Quan Thuật
Chương 1181: Bộ phận Tình báo của bộ Tổng tham mưu
Kỳ thật, Khổng Đông Vọng gọi điện thoại tới chỗ Đinh Tam Căn và đã biết được thân phận của Diệp Phàm là Phó trưởng ban Quân vụ của Bộ tổng tham mưu.
Đương nhiên, quân hàm thiếu tướng như Đinh Tam Căn thì không nói rồi. Sau khi nhìn thấy Diệp Phàm, Khổng Đông Vọng trong thời gian ngắn ngủi nhưng trải qua rất nhiều trạng thái cảm xúc trong lòng, đi từ ngạc nhiên đến chua xót.
Vốn nghĩ đến bản thân mình chỉ với 36 tuổi đã có thể thượng vị ở vị trí Giám đốc sở An ninh Quốc gia của tỉnh lớn Việt Đông đã là người thăng quan với tốc độ khá nhanh rồi.
Không thể tưởng tượng được vị Phó trưởng ban Diệp này hình như so với mình còn thăng nhanh hơn, nhìn qua chỉ hai mươi mấy tuổi thôi, không ngờ lại có thể ngồi đến vị trí này. Phó trưởng ban Quân vụ Bộ tổng tham mưu chí ít là cùng cấp với Giám đốc sở là mình.
Cho nên, đồng chí Khổng Đông Vọng đồng thời ủ men trong lòng và cũng có chút đố kị. Thế là quyết định hạ thế, chèn ép Diệp Phàm.
Dù sao chuyện lần này là hắn đến cầu mình, hơn nữa, bản thân ban Quân vụ của bộ Tổng tham mưu cũng quản không được chuyện của sở an ninh quốc gia bên này. Huống chi, bố mày là quân ủy cũng có người, phân lượng cũng không nhẹ, cho nên, thằng nhãi này nói chuyện đều dùng cách ra mệnh lệnh mà nói.
- Rất xin lỗi Giám đốc sở Khổng, chuyện lục soát tìm bản vẽ chủ yếu do chúng tôi bên này phụ trách, bên an ninh quốc gia chỉ hiệp trợ phối hợp chúng tôi điều tra.
Chuyện lần này là tuyệt mật, tôi không nghĩ sẽ có nhiều đồng chí bên an ninh quốc gia biết việc này. Đương nhiên, các người có thể chia ra thành tổ nhỏ, tổ nhỏ này do tổ trưởng là những chiến sĩ tinh anh dẫn đầu đội điều tra.
Chuyện cụ thể không cần thông báo cho nhân viên công tác bình thường. Gắng gắng thu nhỏ phạm vi biết chuyện của việc này ở mức nhỏ nhất có thể, để tránh mang đến những phiền toái không cần thiết.
Diệp Phàm cũng cảm giác được chuyện gì, trong lòng thấy tức giận, Khổng Đông Vọng cũng cao giá quá đó chứ.
Sớm báo cho biết chuyện lần này là chuyện quốc gia tuyệt mật, cuối cùng thì gã lại chọc vào sở An ninh Quốc gia, vậy không phải sẽ khiến cho mọi người trong sở An ninh Quốc gia đều biết sao. Việc này, tuyệt không cho phép.
- Phó trưởng ban Diệp, các đồng chí bên sở an ninh quốc gia của chúng tôi người nào cũng tinh anh cả, không một ai là kẻ bất tài, đối với chuyện cơ mật quốc gia, cái gọi là tuyệt mật quốc gia, chúng tôi hiểu hơn ngài nhiều.
Khổng Vọng Đông nhìn Diệp Phàm liếc xéo một cái, khí thế tăng vọt, lời nói ra rất không khách khí, hơn nữa, hơi có vẻ âm dương kỳ quặc.
- Khổng Vọng Đông đồng chí, tôi hy vọng ngài có thể hiểu cho chỗ khó xử của chúng tôi, việc này là tuyệt mật, ngài hiểu không?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Không phải đã nói cùng ngài rồi sao? Tuyệt mật, so với ngài chúng tôi hiểu càng rõ, cái gì gọi là tuyệt mật, nực cười, còn cần ngài đến dạy bên an ninh quốc gia chúng tôi sao?
Khổng Vọng Đông đột nhiên lạnh cười ra tiếng.
