Quan Thuật
Chương 1471: Phó chủ tịch tỉnh Cố đâm dao rồi
Diệp Phàm vừa thò chân ra, thằng nhãi tên "Lang tử" liền đạp mạnh tới. Thằng nhãi đó cầm một cái kìm hình tròn bản dài dùng để thay lốp xe, chiếc kìm chưa kịp vung tới người Diệp Phàm, thì cả người nó đã bị người Diệp Phàm đưa chân đạp, bụp bụp vài tiếng, nó đâm mạnh vào chiếc Hummer. Ngay lúc đó, có vẻ như có chỗ nào sưng lên hoặc gì đó, thằng nhãi đó bị dính sát vào cửa xe nên trơn tuột xuống đất một cách tê liệt, người nó nằm sấp xuống đất, như đã ngủ say rồi, xem ra thì không thể bò dậy để hàng hung tiếp rồi. Đúng rồi, không phải là ngủ mà là ngất rồi.
Nhưng, chai rượu Thanh Đảo trong tay Thuận Tử hung hăng đập vào đầu Diệp lão đại, đương nhiên là có kèm theo cả một cú đấm, tư thế rất hung tàn, những người hiếu kì bâu quanh phải nín thở, họ thầm nghĩ đó mới là mãnh nhân.
Phía bên trái cũng có một tên to cao đang cầm một cái chai cỡ lớn, hình như là chai XO (Remy Marting), trông nó như một quả lựu đạn đập vào đầu Diệp lão đại. Xem ra thì mấy người này đều rất hung, với cái thứ mà đã đập vào đầu Diệp lão đại, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ đầu rơi máu chảy, và có vẻ như họ sẽ sớm phải xuống âm tào địa phủ rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nhưng, hôm nay điều không may là họ đã gặp phải Diệp lão đại.
Hắn không hề dừng lại, một chân đá ngang thật mạnh, hắn đá xa tới nỗi mà tên Thuận Tử bị văng tới chỗ Ferali cách đó 3m. Sau khi xử xong Thuận Tử, Diệp lão đại lại giơ tiếp chân phải lên, nhắm vào phần ngực của thằng to xác kia mà đá hục một cái.
-A!
Thằng to xác đó cả người lẫn chai XO (Remy Martin) đều bay tới chỗ chiếc Hummer. Ngay lập tức, rượu từ chai XO (Remy Martin) bắn ra tung tóe như một trận mưa. Có một người anh em đứng bên xem liền thở dài nói:
- Rượu xịn như thế, lại đem đi rửa xe, thật là phí quá, hình như một chai cũng phải tới nghìn tám đấy.
Không ngờ rằng một tên đứng cạnh mặc âu phục đứng lườm tỏ ra khinh bỉ người anh em đó, y hừ nói:
- Nghìn tám ư, không nhìn thấy sao, đấy là XO (Remy Martin) tinh phẩm, ít nhất phải tới chừng này.
Người đàn ông mặc âu phục đó giơ cả 5 ngón tay lên để chỉ.
- Chắc không tới 5 nghìn đâu, loại này cũng chẳng phải bọc bằng vàng?
Người anh em đó vẻ mặt rất chi hoảng sợ.
-Năm nghìn là giá gốc, chắc phải hơn nữa. Bọn họ là ai thế, các anh em, mở mắt ra nhìn đi, chiếc Hummer này phải tới mấy triệu. Người ta lại coi nó như đồ chơi, bảo đâm là đâm, cái này gọi là ăn chơi, hiểu chứ?
Người đàn ông mặc âu phục mãi mới có cơ hội dạy đòi người khác, vì thế mà y đương nhiên không hề bỏ qua.
Cuối cùng từ trên chiếc Hummer tụt xuống là một thằng thanh niên đầu trọc mặc thường phục, trông thằng nhãi này có vẻ rất to lớn khỏe mạnh. Trong tay nó không rõ là đang cầm cái gì, trông giống như là một bức tác phẩm nghệ thuật giống Phật.
