Quan Thuật
Chương 1183: Sự sắp xếp của Khổng gia
- Vậy là không có việc gì nữa rồi, có ba của cô ra mặt, chỉ cần đem tiền trả về chỗ cũ là đi được rồi. Nếu tiền không đủ thì gọi cuộc điện thoại, tôi lại đưa cho. Hơn nữa, ba của Tô Hương Linh cũng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, đường đường là nhân vật số một của tỉnh thành, viện kiểm sát tỉnh chẳng lẽ thực sự ăn tim gấu gan báo hay sao mà phải làm căng lên?
Diệp Phàm thả lỏng, tuy nhiên, mày cũng hơi nhíu lại, cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.
- Vô dụng! Mẹ tôi gần như muốn khóc, ba tôi ngồi ở Bắc Kinh. Mắng và nói là muốn cho các đồng chí bên viện kiểm sát nhốt anh tôi vài ngày rồi nói sau. Bác Tô cũng ra mặt, tuy nhiên, lần này rất kỳ quái, thái độ của kiểm sát trưởng viện kiểm sát tỉnh lạ lắm, trước giờ chưa từng có. Bác Tô nhờ người hỏi thăm tình hình nhưng không ngờ cũng không thu được một chút thông tin nào, hơn nữa, anh tôi và chị Hương Linh bị nhốt ở chỗ nào cũng không rõ lắm.
Kiều Viên Viên lo lắng nói.
- Việc này xem ra là do các vị đại lão Tỉnh ủy ở sau lưng sai khiến làm, xem ra chuyện lần này có chút phiền phứ, không phải nhằm vào anh trai anh thì chính là nhằm vào Tô gia. Nếu là nhằm vào Kiều gia, thì phía Bắc Kinh phỏng chừng còn có người nhúng tay. Nếu là nhằm vào Tô gia, vậy anh của anh chỉ là kẻ bị liên lụy. Chuyện này thật kỳ quái, chẳng lẽ người bên cấp trên không biết được người sau lưng anh trai anh?
Diệp Phàm cảm thấy có chút quỷ dị, việc này rất không tầm thường.
- Anh tôi trước giờ vẫn luôn khiêm tốn, ở tỉnh Nam Phúc chỉ có bác Tô và Trưởng ban Kim biết thân phận thật của anh, những người khác phỏng chừng là không biết rõ.
Ngay ở phòng Đôn đốc Tỉnh ủy thôi, anh tôi còn thường xuyên bị người ta ức hiếp. Ba tôi đối với việc anh tôi không ở lại Bắc Kinh mà cố ý muốn đến Việt Châu công tác đã rất tức giận, vẫn luôn miệng nói không quản chuyện của anh tôi, muốn gì thì anh tôi tự mình đi giải quyết.
Cho nên, đã nhiều năm như vậy, kỳ thật chỉ có Trưởng ban Kim và bác Tô âm thầm chiếu cố anh tôi thôi.
Kiều Viên Viên thở dài.
- Viên Viên, đừng nóng vội, việc này ba của cô không có mặc kệ đâu, có ông ra mặt hẳn là không có nhiều vấn đề lắm.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Anh không rõ đó thôi, tôi hình như nghe bác Tô nói qua, ở Bắc Kinh cũng có chút phức tạp, tình cảnh của ba tôi cũng không tốt, nói là có người luôn nhìn chằm chằm vào ông, ba cũng vừa thượng vị không lâu, nếu có người lấy chuyện của anh tôi ra nói, vậy thì gặp phải đại phiền toái rồi.
Kiều Viên Viên gần như khóc, trong chốc lát còn nói thêm,
- Dù sao thì việc này tôi cũng chỉ là đàn bà phụ nữ nên không có biện pháp, anh tôi dù sao cũng là anh em vợ với anh, anh nghĩ biện pháp thử xem.
- Cái này, ba của cô cũng không có biện pháp, tôi chỉ là một Bí thư Đảng ủy Công an nhỏ nhoi chẳng lẽ có thể quản được viện trưởng viện kiểm sát tỉnh, người ta là quan lớn cấp phó tỉnh, hơn nữa, bác Tô kia đang bị người ta đánh lén, tôi có thể có năng lực gì đi giải quyết việc này.
Thằng nhãi Diệp Phàm này đương nhiên không muốn chen vào, loại tình huống giữa các đại lão Tỉnh ủy vật lộn nhau thì tốt nhất đừng chen chân vào.
