Quan Thuật
Chương 1612: Chẳng lẽ không được?
- Cháu biết rồi, tối nay Phàm không cần cơ thể cháu cháu sẽ chết cho hắn xem. Chuyện cha cháu không thể kéo dài, gần đây Chủ tịch xã kia lại đến hình như để ý đến cháu.
Thúy Nhi nói, giọng có chút nghẹn ngào.
- Ôi, một cô gái rất xinh đẹp cũng có thể là tai họa. Dễ dàng thu hút những kẻ trộm.
Ngưu Mãn nhăn mặt thở dài.
Ông ta rít một hơi thuố, nhìn Thúy Nhi một cái nói:
- Chủ tịch xã Trương chắc là muốn thêm tiền, tên khốn khiếp này chắc chưa từ bỏ ý định, muốn lấy càng nhiều tiền đồng. Y biết người nhà cháu chắc vẫn còn giấu. Tuy nhiên, Phàm hẳn là người có tâm. Tôi cũng nghĩ hắn đã quên chuyện này, không thể tượng tượng được buổi tối hắn chủ động gọi điện thoại hỏi việc này.Chỉ cần hắn chịu ra tay, chủ tịch xã Trương tính cái gì.
- Chú Ngưu Mãn, vừa rồi không phải hắn nói còn có một người bạn? Vậy phải làm sao bây giờ? Bạn chắc chắn cũng làm lãnh đạo, không thể đắc tội.
Lúc này Thúy Nhi nhắc nhở Ngưu Mãn.
- Ha ha, đừng nóng vội, vừa rồi tôi gọi điện thoại đến thôn Đông cách đây không xa. Trong thôn cũng có cô nàng dáng dấp không tồi, hơn nữa lần trước gặp trên núi đã nói qua việc này.
Phạm Ngưu Mãn nói.
- Ôi, chú, nếu bọn họ mỗi ngày đều đến đây thì sẽ không tìm thấy cô nào nữa.
Thúy Nhi có chút phẫn nộ, lo lắng nói.
- Ha ha, cháu cho là bọn họ mỗi ngày rảnh đều đến đây sao. Rất ít tới. Thỏ nhi tuyền xây cũng đã lâu Giám đốc Hà cũng chỉ tới vài lần.
Hơn nữa Giám đốc Hà thích liểu quả phu, mỗi lần đến tôi đều chuẩn bị cho y, không đổi người.
Đến giờ, tôi tìm không quá bốn cô nàng, tính ra mỗi năm hai người. Tìm cô nàng thì dễ nhưng để thích hợp với họ thì khó khăn.
May mắn bọn họ rất ít đến nếu không, thật đúng là có chút phiền phức.
Phạm Ngưu Mãn nói, lên xe Pieca đi đón người. Xe này tất nhiên là Hà Nghi Viễn cho.
- Đại ca, là chỗ kỳ lạ này sao. Đây không có nhà, không có cửa hàng có gì thoải mái? Quái, không phải là mời tôi ăn món ăn thôn quê chứ?
Trần Quân xuống xe, vẻ mặt khó hiểu.
- Đúng, đúng, chính là món ăn thôn quê, thuần khiết thiên nhiên, món ăn thôn quê.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, Phạm Ngưu Mãn đã chạy đến khom lưng chào.
Diệp Phàm thuận tay chỉ vào hộp thuốc và rượu, lão Phạm giả vờ từ chối, sau cũng không khách khi. Rượu và thuốc là đều đưa đi rồi. Lão Phạm trong lòng thoải mái, hộp thuốc và rượu này nếu đem ra cửa hàng bán sỉ thì cũng được mấy nghìn.
Y tìm một cô nàng cũng không phải mấy trăm đồng, thuần khiến cũng chỉ một ngàn là được. Đồ cũ thì nhiều nhất không vượt qua 500 đồng.
Hơn nữa, vẫn là đồ cũ chất lượng, không phải đi ra ngoài làm đồ rừng về.
Với điểm này, lão Phạm vẫn điều ra rất rõ trước. Y biết, khách mà Hà Nghi Viễn mang đến đây tất cả đều là quan lớn, sao có thể tùy tiện đưa một cô đến được. Nếu để người ta biết, còn không muốn rút da y. Cứ như vậy, kinh doanh này rất có lời.