Thằng nhãi này nhìn thấy ba đồng bọn đang nằm sõng soài dưới đấy, nhưng nó lại tỏ ra rất bình tĩnh, và không hề sợ trước thân thủ của Diệp Phàm. Bức tượng Phật đó vung theo hướng người Diệp Phàm, có điều là, nó hầu như không chạm nổi tới người hắn, mà lại rơi ngay xuống đất.
Diệp lão đại sẽ không bỏ qua bọn người cặn bã này, một chân đá, bức tượng Phật đó vừa đập vào trúng phần bụng của thằng nhãi đầu trọc đó, bụp một tiếng, thằng nhãi đó cất tiếng kêu thảm thiết, ôm bụng khụy xuống. Trên trán nó nào là mồ hồi, nào là máu đều ào ào chảy ra. Diệp lão đại ra tay cũng có chút chừng mực, chắc không gây nguy hiểm gì cho nội tạng, chỉ là để nó đau vài hôm thôi.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp lão đại không ngờ tới là thằng nhãi đầu trọc rất ư là lợi hại. Nó như một con cá chép ở dưới đất bỗng nhiên vùng lên. Nó từ từ sờ xuống chân, không ngờ lại lôi ra được một con dao găm. Tay nó lập tức vung qua người Diệp lão đại.
- A!
Diệp lão đại cảm thấy có chút bất ngờ, trừng mắt nhìn một cái, mới biết là thằng nhãi đó đi ủng quân đội. Hóa ra là nó đi bộ đội, chả trách chịu nổi cú đấm đó, sống dai như gián.
Nhưng, thằng nhãi đầu trọc đó hôm nay rõ ràng là không hề may mắn. Diệp lão đại đang tức điên lên rồi, hắn ghét nhất là những tên quân nhân kiêu ngạo. Một chân đá thục vào phần eo của thằng nhãi đó. Bên này nhanh tay bẻ cái rụp cổ tay nó.
Trong nháy mắt, hắn đã làm cho con dao găm ấy rơi xuống đấy. Diệp Phàm ấn thật mạnh, tới nỗi hình như có âm thanh gì rất nhỏ phát ra, có lẽ nào cổ tay của thằng nhãi đầu trọc đó đã bị bẻ gãy. Dù sao thì thằng nhãi đó cũng phải "A" lên một tiếng, trông nó hệt như một con sói bị giẫm trúng đuôi.
- Tránh ra tránh ra!
Lúc đó, bảo kê của hội sở Hoàng thị cuối cùng cũng chen vào được đám đông đó, bọn họ xông vào trong hô lớn:
- Không được đánh nhau ở trước hội sở!
Có điều là, khi bọn bảo kê nhìn thấy Diệp lão đại vẻ mặt bình tĩnh đang mỉm cười, liền dừng ngay lại, không hề dám tiến thêm bước nữa. Vì, Diệp lão đại cũng đã từng hai lần "hành hung" ở hội sở Hoàng thị. Hơn nữa, người ta thì chẳng bị chuyện rắm gìcòn đối phương thì lại phải vào đồn công an.
Tới lúc này thì Chủ tịch Hoàng Cân của hội sở Hoàng thị đã thông báo cho nhân viên an ninh mở một cuộc họp. Đấy là để sau này có gặp phải Phó Chủ tịch Diệp của thành phố Thủy Châu, nếu có chuyện gì thì cũng đừng có mà ra tay, cứ giả vờ không nhìn thấy là được.
- Mày…mày dám đánh cả Phù Chính Mậu, Đinh Hạo, mày chết chắc rồi!
Thằng nhãi đầu trọc đó thốt ra mấy lời ấp úng. Có phải nó bị đánh cho méo cả mồm hay không thì ngay cả Diệp Phàm tạm thời cũng không thể kiểm chứng được.
