Quan Thuật

Chương 1337: Nông thôn đến đấy

- Ha ha, Đổng Nhiên đúng là có ra dáng rồi.

Diệp Phàm thản nhiên cười khen một câu, tuy nhiên, giây lát sau sắc mặt lại nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm túc, nói:

- Oanh Oanh, anh trai em là ở Văn phòng Tỉnh ủy được mấy năm rồi?

Có thể hiểu được, lãnh đạo ghét nhất bị thư ký lấy uy phong của lãnh đạo ra khoe khoang. Làm người phải khiêm tốn, hơn nữa, dễ dãi vui chơi ăn uống thì cũng dễ dàng gặp chuyện không may.

Hơn nữa, Thư ký Tô vẫn chưa đi, để ông ta nghe được chuyện Đổng thư ký thì trong lòng sẽ nghĩ gì? Tuy rằng bây giờ không thể làm gì anh trai em nhưng về sao thì sao?

Núi không chuyển nước chuyển, khi nào chuyển đến cùng chỗ ông ta trở thành lãnh đạo của anh em, người ta sẽ nhớ đến em. Cho nên, em nên cảnh báo trước với Đổng Nhiên.

Đừng khiến cho còn chưa chính thức, sau cùng lại đánh mất vị trí thì đáng tiếc lắm. Làm thư ký, nhất định phải khiêm tốn. Bất cứ lúc nào cũng phải nhớ kỹ lời lãnh đạo nói, lãnh đạo bảo anh làm gì anh phải làm cái đó.

Phải xem nhiều, nghe nhiều, làm nhiều, nhưng miệng thì phải giữ chặt, không có vị lãnh đạo nào thích một thư ký lắm miệng cả. Phải nhắc nhở mình về vị trí của mình, trên thực tế, vị trí của thư ký, nói trắng ra, là phục vụ cho lãnh đạo, một nhân vật hầu hạ cho lãnh đạo.

Đây chỉ là một vật phẩm thay thế tình huống mà thể chế không thể để một nữ thư ký phục vụ lãnh đạo mà thôi.

- Anh cũng xem thường người quá, anh trai em tốt xấu cũng làm việc mấy năm ở đại viện tỉnh. Sao có thể nói là không hiểu chuyện như anh nói được. Thực ra, anh trai em rất khiêm tốn. Anh ấy có thể phân biệt rõ cơm của ai có thể ăn, cơm của ai thì không được, hơn nữa, nhà chúng em cũng không thiếu tiền, muốn ăn tự mình không thể bỏ tiền ra sao? Cơ hội lần này thật khó đén, Đổng Nhiên biết mình nên làm gì, đối với chuyện kết bạn, cũng rất thận trọng, đương nhiên, lời của anh cũng có thể để sau nhắc nhở anh ấy, tin là anh ấy sẽ nghe.

Đổng Oanh Oanh lại bĩu môi, rõ ràng có vẻ khó chịu.

- Để sau nhắc nhở, có ý gì? Có phải Đổng Nhiên thăng quan muốn mời khách?Diệp Phàm cười nói.

- Có vài đồng nghiệp và vài người bạn của anh ấy kêu ầm lên là anh ấy phải mời khách, Có có cách nào, buổi tối mời đến dùng chút điểm tâm, ở Hắc Thiên Nga, có đặt một phòng lớn riêng rồi.

Đổng Oanh Oanh nói đến đây dừng một chút.

Cô liếc nhìn Diệp Phàm một cái, lôi kéo tay áo hắn đung đung, nói:

- Đổng Nhiên bảo em, còn nói, có thể mời anh đến uống chén trà không, xem ra có vẻ anh ấy sợ anh, yên tâm, không có nhiều người đâu, chỉ có một bàn, đều là những bạn bè, đồng nghiệp tốt nhất, còn có mấy người họ hàng, bọn họ tuyệt đối không nói ra lời nào đâu.

Đổng Oanh Oanh sợ Diệp Phàm tức giận, sau khi nói xong, vẻ mặt khổ sở nhìn chằm chằm Diệp Phàm.


