Quan Thuật
Chương 1397: Diệp soái nhậm chức
Việc này ngược lại làm Lỗ Tiến và Lý Khiếu Phong coi trọng.
- Theo dõi Xương Bối có người qua lại đấy không?
Lỗ Tiến hỏi.
- Không rõ lắm, việc này hỏi người của Báo Săn chắc Trương Cường biết việc này.
Diệp Phàm nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu lần này xuống xử lý tốt chuyện Mã Thượng Chí sau đó lập tức nhậm chức. Phải đem chuyện Xương Bối trở thành chuyện quan trọng. Tuy nói cậu ở chính quyền có nhiều việc phải làm, tuy nhiên, vừa lúc cậu ở Việt Đông có thể bảo đại căn cứ Hùng Sơn phối hợp theo dõi núi Xương Bối. Chuyện bên Đào nguyên sơn trang sắp xếp cho người đi tìm hiểu rõ.
Nói tới đây Lỗ Tiến đưa mắt nhìn Diệp Phàm một cái, vẻ thận trọng nói:
- Sau khi Mã Thượng Chí bị xử lý, cậu lại không thể chính thức quản lý Báo Săn. Cậu dù sao cũng phải tuyển chọn một người thay mặt quản lý Báo Săn. Cậu xem xem có ai thích hợp.
Lỗ Tiến cũng rất hài hòa, đầu tiên đã cho Diệp Phàm một quyền lực sắp xếp. Lỗ Tiến muốn ngồi ổn định ở vị trí lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A. Người phụ trách tám tổ bên dưới chính là người mà y cần lấy lòng đầu tiên. Như Diệp Phàm là Đại soái của tổ nòng cốt thứ tám, là người mà Chủ tịch cấp thẻ bạch kim đặc biệt.
Lỗ Tiến biết, trong lòng Chủ tịch Diệp Phàm rất có phân lượng. Nếu không, các tổ trưởng khác là thẻ vàng, vì sao Diệp Phàm là thẻ bạch kim. Hơn nữa Diệp Phàm đã là cao thủ bát đẳng vi siêu cấp, Lỗ Tiến cũng phải đo lường một chút phân lượng của hắn.
Cho nên, đầu tiên muốn kéo Diệp Phàm đến, để hắn thừa nhận địa vị của mình mới được. Và trong tám tổ, Tổ nòng cốt là tổ tiến công quan trọng nhất. Trong số 50 đội viên chính thức, tổ nòng cốt thứ tám đã chiếm ba phần lớn, bởi vậy có thể thấy được uy lực của tổ nòng cốt thứ tám.
- Tôi thấy Trương Cường cũng được, còn có đồng chí Tề Thiên mấy sự kiện đều có biểu hiện. Trương Cường có thể quản lý vị trí của Mã Thượng Chí, mà Tề Thiên có thể nâng lên một bậc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm không nhường ai việc nhân đức, rõ ràng vì chức vụ của anh em mình.
Hắn biết, chuyện Mã Thượng Chí làm lần này tổn thương rất lớn đến mình, tổ nhất định sẽ bồi thường cho mình. Vị trí Đại soái tổ nòng cốt số tám chính là tổ bồi thường cho hắn.
Nếu không, hắn còn quá trẻ, không có khả năng ngồi lên vị trí Đại soái. Trong tám tổ, chỉ có tổ trưởng tổ nòng cốt thứ tám mới có thể xưng là Đại soái, những tổ khác, như Lang Phá Thiên chỉ có thể gọi là tổ trưởng mà không phải là Đại soái.
Vả lại, Lỗ Tiến hiện tại chỉ là quyền tổng chỉ huy, y dù sao cũng phải nghe một chút ý kiến của hắn. Đặc biệt là lúc mấu chốt này, Lỗ Tiến không có khả năng gạt bỏ quyết định của hắn. Chờ sau khi y ngồi ổn định, đề nghị của hắn liền suy giảm nhiều.
Có quyền không cần quá thời hạn trở thành đồ bỏ đi. Cho nên Diệp Phàm cũng mặt dày đùa giỡn một lần.
- Đồng chí Trương Cường không tồi, Tề Thiên tuy là chưa đến 30 nhưng tiến bộ rất nhiều, nghe nói đã đột phá đến đoạn thứ bốn đỉnh bậc, có hi vọng trong vài năm có thể đột phá lên ngũ đẳng chi nhóm Hiện tại y chỉ quân hàm trung tá, có phải là thấp một chút?