- Chết chắc rồi ư, haha, bọn mày cố ý lái xe hành hung tao, sau đó thấy người ta chưa bị thương thì cầm binh khí muốn giết người. Rốt cuộc là tao chết chắc hay bọn mày chết chắc đây, hừ!
Diệp Phàm lạnh giọng hừ nói, liếc nhìn mấy tên bảo vệ, rồi nói:
-Việc này các anh đều có mặt, chắc phải nhìn thấy hết rồi chứ.
- Vâng! Vâng! Chúng tôi đều nhìn thấy bọn chúng hành hung anh.
Mấy tên bảo vệ không dám cãi lời Diệp lão đại – người đã được ông chủ Hoàng dặn dò cẩn thận, không ngừng gật đầu nói vâng.
Hai xe cảnh sát ò eo đã có mặt tại hiện trường. Lát sau, hầm hầm bước tới một cảnh sát vẻ mặt rất uy nghiêm. Anh ta chính là đội trưởng đội trị an thành phố Thủy Châu – đồng chí Giang Sinh Bảo. Anh ta nhìn Diệp Phàm, vừa muốn chào hắn, nhưng lại bị Diệp Phàm xua tay.
Anh ta hừ nói:
- Mau bắt mấy tên cố ý hành hung giết người này về đồn, tra hỏi cho rõ ràng.
-Tuân lệnh!
Đội trưởng Giang Sinh Bảo cúi chào, rồi lại quát lớn:
-Bắt toàn bộ lại, đem về đồn tra hỏi nghiêm ngặt, tôi nghi mấy tên này là tội phạm truy nã đã trốn thoát. Không ngờ bọn này lại dám tới Thủy Châu để hành hung giết người. Nhân chứng ở hiện trường tất cả hãy về đồn để viết giấy làm chứng.
Diệp Phàm quay người đi mất, hắn vừa mới chen ra khỏi đám đông thì thấy Vu Kiến Thần gọi điện tới, cười nói:
-Đã xử lý xong mấy tên cặn bã, vào phòng số 8 nhé, chúng ta chỉ cần chờ đợi là được, không sao chứ người anh em?
- Haha.
Diệp Phàm cười phá lên, phủi phủi lại quần áo bị nhăn nhúm, rồi được Kiều Viên Viên dìu vào hội sở Hoàng thị.
Vừa mới vào phòng, Diệp Phàm cười nói:
-Mấy cảnh sát lúc nãy là anh gọi hả?
-Haha, làm sao lại để người anh em chịu thiệt thòi được!
Vu Kiến Thần thản nhiên cười, chỉ tay vào đám người kia, một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục đen giới thiệu nói:
-Lại đây Bí thư Diệp, giới thiệu cho cậu, đây là sở trưởng sở Thủy lợi Hà.
- Chào ông, sở trưởng Hà.
Diệp Phàm nhiệt tình đưa tay ra.
Sở trưởng Hà bắt tay Diệp Phàm, thản nhiên cười nói.
-Đâu dám nói là người nổi tiếng, muốn nói tới người nổi tiếng thì chắc chắn phải có sở trưởng Hà chứ?
Diệp Phàm cười nói.
-Bí thư Diệp quá khiêm tốn rồi.
Sở trưởng Hà cười nói, quay người kéo một thanh niên đứng ngay cạnh ông ta, rồi cười nói:
-Bí thư Diệp, đây là con tôi Hà Bân, nó là thuộc hạ của cậu, có vẻ như cậu chưa gặp nó bao giờ?
-Ô!
Diệp Phàm liếc chàng thanh niên một cái, bây giờ còn lớn hơn cả Hà Nghi Viễn, lắc đầu nói:
-Đúng là không nhớ gì cả, Hà Bân hiện đang ở ngành nào?
-Bí thư Diệp, em đang làm ở văn phòng Quận ủy.
Hà Bân bước lên trước đưa hai tay ra nắm chặt lấy tay của Diệp Phàm.
