Quan Thuật
Chương 1511: Phải đập cửa lớn của quân khu tỉnh
-Giám đốc, phòng khách đã mất một chăn đơn và khăn trải giường sang trọng.
Một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp khách sạn Hoa Thắng với vẻ mặt nghiêm trọng đến báo cáo.
-Có phải nhóm hoàng thất nước Anh cũng thường dùng loại thương hiệu này?
Giám đốc nhíu mày hỏi
-Vâng, Elie màu đỏ, tương đối quý, một bộ dùng trên giường hải hơn ba mươi ngàn tệ.
Nhân viên phục vụ có vẻ lo lắng, chỉ sợ giám đốc Triệu mắng. Tổn thất ở trong nhà khách là việc lớn, liên quan đến mấy chục ngàn sổ sách. Bởi vì, bốn cô gái đều đi rồi, giám đốc Triệu còn chưa biết, đang muốn hướng đại ca Diệp thăm hỏi một chút
Việc lạ, trong nhà Bí thư Diệp thiếu khăn trải giường phải không? Bảo một tiếng nhà khách chúng ta đưa xe qua là được. Giám đốc Triệu Hải mặc dù nghi ngờ, nhưng vẻ mặt biểu cảm hừ nói:
-Tôi đã biết, đổi một giường đi. Còn nữa, việc này không được nói lung tung nữa, phỏng chừng có khách nào uống rượu say ném đi.
-Tôi biết rồi, sẽ không nói linh tinh.
Nữ nhân viên phục vụ khẩn trương nói
Giám đốc Triệu suy nghĩ thật là chu đáo, chỉ sợ việc này vẫn có thể truyền tới tai đại ca Diệp. Chuyện sai người sau lưng chỉnh mình cũng là có thể, giám đốc Triệu cũng không dám rước rủi ro này về.
Trời còn chưa có sáng, trong lòng đại ca Diệp có quỷ. Hơn nữa, tương đối áy náy, đối với chính mình cực kỳ khinh thường. Hắn ngồi ở trong xe, yên lặng hút thuốc, cảm giác tương đối buồn bực. Vì thế lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Trương Cường, hỏi:
-Đêm qua uống cùng tư lệnh Mai thế nào?
-Lúc bắt đầu có nhiều người, chúng tôi chỉ tán gẫu một chút tin tức ngoài lề thú vị. Sau đó tư lệnh Mai lại mời tôi uống trà, chỉ hai chúng tôi
Trương Cường thản nhiên cười nói
-Sự việc hẳn là thành công chứ?
Diệp Phàm hỏi
-Mới thành công sáu phần, tuy nhiên, Mai Trường phong cũng rất khó thu phục. Lúc bắt đầu luôn luôn giả ngu, sau thấy tôi tức giận. Lấy ra tiền đặt cọc ông ta mới gật đầu
Trương Cường nói.
Diệp Phàm thầm mắng một câu cáo già, lại hỏi:
-Nói xem như thế nào? Cậu sẽ không trực tiếp giao dịch với ông ta chứ?
-Không khác biệt lắm, tôi nói với ông ta. Nhà khách quân khu tỉnh cản trở sông Hồng Liên. Bí thư Diệp ở đó ra sức sửa đổi sông Hồng Liên Sông Hồng Liên được xây dựng tốt, đối với Báo Săn và tướng sĩ vịnh Lam Nguyệt đều có lợi.
Bởi vì tiểu khu quan quân xây dựng ở bờ sông Hồng Liên, nếu sông bẩn thỉu cả ngày cũng không chịu nổi có phải không? Ý tứ này đã rất rõ ràng, tuy nhiên, Mai Trường Phong gật đầu nói là: " nhằm vào nhà khách quân khu tỉnh cũng không có ý kiến gì "
Nói như là hủy đi trả lại cho nhân dân Hồng Liên… Tôi hơi tức giận, cuối cùng dùng phương thuốc tề mãnh dược. Tôi nói, nếu sư đoàn của ông ta muốn mượn sân huấn luyện của Báo Sắn lâu dài, thì phải giải quyết chuyện nhà khách quân khu tỉnh trước.
