Quan Thuật
Chương 1339: Gây rối
- Thời gian trước, nghe nói vì vị trí chu tịch thành phố Triều Châu mà tranh đấu rất kịch liệt. Có năm vị ứng viên, tất cả đều là người có năng lực có chiến tích có hậu đài.
Cho nên, các lãnh đạo trong tỉnh đều có ý, lúc đó xem ra các ý kiến không sao thống nhất được, nên xảy xa chuyện phiền toái. Việc này, gác lại sau để giằng co thêm. Mà bí thư Triệu không rõ thái độ, việc này thế nên không có cách nào quyết định.
Cuối cùng, đặt vào tay ban tổ chức, hoàn toàn mặc kệ. Mà người được chọn của Quản Phó và trưởng ban tổ chức Cổ lại bất đồng.
Quản Phó nghe nói khá vừa ý với Chu Tiềm ở thị ủy thành phố Kim Mã. Nói đến cái này, đó là bởi vì Chu Tiềm là em họ của phó chủ tịch tỉnh Chu Phương Ninh. Mà Phó chủ tịch Chu và Quản Phó quan hệ không tệ, hắn luôn đi theo Quản Phó mà trèo lên.
Mà trưởng ban Cổ hình như là tương đối hài lòng với Cao Lâm ở thị ủy thành phố Xuân Dương, trưởng ban Cổ còn đặc biệt đến thành phố Xuân Dương khảo sát qua một lần. Hơn nữa, Tỉnh ủy tổ chức vẫn còn thí điểm tuyển chọn nhân sự cán bộ ở thành phố Xuân Dương. Cái này, có điểm giống như là để tạo thế.
- Ừ, trưởng ban Cổ có thể coi trọng thành phố Xuân Dương như vậy, là có chút manh mối. Tuy nhiên, nói cũng không chính xác.
Diệp Phàm hờ hững khẽ gật đầu, liếc nhìn Nguyễn Minh, nói ra:
- Anh nói tiếp đi.
- Mà Cát Hải Bình ở thị xã Miếu Đô thành phố Việt Châu là người của Tô Thanh Vân. Mà Trịnh Thành ở thị ủy thị xã Ngũ Thủy thành phố Triều Châu nghe nói có họ hàng xa với chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền.
Cái này, cụ thể có đúng hay không tôi cũng không rõ ràng lắm. Mà đồng chí Phí Thủy Hương ở thị xã Thiên Đông, phó chủ tịch tỉnh Lâm Phong vẫn có ấn tượng không tệ với cô ấy.
Phó chủ tịch Lâm lấy thị xã Thiên Đông làm mô hình thí điểm, nói là muốn cho thị xã Thiên Đông trở thành mô hình thị xã của Việt Đông.
Mấy năm trôi qua, quy mô cũng đơn giản, thị xã Thiên Đông đã được chính quyền tỉnh Việt Đông điểm danh ca ngợi. Chỉ là kinh phí tài chính, hàng năm chủ tịch Lâm đều đặc biệt phê năm mươi triệu cho thị xã Thiên Đông để kiến thiết.
Nguyễn Minh cẩn thận nói, còn nhìn Đổng Nhiên, đoán chừng có phần lo lắng Đổng Nhiên nói lộ ra cái gì.
- Yên tâm đi anh Minh, em sẽ không nói lung tung đâu.
Đổng Nhiên cười cười vẻ đã hiểu.
- Văn phòng Tỉnh ủy để trống ra một vị trí phó chủ nhiệm, không ít người nhìn chằm chằm vào?
Diệp Phàm hờ hững hỏi, chuyển chủ đề. Đã biết được tương đối, cũng dừng lời nói.
- Ừ, trước mắt có tư cách cạnh tranh, chỉ là cán bộ cấp phòng ở văn phòng thì có 10 vị. Các cấp trưởng phòng, đều có tư cách này. Thêm cán bộ cấp chính phòng bên ngoài, vậy thì càng nhiều. Dự tuyển sơ sơ một tý, tuyệt đối không dưới 20 người cũng là thực tế.