Trước mắt việc phá án quan trọng hơn, hơn nữa, Việt Đông là tỉnh lớn, các thế lực ở Bắc Kinh khắp nơi đều có đại biểu ở trong này. Thường thường một ủy viên thường vụ Tỉnh ủy sẽ đại diện cho thế lực của một tập đoàn nào đó, làm không khéo thì bản thân mình sẽ bị gặp hạn, một cái sủi bọt cũng không thấy nữa ấy chứ.
Dù sao thì Kiều gia khẳng định cũng sẽ nghĩ cách, nếu mình xuất đầu ra tay thì có chút ngu dốt. Hơn nữa, thái độ của Kiều Viễn Sơn đối với mình phỏng chừng cũng không ra thế nào cả, bằng không, sao không lên tiếng kêu Kiều Viên Viên dẫn mình đến nhà Kiều gia chơi trong chốc lát.
Còn nữa, ấn tượng của Tô gia đối với Diệp Phàm cũng không tốt mấy, Tô Quốc Hưng tỏ ra vẻ lạnh lùng, cao ngạo ngông cuồng, Tô Thanh Vân tỏ ra vẻ lạnh lùng và xem thường, còn có cả Tô Hương Linh cũng không nhiệt tình cho lắm.
Cho nên, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Diệp Phàm không muốn xen vào, còn thêm một điều nữa, đó chính là Diệp Phàm tự nhận năng lực mình có hạn, căn bản là không có năng lực đi giải quyết việc này.
Viện trưởng viện kiểm sát Tỉnh bản thân là quan lớn cấp Thứ trưởng, người phía sau ông ta chẳng lẽ cấp bậc còn có thể nói là thấp được sao?
Tuy nhiên, bởi vì Kiều Viên Viên biết thân phận của Diệp Phàm ở Tổ đặc nhiệm A, nên hiển nhiên không chịu buông tha, ngay sau đó cô hiển nhiên tỏ ra tức giận, dùng giọng điệu nặng nề hừ nói:
- Hừ! Anh thật sự muốn làm động vật máu lạnh có phải hay không? Thấy chết mà không cứu sao, anh ta dù sao cũng là anh của tôi, anh trai tôi nếu thực sự xảy ra chuyện, tôi... Tôi...
Lắp ba lắp bắp nửa ngày, rốt cục cũng nghẹn ra một câu, nói:
- Tôi mỗi ngày sẽ tìm anh, gây phiền toái cho anh.
- Ôi... để tôi đến tỉnh thành, vậy được chưa, tôi sẽ hết sức cố gắng.
Diệp Phàm hít mội hơi, khó ngăn cản lời mỹ nhân oán trách.
Sau khi dặn dò mọi việc xong đâu đó thì lái xe thẳng đến Việt Châu.
- Ôi, đứa nhỏ này, lớn thế rồi mà bố đây còn phải dọn dẹp mớ bòng bong cho sao.
Thở dài và suy nghĩ, nếu mình ra mặt, Diệp Phàm chưa chắc chịu làm theo, tuy nhiên, cũng có năm phần nắm chắc là hắn sẽ đồng ý gặp mình.
Phần trăm nắm được quá ít, cái Khổng Văn Nhiên muốn chính là phải nắm chắc 100%, bởi chuyện này có liên quan đến tiền đồ của thằng cháu nên ông ta không dám qua loa. Khổng Văn Nhiên nhưng đem mọi hy vọng về Khổng gia đều ký thác trên người thằng cháu này cả.
Ngẫm nghĩ một chút, lại bảo thằng cháu đem lời Diệp Phàm nói lặp lại một lần nữa, để cân nhắc và tìm cơ hội.
Quả nhiên, ông ta tìm được một biện pháp dễ làm, vỗ tay một cái hô:
- Tới rất kịp lúc!
Hoá ra, Phó trưởng ban thường trực ban Quân vụ Bộ tổng tham mưu thiếu tướng Đinh Tam Căn cũng là Phó đoàn trưởng trong đoàn tuần tra của bọn họ, do Khổng Văn Nhiên làm đoàn trưởng.
Mà Đinh Tam Căn mới trở về từ quân khu Việt Châu, giờ phút này chắc cũng về đến nhà khách và chuẩn bị nghỉ ngơi. Diệp Phàm nếu đã dặn dò nói Đinh Tam Căn biết thân phận của hắn, cho thấy hắn cùng Đinh Tam Căn có quan hệ cũng không tệ lắm, lại thêm việc Đinh Tam Căn còn được coi là lãnh đạo của hắn nữa chứ.
