Quan Thuật

Chương 1552: Đập vỡ bát cơm

-Là anh!

Diệp Phàm giương mắt liếc nhìn tên kia một cái, thản nhiên hừ một tiếng, vì thằng nhãi hung hăng kia chính là ca sĩ Hồ Phong ký hợp đồng với Tập đoàn Kim Bảo Điệp Hong Kong. Tên này chỉ là ca sĩ hạng hai ở HongKong, ở Trugn Quốc cũng có chút danh tiếng, đĩa cá nhân không nhiều, nhưng cũng có hát vài bài thịnh hành, người trong vòng gọi gã là Tam ca.

Mặc dù trong Tập đoàn Kim Bảo Điệp Hồ Phong cũng không nằm trong vị trí 10 người đứng đầu. Cô nàng tên Miêu Diễm Diễm đang biểu diễn trên sân khấu, dáng vẻ tương đối nóng bỏng, phong cách tương tự Trương Huệ Muội. Miêu Diễm Diễm nằm trong top 10 ca sĩ đứng đầu của Kim Bảo Điệp, cũng miễn cưỡng tiến vào vòng tròn những minh tinh của Hong Kong, người trong vòng gọi cô là Chị tám.

Kim Bảo Điệp đồng ý gọi Miêu Diễm Diễm đến, chứng tỏ Chủ tịch Khang Chính Lương của tập đoàn Kim Bảo Điệp rất có thành ý. Nhờ Diệp Phàm mà tạm thời ông hết bệnh, có thể sống thêm vài năm. Còn quân hàm cảnh sát của thằng con trai Khang Kim cũng được đề bạt, Diệp Phàm đã dùng thủ đoạn âm thầm giúp ông ta.

Khang Chính Lương biết Diệp Phàm làm bậc kỳ tài, cho nên sau khi nghe Mai Phán Nhi nói xong lập tức bày tỏ thái độ toàn lực ủng hộ các tiết mục của Khu Hồng Liên. Đồng thời còn đưa vài nhân vật đứng đầu bảng xếp hạng Kim Bảo Điệp, chẳng hạn như Miêu Diễm Diễm là một trong số những người đầu bảng.

Lúc trước khi Hồ Phong cùng với Phó chỉ tịch Kim Bảo Điệp Lư Khắc Lãng đến Thủy Châu, đã có xung đột với Diệp lão đại ở Hoàng Thị Hội sở. Cuối cùng cả đám bị Diệp lão đại ngầm sai khiến Lô Vĩ cho người bắt vào cục, quá mất mặt. Nguồn: http://truyenfull.vn

Cuối cùng nhờ Mai Phán Nhi đến cầu xin Diệp Phàm mới chịu thả ra. Chuyện này kết thúc như vậy. Cho nên Tam ca Hồ Phong vừa nhìn thấy Diệp lão đại, đã phẫn nộ rống lên. Đó là bởi vì đồng chí Hồ Phong cũng không biết Diệp lão đại là nhân vật số 1 khu Hồng Liên này, bằng không, đồng chí Hồ Phong chắc chắn sẽ buồn bực đến chết mất.

-Tôi là ai chứ, ông đây là Hồ Phong. Anh có bản lĩnh thì kêu người đến bắt tôi nữa đi. Biến đi cho ông, đây là nơi biểu diễn, sao để người không phận sự bước vào chứ.

Hồ Phong lớn tiếng quát, chỉ vào Diệp lão đại khí thế kinh người. Dĩ nhiên là muốn kiếm xui xẻo cho Diệp lão đại.

Người này nhất thời tức giận, nên không suy nghĩ, Diệp lão đại có thể ngang nhiên tiến vào như vậy, chắc chắn là được các đồng chí công an cho vào.

Tuy nhiên, đồng chí Hồ Phong hiển nhiên nhất thời không nghĩ được nhiều như vậy. Bởi vì lúc xung đột Diệp Phàm còn nhậm chức ở Việt Đông. Hồ Phong nằm mơ cũng không thể tưởng được Diệp lão đại đã hổi phủ. Bằng không, sao dám kiêu ngạo thế kia.

