Quan Thuật
Chương 1427: Sự quyến rũ của Phí Ngọc
- Được, đêm đi tắm suối nước nóng cũng rất tốt.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Phí Ngọc vừa nghe, khuôn mặt lập tức có chút ửng đỏ lên, vì cô nghĩ tới lần trước cùng Diệp Phàm đi sơn trang Ôn Tuyền ở thành phố Mặc Hương.
Lúc thằng cha này còn lấy cây mây giả làm rắn nước để dọa mình, về sau bị thằng nhãi này chấm mút. Vừa nghĩ đến đây, toàn thân Phí Ngọc có chút nóng ran, liếc xéo thằng cha này một cái rồi chầm chậm chạy đi.
Có một ủy viên thường vụ chú ý tới hiện tượng bất thường này, trong lòng suy nghĩ cái gì bất ngờ có thể khiến Trưởng ban Phí chạy đi mất. Đương nhiên, ủy viên thường vụ dù có nằm mơ cũng không nghĩ ra được nội tình trong đó.
Bảy giờ tối, màn đêm buông xuống.
Một đôi nam nữ ngồi trong một chiếc Santana.
- Vài năm không gặp, cậu đã trưởng thành rồi, haizz…
Phí Ngọc ngồi lái xe, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thở dài.
- Tôi vốn dĩ đã rất trưởng thành mà!
Diệp Phàm thản nhiên cười nói,, liếc mắt nhìn Phí Ngọc một cái, phát hiện cô tuy nói đã 30 tuổi rồi nhưng dường như càng quyến rũ mê hoặc hơn nhiều.
Cô mặc một chiếc váy đen dày, trên người mặc chiếc áo trắng, mang theo đường viền hoa của chiếc áo lót mỏng, khoác ngoài một chiếc áo khoác mỏng. Bộ ngực căng vẫn lộ ra bên ngoài, trong sự quyến rũ lại ẩn chứa phảng phất nét ưu buồn khó hiểu.
- Chị Phí có tâm sự à?
Diệp Phàm hỏi.
- Mọi người đều có tâm sự, cậu dám nói cậu không có tâm sự sao?
Phí Ngọc thản nhiên nói.
- Bọn họ đều khỏe chứ?
Diệp Phàm hỏi, thở dài, nói tiếp:
- Đã lâu không trở về Ngư Dương, cũng không biết đã thay đổi thế nào rồi.
- Vẫn như trước thôi, bốn đại gia tộc tranh đấu không ngừng. Tạ Cường tuy nói đã thất thế, nhưng lại mọc ra Mã gia. Mã Cương của Mã gia so với Tạ Cường còn cao hơn một bậc.
Ngọc gia, Phí gia, Tiêu gia, Mã gia - bốn đại gia tộc lại bước lên chiến trường Ngư Dương, nói những luận điệu cũ rích, tranh giành không ngớt, khi nào mới là kết thúc đây?
Nói lời khó nghe, anh của tôi có khi cũng bị Mã Cương vờn đến sứt đầu mẻ trán. Thật sự mệt mỏi, trước kia, khi tôi ở Mặc Hương, anh trai tôi cả ngày chỉ chạy đến lải nhải nói tôi phải giúp đỡ. Cho nên, tôi đành chạy đến Thủy Châu vậy. Vốn định nhàn hạ một chút, tuy nhiên, hình như là trốn không được.
Phí Ngọc thở dài, có chút chua xót.
- Tạ gia chắc là kết thúc rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Sau khi Tạ Cường của Tạ gia bị lật đổ, trên toàn Ngư Dương đã nổi lên mấy gia tộc khác. Thằng con Tạ Đoan đã không còn thế lực gia tộc ủng hộ, vẫn bị bốn đại gia tộc chèn ép rất thảm.
Nhớ năm đó, khi cậu là Bí thư Đảng uỷ thị trấn Lâm Tuyền, Tạ Đoan đã là Chủ tịch thị trấn. Không ngờ đến bây giờ, Tạ Đoan vẫn là Bí thư Đảng ủy thị trấn.
