Quan Thuật
Chương 123: Không thể không kinh sợ
Nghĩ tới những điều này con mắt Triệu Thiết Hải đảo một vòng, vội vàng kéo một người thanh niên có vẻ hiền lành trên mặt có mụn cơm nhìn qua khoảng chừng hai bảy, hai tám tuổi, kéo đến trước mặt Diệp Phàm nhiệt tình nói:
- Lực Đồng, tôi và anh Trịnh Khinh Vượng của cậu cả ngày huynh đệ tương xứng. Còn chú Diệp Phàm này cũng là anh em của tôi, cậu gọi một tiếng anh Diệp, lấy một điếu thuốc Trung Hoa vừa kiếm được ra mời anh Diệp.
Trịnh Lực Vượng ngây người ngạc nhiên, thấy Diệp Phàm đúng là đồ gà con, ấp úng không nói ra miệng, trong lòng vẫn đang buồn bực, "Anh Thiết Hải có phải điên rồi không, kêu mình gọi một thằng nhóc chưa đến 20 tuổi là anh Diệp, có ý tứ gì chứ? Thật mất mặt quá!"
Triệu Thiết Hải gấp gáp, mồ hôi thiếu chút nữa toát ra, quay đầu ra hiệu bằng mắt cho Chủ nhiệm Trịnh. Trịnh Khinh Vượng cũng không phải là kẻ ngốc, kinh nghiệm phong phú hơn em trai của hắn nhiều. Trong lòng cảm thấy giật mình thầm nghĩ, "Lẽ nào vì thằng nhóc họ Diệp này còn có lai lịch không bình thường? Vừa rồi nghe Lan Hinh nói hình như mới 18 tuổi. Nhưng một chức quan trong thôn thì có gì chứ, có lẽ là sau lưng có bố mẹ có vai vế."
Trịnh Khinh Vượng nghĩ ra như vậy liền chạy tới trước mặt Diệp Phàm nói:
- Tổ trưởng Diệp, Lực Đồng là em trai tôi, tính khí nóng nảy. Lực Đồng, còn không mời Tổ trưởng Diệp tới nhà ăn của Cảnh Dương chúng ta nếm thử món ăn thôn quê của Cảnh Dương chúng ta, ha ha.
Người này thay đổi thật sự nhanh chóng, trước khi thăm dò được lai lịch của đối phương tốt nhất không nên đắc tội.
- Diệp…anh Diệp, đi uống mấy chén, thế nào hả?
Trịnh Lực Văn mất một hồi lâu cuối cùng cũng nặn ra một câu như vậy.
- Ha ha ha…như vậy mới đúng! Chú Diệp, đi uống mấy chén thế nào hả? Lâm trường Cảnh Dương này cậu cũng không đến được mấy lần, hôm nay vừa vặn kiếm được mấy con đặc sản núi rừng. Anh Trịnh, vừa vặn kêu đầu bếp của Cảnh Dương các anh chế biến một chút. Phải làm thật ngon đấy, chú Diệp là khách quý khó có được. Tin tôi đi, Lực Văn, một tiếng " Anh Diệp" của chú sẽ không gọi uổng phí đâu, ha ha…
Triệu Thiết Hải sảng khoái kêu to, quay đầu nhìn Phương Lan Hinh ném lại một câu:
- Chú Diệp của tôi mặc dù nói còn rất trẻ, nhưng tôi cũng muốn gọi cậu ấy một tiếng anh Diệp biết không hả. Người ta cho dù mới tròn 18 tuổi, nhưng hôm qua đã là nhân vật kiệt xuất xếp thứ 4 của thị trấn Lâm Tuyền chúng ta. Điều đó có ý gì có biết không? Ủy viên Đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền kiêm Phó chủ tịch thứ nhất, quản lý phương diện tài chính, công nghiệp.
- A!
