Quan Thuật
Chương 1225: Trò chơi
Một lúc sau, Thái Cách Lương vỗ đùi lẩm bẩm:
- Anh Cung còn giở trò đấy ra với mình, biết thì bảo là biết, lại chẳng nói gì, làm ra vẻ thần bí. May mà vừa rồi không đắc tội với người đó, nhưng cũng lạ thật, người đó lẽ ra không quen anh Cung mới phải, mà sao anh Cung lại như quen biết anh ta thế. Lẽ nào người này xuất thân trong gia tộc lớn nào đó trong giới quân đội, mình phải điều tra xem sao mới được.
- Bí thư Diệp, cấp trên của Công ty khoáng sản Dương Điền, cũng chính là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn Dương Điền tên là Miêu Thanh My nói là phải vào trong Công ty khoáng sản chỉ đạo công tác, có cho vào hay không?
Vương Triều gọi điện thoại đến.
- Hay lắm, chẳng phải chúng ta đang tìm lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Dương Điền mà không tìm được hay sao, nếu cô ta đã phụ trách Công ty khoáng sản Dương Điền thì trước tiên mời Phó tổng giám đốc Miêu đến Cục công an thành phố uống cốc trà đã, thái độ của các anh phải chân thành, lấy lý do là để giải quyết khúc mắc.
Diệp Phàm dặn dò.
- Người phụ nữ đó rất sang trọng, liệu có chỗ dựa gì không?
- Mặc kệ có chỗ dựa hay không, Công ty khoáng sản Dương Điền chúng ta không vào được, đành phải tìm lãnh đạo của họ vậy.
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi hiểu rồi.
Vương Triều đặt điện thoại xuống chạy đi.
- Miêu Thanh My, đến đúng lúc lắm.
Đặt điện thoại xuống, Diệp Phàm lẩm bẩm.
Tại Đông Pha Sơn Trang, Cao Lam vẻ mặt nghiêm trọng chạy vào trong, từ xa đã kêu to với Quản Phi:
- Sự việc không hay rồi, Phó tổng giám đốc Miêu bị Cục công an thành phố Ngư Đồng giữ lại rồi, nói là để hỗ trợ giải quyết vấn đề.
- Các đồng chí ở cơ quan quân vụ đã đến chưa?
Quản Phi hỏi, vẻ mặt âm trầm.
- Đã đến rồi, Vệ Thiên Danh gọi điện thoại đến, nói là biểu hiện của Phó trưởng ban Thái rất kỳ lạ, vốn dĩ anh ta đề nghị bắt Diệp Phàm vào trong quân khu thẩm vấn, nhưng Phó trưởng ban Thái không đồng ý, không ngờ lại còn nói chuyện với Diệp Phàm, điều tra lấy chứng cứ biến thành nói chuyện vớ vẩn. Nghe nói là nói chuyện một lúc rồi cả đám đi đến Căn cứ Liễu Phong Sơn. Mẹ kiếp, lão già Thái Cách Lương, lúc gọi điện thoại cho lão thì nói hay như vậy, chỉ lát sau đã trở mặt, lão già khốn kiếp, trở mặt nhanh hơn lật sách.
Cao Lam không kìm được lên tiếng chửi tục, cảm thấy rất mất mặt, bởi Tào Dục đang đưa mắt nhìn hắn.
- Anh không gọi điện cho vị lãnh đạo bên trên ra mặt nhắc nhở một chút hay sao?
Tào Dục thản nhiên nói.
- Việc này chỉ là chuyện nhỏ, không tiện làm phiền ông ấy.
Cao Lam sờ sờ cằm, dáng vẻ ngượng ngùng nói.
- Chuyện nhỏ, nếu mà Diệp Phàm bị bắt đi, Cục công an thành phố sẽ không còn lãnh đạo, sao còn có thể bao vây Công ty khoáng sản Dương Điền của chúng ta được nữa. Phó tổng giám đốc Miêu cũng sẽ không bị bắt đi. Bây giờ phải làm thế nào? Lẽ nào đến Cục công an đòi người? Việc này tôi thấy phải lập tức tăng áp lực với Hà Trấn Nam mới được. Nếu không, Phó tổng giám đốc Miêu chỉ là một người phụ nữ, nếu mà bị đánh thì thật là không phải. Sau này nhân dân toàn tỉnh sẽ còn coi chúng ta ra gì nữa. Ngay cả Phó tổng giám đốc cũng bị bắt, còn có khách hàng nào dám làm ăn với chúng ta nữa?