Cho nên, lão Phạm không phải không muốn làm chuyện này, mà rất muốn làm. Chỉ có đều Hà sảnh trưởng dù sao mỗi người đều ngoài 50, năng lực kia cũng không nhiều. Cho nên, số lần tới đây cũng rất ít.
Mà lão Phạm tuyển chọn không ít người. Chỉ cần Hà sảnh trưởng điện thoại đến, đều có người hầu hạ.
Lão Phạm vẫn là người có quy củ. Sau khi Thỏ nhi tuyền xây dựng xong, y cũng chưa ngâm tắm một lần nào. Có lần con y trộm xuống tắm, thiếu chút nữa bị y đánh cho. Từ đó về sau, nhà họ Phạm không ai dám tắm ở thỏ nhi tuyền.
Như lời Phạm Ngưu Mãn nói thì phải dùng ân báo ân.Hà sảnh trưởng là ân nhân của mình, phải thanh thật báo ân. Mà Thỏ nhi tuyền chính là chỗ để lão Phạm phát tài, không qua loa được.
Diệp Phàm đến đây lần thứ ba, cho nên, cũng là ngựa quen đường cũ. Không cần lão Phạm chỉ đường Diệp Phàm tự đưa Trần Quân vào trong hang suối nước nóng.
- Không thể tượng tượng được đây lại có hang động. Đại ca thật đúng là biết hưởng thụ. Hơn nữa chỗ này bí ẩn, chắc chắn sẽ không bị đại tiểu thư Kiều phát hiện, ha ha ha…
Trần Quân cười phá lên.
- Cậu thì, chưa gì đã cho tôi không có chuyện gì chạy đến góc xa này xây một suối nước nóng. Đó là do các tiền bối trước làm, tôi cũng được một người bạn giới thiệu mới biết. Tuy nhiên mới đến vài lần thôi.
Diệp Phàm nghiêm túc nói, nhìn nhìn hai gian nhà gỗ nói:
- Tôi gian số 1 cậu gian số 2, chúng ta ăn uống nghỉ ngơi một phen, nghỉ ngơi một lát rồi đi Nam Lĩnh. Sáng mai tám giờ hẳn là sẽ đến.
- Được, tôi không khách sáo, đi ngâm trước, số hai thì số hai. Lão Đại ở số 1 là nên thế, Trần Quân tôi chỉ có thể số hai.
Trần Quân cười nói cởi quần áo, nhằm thẳng gian số hai mà đi.
Bởi vì lão Phạm đã bí mật nói với Diệp Phàm Thúy Nhi đang chờ ở gian số 1. Tuy Diệp Phàm chưa làm gì Thúy Nhi nhưng trong tiềm thức đã coi Thúy Nhi là người của hắn. không thể để người ngoài ăn bớt.
- Cô là ai, sao lại ở đây?
Diệp Phàm vừa cởi xong áo thì đột nhiên nghe giọng Trần Quân có chút bối rối và run sợ. Hơn nữa, thình thình một cái không ngờ Trần Quân đã chạy ra ngoài.
Chỉ vào gian số 2 nói:
- Đại… đại ca, bên trong sao lại có cô nàng?
Lúc này Diệp Phàm nhớ đến, có lẽ Trần Quân vẫn là trai tân, bởi vì Trần Quân vẫn chung tình với con gái của Đoàn Hải Thiên Đoàn Hạnh Nhi.
Nghe nói Đoàn Hạnh Nhi vẫn không cho Trần Quân, nói là chưa kết hôn, không cho. Mà trước đó Trần Quân vì Hạnh Nhi đi Ngũ Đài sơn làm hòa thượng. Trong tình trường Trần Quân khá mộc mạc. Vẫn nghe lời Đoàn Hạnh Nhi, không dám chạm vào Hạnh Nhi.
- Sao thế, cô này đó rất sạch sẽ, chắc không phải gà rừng linh tinh. Là lão Phạm tìm từ trong thôn ra, có lẽ vẫn thuần khiết, cậu cứ đụng luôn.
Diệp Phàm vẻ mặt đáng khinh, ha hả cười không ngừng.
- Việc này… tôi…
Trần Quân có chút do dự, y thật ra tin lời Diệp Phàm nói, nhìn Diệp Phàm một cái, nhìn gian số 2 một cái, vẫn có chút run.