Cho nên nếu Đinh Tam Căn đồng ý ra mặt, chuyện tuyệt đối so với mình nói sẽ có phân lượng hơn, hơn nữa thêm vào việc một Trưởng ban ban Tình báo – bộ Tổng tham mưu như mình phối hợp vào thì tám phần sẽ có thể khiến Diệp Phàm hạ cơn tức. Đang lúc muốn gọi điện thoại thì chuông điện thoại lại vang lên, bên trong truyền tới một thanh âm hơi có vẻ khàn khàn, nói:
- Lão Khổng, chuyện của Đông Vọng có chút phiền toái.
- Ông Văn, không phải sớm đã định xong rồi à, có gì mà phiền toái?
Khổng Văn Nhiên trong lòng chấn động, vội vã hỏi.
Lão Văn tên Văn Thụ Đức, là bạn học cũ của Khổng Văn Nhiên, là Thứ trưởng bộ An ninh Quốc gia, trừ Trưởng ban và Phó trưởng ban thường trực ra thì là nhân vật số 3, cũng là bậc lão thành bên bộ an ninh quốc gia.
Ở bộ An ninh Quốc gia công tác về phương diện phân công quản lý, tổ chức nhân sự, quyền bính khá lớn. Hơn nữa, cùng Khổng Văn Nhiên có quan hệ rất thân thiết.
- Cũng không biết vì nguyên nhân gì, vừa rồi Bộ trưởng có gọi điện thoạiđến đây, nói bóng nói gió rằng muốn một lần nữa chọn người ngồi vào vị trí Giám đốc sở An ninh Quốc gia tỉnh Việt Đông.
Văn Thụ Đức nói, trầm ngâm một hồi liền hỏi
- Lão Khổng, xem ra phải dùng uy, phải hoạt động một chút mới được, cơ hội này mà mất đi thì đáng tiếc lắm.
- Bộ trưởng thực không tiết lộ thêm gì sao? Lão Văn, với mối quan hệ của chúng ta ông đừng dấu tôi chuyện gì nha, Đông Vọng cũng giống như con cháu trong nhà, vận mệnh của nó nằm ở trong tay của ông đó.
Khổng Văn Nhiên thực có chút lo lắng.
- Có phải đắc tội với người nào đó rồi không?
Văn Thụ Đức có chút chần chừ, sau khi nói xong liền treo điện thoại. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Chẳng lẽ thật sự do một cuộc điện thoại của Diệp Phàm mà ra, vậy thì cũng quá nghịch thiên rồi. Có thể áp chế được Bộ trưởng bộ An ninh Quốc gia đi thay đổi thì phải có thế lực như thế nào đó mới có thể?" Khổng Văn Nhiên thì thào một câu, trong lòng có chút kinh ngạc, nhìn thằng cháu đang ở một bên có chút khẩn trương liếc mắt một cái, hừ nói,
- Nhìn thấy không, báo ứng lập tức tới rồi đó.
Chú vẫn luôn nói với cháu phải kiềm chế một chút, đừng tưởng rằng mình trẻ tuổi thế đã có thể ngồi trên cao như thế là tài giỏi, có vài người chỉ với một câu nói thôi là có thể khiến cháu mất mũ rồi.
Cháu bây giờ vẫn còn là thay quyền Giám đốc sở, vẫn chưa chính thức là Giám đốc sở, cho dù là lên nhậm chức chính thức rồi thì cũng phải khiêm tốn trong lời ăn tiếng nói. Nhà chúng ta không được bao nhiêu người có thể chống đỡ nỗi đâu.
Với cháu thì chú nói thẳng, ngoại trừ chú với chú Văn ra thì cháu còn có thể tìm được người nào nữa. Họ Diệp kia tuổi mới tý mà đã có thể ngồi lên cái ghế Phó trưởng ban Quân vụ, nếu bên quân ủy không có chỗ dựa vững chắc kiên cố thì có thể thượng vị sao? Cháu đúng là đầu óc con lừa, tức chết được mà.
- Chú, có phải có người nói gì rồi hay không?
Khổng Đông Vọng mấp máy khóe miệng, sắc mặt có chút trắng bệch.