-Nó là phó chủ nhiệm ủy ban Quận, đúng là tuổi trẻ tài cao, mới tốt nghiệp đại học được có vài năm, đã đường hoàng trở thành cán bộ cấp Trưởng phòng rồi.
Vu Kiến Thần cười nói, nháy nháy mắt với Diệp Phàm.
Diệp Phàm cuối cùng cũng đã hiểu ra, chả trách anh Vu sau khi nghe chuyện phòng lụt lại tỏ vẻ chắc chắn như vậy. Chắc đã sớm biết Hà Bân đang làm ở Ủy ban khu Hồng Liên rồi. Lần này mọi chuyện dễ dàng rồi, chỉ cần để ý tới Hà Bân một chút, thì sẽ không lo gì nữa rồi.
- Ừ, Hà Bân, cậu làm trưởng phòng được mấy năm rồi?
Diệp Phàm vẻ mặt thân thiết, cười hỏi.
-Ba năm rồi ạ.
- Ừ, được đấy! Được đấy!
Diệp Phàm đưa tay vỗ nhẹ vào vai Hà Bân, mọi người cùng ngồi xuống.
-Sở trưởng Hà, khách khí có phải không? Hà Bân ở ủy ban khu Hồng Liên mà chả nói gì cho tôi biết cả.
Diệp Phàm cười nói, cầm ly rượu lên rồi nói tiệp:
-Tôi xin kính Sở trưởng Hà một ly, được quen biết với ông thật vui quá.
-Nói gì vậy, Hà Bân, con kính Bí thư Diệp một ly trước đi.
Hà Nghi Viên cười nói. Trong lòng nghĩ: "Nếu không có việc nhờ tôi, thì cậu quen tôi mới là lạ đó?"
-Bí thư Diệp, em kính anh 3 ly, của em 3 ly, anh phải cạn hết đấy.
Hà Bân trong việc đối nhân xử thế này có vẻ rất điêu luyện, có vẻ như nó có liên quan tới việc anh ta ở ủy ban khu ngành vạn tinh dầu này.
Quận ủy chẳng qua chỉ là nơi để tiếp đãi, hầu hạ lãnh đạo, để phục vụ cho lãnh đạo mà thôi. Mà Diệp Phàm tới Hồng Thiên cũng mới chỉ được vài tháng, lãnh đạo trong cả khu còn chả nhớ hết, nên nhớ làm sao nổi Hà Bân – một nhân vật nhỏ như vậy.
-Được!
Diệp Phàm gật đầu, cũng không già mồm cãi lại, chỉ cụm ly với Hà Bân. Sau đó lại cụm tiếp ly với sở trưởng Hà và anh Vu. Ăn xong xuôi hai bên cũng quen dần nhau rồi.
-Bí thư Diệp, nghe nói các cậu đang đúng khai thác sông Hồng Liên đúng không?
Hà Nghi Viễn không ngờ lại nói trước. Kì thực thì nếu Hà Bân không làm ở Quận ủy Hồng Liên, thì việc Hà Nghi Viễn chịu mời bữa cơm này thì hẳn còn phải xem xét lại.
Về việc phê duyệt chuyện phòng lũ ở sông Hồng Liên, có vài khúc mặc mặc dù Hà Nghi Viễn không rõ cho lắm, nhưng khi Phó chủ tịch Cố Tắc Phi họp tại thủ đô mấy ngày trước, cũng đã nói qua rồi.
Ông ấy cũng có nhắc tới cấn đề cải tạo sông Hồng Liên. Chỉ thị nói là điều kiện vẫn chưa được. Một vài phương diện phần cứng và mềm vẫn không đạt được yêu cầu phòng lũ.
Hà Nghi Viên đương nhiên hiểu, vì thế, Vu Kiến Thần vừa nói tới việc Bí thư Diệp mời ăn cơm cùng. Sở trưởng Hà đã liền nghĩ ngay tới việc này. Có vẻ như đã kẹt ở chỗ Cố Tắc Phi rồi. Nhưng, con trai ông ta giờ lại đang làm dưới trướng của Diệp Phàm.