Lý Khiếu Phong cũng vì Diệp Phàm mà nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, trước tiên cậu có thể nói về quan điểm của cậu, tổng bộ sẽ thảo luận xem xét.
Lỗ Tiến xin ý kiến của Diệp Phàm, cũng là thầm tỏ thiện ý.
- Ý kiến của tôi là Trương Cường là nhân tài hiếm có, cậu ấy có thể phụ trách thay Mã Thượng Trí giúp tôi xử lý công việc của Báo Săn. Tề Thiên có thể thăng lên quân hàm thượng tá, chức vụ có thể bổ nhiệm làm tham mưu trưởng kiêm đoàn trưởng đoàn một Báo Săn. Bởi vì Mai Diệc Thu đã đề xuất chuyển nghề, tổng bộ đã phê chuẩn. Đoàn một là cột mốc của Báo Săn, không thể qua loa.
Diệp Phàm nói.
- Lão Lý, ông thấy thế nào?
Lỗ Tiến cư xử thật sự khiêm tốn, hỏi Lý Khiếu Phong.
- Tôi thấy cũng được.
Lý Khiếu Phong gật gật đầu. Đới Thành cũng tỏ vẻ đồng ý. Mấy người có phân lượng đều gật đầu, Lỗ Tiến cũng không muốn nghĩ thêm nữa, nói thẳng:
- Việc này tôi nói với Cố Toàn một chút, không lâu sẽ có quyết định.
Quay người nói với Diệp Phàm:
- Cậu ngày mai xuống đi, tướng quân Cố Toàn mai cũng xuống với cậu, quyết định bổ nhiệm của tổng bộ cũng mang đi cùng.
Trước mắt là thời kỳ đặc biệt, các quốc gia khác đều đang theo dõi sát sao. Tổng bộ xác định cậu là quân bài chủ lực. Cho nên, quyết định bổ nhiệm cậu chỉ có thể một số người trong phạm vi nhỏ được biết.
Ví dụ như Trương Cường, Tề Thiên và mấy phó sư trưởng của tổ số tám… Tin tưởng với lý tưởng của bọn họ, bọn họ sẽ không tiết lộ bí mật thân phận của cậu.
Còn nữa, án lớn ở Việt Đông nghi ngờ là có lãnh đạo liên quan, cậu có thể chỉ thị Trương Hùng cùng các đồng chí ở căn cứ Hùng Sơn tạo thành tổ điều tra đặc biệt. Điều tra rõ hoàn toàn vụ án này, còn điều tra án như thế nào, cậu tự sắp xếp. Có kết quả báo cáo tổng bộ là được.
- Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Phàm đứng lên chào theo nghi thức quân đội.
Ngày hôm sau, Cố Toàn và Đới Thành cùng đi xuống, mấy người Diệp Phàm bí mật tới Thủy Châu.
Theo người theo dõi báo cáo, Mã Thượng Chí công tác bình thường. Xem ra, thủ đoạn của Đới Thành rất cao, không ngờ không làm cho y cảnh giác. Có lẽ, lão Mã cho rằng Diệp Phàm hẳn là đã chết, cho nên, buông lỏng cảnh giác.
Tổng bộ có mệnh lệnh truyền đến, nói là tướng quân Cố Toàn đến, có nhiệm vụ khẩn cấp cần giao.
Cho nên, phó sư trưởng Mã Thượng Chí thống báo xuống, chỉ một lát sau. Chính ủy Báo Săn Tần Đại Hòa, phó sư trưởng đại tá Lưu Hạo Bằng, phó sư trưởng đại tá Khương Yến, phó sư trưởng thượng tá Trương Cường vào phòng họp bí mật.
Báo Săn có hai phòng họp, bên ngoài là phòng họp Báo Săn dùng khi có hội nghị. Qua một hang núi lớn mới là nơi dừng chân của Tổ nòng cốt thứ tám, bên trong là nơi ở của mấy người đội viên chính thức Mã Thượng Chí. Vì thân phận của Diệp Phàm bị giới hạn trong vài vị lãnh đạo của tổ nòng cốt số tám biết được, chính là Mã Thượng Chí, chính ủy Tần Đại Hòa vùng với ba vị phó sư trưởng khác. Đương nhiên, Quân đoàn trưởng tập đoàn quân thứ hai quân khu Lĩnh Nam cũng không nằm ngoài số đó.
