Quan Thuật

Chương 1621: Kinh hồn!

Đại ca, em thấy cứ đào như thế này không phải là cách hay. Em phải về Lang Đình để mang cái máy khoan đến. Loại này chỉ cần khoan một chút là tung ra được ngay, sau đó dùng thanh sắt cậy, tốc độ sẽ nhanh gấp vạn.

Trần Quân đề nghị.

Không có điện thì máy khoan có ích gì?

Phạm Đông Trụ lắc đầu, cau mày nhìn tảng đá khó nhằn, vẻ mặt mệt mỏi.

Ha ha, không có điện thì chúng ta dùng động cơ Đi-ê-zen không phải là đã giải quyết được rồi sao.

Trần Quân thản nhiên cười nói.

Động cơ Đi-ê-zen nặng như vậy, tìm mấy người khiêng cũng phải mất vài ngày.

Phạm Đông Trụ nói.

Động cơ Đi-ê-zen rất nặng sao? Không cần lo lắng, cá nhân tôi có thể giải quyết. Như thế này đi, anh và tôi cùng trở về, chuyện khiêng động cơ do tôi phụ trách, anh phụ trách một số thứ linh tinh khác như dầu Đi-ê-zen chẳng hạn.

Trần Quân nói.

Cậu thật có thể khiêng động cơ Đi-ê-zen à?

Phạm Đông Trụ tròng mắt hơi lồi ra.

Ha ha, các anh không phải đã nói cậu ta là cao thủ võ lâm sao. Một động cơ Đi-ê-zen nặng lắm mới khoảng 500 cân, không vấn đề gì, Trần Quân có thể làm ngon lành.

Diệp Phàm cười nói. Phạm Đông Trụ không phản đối nữa, đi theo Trần Quân xuống núi.

Lại gõ gõ không lâu nữa, Phạm Mãn Mãn nói là nếu đào tiếp thì hẳn sẽ phải qua đêm ở đây.

Ông ta cũng đi về trước, nói là phải quay về lấy ít chăn và một ít đồ ăn.

Diệp Phàm tiếp tục đào, tuy nhiên ở đây giờ chỉ còn lại Diệp Phàm và Phạm Thúy Nhi. Thúy Nhi thấy đã không còn ai khác nên cũng buông xuôi. Trên trán Diệp Phàm lấm tấm mồ hôi, Thúy Nhi liền đứng ở một bên lau đi.

Khi đào được khoảng ba mét thì thật kỳ lạ, Diệp Phàm phát hiện bên trong như còn có một khe đá rỗng. Thằng nhãi này trong lòng mừng rỡ, tưởng là đã tìm ra gốc rễ của cây mây rồi.


Cho nên, lấy tinh thần hăng hái đào sống đào chết, cuối cùng đã mở ra được, nhìn thấy bên trong cái khe đá nhỏ lại dài rộng đến mức phải ba người cũng có thể xoay người được.

Diệp Phàm ngạc nhiên khi phát hiện thân cây mây ở trong này lại to hơn, nên ngoài cây mây có rễ mây lớn nhỏ. Thân cây mây ở trong khe đá còn to như cánh tay trẻ em, hơn nữa còn chia ra thành rất nhiều nhánh nhỏ, toàn bộ không gian trên vách đá của khe đá đều là thân cây mây bám vào.

Còn có một thân cây ở ngay vách đá càng thô hơn, to như cánh tay người lớn vậy.

Trên thân cây chằng chịt hoa văn như nếp nhăn, sờ lên có cảm giác như da người.

Hơn nữa, thân cây mây bám vào vách đá còn thõng xuống mấy quả gì đó như quả cà tím. Diệp Phàm xem xét cẩn thận thì xác định đây chắc hẳn là quả của cây mây, trên quả kia đều có các mắt nhỏ như lỗ kim lớn vậy.

Thúy Nhi, nếu anh đoán không nhầm thì sau khi đập vỡ khối đá này ra đều là gốc thân cây mây.

