Quan Thuật

Chương 157: Tai nạn của việc nhìn lén

Đặc biệt là Ngọc Mộng Nạp Tuyết, ngũ quan giống như là ngọc bích được đẽo gọt khéo léo, tinh tế, vừa vặn, có vẻ rất tự nhiên.

Đôi môi tự nhiên xinh xắn nổi lên màu hồng phấn nhàn nhạt, hơn nữa cô gái thỉnh thoảng thò cái lưỡi nhỏ ra thơm tho liếm môi, dáng vẻ có chút gợi cảm khác loại nói không ra lời.

Mái tóc giống như Head & Shoulders, cái cổ thon dài trơn mềm trắng như tuyết, quần lót màu da hơi trong suốt bó sát người càng khiến cô ta lộ ra đường cong.

Khi cô khom lưng đối diện lén nhìn Diệp Phàm, dưới ưng nhãn thuật của Diệp Phàm hình như ngay trong lúc đầu tiên đã nhìn thấy hết hơn một nửa đôi gò bồng đảo căng tròn của cô ta hiện ra.

Thứ thẳng đứng mà sung mãn này, lộ ra rãnh sâu kinh người giữa đôi gò bồng đảo, lúc này đoán chừng là vì nguyên nhân thay quần áo mà ngay cả nịt vú cũng không mang! Hai bắp thịt run run mời gọi khiến máu mũi Diệp Phàm cuối cùng tự nhiên chảy ra.

- Sai lầm! Thần linh à, xin hãy tha thứ cho tôi, máu mũi lẽ nào chính là sự trừng phạt của thần linh, nhưng vì nhìn đã mắt, hãy để máu mà thần phạt chảy ra kịch liệt hơn một chút đi.

Trong lòng Diệp Phàm hung hăng mắng mình là vô sỉ, nhưng đôi mắt chim ưng cũng không bỏ qua ba cô gái tuyệt nhiên không biết gì hết trong phòng khách.

- Mọi người nhìn xem chiếc quần lót Cửu Nhã này của mình.

Phía trên còn thêu một con vịt Donal! Vừa mềm vừa mỏng giống như không mặc đồ vậy, thật sự là thoải mái.

Phạm Phiêu Phiêu mặc chiếc quần lót Cửu Nhã, bước đi trang nhã giống như mèo bước trước mặt ba người bạn học, cái mông lắc lư khiến anh Trư nào đó đang chốn ở chỗ mờ tối lỗ mũi vừa ngừng ngứa ngáy hình như lại muốn sắp có chuyện rồi.

Hắn vội vàng bịt lại, thầm nghĩ, "Cái mũi này cuối cùng bình thường rồi, không có chảy máu, may quá!."

Nhưng trong lòng hắn vừa nói xong lại muốn bạo huyết, lần này tại sao nói là bạo huyết mà không phải là chảy máu? Vì cũng không biết là nguyên nhân gì, Phạm Phiêu Phiêu hình như vì muốn biểu hiện ra đặc điểm của chiếc quần lót Cửu Nhã, hoặc là nói vì muốn chứng minh tính chất co dãn của nó thật sự tốt, khi cái mông hướng về phía Diệp Phàm, cô ta còn tiện tay, dũng cảm kéo chiếc quần xuống phía dưới, lộ ra nửa cặp mông phía sau siêu cấp gợi cả, trắng nõn mịn màng, cho nên người nào đó thấy vinh quang mà bạo huyết.

- Ha ha ha, Phiêu Phiêu, cái mông của cậu gần đây lại trắng hơn không ít.

Chính vào lúc này, Sở Vân Y thoáng cái nhào tời, nhanh như tia chớp thò tay ra, bỗng nhiên kéo xuống dưới.

Nguy rồi, chất lượng của chiếc quần lót nửa trong suốt Cửu Nhã thật sự là cực tốt, không bị kéo rách, chỉ là ngay cả chiếc quần tam giác cũng bị kéo xuống tới chân rồi.

Toàn bộ cái mông vẻ vang căng tròn lộ ra trong mắt chú sói nào đấy, làm cho máu mũi của chú sói thi nhau chảy ra.