Năm trước vốn là nói đề bạt chức Phó chủ tịch huyện, tuy nhiên, cuối cùng vẫn là bị Mã Cương gây cản trở. Mà hiện giờ cậu, đường đường chính chính đã là Phó bí thư Thành ủy rồi.
Hơn nữa còn nắm trong tay khu kinh tế trọng điểm như khu kinh tế mới Hồng Liên. Hai người khác biệt quá lớn, như trời và đất cũng không đủ hình dung.
Phí Ngọc có chút cảm phục, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, ánh mắt lộ ra có chút tán thưởng, thích thú kì lạ.
- Chỉ là mỗi người gặp hoàn cảnh khác nhau thôi, mỗi người có cách sống khác nhau. Có lẽ, chức vụ của Tạ Đoan so với tôi thấp nhưng cuộc sống của anh ta tự do hơn, không cần chọn nặng gánh hai vai như tôi. Nếu đổi lại là Tạ Đoan, chắc hẳn đã sớm bị đè bẹp dí rồi.
Diệp Phàm thở dài, mắt liếc nhìn Phí Ngọc một cái, hỏi:
- Sao cô không làm ở tỉnh?
- Năng lực và chức vụ có quan hệ trực tiếp. Tạ Đoan không gánh vác được gánh nặng, cho nên anh ta chỉ là một Bí thư thị trấn. Còn cậu có năng lực, đương nhiên sẽ không giống như thế. Muốn đi Tỉnh à, haizz, khó. Hơn nữa, làm ở Tỉnh có ích lợi gì, vẫn chỉ là chức Phó Giám Đốc Sở gì đó.
Phí Ngọc thở dài.
Vừa nói chuyện, xe đã đến suối nước nóng Dạ Đô.
Suối nước nóng Dạ Đô được xây dựng trên một sườn núi, cách Thủy Châu nửa giờ lái xe. Suối nước nóng sơn trang thấp thoáng bên trong một mảng màu xanh lá mạ. Từ chân núi nhìn lên thì có thể nhìn thấy ánh sáng của nhiều chấm đèn trên thuyền chài từ trong cây trúc đại thụ hắt ra.
- Chúng ta thuê một phòng được không?
Diệp Phàm quay đầu hỏi.
- Cậu … muốn làm gì?
Phí Ngọc thốt ra một câu như vậy. Sau khi nói ra cảm thấy thực sự rất mờ ám, giống như có người dụ dỗ cô phạm tội, mặt cô lập tức đỏ ửng.
- Chị nói xem?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, giơ tay vuốt vài lọn tóc trên trán Phí Ngọc.
- Cậu sắp đặt là được.
Phí Ngọc nói, mặt hơi đỏ, dưới ánh đèn dịu nhẹ lại càng có vẻ mê hoặc dịu dàng. Diệp Phàm nhất thời đứng ngây ra nhìn. Nhờ vào bóng cây đại thụ, hắn lại giơ tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Phí Ngọc.
Phí Ngọc cũng không tránh ra, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm, thở dài:
- Tôi có phải đã già rồi phải không, trên mặt chắc đã có nếp nhăn rồi?
- Cô không già, giống cô bé mới hai mươi tuổi.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha!
Phí Ngọc đột nhiên mỉm cười, lườm Diệp Phàm một cái, nói:
- Nói dối hay lắm. Tôi đã ba mươi tuổi đầu, còn so bì sao được với người trẻ tuổi gì đó của cậu. Người ta nói, trai ba mươi tuổi còn xoan, gái ba mươi tuổi đã toan về già, haizz…
- Chị Phí thật sự chưa già. Trong lòng tôi, cômãi mãi trẻ trung.
Diệp Phàm nói, đi vào một đại sảnh làm thủ tục.
Một nhân viên phục vụ xinh đẹp dẫn bọn họ tới một tòa lầu nhỏ trước mặt, được phân làm hai tầng bằng trúc, nói:
- Thưa anh, thưa chị, bên trong cách biệt với nhân thế. Bên ngoài có tường vây và đại thụ. Có nhân viên Dạ Đô tỉ mỉ thiết kế hàng rào tre, xin cứ yên tâm, tận hưởng thoả thích sự ấm áp, ngọt ngào của đêm tình với suối nước nóng Dạ Đô.