Phương Lan Hinh thất thanh kêu lên, một tay bịt cái miệng anh đào nhỏ nhắn của mình, sau khi sắc mặt thay đổi mấy lần vội vàng nói:
- Diệp…chủ tịch Diệp, tôi…
Cũng khó trách Phương Lan Hinh lúc này hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường, vì em gái của cô ta Phương Nghê Muội cũng đang công tác ở Văn phòng Đảng - Chính xã Khanh Hương. Sau khi sáp nhập xã vào thị trấn có lẽ Văn phòng Đảng - Chính sẽ sa thải em gái cô ta. Mấy ngày hôm nay em gái Phương Nghê Muội không ít lần khóc lóc trước mặt chị gái, chẳng qua vẫn không phải muốn nhờ Chủ nhiệm Trịnh nói giúp mấy câu. Lần này lại đắc tội với người tin cậy của thị trấn Lâm Tuyền thì biết làm thế nào? Phương Lan Hinh thật sự chỉ muốn khóc.
Mấy người khác trong phòng cũng là âm thầm khiếp sợ không thôi, sắc mặt Trịnh Khinh Vượng không thay đổi, dù sao người ta cũng là cán bộ cấp Sở nên có chút hối hận, tay Trịnh Lực Văn khẽ run rẩy thiếu chút nữa đánh rơi cả gói thuốc lá xuống đất.
- Được rồi! Vậy thì quấy rầy chủ nhiệm Trịnh rồi, ha ha.
Diệp Phàm nặn ra một nụ cười.
Sau đó trên bàn rượu hắn mới quen biết Trần Nhị Thuận, người này thân hình gầy gò, thấp lùn nhỏ bé, đoán chừng cao khoảng 1 mét 63, vẻ mặt cười lấy lòng, nhìn thế nào cũng không giống như đồng lõa của tội phạm giết người.
Phó chủ nhiệm lâm trường chính là người đàn ông lưng hùm vai gấu vừa mới bước tới trước mặt Triệu Thiết Hải, tên là Mã Chiêm Khôi, nói chuyện uống rượu đều vô cùng hào sảng. Diệp Phàm vừa mới ngồi xuống bàn, hắn đã bắt đầu làm khó dễ rồi, đầu tiên là kính một trung bộ (gồm 6 chén), sau đó lại cạn chén với Diệp Phàm gần 4 lần, đổi thành mỗi lần một đại bộ (12 chén). Chỉ là người ta tốt xấu gì cũng là một cán bộ cấp Phó sở, Diệp Phàm cũng đành phải liều mạng đến cùng. Đoán chừng Mã Chiêm Khôi là muốn ra oai phủ đầu với Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm có hũ rượu Triệu Thiết Hải giúp đỡ cũng là ai đến cũng không cự tuyệt, mạnh mẽ chống chọi với vòng vây của bảy người trong lâm trường Cảnh Dương.
Chủ nhiệm lâm trường Trịnh Khinh Vượng tửu lượng cũng không tốt, tửu lượng khoảng mấy bình. Thật ra nghi là nhân tình của ông ta Phương Lan Hinh tửu lượng kinh người, uống rượu giống như uống nước. Diệp Phàm cũng nghi ngờ rượu đó có phải là rót vào trong váy cô ta hóa thành hai khối thịt khổng lồ dọa người ở trước ngực hay không.
Cô gái này rất dây dưa, cứ dính chặt lấy Diệp Phàm, thỉnh thoảng còn thân thiết gọi anh, cặp vú khổng lồ còn thỉnh thoảng cố ý cọ xát lên người Diệp Phàm, buồn nôn muốn chết. Diệp Phàm sợ đến mức tim cứ nhảy thình thịch trong lòng, len lét quét mắt liếc nhìn Trịnh Khinh Vượng, phát hiện hắn đối với thái độ phóng đãng trên bàn rượu của Phương Lan Hinh đã rất là quen thuộc, cũng không có một chút dáng vẻ mất hứng nào.
Có lẽ Trịnh Khinh Vượng người ra giỏi che dấu lòng dạ, nhưng Diệp Phàm âm thầm cũng đang cảnh cáo bản thân phải chú ý, ngàn vạn lần đừng để cô gái này hãm hại, bản thân không muốn chọc vào mùi vị tanh tưởi lên người.
