Quan Thuật
Chương 1575: Diệt võ quán
Công trình này đã khởi công, chính là vì an toàn tài sản và sinh mạng nhân dân Thủy Châu. Mảng chống lũ không cho phép trường Thuyền Chính tiếp tục chiếm đường sông.
Đây là sự bố trí không để ý đến tính mạng của mấy triệu người dân Thủy Châu. Anh có thể còn không biết, những năm trước mưa khá nhiều, đó là vì trường Thuyền Chính chắn đường sông, khiến cho nước vào nhiều nơi trong thành phố, tạo nên tổn thất tài sản nhất định.
Diệp Phàm nói.
Haha, Bí thư Diệp cũng nói hơi quá. Theo như tôi được biết, trận đại hồng thủy năm kia đúng là có gây tổn thất nhất định cho nhân dân Thủy Châu.
Nhưng, cũng không phải là do trường Thuyền Chính gây ra. Đó là trận đại hồng thủy trên diện rộng, cả trường Thuyền Chính cũng bị ngập cơ mà.
Trần Trung Thắng nói đến đây, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói thêm:
Các anh phải phát triển kinh tế, chúng tôi không phản đối. Nhưng cũng không thể hy sinh một trường học có ý nghĩa giáo dục như Thuyền Chính. Nếu trường học Thuyền Chính biến mất, chúng ta sẽ đều là tội nhân của nước cộng hòa.
Mời Trần tướng quân xem lại cẩn thận những tài liệu liên quan đến trận đại hồng thủy đó, chúng tôi có chứng cứ điều tra. Hơn nữa, cũng không thể vì một túp lều với hai thuyền chiến cũ mà làm cho khu sinh thái nhân văn Khu Hồng Liên của hàng triệu người dân Thủy Châu bị mắc cạn được. Nếu thực sự như vậy. Trường Thuyền Chính chắc hẳn sẽ trở thành hòn đá ngáng chân của trongf việc cải cách mở cửa, phát triển kinh tế, nâng cao và cải thiện cuộc sống nhân dân.
Diệp Phàm nói với vẻ mặt nghiêm túc, cũng hơi tức giận rồi.
Phát triển kinh tế cũng không nhất định phải phá hủy di tích cổ được. Như vậy, là không sáng suốt. Bí thư Diệp, dù thế nào, chúng tôi cũng không dỡ bỏ di vật văn hóa cổ lưu lại từ triều Thanh được, đó là không có khả năng.
Diêm Cương giọng điệu nặng nề, căn bản là không có ý thương lượng. Thằng nhãi này vất vả lắm mới kiếm được một chức quan béo bở ở Thủy Châu, dĩ nhiên là sẽ không để Diệp Phàm hủy hoại chuyện tốt của mình.
Diêm Cương, anh không thể nói như vậy. Các anh phải đứng ở vị trí chính phủ Khu Hồng Liên để suy xét được không? Hơn nữa, nếu các anh dời túp lều đó không đồng nghĩa với việc phá hủy di tích lịch sử.
Hoàn toàn có thể chuyển lên vùng đất bằng, hoặc có thể xây lại ngay bên cạnh. Dời lều cũ qua đó là được rồi.
Tuy nói làm như vậy có những tổn thất kinh tế nhất định, nhưng vì đại cục Khu Hồng Liên, các anh cũng nên có sự hy sinh nhất định.
Hơn nữa, tôi tin Bí thư Diệp không phải là người không biết lý lẽ, chắc chắn sẽ đền bù cho các anh một con số nhất định.
Lúc này, tướng quân Đinh Tam Căn thản nhiên làm thuyết khách.
Nói dễ hơn làm, đầu tiên phải xây dựng lại khu mới, trên thực tế thì cũng là phá hủy di sản văn hóa lịch sử rồi.
Diêm Cương cháu không thể trở thành tội nhân của nước cộng hòa được, người đời sau hỏi về trường Thuyền Chính, bảo chúng cháu phải trả lời sao đây?
Hơn nữa, xây dựng lại, vậy chúng cháu cũng phải đầu tư cả mấy chục triệu để trị thủy nữa, nên biết, lúc đầu để kiếm được số tiền này, người phụ trách trường Thuyền Chính trong lịch sử đã phải bỏ tâm huyết.
