Quan Thuật
Chương 1490: Quyết định của Phí Mãn Thiên
Huống hồ, rất nhiều dự án xây dựng của sông Hồng Liên lại nằm trong tay của phòng thủy lợi, lúc này có thể tạo mối quan hệ tốt với trưởng phòng Hà cũng là lựa chọn đúng đắn. Hơn nữa, trưởng phòng Hà còn chuyển lời qua Hà Bân là vừa may cấp trên có một dự án phòng tránh lụt bão, nếu làm được thì không chừng còn kiếm về cho sông Hồng Liên mấy chục triệu. Dĩ nhiên, trưởng phòng Hà nói vậy là đang đợi thời cơ. Nếu như Hà Bân có thể đến nhậm chức luôn thì trưởng phòng Hà cũng sẽ cố thêm chút nữa để kiếm tiền. Mấu chốt vẫn là xem Hà Bân có thể thăng chức hay không, có khi chỉ cần điều kiện thăng chức chín mùi là được rồi.
Quả thật, Diệp Phàm cũng có những dự tính riêng của mình, hắn trực tiếp gọi điện thoại cho trưởng phòng Hà, nói:
- Trưởng phòng Hà, cơ cấu tổ chức của huyện Hồng Liên là như vậy đó. Cấp trưởng và các cán bộ dưới đây do ban tổ chức Huyện ủy sắp xếp kiểm tra. Nhưng việc bổ nhiệm đánh giá cấp phó và các cán bộ trên phải thực hiện theo sự chỉ đạo của ban tổ chức thành ủy Thủy Châu. Cho nên, Hà Bân muốn thăng chức thì còn phải thể hiện khả năng khiến cho người ta chú ý mới được, phải vậy không?
Dĩ nhiên là đồng chí Diệp Phàm đang nói dối, chứ trưởng ban tổ chức thành ủy là Phí Ngọc, bây giờ cũng đặt 1 chân lên giường của Diệp Phàm rồi, chắc chắn sẽ quyết tâm ủng hộ Diệp Phàm, vả lại Đoàn Hải Thiên cũng một lòng theo hắn, vì vậy việc sắp xếp 1 vị trí cấp phó đối với Diệp Phàm mà nói hẳn không phải là việc quá khó khăn. Hắn nói vậy chẳng qua là muốn dồn trưởng phòng Hà phải cố gắng hơn, trước hết là đem tới cho hắn cái dự án về việc phòng tránh lũ trên sông Hồng Liên, hắn sẽ không chê số tiền nóng bỏng tay ấy đâu.
Măc dù cũng có chút nghi ngại về mấy lời của Diệp Phàm, nhưng có vẻ như đồng chí Diệp Phàm nói cũng đôi phần có lý. Suy cho cùng, trưởng phòng xây dựng huyện Hồng Liên giờ cũng là người có quyền cao chức trọng. Huyện đang tiến hành xây dựng quy mô lớn, giờ chỉ cần chìa tay ra thì cũng nhận được phong bì hợp pháp. Mặt trong này hút quá nhiều nước rồi, vừa nghe nói cục trưởng Mâu sẽ xin về hưu sớm thì đã có bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm vào cái ghế ấy rồi. Trưởng phòng Hà được coi là lão làng trong đội ngũ cán bộ công chức, cũng thừa hiểu cái lý này. Cho nên, ông ta nói không chút do dự:
-Cảm ơn Bí thư Diệp đã giao trọng trách cho Hà Bân, về cái dự án phòng tránh lũ đó, các anh khẩn trương làm 1 cái báo cáo gửi lên trên nhé, mấy hôm nữa tôi phải lên bộ họp, tiện thể thì mang lên luôn.
-Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp công việc cho Hà Bân.
Diệp Phàm nói.
***
--"Đồ nhu nhược!"
Hồ tư lệnh của quân khu tỉnh đập bàn nghe thịch 1 tiếng, khiến cho chiếc ấm Tử Sa trên bàn trà cũng rung bần bật, cứ như là sợ Hồ tư lệnh trút giận lên mình vậy.