Diệp Phàm gật gật đầu, ôm lấy Phí Ngọc, đẩy cửa gỗ ra, nhẹ nhàng cài chốt cửa. Nhìn quanh một lượt, phát hiện khóm trúc cao lớn thấp thoáng ở trong lầu trúc, căn bản là đến trăng cũng khó có thể thấy, phương diện đảm bảo tính riêng tư này làm được thật chu đáo, vì thế cười nói:
- Cũng không tệ lắm, thực sự có hứng thú với kiểu cuộc sống điền viên rất cổ đại như thế này.
- Suối nước nóng đâu?
Phí Ngọc cũng là lần đầu tiên đến, không nhìn thấy suối nước nóng.
- Cũng không rõ lắm, nếu đã gọi là suối nước nóng, không có suối nước nóng còn gọi gì là sơn trang suối nước nóng.
Diệp Phàm thuận miệng đáp, tay ôm Phí Ngọc đi vào trúc lầu. Sau khi đi vào bên trong mới phát hiện ra hai tầng lầu nhỏ kỳ thật có chút giống một cái giá ở trong tòa lầu.
Trung tâm tầng trệt có một cái ao rộng khoảng 10 mét vuông, thông lên thẳng bầu trời, xuyên thấu qua thuỷ tinh hữu cơ trong suốt, có thể trực tiếp nhìn đến bầu trời đầy ánh trăng.
Mà trong ao đang bốc lên làn hơi nước ấm áp, dịu dàng, không ngờ còn gắn lớp lớp cánh hoa hoa mai, có vẻ rất lãng mạn, thoải mái. Trên lầu hình như còn có một căn phòng. Trong tòa lầu hình như có máy điều hòa ở giữa, người đi vào lập tức cảm giác được một tình cảm ấm áp nồng đậm.
- Thiết kế thật tốt, giá cả cũng không rẻ đâu.
Phí Ngọc cười cười.
- Không đắt, chỉ mười nghìn tệ.
Diệp Phàm buột miệng nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Còn không đắt, cậu lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?
Trong mắt Phí Ngọc hiện rõ chút kinh ngạc, dường như còn có chút lo lắng.
- Yên tâm, tôi dùng tiền túi của mình. Dù sao tôi cũng có chút bản lĩnh nhỏ, nên cũng kiếm được ít tiền. Chữ "Tham" không có duyên với tôi.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, chuyển động một vòng quanh mình xuống dưới, bên này đập đập, bên kia sờ sờ, chọc cho Phí Ngọc cười khanh khách nói:
- Cậu làm sao giống một đặc công?
- Vốn dĩ đã vậy mà. Nơi như thế này vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu chút nữa bị người ta chụp ảnh thì tuyệt.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng
- Xấu tính! Cậu muốn làm gì, không phải là ngâm suối nước nóng sao.
Phí Ngọc lườm Diệp Phàm một cái. Thằng cha này vừa thấy, máu đã cuộn dâng, giơ tay kéo một cái, mỹ nhân lập tức ngã vào trong lòng.
- Chị Phí, chúng ta ngâm nước nóng một chút đi.
Diệp Phàm nói nhỏ.
- Ừ.
Ánh mắt Phí Ngọc có chút mê ly, Diệp Phàm nhẹ nhàng tiếp cận đi lên, rốt cục, cảm giác có chút trời đất quay cuồng, hai đôi môi dán chặt với nhau. Lưỡi quấn lấy nhau, Phí Ngọc toàn thân run bần bật, liều mình đòi làm...
Thêm một chút.
Diệp Phàm đưa tay một cái, áo của Phí Ngọc nhẹ nhàng rơi xuống. Sau khi áo chíp bị lấy ra để lộ ra bộ ngực có hai gò bồng đảo giống nhau, hơn nữa còn vô cùng nhẵn mịn. Không lâu, chỉ còn lại một mảnh vải che vùng kín. Tay Diệp Phàm vừa mới thò qua, tuy nhiên, bị Phí Ngọc giữ lại, nhè nhẹ nói trong miệng:
- Cứ như vậy được không?
Cô dường như có ý nài nỉ dùng miệng hôn.