- Sao thế, cậu vẫn muốn là trai tân sao?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, nhìn Trần Quân có chút kỳ lạ.
Bời vì chắc là vì nhìn thấy cô nàng vừa rồi nên đồ kia của Trần Quân đã nổi lên cao lều.
- Ai nói vậy, tôi chính là một trai tân, buồn cười, chỉ là xưa thôi, thời nhà trẻ.
Trần Quân không ngờ ngửa đầu lên, giống như không phải trai tân.
- Vậy cậu sẽ thế nào?
Diệp Phàm chỉ vào gian số 2.
- Tội sợ Hạnh Nhi phát hiện thì nguy, việc này ảnh hưởng đến tình cảm.
Trần Quân hiển nhiên nói dối.
- Ha ha, xem ra, tôi có chút qua loa, đem cậu đến đây làm hư. Vậy thôi vậy, cầu ở gian bên cạnh tắm rửa rồi ra ngoài chờ tôi.
Diệp Phàm cười bước vào gian số 1.
- Đại… đại ca… việc này…
Trần Quân nghẹn đỏ mặt, giọng ngập ngừng.
- Ha ha, cậu nhóc, muốn vào thì vào đi thôi. Cứ ngập ngừng giống đàn bà. Cậu cúi xuống nhìn xem thấy cái gì, còn dám nói dối trước mặt tôi. Phía dưới đã sớm bán đứng cậu rồi.
Diệp Phàm cười, giơ tay chỉ vào chỗ đó của Trần Quân, mở cửa đi vào.
- Mất mặt quá.
Trần Quân nói một câu, Diệp Phàm dùng tai dơi lắng nghe thấy Trần Quân cuối cùng đi vào gian số 2.
Ôi, có cô nàng trước mặt mấy người đàn ông có thể đừng được. Huống chi là có sắn, Diệp Phàm thở dài trong lòng.
Quay đầu nhìn lại, thấy Thúy Nhi hôm nay khác, thấy Diệp Phàm quay người lại, mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói:
- Phàm đến đây, Thúy Nhi rót rượu cho anh.
- Tốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, cũng không khách khí ngồi trong bồn, cầm chén rượu tự uống một ly, khen:
- Rượu ngon, ở đây rượu xái cũng ngon.
- Phàm, nếu lái xe thì uống ít.
Thúy Nhi dịu dàng như nước, nhưng trong nước lại mang đậm chút ngượng ngùng. Uống vào mấy chén, ăn một chút. Diệp Phàm hứng thú.
Nhẹ nhàng giơ tay ra, nhẹn nhàng nắm viên cỏ nhỏ. Cả người Thúy Nhi run lên, không nói gì.
Hơn nữa, giơ tay ra sao, chiếc yếm không ngờ rơi xuống, lộ ra hai ngọn núi, hơi run sợ nhẹ nhàng trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm giơ tay ra, nhẹ nhàng nhéo vài cái vào hai ngọn núi kia, lập tức Thúy Nhi ửng hồng cả cổ, hình như ngọn núi cũng đỏ lên.
Xem ra Thúy Nhi cũng bị kích động, dù sao cũng là cô nàng chưa trải qua chuyện này, không khiêu khích nổi cao thủ tình trường như Diệp Phàm.
- - Phàm…
Thúy Nhi nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, giơ tay đẩy mạnh. Kia thật sâu kênh rạnh một mảng cỏ thơm, có thể làm người ta hộc máu mũi.
Đúng lúc này, gian bên cạnh vang lên tiếng thở gấp và tiếng nước ồn ào. Hẳn là Trần Quân khó dừng nổi đã bắn chết địch. Tình hình chiến đấu hình như khá mãnh liệt. Nhưng hình như không bao lâu, gần mười giây bên kia không ngờ không có chút động tĩnh.
- Quái, chẳng lẽ Trần Quân đã tước vũ khí đầu hàng như vậy. không thể nào, đường đường là cao thủ ngũ đẳng, cao thủ có thể giết người không nháy mát chẳng lẽ lại đầu hàng trên bụng đàn bà. Không thể tin nổi, Trần Quân không phải là không được chứ? Một tay già đời sao lại thế?
Bàn tay Diệp Phàm vừa vuốt vẻ Thúy Nhi vừa nghĩ.