- Nhân tuyển phó chủ nhiệm Văn phòng, đoán chừng ý kiến của trưởng ban thư ký là rất mấu chốt.
Diệp Phàm nói ra.
- Ừ, trưởng ban thư ký Lưu Thanh là thường vụ Tỉnh ủy, đề cử của ông ấy đương nhiên phân lượng nặng nhất.
Nguyễn Minh sắc mặt có chút khó xử, Diệp Phàm nhìn thì biết rõ, thằng cha này khẳng định không cách nào đả thông được với trưởng ban thư ký Lưu Thanh.
- Trưởng ban thư ký có người hợp ý rồi?
Diệp Phàm khẽ nói.
- Cái này, tôi không phải quá rõ ràng.
Nguyễn Minh hơi ấp úng.
- Đã như vậy anh cứ trở về đi?
Diệp Phàm nghiêm mặt phất tay, cảm thấy thằng cha này trong lúc mấu chốt còn không dám nói thật, giúp y thì có tác dụng gì chứ?
- Phó trưởng ban Diệp, tôi thực không biết ý nghĩ trong lòng trưởng ban thư ký Lưu. Chỉ là, tôi lại có chứng kiến tư lệnh quân khu tỉnh Vu Thăng cùng trưởng ban thư ký Lưu cùng ăn cơm mấy lần, đều là ở chỗ tư nhân. Chỉ hai người bọn họ. Tôi nghĩ, có phải Vu Thăng vì cháu hắn là Vu Hùng Phi mà kéo quan hệ. Vu Hùng Phi hiện tại là phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy thành phố Hải Châu, cấp bậc trưởng phòng. Tiếng nói của người này cũng tương đối cao, là một đối thủ mạnh.
Nguyễn Minh có chút luống cuống, vội vàng giải thích.
- Ừ, việc này tôi đã biết.
Diệp Phàm bưng chén trà lên, Nguyễn Minh biết điều cáo từ trước, trước khi đi, Diệp Phàm nói:
- Trong tỉnh có chuyện gì thì hãy lưu ý.
- Vâng, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho anh.
Nguyễn Minh rất thông minh, thừa cơ hỏi số điện thoại riêng của Diệp Phàm. Diệp Phàm cũng cho y, thằng cha này có chút kích động rời đi.
- Tất cả năm người ở thị ủy đều có người ủng hộ, chỉ là không thấy Triệu Xương Sơn ủng hộ ai...
Diệp Phàm tự nói lẩm bẩm, suy nghĩ một hồi, đột nhiên cả kinh, thiếu chút nữa kêu lên:
- Chẳng lẽ đồng chí lão Triệu không hài long với cả năm người này. Cho nên, thái độ mơ hồ.
Đoán chừng ứng viên vào vị trí thị ủy Ngư Đồng đồng chí Lão Triệu cũng muốn vơ lấy, mà chức vị Chủ tịch thành phố Triều Châu này cũng muốn bao hết.
Cho nên, lão Triệu nhất thời khó có thể ra miệng, ham muốn đúng là hơi lớn nhưng lực cản còn lớn hơn, Uông Chính Tiền không nói, Quản Nhất Minh với Diệp Đông chính là hai đối thủ mạnh mẽ.
Nếu thật là tình huống như vậy, giải đua thuyền rồng cho dù ai được giải nhất, mình đều làm hỏng việc. Thà đến lúc đó đắc tội lão Triệu, còn hơn là đắc tội những người khác. Kết thúc đống hỗn loạn này, ai cũng đừng nghĩ chiếm được phần tốt. Có lẽ, đến lúc đó thái độ của mọi người đối với mình sẽ khá hơn một chút.
Diệp Phàm nghĩ tới những thứ này, trong lòng sáng tỏ thông suốt, quyết định đánh cược một lần. Lập tức gọi điện thoại đem việc này nói cho đồng chí Trương Lâm Hoa, Trương Lâm Hoa tự suy nghĩ biện pháp bố trí.