Báo Săn có ba đoàn, ba vị đoàn trưởng đều là thành viên chính thức của tổ, đoàn trưởng đoàn một Mai Diệc Thu, trung đoàn trưởng trung đoàn số 2 Tống Sư Kiệt, đoàn trưởng đoàn thứ ba Tề Thiên. Mai Diệc Thu vì đã được phê chuẩn chuyển nghe, cho nên, Mai Diệc Thu đã rời Báo Săn, đến tỉnh Nam Phúc nhậm chức.
Tề Thiên và Tống Sư Kiệt đều được gọi vào phòng họp tuyệt mật, cùng bốn vị lãnh đạo ngồi ở ghế, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm bức tường đối diện.
Cửa chính của phòng họp mở ra, có Trương Cường đi cùng tướng quân Cố Toàn, tướng quân Đới Thành vững vàng bước vào.
Mã Thượng Chí lập tức hô:
- Đứng dậy! Cúi chào!
Rập một tiếng, toàn thể tướng quân đứng dậy, hô:
- Thủ trưởng khỏe!
Kỳ lạ là trung tướng Cố Toàn không nói gì mà nghiêng mình, tướng quân Đới Thành cũng chuyển qua bên kia, ở giữa một thiếu tượng đội mũ kê-pi đang chậm rãi bỏ mũ ra.
Diệp Phàm xuất hiện, mắt Mã Thượng Chí mở to hết cỡ, da mặt cơ giật mạnh. Khuôn mặt nghiêm túc lập tức trở nên tái nhợt như tờ giấy.
Khóe miệng Mã Thượng Chí co giật càng ngày càng rõ ràng, vẻ mặt run sợ như trúng gió. Các đồng chí ở đây cũng chú ý đến việc này, tuy nhiên, mọi người đều mắt nhắm mắt mở, nhưng chăm chú nhìn Diệp Phàm và Mã Thượng Chí.
Diệp Phàm bước từng bước về phía Mã Thượng Chí.
Giết….
Một tiếng hét chói tai vang lên, Mã Thượng Chí rốt cục không chịu nổi uy nghiêm thật lớn cua diệp phàm, ngồi lên ghế đại diện cho thủ trưởng tối cao của Báo Săn. Cả người giống như người bệnh trúng gió, đầu hơi buông xuống, hai mắt đăm đăm như sốt.
- Tôi biết, điều nên đến sẽ phải đến, đây là báo ứng. Ông trời, sao ông bất công đối với Mã Thượng Chí tôi như vậy. Đã sinh du, sao lại sinh sáng!
Mã Thượng Chí đột nhiên hét to một tiếng.
- Anh cũng xứng để so sánh với Chu Công trong Tam Quốc, hừ
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
Bụp!
Một khẩu súng được để trước mặt Mã Thượng Chí.
- Tôi cho anh cơ hội quyết đấu công bằng, anh rút súng tôi dùng đao, ai chết dưới tay ai không cần oán trách người khác.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Tư lệnh Diệp, không thể!
Cố Toàn vội vàng bước lên trước muốn ngăn cản, tuy nhiên, chậm rồi, Mã Thượng Chí đã nhanh chóng cầm lấy súng lên đạn.
Tề Thiên, Trương Cường và Đới Thành toàn bộ đưa mắt về phái Mã Thượng Chí.
- Bùm…
- Bùm
Một tiếng nổ nữa, súng lục đen sì từ tay Mã Thượng Chí rơi xuống đất. Cùng tiếng vang cả người Mã Thượng Chí ngã ngửa, chỗ ngực đỏ thẫm máu tươi.
- Xin cậu đừng làm khó người nhà tôi, bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì, đó là thỉnh cầu cuối cùng của tôi. Cả đời này, sai lầm một lần rồi, chỉ sai lầm một lần, ôi…
Mã Thượng Chí nói xong những lời này thở dài một tiếng, trừng ánh mắt đi.
Mã Thượng Chí cầm lấy súng không phải bắt về phía Diệp Phàm mà bắn vào ngực mình. Hơn nữa, tính rất chuẩn, sau khi trúng đạn còn có thể nói mấy câu nữa, thật sự là cao thủ dùng súng. Tuy nhiên, y không may gặp khắc tinh là Diệp Phàm.