Thúy Nhi nhẹ nhàng cắn lên ngực Diệp Phàm. Lập tức cả người Diệp Phàm căng lên, phía dưới của hắn cũng nổi lên.
Quan Thuật
Thúy Nhi nói, giọng có chút nghẹn ngào.
- Ôi, một cô gái rất xinh đẹp cũng có thể là tai họa. Dễ dàng thu hút những kẻ trộm.
Ngưu Mãn nhăn mặt thở dài.
Ông ta rít một hơi thuố, nhìn Thúy Nhi một cái nói:
- Chủ tịch xã Trương chắc là muốn thêm tiền, tên khốn khiếp này chắc chưa từ bỏ ý định, muốn lấy càng nhiều tiền đồng. Y biết người nhà cháu chắc vẫn còn giấu. Tuy nhiên, Phàm hẳn là người có tâm. Tôi cũng nghĩ hắn đã quên chuyện này, không thể tượng tượng được buổi tối hắn chủ động gọi điện thoại hỏi việc này.Chỉ cần hắn chịu ra tay, chủ tịch xã Trương tính cái gì.
- Chú Ngưu Mãn, vừa rồi không phải hắn nói còn có một người bạn? Vậy phải làm sao bây giờ? Bạn chắc chắn cũng làm lãnh đạo, không thể đắc tội.
Lúc này Thúy Nhi nhắc nhở Ngưu Mãn.
- Ha ha, đừng nóng vội, vừa rồi tôi gọi điện thoại đến thôn Đông cách đây không xa. Trong thôn cũng có cô nàng dáng dấp không tồi, hơn nữa lần trước gặp trên núi đã nói qua việc này.
Phạm Ngưu Mãn nói.
- Ôi, chú, nếu bọn họ mỗi ngày đều đến đây thì sẽ không tìm thấy cô nào nữa.
Thúy Nhi có chút phẫn nộ, lo lắng nói.
- Ha ha, cháu cho là bọn họ mỗi ngày rảnh đều đến đây sao. Rất ít tới. Thỏ nhi tuyền xây cũng đã lâu Giám đốc Hà cũng chỉ tới vài lần.
Hơn nữa Giám đốc Hà thích liểu quả phu, mỗi lần đến tôi đều chuẩn bị cho y, không đổi người.
Đến giờ, tôi tìm không quá bốn cô nàng, tính ra mỗi năm hai người. Tìm cô nàng thì dễ nhưng để thích hợp với họ thì khó khăn.
May mắn bọn họ rất ít đến nếu không, thật đúng là có chút phiền phức.
Phạm Ngưu Mãn nói, lên xe Pieca đi đón người. Xe này tất nhiên là Hà Nghi Viễn cho.
- Đại ca, là chỗ kỳ lạ này sao. Đây không có nhà, không có cửa hàng có gì thoải mái? Quái, không phải là mời tôi ăn món ăn thôn quê chứ?
Trần Quân xuống xe, vẻ mặt khó hiểu.
- Đúng, đúng, chính là món ăn thôn quê, thuần khiết thiên nhiên, món ăn thôn quê.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, Phạm Ngưu Mãn đã chạy đến khom lưng chào.
Diệp Phàm thuận tay chỉ vào hộp thuốc và rượu, lão Phạm giả vờ từ chối, sau cũng không khách khi. Rượu và thuốc là đều đưa đi rồi. Lão Phạm trong lòng thoải mái, hộp thuốc và rượu này nếu đem ra cửa hàng bán sỉ thì cũng được mấy nghìn.
Y tìm một cô nàng cũng không phải mấy trăm đồng, thuần khiến cũng chỉ một ngàn là được. Đồ cũ thì nhiều nhất không vượt qua 500 đồng.
Hơn nữa, vẫn là đồ cũ chất lượng, không phải đi ra ngoài làm đồ rừng về.
Với điểm này, lão Phạm vẫn điều ra rất rõ trước. Y biết, khách mà Hà Nghi Viễn mang đến đây tất cả đều là quan lớn, sao có thể tùy tiện đưa một cô đến được. Nếu để người ta biết, còn không muốn rút da y. Cứ như vậy, kinh doanh này rất có lời.
Cho nên, lão Phạm không phải không muốn làm chuyện này, mà rất muốn làm. Chỉ có đều Hà sảnh trưởng dù sao mỗi người đều ngoài 50, năng lực kia cũng không nhiều. Cho nên, số lần tới đây cũng rất ít.