Về vấn đề cán bộ quân ngũ chuyển ngành, Diệp Phàm muốn tìm người hiểu rõ tình hình. Tuy nhiên, hình như ở quân đội Việt Đông đều không có người quen nào. Như Vu Thăng chỉ là biểu hiện ra không gây trở ngại, nội tình cán bộ quân ngũ chuyển ngành người ta chưa chắc đã chịu nói.
Nghĩ một lúc, dứt khoát gọi một cuộc cho giám đốc sở An ninh Quốc gia đồng chí Khổng Đông Vọng, nhờ hắn âm thầm điều tra một chút về việc cán bộ quân ngũ chuyển ngành. Đặc biệt là cái vị tên là Trần Tiến Bình.
Tuy nhiên, sáng ngày thứ hai, Diệp Phàm bởi vì có việc làm lỡ. Cho nên, đến chín giờ mới đến văn phòng.
Còn chưa ngồi nóng chỗ, điện thoại củaCổ Hoài đã gọi đến, giọng điệu có chút tức giận, nói:
- Làm kiểu gì vậy hả, đồng chí Diệp Phàm, lập tức tới văn phòng của tôi một chút.
Diệp Phàm giật mình, đoán chừng có việc đã xảy ra. Lập tức đi nhanh đến văn phòng của Cổ Hoài, phát hiện trong phòng khách nhỏ ở gian ngoài có năm vị quân nhân mặc quân phục đang ngồi.
Mà người ngồi bên cạnh trưởng ban Cổ Hoài lại còn là một vị thiếu tướng, những người khác, tất cả đều là quân hàm đại tá. Những đồng chí này, đều đeo một đống huân huy chương trước ngực. Diệp Phàm xem xét đã hiểu, đoán chừng là quân chuyển cán bộ đến rồi.
- Vị đồng chí này tên là Diệp Phàm, là phó trưởng ban tổ chức của chúng tôi. Cậu ấy phụ trách chính là ban tổ chức công tác cán bộ phòng một. Vấn đề thu xếp việc cán bộ chuyển quân của các anh chính là do cậu ấy toàn quyền phụ trách.
Cổ Hoài mở miệng liền đem phân công quản lý công tác của Diệp Phàm tách ra, hơn nữa, còn thêm chữ 'toàn quyền'.
- Tìm hắn có ích gì, trước kia chúng tôi tìm phó trưởng ban Lôi hắn liền đổ lên đầu trưởng phòng Thái Hoa. Nói là trưởng phòng Thái phụ trách công tác cụ thể, hắn chỉ là phân công quản lý phòng một mà thôi. Công tác cụ thể phải tìm đồng chí đi làm cụ thể.
Trần Tiến Bình nghiêng nhìn Diệp Phàm, phát hiện là một người trẻ tuổi, hơi sững sờ, một chút kinh ngạc hiện trên mặt.
Bị tuổi trẻ của Diệp Phàm làm chấn động. Lập tức, mặt âm trầm lại. Thằng cha này hình như bị chọc trúng chỗ đau, rõ ràng vểnh chân lên bắt chéo, vẻ mặt khinh thường nói.
- Anh là tướng quân Trần Tiến Bình à?
Diệp Phàm không tức giận chút nào, cười hỏi.
- Cậu làm sao biết tôi?
Trần Tiến Bình có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Vốn chuyện cán bộ phòng một này là do phó trưởng ban Lôi Nhất Hưng phụ trách, hôm qua mới phân vào tay tôi. Ngày hôm qua tôi lập tức triệu tập đồng chí trong phòng mở cuộc họp ngắn, trên hội nghị lúc ấy phụ trách công tác quân chuyển trong phòng là đồng chí Đặng Vân đã báo cáo công tác vấn đề của các anh.
Lúc ấy trưởng phòng Thái Hoa cũng có giải thích. Về việc này tôi đã chỉ thị hai người bọn họ cùng làm, nhất định trong thời gian ngắn nhất sẽ giải quyết hết nỗi lo về sau của 60 sĩ quan, hai người bọn họ cũng gật đầu.