Ngô Huy Cần với bộ dạng khổ sở, rầu rĩ ngồi trên ghế sô fa vật vờ liều mạng với cái số ni cô tin đó. Khói thuốc bay mù mịt, chẳng mấy chốc phòng làm việc của Hồ tư lệnh sẽ thành cái động tu đạo.
-Đem một điếu lại đây" Hồ tư lệnh hừ 1 tiếng rồi nói.
Phó tư lệnh Ngô lập tức đứng dậy đưa 1 điếu cho Hồ tư lệnh, y biết Hồ tư lệnh đang giận vì gần đây Hồ tư lệnh ít hút thuốc, trước cứ 1 ngày 2 bao, nhưng giờ sức khỏe có phần suy giảm, cho nên, 1 ngày hút còn chưa đầy nửa bao. Lúc ông ta ngửa tay ra xin thuốc cũng là lúc mà ông ta mất tinh thần nhất.
-Đúng là 3 tên nhu nhược, người nhà mình bị bắt mà lại phải nhục nhã đi bợ đỡ cái thằng Diệp Phàm, người thì bị bắt, vậy mà còn mang Audi đi tặng lại còn đập tiền vào đầu tư. Cái loại người gì không biết? May mà Ngô Diễn vẫn còn là anh em tốt với con trai nhà chúng nó à, tốt cái con khỉ? Toàn là lũ quỷ sứ, nhát gan ẻo lả.
Ngô Huy Cần cũng không nhịn được nữa, vừa nghe xong chuyện nhà họ Phù, họ Đinh và họ Lưu đến huyện Hồng Liên đầu tư, vả lại con trai của 3 nhà ấy đều được thả ra rồi thì phó tư lệnh Ngô phải đập vỡ mất mười mấy cái đĩa mới hạ hỏa tý chút. Giờ thì đến cái phòng làm việc của Hồ tư lệnh cũng làm bùng lên ngọn lửa tức giận trong lòng ông ta. Một lần nữa, Hồ tư lệnh lại cảm thấy quyền lực của mình vấp phải sự khiêu chiến chưa từng có. Điều khiến cho ông ta càng phẫn nộ là người khiêu chiến với mình không ngờ lại là cấp dưới của mình. Nếu người khiêu chiến là 1 trong số những đồng nghiệp thuộc ban thường vụ tỉnh ủy thì trong lòng Hồ tư lệnh còn cảm thấy dễ hiểu hơn 1 chút. Đằng này 1 tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch mà lại dám thách đấu với mình, việc này làm sao mà nhịn nổi.
Hồ tư lệnh cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi cho quân đoàn trưởng của quân đoàn 2 Thủy Châu - Hầu Bình nói:
-Hầu tử, rốt cục là anh muốn thế nào? Ba thằng Phù Chính Mậu, Định Hạo với cả Lưu Bình, đi cùng Ngô Diên đều được thả ra rồi, chứng tỏ đây chẳng phải là chuyện gì to tát, thế thì có nên để Ngô Diễn cũng được về nhà thăm bố mẹ không nhỉ?
-Ấm trà Hồ, chuyện của Ngô Diễn lại khác. Lúc đó, hắn dùng dao găm của quân đội, việc này có thể bị nghi là cố ý giết hoặc cố ýlàm người khác bị thương. Suy cho cùng, Diệp Phàm cũng là phó chủ tịch thị xã Thủy Châu, không ít cặp mắt đang chăm chăm nhìn vào, nếu chúng tôi không xử lý gì cả thì e khó lòng giải thích.
Hầu Bình đáp.
Hồ tư lệnh cố gắng kiềm chế cơn nóng giận đang sôi trong lòng.
