Quan Thuật
Chương 1577: Lăn như hồ lô
-Điều kiện thứ nhất tôi đồng ý, tuy nhiên, điều kiện sau theo lý thuyết thì địa phương ủng hộ quân đội xây dựng cũng được. Tuy nhiên, cái ủng hộ mà anh nói, rốt cuộc là bao nhiêu chứ?
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng, sớm đã thấu hiểu những toan tính trong lòng Diêm Cương rồi.
Tên này sắp đến trường Thuyền Chính nhậm chức, nếu có tiền, đương nhiên sẽ để lại ấn tượng tốt với trường Thuyền Chính. Vô hình trung sẽ tăng thêm cấp bậc cho mình.
-Tôi biết gần đây Khu Hồng Liên được tỉnh cấp vài trăm triệu, tôi cũng chẳng muốn chơi trò sư tử ngoạm, chỉ cần ủng hộ ba mươi triệu cho chúng tôi tu sửa là được, anh thấy thế nào?
Diêm Cương đúng là biết cách đòi hỏi thật.
-Tám mươi triệu được không?
Diệp Phàm thản nhiên liếc nhìn Diêm Cương một cái, cười nói.
-Tôi không hiểu ý Bí thư Diệp?
Diêm Cương không bị số tiền lớn làm mờ mắt. Liếc nhìn Diệp Phàm, hỏi.
-Rất đơn giản, chẳng phải nếu các anh thắng các anh cần được ủng hộ sao, cái này cả hai bên đều như vậy đúng không nào?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
-Anh nói?
Diêm Thế Dân hừ một tiếng.
-Các người mà thua, Cửu Hoàn võ quán sẽ là của tôi.
Diệp Phàm vừa nói câu này, đám đệ tử bên dưới lập tức nhao nhao lên.
Có người hét to:
-Mày là cái rắm gì, dám đòi võ quán, mày chịu nổi hả?
-Đúng vậy! Ăn gan hùm rồi à! Dám đòi võ quán. Biết Cửu Hoàn võ quán có bao nhiêu năm lịch sử rồi không? Tao sợ cái lũ không biết sống chết tụi mày sẽ bị dọa chết đó.
Một lão già hét to.
-Haha, không dám đáp ứng thì thôi vậy.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
Đúng lúc này, từ trong đình nhỏ phía đối diện đột nhiên truyền tến một tiếng động. Âm thanh đó truyền thẳng vào tai Diệp Phàm.
Diệp Phàm thi triển mắt ưng nhìn qua, thấy trong đình có một ông lão râu vàng đang ngồi.
Da mặt nhăn nheo như vỏ thông già, nhưng, đôi tay tương đối trắng, đầu ngón tay móc vào dây đàn phát ra tiếng động.
Dường như ám chỉ gì đó. Tuy nhiên Diệp Phàm cảm thấy trong tiếng động đó có chứa một tia nội tức. Trong lòng nghĩ lẽ nào lão già này mới là cao thủ ẩn nấp của Cửu Hoàn võ quán...
-Đồng ý
Diêm Thế Dân nghe được tiếng động, giống như đã được cho phép.
Cuối cùng không hề nghĩ ngợi gì, gật đầu thẳng. Giao một mật thư đóng dấu vào. Không lâu sau hai bên đều ký kết xong.
-Mời!
Diêm Cương nói với Lý Cường, vẻ mặt nghiêm túc.
Tên này, lúc đấu võ không có vẻ thô lỗ nữa, ngược lại rất cẩn thận.
-Mời!
Lý Cường cũng chắp tay, dù sao cũng là khách, cũng không khách khí nữa. Bay lên đá một chân vào đầu Diêm Cương.
-Hừ!
Tuy nhiên, bàn vệ kinh nghiệm đối chiến thì Diêm Cương dĩ nhiên không bằng Lý Cường. Vì Lý Cường vốn lăn lộn giang hộ. Số người bị cậu ta đả thương không ít, tuy nói chưa từng giết người, nhưng cũng gần đến mức đó rồi.
Lý Cường rất thoogn minh, chân kia bèn đá mạnh xuống đất, cả người đột nhiên búng lên cao chừng hai mét. Nhắm thẳng vào nắm đấm của Diêm Cương đá thẳng vào. Xoạt, bộp một tiếng, cả hai va vào nhau, tư thế cũng có chút buồn cười, dường như hai chân của Lý Cường đang đứng trên nắm đấm hình tròn của Diêm Cương.