Ngay từ trước khi tiệc rượu bắt đầu, Phương Lan Hinh đã len lén gọi điện thoại trong văn phòng:
- Nghê Nhi, hiện giờ em đang ở đâu vậy?
- Chị, em đang chơi ở nhà một người bạn học ở thị trấn Lâm Tuyền.
Phương Nghê Muội cũng đến thị trấn Lâm Tuyền, đang ở nhà bạn học nghe ngóng động thái gần đây của thị trấn Lâm Tuyền. Đặc biệt là nghe nói tối qua Bí thư, Chủ tịch trên huyện đều đã tới thị trấn Lâm Tuyền, không biết có phải là tuyên bố chuyện sáp nhập xã vào thị trấn. Cho nên hôm nay rất nhiều nhân viên công tác ở xã Khanh Hương đều bỗng nhiên xông ra như vậy, ngoài mặt đương nhiên là lấy lý do thăm người thân để ngụy trang, trên thực tế đều là bất cứ lúc nào cũng để ý đến động thái phía bên Lâm Tuyền. Không nắm vững không được, đến muộn thì quả đào tốt đều bị người khác hái được thì còn có cái rắm gì mà dùng.
- Em nhanh chóng thuê một chiếc xe đến Cảnh Dương đi.
Phương Lan Hinh luôn miệng thúc giục.
- Tại sao vậy chị, bạn em còn nói tối nay sẽ kéo em cùng mời Phó chủ tịch thị trấn Tiếu đi ăn cơm! Cơ hội tốt như vậy mà đánh mất thì quá đáng tiếc, chị không giúp được em, em đành phải tự mình ra tay thôi…
Lan Nghê Nhi có chút không muốn bỏ qua cơ hội quá giá tiếp cận Phó chủ tịch thị trấn Tiếu Trường Hà.
- Con bé ngốc nghếch, Tiếu Trường Hà là cái rắm gì, đại nhân của Lâm Tuyền, Phó chủ tịch thị trấn Diệp Phàm hiện tại đang ở Cảnh Dương, chồng chị tối nay sẽ mời hắn ăn cơm, có lẽ sẽ tới phòng Karaoke để khiêu vũ. Nha đầu ngốc, mau mang bộ quần áo mới của chị đến Cảnh Dương thay đi, còn dám nói là chị không quan tâm đến em, chị em có lúc nào quên em đâu chứ, thật đúng là con bé ngốc nghếch…
Phương Lan Hinh cười mắng cô em gái mà mình cực kỳ cưng chiều.
- A! Diệp Phàm! Có phải là Phó chủ tịch thị trấn mới 18 tuổi, tốt nghiệp Hải Giang, vừa mới lên chức, nghe nói còn là Ủy viên Đảng ủy, Bí thư Lý và Chủ tịch Trương đích thân xuống tuyên bố hay sao? Em nghe bạn học em nói là người xếp thứ tư của thị trấn Lâm Tuyền hiện tại, hình như cũng không kém Phó bí thư Tống Ninh Giang. Cũng có người nói là liệt vào hàng thứ ba đấy!
Phương Nghê Muội cảm thấy trong lòng như chấn động, kinh hãi vội vàng hỏi, cuối cùng còn cẩn thận hỏi thêm một câu:
- Chị, chị nói là chồng chị nào?-
- Con nha đầu đáng ghét em muốn chết có phải không? Còn có thể có anh rể nào nữa, ở lâm trường em nói là ai. Được rồi, chị gác máy đây, em đến thì gọi điện thoại di động cho chị.
Phương Lan Hinh hờn giận trách nói.
- Đợi đã chị, em có thể dẫn bạn học cùng đi không.
Phương Nghê Muội ngốc nghếch hỏi.
- Đồ ngốc! Đầu óc của em không có nước đấy chứ, dẫn bạn học của em tới không phải là ngáng đường cực lớn sao. Đến lúc đó còn có thể thoải mái không, đồ đầu heo…
Phương Lan Hinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng nói.