Tào Dục lên mặt dạy dỗ.
- Tào Dục, tôi không phải nô tài để cho anh dạy dỗ. Có giỏi thì anh gọi điện thoại xem, bảo người ta bắt Diệp Phàm lại thì mới là tài giỏi. Ít nhất thì tôi cũng đã mời được người của cơ quan quân vụ xuống rồi, cũng đã điều tra, còn anh thì sao, đã bỏ ra công sức gì, chỉ ngồi lắm mồm thì ai chả biết, hừ.
Cao Lam không chịu được nữa, lên mặt chỉ trích Tào Dục.
- Tôi nói rồi, quan hệ của tôi ở trên Bắc Kinh, không cần dùng dao mổ trâu đi giết một con gà còi.
Tào Dục trầm mặt xuống, hừ nói.
- Mẹ kiếp, câu này anh nói bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng là tôi và Tổng giám đốc Quản đi lo mọi việc, anh đã làm được việc gì nào.
Cao Lam tức giận gào lên, chỉ thẳng vào mặt Tào Dục, có vẻ như không thể chịu đựng thêm được nữa.
- Quan hệ ở địa phương có thể dùng thì sao lại phải dùng quan hệ ở Bắc Kinh. Hơn nữa, Bắc Kinh cách Việt Đông xa như vậy, quan hệ đó tuy lớn nhưng cũng chưa chắc đã có tác dụng. Việc này đành nhờ Chủ tịch Đổng ra tay, tăng áp lực với Hà Trấn Nam mới được.
Tào Dục không mắc bẫy, lập tức chuyển hướng sang Quản Phi.
- Ha ha, Phó chủ tịch Tào nói đúng, quan hệ ở Bắc Kinh rất lớn, dùng thì chẳng khác nào giết gà dùng dao mổ trâu. Đợi đến lúc cần thiết hãy dùng. Nhưng hình như mấy năm nay Tập đoàn Dương Điền của chúng ta cũng chưa gặp phải chuyện lớn gì cả. Lần này có thể coi là chuyện khó khăn nhất kể từ lúc thành lập Tập đoàn đến nay. Cho nên, lần này tôi không đi nói với người ta nữa, Cao Lam cũng đã dùng các mối quan hệ rồi, lần này xin mời Phó chủ tịch Tào gọi điện thoại lên Bắc Kinh, trực tiếp tăng áp lực lên với Hà Trấn Nam, lẽ nào còn không được việc? Nếu quan hệ ở Bắc Kinh còn không được thì tôi nói trước, lần này ai có thể giải quyết được việc, vị trí số 2 của Tập đoàn Dương Điền sẽ thuộc về người đó.
Quản Phi thực ra cũng có chút bất mãn với Tào Dục, có chút châm biếm nói.
- Phó Chủ tịch Tào, nếu không chúng ta thi xem?
Cao Lam khiêu khích Tào Dục.
- Thi cái gì?
Tào Dục tức giận, liếc Cao Lam một cái nói.
- Thi lôi người ra, ai có thể lôi được Phó tổng giám đốc Miêu ra thì sẽ thắng. Thế này đi, tôi nhỏ hơn anh mấy tuổi, nhường anh ra tay trước. Nếu anh không lôi được Phó tổng giám đốc Miêu ra thì tôi sẽ gọi điện thoại, nếu có thể lôi ra được, Cao Lam tôi từ nay tâm phục khẩu phục gọi anh là "anh Tào".