Sức nặng của cơ thể Lý Cường cộng thêm trọng lượng của hai chân ép xuống.
Diêm Cương bị ép đến mức hai chân không còn chống đỡ được nữa.
-Đại sư huynh cố lên!
Lúc này, cả trăm đệ tử mặc đồ đen kêu lên, trợ uy cho Diêm Cương.
-Cố lên, nói đúng lắm!
Lý Cường rống lên một tiếng, giống như hổ gầm. Hai chân đột nhiên tạo thành hình chữ thập, kẹp lấy hai tay của Diêm Cương. Lý Cường nhóe cái đã bay lên không trung.
Diêm Cương theo quán tính lăn nửa vòng.
Đến lúc y vất vả rút được hai tay ra khỏi hai chân của Lý Cường đã thấy trên tay bị bầm tím. Hơn nữa, vừa dùng sức, đã có cảm giác hai tay đều sắp nứt ra vậy. Xem ra, khớp xuong đầu ngón tay chắc chắn đã gãy rồi.
Các đệ tử áo đen hò hét.
-Tứ Hoàn sáo đính!
Diêm Cương giận dữ, hai mắt trợn to. Đột nhiên quét mạnh trên đất. Cả người co thành hình cầu bắn lên không trung gần hai mét.
Lập tức đã cao hơn đầu Lý Cường, cơ thể y đột nhiên bắn ra. Từ hình tròn thành nửa hình tròn. Hơn nữa hai tay và hai chân lại ở cạnh nhau một cách kỳ diệu, tạo thành bốn hình tròn hư ảo, chụp về phía đầu của Lý Cường.
-Đúng là có tài, chiêu thức này hơi giống huyết trích tử Ung Chính triều Thanh dùng, chuyên dùng để chụp đầu.
Diệp Phàm nhỏ giọng nói.
-Không biết Lý Cường có thoát khỏi bốn vòng tròn này không? Cửu Hoàn võ quán cũng đặc biệt quá. Chiêu thức này đúng là tàn nhẫn, chỗ nào cũng hình tròn, hơn nữa toàn muốn chụp lấy người ta. Cái này là trong trường hợp không có vũ khí, nếu có vu khí, những vòng tròn không phải càng có uy lực lớn hơn sao.
Phí Nhất Độ khen một câu.
Lý Cường khá lắm, không ngờ đột nhiên lại xông lên trên. Da đầu cứng như đầu hỏa tiễn xông ra khỏi bốn vòng tròn của Diêm Cương.
Diêm Cương bị cậu ta ủi một cái thật mạnh, cả người lộn mèo, rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Xem ra, tứ hoàn thuật này cũng rất phí sức.
Lý Cường nhìn cũng tương đối thảm, tóc tai rối tung, máu mũi cũng chảy khắp nơi, làm cho người ta có cảm giác người này bị đánh cho đầu đầy máu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Dường như, Lý Cường tạm thời thua rồi.
-Hay, đại sư huynh đúng là đại sư huynh, hay!
Những âm thanh này liên tiếp vang lên. Các đệ tử hắc y đều võ tay, đắc ý nhìn đám Diệp Phàm. Chắc hẳn các đệ tử nghĩ, học phí một ngàn một năm cũng đáng tiền.
Tuy nhiên, đúng lúc này, trong đình lại truyền ra tiếng động. Diêm Thế Dân vừa nghe, bèn nhíu mày. Nhìn con trai Diêm Cương một cái định nói gì đó. Nhưng, hiển nhiên Lý Cường không cho gã cơ hội.
-A!
Lý Cường rống to một tiếng, đá chân qua. Diêm Cương hơi sững sốt, tuy nhiên, chân Lý Cường đã bay tới. Diêm Cương còn chưa kịp phản ứng, đã như quả bóng cao su bị Lý Cường đá bay đi hơn năm mét.
Bạch mấy tiếng, Diêm Cương bắn vào vũng bùn, sau khi vẩy hết bùn lầy, bùn tan đi hết, nhìn lại Diêm Cương, cả người đều dính bùn giống như một ông lão râu vàng. Hơn nữa, mũi cũng ứa máu, bùn dính máu, keo lại giống như trên mặt dùng bùn và máu làm hồ trét lên vậy.
-Thằng nhãi, đây là Lý Cường tao cho mày thành đống bùn đó.