Phải biết rằng, vì vị trí này của ngày hôm nay hắn cũng đã hao hết tâm lực, có một số thứ gần đi đến cảnh đạn hết lương thực chẳng còn mới có hy vọng thấy ánh rạng đông. Ừ, không đến liền thì sẽ có người đưa tay ra che chặn lại. Hơn nữa, đến đối thủ là ai cũng không rõ.
- Chú Văn gọi điện thoại tới, nói là cấp trên cẩn phải chọn người một lần nữa, nến quả thực là thế thí chắc chắn người ta khẳng định là không hài lòng với cháu nên mới làm vậy, cháu nói cháu còn có hi vọng sao?
Rốt cuộc có phải do một cuộc điện thoại của họ Diệp gây ra hay không thì không có biện pháp nào khảo chứng. Tuy nhiên, xem ra cũng có chút liên quan.
Bằng không, việc này cũng quá trùng hợp rồi. Cũng có khả năng là do đối thủ ra tay, tuy nhiên, chú cho rằng họ Diệp có khả năng cao hơn một chút, chuyện tới quá đột ngột, nói đến là đến.
Không cần phải nói nữa, chú lập tức mời Đinh tướng quân, cháu cũng đến nữa, ba người chúng ta đến Shangri-La, mặt khác, cháu khẩn trương bố trí nhân lực toàn lực điều tra về tung tích bản vẽ, nếu có thể tìm được bản vẽ thì có lẽ còn có đường mà chuyển đổi tình hình, bằng không, cháu phải chuẩn bị tâm lý đón nhận chuyện xấu hất đi.
Khổng Văn Nhiên vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Cháu... cháu hiểu, cháu sẽ tìm được bản vẽ.
Khổng Đông Vọng môi run run, lấy điện thoại ra điều động công việc, còn Khổng Văn Nhiên cũng khẩn trương gọi điện thoại cho Đinh Tam Căn.
Đinh Tam Căn cũng không bắt bẽ gì Khổng Văn Nhiên, nói gì thì cũng ở cùng đơn vị là Bộ tổng tham mưu, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy, hơn nữa, người ta tốt xấu gì cũng là Trưởng ban ban Tình báo, cũng không thể vì chuyện như vậy mà đắc tội.
Tuy nhiên, Đinh Tam Căn cũng cực kỳ không muốn ra mặt, sợ sẽ làm cho Diệp Phàm không vui. Vì lai lịch của Diệp Phàm ông ta biết rất rõ, lúc ấy chuyền đưa Diệp Phàm lên chức Phó trưởng ban nghe nói là do Triệu Bảo Cương tự mình dặn dò giàn xếp.
Đinh Tam Căn cũng đã nghiền ngẫm không biết Diệp Phàm có phải là người mà Triệu Bảo Cương xem trọng hay không. Triệu Bảo Cương này có vẻ tôn nghiêm quá lớn, tuy nói hiện tại đã về hưu nhưng vẫn còn ảnh hưởng rất lớn, thế nên Đinh Tam Căn cũng không dám ăn nói ngông cuồng, nói Triệu Bảo Cương vô dụng.
Hơn nữa, càng quỷ dị hơn chính là mới hơn một năm thời gian, quân hàm của một thanh niên như Diệp Phàm đã tăng lên cấp thiếu tướng.
Tuy nói chỉ kém một bậc, nhưng Đinh Tam Căn biết, quân hàm của cả hai căn bản là khác nhau một trời một vực, có biết bao nhiêu người đã ngã xuống ở trước ngưỡng cửa thiếu tướng.
Lấy chính mình ra mà nói, đã bốn mươi mấy rồi mà mới lăn lộn tới cấp thiếu tướng, mà còn bỏ ra cả mạng già mới có được nữa chứ.
Thiếu tướng Diệp Phàm, khẳng định là lập được công lớn nên cấp trên đặc biệt chiếu cố. Về phần lập công lớn gì thì Đinh Tam Căn không rõ lắm.
Đến Việt Châu thì trời cũng đã hoàng hôn.
Diệp Phàm mới đến Shangri-La, Kiều Viên Viên mắt đỏ hoe đã sớm đứng ở cửa chính đi đi lại lại trông mòn con mắt.
Bên cạnh còn có một nam một nữ đứng cùng, tuổi tác so với Kiều Viên Viên thì không chênh lệch lắm, mặt mũi hơi hơi giống nhau, phỏng chừng chắc cũng là người của Kiều gia.