Chồng của Phương Lan Hinh, Thiết Quý làm việc ở cấp ủy phòng trong huyện, còn Phương Lan Hinh ở lâm trường sau khi gian díu với Trịnh Khinh Vượng vụng trộm, em gái cô ta Phương Nghê Muội đều gọi hai người là anh rể, vừa rồi Phương Nghê Muội còn tưởng rằng anh rể thật sự đến lâm trường rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vì thỉnh thoảng Hứa Thiết Quý cũng tới lâm trường thăm vợ. Nguyên nhân chính là Phương Lan Hinh thời gian một tháng ở lại lâm trường Cảnh Dương đến 25 ngày, ở lại nhà ở huyện Cảnh Dương kỳ thực cũng chỉ có ba bốn ngày, cũng khó trách chồng cô ta Hứa Thiết Quý thỉnh thoảng không chịu được dày vò phải đặc biệt chạy tới lâm trường Cảnh Dương để giải quyết khát khao sinh lý.
Khi uống được một lúc, Phó chủ nhiệm Mã Chiêm Khôi đề nghị đến phòng hát giải trí, lâm trường Cảnh Dương này còn đặc biệt trang bị một vũ trường trong nội bộ công nhân viên chức ở lâm trường, không thu phí, trình độ xa hoa so sánh với vũ trường của thị trấn Lâm Tuyền chỉ có hơn chứ không kém.
Diệp Phàm nhìn thấy cũng cảm thấy kinh ngạc, trong lòng thầm mắng:
- Mẹ nó! Chỉ cách có năm dặm mà người dân của thôn đập nước Thiên Thủy ngay cả cơm cũng không có mà ăn, trong một sơn cốc xa xôi hẻo lánh lại có một vũ trường sang trọng như vậy. Quả thực là hai thế giới, thế giới này làm gì có sự công bằng nào đáng nói!
Trong vũ trường đã có từng đôi nam nữ thanh niên ôm nhau xoay tròn dưới ánh đèn thủy tinh mờ mờ, xa hoa trụy lạc. Mặc dù nói vào phòng không cần vé vào cửa, nhưng tiền rượu vẫn cần bản thân móc túi tiền ra
Quan Thuật
- Lực Đồng, tôi và anh Trịnh Khinh Vượng của cậu cả ngày huynh đệ tương xứng. Còn chú Diệp Phàm này cũng là anh em của tôi, cậu gọi một tiếng anh Diệp, lấy một điếu thuốc Trung Hoa vừa kiếm được ra mời anh Diệp.
Trịnh Lực Vượng ngây người ngạc nhiên, thấy Diệp Phàm đúng là đồ gà con, ấp úng không nói ra miệng, trong lòng vẫn đang buồn bực, "Anh Thiết Hải có phải điên rồi không, kêu mình gọi một thằng nhóc chưa đến 20 tuổi là anh Diệp, có ý tứ gì chứ? Thật mất mặt quá!"
Triệu Thiết Hải gấp gáp, mồ hôi thiếu chút nữa toát ra, quay đầu ra hiệu bằng mắt cho Chủ nhiệm Trịnh. Trịnh Khinh Vượng cũng không phải là kẻ ngốc, kinh nghiệm phong phú hơn em trai của hắn nhiều. Trong lòng cảm thấy giật mình thầm nghĩ, "Lẽ nào vì thằng nhóc họ Diệp này còn có lai lịch không bình thường? Vừa rồi nghe Lan Hinh nói hình như mới 18 tuổi. Nhưng một chức quan trong thôn thì có gì chứ, có lẽ là sau lưng có bố mẹ có vai vế."
Trịnh Khinh Vượng nghĩ ra như vậy liền chạy tới trước mặt Diệp Phàm nói:
- Tổ trưởng Diệp, Lực Đồng là em trai tôi, tính khí nóng nảy. Lực Đồng, còn không mời Tổ trưởng Diệp tới nhà ăn của Cảnh Dương chúng ta nếm thử món ăn thôn quê của Cảnh Dương chúng ta, ha ha.
