Quan Thuật
Chương 1496: Chủ tịch tỉnh ra tay
-Có gì khó, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, anh nói một câu là được. Anh là lãnh đạo lớn của quân khu Lĩnh Nam, quân khu tỉnh Nam Phúc thuộc quyền quản lý của anh. Lời nói lãnh đạo không nghe có được không?
Diệp Phàm nói, bám chặt không buông tha.
-Tuy nói là lãnh đạo nhưng Hồ Trung Ninh cũng là tư lệnh quân khu tỉnh. Cậu Diệp, cậu cũng biết, chức phó của tôi trước mặt họ cũng không có nhiều uy tín.
Người ta thường nói, mười phó không bằng một trưởng. Cậu xem xem Phó với trưởng khác nhau một trời một vực. Nếu là tư lệnh Kiều nói một câu, tôi tin là Hồ Trung Minh không dám nói nửa câu lập tức phá đi.
Cậu em, không sợ cậu chê cười người anh như tôi không có bản lĩnh, xem ra lời của tôi trước mặt tư lệnh Hồ rất nhẹ. Nói vô dụng còn mất mặt có phải không?
Cho nên, bằng không là không nói.
Mai Trường Phong cật lực làm thấp chính mình, tất nhiên là không muốn nhận của khoai lang phỏng tay này. Nhưng y lại lo Diệp Phàm tức giận, đến lúc đó có ảnh hưởng đến thái độ của Trương Cường sẽ phiền toái. Kỳ thật, Phó tư lệnh Mai nói vậy hơi quá. Y không thể vô dụng như vậy, đó là không có khả năng.
-Ha ha, tư lệnh Mai, anh chính là vẻ mặt của lão Mai gia. Lão Mai gia khi nào thì suy yếu đến tình trạng này? Quả thực làm người ta khó mà tin.
Diệp Phàm cười châm chọc, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "suy yếu".
Mai Trường Phong biết Diệp Phàm kích y nhưng y không làm hơn, nói:
-Việc này, lão Mai gia mặt mũi đương nhiên là cũng có, tuy nhiên, nhưng phải xem là chuyện gì. Vả lại, lão Mai gia không thể cái gì cũng giải quyết có phải hay không?
-Nếu anh Mai đã nói như vậy thì em cũng không có gì để nói, xem ra, về phần nhà khách quân khu tỉnh chỉ có thể ra tòa án giải quyết.
Bọn họ vi phạm quy định xây dựng nhà, cũng vi phạm công trình xây dựng. Hơn nữa, chiếm dụng dòng sông, đối với chống lũ là một tai họa ngầm.
Nếu bởi vì việc này làm nhiều người chết đuối, chỉ sợ đến lúc đó chính là anh, người được phân công quản lý hậu cần một quân khu cũng không thoát được liên quan.
Cho nên, khu Hồng Liên chúng tôi yêu cầu bọn họ trả lại lòng sông cũng là hợp pháp có phải không?
Diệp Phàm thái độ cứng rắn, mạnh mẽ lên.
-Cậu em, có một số việc đừng nóng vội, từ từ bàn bạc giải quyết không phải tốt hơn sao. Cậu có thể nói chuyện với quân khu tỉnh, nói chuyện vài lần xuống dưới. Lòng người đều là máu thịt, không phải là sắt thép, vẫn phải để ý mọi thứ có phải không?
Mai Trường Phong nói. Nhưng thật ra có chút lo lắng thật sự người này lỗ mãng gây ra chuyện gì lớn. Thực đem quân khu tỉnh kiện lên tòa án, kiện đó cũng khá đau đầu.