-Ấm trà Hồ, có thể anh không biết đấy chứ, cách đây không lâu, đội Báo Săn có một phó đoàn tên là Cố Vĩ Hùng. Đúng rồi. Người này còn có họ hàng xa với ông Cố Tắc Phi phó chủ tịch tỉnh các anh cơ, nghe nói cũng là say rượu rồi rút dao găm quân đội ra, kết quả là không những phải lên tòa án quân sự, mà giờ còn bị đưa đi cải tạo ở trại giam Hồ Sơn phía bên kia Tây Bắc nữa. Ài, ấm trà Hồ ạ, thực ra mà nói thì chuyện này cũng gay go đấy, anh cũng biết trong sư đoàn của chúng tôi, cặp mắt của mấy anh lính lúc nào chẳng căng ra mà nhìn. Nếu sư đoàn tổ chức không tốt việc phân tán kỷ luật thì Hầu Bình tôi cũng không biết phải giải thích sao với cấp trên, hơn nữa sư đoàn lại là một trong những đội quân tinh nhuệ của nước cộng hòa trong tương lai. Mặc dù không dám so sánh với Báo Săn, nhưng mà ngoài lực lượng bộ đội đặc thù đó ra thì sư đoàn cũng là những anh hùng trên chiến trường, rèn rũa nên một sư đoàn mình đồng da sắt...
Hầu Bình đang hồ hởi nói thì bị Hồ tư lệnh cắt ngang:
-Hầu Tử, đừng có dông dài với tôi về mấy cái thứ vớ vẩn ấy nữa, chuyện này anh biết tôi biết, thế rốt cục là anh có chịu thả người ra không? Hồ Trung Minh tôi chỉ cần 1 câu của anh thôi.
-Ấm trà Hồ, tôi đã nhân từ hết mức có thể, tốt xấu đều nói rồi mà anh vẫn còn muốn o ép tôi, đã thế thì hôm nay tôi cũng nói rõ cho anh biết, tạm thời chưa thể thả người ra được. Nhất định phải xử phạt Ngô Diễn, về việc hình thức xử phạt thì tôi còn có thể nể mặt anh 1 chút, chứ việc ra quyết định không xử phạt hắn thì không thuộc quyền hạn của tôi.
Hầu Bình cũng có đôi chút phẫn nộ, Hồ tư lệnh cứ liên tục o ép dọa nạt như thế, con giun xéo mãi cũng phải quằn, huống hồ là 1 thủ trưởng quân đoàn như Hầu Bình.
-Được, được. anh giỏi lắm, Hầu Bình.
Hồ Trung Minh cúp điện thoại cạch 1 tiếng, mặt ông ta tối sầm lại. Thật không ngờ cái tên Hầu Bình đó đã từng là chiến hữu vào sinh ra tử với mình mà lại tàn nhẫn như thế, đúng là tình cảm chẳng được dài lâu mà. Hồ tư lệnh rất tức giận. Ngay sau đó 1 âm thanh chói tai vang lên, nhân viên cảnh vệ biết Hồ tư lệnh lại đập vỡ cái ấm tử sa của ông ta xuống nền. Nhân viên quét dọn thở dài, đã chuẩn bị tinh thần đi rửa cái ấm tử sa mới.
-Xin lỗi, Hồ tư lệnh. Tôi cũng hết cách rồi, người đó tôi phải giữ thể diện cho hắn ta, nhưng mà ông cũng quá quắt lắm rồi đấy, chỉ vì người dưng mà cũng đòi so cao thấp với mình như thế à? Mẹ nó
Xem chừng Hầu Bình cũng tức giận lắm, giơ chân đá 1 cú thì ấm trà đã bày vèo ra ngoài cửa, kêu loảng xoảng.
-Thôi bỏ đi, anh Hồ ạ. Âu cũng là cái số, cứ để cho Ngô Diễn ở trong đó vài ngày, đến giờ phút này thì cũng phó mặc cho sư đoàn thôi, lên tòa án quân sự cũng được, mà ăn cơm tù mấy năm cũng chẳng sao. Đến lúc ra tù, thôi thì buôn bán vài thứ lặt vặt nuôi thân cũng được...haizzz!
Trông Ngô Huy Cần già đi thấy rõ, ánh mắt giống như người mất hồn vậy, đầu thì rũ xuống, sự thất vọng và phẫn nộ hiện rõ trên khuôn mặt. Quay ra nhìn Hồ tư lệnh rồi nói tiếp:
- Dù sao thì em cũng cảm ơn anh Hồ, đời này anh mãi là anh trai của thằng Ngô Huy Cần này, mãi mãi! Em đi đây
Lúc này, Ngô Huy Cần diễn cái bộ mặt bi thương trông cũng thật lâm li bi đát, với vẻ mặt thật vọng, lê từng bước từng bước nặng nề ra khỏi cửa phòng làm việc của Hồ tư lệnh.