- Được!
Diệp Phàm gật gật đầu, vài động tác lên xuống, bản thân chỉ mặc quần đùi, đôi uyên ương vào ao nước nóng.
- Chị à, giúp tôi chà xát một chút nhé.
Ở trong ao nước nóng bừng, Phí Ngọc như một chị nữ tì, xoay người nhẹ nhàng giúp Diệp Phàm chà xát. Vừa xoa xoa, cô vừa nói:
- Thật trưởng thành rồi, cơ thịt rắn chắc lên nhiều. Vài năm trước, cậu còn rất non, giống một thư sinh. Tôikhâm phục cậu, cậu là người đàn ông chân chính. Mấy năm nay, cậu chắc không dễ dàng gì. Nhìn xem, trên lưng của cậu hình như có rất nhiều vết thương, có phải kích động rồi đánh nhau với người ta không. Cậu tuy nói tuổi còn trẻ, nhưng hiện tại đã thân phận địa vị cao, tính không thể quá trẻ con...
- Cảm ơn, tôi sẽ chú ý. Về sau nếu muốn đánh nhau thì sẽ nhớ đến lời chị Phí nói, không đánh nữa. Tôi cũng giúp chị kì cọ một chút…
Diệp Phàm nói, giơ tay sang, Phí Ngọc không phản đối.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện Phí Ngọc phản ứng rất mạnh mãnh liệt, hình như sợ buồn vậy. Mình chẳng qua chỉ mới sờ mó cô ấy một chút, không ngờ toàn thân cứ run lên như lên cơn sốt. Hơn nữa, hai chân cũng khép quá chặt, bộ ngực phập phồng như cuộn sóng cũng run rẩy như vậy, rõ ràng còn nghe được tiếng tim cô ấy đập thình thịch.
- Chị à, chỗ này còn đầy đặn cao ngất như vậy, hình như chưa từng sinh con, hơn nữa, còn nguyên mười phần…
Diệp Phàm cười, nói nhỏ.
- Vốn dĩ sẽ không sinh.
Phí Ngọc vừa nói lời đó ra, tay Diệp Phàm lập tức dừng một chút, nhìn cô có chút kinh ngạc.
- Haizz…
Phí Ngọc thở dài.
- Không sinh cũng không sao, hiện tại rất nhiều cặp vợ chồng ngoại quốc cũng không muốn có con. Dù sao có tiền đủ dưỡng lão là được.
Diệp Phàm cười cười.
- Hắn là tên khốn khiếp, ô...
Phí Ngọc bất ngờ nghẹn ngào thốt ra.
- Thế nào, hắn ức hiếp chị à. Nói với em đi, ông đây sẽ xử lý hắn.
Diệp Phàm nói, trong ánh mắt có chút hăm dọa.
- Hắn là do chú chị giới thiệu. Bố hắn rất tốt với bố và chú chị. Tuy nhiên, tên khốn khiếp này, ở đêm tân hôn không ngờ, không ngờ...
Phí Ngọc khóc rất thương tâm, nằm dựa ở trong lòng ngực Diệp Phàm khóc thút thít.
- Không ngờ thế nào, đồ chó!
Diệp Phàm toàn thân tràn đầy sát khí tỏa ra.
Thật lâu sau, Phí Ngọc lắc lắc đầu, không nói nữa.
- Chị, nói ra đi, sống sẽ đỡ hơn nhiều đấy!
Diệp Phàm nói.
- Thôi vậy, đều trôi qua rồi. Bây giờ hai chúng ta, ai an phận người nấy.
Phí Ngọc lắc lắc đầu, vươn lưỡi nhẹ nhàng...
Hơi nước dày đặc, trên ghế sô-pha bên cạnh ao, hai cơ thể đang giằng co điên cuồng cùng một chỗ. Có vị tướng quân đang trong máy điều quân đại sát tứ phương...
Thật lâu sau, đêm tĩnh lặng.
Diệp Phàm mở mắt, phát hiện Phí Ngọc cau nhíu mày, không ngờ đang ở cắn răng răng, không khỏi nói:
- Vừa rồi có phải em quá mạnh không, rất xin lỗi, làm đau chị rồi.