-Vô dụng, ngày hôm qua Vệ Sơ Tịnh đã đem nhân viên công tác đến gặp người quản lý nhà khách của quân khu tỉnh Phó tư lệnh Ngô Huy Cần bàn bạc hồi lâu. Kết quả đương nhiên là không tốt. Lúc đó, đồng chí Ngô Huy Cần khá hoàng tráng. Tuyên bố nếu khu Hồng Liên dám làm bậy, y đưa binh đến san bằng chính quyền khu Hồng Liên. Anh xem xem, chúng tôi là dân làm sao có thể đối đầu với quân đội. Người ta có súng có bom. Nói thế nào được cái đó, không ra tòa án là không được. Quân khu tỉnh căn bản không để chút đường sống.
Diệp Phàm hừ nói.
-Y thật sự như vậy?
Mai Trường Phong hừ nói, cũng có chút thay đổi.
-Đương nhiên, anh có thể đi kiểm tra một chút. Cho nên, việc này để quan tòa quyết định.
Diệp Phàm cứng rắn mạnh mẽ nói.
-Cậu em, đã nói lên tòa án, cậu có thể đánh thắng sao? Cậu nghĩ lại xem, khu Hồng Liên các cậu có thời gian kéo dài cùng quân khu tỉnh sao? Cơ cấu tòa án không phải cậu không biết rõ, một án về hôn nhân cũng xử đến nửa năm. Đến khi kết án người ta đã sinh con vẫn chưa giải quyết xong tranh cãi. Huống chi là hai đơn vị đặc biệt tranh chấp.
Ngược lại mà nói, quân khu tỉnh lại là đơn vị mạnh hơn một ít. Tòa án hôm nay đều có khuynh hướng về bên mạnh.
Các cậu lại chiếm phần nhỏ, tòa án cũng không thể quá đắc tội với quân khu tỉnh. Nhưng bọn họ lại không muốn giúp khu Hồng Liên các cậu làm việc.
Kết quả cậu muốn họ làm thế nào? Một vụ án người ta làm trong ba năm, kéo dài là kéo dài chết các cậu có phải không? Cuối cùng cậu tức giận, còn không tìm thấy chỗ để phát ra.
Cậu đi tìm bọn họ, câu nói đầu tiên có thể nói, người ta nếu khách khí nói một tiếng là việc này đang điều tra, nếu không khách khí còn giáo huấn cậu, nói cậu vội cái gì?
Hòa giải dễ dàng như vậy sao? Cậu nói có cách nào? Cho nên, vẫn là hòa khí phát tài, bàn bạc giải quyết có phải tốt hơn không?
Mai Trường Phong giật giây để Diệp Phàm bình tĩnh đi bàn bạc.
Cho nên, việc này tôi tính là bàn bạc giải quyết. Mới nhờ đến anh có phải không? Đến lúc đó nói câu đầu tiên là được rồi. Về phần thành hay không, vậy xem ông trời. Tuy nhiên, tôi tin tưởng, chỉ cần anh đồng ý nói một tiếng, việc này tám phần có thể được. Cũng đỡ cho tôi phải chạy ngược chạy xuôi, tốn ba năm năm năm với quân khu tỉnh.
Diệp Phàm khéo léo dẫn Mai Trường Phong vào hũ.
Lúc này, Mai Trường Phong mới cảm thấy thằng nhóc này gian kế. Trong lòng chứ mẹ nó, nhưng Mai Trường Phong vẫn mạt dày mặt dạn nói:
-Thế này đi, lúc đó tôi nói một câu. Tuy nhiên, cậu Diệp, đến lúc đó thành hay không còn phải xem ý Tư lệnh Hồ. Còn Ngôi Huy Cần, chỉ là một vật ngụy trang thôi.
Diệp Phàm biết rằng, Mai Trường Phong nói lời này rất "sống". Đến lúc đó nói một câu, nói cũng phải xem tư lệnh Mai nói thế nào.
Nếu nói một câu không được việc gì thì dùng làm gì? Phải nói một câu quăng độc, buộc quân khu tỉnh không thể không phá tòa nhà kia mới được. Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng biết, phía dưới không có khả năng tuân theo chỉ đạo của Mai Trường Phong.