Chúng ta là người đời sau tuyệt đối không thể làm uổng phí tâm huyết của họ. Diêm Cương cháu không muốn trở thành tội nhân của nước cộng hòa, cũng không muốn thành tội nhân của lịch sử.
Diêm Cương nói, giọng điệu vô cùng kiên quyết.
Anh Diêm, anh nói vậy tức là không thể thương lượng đúng không?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ giọng nói.
Bí thư Diệp, anh có lập trường của anh, Diêm Cương có lập trường của mình. Các anh chỉ đứng trên lập trường của bản thân mà thôi. Anh khó thuyết phục nó, nó cũng khó thuyết phục anh, tôi thấy, chuyện này, cứ từ từ. Xem xem có thể thương lượng được cách nào không. Xem xem có thể tìm được biện pháp nào hai bên cùng có lợi không.
Trần Trung Thắng nói, dĩ nhiên là nể mặt Đinh Tam Căn.
Haha, Trần tướng quân, ông nghĩ lại đi, chuyện này có thể sao? Xét theo đại cục Thủy Châu, trường Thuyền Chính rời khỏi mặt sông hợp thời hợp thế.
Không thể chỉ vì một túp lều cũ bố trí ở Thủy Châu mà không để ý đến mấy triệu dân Thủy Châu đúng không? Nếu thực sự như vậy, trường Thuyền Chính sẽ thực sự trở thành tội nhân lịch sử.
Chúng tôi không phản đối lịch sử và truyền thống, cũng phát huy lịch sử và văn hóa. Tuy nhiên, cái này, cũng có mức độ thôi đúng không nào?
Khi kế thừa và lợi ích của nhân dân có mâu thuẫn, vì sao lại không thể thay đổi văn hóa chút xíu. Tư tưởng của chúng ta không nên cứng nhắc quá. Như vậy rất không phù hợp đúng không nào?
Diệp Phàm nói.
Lôi thôi quá đi!
Lúc này, Diêm Thế Dân đột nhiên hừ giọng nói, dáng vẻ rất không kiên nhẫn, liếc nhìn Diệp Phàm một cái
Việc này tôi thấy không thương lượng được đâu, đói với việc phá hoại di sẳn văn hóa, chính quyền Khu Hồng Liên các người đã quyết định di dời trường Thuyền Chính khỏi địa bàn lão tổ tông Thanh triều cấp đúng không?
Đây cũng là vấn đề bảo lưu di tích lịch sử. Chính quyền Khu Hồng Liên các người dựa vào cái gì mà cứ nắm mãi không chịu buông? Bí thư Diệp, đừng trách Diêm Thế Dân tôi nói khó nghe, sự thật là như vậy.
Diêm Thế Dân tương đối khí phách, vì lợi ích của con trai, người này cũng đứng ra nói rồi.
Được rồi, uống rượu, uống rượu, lão Diêm, ông cũng đừng lôi thôi nữa, tối nay chúng ta sẽ không nhắc đến chuyện trường Thuyền Chính nữa, uống rượu, uống rượu!
Lúc này, Đinh Tam Căn thấy mọi chuyện không thể kéo dài nữa, lập tức giảng hòa.
Lão Đinh, ông đừng trách chúng tôi không nể mặt ông. Thực sự yêu cầu của đồng chí Diệp Phàm quá vô lý. Nếu là tính khí trước đây của tôi, thì đã sớm phủi mông bỏ đi rồi.
Hôm nay coi như nể mặt lão Đinh ông nên mới ngồi đây, tôi hy vọng một số người có tự tôn một chút. Đừng có huyên thuyên những chuyện khiến cả hai bên không thoải mái nữa.
Diêm Thế Dân vô cùng hào khí.
Diêm Thế Dân đúng không?
Diệp Phàm đột nhiên hừ nói, hỏi Diêm Thế Dân.
Ngồi không đổi họ, tôi chính là Diêm Thế Dân, mở Cửu Hoàn võ quán ở Bắc Kinh, cũng có chút danh tiếng trong vòng, người ta gọi tôi là Diêm Nhất Thối. Cũng có những anh em gọi tôi tiếng anh Diêm, sao? Anh có ý kiến gì sao?
Diêm Thế Dân lùng hừ nói, khinh thường nhìn Diệp Phàm.