-Tam ca, với loại côn đồ này cần gì phải khách khí như vậy, gọi cảnh sát vào bắt đi. Xem anh ta có dám vào lung tung nữa không? Hoàn toàn có thể kêu người bắt cơ mà.

Lúc này, một cô gái diện mạo tương đối thanh lịch chỉ vào Diệp Phàm hét lên.

Cô nàng này tên Kim Triết Châu, ca sĩ Hàn Quốc, là ca sĩ ký hợp đồng với Tập đoàn Truyền thông giải trí Đường thị Hongkong, chỉ được xem là ca sĩ hạng hai như Hồ Phong thôi. Tuy nhiên, năm nay cô đã đổi chủ, ký hợp đồng với tập đoàn truyền thông Hàn Quốc TSS. Đó là vì cô nàng may mắn quen được Mai Phán Nhi, Mai Phán Nhi đã giúp cô.

-Anh tên Hồ Phong, cô là Kim Triết Châu?

Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng, giọng rất rõ ràng.

-Đúng thì sao?


Hồ Phong hừ một tiếng.

-Có tin không, chỉ cần một câu nói của tôi thì đã có thể đập vỡ bát cơm của hai người rồi?

Diệp lão đại bình tĩnh tự nhiên, giọng điệu không cao không thấp hừ nói. Bởi vì có nội kình tương trợ, nên tin chắc họ có thể nghe thấy.

-Hahaha…

-Khúc khích khúc khích…

Hồ Phong và Kim Triết Châu thi nhau cười, hai tên này cảm thấy đây là chuyện đáng cười nhất trong thiên hạ. Hồ Phong chỉ vào Diệp Phàm cười nói:

-Anh, đập chén cơm của chúng tôi? Anh cho rằng anh là ai? Mẹ nó, đúng là không có mắt mà!

Hồ Phong thốt ra những câu thô tục, tên này luôn kiêu ngạo, ngông cuồng, những câu thô tục đối với gã là chuyện như cơm bữa. Thằng nhãi này còn nhãi này còn nói thầm bên tai Kim Triết Châu, cô nàng này quay lên sân khấu không biết định làm gì.

Không lâu sau, tiết mục ca múa trên sân khấu đã biểu diễn xong. Nhạc tạm dừng, Hồ Phong vừa thấy cơ hội đến, nhảy lên sân khấu cầm lấy micro, trước tiên cười to vài tiếng, sau đó la lớn:

-Các anh chị, vừa rồi có tên kiêu ngạo, ngông cuồng nói rằng chỉ một câu nói của hắn có thể đập vỡ bát cơm của tôi với Triết Châu! Các vị muốn biết thằng nhãi đó là ai không?

-Ai vậy Tam ca, mẹ nó, khốn kiếp, dám nói với Tam ca của chúng ta như vậy.

Nhân viên công tác dưới sân khấu lớn tiếng cười nói.

-Muốn biết hắn là ai à? Đi theo bước chân của Triết Châu Thiên hậu của Hàn Quốc chúng ta là có thể gặp được tên đó.

Hồ Phong chỉ tay vòng ra phía sau sân khấu rồi chỉ vào Kim Triết Châu đang đi về phía Diệp lão đại.

Tên nhãi này cũng giỏi lắm, Kim Triết Châu dù ở Hàn Quốc cũng chẳng được xưng danh nhân vật Thiên hậu gì cả. Đương nhiên giới giải trí là như vậy, mọi người tự thổi phồng giá trị của nhau cũng là chuyện bình thường. cái này cũng giống như tạo thế vậy.

-Nhìn thấy không, chính là hắn!

Kim Triết Châu bước đến chỗ Diệp Phàm, mỉm cười chỉ vào Diệp Phàm.



Ngôi sao ca nhạc hạng hai ngoại hiệu Tiểu Đao đắc ý chỉ vào Diệp lão đại cười sằng sặc.

-Mai tổng có ở đây không?

Diệp Phàm liếc nhìn mọi người một cái, hừ lạnh một tiếng.