-Đúng thế.
Diệp Phàm miệng nói, trầm ngâm vài giây nói:
-Tuy nhiên, Trương Cường gọi tôi một tiếng đại ca. Người anh như tôi, có khi không kính trọng đến mức đó. Có việc đều nói hết cho đại ca. Đời người, có thể mấy người anh em như vậy, tôi thỏa mãn.
Diệp Phàm hình như nói chuyện không đâu, tuy nhiên, Mai Trường Phong nghe không giống như thế. Trong lòng thầm mắng một tiếng, cảm thấy người này nham hiểm, không ngờ dùng Trương Cường để đe dọa y.
Hơn nữa, Mai Trường Phong cảm thấy có chút lạ, hình như Diệp Phàm cảm giác được dụng ý của y khi gặp Trương Cường. Việc này làm người ta rất cân nhắc, Diệp Phàm sao có thể biết việc này, chăng lẽ là do Trương Cường lộ ra…
-Được, đến lúc đó xem thái độ của sư trưởng Trương.
Mai Trường Phong nói, ý tứ rõ ràng là nói cho Diệp Phàm. Việc này, còn phải Trương Cường thể hiện thái độ rồi nói sau. Bởi vì Mai Trường Phong muốn đến sư đảm nhiệm chức tổng chỉ huy, phải qua một cửa thủ trưởng tối cao của Báo Săn.
Bởi vì muốn mượn sân huấn luyện của Báo Săn. Nếu lúc đó người ta cử vị thủ trưởng bí mật không hợp với y đến chỉ huy xây dựng sư. Đến lúc đó người ta không bán sổ sách, kết quả đến các sân huấn luyện cũng đều không mượn được. Kia chẳng phải là lại thay đổi người?
Cho nên, lãnh đạo quân khu Linh Nam Kiều Hoành Sơn suy nghĩ vấn đề có chút khó giải quyết. Quyết định lần sau cấp phó cử đến chỉ huy xây dựng huấn luyện sư đầu tiên là được thủ trưởng tối cao của Báo Săn đồng ý.
Nếu không, cái khác không bàn nữa. Mà nhà họ Mai ra mặt cũng không làm được, còn kém thủ trưởng tối cao Báo Săn.
Nhưng, điều làm nhà họ Mai buôn bực chính là lão Mai gia cũng có phân lượng nhất định trong quân đội, không ngờ không hỏi thăm ra thủ trưởng tối cao của Báo Săn là ai.
Cho nên, đành phải gặp Trương Cường trước. Có người đồn Trương Cường chính là phát ngôn của vị thủ trưởng kia, nếu có thể tìm được Trương Cường, cũng là truyền lời. Chỉ cần Trương Cường đồng ý, việc này chắc chắn có thể thành.
Đương nhiên, có người sẽ cảm thấy nghi ngờ, cảm thấy tập đoàn quân thứ hai chẳng lẽ không có năng lực tổ chức sân huấn luyện, nào dám xưng là bộ đội chủ lực đại quân khu Lĩnh Nam?
Kỳ thực không phải, tập đoàn quân thứ hai cũng có sân huấn luyện của chính mình. Tuy nhiên sân huấn luyện của Báo Săn là sân huấn luyện đặc chủng tác chiến và đặc chủng quân đội. Là Tổ đặc nhiệm A xây dựng nơi này bắt đầu tạo ra sân huấn luyện bí mật.
Nghe nói đến hiện nay phía trước phía sau đều mở rộng, tiền đầu tư không dưới 2 tỷ. Bên trong những vũ khí hiện đại nhất thế giới, trang thiết bị huấn luyện đều có. Hơn nữa, còn có một số vũ khí đặc biệt mà quân đội chưa được trang bị.
Có thể nói như vậy, sân huấn luyện của Báo Săn là đại diện cho sân huấn luyện quân đội cấp cao của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, bao gồm hải quân, lục quân, không quân, các binh chủng đều có thể tiến hành huấn luyện thực địa. Cũng là sân huấn luyện làm cho các đơn vị ghen tị.