Đám người Trần Trung Thắng ngồi đó cũng không nói gì, chỉ im lặng coi náo nhiệt.
Tối mai trước 8h, Cửu Hoàn võ quán sẽ biến mất. Lời này do Diệp Phàm tôi nói.
Diệp Phàm đột nhiên đứng lên, chắp tay nói với Đinh Tam Căn:
Đinh tướng quân, cảm ơn anh đã tiếp đãi, cáo từ!
Thịch một cái, chiếc bàn đã bị Diêm Thế Dân vỗ một cái. Chiếc bàn lập tức nhảy dựng lên, rượu bay tung tóe đầy bèn. Diêm Thế Dân chỉ vào Diệp Phàm hừ nói:
Mày, nhóc con còn hôi sữa mà cũng dám nói câu này.
Cửu Hoàn võ quán của tao tuy không thể so sánh với các đại danh phái như Thiếu Lâm, Võ Đang, Thanh Thành, nhưng cũng có chút danh tiếng, hạng ngông cuồng như mày mà muốn hủy võ quán của chúng tao sao? Mày có khả năng đó à?
Nếu đúng như vậy, Cửu Hoàn võ quán của tao đã không tồn tại ở Bắc Kinh mấy trăm năm rồi. Buồn cười, chuyện buồn cười nhất thiên hạ.
Nói đến đây, Diêm Thế Dân nhìn Diệp Phàm và Đinh Tam Căn một cái, hừ nói:
Nếu không phải hôm nay tao nể mặt lão Đinh, Diêm Thế Dân tao đã dẹp yên mày tại bàn rồi.
Cáo từ, tối mai gặp.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, quay sang nói với Kiều Viên Viên:
Chúng ta đi!
Không tiễn!
Diêm Thế Dân hừ nói.
Thấy Diệp Phàm kéo Kiều Viên Viên ra khỏi phòng. Mặt Diêm Thế Dân vô cùng khó coi.
Đinh tướng quân, ông xem chuyện này.
Trần Trung Thắng nói xong, liếc nhìn Diêm Thế Dân một cái, nói:
Lão Diêm, ông đúng là chẳng đổi được cái tính đó. Tuy nói muốn từ chối, nhưng cũng không thể nói thẳng như vậy đúng không nào? Không cần phải đắc tội với một thanh niên có tiềm lực như vậy. Nếu như cậu ấy đã có thể nói như vậy, tôi cũng hơi lo lắng cậu ta sẽ làm gì đó.
Trần Trung Thắng trong lòng kinh ngạc vì tuổi tác của Diệp Phàm, khi chưa hiểu rõ tình hình cũng không muốn quá mức đắc tội với Diệp Phàm.
Không thể ngờ Diêm Thế Dân lại như vậy, muốn làm gì thì làm. Trần Trung Thắng đương nhiên đang giả bộ nể mặt Đinh Tam Căn, bằng không, người làm thuyết khách này cũng sẽ rất mất mặt.
Sinh chuyện, nó à, lẽ nào lại phá sập võ quán, nực cười!
Diêm Cương hừ lạnh một tiếng, nhìn cha vợ một cái, nói thêm:
Ba vợ à, ba không cần lo lắng quá đâu. Con thấy, tên này chỉ có công phu mồm mép là lợi hại, còn năng lực, con thấy chưa chắc. Đơn giản là thế gia rất cao, bằng không, chỉ dựa vào hắn, làm gì mà được làm cán bộ cấp Giám đốc sở trẻ tuổi chứ, chỉ là phúc đức tổ tông thôi. Loại người này, Diêm Cương con chướng mắt lắm!
Kỳ thực, xã hội này, nói khác dễ nói mình khó. Diêm Cương nếu không phải cũng có sự giúp đỡ của gia tộc nên mới có cấp bậc hôm nay sao, nếu không có cha vợ lót đường, Diêm Cương y giờ chẳng biết đang ở xó xỉnh nào rồi.
Lão Đinh, sao ông lại kết giao với loại người như thế. Làm thuyết khách cho nó nữa, không đáng.
Diêm Thế Dân sung mãn.
Lão Diêm, tôi muốn nói thật với ông một câu, thằng nhóc này không tồi, gia thế nó không tốt đâu, chỉ là một gia đình ở thị trấn nhỏ.