Cao Lam dáng vẻ tự đắc nhìn Tào Dục, Quản Phi thì ngồi bên cạnh xem trò vui. Cho dù lần này ai thắng thì đối với công ty đều là việc tốt. Hắn cũng muốn xem xem sau lưng Tào Dục là ai, nếu không cứ tỏ vẻ thần bí, cho dù là Quản Phi cũng chỉ nghe nói, đoán mò chứ chưa từng thấy Tào Dục mời ông lớn ấy ra mặt lần nào cả.
- Việc này là thật chứ, tôi chỉ sợ có ai đó nuốt lời, mặt dày không chịu nhận thì chán lắm.
Tào Dục liếc Cao Lam một cái, giọng điệu vô cùng coi thường. Đó là bởi vì Cao Lam đã từng nuốt lời. Năm ngoái, Cao Lam từng theo đuổi Miêu Thanh My, nhưng Miêu Thanh My rất lạnh lùng, tuy Cao Lam có chút năng lượng nhưng không thể chinh phục được trái tim của người đẹp. Có một lần mấy người cũng uống rượu, Cao Lam muốn nhân cơ hội chuốc cho Miêu Thanh My say để giở trò trăng hoa. Phụ nữ mà, chỉ cần say rồi thì làm gì chẳng được, mà đã chiếm đoạt được thân thể họ rồi thì lại sợ họ không theo mình hay sao. Ý đồ xấu xa của Cao Lam bị Miêu Thanh My đoán ra, người đàn bà này tức giận, muốn đấu rượu cùng Cao Lam. Cao Lam đương nhiên là đồng ý, nghĩ bụng thi uống rượu thì chẳng phải là tự dâng lên miệng hay sao. Đặt cược 2 triệu, ngoài ra ai thua thì phải gọi người kia là anh Cao hoặc chị Miêu. Món cược này đương nhiên là do Cao Lam tự nêu ra, lúc đó Tào Dục cũng có mặt làm nhân chứng.
Cuối cùng sau một hồi tranh đấu, Cao Lam càng uống càng run, cuối cùng gục hẳn xuống bàn. Nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy, đường đường là đàn ông nhưng Cao Lam lại giở trò vô lại, 2 triệu thì trả đủ không thiếu một xu nhưng nhất định không chịu gọi "chị Miêu". Tên này sau này luôn thoái thác là do mình uống say, chỉ đồng ý trả 2 triệu. Đương nhiên, do việc này mà Cao Lam vô cùng mất mặt, lúc này Tào Dục nhắc lại chuyện này, Cao Lam như bị xát muối vào vết thương, gào lên với Tào Dục:
- Hôm nay anh Quản làm chứng, Cao Lam tôi hôm nay thua mà không gọi anh là anh Tào thì không bằng con chó. Nhưng nếu tôi may mắn thắng được...
Cao Lam nhìn chằm chằm vào Tào Dục.
- Tôi gọi anh là anh Cao, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tào Dục dáng vẻ nghiêm túc.
- Bắt đầu đi hai vị, việc này cũng hấp dẫn lắm, bình thường trò gì cũng chơi rồi, chơi đua xe chơi gái chơi đánh bài, nhưng trò lôi người ra này thì rất thú vị. Đây là trò chơi trí tuệ và quyền lực, so với trò chơi cược gái cược tiền thì cao cấp hơn nhiều, thi cái quan hệ, thi cái năng lượng, ha ha ha...
Quản Phi tâm trạng rất tốt, giơ tay ra cầm, không thấy đùi gà đâu, gào lên với cô gái ở bên cạnh:
- Đùi gà của ông đâu?
- Dạ, vẫn đang nướng, sắp xong rồi.
Cô gái giật bắn mình, thầm nghĩ gã Quản Phi này cũng không biết đã ăn hết bao nhiêu con gà, kiếp trước không biết có phải là con cáo không nữa.
Tào Dục không hề vội vàng, nếu Cao Lam đã tinh tướng để cho mình lôi người ra trước, thì mình cũng phải tinh tướng một chút mới được.
Thưởng thức xong một ly rượu vang, Tào Dục mới cầm điện thoại lên, bấm số, còn cố ý liếc nhìn những người ở trong phòng đang nhìn với anh mắt chăm chú và hiếu kỳ một cái, cười bí hiểm, nói:
- Thư ký Lâm, tôi là Tào Dục, ha ha...