Quan Thuật
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Phí Ngọc vừa nghe, khuôn mặt lập tức có chút ửng đỏ lên, vì cô nghĩ tới lần trước cùng Diệp Phàm đi sơn trang Ôn Tuyền ở thành phố Mặc Hương.
Lúc thằng cha này còn lấy cây mây giả làm rắn nước để dọa mình, về sau bị thằng nhãi này chấm mút. Vừa nghĩ đến đây, toàn thân Phí Ngọc có chút nóng ran, liếc xéo thằng cha này một cái rồi chầm chậm chạy đi.
Có một ủy viên thường vụ chú ý tới hiện tượng bất thường này, trong lòng suy nghĩ cái gì bất ngờ có thể khiến Trưởng ban Phí chạy đi mất. Đương nhiên, ủy viên thường vụ dù có nằm mơ cũng không nghĩ ra được nội tình trong đó.
Bảy giờ tối, màn đêm buông xuống.
Một đôi nam nữ ngồi trong một chiếc Santana.
- Vài năm không gặp, cậu đã trưởng thành rồi, haizz…
Phí Ngọc ngồi lái xe, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thở dài.
- Tôi vốn dĩ đã rất trưởng thành mà!
Diệp Phàm thản nhiên cười nói,, liếc mắt nhìn Phí Ngọc một cái, phát hiện cô tuy nói đã 30 tuổi rồi nhưng dường như càng quyến rũ mê hoặc hơn nhiều.
Cô mặc một chiếc váy đen dày, trên người mặc chiếc áo trắng, mang theo đường viền hoa của chiếc áo lót mỏng, khoác ngoài một chiếc áo khoác mỏng. Bộ ngực căng vẫn lộ ra bên ngoài, trong sự quyến rũ lại ẩn chứa phảng phất nét ưu buồn khó hiểu.
- Chị Phí có tâm sự à?
Diệp Phàm hỏi.
- Mọi người đều có tâm sự, cậu dám nói cậu không có tâm sự sao?
Phí Ngọc thản nhiên nói.
- Bọn họ đều khỏe chứ?
Diệp Phàm hỏi, thở dài, nói tiếp:
- Đã lâu không trở về Ngư Dương, cũng không biết đã thay đổi thế nào rồi.
- Vẫn như trước thôi, bốn đại gia tộc tranh đấu không ngừng. Tạ Cường tuy nói đã thất thế, nhưng lại mọc ra Mã gia. Mã Cương của Mã gia so với Tạ Cường còn cao hơn một bậc.
Ngọc gia, Phí gia, Tiêu gia, Mã gia - bốn đại gia tộc lại bước lên chiến trường Ngư Dương, nói những luận điệu cũ rích, tranh giành không ngớt, khi nào mới là kết thúc đây?
Nói lời khó nghe, anh của tôi có khi cũng bị Mã Cương vờn đến sứt đầu mẻ trán. Thật sự mệt mỏi, trước kia, khi tôi ở Mặc Hương, anh trai tôi cả ngày chỉ chạy đến lải nhải nói tôi phải giúp đỡ. Cho nên, tôi đành chạy đến Thủy Châu vậy. Vốn định nhàn hạ một chút, tuy nhiên, hình như là trốn không được.
Phí Ngọc thở dài, có chút chua xót.
- Tạ gia chắc là kết thúc rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Sau khi Tạ Cường của Tạ gia bị lật đổ, trên toàn Ngư Dương đã nổi lên mấy gia tộc khác. Thằng con Tạ Đoan đã không còn thế lực gia tộc ủng hộ, vẫn bị bốn đại gia tộc chèn ép rất thảm.
Nhớ năm đó, khi cậu là Bí thư Đảng uỷ thị trấn Lâm Tuyền, Tạ Đoan đã là Chủ tịch thị trấn. Không ngờ đến bây giờ, Tạ Đoan vẫn là Bí thư Đảng ủy thị trấn.
Năm trước vốn là nói đề bạt chức Phó chủ tịch huyện, tuy nhiên, cuối cùng vẫn là bị Mã Cương gây cản trở. Mà hiện giờ cậu, đường đường chính chính đã là Phó bí thư Thành ủy rồi.