Mà lão Phạm tuyển chọn không ít người. Chỉ cần Hà sảnh trưởng điện thoại đến, đều có người hầu hạ.
Lão Phạm vẫn là người có quy củ. Sau khi Thỏ nhi tuyền xây dựng xong, y cũng chưa ngâm tắm một lần nào. Có lần con y trộm xuống tắm, thiếu chút nữa bị y đánh cho. Từ đó về sau, nhà họ Phạm không ai dám tắm ở thỏ nhi tuyền.
Như lời Phạm Ngưu Mãn nói thì phải dùng ân báo ân.Hà sảnh trưởng là ân nhân của mình, phải thanh thật báo ân. Mà Thỏ nhi tuyền chính là chỗ để lão Phạm phát tài, không qua loa được.
Diệp Phàm đến đây lần thứ ba, cho nên, cũng là ngựa quen đường cũ. Không cần lão Phạm chỉ đường Diệp Phàm tự đưa Trần Quân vào trong hang suối nước nóng.
- Không thể tượng tượng được đây lại có hang động. Đại ca thật đúng là biết hưởng thụ. Hơn nữa chỗ này bí ẩn, chắc chắn sẽ không bị đại tiểu thư Kiều phát hiện, ha ha ha…
Trần Quân cười phá lên.
- Cậu thì, chưa gì đã cho tôi không có chuyện gì chạy đến góc xa này xây một suối nước nóng. Đó là do các tiền bối trước làm, tôi cũng được một người bạn giới thiệu mới biết. Tuy nhiên mới đến vài lần thôi.
Diệp Phàm nghiêm túc nói, nhìn nhìn hai gian nhà gỗ nói:
- Tôi gian số 1 cậu gian số 2, chúng ta ăn uống nghỉ ngơi một phen, nghỉ ngơi một lát rồi đi Nam Lĩnh. Sáng mai tám giờ hẳn là sẽ đến.
- Được, tôi không khách sáo, đi ngâm trước, số hai thì số hai. Lão Đại ở số 1 là nên thế, Trần Quân tôi chỉ có thể số hai.
Trần Quân cười nói cởi quần áo, nhằm thẳng gian số hai mà đi.
Bởi vì lão Phạm đã bí mật nói với Diệp Phàm Thúy Nhi đang chờ ở gian số 1. Tuy Diệp Phàm chưa làm gì Thúy Nhi nhưng trong tiềm thức đã coi Thúy Nhi là người của hắn. không thể để người ngoài ăn bớt.
- Cô là ai, sao lại ở đây?
Diệp Phàm vừa cởi xong áo thì đột nhiên nghe giọng Trần Quân có chút bối rối và run sợ. Hơn nữa, thình thình một cái không ngờ Trần Quân đã chạy ra ngoài.
Chỉ vào gian số 2 nói:
- Đại… đại ca, bên trong sao lại có cô nàng?
Lúc này Diệp Phàm nhớ đến, có lẽ Trần Quân vẫn là trai tân, bởi vì Trần Quân vẫn chung tình với con gái của Đoàn Hải Thiên Đoàn Hạnh Nhi.
Nghe nói Đoàn Hạnh Nhi vẫn không cho Trần Quân, nói là chưa kết hôn, không cho. Mà trước đó Trần Quân vì Hạnh Nhi đi Ngũ Đài sơn làm hòa thượng. Trong tình trường Trần Quân khá mộc mạc. Vẫn nghe lời Đoàn Hạnh Nhi, không dám chạm vào Hạnh Nhi.
- Sao thế, cô này đó rất sạch sẽ, chắc không phải gà rừng linh tinh. Là lão Phạm tìm từ trong thôn ra, có lẽ vẫn thuần khiết, cậu cứ đụng luôn.
Diệp Phàm vẻ mặt đáng khinh, ha hả cười không ngừng.
- Việc này… tôi…
Trần Quân có chút do dự, y thật ra tin lời Diệp Phàm nói, nhìn Diệp Phàm một cái, nhìn gian số 2 một cái, vẫn có chút run.
- Sao thế, cậu vẫn muốn là trai tân sao?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, nhìn Trần Quân có chút kỳ lạ.
Bời vì chắc là vì nhìn thấy cô nàng vừa rồi nên đồ kia của Trần Quân đã nổi lên cao lều.