Phòng họp lại yên lặng, toàn bộ ngơ ngác nhìn thi thể Mã Thượng Chí cũng chưa lên tiếng.
- Trước đây một thời gian, Báo Săn chúng ta phạm một tội lỗi không thể tha thứ. Đồng chí Diệp Phàm…
Đới Thành đau đớn kể rõ về hành vi phạm tội của Mã Thượng Chí.
- Khốn khiếp, mẹ nó!
Tề Thiên và Trương Cường đồng thời quát, mắng một lời thô tục.
Mà mấy người Tần Đại Hào và Lưu Hạo Bằng như gà gỗ, ngơ ngác nhìn thi thể Mã Thượng chí, không nói nên lời nào. Bọn họ nhìn Diệp Phàm ánh mắt là sự sợ hãi.
Hai đội viên tiến vào, đưa xác Mã Thượng Chí ra ngoài, rửa sàn nhà, thay toàn bộ ghế.
- Thông báo nhân sự của tổng bộ, tổng bộ Bắc Kinh đề cử, quân ủy bàn bạc, thông qua hội nghị thường vụ Bộ Chính trị thảo luận, quyết định bổ nhiệm có chữ ký của Chủ tịch.
Bổ nhiệm nguyên phó tư lệnh tổ nòng cốt số 8 đồng chí Diệp Phàm chính thức thành Đại soái, quân hàm thiếu tướng không thay đổi. Chỉ huy tổ nòng cốt thứ 8 và lực lượng quân đội Báo Săn, trong tình huống khẩn cấp dưới sự đồng ý của quân ủy có thể điều động tập đoàn quân thứ hai Tuy nhiên để bảo vệ…
Chủ tịch đã trao tặng riêng đồng chí Diệp Phàm thẻ bạch kim đặc biệt, hi vọng các đồng chí ở tổ số 8 có thể đoàn kết lấy đồng chí lãnh đạo Diệp Phàm làm trung tâm.
Đoàn kết hướng về phía trước, dũng cảm tiến tới, vì sự nghiệp bảo vẹ đất nước…
Cố Toàn nói, Diệp Phàm ngồi lên vị trí Đại soái của tổ nòng cốt số 8.
Quan Thuật
- Theo dõi Xương Bối có người qua lại đấy không?
Lỗ Tiến hỏi.
- Không rõ lắm, việc này hỏi người của Báo Săn chắc Trương Cường biết việc này.
Diệp Phàm nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu lần này xuống xử lý tốt chuyện Mã Thượng Chí sau đó lập tức nhậm chức. Phải đem chuyện Xương Bối trở thành chuyện quan trọng. Tuy nói cậu ở chính quyền có nhiều việc phải làm, tuy nhiên, vừa lúc cậu ở Việt Đông có thể bảo đại căn cứ Hùng Sơn phối hợp theo dõi núi Xương Bối. Chuyện bên Đào nguyên sơn trang sắp xếp cho người đi tìm hiểu rõ.
Nói tới đây Lỗ Tiến đưa mắt nhìn Diệp Phàm một cái, vẻ thận trọng nói:
- Sau khi Mã Thượng Chí bị xử lý, cậu lại không thể chính thức quản lý Báo Săn. Cậu dù sao cũng phải tuyển chọn một người thay mặt quản lý Báo Săn. Cậu xem xem có ai thích hợp.
Lỗ Tiến cũng rất hài hòa, đầu tiên đã cho Diệp Phàm một quyền lực sắp xếp. Lỗ Tiến muốn ngồi ổn định ở vị trí lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A. Người phụ trách tám tổ bên dưới chính là người mà y cần lấy lòng đầu tiên. Như Diệp Phàm là Đại soái của tổ nòng cốt thứ tám, là người mà Chủ tịch cấp thẻ bạch kim đặc biệt.
Lỗ Tiến biết, trong lòng Chủ tịch Diệp Phàm rất có phân lượng. Nếu không, các tổ trưởng khác là thẻ vàng, vì sao Diệp Phàm là thẻ bạch kim. Hơn nữa Diệp Phàm đã là cao thủ bát đẳng vi siêu cấp, Lỗ Tiến cũng phải đo lường một chút phân lượng của hắn.