Hơn nữa còn nắm trong tay khu kinh tế trọng điểm như khu kinh tế mới Hồng Liên. Hai người khác biệt quá lớn, như trời và đất cũng không đủ hình dung.
Phí Ngọc có chút cảm phục, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, ánh mắt lộ ra có chút tán thưởng, thích thú kì lạ.
- Chỉ là mỗi người gặp hoàn cảnh khác nhau thôi, mỗi người có cách sống khác nhau. Có lẽ, chức vụ của Tạ Đoan so với tôi thấp nhưng cuộc sống của anh ta tự do hơn, không cần chọn nặng gánh hai vai như tôi. Nếu đổi lại là Tạ Đoan, chắc hẳn đã sớm bị đè bẹp dí rồi.
Diệp Phàm thở dài, mắt liếc nhìn Phí Ngọc một cái, hỏi:
- Sao cô không làm ở tỉnh?
- Năng lực và chức vụ có quan hệ trực tiếp. Tạ Đoan không gánh vác được gánh nặng, cho nên anh ta chỉ là một Bí thư thị trấn. Còn cậu có năng lực, đương nhiên sẽ không giống như thế. Muốn đi Tỉnh à, haizz, khó. Hơn nữa, làm ở Tỉnh có ích lợi gì, vẫn chỉ là chức Phó Giám Đốc Sở gì đó.
Phí Ngọc thở dài.
Vừa nói chuyện, xe đã đến suối nước nóng Dạ Đô.
Suối nước nóng Dạ Đô được xây dựng trên một sườn núi, cách Thủy Châu nửa giờ lái xe. Suối nước nóng sơn trang thấp thoáng bên trong một mảng màu xanh lá mạ. Từ chân núi nhìn lên thì có thể nhìn thấy ánh sáng của nhiều chấm đèn trên thuyền chài từ trong cây trúc đại thụ hắt ra.
- Chúng ta thuê một phòng được không?
Diệp Phàm quay đầu hỏi.
- Cậu … muốn làm gì?
Phí Ngọc thốt ra một câu như vậy. Sau khi nói ra cảm thấy thực sự rất mờ ám, giống như có người dụ dỗ cô phạm tội, mặt cô lập tức đỏ ửng.
- Chị nói xem?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, giơ tay vuốt vài lọn tóc trên trán Phí Ngọc.
- Cậu sắp đặt là được.
Phí Ngọc nói, mặt hơi đỏ, dưới ánh đèn dịu nhẹ lại càng có vẻ mê hoặc dịu dàng. Diệp Phàm nhất thời đứng ngây ra nhìn. Nhờ vào bóng cây đại thụ, hắn lại giơ tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Phí Ngọc.
Phí Ngọc cũng không tránh ra, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm, thở dài:
- Tôi có phải đã già rồi phải không, trên mặt chắc đã có nếp nhăn rồi?
- Cô không già, giống cô bé mới hai mươi tuổi.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha!
Phí Ngọc đột nhiên mỉm cười, lườm Diệp Phàm một cái, nói:
- Nói dối hay lắm. Tôi đã ba mươi tuổi đầu, còn so bì sao được với người trẻ tuổi gì đó của cậu. Người ta nói, trai ba mươi tuổi còn xoan, gái ba mươi tuổi đã toan về già, haizz…
- Chị Phí thật sự chưa già. Trong lòng tôi, cômãi mãi trẻ trung.
Diệp Phàm nói, đi vào một đại sảnh làm thủ tục.
Một nhân viên phục vụ xinh đẹp dẫn bọn họ tới một tòa lầu nhỏ trước mặt, được phân làm hai tầng bằng trúc, nói:
- Thưa anh, thưa chị, bên trong cách biệt với nhân thế. Bên ngoài có tường vây và đại thụ. Có nhân viên Dạ Đô tỉ mỉ thiết kế hàng rào tre, xin cứ yên tâm, tận hưởng thoả thích sự ấm áp, ngọt ngào của đêm tình với suối nước nóng Dạ Đô.