Nó có thể có được ngày hôm nay, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của bản thân. Ông đừng nghĩ lung tung là nó có gia thế gì đó, hay có cha thế nào đó.
Chuyện này tôi biết rõ nhất. Hôm nay ông đắc tội với nó là thiếu sáng suốt. Là bạn cũ mấy chục năm rồi, tôi phải khuyên anh một tiếng.
Thiên hạ này, không phải Cửu Hoàn võ quán của ông lớn nhất. Ông phải chú ý một chút, nếu nó đã dám nói lời này, chắc chắn ngày mai ông sẽ phiền phức.
Nói đến đây, Đinh Tam Căn lại nhìn Diêm Thế Dân một cái, nói:
Lẽ nào ông thực sự muốn cắt hợp võ quán?
Chuyện này tuyệt đối không thể, chỉ bằng thân thể thư sinh của nó mà muốn tìm người lật võ quán, đúng là buồn cười. Nguồn: http://truyenfull.vn
Lão Đinh, ông đừng tưởng thiên hạ này toàn lag võ lâm cao thủ. Cao thủ chân chính như tôi không nhiều. Ngoại trừ những môn phái lớn có vài lão gia thôi, chứ những người khác, không có khả năng.
Diêm Thế Dân tương đối tự tin, căn bản không thèm nghe lời khuyên của người bạn tốt Đinh Tam Căn.
Lão Diêm, ông phả chú ý, đừng để người ta ngầm lật thuyền. Người khác không có chút năng lượng mà dám nói lời này sao? Đừng có tự đại quá.
Trần Trung Thắng cũng khuyên nhủ.
Không cần phải nói nữa, ông sui, ông nhìn thấy không, Cửu Hoàn võ quán của chúng ta tồn tại không phải một hai năm, đến giờ, tôi nhớ không lầm, cũng có gần bảy tám trăm năm lịch sử rồi. Có bị người ta phá hủy võ quán bao giờ chưa. Haha.
Diêm Thế Dân cười lớn, căn bản là không thèm để ý.
Được rồi, uống rượu đi
Đinh Tam Căn có chút ủ rũ, nói. May là Đinh Tam Căn cũng không hiểu rõ Diệp Phàm, bằng không, tuyệt đối ông ta sẽ không dám nói như vậy.
Quan Thuật
Đây là sự bố trí không để ý đến tính mạng của mấy triệu người dân Thủy Châu. Anh có thể còn không biết, những năm trước mưa khá nhiều, đó là vì trường Thuyền Chính chắn đường sông, khiến cho nước vào nhiều nơi trong thành phố, tạo nên tổn thất tài sản nhất định.
Diệp Phàm nói.
Haha, Bí thư Diệp cũng nói hơi quá. Theo như tôi được biết, trận đại hồng thủy năm kia đúng là có gây tổn thất nhất định cho nhân dân Thủy Châu.
Nhưng, cũng không phải là do trường Thuyền Chính gây ra. Đó là trận đại hồng thủy trên diện rộng, cả trường Thuyền Chính cũng bị ngập cơ mà.
Trần Trung Thắng nói đến đây, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói thêm:
Các anh phải phát triển kinh tế, chúng tôi không phản đối. Nhưng cũng không thể hy sinh một trường học có ý nghĩa giáo dục như Thuyền Chính. Nếu trường học Thuyền Chính biến mất, chúng ta sẽ đều là tội nhân của nước cộng hòa.
Mời Trần tướng quân xem lại cẩn thận những tài liệu liên quan đến trận đại hồng thủy đó, chúng tôi có chứng cứ điều tra. Hơn nữa, cũng không thể vì một túp lều với hai thuyền chiến cũ mà làm cho khu sinh thái nhân văn Khu Hồng Liên của hàng triệu người dân Thủy Châu bị mắc cạn được. Nếu thực sự như vậy. Trường Thuyền Chính chắc hẳn sẽ trở thành hòn đá ngáng chân của trongf việc cải cách mở cửa, phát triển kinh tế, nâng cao và cải thiện cuộc sống nhân dân.
Diệp Phàm nói với vẻ mặt nghiêm túc, cũng hơi tức giận rồi.
Phát triển kinh tế cũng không nhất định phải phá hủy di tích cổ được. Như vậy, là không sáng suốt. Bí thư Diệp, dù thế nào, chúng tôi cũng không dỡ bỏ di vật văn hóa cổ lưu lại từ triều Thanh được, đó là không có khả năng.