- ồ, là anh Tào à, nghe nói gần đây anh ở Việt Đông phất lắm hả, bao giờ phát tài to thì cho tiểu đệ đi theo với.
Người có tên là Thư ký Lâm cười vang, xem ra quan hệ với Tào Dục cũng không tồi.
- Anh đừng nói vậy, còn nói nữa thì tôi phải kiếm cái lỗ để chui xuống mất.
Tào Dục cười lớn, vẻ mặt vô cùng thoải mái.
Thư ký Lâm là ai?
Những người còn lại đều thầm nghĩ trong lòng.
- Ồ, chúng tôi chỉ có tiền lương, anh xem, lần trước anh về Bắc Kinh, giơ tay ra là 200 nghìn, mà chỉ là một lần tiêu thôi đấy.
Thư ký Lâm cười nói.
- Tiền cỏn con thôi.
Tào Dục mỉm cười nói, đột nhiên chuyển giọng nói:
- Thư ký Lâm, có một việc muốn nhờ anh, không biết có được không?
- Việc gì thế, anh Tào cứ nói.
Thư ký Lâm lập tức đồng ý, xem ra quan hệ của hai người rất thân thiết.
- Là thế này, công ty của tôi có một Phó tổng giám đốc tên là Miêu Thanh My bị Bí thư ủy ban chính trị pháp luật thành phố Ngư Đồng của tỉnh Việt Đông vô cớ bắt giữ....
Tào Dục nói ra đầu đuôi.
- Anh Tào muốn tôi làm gì?
Thư ký Lâm hỏi, không ngờ không từ chối.
- Có thể tìm người nào có trọng lượng một chút gọi điện cho Bí thư thành ủy Ngư Đồng Hà Trấn Nam nói một câu, tay Diệp Phàm này cũng quá ngang ngược, cho dù là muốn xử lý tranh chấp giữa Công ty khoáng sản Dương Điền và chính quyền thành phố thì cũng không được cậy quyền ức hiếp dân thường có đúng không. Quan đại diện cho chính quyền, cái này thư ký Lâm cũng là cán bộ có lẽ hiểu rõ.
Tào Dục nói nghe rất có lý, Quản Phi và những người trong phòng đều thầm gật đầu, dân không không đấu với quan, đó là luật bất thành văn từ xưa tới nay.
- Ừ, vậy anh Tào đợi một lát, để tôi xem xem.
Thư ký Lâm dập điện thoại.
- Thế là xong rồi sao?
Cao Lam không kìm được hỏi.
- Ha ha, anh đợi mà gọi anh Tào đi, ha ha...
Tào Dục dáng vẻ vô cùng tự tin, tuy biết Quản Phi và Cao Lam đều muốn biết Thư ký Lâm là ai, nhưng Tào Dục chỉ cười bí ẩn, tuyệt đối không tiết lộ ra. Trong xã hội này, cần tiết lộ thì tiết lộ, không cần tiết lộ thì tuyệt đối không được tiết lộ ra, để cho kẻ thù, và cả bạn bè cũng không bao giờ nhìn thấu được mình. Không nhìn thấu được mình thì sẽ không dám dễ dạng động chạm đến mình, lúc cần thiết thì chỉ cần mình để lộ ra chút năng lượng là người ta sẽ lại càng tôn trọng mình.
Không lâu sau, Hà Trấn Nam nhận được một cuộc điện thoại, sau khi à ừ một lúc mặt biến sắc, nói với thư ký:
- Lập tức gọi Bí thư Diệp Phàm lại đây, việc này cũng thật là, sao lại truyền tới Bắc Kinh được, thật là phiền phức, không để ai được yên.
Không lâu sau Diệp Phàm chạy tới.
- sao anh lại bắt Phó tổng giám đốc tập đoàn Dương Điền?
Hà Trấn Nam hằm hằm nói, xem ra vô cùng tức giận, không thể kìm nén được nữa. Gần đây, Diệp Phàm, bắt đầu từ việc tượng đồng, đã gây cho ông ta không ít rắc rối, hơn nữa, mức độ càng ngày càng nghiêm trọng.