Diệp Phàm gật gật đầu, ôm lấy Phí Ngọc, đẩy cửa gỗ ra, nhẹ nhàng cài chốt cửa. Nhìn quanh một lượt, phát hiện khóm trúc cao lớn thấp thoáng ở trong lầu trúc, căn bản là đến trăng cũng khó có thể thấy, phương diện đảm bảo tính riêng tư này làm được thật chu đáo, vì thế cười nói:
- Cũng không tệ lắm, thực sự có hứng thú với kiểu cuộc sống điền viên rất cổ đại như thế này.
- Suối nước nóng đâu?
Phí Ngọc cũng là lần đầu tiên đến, không nhìn thấy suối nước nóng.
- Cũng không rõ lắm, nếu đã gọi là suối nước nóng, không có suối nước nóng còn gọi gì là sơn trang suối nước nóng.
Diệp Phàm thuận miệng đáp, tay ôm Phí Ngọc đi vào trúc lầu. Sau khi đi vào bên trong mới phát hiện ra hai tầng lầu nhỏ kỳ thật có chút giống một cái giá ở trong tòa lầu.
Trung tâm tầng trệt có một cái ao rộng khoảng 10 mét vuông, thông lên thẳng bầu trời, xuyên thấu qua thuỷ tinh hữu cơ trong suốt, có thể trực tiếp nhìn đến bầu trời đầy ánh trăng.
Mà trong ao đang bốc lên làn hơi nước ấm áp, dịu dàng, không ngờ còn gắn lớp lớp cánh hoa hoa mai, có vẻ rất lãng mạn, thoải mái. Trên lầu hình như còn có một căn phòng. Trong tòa lầu hình như có máy điều hòa ở giữa, người đi vào lập tức cảm giác được một tình cảm ấm áp nồng đậm.
- Thiết kế thật tốt, giá cả cũng không rẻ đâu.
Phí Ngọc cười cười.
- Không đắt, chỉ mười nghìn tệ.
Diệp Phàm buột miệng nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Còn không đắt, cậu lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?
Trong mắt Phí Ngọc hiện rõ chút kinh ngạc, dường như còn có chút lo lắng.
- Yên tâm, tôi dùng tiền túi của mình. Dù sao tôi cũng có chút bản lĩnh nhỏ, nên cũng kiếm được ít tiền. Chữ "Tham" không có duyên với tôi.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, chuyển động một vòng quanh mình xuống dưới, bên này đập đập, bên kia sờ sờ, chọc cho Phí Ngọc cười khanh khách nói:
- Cậu làm sao giống một đặc công?
- Vốn dĩ đã vậy mà. Nơi như thế này vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu chút nữa bị người ta chụp ảnh thì tuyệt.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng
- Xấu tính! Cậu muốn làm gì, không phải là ngâm suối nước nóng sao.
Phí Ngọc lườm Diệp Phàm một cái. Thằng cha này vừa thấy, máu đã cuộn dâng, giơ tay kéo một cái, mỹ nhân lập tức ngã vào trong lòng.
- Chị Phí, chúng ta ngâm nước nóng một chút đi.
Diệp Phàm nói nhỏ.
- Ừ.
Ánh mắt Phí Ngọc có chút mê ly, Diệp Phàm nhẹ nhàng tiếp cận đi lên, rốt cục, cảm giác có chút trời đất quay cuồng, hai đôi môi dán chặt với nhau. Lưỡi quấn lấy nhau, Phí Ngọc toàn thân run bần bật, liều mình đòi làm...
Thêm một chút.
Diệp Phàm đưa tay một cái, áo của Phí Ngọc nhẹ nhàng rơi xuống. Sau khi áo chíp bị lấy ra để lộ ra bộ ngực có hai gò bồng đảo giống nhau, hơn nữa còn vô cùng nhẵn mịn. Không lâu, chỉ còn lại một mảnh vải che vùng kín. Tay Diệp Phàm vừa mới thò qua, tuy nhiên, bị Phí Ngọc giữ lại, nhè nhẹ nói trong miệng:
- Cứ như vậy được không?
Cô dường như có ý nài nỉ dùng miệng hôn.
- Được!
Diệp Phàm gật gật đầu, vài động tác lên xuống, bản thân chỉ mặc quần đùi, đôi uyên ương vào ao nước nóng.