Diêm Cương giọng điệu nặng nề, căn bản là không có ý thương lượng. Thằng nhãi này vất vả lắm mới kiếm được một chức quan béo bở ở Thủy Châu, dĩ nhiên là sẽ không để Diệp Phàm hủy hoại chuyện tốt của mình.
Diêm Cương, anh không thể nói như vậy. Các anh phải đứng ở vị trí chính phủ Khu Hồng Liên để suy xét được không? Hơn nữa, nếu các anh dời túp lều đó không đồng nghĩa với việc phá hủy di tích lịch sử.
Hoàn toàn có thể chuyển lên vùng đất bằng, hoặc có thể xây lại ngay bên cạnh. Dời lều cũ qua đó là được rồi.
Tuy nói làm như vậy có những tổn thất kinh tế nhất định, nhưng vì đại cục Khu Hồng Liên, các anh cũng nên có sự hy sinh nhất định.
Hơn nữa, tôi tin Bí thư Diệp không phải là người không biết lý lẽ, chắc chắn sẽ đền bù cho các anh một con số nhất định.
Lúc này, tướng quân Đinh Tam Căn thản nhiên làm thuyết khách.
Nói dễ hơn làm, đầu tiên phải xây dựng lại khu mới, trên thực tế thì cũng là phá hủy di sản văn hóa lịch sử rồi.
Diêm Cương cháu không thể trở thành tội nhân của nước cộng hòa được, người đời sau hỏi về trường Thuyền Chính, bảo chúng cháu phải trả lời sao đây?
Hơn nữa, xây dựng lại, vậy chúng cháu cũng phải đầu tư cả mấy chục triệu để trị thủy nữa, nên biết, lúc đầu để kiếm được số tiền này, người phụ trách trường Thuyền Chính trong lịch sử đã phải bỏ tâm huyết.
Chúng ta là người đời sau tuyệt đối không thể làm uổng phí tâm huyết của họ. Diêm Cương cháu không muốn trở thành tội nhân của nước cộng hòa, cũng không muốn thành tội nhân của lịch sử.
Diêm Cương nói, giọng điệu vô cùng kiên quyết.
Anh Diêm, anh nói vậy tức là không thể thương lượng đúng không?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ giọng nói.
Bí thư Diệp, anh có lập trường của anh, Diêm Cương có lập trường của mình. Các anh chỉ đứng trên lập trường của bản thân mà thôi. Anh khó thuyết phục nó, nó cũng khó thuyết phục anh, tôi thấy, chuyện này, cứ từ từ. Xem xem có thể thương lượng được cách nào không. Xem xem có thể tìm được biện pháp nào hai bên cùng có lợi không.
Trần Trung Thắng nói, dĩ nhiên là nể mặt Đinh Tam Căn.
Haha, Trần tướng quân, ông nghĩ lại đi, chuyện này có thể sao? Xét theo đại cục Thủy Châu, trường Thuyền Chính rời khỏi mặt sông hợp thời hợp thế.
Không thể chỉ vì một túp lều cũ bố trí ở Thủy Châu mà không để ý đến mấy triệu dân Thủy Châu đúng không? Nếu thực sự như vậy, trường Thuyền Chính sẽ thực sự trở thành tội nhân lịch sử.
Chúng tôi không phản đối lịch sử và truyền thống, cũng phát huy lịch sử và văn hóa. Tuy nhiên, cái này, cũng có mức độ thôi đúng không nào?
Khi kế thừa và lợi ích của nhân dân có mâu thuẫn, vì sao lại không thể thay đổi văn hóa chút xíu. Tư tưởng của chúng ta không nên cứng nhắc quá. Như vậy rất không phù hợp đúng không nào?
Diệp Phàm nói.
Lôi thôi quá đi!
Lúc này, Diêm Thế Dân đột nhiên hừ giọng nói, dáng vẻ rất không kiên nhẫn, liếc nhìn Diệp Phàm một cái
Việc này tôi thấy không thương lượng được đâu, đói với việc phá hoại di sẳn văn hóa, chính quyền Khu Hồng Liên các người đã quyết định di dời trường Thuyền Chính khỏi địa bàn lão tổ tông Thanh triều cấp đúng không?