- Ha ha ha…

Ba cô gái thi nhau cười không dứt, Phạm Phiêu Phiêu cũng không làm gì được, quay người lại, tay cũng không chậm, lập tức kéo chiếc quần tam giác của Sở Vân Y xuống dưới chân nhưng Sở Vân Y sớm đã có phòng ngự, không thực hiện được.


Sở Vân Y tự đắc cười kiêu ngạo không được bao lâu, vì Diệp Tử Y ra tay giúp đỡ Phạm Phiêu Phiêu kéo xuống, hai chân trắng nõn thon thả lại cộng thêm nửa vòng tròn thiếu chút nữa dọa chết vị anh Trư nào đó đang rình coi.

- Được lắm! Tử Y, cậu dám làm loạn à, Nạp Tuyết, tiến lên.

Sở Vân Y hét lớn một tiếng xông về phía Diệp Tử Y, phía sau Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng cười nắc nẻ xông tới.

- Xong đời rồi, em gái mình cũng phải biểu diễn. Mình vẫn nên quay về giường giả vờ ngủ thôi!

Diệp Phàm xoay người muốn quay lại giường, hắn cũng không dám rình coi em gái mình biểu diễn, nhưng trong lòng hết sức tiếc nuối, nếu xem tiếp xác định có thể nhìn thấy thân hình của Ngọc Mộng Nạp Tuyết, bởi vì bốn cô gái đã hỗn chiến đến rối loạn rồi.

Trên cơ sở bị giải trừ trang bị, toàn bộ màn biểu diễn trần truồng lẳng lơ thật sự thu hút.

- Két!

Khi Diệp Phàm xoay người vì thất thần, không cảnh giác đầu đụng vào cửa, lập tức phát ra tiếng động.

Lần này thật sự là hỏng bét rồi, thanh âm này mặc dù nhỏ nhưng bốn cô gái mặc dù nói đang đùa giỡn nghịch ngợm, nhưng đối với những tiếng động này vẫn là cực kỳ nhạy cảm.

Bốn người toàn bộ quay đầu nhìn, nhìn thấy bóng lưng của Diệp Phàm.

- A a a a.

Bốn tiếng hét chói tay vang dội khắp phòng, may mà căn phòng này ban đầu khi lắp đặt có cách âm, nếu không toàn bộ người trong quán rượu đều bị đánh thức thì Diệp Phàm đắc tội lớn rồi.

- Đánh.

Phạm Phiêu Phiêu nổi giận rồi, bốn cô gái đều choáng váng.

Lúc này giống như lão hổ xuống núi toàn bộ lao về hướng con sói háo sắc nào đó đang run lẩy bẩy trốn trong chăn.

Đá, túm, đạp, nhảy… tất cả những bản năng mà con gái có thể dùng được, lúc này Diệp Phàm chính là một cái bao cát bằng da heo.

Dưỡng Sinh thuật cấp tốc vận chuyển, cắn răng hành khí rót vào trong cơ thể chống đỡ lại tra tấn của bốn cô gái.

- A!.


Một giây không cảnh giác, Ngọc Mộng Nạp Tuyết bị chân của Phạm Phiêu Phiêu đá phải một chút, đặt mông ngồi lên người Diệp Phàm.

Khi muốn bò dậy, Phạm Phiêu Phiêu giở trò xấu bị cô ta đè xuống lại.

- Cậu đánh vào mông tên sói háo sắc hai cái, tớ sẽ cậu đứng dậy. Ha ha ha…

Phạm Phiêu Phiêu cười nắc nẻ như điên, cô gái này đến từ Hồng Kông nên thật sự rất dũng cảm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Ngọc Mộng Nạp Tuyết không còn cách nào khác, mặt đỏ bừng, đành phải vung đôi bàn tay trắng như tuyết đánh vào mông Diệp Phàm hai cái.

- Ha ha…

Ba cô gái cười to không dứt mới buông tha cho Nạp Tuyết.

Đương nhiên người nhà cũng phải chịu tội, di chứng của điên cuồng phát ra dưỡng sinh thuật quá mạnh cũng hiển lộ ra ngoài.

Máu và mồ hôi tuôn trào, thiếu chút nữa không khống chế được, thật sự muốn nhảy lên mà xxx, đem ba cô gái Sở Vân Y, Phạm Phiêu Phiêu, Ngọc Mộng Nạp Tuyết giải quyết ngay tại chỗ.