Mai Trường Phong nghe xong nhìn chằm chằm vào tôi, tôi còn giơ tay chỉ trời nói. Hiệp nghị dỡ bỏ nha khách hoàn thành, chuyện bên kia tôi bao.
Mai Trường Phong rốt cục gật gật đầu nói là nhà khách quân khu tỉnh nên hủy đi, hơn nữa còn thả vài câu rắm nói, nói chỗ nào vì quân đội phục vụ, quân đội cũng phải vì chỗ đó.
Dù sao chỉ dùng để che đậy, lão già này, tôi không đưa ra sân huấn luyện Báo Săn thì ông ta không gật đầu, ném lợi ích đi ra, ông ta lập tức gật đầu. Ý tứ mờ mịt của tôi hẳn là ông ta đã hiểu
Trương Cường cười nói.
-Thấy lợi mà, cũng là bình thường thôi
Diệp Phàm cười cười, trong lòng cũng nhẹ nhàng rất nhiều. Thằng nhãi này liền lẳng lặng ngồi trong xe, xe kia đứng ở bên cạnh khách sạn Hoa Thắng Đại vắng vẻ. Bởi vì, thằng nhãi này phải đắn đo suy nghĩ sau khi quyết định ở bên ngoài khách sạn ôm cây đợi thỏ. Chút nữa khoảng tám chín giờ thì đám Lan Khuých Trúc sẽ ra đây.
Phụ nữ, nếu như là lần đầu phá "dưa". Hơn nữa, lại phá trong lúc hỗn loạn, thì cường độ kia quá lớn. Phụ nữ như vậy đều đã bị làm thương, đến lúc đó đi đường chắc chắn sẽ có chút mất tự nhiên.
Mục đích chính của Diệp Phàm chính là muốn nhìn rốt cuộc là vị nào bị chính mình, tử hình. Về sau tìm cơ hội chịu trách nhiệm. Muốn đánh, muốn chửi đều được.
Đương nhiên, Diệp Phàm biết trách nhiệm của mình không dậy nổi. Bởi vì, là một người đàn ông, như Lan Khuých Trúc nói, phạm chuyện xấu phải dũng cảm thừa nhận
Mặc dù trách nhiệm này không gánh nổi cũng không thể giả câm giả điếc, đó là súc sinh. Đây là vấn đề thái độ, Diệp Phàm tin rằng, các cô gái loại này đều có thái độ kiêu kỳ của phụ nữ, tuyệt sẽ không nghe theo mà buông tha.
Bảy giờ sáng chim chóc ở nhà khách quân khu tỉnh đều hót líu lo trong khu vườn vắng vẻ, dường như cảm tạo lãnh đạo quân khu tạo cho chúng một tổ hiếm thấy như vậy trong rừng cây
Kỳ thật, nhà khách quân khu tỉnh xây dựng không ít năm, lúc ấy địa bàn không có gì đáng giá tiền. Cho nên, địa bàn tương đối lớn. Bên trong quang cảnh chính xác là yên tĩnh, trải qua một thế hệ lãnh đạo quân đội kiến thiết, nhà khách quân khu tỉnh nhìn bề ngoại giản dị mà tự nhiên
Trên thực tế bên trong trang hoàng không thua gì khách sạn năm sao. Hơn nữa, như chỗ ở của tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam Kiều Hoành Sơn phỏng chừng so với phòng Tổng Thống cũng sẽ không kém hơn là bao.
Đương nhiên, bên trong sửa là theo phong cách của quân nhân. Ví như, Kiều Hoành Sơn rất thích thời đại hồng quân, cho nên, ông ta bày biện rất nhiều di vật của hồng quân lúc đó trong phòng. Ví như mũ bát giác, ngũ sừng tinh, giầy rơm, những thứ này nhiều thật đúng là rất chân thực, cũng không biến thành sơn trại.