-Cái loại khốn nạn!
Giọng bực tức của Hồ tư lệnh vang lên từ phía sau, đột nhiên, ông ta gọi với theo:
- Đợi đã, Huy Cần, ngày mai, đúng ngày mai, Ngô Diễn nhất định sẽ trở về nhà. Hơn nữa, sẽ không có chuyện rắm gì hết, quân đoàn hai không dung nó, thì chúng ta đón nó về.
-Bỏ đi, anh Hồ. Phiền phức lắm! Cảm ơn anh, dù sao em cũng chấp nhận số mệnh rồi, đừng gây thêm phiền toái nữa...
Ngô Huy Cần lắc đầu, lại bước chân đi ra.
-Này, cậu Trương, theo tôi lên tỉnh nào.
Hồ tư lệnh lập tức cắp theo cặp công văn, tức giận đi xuống lầu, nhìn theo xe của Hồ tư lệnh, đột nhiên Ngô Huy Cần cười nhạt rồi lẩm bẩm nói:
-Anh Hồ, cảm ơn anh.
Hồ Trung Minh vác bộ mặt ảm đạm đi vào phòng làm việc của Phí Mãn Thiên. Nguồn truyện: Truyện FULL
-A! Lão Hồ, sao mặt mày lại căng thẳng thế kia? Tôi không nợ anh 200 lượng đấy chứ?
Phí Mãn Thiên đứng dậy, liếc mắt nhìn Hồ Trung Minh rồi đùa nhạt 1 câu, sau đó chỉ vào chiếc ghế xoay đối diện nói:
-Ngồi đi lão Hồ!
-Không ngồi, đang tức chết đây còn ngồi cái gì nữa? Chính ủy, anh nói xem, đây là chuyện gì?
Hồ Trung Minh tức giận ra mặt.
Phí Mãn Thiên có chút ngỡ ngàng, đang ngẫm xem người nào mà dám cả gan chọc Hồ Trung Minh đường đường là tư lệnh quân khu tỉnh giận đến mức như thế, những người đó quả thật là có sức mạnh. Lẽ nào là 1 ủy viên thường vụ nào đó, người trước giờ luôn thờ ơ với tất cả mọi chuyện giống như Hồ Trung Minh, chẳng mấy khi đến họp ban thường vụ. Trừ khi là có người đánh tiếng trước, ông ta mới dám suy nghĩ một hồi, giơ tay lên xem như bỏ phiếu, xong thì lập tức phủi mông đứng dậy.
Thực ra, Hồ Trung Minh và Phí Mãn Thiên không hợp phách cho lắm. Dựa vào tình hình trong nước, bộ đội địa phương như quân khu tỉnh hoặc các phân khu khác đã thiết lập chính ủy thứ nhất, thường do Đảng ủy đia phương ở các trạm đảm nhiệm, thực ra thì cũng chẳng có quyền lực gì nhiều, chủ yếu để điều hòa mối quan hệ giữa các địa phương và quân đội. Bởi bộ đội địa phương quan hệ tốt với các trạm dừng chân, nên chính quyền địa phương cũng tiện trong việc quan hệ với mấy vị quan chức trong quân đội. Ngoài ra, tỉnh ủy còn kiêm nhiệm thêm việc chủ nhiệm ban thường vụ tỉnh, mà đại đa số chính ủy của quân khu tỉnh lại là ủy viên ban thường vụ, tất nhiên là cũng phù hợp với mục đích của lãnh đạo Đảng, quân đội.
Vả lại Hồ Trung Minh lại có một ông sếp khác, không có quan hệ về mặt chính trị với Phí Mãn Thiên. Cho nên, trong ban thường vụ, Hồ Trung Minh thường không hay phát biểu, nếu có lúc phát biểu hoặc giơ tay thì cũng không nghiêng về phía Phí Mãn Thiên. Về điểm này, Phí Mãn Thiên có vẻ căm tức, nhưng sức ảnh hưởng của quyền lực nhà họ Phí đối với quân đội không cao. Từ sau khi đồng chí Yến Xuân Lai thuộc hệ Yến Bắc Kinh đến nhậm chức chủ tịch tỉnh Nam Phúc. Trong giai đoạn đầu này, Yến Xuân Lai còn đang ngủ đông, đang chờ cơ hội tới, cho nên, cũng chẳng phát biểu trong ban thường vụ. Ngoài mặt thì vẫn ủng hộ công việc của Phí Mãn Thiên thôi.