Nhưng anh Trư nào đó ý chí kiên cường, cuối cùng vẫn là dựa vào Thanh tâm quyết truyền gia của lão Phí, mạnh mẽ ep xuống. Không tin mọi người thử xem xem, đảm bảo ngày thứ hai sẽ đạt được hiệu quả lớn.

- Mẹ kiếp! Mất mặt không còn gì để nói rồi. Chuyện kém cỏi như vậy cũng có thể phạm phải, mình là một Đại vũ sư hạ đẳng thất đoạn! Hoàn toàn có thể được chọn vào tổ A quốc gia, vừa rồi thân thủ cũng quá chậm chạp.

Chiêu chim ưng bắt chuột núi cũng chơi quá nhiều lần rồi, trình độ cũng quá tài giỏi, nếu gặp phải kẻ địch mạnh vẫn có thể dùng được.

Anh chàng này căn bản không có một chút giác ngộ nào, ngược lại ôm đầu oán trách vừa rồi khi mình rình trộm trở về, trình độ thân thủ không đủ cao, vì vậy bị người ta phát hiện ra! Sau khi tra tấn điên cuồng một hồi, Diệp Tử Y mới nhớ ra người bị đánh đập là anh Hai mình, anh ruột mình.

Bị hù doạ một lát sau đó liền lập tức lao đến trên người Diệp Phàm hét lớn:

- Dừng tay! Hắn là anh mình!

- Biết là anh cậu, bằng không cái mà hắn phải chịu không phải là quả đấm mà là cái búa rồi, Hừ! Đứng dậy cho chúng tôi, nói xem anh đã nhìn thấy những gì.

Phạm Phiêu Phiêu ra hiệu bằng mắt với ba cô gái còn lại, chống nạnh đứng trên giường giống như một quỷ dạ xoa, thẩm tra phạm nhân.

- Tôi…tôi không có nhìn thấy gì hết, vì mắc đái cho nên…


Diệp Phàm lộ ra non phân nửa tài ngụy biện nói, loại chuyện này tuyệt đối không thể thừa nhận, đánh chết cũng không thể nhận.

Nếu không thật sự quá mất mặt.

- Không thể nào! Tôi…tôi lúc đó…khẳng định đã bị anh nhìn thấy rồi.

Phạm Phiêu Phiêu thốt ra một câu, lời vừa ra khỏi miệng mới cảm thấy hình như có chút kỳ quái, xấu hổ đến mức thiếu chút nữa tìm cái hố chui vào.

"Được rồi! Bà cô họ Phiêu của tôi, cái dáng vẻ chống nạnh của cô đứng trước mặt tôi, tôi làm sao chịu được", nhìn thấy Phạm Phiêu Phiêu đứng trước mặt mình, lỗ mũi Diệp Phàm ngứa ngáy muốn phát tác.

Bởi vì tình cảnh này quá mức chịu đựng rồi.

Sở Vân Y và Ngọc Mộng Nạp Tuyết còn dễ hơn một chút, đoán chừng gây náo loạn mệt rồi cho nên đặt mông ngồi xuống trên giường.

Chiếc giường này rộng gần hai thước, đặc biệt lớn, ngồi một lúc mấy người cũng không hề cảm thấy chật chội.

Nhưng Diệp Phàm vừa mở mắt, từ dưới ngẩng đầu nhìn lên nhìn thấy Phạm Phiêu Phiêu chống nạnh đứng trước mặt mình, hai chân thon thả bị quần lót buộc chặt càng có vẻ cực dài, ánh mắt người nào đó không khỏi quét nhìn vùng đất thần bí của người ta, mơ hồ lộ ra vẻ dâm đãng tối tăm ở trước mặt, trước ngực hai ngọn núi cao vút càng giống như hai ngọn núi lớn đè xuống khiến người nào đấy điên cuồng run rẩy không thôi.

- Được rồi, nhìn thấy được chưa hả? Dù sao tôi cũng là anh trai của Tử Y, các cô xem như là đi bệnh viện chích thuốc không cảnh giác bị bác sĩ nam nhìn thấy là được rồi.