- Căn cứ của các ngài có một vài quân nhân tuy nói biết quy tắc quân nhân thì phải giữ bí mật, tuy nhiên, khi nói đến tuyệt mật, bên an ninh quốc gia chúng tôi là dân chuyên nghiệp về phương diện công tác này rồi, đương nhiên so với quân nhân bên căn cứ các ngài hiểu rõ hơn nhiều. Đồng chí Diệp Phàm, nếu các ngài không phối hợp công tác với chúng tôi, vậy thứ lỗi cho chúng tôi không thể trợ giúp các ngài rồi.
Tần Viêm Viêm đột nhiên chen miệng vào nói.
Kỳ thật, khi Diệp Phàm đem việc này nói qua cùng Giám đốc sở Khổng, thằng nhãi này lúc ấy có ngẫm nghĩ một chút, sau đột nhiên thay đổi chủ ý.
Cho rằng chuyện bản vẽ bên ngoài của căn cứ Hùng Sơn Ngư Đồng bị mấy lần này có lẽ đối với chính mình mà nói thì là một cơ hội tốt, nếu có thể tìm ra bản vẽ, vậy đó chẳng phải là tạo công lớn rồi sao.
Cho nên, quyết định phải giành cho bằng được quyền chủ động trong chuyện này nắm chắc trong tay mình, chỉ có như vậy, phần công lao lớn mới thuộc về mình, khi thực sự tạo được công lao, thì mình là nhân vật chính.
- Các ngài như vậy là có thái độ gì, an ninh quốc gia chính là an toàn vì quốc gia.
Lúc này, Tiền Sâm ở một bên rốt cuộc không kìm nổi, cãi lại nói.
- Ngài là ai? Lại ở trong phòng hội nghị của sở an ninh quốc gia chúng tôi kêu to hét lớn, không hiểu một chút quy củ nào sao? Nếu còn kêu la thì biến ra ngoài đi, hừ, một chút quy củ cũng không hiểu.
Khổng Đông Vọng đột nhiên hừ nói, chén trà bị đặt xuống bàn một cách nặng nề, tiếng hầm hừ cũng phát ra.
- Mẹ kiếp.
Tiền Sâm rốt cuộc không kìm nổi, bản vẽ vốn bị đánh mất nên trong lòng rất nóng nảy, lại gặp gã Khổng Đông Vọng này như thế nên liền phát hỏa, cho nên, há mồm mà chửi má nó, tuy nhiên, bị Diệp Phàm hừ một tiếng nên nín bặt.
- Như thế này mới đúng, nếu là các ngài yêu cầu chúng tôi trợ giúp, thì phải biết phối hợp công tác chuyên môn với bộ An ninh Quốc gia. Tuy nói là bản vẽ bên ngoài căn cứ, nhưng cũng không thể sơ xuất, nếu thực sự có sơ xuất thì đồng chí phụ trách lãnh đạo căn cứ các ngài gặp phiền toái to rồi.
Khổng Đông Vọng lên giọng nhà quan nói.
- Không cần.
Diệp Phàm khoát tay áo, gọi điện thoại ngay trước mặt Khổng Đông Vọng, nói:
- Tôi là Diệp Phàm, tướng quân, tôi đối với đồng chí Khổng Đông Vọng bên sở An ninh Quốc gia Việt Đông rất thất vọng.
Diệp Phàm nói ba tiếng rất thất vọng rất nặng nề, cứ như đang nhai từng chữ vậy.
- Sao lại thế này?
Trấn Đông Hải nhíu nhíu mày hỏi, khẳng định là đồng chí Khổng Đông Vọng đã chọc tức Diệp Phàm rồi.
- Không có gì, tôi cúp máy đây.
Diệp Phàm treo điện thoại, quét qua mọi người liếc mắt một cái, nhìn Tiền Sâm hừ nói:
- Lập tức điều động một nửa binh lực của căn cứ toàn lực điều tra.
- Vâng.
Tất cả quan quân tới từ căn cứ Hùng Sơn chào theo nghi thức quân đội.
Rầm rầm rầm...
Nhìn phòng họp trống trơn, Khổng Đông Vọng cười lạnh nói:
- Nhìn thấy không, cầu người ta giúp mà còn kiêu ngạo, ngông cuồng như thế, đây là đạo lý gì thế này? Còn ra vẻ thần bí gọi điện thoại, tôi xem câu hắn nói 'rất thất vọng' ấy có làm được cái quái gì không?
- Giám đốc sở, Diệp Phàm hình như là gọi cho một tướng quân nào đó. Việc này, chúng ta có phải có chút phiền phức rồi hay không...