Quan Thuật
Quả thật, Diệp Phàm cũng có những dự tính riêng của mình, hắn trực tiếp gọi điện thoại cho trưởng phòng Hà, nói:
- Trưởng phòng Hà, cơ cấu tổ chức của huyện Hồng Liên là như vậy đó. Cấp trưởng và các cán bộ dưới đây do ban tổ chức Huyện ủy sắp xếp kiểm tra. Nhưng việc bổ nhiệm đánh giá cấp phó và các cán bộ trên phải thực hiện theo sự chỉ đạo của ban tổ chức thành ủy Thủy Châu. Cho nên, Hà Bân muốn thăng chức thì còn phải thể hiện khả năng khiến cho người ta chú ý mới được, phải vậy không?
Dĩ nhiên là đồng chí Diệp Phàm đang nói dối, chứ trưởng ban tổ chức thành ủy là Phí Ngọc, bây giờ cũng đặt 1 chân lên giường của Diệp Phàm rồi, chắc chắn sẽ quyết tâm ủng hộ Diệp Phàm, vả lại Đoàn Hải Thiên cũng một lòng theo hắn, vì vậy việc sắp xếp 1 vị trí cấp phó đối với Diệp Phàm mà nói hẳn không phải là việc quá khó khăn. Hắn nói vậy chẳng qua là muốn dồn trưởng phòng Hà phải cố gắng hơn, trước hết là đem tới cho hắn cái dự án về việc phòng tránh lũ trên sông Hồng Liên, hắn sẽ không chê số tiền nóng bỏng tay ấy đâu.
Măc dù cũng có chút nghi ngại về mấy lời của Diệp Phàm, nhưng có vẻ như đồng chí Diệp Phàm nói cũng đôi phần có lý. Suy cho cùng, trưởng phòng xây dựng huyện Hồng Liên giờ cũng là người có quyền cao chức trọng. Huyện đang tiến hành xây dựng quy mô lớn, giờ chỉ cần chìa tay ra thì cũng nhận được phong bì hợp pháp. Mặt trong này hút quá nhiều nước rồi, vừa nghe nói cục trưởng Mâu sẽ xin về hưu sớm thì đã có bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm vào cái ghế ấy rồi. Trưởng phòng Hà được coi là lão làng trong đội ngũ cán bộ công chức, cũng thừa hiểu cái lý này. Cho nên, ông ta nói không chút do dự:
-Cảm ơn Bí thư Diệp đã giao trọng trách cho Hà Bân, về cái dự án phòng tránh lũ đó, các anh khẩn trương làm 1 cái báo cáo gửi lên trên nhé, mấy hôm nữa tôi phải lên bộ họp, tiện thể thì mang lên luôn.
-Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp công việc cho Hà Bân.
Diệp Phàm nói.
***
--"Đồ nhu nhược!"
Hồ tư lệnh của quân khu tỉnh đập bàn nghe thịch 1 tiếng, khiến cho chiếc ấm Tử Sa trên bàn trà cũng rung bần bật, cứ như là sợ Hồ tư lệnh trút giận lên mình vậy.
Ngô Huy Cần với bộ dạng khổ sở, rầu rĩ ngồi trên ghế sô fa vật vờ liều mạng với cái số ni cô tin đó. Khói thuốc bay mù mịt, chẳng mấy chốc phòng làm việc của Hồ tư lệnh sẽ thành cái động tu đạo.
-Đem một điếu lại đây" Hồ tư lệnh hừ 1 tiếng rồi nói.