Mà Vu Kiến Thần lại là một Phó sở trưởng có chức có quyền. Hai người cùng ra mặt, bản thân không chịu nể mặt cũng chẳng được. Có vẻ như nếu để Diệp Phàm biết con trai của mình là Hà Bân, thì Hà Bân sẽ đừng nghĩ tới việc sống ở Hồng Liên nữa.
Quan Thuật
Nhưng, chai rượu Thanh Đảo trong tay Thuận Tử hung hăng đập vào đầu Diệp lão đại, đương nhiên là có kèm theo cả một cú đấm, tư thế rất hung tàn, những người hiếu kì bâu quanh phải nín thở, họ thầm nghĩ đó mới là mãnh nhân.
Phía bên trái cũng có một tên to cao đang cầm một cái chai cỡ lớn, hình như là chai XO (Remy Marting), trông nó như một quả lựu đạn đập vào đầu Diệp lão đại. Xem ra thì mấy người này đều rất hung, với cái thứ mà đã đập vào đầu Diệp lão đại, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ đầu rơi máu chảy, và có vẻ như họ sẽ sớm phải xuống âm tào địa phủ rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nhưng, hôm nay điều không may là họ đã gặp phải Diệp lão đại.
Hắn không hề dừng lại, một chân đá ngang thật mạnh, hắn đá xa tới nỗi mà tên Thuận Tử bị văng tới chỗ Ferali cách đó 3m. Sau khi xử xong Thuận Tử, Diệp lão đại lại giơ tiếp chân phải lên, nhắm vào phần ngực của thằng to xác kia mà đá hục một cái.
-A!
Thằng to xác đó cả người lẫn chai XO (Remy Martin) đều bay tới chỗ chiếc Hummer. Ngay lập tức, rượu từ chai XO (Remy Martin) bắn ra tung tóe như một trận mưa. Có một người anh em đứng bên xem liền thở dài nói:
- Rượu xịn như thế, lại đem đi rửa xe, thật là phí quá, hình như một chai cũng phải tới nghìn tám đấy.
Không ngờ rằng một tên đứng cạnh mặc âu phục đứng lườm tỏ ra khinh bỉ người anh em đó, y hừ nói:
- Nghìn tám ư, không nhìn thấy sao, đấy là XO (Remy Martin) tinh phẩm, ít nhất phải tới chừng này.
Người đàn ông mặc âu phục đó giơ cả 5 ngón tay lên để chỉ.
- Chắc không tới 5 nghìn đâu, loại này cũng chẳng phải bọc bằng vàng?
Người anh em đó vẻ mặt rất chi hoảng sợ.
-Năm nghìn là giá gốc, chắc phải hơn nữa. Bọn họ là ai thế, các anh em, mở mắt ra nhìn đi, chiếc Hummer này phải tới mấy triệu. Người ta lại coi nó như đồ chơi, bảo đâm là đâm, cái này gọi là ăn chơi, hiểu chứ?
Người đàn ông mặc âu phục mãi mới có cơ hội dạy đòi người khác, vì thế mà y đương nhiên không hề bỏ qua.
Cuối cùng từ trên chiếc Hummer tụt xuống là một thằng thanh niên đầu trọc mặc thường phục, trông thằng nhãi này có vẻ rất to lớn khỏe mạnh. Trong tay nó không rõ là đang cầm cái gì, trông giống như là một bức tác phẩm nghệ thuật giống Phật.
Thằng nhãi này nhìn thấy ba đồng bọn đang nằm sõng soài dưới đấy, nhưng nó lại tỏ ra rất bình tĩnh, và không hề sợ trước thân thủ của Diệp Phàm. Bức tượng Phật đó vung theo hướng người Diệp Phàm, có điều là, nó hầu như không chạm nổi tới người hắn, mà lại rơi ngay xuống đất.
