Quan Thuật
Chương 1355: Tiêu chuẩn thân sĩ
- Nhảy khỏi đây làm việc khác, nhưng tôi chẳng biết làm gì, ngoài việc trị tham quan.
Thiết Thác nghiêm túc lắc đầu.
- Nếu có thể lên Phó Bí thư tỉnh uỷ, quyền lực sẽ lớn hơn so với uỷ ban kỷ luật của anh nhiều.
Diệp Phàm không kìm nổi nói một câu.
- Tôi đương nhiên cũng muốn, nhưng quả rất khó. Chức phó Bí thư có thể nhúng tay vào các cuộc họp, mà bên nhân sự cũng có thể dính vào một chút.
Cậu cũng biết, muốn tiến thêm 1 bước nhỏ độ khó cũng sẽ không nhỏ. Câu cửa miệng là thành tích thành tích. Chuyện trong thể chế này, không phải là cậu không rõ.
Thành tích của Thiết Thác tôi cũng đủ lên chức Phó Bí thư, nhưng khó là không có ai chống đỡ sau lưng! Chiêm Hùng làm ở Bộ, nếu như là ở Ban Tổ chức Trung ương thì còn được.
Thiết Thác thở dài, cũng có chút chán nản. Nói anh ta không muốn ngồi vào chức vị Phó Bí thư tỉnh là không đúng.
Đồng chí Đoàn Hải Thiên càng buồn bực.
Lần tới chúc tết này, Diệp Phàm vừa tới gần cửa đã nghe thấy tiếng hét ở trong, hình như là đang hét "Làm lung tung!"
Dừng lại ngoài cửa một chút Diệp Phàm mới gõ cửa. Thấy Diệp Phàm, Đoàn Hải Thiên mới kiềm chế lại, mời Diệp Phàm ngồi xuống.
- Anh Đoàn, tức giận không có lợi cho sức khoẻ. Tết nhất, có việc gì cũng bỏ qua đi.
Diệp Phàm khuyên.
- Không tức giận không được, cậu xem, hễ tôi nghĩ tới khu kinh tế mới Hồng Liên là tức giận. Cái đám ngốc này, thu hút đầu tư, thu hút đầu tư, thu hút được thằng lừa đảo. Người ta làm cái nhà máy, chỉ tốn mấy trăm ngàn, còn chúng tôi thì sao, bị hắn lừa mất hơn chục triệu. Hễ nghĩ tới việc này là tôi muốn đạp cho thằng ngốc đó một trận. Mẹ kiếp, đầu óc đúng là làm ăn hồ đồ.
Đoàn Hải Thiên vô cùng tức giận, trước mặt người khác chắc sẽ kiềm chế, nhưng trước mặt Diệp Phàm, có lẽ được coi như người nhà, nên thoải mái hơn mới không cần đóng kịch.
- Anh Đoàn, chuyện này ở đâu mà chẳng có, cũng không có gì to tát cả.
Diệp Phàm nói.
- Nơi khác tôi không biết, nhưng ở trong phạm vi quản lý của Đoàn Hải Thiên tôi đây thì không thể chấp nhận được. Trong nước mình, chỗ nào cũng liên quan tới tiền. Ông em ơi, cậu cũng biết, Thuỷ Châu là tỉnh thành, kể ra cũng buồn, ngay cả thành phố cấp ph<font face="">ó tỉnh cũng chẳng phải.
Nhưng ở thành phố Thương Hải, người ta lại là thành phố cấp phó tỉnh. Leo lên đầu tỉnh thành chúng ta thì không nói, ngay cả khu kinh tế mới Hồng Liên cũng chia làm ba bốn phe rồi.
Tôi vốn muốn mượn cơ hội này làm một bước đột phá, trấn áp Thương Hải, ai ngờ việc không như mong muốn, càng lún càng sâu.
Nếu lúc đầu cậu có thể ngồi vào vị trí đó thì tốt rồi, ít ra, cũng không rơi vào thế bị động.