Hai năm một lần các chi bộ đội đều chọn một số ít binh lính mạnh đến sân huấn luyện của Báo Săn để huấn luyện. Đương nhiên, hệ thống của nước cộng hòa khá lớn. Tăng nhiều cháo ít, Báo Săn chỉ có một sân huấn luyện. Lần thứ nhất tập đoàn quân thứ hai chiếm được ưu thế.
Còn lại thời gian mới có thể cấp cho bội đội chỗ khác. Cho nên, cũng không có nhiều cơ hội cho đơn vị bộ đội khác huấn luyện. Mà lần này sư phải sử dụng sân huấn luyện Báo Săn thời gian khá nhiều.
-Mẹ nó, đều là không thấy thịt không dễ dàng giúp người.
Sau khi buông điện thoại, Diệp Phàm thầm mắng một câu.
Tuy nhiên, buổi chiều đã xảy ra một sự kiện làm Diệp Phàm khá phẫn nộ.
Vừa mới bước vào văn phong phát hiện con của Hà Nghi Viễn mới đến phòng xây dựng quận đảm nhiệm chức trưởng phòng còn trai của người phụ trách Sở Thủy lợi Hà Bân vẻ mặt phẫn nộ đi đến, trong tay cầm một tài liệu.
-Có chuyện gì thế Hà Bân, ngồi đi.
Diệp Phàm hỏi một tiếng, hứng tới ghế đối diện chỉ chỉ.
-Không ra cái gì cả, Bí thư Diệp, ngài nói, Phó Chủ tịch tỉnh Cố sao có thể làm như vậy?
Hà Vân miệng nói không ngồi.
-Phó Chủ tịch tỉnh Cố, y làm gì cho cậu tức giận như vậy?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ nhìn Hà Bân, trong lòng thầm nói quy hoạch sông Hồng Liên đã thông qua tỉnh phê duyệt. Có phải Cố Tắc Phi sau khi về phát hiện gì đó phê bình?
-Y về đến còn có người đem chuyện đã thông qua quy hoạch nói với y. Cho nên, y tức giận, lập tức đến Sở Thủy lợi, thông báo mời họp lãnh đạo.
Việc khác cũng không thông báo cho ba tôi, trong cuộc họp một vài người trách ba tôi làm việc qua loa, không để ý đến an toàn của mấy trăm vạn dân Thủy Châu. Không suy nghĩ chút gì đến tầm quan trọng của chống lũ, cứng nhắc quyết định phương án.
Tôi biết mấy người kia đều là do lão già Cố sắp xếp. Sau đó, lão già này lập tức nghiêm mặt, ngay tại chỗ chất vấn ba tôi vì sao không đợn y trở về, quả thực không coi y là chỉ huy trưởng phòng xử lý ra gì đúng không?
Còn phê bình ba tôi trong mắt không có lãnh đạo, kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại. Ba tôi lúc đó cũng cực kỳ tức giận, nói lại y vài câu. Không thể tưởng tượng được, lão già Cố này liền đập bàn.
Nói là đất nước cần tập trung trừng phạt người này, không lấy an toàn tính mạng và tài sản của nhân dân đặt lên đầu, nghiêm trị một số cán bộ không làm tròn nhiệm vụ.
Đương nhiên là chỉ ba tôi, ba tôi cùng y nói ầm ĩ vài câu. Sau đó Cố Tắc Phi ngay tại chỗ phủ định quy hoạch xây dựng sông Hồng Liên đã phê duyệt trước đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Việc này, lập tức thông báo xuống dưới, yêu cầu chúng ta không được khởi công xây dựng, phải xin một lần nữa, chờ phòng xử lý điều tra nghiên cứu thực tế.