Đám đệ tử áo đen vội vàng đỡ Diêm Cương dậy, tuy nhiên, gã dường như không còn đứng vững nữa. Hai chân run run, không đứng được. Cuối cùng, không thể không đem ghế đến miễn cưỡng ngồi xuống.
-Tôi thua rồi!
Diêm Cương mới khó khan thốt ra ba tiếng, vẻ mặt xám như tro và vô cùng khó chịu. Tuy nhiên, người này cũng có thể coi là cứng rắn, dung cảm nhận thua.
Lúc này đệ tử Diêm gia rốt cuộc cũng hiểu rõ, rõ ràng là lúc nãy bộ dạng của Lý Cường thê thảm như vậy cơ mà. Chắc chắn Lý Cường đã dồn hết sức vào cú đá cuối. Cho nên, bộ dạng thê thảm lúc trước có thể kêu là bước đệm.
Trận đấu của Lô Vĩ và Diêm Thế Dân văn nhã hơn nhiều. Hai người không ngờ lại chơi Thái cực thôi thủ. Kỳ thực không phải Thái cực thôi thủ. Chỉ tương tự nhau thôi, hai người bốn tay giằng co nhau, đẩy qua đẩy lại như mài dao.
Nếu nói về mức độ thuần hậu của nội tức, Lô Vĩ không bằng Diêm Thế Dân. Tuy nhiên, Lô Vĩ thắng bởi sức sống tuổi trẻ. Hơn nữa, nói về góc độ, Diêm Thế Dân cũng già rồi, chẳng bằng Lô Vĩ được. hai người đẩy tới đẩy lui mấy chục hiệp rất lao lực, trán hai người đều toát hết mồ hôi, chảy xuống hai bên má.
Giờ phút này, người của cả hội trường đều nín thở, cũng chẳng có ai cổ vũ. Chắc hẳn sợ quấy rầy Diêm Thế Dân.
-Khai!
Lô Vĩ quát một tiếng, dùng chiêu thức Khai Bi Thủ của Lôi gia.
Két một tiếng, một âm thanh giống như tiếng vải bị xé vang lên, vẻ mặt già nua của Diêm Thế Dân lập tức đỏ ửng.
Bởi vì, ống tay áo của ông ta bị Lô Vĩ xé mất một mảnh. Cả cánh tay đều lộ ra ngoài. Cái này, đối với loại người tự cao cho mình là đại sư như gã mà nói tương đương với bị người ta cởi hết đồ ra, dĩ nhiên sắc mặt vô cùng khó coi.
-Hoàn!
Diêm Thế Dân nổi giận, một tiếng quát vang lên, hai tay đột nhiên hợp thành một vòng tròn hướng về phía phần eo của Lô Vĩ. Lô Vĩ muốn tránh, nhưng kỳ lạ là không tránh được. Phần eo đã bị Diêm Thế Dân khóa lại.
Lô Vĩ tránh trái tránh phải, lùi chân muốn thoát ra. Kỳ lạ là, Diêm Thế Dân giờ phút này da giống như da trâu, dán chặt vào Lô Vĩ.
Lô Vĩ nhảy lên cao nửa mét, gã cũng nhảy lên theo. Lô Vĩ xoay vòng tròn. Diêm Thế Dân cũng xoay tròn theo.
Hơn nữa, Lô Vĩ xoay tròn rất tốn sức, vì phần eo bị giữ chặt, giống như bị trăn quấn.
Huống chi, Lô Vĩ cảm giác như eo mình càng lúc càng bị giữ chặt, đến mức không hít thở nổi.
Nét mặt già nua của Diêm Thế Dân cũng đỏ bừng, giống như đốm lửa. Đem toàn bộ sức lực dồn ở thắt lung của Lô Vĩ. Lão già này quyết định ép chết Lô Vĩ.
-Lão già kia!
Lô Vĩ lớn tiếng mắng một câu, dùng toàn bộ sức lực, dồn xuống chân, toàn bộ cơ thể ngã xuống đất, Lô Vĩ như hồ lô lăn trên mặt đất.
Chiêu Lừa lười lăn đúng là có hiệu quả. Vì Diêm Thế Dân dán sát vào Lô Vĩ. Lô Vĩ lăn một vòng, thì toàn bộ đau đớn ấy cũng dồn hết lên người Diêm Thế Dân. Lô Vĩ càng cố sức hơn. Dùng chân vẫy đạp lien tục.