Dù sao hai cái mông nhìn thấy, cũng rất gợi cảm.

Diệp Phàm thoáng cái ngồi dậy, bất chấp tất cả.

- Anh! Tại sao anh có thể như vậy?

Diệp Tử Y mất hứng kêu lên.

- Sơ xuất! Nếu không như vậy đi, tôi lại đưa cho bốn vị đại mỹ nữ một người một cái túi hàng hiệu.

Diệp Phàm thay đổi dùng cách lựa ý hùa theo sở thích của người khác, cũng chính là thế tiến công vào loại mốt yêu thích nhất của con gái, bất chấp khó khăn.

- Được rồi Phiêu Phiêu, anh mình cũng là vô ý.

Để anh mình nhìn thấy cũng không mất đi cái gì, dù sao cái mông trắng nõn của cậu lúc đi bệnh viện chích thuốc không phải cũng phải để cho bác sĩ nhìn thấy sao.


Ha ha! Anh mình cũng là anh cậu có phải không?

Diệp Tử Y ngược lại nói giúp anh mình, dù sao cũng là người một nhà.

Anh trai hiện tại còn chưa có bạn gái, nếu có thể câu được người nào đó trong ba người bạn học vào tay cũng rất tốt. Cho nên Diệp Tử Y đương nhiên trở thành đồng lõa.

Cùi chỏ đương nhiên phải hướng vào trong, làm sao có thể hướng ra bên ngoài.

Thân hình ba người bạn học của mình thật sự là đẹp siêu cấp, Diệp Tử Y đặc biệt yêu thích Ngọc Mộng Nạp Tuyết, vì cô ấy rất tinh khiết.

Lại có mùi vị quái dị của cô gái nhà họ Nạp, nếu có thể làm chị dâu mình là hoàn mỹ nhất.

Phải biết rằng loại vẻ đẹp thuần khiết duy nhất của Ngọc Mộng Nạp Tuyết khiến cho cô khi vừa mới nhập học ở Học viện âm nhạc Thủy Châu đã xông thẳng lên danh hiệu á hậu.

Đây cũng là chuyện vô cùng không đơn giản, phải biết rằng học viện âm nhạc còn có lớp vũ đạo, tất cả đều là những cô gái có thể ca hát, nhảy múa.

Lớp Pianô mọi người thanh cao như tuyết trắng, khí chất không cần nói, trong vạn quân có thể ra mặt giết chết thủ lĩnh, đó là có thực lực tuyệt đối.

- Hừ! Lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa.

Phạm Phiêu Phiêu đại diện cho ba cô gái cho Diệp Phàm một lối thoát, trong nháy mắt khi nghĩ đến cái túi xách, trước mặt lại sáng bừng lên, thầm nghĩ dù sao bị rình trộm cũng phải kiếm một chút phí mất mát về tinh thần, mở miệng hỏi:

- Anh có loại túi tốt gì, đừng lấy loại hàng vỉa hè mười mấy tệ ra đùa giỡn chúng tôi, tôi biết phân biệt hàng tốt xấu, mặc dù nói không có giỏi lắm nhưng cũng từng thấy ở cửa hàng rồi.

- Này! Em xem thường anh trai này có phải không? Nhưng anh cũng không biết túi xách ấy rút cuộc có đắt hay không, người khác đưa mà.

Diệp Phàm cố tình thừa nước đục thả câu, thầm nghĩ, "Túi xách phu nhân chủ tịch của tập đoàn Nam Cung Hồng Kông tặng có thể kém được sao, một cái đoán chừng cũng phải mấy trăm tệ, tương đương với một tháng tiền lương của mình rồi"

Người nào đó cũng không kịp tiếc nuối túi xách của mình, giải quyết ba vị mỹ nữ này mới là chuyện quan trọng nhất.

- Ài!

- Anh cũng tặng mỗi người chúng tôi ba bộ quần áo cao cấp rồi, chúng tôi làm sao còn dám hỏi anh.

Ngọc Mộng Nạp Tuyết khẽ cười nói, hai cô gái kia thật ra cũng vậy, Phạm Phiêu Phiêu chỉ là có chút tò mò mà thôi.

.

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 157: Tai nạn của việc nhìn lén
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...