Đoàn Hải Thiên thở dài. Diệp Phàm phát hiện, đầu anh ta đã có tóc bạc rồi.
- Việc này, có lẽ em có ở vị trí đó cũng chẳng khác biệt mấy. Dù sao, khu kinh tế mới Hồng Liên vốn đã có vài chứng tật. Có những chuyện, con người ta chẳng thể cứu vãn, vì vậy anh nên bỏ qua đi, đừng suốt ngày nghĩ tới Hồng Liên. Hồng Liên hỏng rồi, phải dứt khoát nghĩ cách khác thôi. Từ toàn thành phố xuất phát phát triển kinh tế, nâng cao được tên tuổi của Thuỷ Châu, khiến các mặt khác cũng được nâng cao. Phía đông sáng thì phía tây cũng sáng, rồi dần dần sẽ chuyển biến tốt đẹp thôi.
Diệp Phàm nói.
- Cái rắm! Cố Nhất Vũ có thể làm gì? Trừ ăn uống chơi bời ra, anh ta còn có thể làm được gì tử tế chứ.
Nếu không phải Phó thủ tướng Diệp ủng hộ gã, ông đây đã sớm cho gã biết tay. Mẹ nó, đây là chuyện gì chứ, 1 tên bất tài như nó có thể cáng đáng được sao?
Gã đó được lắm, gần đây đã bị tôi dạy cho một bài, lại dám khua môi múa mép, nói Đoàn Hải Thiên tôi sau khi tới Thuỷ Châu, không tạo môi trường thuận lợi cho gã.
Tư tưởng chỉ đạo xảy ra vấn đề, nhưng mà, gã còn cùng phe với Cao Hoài Dân, kẻ tung người hứng, đúng là ăn nói lung tung!
Đoàn Hải Thiên suýt chút rống lên.
Vợ Đoàn Hải Thiên vẻ không vui nhìn anh ta.
- Thôi vậy, không nói nữa. Hôm nay ông em Diệp tới. Làm vài món nhắm rượu rồi nói chuyện sau.
Cơn giận của Đoàn Hải Thiên cũng giảm khá nhiều, khoát tay.
- Có phải gần đây việc điều chỉnh nhân sự trong tỉnh gây phiền phức cho anh Đoàn không, kỳ thực, nếu anh Đoàn muốn có thể đi tranh thủ một chút. Vứt cái mớ rắc rối này ở Thuỷ Châu, làm chức Phó chủ tịch thường vụ tỉnh uỷ cũng tương đối mạnh đó chứ.
Diệp Phàm kiến nghị.
- Đâu dễ dàng như vậy, Phó thường vụ tỉnh uỷ là Tống Sơ Kiệt, vẫn còn đang tại vị, hơn nữa, mặc dù nói trong tỉnh có khả năng bị điều chỉnh, nếu toàn bộ cán bộ trong tỉnh đều thăng cấp, đương nhiên có thể trống ra một số vị trí. Nhưng nếu thăng cấp một người, ở trên đổ bộ xuống một người, đem mấy kẻ ngốc ấn đầy vào đấy, người khác, hoàn toàn không có đất diễn.
Đoàn Hải Thiên hắng giọng nhìn Diệp Phàm, lại nói
- Hơn nữa, tôi mới tới Thuỷ Châu, thời gian chưa tới hai năm.
Nhưng mà, tôi có chút không cam tâm. Cậu không biết, ở thành phố Thương Hải, thằng cha Nạp Lan rất vênh váo, luôn âm thầm chỉ trích chúng ta không bằng thành phố Thương Hải thế này, không bằng thế kia.
Mà trong danh sách đảng bộ, tôi cao hơn hắn. Hắn không phục, nói là ta bị nhiễm ánh sáng thị thành. Nhưng chuyện này kể ra tôi cũng chẳng nói được gì, quả là không bằng hắn thật.
Thuỷ Châu, bất luận là về phương diện kinh tế, hay môi trường dân cư, đều kém hơn Thương Châu. Nếu nói tới sự ảnh hưởng trong và ngoài nước, người nước ngoài đều biết Thương Hải, thành phố Thuỷ Châu chưa chắc người ta đã biết.