Còn phải thông qua toàn thể dân chúng khu quyết định…
Hà Bân vẻ mặt đau khổ kể rõ, thuận tay đưa thông báo ra trước mặt Diệp Phàm.
Quan Thuật
Diệp Phàm nói, bám chặt không buông tha.
-Tuy nói là lãnh đạo nhưng Hồ Trung Ninh cũng là tư lệnh quân khu tỉnh. Cậu Diệp, cậu cũng biết, chức phó của tôi trước mặt họ cũng không có nhiều uy tín.
Người ta thường nói, mười phó không bằng một trưởng. Cậu xem xem Phó với trưởng khác nhau một trời một vực. Nếu là tư lệnh Kiều nói một câu, tôi tin là Hồ Trung Minh không dám nói nửa câu lập tức phá đi.
Cậu em, không sợ cậu chê cười người anh như tôi không có bản lĩnh, xem ra lời của tôi trước mặt tư lệnh Hồ rất nhẹ. Nói vô dụng còn mất mặt có phải không?
Cho nên, bằng không là không nói.
Mai Trường Phong cật lực làm thấp chính mình, tất nhiên là không muốn nhận của khoai lang phỏng tay này. Nhưng y lại lo Diệp Phàm tức giận, đến lúc đó có ảnh hưởng đến thái độ của Trương Cường sẽ phiền toái. Kỳ thật, Phó tư lệnh Mai nói vậy hơi quá. Y không thể vô dụng như vậy, đó là không có khả năng.
-Ha ha, tư lệnh Mai, anh chính là vẻ mặt của lão Mai gia. Lão Mai gia khi nào thì suy yếu đến tình trạng này? Quả thực làm người ta khó mà tin.
Diệp Phàm cười châm chọc, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "suy yếu".
Mai Trường Phong biết Diệp Phàm kích y nhưng y không làm hơn, nói:
-Việc này, lão Mai gia mặt mũi đương nhiên là cũng có, tuy nhiên, nhưng phải xem là chuyện gì. Vả lại, lão Mai gia không thể cái gì cũng giải quyết có phải hay không?
-Nếu anh Mai đã nói như vậy thì em cũng không có gì để nói, xem ra, về phần nhà khách quân khu tỉnh chỉ có thể ra tòa án giải quyết.
Bọn họ vi phạm quy định xây dựng nhà, cũng vi phạm công trình xây dựng. Hơn nữa, chiếm dụng dòng sông, đối với chống lũ là một tai họa ngầm.
Nếu bởi vì việc này làm nhiều người chết đuối, chỉ sợ đến lúc đó chính là anh, người được phân công quản lý hậu cần một quân khu cũng không thoát được liên quan.
Cho nên, khu Hồng Liên chúng tôi yêu cầu bọn họ trả lại lòng sông cũng là hợp pháp có phải không?
Diệp Phàm thái độ cứng rắn, mạnh mẽ lên.
-Cậu em, có một số việc đừng nóng vội, từ từ bàn bạc giải quyết không phải tốt hơn sao. Cậu có thể nói chuyện với quân khu tỉnh, nói chuyện vài lần xuống dưới. Lòng người đều là máu thịt, không phải là sắt thép, vẫn phải để ý mọi thứ có phải không?
Mai Trường Phong nói. Nhưng thật ra có chút lo lắng thật sự người này lỗ mãng gây ra chuyện gì lớn. Thực đem quân khu tỉnh kiện lên tòa án, kiện đó cũng khá đau đầu.
-Vô dụng, ngày hôm qua Vệ Sơ Tịnh đã đem nhân viên công tác đến gặp người quản lý nhà khách của quân khu tỉnh Phó tư lệnh Ngô Huy Cần bàn bạc hồi lâu. Kết quả đương nhiên là không tốt. Lúc đó, đồng chí Ngô Huy Cần khá hoàng tráng. Tuyên bố nếu khu Hồng Liên dám làm bậy, y đưa binh đến san bằng chính quyền khu Hồng Liên. Anh xem xem, chúng tôi là dân làm sao có thể đối đầu với quân đội. Người ta có súng có bom. Nói thế nào được cái đó, không ra tòa án là không được. Quân khu tỉnh căn bản không để chút đường sống.