Tần Viêm Viêm sắc mặt có chút khó coi, vừa mới nói đến đây thì Khổng Đông Vọng đã khoát tay áo, thằng nhãi này khá bình tĩnh, hừ nói,
- Không cần để ý đến hắn, xem bọn họ có thể bay lên trời không. Đến lúc đó tìm không thấy bản vẽ, cũng phải đến cầu chúng ta nữa thôi. Đến lúc đó, chơi xỏ như thế nào là chuyện quá dễ dàng. Tuy nhiên, ông cũng bí mật phái người âm thầm điều tra về bản vẽ, mặc kệ thế nào, quốc gia không thể bị tổn thất.
- Đông Vọng, sao lại thế này? Xem sắc mặt hình như rất khó coi?
Khổng Đông Vọng về tới nhà, từ đại sảnh truyền đến một giọng nói.
Người này tên Khổng Văn Nhiên, mặt mũi hơi giống Khổng Đông Vọng, dáng người cũng không sai biệt lắm, chỉ có điều trên mặt có nhiều nếp nhăn hơn.
Người này là Bộ trưởng Bộ tổng tham mưu ban Tình báo, quân hàm thiếu tướng. Là chú út của Khổng Đông Vọng. Vừa khéo lúc Bộ tổng tham mưu đi tuần tra theo lệ, do ông ta dẫn đội đến Việt Đông, cho nên, buổi tối liền ở lại nhà thằng cháu là Khổng Đông Vọng.
Nhị bộ của Bộ tổng tham mưu tục xưng bộ Tổng tham mưu ban Tình báo, nhị bộ có hai trung tâm chức năng. Chức năng đầu tiên là phụ trách thu thập và phân tích tình báo quân sự, chính trị. Kế tiếp là giao lưu đối ngoại về mặt quân sự, đẩy mạnh mối quan hệ về quân sự với nước ngoài.
Ngoài ra còn có ba bộ phận công năng: Một là phái nhân viên tình báo ra nước ngoài với đủ các loại thân phận để yểm trợ sưu tập tình báo quân sự; hai là công khai phát hành các ấn phẩm phân tích tình báo quân sự ở nước ngoài; ba là do cục võ quan phái võ quan đến trú tại các sứ quán ở nước ngoài. Là đơn vị giúp quân ta thu hoạch được tình báo quân sự trọng yếu.
Giống các bộ phận chuyên môn bên dưới Bộ tổng tham mưu có văn phòng và ban Tác chiến, ban Tình báo, ban Xử lý tin tức, ban Huấn luyện, Ban Quân vụ, ban Động viên, ban Binh chủng, ban Chính trị, cục Hàng không quân sự, cục Ngoại vụ, cục quản lý…đủ cả.
Các cơ quan đó trên cơ bản đều cùng cấp, là cấp đơn vị chính quân. Người lãnh đạo phần lớn đều là thiếu tướng.
Đương nhiên, cũng có các lão thành hoặc là kiêm chức, tỷ như ban Quân vụ của bộ Tổng tham mưu Trưởng ban Tạ Kiến, một là với tư cách lão thành, hai là còn kiêm nhiệm chức tổng trưởng trợ lý, cho nên, ông ta nghiễm nhiên nằm ở cấp bậc trung tướng.
Mà Khổng Đông Vọng từ chỗ Đinh Tam Căn đã biết Diệp Phàm nằm trong danh sách Phó trưởng ban bộ Tổng tham mưu ban Quân, nhiều lắm chỉ là cấp Phó quân đoàn trưởng là cùng. Tất nhiên, Khổng Đông Vọng không xem Diệp Phàm ra gì rồi.
- Ha hả, chú, không có việc gì. Bị một kẻ cấp dưới chọc tức giận một chút thôi, quá cuồng vọng.
Khổng Đông Vọng cười nói. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Ơ! Còn có người dám đến chọc cháu, đường đường là sở trưởng của sở An ninh Quốc gia sao, có phải chán sống rồi hay không, ha ha...
Khổng Văn Nhiên trong tay cầm một cây xì gà, cảm thấy việc này quá buồn cười. Cho rằng cháu mình đang nói giỡn.
Đông Vọng hắn giọng, nói,
- Tên nhóc kia thiếu chút nữa là đập lên bàn cháu, nếu không nể ban Quân vụ của bộ Tổng tham mưu thì cháu đã xử hắn tại chỗ rồi, mẹ nó, vát mũi còn chưa sạch mà cũng dám đến sở quốc gia giương oai.
- Ừ, rốt cuộc sao lại thế này, xem ra thực sự có người chọc giận cháu rồi?
Khổng Văn Nhiên lúc này trên mặt hiện ra một tia ngạc nhiên, nhả khói, hỏi.