Có người còn hỏi, rốt cuộc trong tỉnh Nam Phúc thì thành phố Thương Châu hay Thuỷ Châu là tỉnh thành. Đồ con rùa, cái này bảo người ta phải trả lời như thế nào chứ, thật là mất mặt.
Đoàn Hải Thiên nói thầm 1 tiếng uống ly rượu gạo nhà nấu, anh ta uống cạn 1 hơi.
- Việc đó cũng không thể trách anh, hơn nữa, thành phố Thương Hải người ta cũng là thành phố nổi tiếng. Trước giải phóng chính là vì có "Đại học Thương Hải" mà nổi tiếng.
Thuỷ Châu mặc dù là tỉnh thành, địa vị chính trị cao, sức ảnh hưởng quả là có kém một chút. Thuỷ Châu rộng quá, lại hơi loạn. Anh Đoàn, anh có thể tạo ra cục diện như bây giờ đã là giỏi lắm rồi.
Diệp Phàm nói, khen ngợi Đoàn Hải Thiên vài câu.
- Để ông em cười chê rồi, cậu đừng có nâng tôi lên. Thuỷ Châu thế nào, tôi rất rõ. Chúng ta là người nhà không cần phải mấy câu vô nghĩa đó, tự lừa dối để mình vui vẻ cũng chả có nghĩa lý gì.
Đoàn Hải Thiên cuối cùng đã nở nụ cười, khoát khoát tay.
Diệp Phàm giao cho Trương Cường đi làm visa. Về sự vụ này Trương Cường luôn lo liệu rất tốt, nhưng mà, việc đặc biệt cũng cần giải quyết đặc biệt. Mới 3 giờ sáng hôm sau, Trương Cường đã gửi những thủ tục cần thiết tới nhà Diệp Phàm.
Về chuyện nhân mã, Diệp Phàm chọn Tề Thiên, Trần Khiếu Thiên, Lang Phá Thiên. Còn Lô Vĩ do bận việc nên không thể đi. Trái lại, Phí Nhất Độ của Phí gia sau khi nghe nói, vô cùng căm phẫn, đồng ý cùng đi, nói là phải đá vào mông bọn Hàn Quốc mới hả giận.
Đương nhiên, lão thái gia nhà họ Phí nghe thấy Diệp Phàm chuẩn bị đi gặp mặt gia tộc Kim Thị của Hàn Quốc cũng xúi giục Phí Nhất Độ đi. Phí Nhất Độ cũng nên luyện tập một phen, nếu không, võ công mà không đưa vào thực chiến còn có tác dụng gì? Mặc dù nói Phí gia đang sống trong xã hội hiện đại, nhưng cũng quyết không từ bỏ tinh hoa võ công.
Mai Phán Nhi, và Mai Thiên Kiệt, cùng với Mai Diệc Thu đều tới, bởi vì Công ty Truyền Giang Nam của Mai gia đang đàm phán hợp tác cùng Công ty Hàn Quốc.
Về phần Mai Diệc Thu và Mai Thiên Kiệt đều là nhân cơ hội này đi ra nước ngoài chơi một chuyến, đám Diệp Phàm trở thành nhân viên của tập đoàn Media Giang Nam, dĩ nhiên chỉ đóng giả vậy thôi.
5 giờ chiều hôm sau, đoàn người Diệp Phàm đã tới Hàn Quốc.
Thủ đô Seoul của Hàn Quốc (tên cũ là Hán Thành), nằm ở giữa của bán đảo Triều Tiên, vì nằm ở vị trí phía bắc sông Hàn, nên tên trước đây là Hàn Dương. Cuối thế kỷ 14, sau khi vương triều định đô ở Hán Dương, liền đổi tên thành Hán Thành. Sau năm 1945, bán đảo Triều Tiên khôi phục lại, lấy tên tiếng anh của Hán Thành dựa theo cổ ngữ Hàn Quốc phiên âm thành, ý nghĩa là "Thủ đô". Năm 2005, dưới sự thúc đẩy của UBND Thành phố, tên tiếng Trung Hán Thành dã được sử dụng hơn 600 năm được đổi thành Seoul.