Nam thì mặc quân trang, nữ thì nhìn qua hẳn là nhỏ tuổi hơn Kiều Viên Viên, vẻ mặt còn non nớt, da trắng, nhìn rất thanh tú.
Quan Thuật
Diệp Phàm thả lỏng, tuy nhiên, mày cũng hơi nhíu lại, cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.
- Vô dụng! Mẹ tôi gần như muốn khóc, ba tôi ngồi ở Bắc Kinh. Mắng và nói là muốn cho các đồng chí bên viện kiểm sát nhốt anh tôi vài ngày rồi nói sau. Bác Tô cũng ra mặt, tuy nhiên, lần này rất kỳ quái, thái độ của kiểm sát trưởng viện kiểm sát tỉnh lạ lắm, trước giờ chưa từng có. Bác Tô nhờ người hỏi thăm tình hình nhưng không ngờ cũng không thu được một chút thông tin nào, hơn nữa, anh tôi và chị Hương Linh bị nhốt ở chỗ nào cũng không rõ lắm.
Kiều Viên Viên lo lắng nói.
- Việc này xem ra là do các vị đại lão Tỉnh ủy ở sau lưng sai khiến làm, xem ra chuyện lần này có chút phiền phứ, không phải nhằm vào anh trai anh thì chính là nhằm vào Tô gia. Nếu là nhằm vào Kiều gia, thì phía Bắc Kinh phỏng chừng còn có người nhúng tay. Nếu là nhằm vào Tô gia, vậy anh của anh chỉ là kẻ bị liên lụy. Chuyện này thật kỳ quái, chẳng lẽ người bên cấp trên không biết được người sau lưng anh trai anh?
Diệp Phàm cảm thấy có chút quỷ dị, việc này rất không tầm thường.
- Anh tôi trước giờ vẫn luôn khiêm tốn, ở tỉnh Nam Phúc chỉ có bác Tô và Trưởng ban Kim biết thân phận thật của anh, những người khác phỏng chừng là không biết rõ.
Ngay ở phòng Đôn đốc Tỉnh ủy thôi, anh tôi còn thường xuyên bị người ta ức hiếp. Ba tôi đối với việc anh tôi không ở lại Bắc Kinh mà cố ý muốn đến Việt Châu công tác đã rất tức giận, vẫn luôn miệng nói không quản chuyện của anh tôi, muốn gì thì anh tôi tự mình đi giải quyết.
Cho nên, đã nhiều năm như vậy, kỳ thật chỉ có Trưởng ban Kim và bác Tô âm thầm chiếu cố anh tôi thôi.
Kiều Viên Viên thở dài.
- Viên Viên, đừng nóng vội, việc này ba của cô không có mặc kệ đâu, có ông ra mặt hẳn là không có nhiều vấn đề lắm.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Anh không rõ đó thôi, tôi hình như nghe bác Tô nói qua, ở Bắc Kinh cũng có chút phức tạp, tình cảnh của ba tôi cũng không tốt, nói là có người luôn nhìn chằm chằm vào ông, ba cũng vừa thượng vị không lâu, nếu có người lấy chuyện của anh tôi ra nói, vậy thì gặp phải đại phiền toái rồi.
Kiều Viên Viên gần như khóc, trong chốc lát còn nói thêm,
- Dù sao thì việc này tôi cũng chỉ là đàn bà phụ nữ nên không có biện pháp, anh tôi dù sao cũng là anh em vợ với anh, anh nghĩ biện pháp thử xem.
- Cái này, ba của cô cũng không có biện pháp, tôi chỉ là một Bí thư Đảng ủy Công an nhỏ nhoi chẳng lẽ có thể quản được viện trưởng viện kiểm sát tỉnh, người ta là quan lớn cấp phó tỉnh, hơn nữa, bác Tô kia đang bị người ta đánh lén, tôi có thể có năng lực gì đi giải quyết việc này.
Thằng nhãi Diệp Phàm này đương nhiên không muốn chen vào, loại tình huống giữa các đại lão Tỉnh ủy vật lộn nhau thì tốt nhất đừng chen chân vào.
Trước mắt việc phá án quan trọng hơn, hơn nữa, Việt Đông là tỉnh lớn, các thế lực ở Bắc Kinh khắp nơi đều có đại biểu ở trong này. Thường thường một ủy viên thường vụ Tỉnh ủy sẽ đại diện cho thế lực của một tập đoàn nào đó, làm không khéo thì bản thân mình sẽ bị gặp hạn, một cái sủi bọt cũng không thấy nữa ấy chứ.