Cho nên, việc này nếu như Trần Tướng quân có yêu cầu gì cụ thể thì tốt nhất tìm trưởng phòng Thái với phó trưởng phòng Đặng bàn bạc đi.
Trưởng ban Cổ là thường vụ Tỉnh ủy, Tỉnh ủy bên kia còn có nhiều chuyện lớn phải làm. Mà chuyện nội bộ cũng không ít, cho nên, có thể hay không...
Diệp Phàm vừa nói đến chỗ này, Trần Tiến Bình tức giận, đập chén trà lên bàn, bực bội nói:
- Các anh thì giỏi kéo dài rồi, tôi bị các anh ngâm suốt hai năm. Tốt xấu tôi ở trong quân đội cũng là quân trưởng tập đoàn quân số 7 quân khu Việt Châu, là quân trưởng thực chức.
Không ngờ bị thương phải chuyển ngành thì chính quyền địa phương các anh lại có thái độ này. Ngày này kéo dài sang ngày khác. Thực đem Trần Tiến Bình tôi làm cái giẻ rách tiện tay ném chỗ nào cũng được có phải không?
Hai năm, chuyện của tôi còn sa sút thực sự. Tôi yêu cầu không cao, chỉ là muốn vào đơn vị nào đó ở chính quyền tỉnh công tác mà thôi.
Tôi ở trong quân đội là quân hàm thiếu tướng, các anh cho tôi một vị trí cấp phó sở không được sao? Thế nhưng các anh, phó trưởng ban Lôi bị tôi ép, chỉ thị trưởng phòng Thái thu xếp cho tôi một vị trí trưởng phòng.
Chẳng lẽ quân hàm thiếu tướng trong quân đội chúng tôi lại thành cải thối mà chỗ nào cũng nhặt được. Tư lệnh Vu Thăng là thiếu tướng, hắn còn là thường vụ Tỉnh ủy. Theo như cấp bậc chức vị của ông ta, ít nhất cũng ngang với cán bộ cấp phó bộ.
Mà tôi yêu cầu một vị trí cấp phó sở, chính là theo như điều lệ chuyển quân dù thu xếp thế nào thì yêu cầu một vị trí cấp phó sở cũng đâu có quá đáng.
Trưởng phòng Thái với trưởng phòng Đặng kia càng không phải là người, nhìn thấy tôi liền giở giọng, không để ý đến. Lần trước, rõ ràng còn gọi người đuổi chúng tôi đi. Nếu trêu tức tôi trong quân đội lúc nóng nảy, đã rút súng ra cho một nhát rồi, hừ!
Chẳng qua, Trần Tướng quân đã quên ông ta hiện tại đã không có súng.
- Trần Tướng quân, có lẽ là tạm thời chính quyền tỉnh không có vị trí cấp phó sở thích hợp với ông. Cho nên, việc này gác lại đã. Phòng một Ban tổ chức cán bộ sẽ mau chóng nghĩ ra một biện pháp thích đáng cho các vị.
Diệp Phàm nói khách sáo xong còn nghĩ kéo dài thêm một chút. Loại chuyện như này, hai năm còn không làm xong, độ khó trong đó có thể nghĩ là biết, trong đó khẳng định có nguyên nhân lớn.
- Mẹ kiếp! Hai năm. Tôi thấy chính quyền tỉnh hoán đổi đám cán bộ cấp phó sở đi, không có mười mấy cái cũng có hai ba mươi vị trí hoán đổi, vì sao không thể sắp xếp cho tôi vào.
Tuổi tương đương, tôi còn từng được chủ tịch tự mình tiếp kiến, cái quân hàm thiếu tướng này, ta là dùng một chân đổi lấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Các anh xem, cái chân này của tôi, có thể đi đường bình thường. Chẳng lẽ tàn tật là phế vật hả?
Hơn nữa, tôi còn không phải cái phế vật. Đi đường có thể đi, công tác bình thường, chỉ cần là công việc không phải khiêng mấy trăm cân thì vẫn có thể làm. Chẳng lẽ công việc ngồi phòng làm việc tôi không thể đảm nhiệm à?