Diệp Phàm hừ nói.
-Y thật sự như vậy?
Mai Trường Phong hừ nói, cũng có chút thay đổi.
-Đương nhiên, anh có thể đi kiểm tra một chút. Cho nên, việc này để quan tòa quyết định.
Diệp Phàm cứng rắn mạnh mẽ nói.
-Cậu em, đã nói lên tòa án, cậu có thể đánh thắng sao? Cậu nghĩ lại xem, khu Hồng Liên các cậu có thời gian kéo dài cùng quân khu tỉnh sao? Cơ cấu tòa án không phải cậu không biết rõ, một án về hôn nhân cũng xử đến nửa năm. Đến khi kết án người ta đã sinh con vẫn chưa giải quyết xong tranh cãi. Huống chi là hai đơn vị đặc biệt tranh chấp.
Ngược lại mà nói, quân khu tỉnh lại là đơn vị mạnh hơn một ít. Tòa án hôm nay đều có khuynh hướng về bên mạnh.
Các cậu lại chiếm phần nhỏ, tòa án cũng không thể quá đắc tội với quân khu tỉnh. Nhưng bọn họ lại không muốn giúp khu Hồng Liên các cậu làm việc.
Kết quả cậu muốn họ làm thế nào? Một vụ án người ta làm trong ba năm, kéo dài là kéo dài chết các cậu có phải không? Cuối cùng cậu tức giận, còn không tìm thấy chỗ để phát ra.
Cậu đi tìm bọn họ, câu nói đầu tiên có thể nói, người ta nếu khách khí nói một tiếng là việc này đang điều tra, nếu không khách khí còn giáo huấn cậu, nói cậu vội cái gì?
Hòa giải dễ dàng như vậy sao? Cậu nói có cách nào? Cho nên, vẫn là hòa khí phát tài, bàn bạc giải quyết có phải tốt hơn không?
Mai Trường Phong giật giây để Diệp Phàm bình tĩnh đi bàn bạc.
Cho nên, việc này tôi tính là bàn bạc giải quyết. Mới nhờ đến anh có phải không? Đến lúc đó nói câu đầu tiên là được rồi. Về phần thành hay không, vậy xem ông trời. Tuy nhiên, tôi tin tưởng, chỉ cần anh đồng ý nói một tiếng, việc này tám phần có thể được. Cũng đỡ cho tôi phải chạy ngược chạy xuôi, tốn ba năm năm năm với quân khu tỉnh.
Diệp Phàm khéo léo dẫn Mai Trường Phong vào hũ.
Lúc này, Mai Trường Phong mới cảm thấy thằng nhóc này gian kế. Trong lòng chứ mẹ nó, nhưng Mai Trường Phong vẫn mạt dày mặt dạn nói:
-Thế này đi, lúc đó tôi nói một câu. Tuy nhiên, cậu Diệp, đến lúc đó thành hay không còn phải xem ý Tư lệnh Hồ. Còn Ngôi Huy Cần, chỉ là một vật ngụy trang thôi.
Diệp Phàm biết rằng, Mai Trường Phong nói lời này rất "sống". Đến lúc đó nói một câu, nói cũng phải xem tư lệnh Mai nói thế nào.
Nếu nói một câu không được việc gì thì dùng làm gì? Phải nói một câu quăng độc, buộc quân khu tỉnh không thể không phá tòa nhà kia mới được. Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng biết, phía dưới không có khả năng tuân theo chỉ đạo của Mai Trường Phong.
-Đúng thế.
Diệp Phàm miệng nói, trầm ngâm vài giây nói:
-Tuy nhiên, Trương Cường gọi tôi một tiếng đại ca. Người anh như tôi, có khi không kính trọng đến mức đó. Có việc đều nói hết cho đại ca. Đời người, có thể mấy người anh em như vậy, tôi thỏa mãn.