Người này thay đổi thật sự nhanh chóng, trước khi thăm dò được lai lịch của đối phương tốt nhất không nên đắc tội.
- Diệp…anh Diệp, đi uống mấy chén, thế nào hả?
Trịnh Lực Văn mất một hồi lâu cuối cùng cũng nặn ra một câu như vậy.
- Ha ha ha…như vậy mới đúng! Chú Diệp, đi uống mấy chén thế nào hả? Lâm trường Cảnh Dương này cậu cũng không đến được mấy lần, hôm nay vừa vặn kiếm được mấy con đặc sản núi rừng. Anh Trịnh, vừa vặn kêu đầu bếp của Cảnh Dương các anh chế biến một chút. Phải làm thật ngon đấy, chú Diệp là khách quý khó có được. Tin tôi đi, Lực Văn, một tiếng " Anh Diệp" của chú sẽ không gọi uổng phí đâu, ha ha…
Triệu Thiết Hải sảng khoái kêu to, quay đầu nhìn Phương Lan Hinh ném lại một câu:
- Chú Diệp của tôi mặc dù nói còn rất trẻ, nhưng tôi cũng muốn gọi cậu ấy một tiếng anh Diệp biết không hả. Người ta cho dù mới tròn 18 tuổi, nhưng hôm qua đã là nhân vật kiệt xuất xếp thứ 4 của thị trấn Lâm Tuyền chúng ta. Điều đó có ý gì có biết không? Ủy viên Đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền kiêm Phó chủ tịch thứ nhất, quản lý phương diện tài chính, công nghiệp.
- A!
Phương Lan Hinh thất thanh kêu lên, một tay bịt cái miệng anh đào nhỏ nhắn của mình, sau khi sắc mặt thay đổi mấy lần vội vàng nói:
- Diệp…chủ tịch Diệp, tôi…
Cũng khó trách Phương Lan Hinh lúc này hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường, vì em gái của cô ta Phương Nghê Muội cũng đang công tác ở Văn phòng Đảng - Chính xã Khanh Hương. Sau khi sáp nhập xã vào thị trấn có lẽ Văn phòng Đảng - Chính sẽ sa thải em gái cô ta. Mấy ngày hôm nay em gái Phương Nghê Muội không ít lần khóc lóc trước mặt chị gái, chẳng qua vẫn không phải muốn nhờ Chủ nhiệm Trịnh nói giúp mấy câu. Lần này lại đắc tội với người tin cậy của thị trấn Lâm Tuyền thì biết làm thế nào? Phương Lan Hinh thật sự chỉ muốn khóc.
Mấy người khác trong phòng cũng là âm thầm khiếp sợ không thôi, sắc mặt Trịnh Khinh Vượng không thay đổi, dù sao người ta cũng là cán bộ cấp Sở nên có chút hối hận, tay Trịnh Lực Văn khẽ run rẩy thiếu chút nữa đánh rơi cả gói thuốc lá xuống đất.
- Được rồi! Vậy thì quấy rầy chủ nhiệm Trịnh rồi, ha ha.
Diệp Phàm nặn ra một nụ cười.
Sau đó trên bàn rượu hắn mới quen biết Trần Nhị Thuận, người này thân hình gầy gò, thấp lùn nhỏ bé, đoán chừng cao khoảng 1 mét 63, vẻ mặt cười lấy lòng, nhìn thế nào cũng không giống như đồng lõa của tội phạm giết người.
Phó chủ nhiệm lâm trường chính là người đàn ông lưng hùm vai gấu vừa mới bước tới trước mặt Triệu Thiết Hải, tên là Mã Chiêm Khôi, nói chuyện uống rượu đều vô cùng hào sảng. Diệp Phàm vừa mới ngồi xuống bàn, hắn đã bắt đầu làm khó dễ rồi, đầu tiên là kính một trung bộ (gồm 6 chén), sau đó lại cạn chén với Diệp Phàm gần 4 lần, đổi thành mỗi lần một đại bộ (12 chén). Chỉ là người ta tốt xấu gì cũng là một cán bộ cấp Phó sở, Diệp Phàm cũng đành phải liều mạng đến cùng. Đoán chừng Mã Chiêm Khôi là muốn ra oai phủ đầu với Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm có hũ rượu Triệu Thiết Hải giúp đỡ cũng là ai đến cũng không cự tuyệt, mạnh mẽ chống chọi với vòng vây của bảy người trong lâm trường Cảnh Dương.