Dù sao thì Kiều gia khẳng định cũng sẽ nghĩ cách, nếu mình xuất đầu ra tay thì có chút ngu dốt. Hơn nữa, thái độ của Kiều Viễn Sơn đối với mình phỏng chừng cũng không ra thế nào cả, bằng không, sao không lên tiếng kêu Kiều Viên Viên dẫn mình đến nhà Kiều gia chơi trong chốc lát.
Còn nữa, ấn tượng của Tô gia đối với Diệp Phàm cũng không tốt mấy, Tô Quốc Hưng tỏ ra vẻ lạnh lùng, cao ngạo ngông cuồng, Tô Thanh Vân tỏ ra vẻ lạnh lùng và xem thường, còn có cả Tô Hương Linh cũng không nhiệt tình cho lắm.
Cho nên, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Diệp Phàm không muốn xen vào, còn thêm một điều nữa, đó chính là Diệp Phàm tự nhận năng lực mình có hạn, căn bản là không có năng lực đi giải quyết việc này.
Viện trưởng viện kiểm sát Tỉnh bản thân là quan lớn cấp Thứ trưởng, người phía sau ông ta chẳng lẽ cấp bậc còn có thể nói là thấp được sao?
Tuy nhiên, bởi vì Kiều Viên Viên biết thân phận của Diệp Phàm ở Tổ đặc nhiệm A, nên hiển nhiên không chịu buông tha, ngay sau đó cô hiển nhiên tỏ ra tức giận, dùng giọng điệu nặng nề hừ nói:
- Hừ! Anh thật sự muốn làm động vật máu lạnh có phải hay không? Thấy chết mà không cứu sao, anh ta dù sao cũng là anh của tôi, anh trai tôi nếu thực sự xảy ra chuyện, tôi... Tôi...
Lắp ba lắp bắp nửa ngày, rốt cục cũng nghẹn ra một câu, nói:
- Tôi mỗi ngày sẽ tìm anh, gây phiền toái cho anh.
- Ôi... để tôi đến tỉnh thành, vậy được chưa, tôi sẽ hết sức cố gắng.
Diệp Phàm hít mội hơi, khó ngăn cản lời mỹ nhân oán trách.
Sau khi dặn dò mọi việc xong đâu đó thì lái xe thẳng đến Việt Châu.
- Ôi, đứa nhỏ này, lớn thế rồi mà bố đây còn phải dọn dẹp mớ bòng bong cho sao.
Thở dài và suy nghĩ, nếu mình ra mặt, Diệp Phàm chưa chắc chịu làm theo, tuy nhiên, cũng có năm phần nắm chắc là hắn sẽ đồng ý gặp mình.
Phần trăm nắm được quá ít, cái Khổng Văn Nhiên muốn chính là phải nắm chắc 100%, bởi chuyện này có liên quan đến tiền đồ của thằng cháu nên ông ta không dám qua loa. Khổng Văn Nhiên nhưng đem mọi hy vọng về Khổng gia đều ký thác trên người thằng cháu này cả.
Ngẫm nghĩ một chút, lại bảo thằng cháu đem lời Diệp Phàm nói lặp lại một lần nữa, để cân nhắc và tìm cơ hội.
Quả nhiên, ông ta tìm được một biện pháp dễ làm, vỗ tay một cái hô:
- Tới rất kịp lúc!
Hoá ra, Phó trưởng ban thường trực ban Quân vụ Bộ tổng tham mưu thiếu tướng Đinh Tam Căn cũng là Phó đoàn trưởng trong đoàn tuần tra của bọn họ, do Khổng Văn Nhiên làm đoàn trưởng.
Mà Đinh Tam Căn mới trở về từ quân khu Việt Châu, giờ phút này chắc cũng về đến nhà khách và chuẩn bị nghỉ ngơi. Diệp Phàm nếu đã dặn dò nói Đinh Tam Căn biết thân phận của hắn, cho thấy hắn cùng Đinh Tam Căn có quan hệ cũng không tệ lắm, lại thêm việc Đinh Tam Căn còn được coi là lãnh đạo của hắn nữa chứ.