Nhưng, bây giờ là tháng 02 năm 2000 nên tên gọi vẫn là Hán Thành.
Tập đoàn đã sớm đặt một phòng vô cùng lộng lẫy ở Khách sạn Động Tháp (Hán Thành) đến đón tiếp đoàn người Mai Phán Nhi do Phó tổng tập đoàn, An Tín Đào tiêu sinh dẫn đầu.
Kiến trúc của Khách sạn Động Tháp giống như một toà tháp, tổng cộng có năm, sáu mươi tầng, hình dáng bên ngoài tương đối tiền vệ, không cần thận xem còn thực sự nghĩ rằng đây là toà tháp giả cổ cao ngút trời.
Diệp Phàm lờ mờ thấy, An Tín Đào dường như có chút tình ý với Mai Phán Nhi. Cái vẻ nhiệt tình kia, chẳng phải hơi quá sao. Vừa thấy Mai Phán Nhi liền nhiệt tình tiếp đón, nắm chặt lấy bàn tay của Mai Phán Nhi mãi không buông.
- Chào anh, Chủ tịch An.
Diệp Phàm trong lòng khó chịu, cố ý giơ tay ra bắt. An Tín Đào nhìn thấy, mới đành rút tay về bắt tay với Diệp Phàm, nhưng cái bắt tay này rất lấy lệ, giống như tay của Diệp Phàm có gai vậy.
Mai Phán Nhi liếc xéo Diệp Phàm, trên mặt lộ nụ cười đắc ý. Biết rõ rằng anh chàng này đang khó chịu, nhưng cô vẫn nói cười vui vẻ với An Tín Đào. Xem ra, chính là muốn đồng chí Tiểu Diệp buồn bực một chút. Đương nhiên, thân phận Diệp Phàm lại chỉ là kẻ đi cùng, sao có thể giáo huấn được Chủ tịch.
Tuy nhiên, xem xét một cách toàn diện, An Tín Đào vẫn vô cùng nhã nhặn, có phong độ của một thân sĩ Châu Âu cổ điển.
Diệp Phàm càng ngày càng nóng mặt, thấy ở dưới sản có vỏ chuối, lập tức hào hứng, nhẹ nhàng gạt 1 cái, vỏ chuối đó nhẹ nhàng trượt tới dưới chân An Tín Đào.
Quả nhiên rất hiệu quả. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Oạch một tiếng.
An Tín Đào đường đường là Phó chủ tịch mà lại bị ngã chổng vó. Tề Thiên nhân cơ hội đó chen lên trên, giả như đỡ An Tín Đào dậy. Không cẩn thận, vừa kéo, lại ngã oạch thêm một tiếng. Quần Âu của Phó chủ tịch An bị Tề Thiên kéo rách. May mà bên trong còn có mặc quần lót, nếu không, Phó chủ tịch An đã phải biểu diễn loã vũ giữa phố.
Tên nhóc Tề Thiên này vẫn chưa hả giận, giả như tay chân luống cuống, lại đem vỏ chuối bôi khắp quần Phó chủ tịch An, ngay lúc đó, bộ Âu phục đắt tiền bị biến thành đống rẻ rách.
- Rất… rất xin lỗi Phó chủ tịch An. Xem tay tôi này…
- Tề Thiên vội dùng tiếng Anh để xin lỗi.
- Không… không sao, tôi đi thay bộ khác.
An Tín Đào gần như bỏ chạy. Mai Diệc Thu và Mai Thiên Kiệt che miệng cười khúc khích.
Ban đầu Mai Phán Nhi không ngờ tới chuyện này, tuy nhiên, khi thấy vẻ mặt tủm tỉm cười của Diệp Phàm, bèn hướng tầm mắt nhìn xuống dưới, lập tức hiểu ra tất cả.