Chủ nhiệm lâm trường Trịnh Khinh Vượng tửu lượng cũng không tốt, tửu lượng khoảng mấy bình. Thật ra nghi là nhân tình của ông ta Phương Lan Hinh tửu lượng kinh người, uống rượu giống như uống nước. Diệp Phàm cũng nghi ngờ rượu đó có phải là rót vào trong váy cô ta hóa thành hai khối thịt khổng lồ dọa người ở trước ngực hay không.
Cô gái này rất dây dưa, cứ dính chặt lấy Diệp Phàm, thỉnh thoảng còn thân thiết gọi anh, cặp vú khổng lồ còn thỉnh thoảng cố ý cọ xát lên người Diệp Phàm, buồn nôn muốn chết. Diệp Phàm sợ đến mức tim cứ nhảy thình thịch trong lòng, len lét quét mắt liếc nhìn Trịnh Khinh Vượng, phát hiện hắn đối với thái độ phóng đãng trên bàn rượu của Phương Lan Hinh đã rất là quen thuộc, cũng không có một chút dáng vẻ mất hứng nào.
Có lẽ Trịnh Khinh Vượng người ra giỏi che dấu lòng dạ, nhưng Diệp Phàm âm thầm cũng đang cảnh cáo bản thân phải chú ý, ngàn vạn lần đừng để cô gái này hãm hại, bản thân không muốn chọc vào mùi vị tanh tưởi lên người.
Ngay từ trước khi tiệc rượu bắt đầu, Phương Lan Hinh đã len lén gọi điện thoại trong văn phòng:
- Nghê Nhi, hiện giờ em đang ở đâu vậy?
- Chị, em đang chơi ở nhà một người bạn học ở thị trấn Lâm Tuyền.
Phương Nghê Muội cũng đến thị trấn Lâm Tuyền, đang ở nhà bạn học nghe ngóng động thái gần đây của thị trấn Lâm Tuyền. Đặc biệt là nghe nói tối qua Bí thư, Chủ tịch trên huyện đều đã tới thị trấn Lâm Tuyền, không biết có phải là tuyên bố chuyện sáp nhập xã vào thị trấn. Cho nên hôm nay rất nhiều nhân viên công tác ở xã Khanh Hương đều bỗng nhiên xông ra như vậy, ngoài mặt đương nhiên là lấy lý do thăm người thân để ngụy trang, trên thực tế đều là bất cứ lúc nào cũng để ý đến động thái phía bên Lâm Tuyền. Không nắm vững không được, đến muộn thì quả đào tốt đều bị người khác hái được thì còn có cái rắm gì mà dùng.
- Em nhanh chóng thuê một chiếc xe đến Cảnh Dương đi.
Phương Lan Hinh luôn miệng thúc giục.
- Tại sao vậy chị, bạn em còn nói tối nay sẽ kéo em cùng mời Phó chủ tịch thị trấn Tiếu đi ăn cơm! Cơ hội tốt như vậy mà đánh mất thì quá đáng tiếc, chị không giúp được em, em đành phải tự mình ra tay thôi…
Lan Nghê Nhi có chút không muốn bỏ qua cơ hội quá giá tiếp cận Phó chủ tịch thị trấn Tiếu Trường Hà.
- Con bé ngốc nghếch, Tiếu Trường Hà là cái rắm gì, đại nhân của Lâm Tuyền, Phó chủ tịch thị trấn Diệp Phàm hiện tại đang ở Cảnh Dương, chồng chị tối nay sẽ mời hắn ăn cơm, có lẽ sẽ tới phòng Karaoke để khiêu vũ. Nha đầu ngốc, mau mang bộ quần áo mới của chị đến Cảnh Dương thay đi, còn dám nói là chị không quan tâm đến em, chị em có lúc nào quên em đâu chứ, thật đúng là con bé ngốc nghếch…
Phương Lan Hinh cười mắng cô em gái mà mình cực kỳ cưng chiều.