Cho nên, đầu tiên muốn kéo Diệp Phàm đến, để hắn thừa nhận địa vị của mình mới được. Và trong tám tổ, Tổ nòng cốt là tổ tiến công quan trọng nhất. Trong số 50 đội viên chính thức, tổ nòng cốt thứ tám đã chiếm ba phần lớn, bởi vậy có thể thấy được uy lực của tổ nòng cốt thứ tám.
- Tôi thấy Trương Cường cũng được, còn có đồng chí Tề Thiên mấy sự kiện đều có biểu hiện. Trương Cường có thể quản lý vị trí của Mã Thượng Chí, mà Tề Thiên có thể nâng lên một bậc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm không nhường ai việc nhân đức, rõ ràng vì chức vụ của anh em mình.
Hắn biết, chuyện Mã Thượng Chí làm lần này tổn thương rất lớn đến mình, tổ nhất định sẽ bồi thường cho mình. Vị trí Đại soái tổ nòng cốt số tám chính là tổ bồi thường cho hắn.
Nếu không, hắn còn quá trẻ, không có khả năng ngồi lên vị trí Đại soái. Trong tám tổ, chỉ có tổ trưởng tổ nòng cốt thứ tám mới có thể xưng là Đại soái, những tổ khác, như Lang Phá Thiên chỉ có thể gọi là tổ trưởng mà không phải là Đại soái.
Vả lại, Lỗ Tiến hiện tại chỉ là quyền tổng chỉ huy, y dù sao cũng phải nghe một chút ý kiến của hắn. Đặc biệt là lúc mấu chốt này, Lỗ Tiến không có khả năng gạt bỏ quyết định của hắn. Chờ sau khi y ngồi ổn định, đề nghị của hắn liền suy giảm nhiều.
Có quyền không cần quá thời hạn trở thành đồ bỏ đi. Cho nên Diệp Phàm cũng mặt dày đùa giỡn một lần.
- Đồng chí Trương Cường không tồi, Tề Thiên tuy là chưa đến 30 nhưng tiến bộ rất nhiều, nghe nói đã đột phá đến đoạn thứ bốn đỉnh bậc, có hi vọng trong vài năm có thể đột phá lên ngũ đẳng chi nhóm Hiện tại y chỉ quân hàm trung tá, có phải là thấp một chút?
Lý Khiếu Phong cũng vì Diệp Phàm mà nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, trước tiên cậu có thể nói về quan điểm của cậu, tổng bộ sẽ thảo luận xem xét.
Lỗ Tiến xin ý kiến của Diệp Phàm, cũng là thầm tỏ thiện ý.
- Ý kiến của tôi là Trương Cường là nhân tài hiếm có, cậu ấy có thể phụ trách thay Mã Thượng Trí giúp tôi xử lý công việc của Báo Săn. Tề Thiên có thể thăng lên quân hàm thượng tá, chức vụ có thể bổ nhiệm làm tham mưu trưởng kiêm đoàn trưởng đoàn một Báo Săn. Bởi vì Mai Diệc Thu đã đề xuất chuyển nghề, tổng bộ đã phê chuẩn. Đoàn một là cột mốc của Báo Săn, không thể qua loa.
Diệp Phàm nói.
- Lão Lý, ông thấy thế nào?
Lỗ Tiến cư xử thật sự khiêm tốn, hỏi Lý Khiếu Phong.
- Tôi thấy cũng được.
Lý Khiếu Phong gật gật đầu. Đới Thành cũng tỏ vẻ đồng ý. Mấy người có phân lượng đều gật đầu, Lỗ Tiến cũng không muốn nghĩ thêm nữa, nói thẳng:
- Việc này tôi nói với Cố Toàn một chút, không lâu sẽ có quyết định.
Quay người nói với Diệp Phàm:
- Cậu ngày mai xuống đi, tướng quân Cố Toàn mai cũng xuống với cậu, quyết định bổ nhiệm của tổng bộ cũng mang đi cùng.
Trước mắt là thời kỳ đặc biệt, các quốc gia khác đều đang theo dõi sát sao. Tổng bộ xác định cậu là quân bài chủ lực. Cho nên, quyết định bổ nhiệm cậu chỉ có thể một số người trong phạm vi nhỏ được biết.
Ví dụ như Trương Cường, Tề Thiên và mấy phó sư trưởng của tổ số tám… Tin tưởng với lý tưởng của bọn họ, bọn họ sẽ không tiết lộ bí mật thân phận của cậu.