Diệp lão đại sẽ không bỏ qua bọn người cặn bã này, một chân đá, bức tượng Phật đó vừa đập vào trúng phần bụng của thằng nhãi đầu trọc đó, bụp một tiếng, thằng nhãi đó cất tiếng kêu thảm thiết, ôm bụng khụy xuống. Trên trán nó nào là mồ hồi, nào là máu đều ào ào chảy ra. Diệp lão đại ra tay cũng có chút chừng mực, chắc không gây nguy hiểm gì cho nội tạng, chỉ là để nó đau vài hôm thôi.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp lão đại không ngờ tới là thằng nhãi đầu trọc rất ư là lợi hại. Nó như một con cá chép ở dưới đất bỗng nhiên vùng lên. Nó từ từ sờ xuống chân, không ngờ lại lôi ra được một con dao găm. Tay nó lập tức vung qua người Diệp lão đại.
- A!
Diệp lão đại cảm thấy có chút bất ngờ, trừng mắt nhìn một cái, mới biết là thằng nhãi đó đi ủng quân đội. Hóa ra là nó đi bộ đội, chả trách chịu nổi cú đấm đó, sống dai như gián.
Nhưng, thằng nhãi đầu trọc đó hôm nay rõ ràng là không hề may mắn. Diệp lão đại đang tức điên lên rồi, hắn ghét nhất là những tên quân nhân kiêu ngạo. Một chân đá thục vào phần eo của thằng nhãi đó. Bên này nhanh tay bẻ cái rụp cổ tay nó.
Trong nháy mắt, hắn đã làm cho con dao găm ấy rơi xuống đấy. Diệp Phàm ấn thật mạnh, tới nỗi hình như có âm thanh gì rất nhỏ phát ra, có lẽ nào cổ tay của thằng nhãi đầu trọc đó đã bị bẻ gãy. Dù sao thì thằng nhãi đó cũng phải "A" lên một tiếng, trông nó hệt như một con sói bị giẫm trúng đuôi.
- Tránh ra tránh ra!
Lúc đó, bảo kê của hội sở Hoàng thị cuối cùng cũng chen vào được đám đông đó, bọn họ xông vào trong hô lớn:
- Không được đánh nhau ở trước hội sở!
Có điều là, khi bọn bảo kê nhìn thấy Diệp lão đại vẻ mặt bình tĩnh đang mỉm cười, liền dừng ngay lại, không hề dám tiến thêm bước nữa. Vì, Diệp lão đại cũng đã từng hai lần "hành hung" ở hội sở Hoàng thị. Hơn nữa, người ta thì chẳng bị chuyện rắm gìcòn đối phương thì lại phải vào đồn công an.
Tới lúc này thì Chủ tịch Hoàng Cân của hội sở Hoàng thị đã thông báo cho nhân viên an ninh mở một cuộc họp. Đấy là để sau này có gặp phải Phó Chủ tịch Diệp của thành phố Thủy Châu, nếu có chuyện gì thì cũng đừng có mà ra tay, cứ giả vờ không nhìn thấy là được.
- Mày…mày dám đánh cả Phù Chính Mậu, Đinh Hạo, mày chết chắc rồi!
Thằng nhãi đầu trọc đó thốt ra mấy lời ấp úng. Có phải nó bị đánh cho méo cả mồm hay không thì ngay cả Diệp Phàm tạm thời cũng không thể kiểm chứng được.
- Chết chắc rồi ư, haha, bọn mày cố ý lái xe hành hung tao, sau đó thấy người ta chưa bị thương thì cầm binh khí muốn giết người. Rốt cuộc là tao chết chắc hay bọn mày chết chắc đây, hừ!
Diệp Phàm lạnh giọng hừ nói, liếc nhìn mấy tên bảo vệ, rồi nói:
-Việc này các anh đều có mặt, chắc phải nhìn thấy hết rồi chứ.
- Vâng! Vâng! Chúng tôi đều nhìn thấy bọn chúng hành hung anh.