Quan Thuật
- Anh Cung còn giở trò đấy ra với mình, biết thì bảo là biết, lại chẳng nói gì, làm ra vẻ thần bí. May mà vừa rồi không đắc tội với người đó, nhưng cũng lạ thật, người đó lẽ ra không quen anh Cung mới phải, mà sao anh Cung lại như quen biết anh ta thế. Lẽ nào người này xuất thân trong gia tộc lớn nào đó trong giới quân đội, mình phải điều tra xem sao mới được.
- Bí thư Diệp, cấp trên của Công ty khoáng sản Dương Điền, cũng chính là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn Dương Điền tên là Miêu Thanh My nói là phải vào trong Công ty khoáng sản chỉ đạo công tác, có cho vào hay không?
Vương Triều gọi điện thoại đến.
- Hay lắm, chẳng phải chúng ta đang tìm lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Dương Điền mà không tìm được hay sao, nếu cô ta đã phụ trách Công ty khoáng sản Dương Điền thì trước tiên mời Phó tổng giám đốc Miêu đến Cục công an thành phố uống cốc trà đã, thái độ của các anh phải chân thành, lấy lý do là để giải quyết khúc mắc.
Diệp Phàm dặn dò.
- Người phụ nữ đó rất sang trọng, liệu có chỗ dựa gì không?
- Mặc kệ có chỗ dựa hay không, Công ty khoáng sản Dương Điền chúng ta không vào được, đành phải tìm lãnh đạo của họ vậy.
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi hiểu rồi.
Vương Triều đặt điện thoại xuống chạy đi.
- Miêu Thanh My, đến đúng lúc lắm.
Đặt điện thoại xuống, Diệp Phàm lẩm bẩm.
Tại Đông Pha Sơn Trang, Cao Lam vẻ mặt nghiêm trọng chạy vào trong, từ xa đã kêu to với Quản Phi:
- Sự việc không hay rồi, Phó tổng giám đốc Miêu bị Cục công an thành phố Ngư Đồng giữ lại rồi, nói là để hỗ trợ giải quyết vấn đề.
- Các đồng chí ở cơ quan quân vụ đã đến chưa?
Quản Phi hỏi, vẻ mặt âm trầm.
- Đã đến rồi, Vệ Thiên Danh gọi điện thoại đến, nói là biểu hiện của Phó trưởng ban Thái rất kỳ lạ, vốn dĩ anh ta đề nghị bắt Diệp Phàm vào trong quân khu thẩm vấn, nhưng Phó trưởng ban Thái không đồng ý, không ngờ lại còn nói chuyện với Diệp Phàm, điều tra lấy chứng cứ biến thành nói chuyện vớ vẩn. Nghe nói là nói chuyện một lúc rồi cả đám đi đến Căn cứ Liễu Phong Sơn. Mẹ kiếp, lão già Thái Cách Lương, lúc gọi điện thoại cho lão thì nói hay như vậy, chỉ lát sau đã trở mặt, lão già khốn kiếp, trở mặt nhanh hơn lật sách.
Cao Lam không kìm được lên tiếng chửi tục, cảm thấy rất mất mặt, bởi Tào Dục đang đưa mắt nhìn hắn.
- Anh không gọi điện cho vị lãnh đạo bên trên ra mặt nhắc nhở một chút hay sao?
Tào Dục thản nhiên nói.
- Việc này chỉ là chuyện nhỏ, không tiện làm phiền ông ấy.
Cao Lam sờ sờ cằm, dáng vẻ ngượng ngùng nói.
- Chuyện nhỏ, nếu mà Diệp Phàm bị bắt đi, Cục công an thành phố sẽ không còn lãnh đạo, sao còn có thể bao vây Công ty khoáng sản Dương Điền của chúng ta được nữa. Phó tổng giám đốc Miêu cũng sẽ không bị bắt đi. Bây giờ phải làm thế nào? Lẽ nào đến Cục công an đòi người? Việc này tôi thấy phải lập tức tăng áp lực với Hà Trấn Nam mới được. Nếu không, Phó tổng giám đốc Miêu chỉ là một người phụ nữ, nếu mà bị đánh thì thật là không phải. Sau này nhân dân toàn tỉnh sẽ còn coi chúng ta ra gì nữa. Ngay cả Phó tổng giám đốc cũng bị bắt, còn có khách hàng nào dám làm ăn với chúng ta nữa?