Cho nên nếu Đinh Tam Căn đồng ý ra mặt, chuyện tuyệt đối so với mình nói sẽ có phân lượng hơn, hơn nữa thêm vào việc một Trưởng ban ban Tình báo – bộ Tổng tham mưu như mình phối hợp vào thì tám phần sẽ có thể khiến Diệp Phàm hạ cơn tức. Đang lúc muốn gọi điện thoại thì chuông điện thoại lại vang lên, bên trong truyền tới một thanh âm hơi có vẻ khàn khàn, nói:
- Lão Khổng, chuyện của Đông Vọng có chút phiền toái.
- Ông Văn, không phải sớm đã định xong rồi à, có gì mà phiền toái?
Khổng Văn Nhiên trong lòng chấn động, vội vã hỏi.
Lão Văn tên Văn Thụ Đức, là bạn học cũ của Khổng Văn Nhiên, là Thứ trưởng bộ An ninh Quốc gia, trừ Trưởng ban và Phó trưởng ban thường trực ra thì là nhân vật số 3, cũng là bậc lão thành bên bộ an ninh quốc gia.
Ở bộ An ninh Quốc gia công tác về phương diện phân công quản lý, tổ chức nhân sự, quyền bính khá lớn. Hơn nữa, cùng Khổng Văn Nhiên có quan hệ rất thân thiết.
- Cũng không biết vì nguyên nhân gì, vừa rồi Bộ trưởng có gọi điện thoạiđến đây, nói bóng nói gió rằng muốn một lần nữa chọn người ngồi vào vị trí Giám đốc sở An ninh Quốc gia tỉnh Việt Đông.
Văn Thụ Đức nói, trầm ngâm một hồi liền hỏi
- Lão Khổng, xem ra phải dùng uy, phải hoạt động một chút mới được, cơ hội này mà mất đi thì đáng tiếc lắm.
- Bộ trưởng thực không tiết lộ thêm gì sao? Lão Văn, với mối quan hệ của chúng ta ông đừng dấu tôi chuyện gì nha, Đông Vọng cũng giống như con cháu trong nhà, vận mệnh của nó nằm ở trong tay của ông đó.
Khổng Văn Nhiên thực có chút lo lắng.
- Có phải đắc tội với người nào đó rồi không?
Văn Thụ Đức có chút chần chừ, sau khi nói xong liền treo điện thoại. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Chẳng lẽ thật sự do một cuộc điện thoại của Diệp Phàm mà ra, vậy thì cũng quá nghịch thiên rồi. Có thể áp chế được Bộ trưởng bộ An ninh Quốc gia đi thay đổi thì phải có thế lực như thế nào đó mới có thể?" Khổng Văn Nhiên thì thào một câu, trong lòng có chút kinh ngạc, nhìn thằng cháu đang ở một bên có chút khẩn trương liếc mắt một cái, hừ nói,
- Nhìn thấy không, báo ứng lập tức tới rồi đó.
Chú vẫn luôn nói với cháu phải kiềm chế một chút, đừng tưởng rằng mình trẻ tuổi thế đã có thể ngồi trên cao như thế là tài giỏi, có vài người chỉ với một câu nói thôi là có thể khiến cháu mất mũ rồi.
Cháu bây giờ vẫn còn là thay quyền Giám đốc sở, vẫn chưa chính thức là Giám đốc sở, cho dù là lên nhậm chức chính thức rồi thì cũng phải khiêm tốn trong lời ăn tiếng nói. Nhà chúng ta không được bao nhiêu người có thể chống đỡ nỗi đâu.
Với cháu thì chú nói thẳng, ngoại trừ chú với chú Văn ra thì cháu còn có thể tìm được người nào nữa. Họ Diệp kia tuổi mới tý mà đã có thể ngồi lên cái ghế Phó trưởng ban Quân vụ, nếu bên quân ủy không có chỗ dựa vững chắc kiên cố thì có thể thượng vị sao? Cháu đúng là đầu óc con lừa, tức chết được mà.
- Chú, có phải có người nói gì rồi hay không?
Khổng Đông Vọng mấp máy khóe miệng, sắc mặt có chút trắng bệch.
Phải biết rằng, vì vị trí này của ngày hôm nay hắn cũng đã hao hết tâm lực, có một số thứ gần đi đến cảnh đạn hết lương thực chẳng còn mới có hy vọng thấy ánh rạng đông. Ừ, không đến liền thì sẽ có người đưa tay ra che chặn lại. Hơn nữa, đến đối thủ là ai cũng không rõ.