Trần Tiến Bình tương đối xúc động.
Quan Thuật
Cho nên, các lãnh đạo trong tỉnh đều có ý, lúc đó xem ra các ý kiến không sao thống nhất được, nên xảy xa chuyện phiền toái. Việc này, gác lại sau để giằng co thêm. Mà bí thư Triệu không rõ thái độ, việc này thế nên không có cách nào quyết định.
Cuối cùng, đặt vào tay ban tổ chức, hoàn toàn mặc kệ. Mà người được chọn của Quản Phó và trưởng ban tổ chức Cổ lại bất đồng.
Quản Phó nghe nói khá vừa ý với Chu Tiềm ở thị ủy thành phố Kim Mã. Nói đến cái này, đó là bởi vì Chu Tiềm là em họ của phó chủ tịch tỉnh Chu Phương Ninh. Mà Phó chủ tịch Chu và Quản Phó quan hệ không tệ, hắn luôn đi theo Quản Phó mà trèo lên.
Mà trưởng ban Cổ hình như là tương đối hài lòng với Cao Lâm ở thị ủy thành phố Xuân Dương, trưởng ban Cổ còn đặc biệt đến thành phố Xuân Dương khảo sát qua một lần. Hơn nữa, Tỉnh ủy tổ chức vẫn còn thí điểm tuyển chọn nhân sự cán bộ ở thành phố Xuân Dương. Cái này, có điểm giống như là để tạo thế.
- Ừ, trưởng ban Cổ có thể coi trọng thành phố Xuân Dương như vậy, là có chút manh mối. Tuy nhiên, nói cũng không chính xác.
Diệp Phàm hờ hững khẽ gật đầu, liếc nhìn Nguyễn Minh, nói ra:
- Anh nói tiếp đi.
- Mà Cát Hải Bình ở thị xã Miếu Đô thành phố Việt Châu là người của Tô Thanh Vân. Mà Trịnh Thành ở thị ủy thị xã Ngũ Thủy thành phố Triều Châu nghe nói có họ hàng xa với chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền.
Cái này, cụ thể có đúng hay không tôi cũng không rõ ràng lắm. Mà đồng chí Phí Thủy Hương ở thị xã Thiên Đông, phó chủ tịch tỉnh Lâm Phong vẫn có ấn tượng không tệ với cô ấy.
Phó chủ tịch Lâm lấy thị xã Thiên Đông làm mô hình thí điểm, nói là muốn cho thị xã Thiên Đông trở thành mô hình thị xã của Việt Đông.
Mấy năm trôi qua, quy mô cũng đơn giản, thị xã Thiên Đông đã được chính quyền tỉnh Việt Đông điểm danh ca ngợi. Chỉ là kinh phí tài chính, hàng năm chủ tịch Lâm đều đặc biệt phê năm mươi triệu cho thị xã Thiên Đông để kiến thiết.
Nguyễn Minh cẩn thận nói, còn nhìn Đổng Nhiên, đoán chừng có phần lo lắng Đổng Nhiên nói lộ ra cái gì.
- Yên tâm đi anh Minh, em sẽ không nói lung tung đâu.
Đổng Nhiên cười cười vẻ đã hiểu.
- Văn phòng Tỉnh ủy để trống ra một vị trí phó chủ nhiệm, không ít người nhìn chằm chằm vào?
Diệp Phàm hờ hững hỏi, chuyển chủ đề. Đã biết được tương đối, cũng dừng lời nói.
- Ừ, trước mắt có tư cách cạnh tranh, chỉ là cán bộ cấp phòng ở văn phòng thì có 10 vị. Các cấp trưởng phòng, đều có tư cách này. Thêm cán bộ cấp chính phòng bên ngoài, vậy thì càng nhiều. Dự tuyển sơ sơ một tý, tuyệt đối không dưới 20 người cũng là thực tế.
- Nhân tuyển phó chủ nhiệm Văn phòng, đoán chừng ý kiến của trưởng ban thư ký là rất mấu chốt.
