bọn họ phải bảo vệ môi trường.
Cậu mà đi sẽ bị mắc trong mớ khúc mắc đó. Làm sao vừa để khai thác tốt tài nguyên khoáng sản, vừa phải quan tâm đến vấn đề môi trường của nhân dân là một vị trí khá trọng yếu.
Hơn nữa, bảo vệ môi trường cũng phải kết hợp với phát triển kinh tế, không thể áp đặt, nhưng cũng không thể buông xuôi. Vì vậy cậu phải chú ý những điều này đấy.
Hôm này Phí Mãn Thiên lại tuôn ra những lời nói trọng yếu.
- Cháu sẽ lưu ý những điều này.
Diệp Phàm tương đối thận trọng gật đầu.
- Cuối cùng là đề xuất một yêu cầu đối với cậu: chỉ tiêu phát triển của toàn bộ tỉnh Hải Đông chỉ đạt đến mức đủ ăn. Cho nên, sau khi cậu đi, tôi chỉ muốn yêu cầu cậu duy trì nền tảng phát triển cơ sở ra thì còn phải phát triển tiến thêm một bước mới được. Ít ra dưới sự lãnh đạo của cậu, cậu hãy làm sao vượt qua được sự phát triển của thành phố Mặc Hương, vọt tới vị trí thứ 8 đi.
Phí Mãn Thiên không ngờ lại có thể bất ngờ đưa ra mục tiêu phát triển cụ thể với Diệp Phàm.
- Vị trí thứ 8, vượt qua thành phố Mặc Hương...
- Hừ, có mỗi thế mà không làm được thì tỉnh dựa vào cái gì mà để cho cậu ngồi vào vị trí này? Dựa theo quy chế của chúng tôi mà nói, cán bộ có thể ngồi lên được vị trí của cậu, ít nhất phải 40 tuổi trở lên.
Cậu bây giờ mới bao nhiêu tuổi: 27, cả tuổi mụ là 28. Cậu cứ cứ suy nghĩ cho kỹ, cấp trên cho ngươi vị trí này, đương nhiên hy vọng cậu có thể tạo ra được thành tích siêu việt mà cán bộ bình thường không làm được.
Bằng không, lỗ tai của Phí Mãn Thiên tôi sẽ bị cán bộ tỉnh Nam Phúc nhét đầy những lời khó nghe rồi. Hơn nữa, tôi cũng không hy vọng cậu là một thằng bất tài nên hãy làm cho thật tốt để mọi người cùng xem thử đi.
Cho họ thấy rằng mỗi người xuất thân từ Phí gia chúng ta đều là một anh hùng.
Phí Mãn Thiên tuy không có võ công nhưng khí khái hào kiệt lại tương đối rõ rệt. Điều này chắc là kết quả của sự di truyền trong nhà, giống như Phí Thanh Sơn cũng là hạng người phóng khoáng, khảng khái.
- Cháu sẽ thử xem!
Diệp Phàm gật đầu.
- Nếu như cậu không đủ tự tin thì không cần đi Hải Đông nữa.
Phí Mãn Thiên lạnh lùng nói.
- Nhất định làm được!
Diệp Phàm đứng lên, tư thế thề thốt.
- Tốt, tôi chính là thích binh sĩ như vậy, không được làm mất thể diện của Phí gia trang ta.
Phí Mãn Thiên vỗ vai Diệp Phàm.
Nhìn theo bóng dáng Diệp Phàm đi ra ngoài cửa, Phí Mãn Thiên đặt mông ngồi trên ghế xoay, mắt nhìn lên trần nhà, mồm lẩm bẩm:
- Không phải tôi muốn ép cậu mà là cấp trên muốn ép cậu. Anh trai tôi đã dặn để cho cậu vị trí Chủ tịch thành phố này nếu làm không ra được thành tựu thì sẽ không xong, cùng với đó là Phí gia trang cũng bị mất thể diện, chi bằng ép cậu lên Lương Sơn vậy.
Phí Mãn Thiên thở dài, tất nhiên là nghe được lời nói này từ chỗ Chủ tịch Phí Nhất Hoàn: lúc đó Chủ tịch Trấn có giao phó nói là Diệp Phàm rất trẻ tuổi, đem một thành phố lớn như vậy giao cho hắn, nếu như không làm ra được thành tựu gì thì phải xử lý ngay tức thì.
Mà khi thảo luận vấn đề Diệp Phàm ở tỉnh ủy Nam Phúc lần này, tất cả mọi người hiểu được đây là ý của Bí thư Phí Mãn Thiên. Còn Phí Mãn Thiên thì ngậm bồ hòn nói không nên lời, thực ra đây cơ bản là không phải ý của ông ta.
Đây là do cấp trên bù đắp cho Diệp Phàm vì Tổ đặc nhiệm A đã lập công lớn mới cho vị trí này. Bên ngoài thì Phí Mãn Thiên phải xử lý dị nghị của quần chúng, bắt buộc phải nâng đỡ Diệp Phàm. Trong khi đó, kinh nghiệm và tuổi tác của Diệp Phàm đều không đủ.
Điều này rõ ràng là Phí Mãn Thiên chịu áp lực tương đối lớn. Nếu Diệp Phàm có thể tạo ra thành tích thì ít nhất chứng minh được mắt Phí Mãn Thiên còn chưa mù.
Diệp Phàm vừa mới trở lại phòng làm việc khu Hồng Liên
Ở hành lang hẹp phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang đứng ngồi không yên, hắn chú ý nhìn ra: không phải Lý Ngọc thì còn là ai vào đây nữa. Vả lại, vừa phát hiện bóng Diệp Phàm từ thang máy đi ra, Lý Ngọc vội vàng tránh đi.
Tuy nhiên, cô bị Diệp Phàm gọi lại:
- Chị đến tìm tôi phải không?
- Không… không phải, tôi cần báo cáo công tác của quán trà với Chủ tịch quận Vệ.
Lý Ngọc ngây người đứng ở hành lang hẹp, khẩn trương nói, đầu cúi gằm xuống phía bộ ngực lừng lững.
- Rốt cuộc có chuyện gì, cô nói thẳng đi!
Diệp Phàm nhíu mày lại, hỏi.
- Tôi… tôi muốn buổi tối mời anh đi uống trà.
Lý Ngọc cuối cùng cũng cố lấy dũng khí, nói.
- Ở đâu?
Diệp Phàm cố tình liếc nhìn cô gái một cái hỏi.
- Thiên Trúc Viên thì thế nào ạ?
Lý Ngọc vẻ mặt tha thiết, nhìn Diệp Phàm.
- Được!
Diệp Phàm gật đầu.
- Vậy tôi xin đi trước!
Mặt Lý Ngọc đỏ lên, vội vã chuồn đi như đang chạy.
- Haizz, vì anh trai mà cô đã hao tổn bao tâm tư rồi.
Nhìn theo bóng dáng của Lý Ngọc, Diệp Phàm không khỏi thở dài.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1636: Chỉ thị của Bí thư Tỉnh ủy
9.2/10 từ 43 lượt.