Quan Thuật
Thiết Thác nghiêm túc lắc đầu.
- Nếu có thể lên Phó Bí thư tỉnh uỷ, quyền lực sẽ lớn hơn so với uỷ ban kỷ luật của anh nhiều.
Diệp Phàm không kìm nổi nói một câu.
- Tôi đương nhiên cũng muốn, nhưng quả rất khó. Chức phó Bí thư có thể nhúng tay vào các cuộc họp, mà bên nhân sự cũng có thể dính vào một chút.
Cậu cũng biết, muốn tiến thêm 1 bước nhỏ độ khó cũng sẽ không nhỏ. Câu cửa miệng là thành tích thành tích. Chuyện trong thể chế này, không phải là cậu không rõ.
Thành tích của Thiết Thác tôi cũng đủ lên chức Phó Bí thư, nhưng khó là không có ai chống đỡ sau lưng! Chiêm Hùng làm ở Bộ, nếu như là ở Ban Tổ chức Trung ương thì còn được.
Thiết Thác thở dài, cũng có chút chán nản. Nói anh ta không muốn ngồi vào chức vị Phó Bí thư tỉnh là không đúng.
Đồng chí Đoàn Hải Thiên càng buồn bực.
Lần tới chúc tết này, Diệp Phàm vừa tới gần cửa đã nghe thấy tiếng hét ở trong, hình như là đang hét "Làm lung tung!"
Dừng lại ngoài cửa một chút Diệp Phàm mới gõ cửa. Thấy Diệp Phàm, Đoàn Hải Thiên mới kiềm chế lại, mời Diệp Phàm ngồi xuống.
- Anh Đoàn, tức giận không có lợi cho sức khoẻ. Tết nhất, có việc gì cũng bỏ qua đi.
Diệp Phàm khuyên.
- Không tức giận không được, cậu xem, hễ tôi nghĩ tới khu kinh tế mới Hồng Liên là tức giận. Cái đám ngốc này, thu hút đầu tư, thu hút đầu tư, thu hút được thằng lừa đảo. Người ta làm cái nhà máy, chỉ tốn mấy trăm ngàn, còn chúng tôi thì sao, bị hắn lừa mất hơn chục triệu. Hễ nghĩ tới việc này là tôi muốn đạp cho thằng ngốc đó một trận. Mẹ kiếp, đầu óc đúng là làm ăn hồ đồ.
Đoàn Hải Thiên vô cùng tức giận, trước mặt người khác chắc sẽ kiềm chế, nhưng trước mặt Diệp Phàm, có lẽ được coi như người nhà, nên thoải mái hơn mới không cần đóng kịch.
- Anh Đoàn, chuyện này ở đâu mà chẳng có, cũng không có gì to tát cả.
Diệp Phàm nói.
- Nơi khác tôi không biết, nhưng ở trong phạm vi quản lý của Đoàn Hải Thiên tôi đây thì không thể chấp nhận được. Trong nước mình, chỗ nào cũng liên quan tới tiền. Ông em ơi, cậu cũng biết, Thuỷ Châu là tỉnh thành, kể ra cũng buồn, ngay cả thành phố cấp ph<font face="">ó tỉnh cũng chẳng phải.
Nhưng ở thành phố Thương Hải, người ta lại là thành phố cấp phó tỉnh. Leo lên đầu tỉnh thành chúng ta thì không nói, ngay cả khu kinh tế mới Hồng Liên cũng chia làm ba bốn phe rồi.
Tôi vốn muốn mượn cơ hội này làm một bước đột phá, trấn áp Thương Hải, ai ngờ việc không như mong muốn, càng lún càng sâu.
Nếu lúc đầu cậu có thể ngồi vào vị trí đó thì tốt rồi, ít ra, cũng không rơi vào thế bị động.
Đoàn Hải Thiên thở dài. Diệp Phàm phát hiện, đầu anh ta đã có tóc bạc rồi.