- Chị à, giúp tôi chà xát một chút nhé.
Ở trong ao nước nóng bừng, Phí Ngọc như một chị nữ tì, xoay người nhẹ nhàng giúp Diệp Phàm chà xát. Vừa xoa xoa, cô vừa nói:
- Thật trưởng thành rồi, cơ thịt rắn chắc lên nhiều. Vài năm trước, cậu còn rất non, giống một thư sinh. Tôikhâm phục cậu, cậu là người đàn ông chân chính. Mấy năm nay, cậu chắc không dễ dàng gì. Nhìn xem, trên lưng của cậu hình như có rất nhiều vết thương, có phải kích động rồi đánh nhau với người ta không. Cậu tuy nói tuổi còn trẻ, nhưng hiện tại đã thân phận địa vị cao, tính không thể quá trẻ con...
- Cảm ơn, tôi sẽ chú ý. Về sau nếu muốn đánh nhau thì sẽ nhớ đến lời chị Phí nói, không đánh nữa. Tôi cũng giúp chị kì cọ một chút…
Diệp Phàm nói, giơ tay sang, Phí Ngọc không phản đối.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện Phí Ngọc phản ứng rất mạnh mãnh liệt, hình như sợ buồn vậy. Mình chẳng qua chỉ mới sờ mó cô ấy một chút, không ngờ toàn thân cứ run lên như lên cơn sốt. Hơn nữa, hai chân cũng khép quá chặt, bộ ngực phập phồng như cuộn sóng cũng run rẩy như vậy, rõ ràng còn nghe được tiếng tim cô ấy đập thình thịch.
- Chị à, chỗ này còn đầy đặn cao ngất như vậy, hình như chưa từng sinh con, hơn nữa, còn nguyên mười phần…
Diệp Phàm cười, nói nhỏ.
- Vốn dĩ sẽ không sinh.
Phí Ngọc vừa nói lời đó ra, tay Diệp Phàm lập tức dừng một chút, nhìn cô có chút kinh ngạc.
- Haizz…
Phí Ngọc thở dài.
- Không sinh cũng không sao, hiện tại rất nhiều cặp vợ chồng ngoại quốc cũng không muốn có con. Dù sao có tiền đủ dưỡng lão là được.
Diệp Phàm cười cười.
- Hắn là tên khốn khiếp, ô...
Phí Ngọc bất ngờ nghẹn ngào thốt ra.
- Thế nào, hắn ức hiếp chị à. Nói với em đi, ông đây sẽ xử lý hắn.
Diệp Phàm nói, trong ánh mắt có chút hăm dọa.
- Hắn là do chú chị giới thiệu. Bố hắn rất tốt với bố và chú chị. Tuy nhiên, tên khốn khiếp này, ở đêm tân hôn không ngờ, không ngờ...
Phí Ngọc khóc rất thương tâm, nằm dựa ở trong lòng ngực Diệp Phàm khóc thút thít.
- Không ngờ thế nào, đồ chó!
Diệp Phàm toàn thân tràn đầy sát khí tỏa ra.
Thật lâu sau, Phí Ngọc lắc lắc đầu, không nói nữa.
- Chị, nói ra đi, sống sẽ đỡ hơn nhiều đấy!
Diệp Phàm nói.
- Thôi vậy, đều trôi qua rồi. Bây giờ hai chúng ta, ai an phận người nấy.
Phí Ngọc lắc lắc đầu, vươn lưỡi nhẹ nhàng...
Hơi nước dày đặc, trên ghế sô-pha bên cạnh ao, hai cơ thể đang giằng co điên cuồng cùng một chỗ. Có vị tướng quân đang trong máy điều quân đại sát tứ phương...
Thật lâu sau, đêm tĩnh lặng.
Diệp Phàm mở mắt, phát hiện Phí Ngọc cau nhíu mày, không ngờ đang ở cắn răng răng, không khỏi nói:
- Vừa rồi có phải em quá mạnh không, rất xin lỗi, làm đau chị rồi.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1427: Sự quyến rũ của Phí Ngọc
9.2/10 từ 43 lượt.