Tào Dục lên mặt dạy dỗ.
- Tào Dục, tôi không phải nô tài để cho anh dạy dỗ. Có giỏi thì anh gọi điện thoại xem, bảo người ta bắt Diệp Phàm lại thì mới là tài giỏi. Ít nhất thì tôi cũng đã mời được người của cơ quan quân vụ xuống rồi, cũng đã điều tra, còn anh thì sao, đã bỏ ra công sức gì, chỉ ngồi lắm mồm thì ai chả biết, hừ.
Cao Lam không chịu được nữa, lên mặt chỉ trích Tào Dục.
- Tôi nói rồi, quan hệ của tôi ở trên Bắc Kinh, không cần dùng dao mổ trâu đi giết một con gà còi.
Tào Dục trầm mặt xuống, hừ nói.
- Mẹ kiếp, câu này anh nói bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng là tôi và Tổng giám đốc Quản đi lo mọi việc, anh đã làm được việc gì nào.
Cao Lam tức giận gào lên, chỉ thẳng vào mặt Tào Dục, có vẻ như không thể chịu đựng thêm được nữa.
- Quan hệ ở địa phương có thể dùng thì sao lại phải dùng quan hệ ở Bắc Kinh. Hơn nữa, Bắc Kinh cách Việt Đông xa như vậy, quan hệ đó tuy lớn nhưng cũng chưa chắc đã có tác dụng. Việc này đành nhờ Chủ tịch Đổng ra tay, tăng áp lực với Hà Trấn Nam mới được.
Tào Dục không mắc bẫy, lập tức chuyển hướng sang Quản Phi.
- Ha ha, Phó chủ tịch Tào nói đúng, quan hệ ở Bắc Kinh rất lớn, dùng thì chẳng khác nào giết gà dùng dao mổ trâu. Đợi đến lúc cần thiết hãy dùng. Nhưng hình như mấy năm nay Tập đoàn Dương Điền của chúng ta cũng chưa gặp phải chuyện lớn gì cả. Lần này có thể coi là chuyện khó khăn nhất kể từ lúc thành lập Tập đoàn đến nay. Cho nên, lần này tôi không đi nói với người ta nữa, Cao Lam cũng đã dùng các mối quan hệ rồi, lần này xin mời Phó chủ tịch Tào gọi điện thoại lên Bắc Kinh, trực tiếp tăng áp lực lên với Hà Trấn Nam, lẽ nào còn không được việc? Nếu quan hệ ở Bắc Kinh còn không được thì tôi nói trước, lần này ai có thể giải quyết được việc, vị trí số 2 của Tập đoàn Dương Điền sẽ thuộc về người đó.
Quản Phi thực ra cũng có chút bất mãn với Tào Dục, có chút châm biếm nói.
- Phó Chủ tịch Tào, nếu không chúng ta thi xem?
Cao Lam khiêu khích Tào Dục.
- Thi cái gì?
Tào Dục tức giận, liếc Cao Lam một cái nói.
- Thi lôi người ra, ai có thể lôi được Phó tổng giám đốc Miêu ra thì sẽ thắng. Thế này đi, tôi nhỏ hơn anh mấy tuổi, nhường anh ra tay trước. Nếu anh không lôi được Phó tổng giám đốc Miêu ra thì tôi sẽ gọi điện thoại, nếu có thể lôi ra được, Cao Lam tôi từ nay tâm phục khẩu phục gọi anh là "anh Tào".
Cao Lam dáng vẻ tự đắc nhìn Tào Dục, Quản Phi thì ngồi bên cạnh xem trò vui. Cho dù lần này ai thắng thì đối với công ty đều là việc tốt. Hắn cũng muốn xem xem sau lưng Tào Dục là ai, nếu không cứ tỏ vẻ thần bí, cho dù là Quản Phi cũng chỉ nghe nói, đoán mò chứ chưa từng thấy Tào Dục mời ông lớn ấy ra mặt lần nào cả.