Đây cũng là vấn đề bảo lưu di tích lịch sử. Chính quyền Khu Hồng Liên các người dựa vào cái gì mà cứ nắm mãi không chịu buông? Bí thư Diệp, đừng trách Diêm Thế Dân tôi nói khó nghe, sự thật là như vậy.
Diêm Thế Dân tương đối khí phách, vì lợi ích của con trai, người này cũng đứng ra nói rồi.
Được rồi, uống rượu, uống rượu, lão Diêm, ông cũng đừng lôi thôi nữa, tối nay chúng ta sẽ không nhắc đến chuyện trường Thuyền Chính nữa, uống rượu, uống rượu!
Lúc này, Đinh Tam Căn thấy mọi chuyện không thể kéo dài nữa, lập tức giảng hòa.
Lão Đinh, ông đừng trách chúng tôi không nể mặt ông. Thực sự yêu cầu của đồng chí Diệp Phàm quá vô lý. Nếu là tính khí trước đây của tôi, thì đã sớm phủi mông bỏ đi rồi.
Hôm nay coi như nể mặt lão Đinh ông nên mới ngồi đây, tôi hy vọng một số người có tự tôn một chút. Đừng có huyên thuyên những chuyện khiến cả hai bên không thoải mái nữa.
Diêm Thế Dân vô cùng hào khí.
Diêm Thế Dân đúng không?
Diệp Phàm đột nhiên hừ nói, hỏi Diêm Thế Dân.
Ngồi không đổi họ, tôi chính là Diêm Thế Dân, mở Cửu Hoàn võ quán ở Bắc Kinh, cũng có chút danh tiếng trong vòng, người ta gọi tôi là Diêm Nhất Thối. Cũng có những anh em gọi tôi tiếng anh Diêm, sao? Anh có ý kiến gì sao?
Diêm Thế Dân lùng hừ nói, khinh thường nhìn Diệp Phàm.
Đám người Trần Trung Thắng ngồi đó cũng không nói gì, chỉ im lặng coi náo nhiệt.
Tối mai trước 8h, Cửu Hoàn võ quán sẽ biến mất. Lời này do Diệp Phàm tôi nói.
Diệp Phàm đột nhiên đứng lên, chắp tay nói với Đinh Tam Căn:
Đinh tướng quân, cảm ơn anh đã tiếp đãi, cáo từ!
Thịch một cái, chiếc bàn đã bị Diêm Thế Dân vỗ một cái. Chiếc bàn lập tức nhảy dựng lên, rượu bay tung tóe đầy bèn. Diêm Thế Dân chỉ vào Diệp Phàm hừ nói:
Mày, nhóc con còn hôi sữa mà cũng dám nói câu này.
Cửu Hoàn võ quán của tao tuy không thể so sánh với các đại danh phái như Thiếu Lâm, Võ Đang, Thanh Thành, nhưng cũng có chút danh tiếng, hạng ngông cuồng như mày mà muốn hủy võ quán của chúng tao sao? Mày có khả năng đó à?
Nếu đúng như vậy, Cửu Hoàn võ quán của tao đã không tồn tại ở Bắc Kinh mấy trăm năm rồi. Buồn cười, chuyện buồn cười nhất thiên hạ.
Nói đến đây, Diêm Thế Dân nhìn Diệp Phàm và Đinh Tam Căn một cái, hừ nói:
Nếu không phải hôm nay tao nể mặt lão Đinh, Diêm Thế Dân tao đã dẹp yên mày tại bàn rồi.
Cáo từ, tối mai gặp.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, quay sang nói với Kiều Viên Viên:
Chúng ta đi!
Không tiễn!
Diêm Thế Dân hừ nói.
Thấy Diệp Phàm kéo Kiều Viên Viên ra khỏi phòng. Mặt Diêm Thế Dân vô cùng khó coi.
Đinh tướng quân, ông xem chuyện này.
Trần Trung Thắng nói xong, liếc nhìn Diêm Thế Dân một cái, nói:
Lão Diêm, ông đúng là chẳng đổi được cái tính đó. Tuy nói muốn từ chối, nhưng cũng không thể nói thẳng như vậy đúng không nào? Không cần phải đắc tội với một thanh niên có tiềm lực như vậy. Nếu như cậu ấy đã có thể nói như vậy, tôi cũng hơi lo lắng cậu ta sẽ làm gì đó.