- Việc này, có lẽ em có ở vị trí đó cũng chẳng khác biệt mấy. Dù sao, khu kinh tế mới Hồng Liên vốn đã có vài chứng tật. Có những chuyện, con người ta chẳng thể cứu vãn, vì vậy anh nên bỏ qua đi, đừng suốt ngày nghĩ tới Hồng Liên. Hồng Liên hỏng rồi, phải dứt khoát nghĩ cách khác thôi. Từ toàn thành phố xuất phát phát triển kinh tế, nâng cao được tên tuổi của Thuỷ Châu, khiến các mặt khác cũng được nâng cao. Phía đông sáng thì phía tây cũng sáng, rồi dần dần sẽ chuyển biến tốt đẹp thôi.
Diệp Phàm nói.
- Cái rắm! Cố Nhất Vũ có thể làm gì? Trừ ăn uống chơi bời ra, anh ta còn có thể làm được gì tử tế chứ.
Nếu không phải Phó thủ tướng Diệp ủng hộ gã, ông đây đã sớm cho gã biết tay. Mẹ nó, đây là chuyện gì chứ, 1 tên bất tài như nó có thể cáng đáng được sao?
Gã đó được lắm, gần đây đã bị tôi dạy cho một bài, lại dám khua môi múa mép, nói Đoàn Hải Thiên tôi sau khi tới Thuỷ Châu, không tạo môi trường thuận lợi cho gã.
Tư tưởng chỉ đạo xảy ra vấn đề, nhưng mà, gã còn cùng phe với Cao Hoài Dân, kẻ tung người hứng, đúng là ăn nói lung tung!
Đoàn Hải Thiên suýt chút rống lên.
Vợ Đoàn Hải Thiên vẻ không vui nhìn anh ta.
- Thôi vậy, không nói nữa. Hôm nay ông em Diệp tới. Làm vài món nhắm rượu rồi nói chuyện sau.
Cơn giận của Đoàn Hải Thiên cũng giảm khá nhiều, khoát tay.
- Có phải gần đây việc điều chỉnh nhân sự trong tỉnh gây phiền phức cho anh Đoàn không, kỳ thực, nếu anh Đoàn muốn có thể đi tranh thủ một chút. Vứt cái mớ rắc rối này ở Thuỷ Châu, làm chức Phó chủ tịch thường vụ tỉnh uỷ cũng tương đối mạnh đó chứ.
Diệp Phàm kiến nghị.
- Đâu dễ dàng như vậy, Phó thường vụ tỉnh uỷ là Tống Sơ Kiệt, vẫn còn đang tại vị, hơn nữa, mặc dù nói trong tỉnh có khả năng bị điều chỉnh, nếu toàn bộ cán bộ trong tỉnh đều thăng cấp, đương nhiên có thể trống ra một số vị trí. Nhưng nếu thăng cấp một người, ở trên đổ bộ xuống một người, đem mấy kẻ ngốc ấn đầy vào đấy, người khác, hoàn toàn không có đất diễn.
Đoàn Hải Thiên hắng giọng nhìn Diệp Phàm, lại nói
- Hơn nữa, tôi mới tới Thuỷ Châu, thời gian chưa tới hai năm.
Nhưng mà, tôi có chút không cam tâm. Cậu không biết, ở thành phố Thương Hải, thằng cha Nạp Lan rất vênh váo, luôn âm thầm chỉ trích chúng ta không bằng thành phố Thương Hải thế này, không bằng thế kia.
Mà trong danh sách đảng bộ, tôi cao hơn hắn. Hắn không phục, nói là ta bị nhiễm ánh sáng thị thành. Nhưng chuyện này kể ra tôi cũng chẳng nói được gì, quả là không bằng hắn thật.
Thuỷ Châu, bất luận là về phương diện kinh tế, hay môi trường dân cư, đều kém hơn Thương Châu. Nếu nói tới sự ảnh hưởng trong và ngoài nước, người nước ngoài đều biết Thương Hải, thành phố Thuỷ Châu chưa chắc người ta đã biết.