- Một người tên Diệp Phàm, độ hơn hai mươi tuổi, Phó trưởng ban Quân vụ Bộ tổng tham mưu, kêu chúng cháu hiệp trợ bọn họ điều tra chuyện căn cứ Ngư Đồng...
Khổng Đông Vọng đem sự việc nói lẩm bẩm qua một lần, dù sao chú út là lãnh đạo có quyền uy cao nhất của Bộ tổng tham mưu, việc này không cần sợ ông ta biết.
- Diệp Phàm, Diệp Phàm...
Khổng Văn Nhiên thì thào, đột nhiên mắt nhảy giật liên hồi, vội vã hỏi,
- Cuối cùng hắn bị làm cho tức giận bỏ đi rồi, cháu vừa rồi nói là hắn còn gọi điện thoại cho một tướng quân gì đó có phải hay không, có nghe ra là hắn gọi tên tướng quân gì không?
- Không có?
Khổng Đông Vọng quét qua chú út liếc mắt một cái, cảm thấy chú út có biểu hiện hơi quái lạ, nhưng cũng không để tâm.
- Đông Vọng, cháu có khả năng gây ra chuyện phiền toái rồi.
Khổng Văn Nhiên mặt nhăn mày nhó, là lãnh đạo của ban Tình báo – bộ Tổng tham mưu, đối với chuyện xảy ra giữa Diệp Phàm cùng Cố gia ở Bắc Kinh đương nhiên ông cũng biết. Tuy lúc ấy xử lý chuyện đó không đề cập đến cái tên Diệp Phàm.
Nhưng Khổng Văn Nhiên là ai, người ta là chuyên gia tình báo, chuyện đại sự đại loại thế này tuyệt thoát không khỏi tầm mắt ông ta.
Đến Cố gia là dân tai to mặt lớn trong quân giới mà gặp phải tên nhóc này cũng phải gặp xui xẻo lớn, thằng cháu nhà mình thật không hiểu biết chuyện nặng nhẹ.
Tuy nói chuyện Cố gia bị rơi đài cũng không phải do Diệp Phàm đẩy ngã, Diệp Phàm chỉ là một mồi lửa, là do các thế lực đứng phía sau bức màn ở Bắc Kinh đưa tay đẩy mà tạo thành.
Nhưng Diệp Phàm có thể thoát thân ra khỏi việc này mà một chút mất mát cũng không, cho thấy phía sau lưng Diệp Phàm có chỗ dựa vững chắc trong quân giới, ít nhất thì thế lực không thua kém Cố gia.
Huống chi, Cố Thiên Long đường đường là uỷ viên quân ủy, Tư lệnh viên của quân khu Liêu Thẩm cũng phải ngậm bồ hòn, không ngờ có thể nhịn được, nghe nói đến tường nhà ông ta cũng bị Diệp Phàm đá sập ba bốn mét, sức của đôi bàn chân của tên nhóc này thật kinh người.
Vừa nghĩ tới đó, Khổng Văn Nhiên đương nhiên ngồi không yên.
- Có gì phiền toái, một Phó trưởng ban nhỏ nhoi, nhiều lắm là quân đoàn trưởng cấp Phó là cùng, không chừng vẫn chỉ là cấp sư thôi, tuổi còn trẻ như vậy.
Khổng Đông Vọng vẫn không cảm giác được gì. Cảm thấy chú út có chút chuyện nhỏ mà cũng xé ra cho to.
- Đông Vọng, cháu nghiêm túc đi, chuyện lần này cháu thực gặp phiền toái rồi. Không cần phải nói, gã Diệp Phàm kia hiện tại ở địa phương nào, nói mau.
Khổng Văn Nhiên vẻ mặt rất ngưng trọng nhìn chằm chằm thằng cháu, hỏi.
- Ở khách sạn Shangri-La, thật biết hưởng thụ, đi tra án còn mà ở nơi xa hoa như thế.
Khổng Đông Vọng bất mãn hừ nói.
- Lập tức dẫn theo trưởng phòng Tần mà cháu vừa nhắc tới khách sạn Shangri-La, bên này, điều động binh lính cường tướng bí mật điều tra về bản vẽ, toàn lực phối hợp với các đồng chí căn cứ Hùng Sơn điều tra bản vẽ. Cháu khi đến khách sạn Shangri-La cần chú ý thái độ, phải thành khẩn, chịu chút lỗi với Phó trưởng ban Diệp. Bên An ninh quốc gia phải do cháu tự mình dẫn đội, nhớ kỹ, thái độ phải thành khẩn, là hiệp trợ bọn họ chứ mình không phải là người chủ đạo, nghe có hiểu được không?