-Đương nhiên là có, giờ đang nghỉ giải lao, anh có tư cách gì mà mời cô ấy? Nực cười.

Hồ Phong cười lạnh một tiếng nói, từ trên sân khấu nhảy xuống trước mặt Diệp lão đại.

-Bí thư Diệp đến rồi ạ!

Lúc này, Phạm Đông Bằng mới từ bên ngoài vội vàng bước vào, từ xa đã lên tiếng chào hỏi.

-Anh nói với Chủ tịch Mai Phán Nhi một tiếng, tôi rất không thích hai người kia, vì mồm của họ thối quá, không giống ngôi sao ca nhạc cấp cao, bảo hai người đó lập tức biến đi.

Diệp Phàm chỉ vào Hồ Phong và Kim Triết Châu hừ nói, nhìn mọi người một cái, còn nói thêm:

-Tôi đại diện Khu Hồng Liên hoan nghênh những vị có phẩm vị đến biểu diễn, tin là Khu Hồng Liên sẽ khiến mọi người hài lòng.

-Mẹ nó, mày chửi ai đấy?

Hồ Phong thiếu chút nữa giơ chân lên.

-Hồ Phong, anh làm gì đó?

Lúc này, Mai Phán Nhi bước ra, vẻ mặt lạnh lùng.

-Mai tổng… tôi… vừa rồi người này bảo tôi biến đi, hắn có bản lĩnh gì mà nói vậy chứ.

Giọng Hồ Phong nhỉ đi nhiều. Đối mặt với ông chủ của mình, trừ phi đầu óc của Hồ Phong bị ung nước thì mới dám nói lớn tiếng.

-Làm càn, anh ấy là Phó bí thư thành ủy Thủy Châu, là Bí thư quận ủy Khu Hồng Liên, là khách hàng của chúng ta. Chính anh ấy trả tiền mời các anh đến biểu diễn. Không ngờ anh không hiểu lễ nghĩa, lại nói những lời thô lỗ như vậy. Đúng là phá hoại hình tượng công ty chúng ta, làm bại hoại thanh danh công ty. Nhanh xin lỗiBí thư Diệp, nếu Bí thư Diệp không tha thứ cho anh, tôi đành đề nghị Khang tổng xóa bỏ hợp đồng của anh.


Mai Phán Nhi lạnh lùng hừ nói.

Lập tức, Hồ Phong mặt mày đỏ bừng.

Vị kêu la ban đầu, Tiểu Đao đại hiệp sớm đã co đầu rụt cổ vào đám đông không dám hó hé. Đối với các ca sĩ hạng hai, công ty chưa chắc đã để ý đến họ. Chủ tịch công ty chính là cha mẹ, là cơm áo của họ. So với ca sĩ hạng nhất, đãi ngộ đương nhiên không giống nhau.

-Diệp… Bí thư Diệp, tôi xin lỗi, lúc nãy do tôi hồ đồ.

Kim Triết Châu cầm được thì buông được, bước đến trước mặt Diệp Phàm, hơi cúi người, vì bát cơm vội vàng xin lỗi Diệp Phàm.

Vì tập đàon Truyền thông Giang Nam là bên hợp tác với TSS Hàn Quốc, Mai Phán Nhi hoàn toàn có thể đề nghị ông chủ hủy hợp đồng với mình. Trước bát cơm, Kim Triết Châu rất sáng suốt. Nếu không có công ty đại diện, mình là cái rắm gì chứ.

-Bí thư Diệp, Hồ Phong sai rồi, tôi xin lỗi anh! Tôi sẽ sửa đổi.

Tam ca Hồ Phong cũng hơi khom mình, nói ra những câu nhục nhã nhất trong đời mình.

-Thành khẩn thêm một chút.

Mai Phán Nhi nhìn chằm chằm Hồ Phong hừ nói, bởi vì Diệp lão đại không tỏ thái độ. Trong lòng Mai Phán Nhi Hồ Phong so với Diệp lão đại kém xa. Bóp chết gã chỉ như giết một con kiến.