Mai Trường Phong ngủ thoải mái, bởi vì chuyện sắp thu phục Trương Cường bên này. Chỉ cần thủ trưởng Báo Săn gật đầu một cái, Kiều Hoành Sơn bên kia đã được nhà họ Mai làm thông rồi. Chính mình sắp đến tập đoàn quân thứ hai chỉ đạo công tác. Hơn nữa, nghe nói nếu sư đoàn nào có thể tổ chức thành công, đến lúc đó đạt thành tích ở các đại quân khu, lập tức có thể thăng làm Phó tư lệnh vịnh Lam Nguyệt.
Đương nhiên, nhà họ Mai tính toán không phải là Phó tư lệnh căn cứ vịnh Lam Nguyệt, đó chẳng qua chỉ là vị trí một thiếu tướng. Mai Trường Phong tính toán lâu dài là căn cứ tư lệnh, đó là vị trí chân chính của trung tướng.
Trước kia là Triệu Quát nhà họ Triệu ngồi. Triệu Quát vừa được chuyển đi đảm nhiệm chức Phó tư lệnh quân khu Bắc Kinh. Phỏng chừng vài năm điều một lần, quân hàm lên đến Thượng tướng đến lúc đó rõ ràng đảm nhiệm chức vị chính đại quân, coi như là chân chính bước vào hàng ngũ lãnh đạo cao cấp của giới quân sự.
Đối với một quân nhân, việc này gần giống như là danh dự cao nhất
Mai Trường Phong mở cửa sổ ra, đang chuẩn bị đóng cửa sổ chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một âm thanh hỗn loạn hô to:
-Đưa tôi đường sông, chúng tôi không cần hồng thủy, chúng tôi phải ở đâu chứ….
Người bên ngoài kêu to. Mai Trường Phong cẩn thận nghe, cảm giác có khá nhiều người, điệu bộ có vẻ có chút yêu sách.
Phó tư lệnh Mai vào phòng cầm một kính viễn vọng quân dụng đi ra. Ôi, phía ngoài tương đối đông. Cả trai lẫn gái đều có, dường như là hàng xóm láng giềng tụ tập. Phỏng chừng không dưới một nghìn người, đứng đầy cửa chính nhà khách quân khu tỉnh. Tuy rằng thanh âm rất lớn, một đám giơ tay hô, nhưng không có biểu hiện gì là quá khích.
Ví như phá cửa…, đương nhiên, gọi người của ông ta đập bọn họ cũng không dám đập. Bởi vì, vừa nghe thấy động tĩnh, mười người bảo vệ quân khu cùng một đại đội trưởng là thượng úy đã sớm triển khai nói chuyện, một đám cầm súng, vẻ mặt uy nghiêm trừng trừng nhìn một ngàn quần chúng đứng đối diện.
Đương nhiên, quần chúng này phải để trong ngoặc kép mới đúng. Phó tư lệnh Mai vừa suy nghĩ liền hiểu rõ, thì ra chính là đại ca Diệp muốn làm "võ trang" nhân dân, yêu sách. Trương Cường đơn giản chính là muốn một câu chính mình. Thật đúng là đừng nói, làm ầm ĩ như vậy, cũng là giúp chính mình. Trong lòng Mai Trường Phong âm thầm cảm ơn Diệp Phàm, người này thật đúng là sẽ sửa chuyện này
Nếu không ỷ vào trận này trực tiếp nói chuyện cùng Hồ Trung Minh trong lòng người ta sẽ không thoải mái, có gốc rạ này cũng tốt, mình sẽ thuận nước đẩy thuyền (biết thời biết thế), cũng là hợp tình hợp lý.
Tuy nhiên, tư lệnh Mai không hề động. Ông ta đang đợi, bởi vì, Hồ Trung Minh còn chưa tới. Tin rằng bây giờ Hồ Trung Minh đã nhận được báo cáo, phỏng chừng mười phút nữa sẽ tới.
-Còn vận chuyển đường sông của chúng tôi, các người đem đổ xuống sông chúng ta sẽ bị ngập nước, còn đường sông chúng tôi..