Phó tư lệnh Ngô lập tức đứng dậy đưa 1 điếu cho Hồ tư lệnh, y biết Hồ tư lệnh đang giận vì gần đây Hồ tư lệnh ít hút thuốc, trước cứ 1 ngày 2 bao, nhưng giờ sức khỏe có phần suy giảm, cho nên, 1 ngày hút còn chưa đầy nửa bao. Lúc ông ta ngửa tay ra xin thuốc cũng là lúc mà ông ta mất tinh thần nhất.
-Đúng là 3 tên nhu nhược, người nhà mình bị bắt mà lại phải nhục nhã đi bợ đỡ cái thằng Diệp Phàm, người thì bị bắt, vậy mà còn mang Audi đi tặng lại còn đập tiền vào đầu tư. Cái loại người gì không biết? May mà Ngô Diễn vẫn còn là anh em tốt với con trai nhà chúng nó à, tốt cái con khỉ? Toàn là lũ quỷ sứ, nhát gan ẻo lả.
Ngô Huy Cần cũng không nhịn được nữa, vừa nghe xong chuyện nhà họ Phù, họ Đinh và họ Lưu đến huyện Hồng Liên đầu tư, vả lại con trai của 3 nhà ấy đều được thả ra rồi thì phó tư lệnh Ngô phải đập vỡ mất mười mấy cái đĩa mới hạ hỏa tý chút. Giờ thì đến cái phòng làm việc của Hồ tư lệnh cũng làm bùng lên ngọn lửa tức giận trong lòng ông ta. Một lần nữa, Hồ tư lệnh lại cảm thấy quyền lực của mình vấp phải sự khiêu chiến chưa từng có. Điều khiến cho ông ta càng phẫn nộ là người khiêu chiến với mình không ngờ lại là cấp dưới của mình. Nếu người khiêu chiến là 1 trong số những đồng nghiệp thuộc ban thường vụ tỉnh ủy thì trong lòng Hồ tư lệnh còn cảm thấy dễ hiểu hơn 1 chút. Đằng này 1 tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch mà lại dám thách đấu với mình, việc này làm sao mà nhịn nổi.
Hồ tư lệnh cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi cho quân đoàn trưởng của quân đoàn 2 Thủy Châu - Hầu Bình nói:
-Hầu tử, rốt cục là anh muốn thế nào? Ba thằng Phù Chính Mậu, Định Hạo với cả Lưu Bình, đi cùng Ngô Diên đều được thả ra rồi, chứng tỏ đây chẳng phải là chuyện gì to tát, thế thì có nên để Ngô Diễn cũng được về nhà thăm bố mẹ không nhỉ?
-Ấm trà Hồ, chuyện của Ngô Diễn lại khác. Lúc đó, hắn dùng dao găm của quân đội, việc này có thể bị nghi là cố ý giết hoặc cố ýlàm người khác bị thương. Suy cho cùng, Diệp Phàm cũng là phó chủ tịch thị xã Thủy Châu, không ít cặp mắt đang chăm chăm nhìn vào, nếu chúng tôi không xử lý gì cả thì e khó lòng giải thích.
Hầu Bình đáp.
Hồ tư lệnh cố gắng kiềm chế cơn nóng giận đang sôi trong lòng.
-Ấm trà Hồ, có thể anh không biết đấy chứ, cách đây không lâu, đội Báo Săn có một phó đoàn tên là Cố Vĩ Hùng. Đúng rồi. Người này còn có họ hàng xa với ông Cố Tắc Phi phó chủ tịch tỉnh các anh cơ, nghe nói cũng là say rượu rồi rút dao găm quân đội ra, kết quả là không những phải lên tòa án quân sự, mà giờ còn bị đưa đi cải tạo ở trại giam Hồ Sơn phía bên kia Tây Bắc nữa. Ài, ấm trà Hồ ạ, thực ra mà nói thì chuyện này cũng gay go đấy, anh cũng biết trong sư đoàn của chúng tôi, cặp mắt của mấy anh lính lúc nào chẳng căng ra mà nhìn. Nếu sư đoàn tổ chức không tốt việc phân tán kỷ luật thì Hầu Bình tôi cũng không biết phải giải thích sao với cấp trên, hơn nữa sư đoàn lại là một trong những đội quân tinh nhuệ của nước cộng hòa trong tương lai. Mặc dù không dám so sánh với Báo Săn, nhưng mà ngoài lực lượng bộ đội đặc thù đó ra thì sư đoàn cũng là những anh hùng trên chiến trường, rèn rũa nên một sư đoàn mình đồng da sắt...