Diệp Phàm cười nói.

Vậy thì tốt rồi, đào ra được rồi thì có thể khám phá ra bí mật.

Thúy Nhi nét mặt tươi cười, sờ vào quả kia ngửi ngửi, đột nhiên reo lên:

Trái cây thơm quá, rất dễ chịu!

Diệp lão đại sửng sốt, cũng đưa mũi lên hít mạnh vào, thở dài:

Đúng là thơm thật, hình như rất dễ chịu nữa. Đây rốt cuộc là loại quả gì mà lại có thể tỏa ra mùi hương. Có lẽ bên trong thịt quả có mùi hương tỏa ra bên ngoài.

Thúy Nhi lại ghé sát mũi vào hít sâu mấy cái, hình như là có chút ngây ngất rồi. Diệp Phàm cảm thấy rất buồn cười, đưa cánh tay lên gõ gõ.

Theo âm thanh lách cách vang lên, đá liền rơi xuống như mưa. Diệp lão đại nhìn thấy hi vọng nên đứng lên dùng hết sức, thanh sắt dường như cũng trở nên sắc bén hơn.

A...

Diệp lão đại đang lúc mải làm, Thúy Nhi đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, cả người bải hoải ngã xuống. Diệp lão đại vừa xoay người nhìn thì phát hiện một bóng xanh từ chỗ thân cây mây chui ra. Nó như có tính đàn hồi, dường như đang co duỗi.

Diệp lão đại thi triển đôi mắt chim ưng nhìn lên, mắng:

Mẹ nó, không ngờ là con mãng xà.



Nhưng cái đầu rất lớn, to bằng một nửa quả bóng rổ, còn thân trăn đang co duỗi bò trên vách đá. Vừa nãy trên mặt vách đá có ít dây leo che khuất, Diệp lão đại đã không không phát hiện nơi này còn có một khe động.

Tuy nhiên, Diệp Phàm nhìn lại mấy trái cây kia thì súyt chút nữa tức nổ mắt, bởi vì mấy trái cây như cả cà tím đang rớt xuống. Diệp Phàm vội vàng lay lay Thúy Nhi, lắc cho cô tỉnh lại. Thúy Nhi chỉ vào con trăn xấu xí kia, giọng run sợ hét lên:

Chạy mau, mấy trái cây kia đều bị trăn ăn mất rồi.

Ăn rồi?

Diệp lão đại giận dữ, bản thân mình mệt nhoài như chó đang hấp hối thế này chính là vì mấy miếng trái cây kia. Đến cuối cùng lại bị con trăn chết tiệt này nuốt mất thành quả lao động. Diệp lão đại chưa từng phẫn nộ như vậy, nhìn chằm chằm con mãng xà kia. Còn con trăn cũng chú ý đến Diệp lão đại, mở miệng ra, cái lưỡi dài thè ra thụt vào thăm dò thật hư.

Diệp lão đại rống lên một tiếng, tiện tay cầm thanh sắt dựa ở vách đá đánh về phía người con trăn.

Tuy nhiên, con trăn kia thể hiện tốc độ nhanh hơn, chắc là nó đã đến rất nhiều lần chỗ trong này rồi.

Địa hình quen thuộc nên vừa mở ngoạc miệng ra đã ngoạm chặt được thanh sắt kéo mạnh, bất ngờ bật qua người Thúy Nhi.

Mẹ kiếp, lại còn có thể tấn công người à, lợi hại thật!

Diệp lão đại nổi giận gầm lên một tiếng, kéo Thúy Nhi lôi vào trong lòng. Thanh sắt nện vào vách đá loảng xoảng, bắn tung tóe lên nhiều tàn đỏ.

Lực độ rất mạnh, nếu như Diệp lão đại không bị thương thì với thân thủ bát đẳng này phải chặt nó ra thành sáu khúc là cái chắc.