Mấy tên bảo vệ không dám cãi lời Diệp lão đại – người đã được ông chủ Hoàng dặn dò cẩn thận, không ngừng gật đầu nói vâng.
Hai xe cảnh sát ò eo đã có mặt tại hiện trường. Lát sau, hầm hầm bước tới một cảnh sát vẻ mặt rất uy nghiêm. Anh ta chính là đội trưởng đội trị an thành phố Thủy Châu – đồng chí Giang Sinh Bảo. Anh ta nhìn Diệp Phàm, vừa muốn chào hắn, nhưng lại bị Diệp Phàm xua tay.
Anh ta hừ nói:
- Mau bắt mấy tên cố ý hành hung giết người này về đồn, tra hỏi cho rõ ràng.
-Tuân lệnh!
Đội trưởng Giang Sinh Bảo cúi chào, rồi lại quát lớn:
-Bắt toàn bộ lại, đem về đồn tra hỏi nghiêm ngặt, tôi nghi mấy tên này là tội phạm truy nã đã trốn thoát. Không ngờ bọn này lại dám tới Thủy Châu để hành hung giết người. Nhân chứng ở hiện trường tất cả hãy về đồn để viết giấy làm chứng.
Diệp Phàm quay người đi mất, hắn vừa mới chen ra khỏi đám đông thì thấy Vu Kiến Thần gọi điện tới, cười nói:
-Đã xử lý xong mấy tên cặn bã, vào phòng số 8 nhé, chúng ta chỉ cần chờ đợi là được, không sao chứ người anh em?
- Haha.
Diệp Phàm cười phá lên, phủi phủi lại quần áo bị nhăn nhúm, rồi được Kiều Viên Viên dìu vào hội sở Hoàng thị.
Vừa mới vào phòng, Diệp Phàm cười nói:
-Mấy cảnh sát lúc nãy là anh gọi hả?
-Haha, làm sao lại để người anh em chịu thiệt thòi được!
Vu Kiến Thần thản nhiên cười, chỉ tay vào đám người kia, một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục đen giới thiệu nói:
-Lại đây Bí thư Diệp, giới thiệu cho cậu, đây là sở trưởng sở Thủy lợi Hà.
- Chào ông, sở trưởng Hà.
Diệp Phàm nhiệt tình đưa tay ra.
Sở trưởng Hà bắt tay Diệp Phàm, thản nhiên cười nói.
-Đâu dám nói là người nổi tiếng, muốn nói tới người nổi tiếng thì chắc chắn phải có sở trưởng Hà chứ?
Diệp Phàm cười nói.
-Bí thư Diệp quá khiêm tốn rồi.
Sở trưởng Hà cười nói, quay người kéo một thanh niên đứng ngay cạnh ông ta, rồi cười nói:
-Bí thư Diệp, đây là con tôi Hà Bân, nó là thuộc hạ của cậu, có vẻ như cậu chưa gặp nó bao giờ?
-Ô!
Diệp Phàm liếc chàng thanh niên một cái, bây giờ còn lớn hơn cả Hà Nghi Viễn, lắc đầu nói:
-Đúng là không nhớ gì cả, Hà Bân hiện đang ở ngành nào?
-Bí thư Diệp, em đang làm ở văn phòng Quận ủy.
Hà Bân bước lên trước đưa hai tay ra nắm chặt lấy tay của Diệp Phàm.
-Nó là phó chủ nhiệm ủy ban Quận, đúng là tuổi trẻ tài cao, mới tốt nghiệp đại học được có vài năm, đã đường hoàng trở thành cán bộ cấp Trưởng phòng rồi.
Vu Kiến Thần cười nói, nháy nháy mắt với Diệp Phàm.
Diệp Phàm cuối cùng cũng đã hiểu ra, chả trách anh Vu sau khi nghe chuyện phòng lụt lại tỏ vẻ chắc chắn như vậy. Chắc đã sớm biết Hà Bân đang làm ở Ủy ban khu Hồng Liên rồi. Lần này mọi chuyện dễ dàng rồi, chỉ cần để ý tới Hà Bân một chút, thì sẽ không lo gì nữa rồi.