Tiếng quát liên tiếp vang lên
Không lâu, cục Công an thành phố nhận được điện thoại quân khu tỉnh, nói là có một người đám người dân gây rối ở cửa chính. Yêu cầu cục công an thành phố phái lực lượng cảnh sát tới bắt người. Bằng không, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cục Công an thành phố phải chịu trách nhiệm.
Lô Vĩ lúc này đáp ứng rồi, ra lệnh. Không lâu, lấy ra mấy xe cảnh sát, lại thêm uy phong cảnh sát. Tuy nhiên, cảnh sát phát hiện đám người này cũng không có tình trạng xôn xao, cũng liền triển khai một người ở cạnh cửa xem náo nhiệt. Xem tư thế kia, bọn họ tổ chức thật là tốt, giống như không phải dân chúng mà là tựa như quân nhân
Đương nhiên, người phụ trách cục Công an thành phố cũng giả vờ giả vịt khuyên bảo. Kỳ thật, không cần đồng chí Lô Vĩ giải thích, nhóm cảnh sát này hận không thể để dân chúng đập nhà khách quân khu tỉnh kia. Bởi vì, giờ phút này bọn họ cũng hận thấu xương một số đồng chí quân khu tỉnh
Chuyện lần trước trưởng phòng Mã quân khu tỉnh dẫn người đến cửa chính cục Công an thành phố có cảnh sát nào còn không hiểu được? Hôm nay có thể nhìn thấy cảnh người đến đây gây rối, nhóm cảnh sát trong lòng đương nhiên khoái chí.
Quả nhiên, vài phút sau, một tiếng còi cảnh báo vang lên chói tai. tư lệnh Hồ cùng Phó tư lệnh Ngô chạy xe đến rất nhanh. Hơn nữa, phía sau còn có hai xe tải lớn đi theo, bên trên một loạt quân nhân nhảy xuống xếp hàng
-Chắc là lãnh đạo đến rồi
Lúc này, một lão già giọng khàn khàn hô to một tiếng
-Chúng tôi muốn an toàn, chúng tôi muốn đường sông…
Đám người bắt đầu hướng về phía tư lệnh Hồ, vây quanh, vừa chen chúc vừa la lớn. Tuy nhiên, cửa bị nhóm cảnh sát đứng quanh, xe tư lệnh Hồ không ngờ còn không thể vào được.
-Mau tránh ra, để xe thủ trưởng đi vào
Thượng úy đại đội trưởng lúc trước hô
-Không thể đi ra, bằng không, bọn họ vọt vào thì phiền toái
Lúc này, đội trưởng đội cảnh sát Hình sự của cục Công an thành phpoos là Hướng Minh Huy cố ý hô lớn, nhóm cảnh sát vừa nghe liền hiểu, toàn bộ đội hình đứng thành tường tại cửa. Không cần nói nữa, ngay cả người cũng không chen được vào.
-Còn ra thể thống gì
Tư lệnh Hồ và Phó tư lệnh Ngô đều xanh mặt xuống xe, mười mấy quân nhân uy vũ cùng đi về hướng cửa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một lão già chen chúc đi lên, hô lớn:
-Thủ trưởng, chúng tôi yêu cầu nói chuyện
-Cút ngay.
Một người bên cạnh tư lệnh Hồ phỏng chừng tính tình khá nóng nảy, chặn lại, chỉ muốn đẩy lão già mà thôi. Nào biết lão già kia kêu một tiếng không ngờ té lăn quay trên mặt đất
Hơn nữa, lập tức có máu tươi từ ống quần chảy xuống dưới. Tuy nói không nhiều lắm, nhưng một chút đỏ tươi cũng đủ kích thích đám người. Lập tức vỡ tổ, có người hô:
-Quan quân đánh người, quan quân quâ khu tỉnh đánh người! Ức hiếp dân chúng sông Hồng Liên chúng ta, nhóm láng giềng, nhất định phải nghiêm trị người gây họa.