Diệp Phàm nói ra.
- Ừ, trưởng ban thư ký Lưu Thanh là thường vụ Tỉnh ủy, đề cử của ông ấy đương nhiên phân lượng nặng nhất.
Nguyễn Minh sắc mặt có chút khó xử, Diệp Phàm nhìn thì biết rõ, thằng cha này khẳng định không cách nào đả thông được với trưởng ban thư ký Lưu Thanh.
- Trưởng ban thư ký có người hợp ý rồi?
Diệp Phàm khẽ nói.
- Cái này, tôi không phải quá rõ ràng.
Nguyễn Minh hơi ấp úng.
- Đã như vậy anh cứ trở về đi?
Diệp Phàm nghiêm mặt phất tay, cảm thấy thằng cha này trong lúc mấu chốt còn không dám nói thật, giúp y thì có tác dụng gì chứ?
- Phó trưởng ban Diệp, tôi thực không biết ý nghĩ trong lòng trưởng ban thư ký Lưu. Chỉ là, tôi lại có chứng kiến tư lệnh quân khu tỉnh Vu Thăng cùng trưởng ban thư ký Lưu cùng ăn cơm mấy lần, đều là ở chỗ tư nhân. Chỉ hai người bọn họ. Tôi nghĩ, có phải Vu Thăng vì cháu hắn là Vu Hùng Phi mà kéo quan hệ. Vu Hùng Phi hiện tại là phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy thành phố Hải Châu, cấp bậc trưởng phòng. Tiếng nói của người này cũng tương đối cao, là một đối thủ mạnh.
Nguyễn Minh có chút luống cuống, vội vàng giải thích.
- Ừ, việc này tôi đã biết.
Diệp Phàm bưng chén trà lên, Nguyễn Minh biết điều cáo từ trước, trước khi đi, Diệp Phàm nói:
- Trong tỉnh có chuyện gì thì hãy lưu ý.
- Vâng, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho anh.
Nguyễn Minh rất thông minh, thừa cơ hỏi số điện thoại riêng của Diệp Phàm. Diệp Phàm cũng cho y, thằng cha này có chút kích động rời đi.
- Tất cả năm người ở thị ủy đều có người ủng hộ, chỉ là không thấy Triệu Xương Sơn ủng hộ ai...
Diệp Phàm tự nói lẩm bẩm, suy nghĩ một hồi, đột nhiên cả kinh, thiếu chút nữa kêu lên:
- Chẳng lẽ đồng chí lão Triệu không hài long với cả năm người này. Cho nên, thái độ mơ hồ.
Đoán chừng ứng viên vào vị trí thị ủy Ngư Đồng đồng chí Lão Triệu cũng muốn vơ lấy, mà chức vị Chủ tịch thành phố Triều Châu này cũng muốn bao hết.
Cho nên, lão Triệu nhất thời khó có thể ra miệng, ham muốn đúng là hơi lớn nhưng lực cản còn lớn hơn, Uông Chính Tiền không nói, Quản Nhất Minh với Diệp Đông chính là hai đối thủ mạnh mẽ.
Nếu thật là tình huống như vậy, giải đua thuyền rồng cho dù ai được giải nhất, mình đều làm hỏng việc. Thà đến lúc đó đắc tội lão Triệu, còn hơn là đắc tội những người khác. Kết thúc đống hỗn loạn này, ai cũng đừng nghĩ chiếm được phần tốt. Có lẽ, đến lúc đó thái độ của mọi người đối với mình sẽ khá hơn một chút.
Diệp Phàm nghĩ tới những thứ này, trong lòng sáng tỏ thông suốt, quyết định đánh cược một lần. Lập tức gọi điện thoại đem việc này nói cho đồng chí Trương Lâm Hoa, Trương Lâm Hoa tự suy nghĩ biện pháp bố trí.
Về vấn đề cán bộ quân ngũ chuyển ngành, Diệp Phàm muốn tìm người hiểu rõ tình hình. Tuy nhiên, hình như ở quân đội Việt Đông đều không có người quen nào. Như Vu Thăng chỉ là biểu hiện ra không gây trở ngại, nội tình cán bộ quân ngũ chuyển ngành người ta chưa chắc đã chịu nói.