Khổng Văn Nhiên gần như trút cạn lời cần nói căn dặn.
Quan Thuật
Đương nhiên, quân hàm thiếu tướng như Đinh Tam Căn thì không nói rồi. Sau khi nhìn thấy Diệp Phàm, Khổng Đông Vọng trong thời gian ngắn ngủi nhưng trải qua rất nhiều trạng thái cảm xúc trong lòng, đi từ ngạc nhiên đến chua xót.
Vốn nghĩ đến bản thân mình chỉ với 36 tuổi đã có thể thượng vị ở vị trí Giám đốc sở An ninh Quốc gia của tỉnh lớn Việt Đông đã là người thăng quan với tốc độ khá nhanh rồi.
Không thể tưởng tượng được vị Phó trưởng ban Diệp này hình như so với mình còn thăng nhanh hơn, nhìn qua chỉ hai mươi mấy tuổi thôi, không ngờ lại có thể ngồi đến vị trí này. Phó trưởng ban Quân vụ Bộ tổng tham mưu chí ít là cùng cấp với Giám đốc sở là mình.
Cho nên, đồng chí Khổng Đông Vọng đồng thời ủ men trong lòng và cũng có chút đố kị. Thế là quyết định hạ thế, chèn ép Diệp Phàm.
Dù sao chuyện lần này là hắn đến cầu mình, hơn nữa, bản thân ban Quân vụ của bộ Tổng tham mưu cũng quản không được chuyện của sở an ninh quốc gia bên này. Huống chi, bố mày là quân ủy cũng có người, phân lượng cũng không nhẹ, cho nên, thằng nhãi này nói chuyện đều dùng cách ra mệnh lệnh mà nói.
- Rất xin lỗi Giám đốc sở Khổng, chuyện lục soát tìm bản vẽ chủ yếu do chúng tôi bên này phụ trách, bên an ninh quốc gia chỉ hiệp trợ phối hợp chúng tôi điều tra.
Chuyện lần này là tuyệt mật, tôi không nghĩ sẽ có nhiều đồng chí bên an ninh quốc gia biết việc này. Đương nhiên, các người có thể chia ra thành tổ nhỏ, tổ nhỏ này do tổ trưởng là những chiến sĩ tinh anh dẫn đầu đội điều tra.
Chuyện cụ thể không cần thông báo cho nhân viên công tác bình thường. Gắng gắng thu nhỏ phạm vi biết chuyện của việc này ở mức nhỏ nhất có thể, để tránh mang đến những phiền toái không cần thiết.
Diệp Phàm cũng cảm giác được chuyện gì, trong lòng thấy tức giận, Khổng Đông Vọng cũng cao giá quá đó chứ.
Sớm báo cho biết chuyện lần này là chuyện quốc gia tuyệt mật, cuối cùng thì gã lại chọc vào sở An ninh Quốc gia, vậy không phải sẽ khiến cho mọi người trong sở An ninh Quốc gia đều biết sao. Việc này, tuyệt không cho phép.
- Phó trưởng ban Diệp, các đồng chí bên sở an ninh quốc gia của chúng tôi người nào cũng tinh anh cả, không một ai là kẻ bất tài, đối với chuyện cơ mật quốc gia, cái gọi là tuyệt mật quốc gia, chúng tôi hiểu hơn ngài nhiều.
Khổng Vọng Đông nhìn Diệp Phàm liếc xéo một cái, khí thế tăng vọt, lời nói ra rất không khách khí, hơn nữa, hơi có vẻ âm dương kỳ quặc.
- Khổng Vọng Đông đồng chí, tôi hy vọng ngài có thể hiểu cho chỗ khó xử của chúng tôi, việc này là tuyệt mật, ngài hiểu không?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Không phải đã nói cùng ngài rồi sao? Tuyệt mật, so với ngài chúng tôi hiểu càng rõ, cái gì gọi là tuyệt mật, nực cười, còn cần ngài đến dạy bên an ninh quốc gia chúng tôi sao?
Khổng Vọng Đông đột nhiên lạnh cười ra tiếng.
- Căn cứ của các ngài có một vài quân nhân tuy nói biết quy tắc quân nhân thì phải giữ bí mật, tuy nhiên, khi nói đến tuyệt mật, bên an ninh quốc gia chúng tôi là dân chuyên nghiệp về phương diện công tác này rồi, đương nhiên so với quân nhân bên căn cứ các ngài hiểu rõ hơn nhiều. Đồng chí Diệp Phàm, nếu các ngài không phối hợp công tác với chúng tôi, vậy thứ lỗi cho chúng tôi không thể trợ giúp các ngài rồi.