- Cái này, anh đi sợ không thích hợp, chuyện này, có chút…

Diệp Phàm có chút khó xử, đã không thể cưới được Đổng Oanh Oanh, nếu có người để đến tai Kiều Viên Viên thì có chút không hay. Bây giờ mình là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ, dù sao cũng phải có chút hình tượng. Tuy nói mình chưa kết hơn, nói là bạn bè không kiên định thì sớm muộn cũng sẽ mang đến lời thị phi.

- Biết là anh sợ em làm liên lụy mà, Đổng Oanh Oanh này là cây cải trắng nát, còn anh là một Trưởng phòng, em biết đời này chúng ta không diễn kịch, em cũng không muốn quất quýt lấy anh. Yên tâm, hừ, em tự đi.

Đổng Oanh Oanh quả nhiên xụ mặt, tức giận. Nguồn: http://truyenfull.vn

Quay mặt đi, liếc Diệp Phàm một cái rồi lại hừ nói: - Biết anh có chị ở thủ đô đang chờ, còn không phải chỉ có một người. Đổng Oanh Oanh này trước cũng đã nói với anh, sẽ không giẳng co anh, bây giờ còn có tuổi, đợi em sống đủ chán đã rồi tìm bừa lấy một người cưới là được.

- Em xem, anh mới nói một câu, em đã nói đến mấy chục câu rồi. Đi thì đi, ai sợ ai chứ.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

- Hừ, chuyện lạ!- Đổng Oanh Oanh mặt mũi lập tức cong lên.

- Chuyện lạ thì thôi, anh về trước. Còn chút việc phải làm.

Diệp Phàm cố ý quay người, làm vẻ sắp bước đi.

- Anh dám!

Đổng Oanh Oanh nóng nảy, ôm chặt lấy cánh tay Diệp Phàm, trong mắt hình như có ngấn nước. Cô biết, năng lượng của Diệp Phàm lớn, đường anh trai Đổng Nhiên cô đi còn dài, không có Diệp Phàm giúp đỡ đường không dễ đi được.

Tuy rằng Diệp Phàm luôn phủ nhận việc Đổng Nhiên được thư ký cho Phó chủ tịch tỉnh Lâm là do có hắn giúp đỡ, nhưng Đổng Oanh Oanh không phải kẻ ngốc, trên đời này không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có bánh tự rơi từ trời xuống.

- Ôi…

Diệp Phàm thở dài nói: - Đi thôi!

- Diệp Phàm, em không lấy thân phận là bạn gái để yêu cầu anh, anh lần trước ở Ngư Đồng đã giúp công ty chúng em, tính ra cũng là cán bộ ra từ Ngư Đồng, em trai em quen anh là bình thường. Bọn họ sẽ hoài nghi gì đâu, anh không cần phải lo lắng. Sau này bất luận Đổng Nhiên đi đến bước nào anh ấy cũng là thuộc hạ của anh. Anh có thể gọi anh ấy bất cứ lúc nào, tin rằng anh ấy tự biết mình là ai.Đổng Oanh Oanh nói.


- Nghi ngờ cũng không sao.

Diệp Phàm giơ tay ra lau nhẹ nhàng những giọt nước mắt, trong lòng cũng có chút lay động, nói:

- Yên tâm, có anh một ngày, chỉ cần Đổng Nhiên nghe lời thì đường anh ấy đi sẽ còn rất xa.

- Cảm ơn…

Đổng Oanh Oanh nhẹ nhàng nói.

Bạn bè của Đổng Nhiên cơ bản đều là những thanh niên làm việc ở văn phòng Tỉnh ủy. Đương nhiên, Đổng Nhiên giờ là thư ký của Phó chủ tịch tỉnh Lâm Phong, cũng coi như là bước vào nhóm đại thư ký của Tỉnh ủy. những cán bộ cấp phó chủ nhiêm, Phó giám đốc sở, Trưởng phòng ở văn phòng tỉnh ủy mà bình thường đều là lãnh đạo mà Đổng Nhiên ngưỡng mộ đều nhận lời mời đến đây.