Còn nữa, án lớn ở Việt Đông nghi ngờ là có lãnh đạo liên quan, cậu có thể chỉ thị Trương Hùng cùng các đồng chí ở căn cứ Hùng Sơn tạo thành tổ điều tra đặc biệt. Điều tra rõ hoàn toàn vụ án này, còn điều tra án như thế nào, cậu tự sắp xếp. Có kết quả báo cáo tổng bộ là được.
- Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Phàm đứng lên chào theo nghi thức quân đội.
Ngày hôm sau, Cố Toàn và Đới Thành cùng đi xuống, mấy người Diệp Phàm bí mật tới Thủy Châu.
Theo người theo dõi báo cáo, Mã Thượng Chí công tác bình thường. Xem ra, thủ đoạn của Đới Thành rất cao, không ngờ không làm cho y cảnh giác. Có lẽ, lão Mã cho rằng Diệp Phàm hẳn là đã chết, cho nên, buông lỏng cảnh giác.
Tổng bộ có mệnh lệnh truyền đến, nói là tướng quân Cố Toàn đến, có nhiệm vụ khẩn cấp cần giao.
Cho nên, phó sư trưởng Mã Thượng Chí thống báo xuống, chỉ một lát sau. Chính ủy Báo Săn Tần Đại Hòa, phó sư trưởng đại tá Lưu Hạo Bằng, phó sư trưởng đại tá Khương Yến, phó sư trưởng thượng tá Trương Cường vào phòng họp bí mật.
Báo Săn có hai phòng họp, bên ngoài là phòng họp Báo Săn dùng khi có hội nghị. Qua một hang núi lớn mới là nơi dừng chân của Tổ nòng cốt thứ tám, bên trong là nơi ở của mấy người đội viên chính thức Mã Thượng Chí. Vì thân phận của Diệp Phàm bị giới hạn trong vài vị lãnh đạo của tổ nòng cốt số tám biết được, chính là Mã Thượng Chí, chính ủy Tần Đại Hòa vùng với ba vị phó sư trưởng khác. Đương nhiên, Quân đoàn trưởng tập đoàn quân thứ hai quân khu Lĩnh Nam cũng không nằm ngoài số đó.
Báo Săn có ba đoàn, ba vị đoàn trưởng đều là thành viên chính thức của tổ, đoàn trưởng đoàn một Mai Diệc Thu, trung đoàn trưởng trung đoàn số 2 Tống Sư Kiệt, đoàn trưởng đoàn thứ ba Tề Thiên. Mai Diệc Thu vì đã được phê chuẩn chuyển nghe, cho nên, Mai Diệc Thu đã rời Báo Săn, đến tỉnh Nam Phúc nhậm chức.
Tề Thiên và Tống Sư Kiệt đều được gọi vào phòng họp tuyệt mật, cùng bốn vị lãnh đạo ngồi ở ghế, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm bức tường đối diện.
Cửa chính của phòng họp mở ra, có Trương Cường đi cùng tướng quân Cố Toàn, tướng quân Đới Thành vững vàng bước vào.
Mã Thượng Chí lập tức hô:
- Đứng dậy! Cúi chào!
Rập một tiếng, toàn thể tướng quân đứng dậy, hô:
- Thủ trưởng khỏe!
Kỳ lạ là trung tướng Cố Toàn không nói gì mà nghiêng mình, tướng quân Đới Thành cũng chuyển qua bên kia, ở giữa một thiếu tượng đội mũ kê-pi đang chậm rãi bỏ mũ ra.
Diệp Phàm xuất hiện, mắt Mã Thượng Chí mở to hết cỡ, da mặt cơ giật mạnh. Khuôn mặt nghiêm túc lập tức trở nên tái nhợt như tờ giấy.
Khóe miệng Mã Thượng Chí co giật càng ngày càng rõ ràng, vẻ mặt run sợ như trúng gió. Các đồng chí ở đây cũng chú ý đến việc này, tuy nhiên, mọi người đều mắt nhắm mắt mở, nhưng chăm chú nhìn Diệp Phàm và Mã Thượng Chí.
Diệp Phàm bước từng bước về phía Mã Thượng Chí.
Giết….
Một tiếng hét chói tai vang lên, Mã Thượng Chí rốt cục không chịu nổi uy nghiêm thật lớn cua diệp phàm, ngồi lên ghế đại diện cho thủ trưởng tối cao của Báo Săn. Cả người giống như người bệnh trúng gió, đầu hơi buông xuống, hai mắt đăm đăm như sốt.