- Việc này là thật chứ, tôi chỉ sợ có ai đó nuốt lời, mặt dày không chịu nhận thì chán lắm.
Tào Dục liếc Cao Lam một cái, giọng điệu vô cùng coi thường. Đó là bởi vì Cao Lam đã từng nuốt lời. Năm ngoái, Cao Lam từng theo đuổi Miêu Thanh My, nhưng Miêu Thanh My rất lạnh lùng, tuy Cao Lam có chút năng lượng nhưng không thể chinh phục được trái tim của người đẹp. Có một lần mấy người cũng uống rượu, Cao Lam muốn nhân cơ hội chuốc cho Miêu Thanh My say để giở trò trăng hoa. Phụ nữ mà, chỉ cần say rồi thì làm gì chẳng được, mà đã chiếm đoạt được thân thể họ rồi thì lại sợ họ không theo mình hay sao. Ý đồ xấu xa của Cao Lam bị Miêu Thanh My đoán ra, người đàn bà này tức giận, muốn đấu rượu cùng Cao Lam. Cao Lam đương nhiên là đồng ý, nghĩ bụng thi uống rượu thì chẳng phải là tự dâng lên miệng hay sao. Đặt cược 2 triệu, ngoài ra ai thua thì phải gọi người kia là anh Cao hoặc chị Miêu. Món cược này đương nhiên là do Cao Lam tự nêu ra, lúc đó Tào Dục cũng có mặt làm nhân chứng.
Cuối cùng sau một hồi tranh đấu, Cao Lam càng uống càng run, cuối cùng gục hẳn xuống bàn. Nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy, đường đường là đàn ông nhưng Cao Lam lại giở trò vô lại, 2 triệu thì trả đủ không thiếu một xu nhưng nhất định không chịu gọi "chị Miêu". Tên này sau này luôn thoái thác là do mình uống say, chỉ đồng ý trả 2 triệu. Đương nhiên, do việc này mà Cao Lam vô cùng mất mặt, lúc này Tào Dục nhắc lại chuyện này, Cao Lam như bị xát muối vào vết thương, gào lên với Tào Dục:
- Hôm nay anh Quản làm chứng, Cao Lam tôi hôm nay thua mà không gọi anh là anh Tào thì không bằng con chó. Nhưng nếu tôi may mắn thắng được...
Cao Lam nhìn chằm chằm vào Tào Dục.
- Tôi gọi anh là anh Cao, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tào Dục dáng vẻ nghiêm túc.
- Bắt đầu đi hai vị, việc này cũng hấp dẫn lắm, bình thường trò gì cũng chơi rồi, chơi đua xe chơi gái chơi đánh bài, nhưng trò lôi người ra này thì rất thú vị. Đây là trò chơi trí tuệ và quyền lực, so với trò chơi cược gái cược tiền thì cao cấp hơn nhiều, thi cái quan hệ, thi cái năng lượng, ha ha ha...
Quản Phi tâm trạng rất tốt, giơ tay ra cầm, không thấy đùi gà đâu, gào lên với cô gái ở bên cạnh:
- Đùi gà của ông đâu?
- Dạ, vẫn đang nướng, sắp xong rồi.
Cô gái giật bắn mình, thầm nghĩ gã Quản Phi này cũng không biết đã ăn hết bao nhiêu con gà, kiếp trước không biết có phải là con cáo không nữa.
Tào Dục không hề vội vàng, nếu Cao Lam đã tinh tướng để cho mình lôi người ra trước, thì mình cũng phải tinh tướng một chút mới được.
Thưởng thức xong một ly rượu vang, Tào Dục mới cầm điện thoại lên, bấm số, còn cố ý liếc nhìn những người ở trong phòng đang nhìn với anh mắt chăm chú và hiếu kỳ một cái, cười bí hiểm, nói:
- Thư ký Lâm, tôi là Tào Dục, ha ha...