Quan Thuật
Một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp khách sạn Hoa Thắng với vẻ mặt nghiêm trọng đến báo cáo.
-Có phải nhóm hoàng thất nước Anh cũng thường dùng loại thương hiệu này?
Giám đốc nhíu mày hỏi
-Vâng, Elie màu đỏ, tương đối quý, một bộ dùng trên giường hải hơn ba mươi ngàn tệ.
Nhân viên phục vụ có vẻ lo lắng, chỉ sợ giám đốc Triệu mắng. Tổn thất ở trong nhà khách là việc lớn, liên quan đến mấy chục ngàn sổ sách. Bởi vì, bốn cô gái đều đi rồi, giám đốc Triệu còn chưa biết, đang muốn hướng đại ca Diệp thăm hỏi một chút
Việc lạ, trong nhà Bí thư Diệp thiếu khăn trải giường phải không? Bảo một tiếng nhà khách chúng ta đưa xe qua là được. Giám đốc Triệu Hải mặc dù nghi ngờ, nhưng vẻ mặt biểu cảm hừ nói:
-Tôi đã biết, đổi một giường đi. Còn nữa, việc này không được nói lung tung nữa, phỏng chừng có khách nào uống rượu say ném đi.
-Tôi biết rồi, sẽ không nói linh tinh.
Nữ nhân viên phục vụ khẩn trương nói
Giám đốc Triệu suy nghĩ thật là chu đáo, chỉ sợ việc này vẫn có thể truyền tới tai đại ca Diệp. Chuyện sai người sau lưng chỉnh mình cũng là có thể, giám đốc Triệu cũng không dám rước rủi ro này về.
Trời còn chưa có sáng, trong lòng đại ca Diệp có quỷ. Hơn nữa, tương đối áy náy, đối với chính mình cực kỳ khinh thường. Hắn ngồi ở trong xe, yên lặng hút thuốc, cảm giác tương đối buồn bực. Vì thế lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Trương Cường, hỏi:
-Đêm qua uống cùng tư lệnh Mai thế nào?
-Lúc bắt đầu có nhiều người, chúng tôi chỉ tán gẫu một chút tin tức ngoài lề thú vị. Sau đó tư lệnh Mai lại mời tôi uống trà, chỉ hai chúng tôi
Trương Cường thản nhiên cười nói
-Sự việc hẳn là thành công chứ?
Diệp Phàm hỏi
-Mới thành công sáu phần, tuy nhiên, Mai Trường phong cũng rất khó thu phục. Lúc bắt đầu luôn luôn giả ngu, sau thấy tôi tức giận. Lấy ra tiền đặt cọc ông ta mới gật đầu
Trương Cường nói.
Diệp Phàm thầm mắng một câu cáo già, lại hỏi:
-Nói xem như thế nào? Cậu sẽ không trực tiếp giao dịch với ông ta chứ?
-Không khác biệt lắm, tôi nói với ông ta. Nhà khách quân khu tỉnh cản trở sông Hồng Liên. Bí thư Diệp ở đó ra sức sửa đổi sông Hồng Liên Sông Hồng Liên được xây dựng tốt, đối với Báo Săn và tướng sĩ vịnh Lam Nguyệt đều có lợi.
Bởi vì tiểu khu quan quân xây dựng ở bờ sông Hồng Liên, nếu sông bẩn thỉu cả ngày cũng không chịu nổi có phải không? Ý tứ này đã rất rõ ràng, tuy nhiên, Mai Trường Phong gật đầu nói là: " nhằm vào nhà khách quân khu tỉnh cũng không có ý kiến gì "
Nói như là hủy đi trả lại cho nhân dân Hồng Liên… Tôi hơi tức giận, cuối cùng dùng phương thuốc tề mãnh dược. Tôi nói, nếu sư đoàn của ông ta muốn mượn sân huấn luyện của Báo Sắn lâu dài, thì phải giải quyết chuyện nhà khách quân khu tỉnh trước.