- Ai nói vậy, tôi chính là một trai tân, buồn cười, chỉ là xưa thôi, thời nhà trẻ.
Trần Quân không ngờ ngửa đầu lên, giống như không phải trai tân.
- Vậy cậu sẽ thế nào?
Diệp Phàm chỉ vào gian số 2.
- Tội sợ Hạnh Nhi phát hiện thì nguy, việc này ảnh hưởng đến tình cảm.
Trần Quân hiển nhiên nói dối.
- Ha ha, xem ra, tôi có chút qua loa, đem cậu đến đây làm hư. Vậy thôi vậy, cầu ở gian bên cạnh tắm rửa rồi ra ngoài chờ tôi.
Diệp Phàm cười bước vào gian số 1.
- Đại… đại ca… việc này…
Trần Quân nghẹn đỏ mặt, giọng ngập ngừng.
- Ha ha, cậu nhóc, muốn vào thì vào đi thôi. Cứ ngập ngừng giống đàn bà. Cậu cúi xuống nhìn xem thấy cái gì, còn dám nói dối trước mặt tôi. Phía dưới đã sớm bán đứng cậu rồi.
Diệp Phàm cười, giơ tay chỉ vào chỗ đó của Trần Quân, mở cửa đi vào.
- Mất mặt quá.
Trần Quân nói một câu, Diệp Phàm dùng tai dơi lắng nghe thấy Trần Quân cuối cùng đi vào gian số 2.
Ôi, có cô nàng trước mặt mấy người đàn ông có thể đừng được. Huống chi là có sắn, Diệp Phàm thở dài trong lòng.
Quay đầu nhìn lại, thấy Thúy Nhi hôm nay khác, thấy Diệp Phàm quay người lại, mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói:
- Phàm đến đây, Thúy Nhi rót rượu cho anh.
- Tốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, cũng không khách khí ngồi trong bồn, cầm chén rượu tự uống một ly, khen:
- Rượu ngon, ở đây rượu xái cũng ngon.
- Phàm, nếu lái xe thì uống ít.
Thúy Nhi dịu dàng như nước, nhưng trong nước lại mang đậm chút ngượng ngùng. Uống vào mấy chén, ăn một chút. Diệp Phàm hứng thú.
Nhẹ nhàng giơ tay ra, nhẹn nhàng nắm viên cỏ nhỏ. Cả người Thúy Nhi run lên, không nói gì.
Hơn nữa, giơ tay ra sao, chiếc yếm không ngờ rơi xuống, lộ ra hai ngọn núi, hơi run sợ nhẹ nhàng trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm giơ tay ra, nhẹ nhàng nhéo vài cái vào hai ngọn núi kia, lập tức Thúy Nhi ửng hồng cả cổ, hình như ngọn núi cũng đỏ lên.
Xem ra Thúy Nhi cũng bị kích động, dù sao cũng là cô nàng chưa trải qua chuyện này, không khiêu khích nổi cao thủ tình trường như Diệp Phàm.
- - Phàm…
Thúy Nhi nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, giơ tay đẩy mạnh. Kia thật sâu kênh rạnh một mảng cỏ thơm, có thể làm người ta hộc máu mũi.
Đúng lúc này, gian bên cạnh vang lên tiếng thở gấp và tiếng nước ồn ào. Hẳn là Trần Quân khó dừng nổi đã bắn chết địch. Tình hình chiến đấu hình như khá mãnh liệt. Nhưng hình như không bao lâu, gần mười giây bên kia không ngờ không có chút động tĩnh.
- Quái, chẳng lẽ Trần Quân đã tước vũ khí đầu hàng như vậy. không thể nào, đường đường là cao thủ ngũ đẳng, cao thủ có thể giết người không nháy mát chẳng lẽ lại đầu hàng trên bụng đàn bà. Không thể tin nổi, Trần Quân không phải là không được chứ? Một tay già đời sao lại thế?
Bàn tay Diệp Phàm vừa vuốt vẻ Thúy Nhi vừa nghĩ.
Thúy Nhi nhẹ nhàng cắn lên ngực Diệp Phàm. Lập tức cả người Diệp Phàm căng lên, phía dưới của hắn cũng nổi lên.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1612: Chẳng lẽ không được?
9.2/10 từ 43 lượt.