Nghĩ một lúc, dứt khoát gọi một cuộc cho giám đốc sở An ninh Quốc gia đồng chí Khổng Đông Vọng, nhờ hắn âm thầm điều tra một chút về việc cán bộ quân ngũ chuyển ngành. Đặc biệt là cái vị tên là Trần Tiến Bình.
Tuy nhiên, sáng ngày thứ hai, Diệp Phàm bởi vì có việc làm lỡ. Cho nên, đến chín giờ mới đến văn phòng.
Còn chưa ngồi nóng chỗ, điện thoại củaCổ Hoài đã gọi đến, giọng điệu có chút tức giận, nói:
- Làm kiểu gì vậy hả, đồng chí Diệp Phàm, lập tức tới văn phòng của tôi một chút.
Diệp Phàm giật mình, đoán chừng có việc đã xảy ra. Lập tức đi nhanh đến văn phòng của Cổ Hoài, phát hiện trong phòng khách nhỏ ở gian ngoài có năm vị quân nhân mặc quân phục đang ngồi.
Mà người ngồi bên cạnh trưởng ban Cổ Hoài lại còn là một vị thiếu tướng, những người khác, tất cả đều là quân hàm đại tá. Những đồng chí này, đều đeo một đống huân huy chương trước ngực. Diệp Phàm xem xét đã hiểu, đoán chừng là quân chuyển cán bộ đến rồi.
- Vị đồng chí này tên là Diệp Phàm, là phó trưởng ban tổ chức của chúng tôi. Cậu ấy phụ trách chính là ban tổ chức công tác cán bộ phòng một. Vấn đề thu xếp việc cán bộ chuyển quân của các anh chính là do cậu ấy toàn quyền phụ trách.
Cổ Hoài mở miệng liền đem phân công quản lý công tác của Diệp Phàm tách ra, hơn nữa, còn thêm chữ 'toàn quyền'.
- Tìm hắn có ích gì, trước kia chúng tôi tìm phó trưởng ban Lôi hắn liền đổ lên đầu trưởng phòng Thái Hoa. Nói là trưởng phòng Thái phụ trách công tác cụ thể, hắn chỉ là phân công quản lý phòng một mà thôi. Công tác cụ thể phải tìm đồng chí đi làm cụ thể.
Trần Tiến Bình nghiêng nhìn Diệp Phàm, phát hiện là một người trẻ tuổi, hơi sững sờ, một chút kinh ngạc hiện trên mặt.
Bị tuổi trẻ của Diệp Phàm làm chấn động. Lập tức, mặt âm trầm lại. Thằng cha này hình như bị chọc trúng chỗ đau, rõ ràng vểnh chân lên bắt chéo, vẻ mặt khinh thường nói.
- Anh là tướng quân Trần Tiến Bình à?
Diệp Phàm không tức giận chút nào, cười hỏi.
- Cậu làm sao biết tôi?
Trần Tiến Bình có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Vốn chuyện cán bộ phòng một này là do phó trưởng ban Lôi Nhất Hưng phụ trách, hôm qua mới phân vào tay tôi. Ngày hôm qua tôi lập tức triệu tập đồng chí trong phòng mở cuộc họp ngắn, trên hội nghị lúc ấy phụ trách công tác quân chuyển trong phòng là đồng chí Đặng Vân đã báo cáo công tác vấn đề của các anh.
Lúc ấy trưởng phòng Thái Hoa cũng có giải thích. Về việc này tôi đã chỉ thị hai người bọn họ cùng làm, nhất định trong thời gian ngắn nhất sẽ giải quyết hết nỗi lo về sau của 60 sĩ quan, hai người bọn họ cũng gật đầu.
Cho nên, việc này nếu như Trần Tướng quân có yêu cầu gì cụ thể thì tốt nhất tìm trưởng phòng Thái với phó trưởng phòng Đặng bàn bạc đi.