Mai Trường Phong nghe xong nhìn chằm chằm vào tôi, tôi còn giơ tay chỉ trời nói. Hiệp nghị dỡ bỏ nha khách hoàn thành, chuyện bên kia tôi bao.
Mai Trường Phong rốt cục gật gật đầu nói là nhà khách quân khu tỉnh nên hủy đi, hơn nữa còn thả vài câu rắm nói, nói chỗ nào vì quân đội phục vụ, quân đội cũng phải vì chỗ đó.
Dù sao chỉ dùng để che đậy, lão già này, tôi không đưa ra sân huấn luyện Báo Săn thì ông ta không gật đầu, ném lợi ích đi ra, ông ta lập tức gật đầu. Ý tứ mờ mịt của tôi hẳn là ông ta đã hiểu
Trương Cường cười nói.
-Thấy lợi mà, cũng là bình thường thôi
Diệp Phàm cười cười, trong lòng cũng nhẹ nhàng rất nhiều. Thằng nhãi này liền lẳng lặng ngồi trong xe, xe kia đứng ở bên cạnh khách sạn Hoa Thắng Đại vắng vẻ. Bởi vì, thằng nhãi này phải đắn đo suy nghĩ sau khi quyết định ở bên ngoài khách sạn ôm cây đợi thỏ. Chút nữa khoảng tám chín giờ thì đám Lan Khuých Trúc sẽ ra đây.
Phụ nữ, nếu như là lần đầu phá "dưa". Hơn nữa, lại phá trong lúc hỗn loạn, thì cường độ kia quá lớn. Phụ nữ như vậy đều đã bị làm thương, đến lúc đó đi đường chắc chắn sẽ có chút mất tự nhiên.
Mục đích chính của Diệp Phàm chính là muốn nhìn rốt cuộc là vị nào bị chính mình, tử hình. Về sau tìm cơ hội chịu trách nhiệm. Muốn đánh, muốn chửi đều được.
Đương nhiên, Diệp Phàm biết trách nhiệm của mình không dậy nổi. Bởi vì, là một người đàn ông, như Lan Khuých Trúc nói, phạm chuyện xấu phải dũng cảm thừa nhận
Mặc dù trách nhiệm này không gánh nổi cũng không thể giả câm giả điếc, đó là súc sinh. Đây là vấn đề thái độ, Diệp Phàm tin rằng, các cô gái loại này đều có thái độ kiêu kỳ của phụ nữ, tuyệt sẽ không nghe theo mà buông tha.
Bảy giờ sáng chim chóc ở nhà khách quân khu tỉnh đều hót líu lo trong khu vườn vắng vẻ, dường như cảm tạo lãnh đạo quân khu tạo cho chúng một tổ hiếm thấy như vậy trong rừng cây
Kỳ thật, nhà khách quân khu tỉnh xây dựng không ít năm, lúc ấy địa bàn không có gì đáng giá tiền. Cho nên, địa bàn tương đối lớn. Bên trong quang cảnh chính xác là yên tĩnh, trải qua một thế hệ lãnh đạo quân đội kiến thiết, nhà khách quân khu tỉnh nhìn bề ngoại giản dị mà tự nhiên
Trên thực tế bên trong trang hoàng không thua gì khách sạn năm sao. Hơn nữa, như chỗ ở của tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam Kiều Hoành Sơn phỏng chừng so với phòng Tổng Thống cũng sẽ không kém hơn là bao.
Đương nhiên, bên trong sửa là theo phong cách của quân nhân. Ví như, Kiều Hoành Sơn rất thích thời đại hồng quân, cho nên, ông ta bày biện rất nhiều di vật của hồng quân lúc đó trong phòng. Ví như mũ bát giác, ngũ sừng tinh, giầy rơm, những thứ này nhiều thật đúng là rất chân thực, cũng không biến thành sơn trại.