Lập tức, cả hai như hồ lô lăn trên đất, ước chừng giằng co cũng năm phút, bùn sình dính lên người của cả hai đã làm cho cả hai không còn ra hình người nữa.
Quan Thuật
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng, sớm đã thấu hiểu những toan tính trong lòng Diêm Cương rồi.
Tên này sắp đến trường Thuyền Chính nhậm chức, nếu có tiền, đương nhiên sẽ để lại ấn tượng tốt với trường Thuyền Chính. Vô hình trung sẽ tăng thêm cấp bậc cho mình.
-Tôi biết gần đây Khu Hồng Liên được tỉnh cấp vài trăm triệu, tôi cũng chẳng muốn chơi trò sư tử ngoạm, chỉ cần ủng hộ ba mươi triệu cho chúng tôi tu sửa là được, anh thấy thế nào?
Diêm Cương đúng là biết cách đòi hỏi thật.
-Tám mươi triệu được không?
Diệp Phàm thản nhiên liếc nhìn Diêm Cương một cái, cười nói.
-Tôi không hiểu ý Bí thư Diệp?
Diêm Cương không bị số tiền lớn làm mờ mắt. Liếc nhìn Diệp Phàm, hỏi.
-Rất đơn giản, chẳng phải nếu các anh thắng các anh cần được ủng hộ sao, cái này cả hai bên đều như vậy đúng không nào?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
-Anh nói?
Diêm Thế Dân hừ một tiếng.
-Các người mà thua, Cửu Hoàn võ quán sẽ là của tôi.
Diệp Phàm vừa nói câu này, đám đệ tử bên dưới lập tức nhao nhao lên.
Có người hét to:
-Mày là cái rắm gì, dám đòi võ quán, mày chịu nổi hả?
-Đúng vậy! Ăn gan hùm rồi à! Dám đòi võ quán. Biết Cửu Hoàn võ quán có bao nhiêu năm lịch sử rồi không? Tao sợ cái lũ không biết sống chết tụi mày sẽ bị dọa chết đó.
Một lão già hét to.
-Haha, không dám đáp ứng thì thôi vậy.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
Đúng lúc này, từ trong đình nhỏ phía đối diện đột nhiên truyền tến một tiếng động. Âm thanh đó truyền thẳng vào tai Diệp Phàm.
Diệp Phàm thi triển mắt ưng nhìn qua, thấy trong đình có một ông lão râu vàng đang ngồi.
Da mặt nhăn nheo như vỏ thông già, nhưng, đôi tay tương đối trắng, đầu ngón tay móc vào dây đàn phát ra tiếng động.
Dường như ám chỉ gì đó. Tuy nhiên Diệp Phàm cảm thấy trong tiếng động đó có chứa một tia nội tức. Trong lòng nghĩ lẽ nào lão già này mới là cao thủ ẩn nấp của Cửu Hoàn võ quán...
-Đồng ý
Diêm Thế Dân nghe được tiếng động, giống như đã được cho phép.
Cuối cùng không hề nghĩ ngợi gì, gật đầu thẳng. Giao một mật thư đóng dấu vào. Không lâu sau hai bên đều ký kết xong.
-Mời!
Diêm Cương nói với Lý Cường, vẻ mặt nghiêm túc.
Tên này, lúc đấu võ không có vẻ thô lỗ nữa, ngược lại rất cẩn thận.
-Mời!
Lý Cường cũng chắp tay, dù sao cũng là khách, cũng không khách khí nữa. Bay lên đá một chân vào đầu Diêm Cương.
-Hừ!
Tuy nhiên, bàn vệ kinh nghiệm đối chiến thì Diêm Cương dĩ nhiên không bằng Lý Cường. Vì Lý Cường vốn lăn lộn giang hộ. Số người bị cậu ta đả thương không ít, tuy nói chưa từng giết người, nhưng cũng gần đến mức đó rồi.
Lý Cường rất thoogn minh, chân kia bèn đá mạnh xuống đất, cả người đột nhiên búng lên cao chừng hai mét. Nhắm thẳng vào nắm đấm của Diêm Cương đá thẳng vào. Xoạt, bộp một tiếng, cả hai va vào nhau, tư thế cũng có chút buồn cười, dường như hai chân của Lý Cường đang đứng trên nắm đấm hình tròn của Diêm Cương.
Sức nặng của cơ thể Lý Cường cộng thêm trọng lượng của hai chân ép xuống.
Diêm Cương bị ép đến mức hai chân không còn chống đỡ được nữa.