Hầu Bình đang hồ hởi nói thì bị Hồ tư lệnh cắt ngang:
-Hầu Tử, đừng có dông dài với tôi về mấy cái thứ vớ vẩn ấy nữa, chuyện này anh biết tôi biết, thế rốt cục là anh có chịu thả người ra không? Hồ Trung Minh tôi chỉ cần 1 câu của anh thôi.
-Ấm trà Hồ, tôi đã nhân từ hết mức có thể, tốt xấu đều nói rồi mà anh vẫn còn muốn o ép tôi, đã thế thì hôm nay tôi cũng nói rõ cho anh biết, tạm thời chưa thể thả người ra được. Nhất định phải xử phạt Ngô Diễn, về việc hình thức xử phạt thì tôi còn có thể nể mặt anh 1 chút, chứ việc ra quyết định không xử phạt hắn thì không thuộc quyền hạn của tôi.
Hầu Bình cũng có đôi chút phẫn nộ, Hồ tư lệnh cứ liên tục o ép dọa nạt như thế, con giun xéo mãi cũng phải quằn, huống hồ là 1 thủ trưởng quân đoàn như Hầu Bình.
-Được, được. anh giỏi lắm, Hầu Bình.
Hồ Trung Minh cúp điện thoại cạch 1 tiếng, mặt ông ta tối sầm lại. Thật không ngờ cái tên Hầu Bình đó đã từng là chiến hữu vào sinh ra tử với mình mà lại tàn nhẫn như thế, đúng là tình cảm chẳng được dài lâu mà. Hồ tư lệnh rất tức giận. Ngay sau đó 1 âm thanh chói tai vang lên, nhân viên cảnh vệ biết Hồ tư lệnh lại đập vỡ cái ấm tử sa của ông ta xuống nền. Nhân viên quét dọn thở dài, đã chuẩn bị tinh thần đi rửa cái ấm tử sa mới.
-Xin lỗi, Hồ tư lệnh. Tôi cũng hết cách rồi, người đó tôi phải giữ thể diện cho hắn ta, nhưng mà ông cũng quá quắt lắm rồi đấy, chỉ vì người dưng mà cũng đòi so cao thấp với mình như thế à? Mẹ nó
Xem chừng Hầu Bình cũng tức giận lắm, giơ chân đá 1 cú thì ấm trà đã bày vèo ra ngoài cửa, kêu loảng xoảng.
-Thôi bỏ đi, anh Hồ ạ. Âu cũng là cái số, cứ để cho Ngô Diễn ở trong đó vài ngày, đến giờ phút này thì cũng phó mặc cho sư đoàn thôi, lên tòa án quân sự cũng được, mà ăn cơm tù mấy năm cũng chẳng sao. Đến lúc ra tù, thôi thì buôn bán vài thứ lặt vặt nuôi thân cũng được...haizzz!
Trông Ngô Huy Cần già đi thấy rõ, ánh mắt giống như người mất hồn vậy, đầu thì rũ xuống, sự thất vọng và phẫn nộ hiện rõ trên khuôn mặt. Quay ra nhìn Hồ tư lệnh rồi nói tiếp:
- Dù sao thì em cũng cảm ơn anh Hồ, đời này anh mãi là anh trai của thằng Ngô Huy Cần này, mãi mãi! Em đi đây
Lúc này, Ngô Huy Cần diễn cái bộ mặt bi thương trông cũng thật lâm li bi đát, với vẻ mặt thật vọng, lê từng bước từng bước nặng nề ra khỏi cửa phòng làm việc của Hồ tư lệnh.
-Cái loại khốn nạn!
Giọng bực tức của Hồ tư lệnh vang lên từ phía sau, đột nhiên, ông ta gọi với theo:
- Đợi đã, Huy Cần, ngày mai, đúng ngày mai, Ngô Diễn nhất định sẽ trở về nhà. Hơn nữa, sẽ không có chuyện rắm gì hết, quân đoàn hai không dung nó, thì chúng ta đón nó về.