Mai Trường Phong ngủ thoải mái, bởi vì chuyện sắp thu phục Trương Cường bên này. Chỉ cần thủ trưởng Báo Săn gật đầu một cái, Kiều Hoành Sơn bên kia đã được nhà họ Mai làm thông rồi. Chính mình sắp đến tập đoàn quân thứ hai chỉ đạo công tác. Hơn nữa, nghe nói nếu sư đoàn nào có thể tổ chức thành công, đến lúc đó đạt thành tích ở các đại quân khu, lập tức có thể thăng làm Phó tư lệnh vịnh Lam Nguyệt.
Đương nhiên, nhà họ Mai tính toán không phải là Phó tư lệnh căn cứ vịnh Lam Nguyệt, đó chẳng qua chỉ là vị trí một thiếu tướng. Mai Trường Phong tính toán lâu dài là căn cứ tư lệnh, đó là vị trí chân chính của trung tướng.
Trước kia là Triệu Quát nhà họ Triệu ngồi. Triệu Quát vừa được chuyển đi đảm nhiệm chức Phó tư lệnh quân khu Bắc Kinh. Phỏng chừng vài năm điều một lần, quân hàm lên đến Thượng tướng đến lúc đó rõ ràng đảm nhiệm chức vị chính đại quân, coi như là chân chính bước vào hàng ngũ lãnh đạo cao cấp của giới quân sự.
Đối với một quân nhân, việc này gần giống như là danh dự cao nhất
Mai Trường Phong mở cửa sổ ra, đang chuẩn bị đóng cửa sổ chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một âm thanh hỗn loạn hô to:
-Đưa tôi đường sông, chúng tôi không cần hồng thủy, chúng tôi phải ở đâu chứ….
Người bên ngoài kêu to. Mai Trường Phong cẩn thận nghe, cảm giác có khá nhiều người, điệu bộ có vẻ có chút yêu sách.
Phó tư lệnh Mai vào phòng cầm một kính viễn vọng quân dụng đi ra. Ôi, phía ngoài tương đối đông. Cả trai lẫn gái đều có, dường như là hàng xóm láng giềng tụ tập. Phỏng chừng không dưới một nghìn người, đứng đầy cửa chính nhà khách quân khu tỉnh. Tuy rằng thanh âm rất lớn, một đám giơ tay hô, nhưng không có biểu hiện gì là quá khích.
Ví như phá cửa…, đương nhiên, gọi người của ông ta đập bọn họ cũng không dám đập. Bởi vì, vừa nghe thấy động tĩnh, mười người bảo vệ quân khu cùng một đại đội trưởng là thượng úy đã sớm triển khai nói chuyện, một đám cầm súng, vẻ mặt uy nghiêm trừng trừng nhìn một ngàn quần chúng đứng đối diện.
Đương nhiên, quần chúng này phải để trong ngoặc kép mới đúng. Phó tư lệnh Mai vừa suy nghĩ liền hiểu rõ, thì ra chính là đại ca Diệp muốn làm "võ trang" nhân dân, yêu sách. Trương Cường đơn giản chính là muốn một câu chính mình. Thật đúng là đừng nói, làm ầm ĩ như vậy, cũng là giúp chính mình. Trong lòng Mai Trường Phong âm thầm cảm ơn Diệp Phàm, người này thật đúng là sẽ sửa chuyện này
Nếu không ỷ vào trận này trực tiếp nói chuyện cùng Hồ Trung Minh trong lòng người ta sẽ không thoải mái, có gốc rạ này cũng tốt, mình sẽ thuận nước đẩy thuyền (biết thời biết thế), cũng là hợp tình hợp lý.
Tuy nhiên, tư lệnh Mai không hề động. Ông ta đang đợi, bởi vì, Hồ Trung Minh còn chưa tới. Tin rằng bây giờ Hồ Trung Minh đã nhận được báo cáo, phỏng chừng mười phút nữa sẽ tới.
-Còn vận chuyển đường sông của chúng tôi, các người đem đổ xuống sông chúng ta sẽ bị ngập nước, còn đường sông chúng tôi..