- ồ, là anh Tào à, nghe nói gần đây anh ở Việt Đông phất lắm hả, bao giờ phát tài to thì cho tiểu đệ đi theo với.
Người có tên là Thư ký Lâm cười vang, xem ra quan hệ với Tào Dục cũng không tồi.
- Anh đừng nói vậy, còn nói nữa thì tôi phải kiếm cái lỗ để chui xuống mất.
Tào Dục cười lớn, vẻ mặt vô cùng thoải mái.
Thư ký Lâm là ai?
Những người còn lại đều thầm nghĩ trong lòng.
- Ồ, chúng tôi chỉ có tiền lương, anh xem, lần trước anh về Bắc Kinh, giơ tay ra là 200 nghìn, mà chỉ là một lần tiêu thôi đấy.
Thư ký Lâm cười nói.
- Tiền cỏn con thôi.
Tào Dục mỉm cười nói, đột nhiên chuyển giọng nói:
- Thư ký Lâm, có một việc muốn nhờ anh, không biết có được không?
- Việc gì thế, anh Tào cứ nói.
Thư ký Lâm lập tức đồng ý, xem ra quan hệ của hai người rất thân thiết.
- Là thế này, công ty của tôi có một Phó tổng giám đốc tên là Miêu Thanh My bị Bí thư ủy ban chính trị pháp luật thành phố Ngư Đồng của tỉnh Việt Đông vô cớ bắt giữ....
Tào Dục nói ra đầu đuôi.
- Anh Tào muốn tôi làm gì?
Thư ký Lâm hỏi, không ngờ không từ chối.
- Có thể tìm người nào có trọng lượng một chút gọi điện cho Bí thư thành ủy Ngư Đồng Hà Trấn Nam nói một câu, tay Diệp Phàm này cũng quá ngang ngược, cho dù là muốn xử lý tranh chấp giữa Công ty khoáng sản Dương Điền và chính quyền thành phố thì cũng không được cậy quyền ức hiếp dân thường có đúng không. Quan đại diện cho chính quyền, cái này thư ký Lâm cũng là cán bộ có lẽ hiểu rõ.
Tào Dục nói nghe rất có lý, Quản Phi và những người trong phòng đều thầm gật đầu, dân không không đấu với quan, đó là luật bất thành văn từ xưa tới nay.
- Ừ, vậy anh Tào đợi một lát, để tôi xem xem.
Thư ký Lâm dập điện thoại.
- Thế là xong rồi sao?
Cao Lam không kìm được hỏi.
- Ha ha, anh đợi mà gọi anh Tào đi, ha ha...
Tào Dục dáng vẻ vô cùng tự tin, tuy biết Quản Phi và Cao Lam đều muốn biết Thư ký Lâm là ai, nhưng Tào Dục chỉ cười bí ẩn, tuyệt đối không tiết lộ ra. Trong xã hội này, cần tiết lộ thì tiết lộ, không cần tiết lộ thì tuyệt đối không được tiết lộ ra, để cho kẻ thù, và cả bạn bè cũng không bao giờ nhìn thấu được mình. Không nhìn thấu được mình thì sẽ không dám dễ dạng động chạm đến mình, lúc cần thiết thì chỉ cần mình để lộ ra chút năng lượng là người ta sẽ lại càng tôn trọng mình.
Không lâu sau, Hà Trấn Nam nhận được một cuộc điện thoại, sau khi à ừ một lúc mặt biến sắc, nói với thư ký:
- Lập tức gọi Bí thư Diệp Phàm lại đây, việc này cũng thật là, sao lại truyền tới Bắc Kinh được, thật là phiền phức, không để ai được yên.
Không lâu sau Diệp Phàm chạy tới.
- sao anh lại bắt Phó tổng giám đốc tập đoàn Dương Điền?
Hà Trấn Nam hằm hằm nói, xem ra vô cùng tức giận, không thể kìm nén được nữa. Gần đây, Diệp Phàm, bắt đầu từ việc tượng đồng, đã gây cho ông ta không ít rắc rối, hơn nữa, mức độ càng ngày càng nghiêm trọng.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1225: Trò chơi
9.2/10 từ 43 lượt.