- Tôi biết, điều nên đến sẽ phải đến, đây là báo ứng. Ông trời, sao ông bất công đối với Mã Thượng Chí tôi như vậy. Đã sinh du, sao lại sinh sáng!
Mã Thượng Chí đột nhiên hét to một tiếng.
- Anh cũng xứng để so sánh với Chu Công trong Tam Quốc, hừ
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
Bụp!
Một khẩu súng được để trước mặt Mã Thượng Chí.
- Tôi cho anh cơ hội quyết đấu công bằng, anh rút súng tôi dùng đao, ai chết dưới tay ai không cần oán trách người khác.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Tư lệnh Diệp, không thể!
Cố Toàn vội vàng bước lên trước muốn ngăn cản, tuy nhiên, chậm rồi, Mã Thượng Chí đã nhanh chóng cầm lấy súng lên đạn.
Tề Thiên, Trương Cường và Đới Thành toàn bộ đưa mắt về phái Mã Thượng Chí.
- Bùm…
- Bùm
Một tiếng nổ nữa, súng lục đen sì từ tay Mã Thượng Chí rơi xuống đất. Cùng tiếng vang cả người Mã Thượng Chí ngã ngửa, chỗ ngực đỏ thẫm máu tươi.
- Xin cậu đừng làm khó người nhà tôi, bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì, đó là thỉnh cầu cuối cùng của tôi. Cả đời này, sai lầm một lần rồi, chỉ sai lầm một lần, ôi…
Mã Thượng Chí nói xong những lời này thở dài một tiếng, trừng ánh mắt đi.
Mã Thượng Chí cầm lấy súng không phải bắt về phía Diệp Phàm mà bắn vào ngực mình. Hơn nữa, tính rất chuẩn, sau khi trúng đạn còn có thể nói mấy câu nữa, thật sự là cao thủ dùng súng. Tuy nhiên, y không may gặp khắc tinh là Diệp Phàm.
Phòng họp lại yên lặng, toàn bộ ngơ ngác nhìn thi thể Mã Thượng Chí cũng chưa lên tiếng.
- Trước đây một thời gian, Báo Săn chúng ta phạm một tội lỗi không thể tha thứ. Đồng chí Diệp Phàm…
Đới Thành đau đớn kể rõ về hành vi phạm tội của Mã Thượng Chí.
- Khốn khiếp, mẹ nó!
Tề Thiên và Trương Cường đồng thời quát, mắng một lời thô tục.
Mà mấy người Tần Đại Hào và Lưu Hạo Bằng như gà gỗ, ngơ ngác nhìn thi thể Mã Thượng chí, không nói nên lời nào. Bọn họ nhìn Diệp Phàm ánh mắt là sự sợ hãi.
Hai đội viên tiến vào, đưa xác Mã Thượng Chí ra ngoài, rửa sàn nhà, thay toàn bộ ghế.
- Thông báo nhân sự của tổng bộ, tổng bộ Bắc Kinh đề cử, quân ủy bàn bạc, thông qua hội nghị thường vụ Bộ Chính trị thảo luận, quyết định bổ nhiệm có chữ ký của Chủ tịch.
Bổ nhiệm nguyên phó tư lệnh tổ nòng cốt số 8 đồng chí Diệp Phàm chính thức thành Đại soái, quân hàm thiếu tướng không thay đổi. Chỉ huy tổ nòng cốt thứ 8 và lực lượng quân đội Báo Săn, trong tình huống khẩn cấp dưới sự đồng ý của quân ủy có thể điều động tập đoàn quân thứ hai Tuy nhiên để bảo vệ…
Chủ tịch đã trao tặng riêng đồng chí Diệp Phàm thẻ bạch kim đặc biệt, hi vọng các đồng chí ở tổ số 8 có thể đoàn kết lấy đồng chí lãnh đạo Diệp Phàm làm trung tâm.
Đoàn kết hướng về phía trước, dũng cảm tiến tới, vì sự nghiệp bảo vẹ đất nước…
Cố Toàn nói, Diệp Phàm ngồi lên vị trí Đại soái của tổ nòng cốt số 8.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1397: Diệp soái nhậm chức
9.2/10 từ 43 lượt.