Còn Diệp lão đại bây giờ chỉ là thân thủ tứ đẳng, hơn nữa trong lòng còn vướng Thúy Nhi đã bị sợ đến mức mềm nhũn ra. Diệp lão đại cảm thấy không thể đợi được nữa, mắt nhìn thấy con trăn kia đang cố gắng lách thân định trườn tới. Nếu uy lực của nó càng lớn hơn nữa thì Diệp lão đại cũng không thể để nó làm như vậy.

Thuận tay cầm chiếc dùi cui điện cảnh sát dựa ở vách đá làm vũ khí hùng hổ bổ về phía con trăn, bạch bạch bạch...

Con trăn xanh tuy nhanh nhẹn nhưng thủ pháp của Diệp lão đại cũng không chậm. Lần này có chuẩn bị nên thân con trăn bị Diệp lão đại hung hăng đập mạnh cho vài cái.

Con trăn xanh nổi giận, ngoác miệng ra thật rộng, cái miệng của nó khi mở rộng ra lại có thể to như một chiếc chậu rửa mặt lớn. Miệng vừa cắn về phía Diệp lão đại một cái, một mùi hôi thối đã tỏa ra nồng nặc.

Diệp Phàm trở tay không kịp, lập tức cầm dùi cui điện cắm thẳng vào miệng con trăn. Con trăn dù sao cũng không phải người, miệng đớp lấy dùi cui. Diệp lão đại liền bấm nút, điện liền phóng ra lách tách.

Loại dùi cui cảnh sát này chính là loại dùi cui điện đặc biệt của Tổ đặc nhiệm A. Bình thường một cao thủ xấp xỉ tam đẳng khi bị trúng điện cũng sẽ nằm bẹp trên mặt đất, cường độ dòng điện phóng ra đặc biệt lớn.

Con trăn xanh bị trúng điện, toàn thân co giật, run rẩy như bị người đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. Con vật hung dữ này cùng đường muốn dứt giậu, không ngờ có thể chịu được một lát, không thèm để ý đang bị điện giật lại lao về phía Diệp Phàm định cắn.


Diệp Phàm vội đưa hai tay lên tóm chặt cổ trăn, không có nó cắn xuống dưới.

Thúy Nhi, trong giày của anh có dao găm, em hãy rút ra đâm mạnh vào. Nguy đến nơi rồi!

Diệp lão đại cũng kịp để ý gì đến thể diện của cao thủ gì nữa, vội kêu lên.

Bởi vì, hắn cảm thấy thân con trăn ngày càng trườn ra, nếu nó trườn được cả người lại đây thì chắc là mình và Thúy Nhi bị nó đè chết trong không gian hẹp này cũng là điều khó nói.

Vì khe đá quá nhỏ, võ nghệ và phi đao đều không dùng được mấy. Ở trong này chính là so xem bên nào mạnh hơn, bên nào chịu đựng được lâu hơn. Đây chính là đánh giáp lá cà.

Em... em...

Thúy Nhi cả người đều mềm nhũn ra, cơ bản là đến nói cũng không rõ ràng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Hai bên giằng co mấy phút liền, Diệp lão cảm thấy dần đuối sức vì vết thương vẫn chưa lành hẳn, vội vàng nói tiếp:

Thúy Nhi, nếu em không đâm thì cả hai chúng ta đều xong đời. Nhanh lên, rút, ra đi, nhắm mắt lại mà đâm.

Thấy Diệp lão đại liều mình cổ vũ, Thúy Nhi cuối cùng đã rút được chiếc dao găm đặc chế của Tổ đặc nhiệm A ra.

Đâm đi! Đâm đi! Em hãy nghĩ nó là Chủ tịch xã Trương, Chủ tịch xã Trương chính là con rắn đáng chết này!

Đâm đi! Đâm đi!...

Diệp lão đại giọng hơi khàn khàn kêu to vì đã gào lên mấy chục lần rồi.