Diệp Phàm hình như nói chuyện không đâu, tuy nhiên, Mai Trường Phong nghe không giống như thế. Trong lòng thầm mắng một tiếng, cảm thấy người này nham hiểm, không ngờ dùng Trương Cường để đe dọa y.
Hơn nữa, Mai Trường Phong cảm thấy có chút lạ, hình như Diệp Phàm cảm giác được dụng ý của y khi gặp Trương Cường. Việc này làm người ta rất cân nhắc, Diệp Phàm sao có thể biết việc này, chăng lẽ là do Trương Cường lộ ra…
-Được, đến lúc đó xem thái độ của sư trưởng Trương.
Mai Trường Phong nói, ý tứ rõ ràng là nói cho Diệp Phàm. Việc này, còn phải Trương Cường thể hiện thái độ rồi nói sau. Bởi vì Mai Trường Phong muốn đến sư đảm nhiệm chức tổng chỉ huy, phải qua một cửa thủ trưởng tối cao của Báo Săn.
Bởi vì muốn mượn sân huấn luyện của Báo Săn. Nếu lúc đó người ta cử vị thủ trưởng bí mật không hợp với y đến chỉ huy xây dựng sư. Đến lúc đó người ta không bán sổ sách, kết quả đến các sân huấn luyện cũng đều không mượn được. Kia chẳng phải là lại thay đổi người?
Cho nên, lãnh đạo quân khu Linh Nam Kiều Hoành Sơn suy nghĩ vấn đề có chút khó giải quyết. Quyết định lần sau cấp phó cử đến chỉ huy xây dựng huấn luyện sư đầu tiên là được thủ trưởng tối cao của Báo Săn đồng ý.
Nếu không, cái khác không bàn nữa. Mà nhà họ Mai ra mặt cũng không làm được, còn kém thủ trưởng tối cao Báo Săn.
Nhưng, điều làm nhà họ Mai buôn bực chính là lão Mai gia cũng có phân lượng nhất định trong quân đội, không ngờ không hỏi thăm ra thủ trưởng tối cao của Báo Săn là ai.
Cho nên, đành phải gặp Trương Cường trước. Có người đồn Trương Cường chính là phát ngôn của vị thủ trưởng kia, nếu có thể tìm được Trương Cường, cũng là truyền lời. Chỉ cần Trương Cường đồng ý, việc này chắc chắn có thể thành.
Đương nhiên, có người sẽ cảm thấy nghi ngờ, cảm thấy tập đoàn quân thứ hai chẳng lẽ không có năng lực tổ chức sân huấn luyện, nào dám xưng là bộ đội chủ lực đại quân khu Lĩnh Nam?
Kỳ thực không phải, tập đoàn quân thứ hai cũng có sân huấn luyện của chính mình. Tuy nhiên sân huấn luyện của Báo Săn là sân huấn luyện đặc chủng tác chiến và đặc chủng quân đội. Là Tổ đặc nhiệm A xây dựng nơi này bắt đầu tạo ra sân huấn luyện bí mật.
Nghe nói đến hiện nay phía trước phía sau đều mở rộng, tiền đầu tư không dưới 2 tỷ. Bên trong những vũ khí hiện đại nhất thế giới, trang thiết bị huấn luyện đều có. Hơn nữa, còn có một số vũ khí đặc biệt mà quân đội chưa được trang bị.
Có thể nói như vậy, sân huấn luyện của Báo Săn là đại diện cho sân huấn luyện quân đội cấp cao của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, bao gồm hải quân, lục quân, không quân, các binh chủng đều có thể tiến hành huấn luyện thực địa. Cũng là sân huấn luyện làm cho các đơn vị ghen tị.