- Thư ký Đổng, vài ngày nữ thư ký Tô đi rồi, anh cũng chính thức cưỡi ngựa nhậm chức, đừng có quên nỗi khổ của chúng tôi nhé. Ha ha.

Một thanh niên đẹp trai, phong độ cười nói. Người này là Trần Thanh, Trưởng phòng thứ nhất Văn phòng Tỉnh ủy.

- Trưởng phòng Trần, tôi giờ chỉ là giúp thư ký Tô làm chút việc tạp vụ, xin đừng gọi tôi là Đổng đại bí. Ha ha.

Đổng Nhiên cười rạng rỡ, mặc dù là nói khiên tốn những trong lòng rất vui mừng.

Lúc này, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra.

- Em gái, em đến rồi à?

Đổng Nhiên nhín thấy liền vui vẻ đón tiếp, tuy nhiên, lúc thấy Diệp Phàm ở phía sau lại ngạc nhiên, lập tức cười nói:

- Chào Trưởng ban Diệp, mời ngồi.

Diệp Phàm mới đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy được vài ngày, cho nên, bạn bè của Đổng Nhiên cũng không quen biết Diệp Phàm. Những người này cũng chỉ lễ phép gật đầu chào hỏi. Bọn họ rất khách khí với Đổng Nhiên nhưng không có nghĩa là phải mời người khách Diệp Phàm này.

Chủ yếu là tuổi tác của Diệp Phàm đã che khuất mắt họ, tự cho rằng mình làm ở Văn phòng Tỉnh ủy, Diệp Phàm một người trẻ tuổi thì có cấp bậc gì, cho nên không anh mang đồ ăn lên cho hắn.

- Trần Thanh, chiếc ghế dựa đem đi đâu rồi, còn không mau mang lại đây.


Đổng Nhiên đến trước bàn mới phát hiện chiếc ghế dựa để dành cho em không thấy đâu nữa.

Đoán là Trần Thanh cảm thấy để lại cái ghế trống ấy sẽ vướng víu nên đã xách đến một xó nào rồi. Đổng Nhiên và Trần Thanh quan hệ rất tốt, cho nên nói chuyện cũng khá tùy tiện.

Thấy Đổng Nhiên có chút vội vàng chạy đi tìm ghế dựa, Trần Thanh cười nói:

- Là em gái cậu, cũng không phải người ngoài, hoảng cái gì chứ Đồng đại bí? Em gái đến tự mình đi lấy là được rồi.

- Hoảng gì, Trưởng phòng Diệp đến rồi cậu còn ngồi yên được, lợi hại thật!Đổng Nhiên hoàn toàn hết lời để nói, trợn mắt nhìn mọi người một cái, cố ý hừ nói, bởi vì, hắn muốn thấy Trần Thanh được thơm lây.

Quả nhiên, Trần Thanh nháy mắt cười nói:

- Vị Trưởng phòng Diệp này thăng chứ ở đâu vậy! Có phải là trưởng phòng ở một huyệ dưới nào không. Có thể xưng là trưởng phòng, ngoại trừ ban Tổ chức cán bộ ra thì là ban Tuyên giáo, đúng rồi, còn cáo cái ban chỉ huy Quân sự Mặt trận Tổ quốc gì gì đấy.

Tuổi của Diệp Phàm làm cho toàn bộ khách trên mâm mờ hai mắt, cho rằng Diệp Phàm giỏi lắm cũng chỉ là một Phó trưởng ban dưới huyện thị. Tự nhiên các đồng chí văn phòng vẫn có chút cảm giác ưu việt đối với đồng chí bên dưới này.

- Ha ha, thật là đã để đồng chí này đoán trúng rồi. tôi là Diệp Phàm, làm việc ở Ban Tổ chức.

Diệp Phàm thản nhiên nói, cũng không tức giận. Bởi vì chính mình cũng là thanh niên.