Tao đâm chết mày, đồ súc sinh này! Súc sinh! Súc sinh! Trương súc sinh!

Nhắc đến Chủ tịch xã Trương, Thúy Nhi liền có động lực.

Mắt đỏ ngầu lên, tay đâm mạnh xuống.

Tuy nhiên, rõ ràng là da trăn rất trơn. Hơn nữa, con trăn này chắc cũng lâu năm rồi, da còn dày hơn cả da trâu rất nhiều. Thúy Nhi đâm bẩy tám nhát mà vẫn không đâm vào được.

Đâm đi, đâm chết lão Chủ tịch xã Trương đi, con chó Nhật kia, báo thù cho cha của em!

Diệp lão đại cảm giác hai tay ngày càng như nhũn ra, miệng trăn hạ thấp tý nữa sẽ chạm vào đầu.

Đâm chết tên súc sinh này!

Thúy Nhi hai tay nắm chặt dao găm, dùng hết sức đâm xuống. Cuối cùng, "bụp" một tiếng như quả bóng bay bị châm thủng vậy.

Da con trăn già tuy cứng nhưng cũng chịu không nổi mười mấy nhát dao làm bằng hợp kim của quân đội hiện đại, cuối cùng đã bị đâm thủng. Lập tức máu phun ra như nước suối, bắn đầy lên người Thúy Nhi.

Tiếp tục đâm, dùng dao găm ngoáy loạn lên làm máu chảy cạn đi!

Diệp lão đại gào lên, trong lòng chợt nhớ lại lần gặp phải con trăn mấy trăm tuổi thành tinh ở đập nước Thiên Thủy, thầm nhủ con trăn này lẽ nào vì cây mây này mà định cư ở đây.

Nếu trái cây bị trăn ăn vào, cái này theo sách nói sẽ là vật bổ béo vô cùng, bình thường trăn đều không có độc... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Diệp lão đại đang đấu tranh tư tưởng phức tạp, bởi vì, hắn muốn hút máu con trăn này, nhưng lại sợ nếu làm bừa có thể sẽ làm hại đến cái mạng nhỏ của mình...

Mắt nhìn thấy con trăn đang giãy dụa, máu bắn đầy trên người Thúy Nhi chảy cả xuống đất.

Kệ! Mẹ kiếp, không chừng còn có thể hồi phục công lực của mình.

Diệp lão đại hạ quyết tâm, bảo Thúy Nhi đổi chỗ tiếp tục đâm vào chỗ khác.

Kề miệng của mình lên chỗ nhát dao đầu tiên kia, không lâu sau thấy mùi tanh lẫn vị mằn mặn, Diệp lão đại có cảm giác đã hút máu trăn vào trong bụng.

Máu của nó nhiều thật, mẹ nó chứ, Diệp lão đại cuối cùng hút đến mờ cả mắt, lại lấy hơi hút tiếp, hút đến mức trời đất u ám.

Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, giọng của Thúy Nhi vang lên nói:

Nó chết rồi, không động đậy rồi.

Diệp Phàm mới mở mắt, lau máu trăn trên mặt. Thúy Nhi mang chiếc khăn mặt đến lau cho rất nhiều.

Tuy nhiên, máu trăn cũng không dễ lau.

Đợi sau khi lau sạch sẽ xong, mắt Diệp lão đại sáng ngời, lập tức ngây ngẩn cả người ra, bởi vì hắn phát hiện toàn bộ quần áo của Thúy Nhi đều bị xé rách.

Cái áo chíp không biết bị rơi ở chỗ nào, quần cũng bị toạc hai miếng, lộ cả một bên mông ra ngoài, tình cảnh thật khiến cho người ta điên đảo. Hơn nữa trên người Thúy Nhi còn ướt sũng máu, Diệp lão đại đột nhiên cảm thấy trong bụng nóng lên, bốc hỏa từ chân lên tận cái đầu.

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 1621: Kinh hồn!
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...