Tần Viêm Viêm đột nhiên chen miệng vào nói.
Kỳ thật, khi Diệp Phàm đem việc này nói qua cùng Giám đốc sở Khổng, thằng nhãi này lúc ấy có ngẫm nghĩ một chút, sau đột nhiên thay đổi chủ ý.
Cho rằng chuyện bản vẽ bên ngoài của căn cứ Hùng Sơn Ngư Đồng bị mấy lần này có lẽ đối với chính mình mà nói thì là một cơ hội tốt, nếu có thể tìm ra bản vẽ, vậy đó chẳng phải là tạo công lớn rồi sao.
Cho nên, quyết định phải giành cho bằng được quyền chủ động trong chuyện này nắm chắc trong tay mình, chỉ có như vậy, phần công lao lớn mới thuộc về mình, khi thực sự tạo được công lao, thì mình là nhân vật chính.
- Các ngài như vậy là có thái độ gì, an ninh quốc gia chính là an toàn vì quốc gia.
Lúc này, Tiền Sâm ở một bên rốt cuộc không kìm nổi, cãi lại nói.
- Ngài là ai? Lại ở trong phòng hội nghị của sở an ninh quốc gia chúng tôi kêu to hét lớn, không hiểu một chút quy củ nào sao? Nếu còn kêu la thì biến ra ngoài đi, hừ, một chút quy củ cũng không hiểu.
Khổng Đông Vọng đột nhiên hừ nói, chén trà bị đặt xuống bàn một cách nặng nề, tiếng hầm hừ cũng phát ra.
- Mẹ kiếp.
Tiền Sâm rốt cuộc không kìm nổi, bản vẽ vốn bị đánh mất nên trong lòng rất nóng nảy, lại gặp gã Khổng Đông Vọng này như thế nên liền phát hỏa, cho nên, há mồm mà chửi má nó, tuy nhiên, bị Diệp Phàm hừ một tiếng nên nín bặt.
- Như thế này mới đúng, nếu là các ngài yêu cầu chúng tôi trợ giúp, thì phải biết phối hợp công tác chuyên môn với bộ An ninh Quốc gia. Tuy nói là bản vẽ bên ngoài căn cứ, nhưng cũng không thể sơ xuất, nếu thực sự có sơ xuất thì đồng chí phụ trách lãnh đạo căn cứ các ngài gặp phiền toái to rồi.
Khổng Đông Vọng lên giọng nhà quan nói.
- Không cần.
Diệp Phàm khoát tay áo, gọi điện thoại ngay trước mặt Khổng Đông Vọng, nói:
- Tôi là Diệp Phàm, tướng quân, tôi đối với đồng chí Khổng Đông Vọng bên sở An ninh Quốc gia Việt Đông rất thất vọng.
Diệp Phàm nói ba tiếng rất thất vọng rất nặng nề, cứ như đang nhai từng chữ vậy.
- Sao lại thế này?
Trấn Đông Hải nhíu nhíu mày hỏi, khẳng định là đồng chí Khổng Đông Vọng đã chọc tức Diệp Phàm rồi.
- Không có gì, tôi cúp máy đây.
Diệp Phàm treo điện thoại, quét qua mọi người liếc mắt một cái, nhìn Tiền Sâm hừ nói:
- Lập tức điều động một nửa binh lực của căn cứ toàn lực điều tra.
- Vâng.
Tất cả quan quân tới từ căn cứ Hùng Sơn chào theo nghi thức quân đội.
Rầm rầm rầm...
Nhìn phòng họp trống trơn, Khổng Đông Vọng cười lạnh nói:
- Nhìn thấy không, cầu người ta giúp mà còn kiêu ngạo, ngông cuồng như thế, đây là đạo lý gì thế này? Còn ra vẻ thần bí gọi điện thoại, tôi xem câu hắn nói 'rất thất vọng' ấy có làm được cái quái gì không?
- Giám đốc sở, Diệp Phàm hình như là gọi cho một tướng quân nào đó. Việc này, chúng ta có phải có chút phiền phức rồi hay không...
Tần Viêm Viêm sắc mặt có chút khó coi, vừa mới nói đến đây thì Khổng Đông Vọng đã khoát tay áo, thằng nhãi này khá bình tĩnh, hừ nói,
- Không cần để ý đến hắn, xem bọn họ có thể bay lên trời không. Đến lúc đó tìm không thấy bản vẽ, cũng phải đến cầu chúng ta nữa thôi. Đến lúc đó, chơi xỏ như thế nào là chuyện quá dễ dàng. Tuy nhiên, ông cũng bí mật phái người âm thầm điều tra về bản vẽ, mặc kệ thế nào, quốc gia không thể bị tổn thất.