-Bỏ đi, anh Hồ. Phiền phức lắm! Cảm ơn anh, dù sao em cũng chấp nhận số mệnh rồi, đừng gây thêm phiền toái nữa...
Ngô Huy Cần lắc đầu, lại bước chân đi ra.
-Này, cậu Trương, theo tôi lên tỉnh nào.
Hồ tư lệnh lập tức cắp theo cặp công văn, tức giận đi xuống lầu, nhìn theo xe của Hồ tư lệnh, đột nhiên Ngô Huy Cần cười nhạt rồi lẩm bẩm nói:
-Anh Hồ, cảm ơn anh.
Hồ Trung Minh vác bộ mặt ảm đạm đi vào phòng làm việc của Phí Mãn Thiên. Nguồn truyện: Truyện FULL
-A! Lão Hồ, sao mặt mày lại căng thẳng thế kia? Tôi không nợ anh 200 lượng đấy chứ?
Phí Mãn Thiên đứng dậy, liếc mắt nhìn Hồ Trung Minh rồi đùa nhạt 1 câu, sau đó chỉ vào chiếc ghế xoay đối diện nói:
-Ngồi đi lão Hồ!
-Không ngồi, đang tức chết đây còn ngồi cái gì nữa? Chính ủy, anh nói xem, đây là chuyện gì?
Hồ Trung Minh tức giận ra mặt.
Phí Mãn Thiên có chút ngỡ ngàng, đang ngẫm xem người nào mà dám cả gan chọc Hồ Trung Minh đường đường là tư lệnh quân khu tỉnh giận đến mức như thế, những người đó quả thật là có sức mạnh. Lẽ nào là 1 ủy viên thường vụ nào đó, người trước giờ luôn thờ ơ với tất cả mọi chuyện giống như Hồ Trung Minh, chẳng mấy khi đến họp ban thường vụ. Trừ khi là có người đánh tiếng trước, ông ta mới dám suy nghĩ một hồi, giơ tay lên xem như bỏ phiếu, xong thì lập tức phủi mông đứng dậy.
Thực ra, Hồ Trung Minh và Phí Mãn Thiên không hợp phách cho lắm. Dựa vào tình hình trong nước, bộ đội địa phương như quân khu tỉnh hoặc các phân khu khác đã thiết lập chính ủy thứ nhất, thường do Đảng ủy đia phương ở các trạm đảm nhiệm, thực ra thì cũng chẳng có quyền lực gì nhiều, chủ yếu để điều hòa mối quan hệ giữa các địa phương và quân đội. Bởi bộ đội địa phương quan hệ tốt với các trạm dừng chân, nên chính quyền địa phương cũng tiện trong việc quan hệ với mấy vị quan chức trong quân đội. Ngoài ra, tỉnh ủy còn kiêm nhiệm thêm việc chủ nhiệm ban thường vụ tỉnh, mà đại đa số chính ủy của quân khu tỉnh lại là ủy viên ban thường vụ, tất nhiên là cũng phù hợp với mục đích của lãnh đạo Đảng, quân đội.
Vả lại Hồ Trung Minh lại có một ông sếp khác, không có quan hệ về mặt chính trị với Phí Mãn Thiên. Cho nên, trong ban thường vụ, Hồ Trung Minh thường không hay phát biểu, nếu có lúc phát biểu hoặc giơ tay thì cũng không nghiêng về phía Phí Mãn Thiên. Về điểm này, Phí Mãn Thiên có vẻ căm tức, nhưng sức ảnh hưởng của quyền lực nhà họ Phí đối với quân đội không cao. Từ sau khi đồng chí Yến Xuân Lai thuộc hệ Yến Bắc Kinh đến nhậm chức chủ tịch tỉnh Nam Phúc. Trong giai đoạn đầu này, Yến Xuân Lai còn đang ngủ đông, đang chờ cơ hội tới, cho nên, cũng chẳng phát biểu trong ban thường vụ. Ngoài mặt thì vẫn ủng hộ công việc của Phí Mãn Thiên thôi.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1490: Quyết định của Phí Mãn Thiên
9.2/10 từ 43 lượt.