-Đại sư huynh cố lên!
Lúc này, cả trăm đệ tử mặc đồ đen kêu lên, trợ uy cho Diêm Cương.
-Cố lên, nói đúng lắm!
Lý Cường rống lên một tiếng, giống như hổ gầm. Hai chân đột nhiên tạo thành hình chữ thập, kẹp lấy hai tay của Diêm Cương. Lý Cường nhóe cái đã bay lên không trung.
Diêm Cương theo quán tính lăn nửa vòng.
Đến lúc y vất vả rút được hai tay ra khỏi hai chân của Lý Cường đã thấy trên tay bị bầm tím. Hơn nữa, vừa dùng sức, đã có cảm giác hai tay đều sắp nứt ra vậy. Xem ra, khớp xuong đầu ngón tay chắc chắn đã gãy rồi.
Các đệ tử áo đen hò hét.
-Tứ Hoàn sáo đính!
Diêm Cương giận dữ, hai mắt trợn to. Đột nhiên quét mạnh trên đất. Cả người co thành hình cầu bắn lên không trung gần hai mét.
Lập tức đã cao hơn đầu Lý Cường, cơ thể y đột nhiên bắn ra. Từ hình tròn thành nửa hình tròn. Hơn nữa hai tay và hai chân lại ở cạnh nhau một cách kỳ diệu, tạo thành bốn hình tròn hư ảo, chụp về phía đầu của Lý Cường.
-Đúng là có tài, chiêu thức này hơi giống huyết trích tử Ung Chính triều Thanh dùng, chuyên dùng để chụp đầu.
Diệp Phàm nhỏ giọng nói.
-Không biết Lý Cường có thoát khỏi bốn vòng tròn này không? Cửu Hoàn võ quán cũng đặc biệt quá. Chiêu thức này đúng là tàn nhẫn, chỗ nào cũng hình tròn, hơn nữa toàn muốn chụp lấy người ta. Cái này là trong trường hợp không có vũ khí, nếu có vu khí, những vòng tròn không phải càng có uy lực lớn hơn sao.
Phí Nhất Độ khen một câu.
Lý Cường khá lắm, không ngờ đột nhiên lại xông lên trên. Da đầu cứng như đầu hỏa tiễn xông ra khỏi bốn vòng tròn của Diêm Cương.
Diêm Cương bị cậu ta ủi một cái thật mạnh, cả người lộn mèo, rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Xem ra, tứ hoàn thuật này cũng rất phí sức.
Lý Cường nhìn cũng tương đối thảm, tóc tai rối tung, máu mũi cũng chảy khắp nơi, làm cho người ta có cảm giác người này bị đánh cho đầu đầy máu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Dường như, Lý Cường tạm thời thua rồi.
-Hay, đại sư huynh đúng là đại sư huynh, hay!
Những âm thanh này liên tiếp vang lên. Các đệ tử hắc y đều võ tay, đắc ý nhìn đám Diệp Phàm. Chắc hẳn các đệ tử nghĩ, học phí một ngàn một năm cũng đáng tiền.
Tuy nhiên, đúng lúc này, trong đình lại truyền ra tiếng động. Diêm Thế Dân vừa nghe, bèn nhíu mày. Nhìn con trai Diêm Cương một cái định nói gì đó. Nhưng, hiển nhiên Lý Cường không cho gã cơ hội.
-A!
Lý Cường rống to một tiếng, đá chân qua. Diêm Cương hơi sững sốt, tuy nhiên, chân Lý Cường đã bay tới. Diêm Cương còn chưa kịp phản ứng, đã như quả bóng cao su bị Lý Cường đá bay đi hơn năm mét.
Bạch mấy tiếng, Diêm Cương bắn vào vũng bùn, sau khi vẩy hết bùn lầy, bùn tan đi hết, nhìn lại Diêm Cương, cả người đều dính bùn giống như một ông lão râu vàng. Hơn nữa, mũi cũng ứa máu, bùn dính máu, keo lại giống như trên mặt dùng bùn và máu làm hồ trét lên vậy.
-Thằng nhãi, đây là Lý Cường tao cho mày thành đống bùn đó.
Đám đệ tử áo đen vội vàng đỡ Diêm Cương dậy, tuy nhiên, gã dường như không còn đứng vững nữa. Hai chân run run, không đứng được. Cuối cùng, không thể không đem ghế đến miễn cưỡng ngồi xuống.