- Đông Vọng, sao lại thế này? Xem sắc mặt hình như rất khó coi?
Khổng Đông Vọng về tới nhà, từ đại sảnh truyền đến một giọng nói.
Người này tên Khổng Văn Nhiên, mặt mũi hơi giống Khổng Đông Vọng, dáng người cũng không sai biệt lắm, chỉ có điều trên mặt có nhiều nếp nhăn hơn.
Người này là Bộ trưởng Bộ tổng tham mưu ban Tình báo, quân hàm thiếu tướng. Là chú út của Khổng Đông Vọng. Vừa khéo lúc Bộ tổng tham mưu đi tuần tra theo lệ, do ông ta dẫn đội đến Việt Đông, cho nên, buổi tối liền ở lại nhà thằng cháu là Khổng Đông Vọng.
Nhị bộ của Bộ tổng tham mưu tục xưng bộ Tổng tham mưu ban Tình báo, nhị bộ có hai trung tâm chức năng. Chức năng đầu tiên là phụ trách thu thập và phân tích tình báo quân sự, chính trị. Kế tiếp là giao lưu đối ngoại về mặt quân sự, đẩy mạnh mối quan hệ về quân sự với nước ngoài.
Ngoài ra còn có ba bộ phận công năng: Một là phái nhân viên tình báo ra nước ngoài với đủ các loại thân phận để yểm trợ sưu tập tình báo quân sự; hai là công khai phát hành các ấn phẩm phân tích tình báo quân sự ở nước ngoài; ba là do cục võ quan phái võ quan đến trú tại các sứ quán ở nước ngoài. Là đơn vị giúp quân ta thu hoạch được tình báo quân sự trọng yếu.
Giống các bộ phận chuyên môn bên dưới Bộ tổng tham mưu có văn phòng và ban Tác chiến, ban Tình báo, ban Xử lý tin tức, ban Huấn luyện, Ban Quân vụ, ban Động viên, ban Binh chủng, ban Chính trị, cục Hàng không quân sự, cục Ngoại vụ, cục quản lý…đủ cả.
Các cơ quan đó trên cơ bản đều cùng cấp, là cấp đơn vị chính quân. Người lãnh đạo phần lớn đều là thiếu tướng.
Đương nhiên, cũng có các lão thành hoặc là kiêm chức, tỷ như ban Quân vụ của bộ Tổng tham mưu Trưởng ban Tạ Kiến, một là với tư cách lão thành, hai là còn kiêm nhiệm chức tổng trưởng trợ lý, cho nên, ông ta nghiễm nhiên nằm ở cấp bậc trung tướng.
Mà Khổng Đông Vọng từ chỗ Đinh Tam Căn đã biết Diệp Phàm nằm trong danh sách Phó trưởng ban bộ Tổng tham mưu ban Quân, nhiều lắm chỉ là cấp Phó quân đoàn trưởng là cùng. Tất nhiên, Khổng Đông Vọng không xem Diệp Phàm ra gì rồi.
- Ha hả, chú, không có việc gì. Bị một kẻ cấp dưới chọc tức giận một chút thôi, quá cuồng vọng.
Khổng Đông Vọng cười nói. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Ơ! Còn có người dám đến chọc cháu, đường đường là sở trưởng của sở An ninh Quốc gia sao, có phải chán sống rồi hay không, ha ha...
Khổng Văn Nhiên trong tay cầm một cây xì gà, cảm thấy việc này quá buồn cười. Cho rằng cháu mình đang nói giỡn.
Đông Vọng hắn giọng, nói,
- Tên nhóc kia thiếu chút nữa là đập lên bàn cháu, nếu không nể ban Quân vụ của bộ Tổng tham mưu thì cháu đã xử hắn tại chỗ rồi, mẹ nó, vát mũi còn chưa sạch mà cũng dám đến sở quốc gia giương oai.
- Ừ, rốt cuộc sao lại thế này, xem ra thực sự có người chọc giận cháu rồi?
Khổng Văn Nhiên lúc này trên mặt hiện ra một tia ngạc nhiên, nhả khói, hỏi.
- Một người tên Diệp Phàm, độ hơn hai mươi tuổi, Phó trưởng ban Quân vụ Bộ tổng tham mưu, kêu chúng cháu hiệp trợ bọn họ điều tra chuyện căn cứ Ngư Đồng...