Trần Trung Thắng trong lòng kinh ngạc vì tuổi tác của Diệp Phàm, khi chưa hiểu rõ tình hình cũng không muốn quá mức đắc tội với Diệp Phàm.
Không thể ngờ Diêm Thế Dân lại như vậy, muốn làm gì thì làm. Trần Trung Thắng đương nhiên đang giả bộ nể mặt Đinh Tam Căn, bằng không, người làm thuyết khách này cũng sẽ rất mất mặt.
Sinh chuyện, nó à, lẽ nào lại phá sập võ quán, nực cười!
Diêm Cương hừ lạnh một tiếng, nhìn cha vợ một cái, nói thêm:
Ba vợ à, ba không cần lo lắng quá đâu. Con thấy, tên này chỉ có công phu mồm mép là lợi hại, còn năng lực, con thấy chưa chắc. Đơn giản là thế gia rất cao, bằng không, chỉ dựa vào hắn, làm gì mà được làm cán bộ cấp Giám đốc sở trẻ tuổi chứ, chỉ là phúc đức tổ tông thôi. Loại người này, Diêm Cương con chướng mắt lắm!
Kỳ thực, xã hội này, nói khác dễ nói mình khó. Diêm Cương nếu không phải cũng có sự giúp đỡ của gia tộc nên mới có cấp bậc hôm nay sao, nếu không có cha vợ lót đường, Diêm Cương y giờ chẳng biết đang ở xó xỉnh nào rồi.
Lão Đinh, sao ông lại kết giao với loại người như thế. Làm thuyết khách cho nó nữa, không đáng.
Diêm Thế Dân sung mãn.
Lão Diêm, tôi muốn nói thật với ông một câu, thằng nhóc này không tồi, gia thế nó không tốt đâu, chỉ là một gia đình ở thị trấn nhỏ.
Nó có thể có được ngày hôm nay, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của bản thân. Ông đừng nghĩ lung tung là nó có gia thế gì đó, hay có cha thế nào đó.
Chuyện này tôi biết rõ nhất. Hôm nay ông đắc tội với nó là thiếu sáng suốt. Là bạn cũ mấy chục năm rồi, tôi phải khuyên anh một tiếng.
Thiên hạ này, không phải Cửu Hoàn võ quán của ông lớn nhất. Ông phải chú ý một chút, nếu nó đã dám nói lời này, chắc chắn ngày mai ông sẽ phiền phức.
Nói đến đây, Đinh Tam Căn lại nhìn Diêm Thế Dân một cái, nói:
Lẽ nào ông thực sự muốn cắt hợp võ quán?
Chuyện này tuyệt đối không thể, chỉ bằng thân thể thư sinh của nó mà muốn tìm người lật võ quán, đúng là buồn cười. Nguồn: http://truyenfull.vn
Lão Đinh, ông đừng tưởng thiên hạ này toàn lag võ lâm cao thủ. Cao thủ chân chính như tôi không nhiều. Ngoại trừ những môn phái lớn có vài lão gia thôi, chứ những người khác, không có khả năng.
Diêm Thế Dân tương đối tự tin, căn bản không thèm nghe lời khuyên của người bạn tốt Đinh Tam Căn.
Lão Diêm, ông phả chú ý, đừng để người ta ngầm lật thuyền. Người khác không có chút năng lượng mà dám nói lời này sao? Đừng có tự đại quá.
Trần Trung Thắng cũng khuyên nhủ.
Không cần phải nói nữa, ông sui, ông nhìn thấy không, Cửu Hoàn võ quán của chúng ta tồn tại không phải một hai năm, đến giờ, tôi nhớ không lầm, cũng có gần bảy tám trăm năm lịch sử rồi. Có bị người ta phá hủy võ quán bao giờ chưa. Haha.
Diêm Thế Dân cười lớn, căn bản là không thèm để ý.
Được rồi, uống rượu đi
Đinh Tam Căn có chút ủ rũ, nói. May là Đinh Tam Căn cũng không hiểu rõ Diệp Phàm, bằng không, tuyệt đối ông ta sẽ không dám nói như vậy.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1575: Diệt võ quán
9.2/10 từ 43 lượt.