Hai năm một lần các chi bộ đội đều chọn một số ít binh lính mạnh đến sân huấn luyện của Báo Săn để huấn luyện. Đương nhiên, hệ thống của nước cộng hòa khá lớn. Tăng nhiều cháo ít, Báo Săn chỉ có một sân huấn luyện. Lần thứ nhất tập đoàn quân thứ hai chiếm được ưu thế.
Còn lại thời gian mới có thể cấp cho bội đội chỗ khác. Cho nên, cũng không có nhiều cơ hội cho đơn vị bộ đội khác huấn luyện. Mà lần này sư phải sử dụng sân huấn luyện Báo Săn thời gian khá nhiều.
-Mẹ nó, đều là không thấy thịt không dễ dàng giúp người.
Sau khi buông điện thoại, Diệp Phàm thầm mắng một câu.
Tuy nhiên, buổi chiều đã xảy ra một sự kiện làm Diệp Phàm khá phẫn nộ.
Vừa mới bước vào văn phong phát hiện con của Hà Nghi Viễn mới đến phòng xây dựng quận đảm nhiệm chức trưởng phòng còn trai của người phụ trách Sở Thủy lợi Hà Bân vẻ mặt phẫn nộ đi đến, trong tay cầm một tài liệu.
-Có chuyện gì thế Hà Bân, ngồi đi.
Diệp Phàm hỏi một tiếng, hứng tới ghế đối diện chỉ chỉ.
-Không ra cái gì cả, Bí thư Diệp, ngài nói, Phó Chủ tịch tỉnh Cố sao có thể làm như vậy?
Hà Vân miệng nói không ngồi.
-Phó Chủ tịch tỉnh Cố, y làm gì cho cậu tức giận như vậy?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ nhìn Hà Bân, trong lòng thầm nói quy hoạch sông Hồng Liên đã thông qua tỉnh phê duyệt. Có phải Cố Tắc Phi sau khi về phát hiện gì đó phê bình?
-Y về đến còn có người đem chuyện đã thông qua quy hoạch nói với y. Cho nên, y tức giận, lập tức đến Sở Thủy lợi, thông báo mời họp lãnh đạo.
Việc khác cũng không thông báo cho ba tôi, trong cuộc họp một vài người trách ba tôi làm việc qua loa, không để ý đến an toàn của mấy trăm vạn dân Thủy Châu. Không suy nghĩ chút gì đến tầm quan trọng của chống lũ, cứng nhắc quyết định phương án.
Tôi biết mấy người kia đều là do lão già Cố sắp xếp. Sau đó, lão già này lập tức nghiêm mặt, ngay tại chỗ chất vấn ba tôi vì sao không đợn y trở về, quả thực không coi y là chỉ huy trưởng phòng xử lý ra gì đúng không?
Còn phê bình ba tôi trong mắt không có lãnh đạo, kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại. Ba tôi lúc đó cũng cực kỳ tức giận, nói lại y vài câu. Không thể tưởng tượng được, lão già Cố này liền đập bàn.
Nói là đất nước cần tập trung trừng phạt người này, không lấy an toàn tính mạng và tài sản của nhân dân đặt lên đầu, nghiêm trị một số cán bộ không làm tròn nhiệm vụ.
Đương nhiên là chỉ ba tôi, ba tôi cùng y nói ầm ĩ vài câu. Sau đó Cố Tắc Phi ngay tại chỗ phủ định quy hoạch xây dựng sông Hồng Liên đã phê duyệt trước đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Việc này, lập tức thông báo xuống dưới, yêu cầu chúng ta không được khởi công xây dựng, phải xin một lần nữa, chờ phòng xử lý điều tra nghiên cứu thực tế.
Còn phải thông qua toàn thể dân chúng khu quyết định…
Hà Bân vẻ mặt đau khổ kể rõ, thuận tay đưa thông báo ra trước mặt Diệp Phàm.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1496: Chủ tịch tỉnh ra tay
9.2/10 từ 43 lượt.