-Bí thư Diệp,Hồ Phong thực sự sai rồi. Xin ngài hãy tha thứ!

Hồ Phong không dám hé răng nữa, lần này gập người lễ phép nói. Khuôn mặt đỏ như sắp xuất huyết đến nơi.

-Bí thư Diệp, việc này…

Mai Phán Nhi vừa mới nói đến đây, Diệp Phàm khoát tay, nói,

-Qua rồi thì thôi, hy vọng sau này hai đồng chí trở về thì suy nghĩ lại. Người làm nghệ thuật, càng coi trọng nhân phẩm. Vì, công tác nghệ thuật cũng là một nghệ thuật rất cao nhã.

Chúng ta không thể làm hoen ố tính thuần khiết của nghệ thuật. Nếu Mai tổng nói như vậy, ban nãy coi như không có việc gì. Ở đây, tôi đại diện cho chính quyền đảng ủy Khu Hồng Liên, chúc mọi người ngày mai biểu diễn thành công mỹ mãn.

Diệp Phàm mới nói xong, Mai Phán Nhi đã vỗ tay, lập tức, tiếng vỗ tay như sấm dậy, kéo dài không thôi. Sau đó, Diệp Phàm cũng hứng chí đứng xem luyện tập, cảm giác tương đối mới mẻ.

-Bí thư Diệp, tối nay Khang tổng có đến Thủy Châu, Phó tổng của Tập đoàn truyền thông Hàn Quốc TSS An Tín Đào đích thân đến Khu Hồng Liên tương trợ.

Mai Phán Nhi ngồi cạnh Diệp Phàm sắc mặt vui vẻ nói.

-Cảm ơn! Đã lâu không gặp Khang tổng, không biết sức khỏe ông ấy thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

-Vẫn vậy, tuy nhiên, tinh thần khá hơn nhiều. Khang tổng là người kiên nhẫn. Biết mình không thể sống quá mấy năm nữa, nên mỗi ngày đều cố gắng làm việc. Rất đáng để Mai Phán Nhi tôi khâm phục.

Nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm.

-Cái chức Phó cục trưởng mà anh kiếm cho Thiên Kiệt, tôi còn chưa cảm ơn anh nữa. Anh tôi bảo phải thay anh ấy cảm ơn anh đấy, haha.

-Không cần cảm ơn, tối nay tôi đến chỗ cô, cô cứ cảm ơn là được rồi.

Diệp Phàm nhẹ giọng mỉm cười một tiếng.

-Thối! Ở đây mà anh cũng dám nói những lời này, không sợ người khác nghe thấy à.

Mai Phán Nhi mắng, mặt đỏ bừng, trợn mắt nhìn Diệp lão đại, cái nhìn vô cùng phong tình làm người ta rung động tâm hồn.

-Không sợ, bọn họ cách xa lắm, chắc chắn không nghe thấy đâu.

Diệp Phàm quay đầu nhìn, thấy mình và Mai Phán Nhi đang ngồi ở chỗ trống. Chắc hẳn, để tiện cho mình và Mai Phán Nhi nói chuyện, nên mọi người đã biết điều đi chỗ khác.

-Câu được món mới lúc nào thế?

Mai Phán Nhi liếc nhìn Lý Ngọc đứng ở phía xa xa.

-Đừng nói lung tung, cô ấy là cấp dưới của Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Lý Xương Hải, là một tay trà đạo đó. Bằng không, kêu cô ấy đến biểu diễn đi, ngày mai sắp xếp cho vào đài truyền hình luôn, có lẽ cũng tuyệt vời lắm đó.

Diệp Phàm vừa suy nghĩ đã có ý tưởng mới.

Nếu có thể giúp Lý Ngọc nâng cao tên tuổi, cũng gián tiếp nâng cao sự nổi tiếng của khách sạn Cửu Vân Dân Tộc. Đến lúc đó, khách khắc chắc hẳn sẽ vì trà đạo của Lý Ngọc mà đến khách sạn.

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 1552: Đập vỡ bát cơm
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...