Có người còn hỏi, rốt cuộc trong tỉnh Nam Phúc thì thành phố Thương Châu hay Thuỷ Châu là tỉnh thành. Đồ con rùa, cái này bảo người ta phải trả lời như thế nào chứ, thật là mất mặt.
Đoàn Hải Thiên nói thầm 1 tiếng uống ly rượu gạo nhà nấu, anh ta uống cạn 1 hơi.
- Việc đó cũng không thể trách anh, hơn nữa, thành phố Thương Hải người ta cũng là thành phố nổi tiếng. Trước giải phóng chính là vì có "Đại học Thương Hải" mà nổi tiếng.
Thuỷ Châu mặc dù là tỉnh thành, địa vị chính trị cao, sức ảnh hưởng quả là có kém một chút. Thuỷ Châu rộng quá, lại hơi loạn. Anh Đoàn, anh có thể tạo ra cục diện như bây giờ đã là giỏi lắm rồi.
Diệp Phàm nói, khen ngợi Đoàn Hải Thiên vài câu.
- Để ông em cười chê rồi, cậu đừng có nâng tôi lên. Thuỷ Châu thế nào, tôi rất rõ. Chúng ta là người nhà không cần phải mấy câu vô nghĩa đó, tự lừa dối để mình vui vẻ cũng chả có nghĩa lý gì.
Đoàn Hải Thiên cuối cùng đã nở nụ cười, khoát khoát tay.
Diệp Phàm giao cho Trương Cường đi làm visa. Về sự vụ này Trương Cường luôn lo liệu rất tốt, nhưng mà, việc đặc biệt cũng cần giải quyết đặc biệt. Mới 3 giờ sáng hôm sau, Trương Cường đã gửi những thủ tục cần thiết tới nhà Diệp Phàm.
Về chuyện nhân mã, Diệp Phàm chọn Tề Thiên, Trần Khiếu Thiên, Lang Phá Thiên. Còn Lô Vĩ do bận việc nên không thể đi. Trái lại, Phí Nhất Độ của Phí gia sau khi nghe nói, vô cùng căm phẫn, đồng ý cùng đi, nói là phải đá vào mông bọn Hàn Quốc mới hả giận.
Đương nhiên, lão thái gia nhà họ Phí nghe thấy Diệp Phàm chuẩn bị đi gặp mặt gia tộc Kim Thị của Hàn Quốc cũng xúi giục Phí Nhất Độ đi. Phí Nhất Độ cũng nên luyện tập một phen, nếu không, võ công mà không đưa vào thực chiến còn có tác dụng gì? Mặc dù nói Phí gia đang sống trong xã hội hiện đại, nhưng cũng quyết không từ bỏ tinh hoa võ công.
Mai Phán Nhi, và Mai Thiên Kiệt, cùng với Mai Diệc Thu đều tới, bởi vì Công ty Truyền Giang Nam của Mai gia đang đàm phán hợp tác cùng Công ty Hàn Quốc.
Về phần Mai Diệc Thu và Mai Thiên Kiệt đều là nhân cơ hội này đi ra nước ngoài chơi một chuyến, đám Diệp Phàm trở thành nhân viên của tập đoàn Media Giang Nam, dĩ nhiên chỉ đóng giả vậy thôi.
5 giờ chiều hôm sau, đoàn người Diệp Phàm đã tới Hàn Quốc.
Thủ đô Seoul của Hàn Quốc (tên cũ là Hán Thành), nằm ở giữa của bán đảo Triều Tiên, vì nằm ở vị trí phía bắc sông Hàn, nên tên trước đây là Hàn Dương. Cuối thế kỷ 14, sau khi vương triều định đô ở Hán Dương, liền đổi tên thành Hán Thành. Sau năm 1945, bán đảo Triều Tiên khôi phục lại, lấy tên tiếng anh của Hán Thành dựa theo cổ ngữ Hàn Quốc phiên âm thành, ý nghĩa là "Thủ đô". Năm 2005, dưới sự thúc đẩy của UBND Thành phố, tên tiếng Trung Hán Thành dã được sử dụng hơn 600 năm được đổi thành Seoul.