Trưởng ban Cổ là thường vụ Tỉnh ủy, Tỉnh ủy bên kia còn có nhiều chuyện lớn phải làm. Mà chuyện nội bộ cũng không ít, cho nên, có thể hay không...
Diệp Phàm vừa nói đến chỗ này, Trần Tiến Bình tức giận, đập chén trà lên bàn, bực bội nói:
- Các anh thì giỏi kéo dài rồi, tôi bị các anh ngâm suốt hai năm. Tốt xấu tôi ở trong quân đội cũng là quân trưởng tập đoàn quân số 7 quân khu Việt Châu, là quân trưởng thực chức.
Không ngờ bị thương phải chuyển ngành thì chính quyền địa phương các anh lại có thái độ này. Ngày này kéo dài sang ngày khác. Thực đem Trần Tiến Bình tôi làm cái giẻ rách tiện tay ném chỗ nào cũng được có phải không?
Hai năm, chuyện của tôi còn sa sút thực sự. Tôi yêu cầu không cao, chỉ là muốn vào đơn vị nào đó ở chính quyền tỉnh công tác mà thôi.
Tôi ở trong quân đội là quân hàm thiếu tướng, các anh cho tôi một vị trí cấp phó sở không được sao? Thế nhưng các anh, phó trưởng ban Lôi bị tôi ép, chỉ thị trưởng phòng Thái thu xếp cho tôi một vị trí trưởng phòng.
Chẳng lẽ quân hàm thiếu tướng trong quân đội chúng tôi lại thành cải thối mà chỗ nào cũng nhặt được. Tư lệnh Vu Thăng là thiếu tướng, hắn còn là thường vụ Tỉnh ủy. Theo như cấp bậc chức vị của ông ta, ít nhất cũng ngang với cán bộ cấp phó bộ.
Mà tôi yêu cầu một vị trí cấp phó sở, chính là theo như điều lệ chuyển quân dù thu xếp thế nào thì yêu cầu một vị trí cấp phó sở cũng đâu có quá đáng.
Trưởng phòng Thái với trưởng phòng Đặng kia càng không phải là người, nhìn thấy tôi liền giở giọng, không để ý đến. Lần trước, rõ ràng còn gọi người đuổi chúng tôi đi. Nếu trêu tức tôi trong quân đội lúc nóng nảy, đã rút súng ra cho một nhát rồi, hừ!
Chẳng qua, Trần Tướng quân đã quên ông ta hiện tại đã không có súng.
- Trần Tướng quân, có lẽ là tạm thời chính quyền tỉnh không có vị trí cấp phó sở thích hợp với ông. Cho nên, việc này gác lại đã. Phòng một Ban tổ chức cán bộ sẽ mau chóng nghĩ ra một biện pháp thích đáng cho các vị.
Diệp Phàm nói khách sáo xong còn nghĩ kéo dài thêm một chút. Loại chuyện như này, hai năm còn không làm xong, độ khó trong đó có thể nghĩ là biết, trong đó khẳng định có nguyên nhân lớn.
- Mẹ kiếp! Hai năm. Tôi thấy chính quyền tỉnh hoán đổi đám cán bộ cấp phó sở đi, không có mười mấy cái cũng có hai ba mươi vị trí hoán đổi, vì sao không thể sắp xếp cho tôi vào.
Tuổi tương đương, tôi còn từng được chủ tịch tự mình tiếp kiến, cái quân hàm thiếu tướng này, ta là dùng một chân đổi lấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Các anh xem, cái chân này của tôi, có thể đi đường bình thường. Chẳng lẽ tàn tật là phế vật hả?
Hơn nữa, tôi còn không phải cái phế vật. Đi đường có thể đi, công tác bình thường, chỉ cần là công việc không phải khiêng mấy trăm cân thì vẫn có thể làm. Chẳng lẽ công việc ngồi phòng làm việc tôi không thể đảm nhiệm à?
Trần Tiến Bình tương đối xúc động.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1339: Gây rối
9.2/10 từ 43 lượt.