- Chú Văn gọi điện thoại tới, nói là cấp trên cẩn phải chọn người một lần nữa, nến quả thực là thế thí chắc chắn người ta khẳng định là không hài lòng với cháu nên mới làm vậy, cháu nói cháu còn có hi vọng sao?
Rốt cuộc có phải do một cuộc điện thoại của họ Diệp gây ra hay không thì không có biện pháp nào khảo chứng. Tuy nhiên, xem ra cũng có chút liên quan.
Bằng không, việc này cũng quá trùng hợp rồi. Cũng có khả năng là do đối thủ ra tay, tuy nhiên, chú cho rằng họ Diệp có khả năng cao hơn một chút, chuyện tới quá đột ngột, nói đến là đến.
Không cần phải nói nữa, chú lập tức mời Đinh tướng quân, cháu cũng đến nữa, ba người chúng ta đến Shangri-La, mặt khác, cháu khẩn trương bố trí nhân lực toàn lực điều tra về tung tích bản vẽ, nếu có thể tìm được bản vẽ thì có lẽ còn có đường mà chuyển đổi tình hình, bằng không, cháu phải chuẩn bị tâm lý đón nhận chuyện xấu hất đi.
Khổng Văn Nhiên vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Cháu... cháu hiểu, cháu sẽ tìm được bản vẽ.
Khổng Đông Vọng môi run run, lấy điện thoại ra điều động công việc, còn Khổng Văn Nhiên cũng khẩn trương gọi điện thoại cho Đinh Tam Căn.
Đinh Tam Căn cũng không bắt bẽ gì Khổng Văn Nhiên, nói gì thì cũng ở cùng đơn vị là Bộ tổng tham mưu, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy, hơn nữa, người ta tốt xấu gì cũng là Trưởng ban ban Tình báo, cũng không thể vì chuyện như vậy mà đắc tội.
Tuy nhiên, Đinh Tam Căn cũng cực kỳ không muốn ra mặt, sợ sẽ làm cho Diệp Phàm không vui. Vì lai lịch của Diệp Phàm ông ta biết rất rõ, lúc ấy chuyền đưa Diệp Phàm lên chức Phó trưởng ban nghe nói là do Triệu Bảo Cương tự mình dặn dò giàn xếp.
Đinh Tam Căn cũng đã nghiền ngẫm không biết Diệp Phàm có phải là người mà Triệu Bảo Cương xem trọng hay không. Triệu Bảo Cương này có vẻ tôn nghiêm quá lớn, tuy nói hiện tại đã về hưu nhưng vẫn còn ảnh hưởng rất lớn, thế nên Đinh Tam Căn cũng không dám ăn nói ngông cuồng, nói Triệu Bảo Cương vô dụng.
Hơn nữa, càng quỷ dị hơn chính là mới hơn một năm thời gian, quân hàm của một thanh niên như Diệp Phàm đã tăng lên cấp thiếu tướng.
Tuy nói chỉ kém một bậc, nhưng Đinh Tam Căn biết, quân hàm của cả hai căn bản là khác nhau một trời một vực, có biết bao nhiêu người đã ngã xuống ở trước ngưỡng cửa thiếu tướng.
Lấy chính mình ra mà nói, đã bốn mươi mấy rồi mà mới lăn lộn tới cấp thiếu tướng, mà còn bỏ ra cả mạng già mới có được nữa chứ.
Thiếu tướng Diệp Phàm, khẳng định là lập được công lớn nên cấp trên đặc biệt chiếu cố. Về phần lập công lớn gì thì Đinh Tam Căn không rõ lắm.
Đến Việt Châu thì trời cũng đã hoàng hôn.
Diệp Phàm mới đến Shangri-La, Kiều Viên Viên mắt đỏ hoe đã sớm đứng ở cửa chính đi đi lại lại trông mòn con mắt.
Bên cạnh còn có một nam một nữ đứng cùng, tuổi tác so với Kiều Viên Viên thì không chênh lệch lắm, mặt mũi hơi hơi giống nhau, phỏng chừng chắc cũng là người của Kiều gia.
Nam thì mặc quân trang, nữ thì nhìn qua hẳn là nhỏ tuổi hơn Kiều Viên Viên, vẻ mặt còn non nớt, da trắng, nhìn rất thanh tú.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1183: Sự sắp xếp của Khổng gia
9.2/10 từ 43 lượt.