Tiếng quát liên tiếp vang lên
Không lâu, cục Công an thành phố nhận được điện thoại quân khu tỉnh, nói là có một người đám người dân gây rối ở cửa chính. Yêu cầu cục công an thành phố phái lực lượng cảnh sát tới bắt người. Bằng không, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cục Công an thành phố phải chịu trách nhiệm.
Lô Vĩ lúc này đáp ứng rồi, ra lệnh. Không lâu, lấy ra mấy xe cảnh sát, lại thêm uy phong cảnh sát. Tuy nhiên, cảnh sát phát hiện đám người này cũng không có tình trạng xôn xao, cũng liền triển khai một người ở cạnh cửa xem náo nhiệt. Xem tư thế kia, bọn họ tổ chức thật là tốt, giống như không phải dân chúng mà là tựa như quân nhân
Đương nhiên, người phụ trách cục Công an thành phố cũng giả vờ giả vịt khuyên bảo. Kỳ thật, không cần đồng chí Lô Vĩ giải thích, nhóm cảnh sát này hận không thể để dân chúng đập nhà khách quân khu tỉnh kia. Bởi vì, giờ phút này bọn họ cũng hận thấu xương một số đồng chí quân khu tỉnh
Chuyện lần trước trưởng phòng Mã quân khu tỉnh dẫn người đến cửa chính cục Công an thành phố có cảnh sát nào còn không hiểu được? Hôm nay có thể nhìn thấy cảnh người đến đây gây rối, nhóm cảnh sát trong lòng đương nhiên khoái chí.
Quả nhiên, vài phút sau, một tiếng còi cảnh báo vang lên chói tai. tư lệnh Hồ cùng Phó tư lệnh Ngô chạy xe đến rất nhanh. Hơn nữa, phía sau còn có hai xe tải lớn đi theo, bên trên một loạt quân nhân nhảy xuống xếp hàng
-Chắc là lãnh đạo đến rồi
Lúc này, một lão già giọng khàn khàn hô to một tiếng
-Chúng tôi muốn an toàn, chúng tôi muốn đường sông…
Đám người bắt đầu hướng về phía tư lệnh Hồ, vây quanh, vừa chen chúc vừa la lớn. Tuy nhiên, cửa bị nhóm cảnh sát đứng quanh, xe tư lệnh Hồ không ngờ còn không thể vào được.
-Mau tránh ra, để xe thủ trưởng đi vào
Thượng úy đại đội trưởng lúc trước hô
-Không thể đi ra, bằng không, bọn họ vọt vào thì phiền toái
Lúc này, đội trưởng đội cảnh sát Hình sự của cục Công an thành phpoos là Hướng Minh Huy cố ý hô lớn, nhóm cảnh sát vừa nghe liền hiểu, toàn bộ đội hình đứng thành tường tại cửa. Không cần nói nữa, ngay cả người cũng không chen được vào.
-Còn ra thể thống gì
Tư lệnh Hồ và Phó tư lệnh Ngô đều xanh mặt xuống xe, mười mấy quân nhân uy vũ cùng đi về hướng cửa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một lão già chen chúc đi lên, hô lớn:
-Thủ trưởng, chúng tôi yêu cầu nói chuyện
-Cút ngay.
Một người bên cạnh tư lệnh Hồ phỏng chừng tính tình khá nóng nảy, chặn lại, chỉ muốn đẩy lão già mà thôi. Nào biết lão già kia kêu một tiếng không ngờ té lăn quay trên mặt đất
Hơn nữa, lập tức có máu tươi từ ống quần chảy xuống dưới. Tuy nói không nhiều lắm, nhưng một chút đỏ tươi cũng đủ kích thích đám người. Lập tức vỡ tổ, có người hô:
-Quan quân đánh người, quan quân quâ khu tỉnh đánh người! Ức hiếp dân chúng sông Hồng Liên chúng ta, nhóm láng giềng, nhất định phải nghiêm trị người gây họa.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1511: Phải đập cửa lớn của quân khu tỉnh
9.2/10 từ 43 lượt.