Khổng Đông Vọng đem sự việc nói lẩm bẩm qua một lần, dù sao chú út là lãnh đạo có quyền uy cao nhất của Bộ tổng tham mưu, việc này không cần sợ ông ta biết.
- Diệp Phàm, Diệp Phàm...
Khổng Văn Nhiên thì thào, đột nhiên mắt nhảy giật liên hồi, vội vã hỏi,
- Cuối cùng hắn bị làm cho tức giận bỏ đi rồi, cháu vừa rồi nói là hắn còn gọi điện thoại cho một tướng quân gì đó có phải hay không, có nghe ra là hắn gọi tên tướng quân gì không?
- Không có?
Khổng Đông Vọng quét qua chú út liếc mắt một cái, cảm thấy chú út có biểu hiện hơi quái lạ, nhưng cũng không để tâm.
- Đông Vọng, cháu có khả năng gây ra chuyện phiền toái rồi.
Khổng Văn Nhiên mặt nhăn mày nhó, là lãnh đạo của ban Tình báo – bộ Tổng tham mưu, đối với chuyện xảy ra giữa Diệp Phàm cùng Cố gia ở Bắc Kinh đương nhiên ông cũng biết. Tuy lúc ấy xử lý chuyện đó không đề cập đến cái tên Diệp Phàm.
Nhưng Khổng Văn Nhiên là ai, người ta là chuyên gia tình báo, chuyện đại sự đại loại thế này tuyệt thoát không khỏi tầm mắt ông ta.
Đến Cố gia là dân tai to mặt lớn trong quân giới mà gặp phải tên nhóc này cũng phải gặp xui xẻo lớn, thằng cháu nhà mình thật không hiểu biết chuyện nặng nhẹ.
Tuy nói chuyện Cố gia bị rơi đài cũng không phải do Diệp Phàm đẩy ngã, Diệp Phàm chỉ là một mồi lửa, là do các thế lực đứng phía sau bức màn ở Bắc Kinh đưa tay đẩy mà tạo thành.
Nhưng Diệp Phàm có thể thoát thân ra khỏi việc này mà một chút mất mát cũng không, cho thấy phía sau lưng Diệp Phàm có chỗ dựa vững chắc trong quân giới, ít nhất thì thế lực không thua kém Cố gia.
Huống chi, Cố Thiên Long đường đường là uỷ viên quân ủy, Tư lệnh viên của quân khu Liêu Thẩm cũng phải ngậm bồ hòn, không ngờ có thể nhịn được, nghe nói đến tường nhà ông ta cũng bị Diệp Phàm đá sập ba bốn mét, sức của đôi bàn chân của tên nhóc này thật kinh người.
Vừa nghĩ tới đó, Khổng Văn Nhiên đương nhiên ngồi không yên.
- Có gì phiền toái, một Phó trưởng ban nhỏ nhoi, nhiều lắm là quân đoàn trưởng cấp Phó là cùng, không chừng vẫn chỉ là cấp sư thôi, tuổi còn trẻ như vậy.
Khổng Đông Vọng vẫn không cảm giác được gì. Cảm thấy chú út có chút chuyện nhỏ mà cũng xé ra cho to.
- Đông Vọng, cháu nghiêm túc đi, chuyện lần này cháu thực gặp phiền toái rồi. Không cần phải nói, gã Diệp Phàm kia hiện tại ở địa phương nào, nói mau.
Khổng Văn Nhiên vẻ mặt rất ngưng trọng nhìn chằm chằm thằng cháu, hỏi.
- Ở khách sạn Shangri-La, thật biết hưởng thụ, đi tra án còn mà ở nơi xa hoa như thế.
Khổng Đông Vọng bất mãn hừ nói.
- Lập tức dẫn theo trưởng phòng Tần mà cháu vừa nhắc tới khách sạn Shangri-La, bên này, điều động binh lính cường tướng bí mật điều tra về bản vẽ, toàn lực phối hợp với các đồng chí căn cứ Hùng Sơn điều tra bản vẽ. Cháu khi đến khách sạn Shangri-La cần chú ý thái độ, phải thành khẩn, chịu chút lỗi với Phó trưởng ban Diệp. Bên An ninh quốc gia phải do cháu tự mình dẫn đội, nhớ kỹ, thái độ phải thành khẩn, là hiệp trợ bọn họ chứ mình không phải là người chủ đạo, nghe có hiểu được không?
Khổng Văn Nhiên gần như trút cạn lời cần nói căn dặn.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1181: Bộ phận Tình báo của bộ Tổng tham mưu
9.2/10 từ 43 lượt.