-Tôi thua rồi!
Diêm Cương mới khó khan thốt ra ba tiếng, vẻ mặt xám như tro và vô cùng khó chịu. Tuy nhiên, người này cũng có thể coi là cứng rắn, dung cảm nhận thua.
Lúc này đệ tử Diêm gia rốt cuộc cũng hiểu rõ, rõ ràng là lúc nãy bộ dạng của Lý Cường thê thảm như vậy cơ mà. Chắc chắn Lý Cường đã dồn hết sức vào cú đá cuối. Cho nên, bộ dạng thê thảm lúc trước có thể kêu là bước đệm.
Trận đấu của Lô Vĩ và Diêm Thế Dân văn nhã hơn nhiều. Hai người không ngờ lại chơi Thái cực thôi thủ. Kỳ thực không phải Thái cực thôi thủ. Chỉ tương tự nhau thôi, hai người bốn tay giằng co nhau, đẩy qua đẩy lại như mài dao.
Nếu nói về mức độ thuần hậu của nội tức, Lô Vĩ không bằng Diêm Thế Dân. Tuy nhiên, Lô Vĩ thắng bởi sức sống tuổi trẻ. Hơn nữa, nói về góc độ, Diêm Thế Dân cũng già rồi, chẳng bằng Lô Vĩ được. hai người đẩy tới đẩy lui mấy chục hiệp rất lao lực, trán hai người đều toát hết mồ hôi, chảy xuống hai bên má.
Giờ phút này, người của cả hội trường đều nín thở, cũng chẳng có ai cổ vũ. Chắc hẳn sợ quấy rầy Diêm Thế Dân.
-Khai!
Lô Vĩ quát một tiếng, dùng chiêu thức Khai Bi Thủ của Lôi gia.
Két một tiếng, một âm thanh giống như tiếng vải bị xé vang lên, vẻ mặt già nua của Diêm Thế Dân lập tức đỏ ửng.
Bởi vì, ống tay áo của ông ta bị Lô Vĩ xé mất một mảnh. Cả cánh tay đều lộ ra ngoài. Cái này, đối với loại người tự cao cho mình là đại sư như gã mà nói tương đương với bị người ta cởi hết đồ ra, dĩ nhiên sắc mặt vô cùng khó coi.
-Hoàn!
Diêm Thế Dân nổi giận, một tiếng quát vang lên, hai tay đột nhiên hợp thành một vòng tròn hướng về phía phần eo của Lô Vĩ. Lô Vĩ muốn tránh, nhưng kỳ lạ là không tránh được. Phần eo đã bị Diêm Thế Dân khóa lại.
Lô Vĩ tránh trái tránh phải, lùi chân muốn thoát ra. Kỳ lạ là, Diêm Thế Dân giờ phút này da giống như da trâu, dán chặt vào Lô Vĩ.
Lô Vĩ nhảy lên cao nửa mét, gã cũng nhảy lên theo. Lô Vĩ xoay vòng tròn. Diêm Thế Dân cũng xoay tròn theo.
Hơn nữa, Lô Vĩ xoay tròn rất tốn sức, vì phần eo bị giữ chặt, giống như bị trăn quấn.
Huống chi, Lô Vĩ cảm giác như eo mình càng lúc càng bị giữ chặt, đến mức không hít thở nổi.
Nét mặt già nua của Diêm Thế Dân cũng đỏ bừng, giống như đốm lửa. Đem toàn bộ sức lực dồn ở thắt lung của Lô Vĩ. Lão già này quyết định ép chết Lô Vĩ.
-Lão già kia!
Lô Vĩ lớn tiếng mắng một câu, dùng toàn bộ sức lực, dồn xuống chân, toàn bộ cơ thể ngã xuống đất, Lô Vĩ như hồ lô lăn trên mặt đất.
Chiêu Lừa lười lăn đúng là có hiệu quả. Vì Diêm Thế Dân dán sát vào Lô Vĩ. Lô Vĩ lăn một vòng, thì toàn bộ đau đớn ấy cũng dồn hết lên người Diêm Thế Dân. Lô Vĩ càng cố sức hơn. Dùng chân vẫy đạp lien tục.
Lập tức, cả hai như hồ lô lăn trên đất, ước chừng giằng co cũng năm phút, bùn sình dính lên người của cả hai đã làm cho cả hai không còn ra hình người nữa.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1577: Lăn như hồ lô
9.2/10 từ 43 lượt.