- A! Diệp Phàm! Có phải là Phó chủ tịch thị trấn mới 18 tuổi, tốt nghiệp Hải Giang, vừa mới lên chức, nghe nói còn là Ủy viên Đảng ủy, Bí thư Lý và Chủ tịch Trương đích thân xuống tuyên bố hay sao? Em nghe bạn học em nói là người xếp thứ tư của thị trấn Lâm Tuyền hiện tại, hình như cũng không kém Phó bí thư Tống Ninh Giang. Cũng có người nói là liệt vào hàng thứ ba đấy!
Phương Nghê Muội cảm thấy trong lòng như chấn động, kinh hãi vội vàng hỏi, cuối cùng còn cẩn thận hỏi thêm một câu:
- Chị, chị nói là chồng chị nào?-
- Con nha đầu đáng ghét em muốn chết có phải không? Còn có thể có anh rể nào nữa, ở lâm trường em nói là ai. Được rồi, chị gác máy đây, em đến thì gọi điện thoại di động cho chị.
Phương Lan Hinh hờn giận trách nói.
- Đợi đã chị, em có thể dẫn bạn học cùng đi không.
Phương Nghê Muội ngốc nghếch hỏi.
- Đồ ngốc! Đầu óc của em không có nước đấy chứ, dẫn bạn học của em tới không phải là ngáng đường cực lớn sao. Đến lúc đó còn có thể thoải mái không, đồ đầu heo…
Phương Lan Hinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng nói.
Chồng của Phương Lan Hinh, Thiết Quý làm việc ở cấp ủy phòng trong huyện, còn Phương Lan Hinh ở lâm trường sau khi gian díu với Trịnh Khinh Vượng vụng trộm, em gái cô ta Phương Nghê Muội đều gọi hai người là anh rể, vừa rồi Phương Nghê Muội còn tưởng rằng anh rể thật sự đến lâm trường rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vì thỉnh thoảng Hứa Thiết Quý cũng tới lâm trường thăm vợ. Nguyên nhân chính là Phương Lan Hinh thời gian một tháng ở lại lâm trường Cảnh Dương đến 25 ngày, ở lại nhà ở huyện Cảnh Dương kỳ thực cũng chỉ có ba bốn ngày, cũng khó trách chồng cô ta Hứa Thiết Quý thỉnh thoảng không chịu được dày vò phải đặc biệt chạy tới lâm trường Cảnh Dương để giải quyết khát khao sinh lý.
Khi uống được một lúc, Phó chủ nhiệm Mã Chiêm Khôi đề nghị đến phòng hát giải trí, lâm trường Cảnh Dương này còn đặc biệt trang bị một vũ trường trong nội bộ công nhân viên chức ở lâm trường, không thu phí, trình độ xa hoa so sánh với vũ trường của thị trấn Lâm Tuyền chỉ có hơn chứ không kém.
Diệp Phàm nhìn thấy cũng cảm thấy kinh ngạc, trong lòng thầm mắng:
- Mẹ nó! Chỉ cách có năm dặm mà người dân của thôn đập nước Thiên Thủy ngay cả cơm cũng không có mà ăn, trong một sơn cốc xa xôi hẻo lánh lại có một vũ trường sang trọng như vậy. Quả thực là hai thế giới, thế giới này làm gì có sự công bằng nào đáng nói!
Trong vũ trường đã có từng đôi nam nữ thanh niên ôm nhau xoay tròn dưới ánh đèn thủy tinh mờ mờ, xa hoa trụy lạc. Mặc dù nói vào phòng không cần vé vào cửa, nhưng tiền rượu vẫn cần bản thân móc túi tiền ra
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 123: Không thể không kinh sợ
9.2/10 từ 43 lượt.