- Diệp Phàm, Diệp trưởng phòng.

Có cô gái trẻ miệng lẩm bẩm câu này, đột nhiên, mở to đôi mắt tinh nghịch cười trêu nói:

- Ay da, hình như là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh mới tới tên là Diệp Phàm. Không phải là anh chứ? Ha ha ha..-

Sau khi nói xong cô nàng nháy nháy đôi mắt, cười đến rung cả vòng một, mặc dù nói không mãnh liệt nhiều những cũng thu hút ánh nhìn người khác, hơn nữa, rõ ràng có chút trêu trọc, lại không phải là trêu trọc, chỉ là mang tính chất vui đùa, có thể nghe ra.

- Lạc em, người trùng tên trong thiên hạ này nhiều lắm. Được rồi, đừng đùa nữa, mời Trưởng ban Diệp ngồi xuống.

Trần Thanh cười vui nói vào, rồi quay sang cười nói với Diệp Phàm:


- Xin lỗi Phó trưởng ban Diệp, mọi người bình thường đùa thành quen, nên không thể thay đổi ngay lập tức được.

- Không có gì, tôi cũng là thanh niên. Vui đùa có thể làm mọi người cười, hôm nay được Đổng Nhiên mời đến dự tiệc, tôi cũng là cán bộ đi ra từ Ngư Đồng. Trước đây ở Ngư Đồng tôi có chút qua lại với anh ấy, cũng coi là có chút giao tình đi

Diệp Phàm thản nhiên cười, khoát tay áo làm ra vẻ không để ý.

- Anh…anh là Bí thư Diệp ở Ngư Đồng?

Đột nhiên có một người trung niêm đứng dậy, mặt mày lập tức trở nên xấu hổ.

- Ừm, anh cũng biết tôi, ha ha, cái Tên Diệp Phàm Ngư Đồng này cũng khá vang dội ở Việt Đông đấy chứ.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

- A! Đúng là Trưởng ban Diệp rồi!

Lúc này, tất cả mọi người hốt hoảng đứng dậy, bởi vì, chuyện Bí thư Đảng ủy Công an Ngư Đồng Diệp Phàm phá thảm án 88 truyền khắp toàn bộ Việt Đông. Mà người này gần đây vừa đến đảm nhiệm chức Phó trưởng ban Ban tổ chức cán bộ tỉnh, là nhân viên Văn phòng Tỉnh ủy đương nhiên phải biết chuyện này.

Trần Thanh và Lạc Hồng hai người này mặt có chút đỏ lên, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, Lạc Hồng lẩm bẩm nói: - Thật xin lỗi, Trưởng…ban Diệp, tôi vừa nãy, tôi

- Ha ha, tất cả mọi người ngồi đi, tôi đến là để ăn điểm tâm, mọi người cứ coi tôi là bạn bè đồng trang lứa là được.

Diệp Phàm khoát tay áo, ra dấu mọi người ngồi xuống.

- Phó trưởng ban Diệp, vừ rồi…- Người trung niên có chút ngượng ngùng, đừng lên nói.

- Đồng chí này là?Diệp Phàm hỏi.

- Trưởng phòng Văn phòng chúng tôi, Nguyễn Minh.

Đổng Nhieen khẩn trương giới thiệu, trừng mắt nhìn, vô cùng đắc ý.

- Trưởng phòng Nguyễn, ha ha, ngồi đi. Bụng tôi cũng có chút đói rồi, tôi lót bụng cái gì trước đây, su đó uống vài chén với cả nhà.- Diệp Phàm cười, lúc này mọi người mới có chút thấy gò bó, ngồi xuống. Tuy nhiên, đối với thanh niên Diệp Phàm kia tất cả những người đang ngồi đều thở ra một luồng hơi lạnh, mặc dù Bí thư Diệp Ngư Đồng tuổi không lớn, nhưng bây giờ nhìn thấy rõ người thật thì có chút khiếp sợ.

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 1337: Nông thôn đến đấy
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...