Nhưng, bây giờ là tháng 02 năm 2000 nên tên gọi vẫn là Hán Thành.
Tập đoàn đã sớm đặt một phòng vô cùng lộng lẫy ở Khách sạn Động Tháp (Hán Thành) đến đón tiếp đoàn người Mai Phán Nhi do Phó tổng tập đoàn, An Tín Đào tiêu sinh dẫn đầu.
Kiến trúc của Khách sạn Động Tháp giống như một toà tháp, tổng cộng có năm, sáu mươi tầng, hình dáng bên ngoài tương đối tiền vệ, không cần thận xem còn thực sự nghĩ rằng đây là toà tháp giả cổ cao ngút trời.
Diệp Phàm lờ mờ thấy, An Tín Đào dường như có chút tình ý với Mai Phán Nhi. Cái vẻ nhiệt tình kia, chẳng phải hơi quá sao. Vừa thấy Mai Phán Nhi liền nhiệt tình tiếp đón, nắm chặt lấy bàn tay của Mai Phán Nhi mãi không buông.
- Chào anh, Chủ tịch An.
Diệp Phàm trong lòng khó chịu, cố ý giơ tay ra bắt. An Tín Đào nhìn thấy, mới đành rút tay về bắt tay với Diệp Phàm, nhưng cái bắt tay này rất lấy lệ, giống như tay của Diệp Phàm có gai vậy.
Mai Phán Nhi liếc xéo Diệp Phàm, trên mặt lộ nụ cười đắc ý. Biết rõ rằng anh chàng này đang khó chịu, nhưng cô vẫn nói cười vui vẻ với An Tín Đào. Xem ra, chính là muốn đồng chí Tiểu Diệp buồn bực một chút. Đương nhiên, thân phận Diệp Phàm lại chỉ là kẻ đi cùng, sao có thể giáo huấn được Chủ tịch.
Tuy nhiên, xem xét một cách toàn diện, An Tín Đào vẫn vô cùng nhã nhặn, có phong độ của một thân sĩ Châu Âu cổ điển.
Diệp Phàm càng ngày càng nóng mặt, thấy ở dưới sản có vỏ chuối, lập tức hào hứng, nhẹ nhàng gạt 1 cái, vỏ chuối đó nhẹ nhàng trượt tới dưới chân An Tín Đào.
Quả nhiên rất hiệu quả. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Oạch một tiếng.
An Tín Đào đường đường là Phó chủ tịch mà lại bị ngã chổng vó. Tề Thiên nhân cơ hội đó chen lên trên, giả như đỡ An Tín Đào dậy. Không cẩn thận, vừa kéo, lại ngã oạch thêm một tiếng. Quần Âu của Phó chủ tịch An bị Tề Thiên kéo rách. May mà bên trong còn có mặc quần lót, nếu không, Phó chủ tịch An đã phải biểu diễn loã vũ giữa phố.
Tên nhóc Tề Thiên này vẫn chưa hả giận, giả như tay chân luống cuống, lại đem vỏ chuối bôi khắp quần Phó chủ tịch An, ngay lúc đó, bộ Âu phục đắt tiền bị biến thành đống rẻ rách.
- Rất… rất xin lỗi Phó chủ tịch An. Xem tay tôi này…
- Tề Thiên vội dùng tiếng Anh để xin lỗi.
- Không… không sao, tôi đi thay bộ khác.
An Tín Đào gần như bỏ chạy. Mai Diệc Thu và Mai Thiên Kiệt che miệng cười khúc khích.
Ban đầu Mai Phán Nhi không ngờ tới chuyện này, tuy nhiên, khi thấy vẻ mặt tủm tỉm cười của Diệp Phàm, bèn hướng tầm mắt nhìn xuống dưới, lập tức hiểu ra tất cả.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1355: Tiêu chuẩn thân sĩ
9.2/10 từ 43 lượt.