- Ừ, Hà Bân, cậu làm trưởng phòng được mấy năm rồi?
Diệp Phàm vẻ mặt thân thiết, cười hỏi.
-Ba năm rồi ạ.
- Ừ, được đấy! Được đấy!
Diệp Phàm đưa tay vỗ nhẹ vào vai Hà Bân, mọi người cùng ngồi xuống.
-Sở trưởng Hà, khách khí có phải không? Hà Bân ở ủy ban khu Hồng Liên mà chả nói gì cho tôi biết cả.
Diệp Phàm cười nói, cầm ly rượu lên rồi nói tiệp:
-Tôi xin kính Sở trưởng Hà một ly, được quen biết với ông thật vui quá.
-Nói gì vậy, Hà Bân, con kính Bí thư Diệp một ly trước đi.
Hà Nghi Viên cười nói. Trong lòng nghĩ: "Nếu không có việc nhờ tôi, thì cậu quen tôi mới là lạ đó?"
-Bí thư Diệp, em kính anh 3 ly, của em 3 ly, anh phải cạn hết đấy.
Hà Bân trong việc đối nhân xử thế này có vẻ rất điêu luyện, có vẻ như nó có liên quan tới việc anh ta ở ủy ban khu ngành vạn tinh dầu này.
Quận ủy chẳng qua chỉ là nơi để tiếp đãi, hầu hạ lãnh đạo, để phục vụ cho lãnh đạo mà thôi. Mà Diệp Phàm tới Hồng Thiên cũng mới chỉ được vài tháng, lãnh đạo trong cả khu còn chả nhớ hết, nên nhớ làm sao nổi Hà Bân – một nhân vật nhỏ như vậy.
-Được!
Diệp Phàm gật đầu, cũng không già mồm cãi lại, chỉ cụm ly với Hà Bân. Sau đó lại cụm tiếp ly với sở trưởng Hà và anh Vu. Ăn xong xuôi hai bên cũng quen dần nhau rồi.
-Bí thư Diệp, nghe nói các cậu đang đúng khai thác sông Hồng Liên đúng không?
Hà Nghi Viễn không ngờ lại nói trước. Kì thực thì nếu Hà Bân không làm ở Quận ủy Hồng Liên, thì việc Hà Nghi Viễn chịu mời bữa cơm này thì hẳn còn phải xem xét lại.
Về việc phê duyệt chuyện phòng lũ ở sông Hồng Liên, có vài khúc mặc mặc dù Hà Nghi Viễn không rõ cho lắm, nhưng khi Phó chủ tịch Cố Tắc Phi họp tại thủ đô mấy ngày trước, cũng đã nói qua rồi.
Ông ấy cũng có nhắc tới cấn đề cải tạo sông Hồng Liên. Chỉ thị nói là điều kiện vẫn chưa được. Một vài phương diện phần cứng và mềm vẫn không đạt được yêu cầu phòng lũ.
Hà Nghi Viên đương nhiên hiểu, vì thế, Vu Kiến Thần vừa nói tới việc Bí thư Diệp mời ăn cơm cùng. Sở trưởng Hà đã liền nghĩ ngay tới việc này. Có vẻ như đã kẹt ở chỗ Cố Tắc Phi rồi. Nhưng, con trai ông ta giờ lại đang làm dưới trướng của Diệp Phàm.
Mà Vu Kiến Thần lại là một Phó sở trưởng có chức có quyền. Hai người cùng ra mặt, bản thân không chịu nể mặt cũng chẳng được. Có vẻ như nếu để Diệp Phàm biết con trai của mình là Hà Bân, thì Hà Bân sẽ đừng nghĩ tới việc sống ở Hồng Liên nữa.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1471: Phó chủ tịch tỉnh Cố đâm dao rồi
9.2/10 từ 43 lượt.