Quan Thuật
Chương 1156: Quân đoàn trưởng Lỗ
Lang Phá Thiên nghe xong cũng nhíu mày, nói:
- Lữ đoàn quân hỗn hợp lục hải quân là đơn vị cấp Phó Sư, hơn nữa là binh chủng mới, có lẽ là đơn vị bộ đội hàng đầu của Tập đoàn quân số 5, thậm chí là cả Quân khu Lam Kinh. Việc lựa chọn Lữ đoàn trưởng của lữ đoàn này rất quan trọng, trung ương xưa nay kiểm soát rất chặt chẽ việc bổ nhiệm đề bạt trong quân đội, bởi dù sao cũng liên quan tới cũng liên quan tới an ninh quốc phòng của đất nước, bất cứ người nào cầm quyền cũng không thể làm qua loa được, phải nắm chặt quân đội trong tay. Theo như quy định, việc đề bạt quân hàm đại tá trở lên, hoặc chỉ huy cấp Phó Sư trở lên phải do Chủ tịch ủy ban quân sự Trung ương ký quyết định mới được.
- Ý cậu là muốn đưa Mai Công Lượng lên ghế Lữ đoàn trưởng lữ đoàn quân hỗn hợp là rất khó khăn, còn phải được Chủ tịch Ủy ban quân sự Trung ương ký quyết định mới được sao?
Diệp Phàm trong lòng có chút thất vọng, không ngờ việc bổ nhiệm một cán bộ cấp Phó Sư đoàn trưởng lại khó như vậy, so với việc bổ nhiệm bên chính quyền thì khó khăn hơn nhiều.
- Ừ, bên chính quyền thì Phó sư đoàn trưởng cũng chỉ tương đương với Bí thư huyện ủy một huyện, hoặc Phó chủ tịch một thành phố, còn không bằng chức Thường vụ thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật của anh hiện nay. Với chức vụ thế này, chỉ cần thường vụ thành ủy hoặc thường vụ địa khu thông qua, báo cáo lên Ban tổ chức tỉnh ủy là xong. Đương nhiên, Phó chủ tịch thành phố là cấp Phó giám đốc sở rồi, việc bổ nhiệm cũng khác rất nhiều so với Bí thư huyện ủy một huyện, nếu là cán bộ cấp Phó giám đốc Sở mà còn trong thường vụ nữa thì có lẽ còn phải đưa ra thường vụ tỉnh ủy thảo luận một chút. Nhưng quân đội thì khác, cán bộ cấp bậc như vậy phải đưa ra thảo luận ở Quân ủy trung ương. Đương nhiên, về danh nghĩa thì do Chủ tịch Ủy ban quân sự trung ương bổ nhiệm, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Chủ tịch Ủy ban quân sự trung ương ở nước ta còn kiêm cả chức Chủ tịch nước, ông ấy làm sao rảnh rỗi lo bao nhiêu việc như vậy, chẳng qua là ký quyết định bổ nhiệm mà thôi. Có lẽ Sư đoàn trưởng, Lữ đoàn trưởng được bổ nhiệm mặt mũi thế nào ông ấy cũng còn không biết nữa. Những công việc cụ thể này đều do lãnh đạo Quân khu giới thiệu, Quân ủy phê chuẩn, chủ tịch ký quyết định là xong. Còn những vị trí trọng yếu như Quân đoàn trưởng tập đoàn quân, Tư lệnh quân khu, Tổng tham mưu trưởng, Bộ trưởng quốc phòng… thì Chủ tịch sẽ thận trọng hơn nhiều. Không chỉ Chủ tịch chú ý mà các tập đoàn chính trị cũng đều rất chú ý, những vị trí này phải được chín vị trong thường vụ Bộ chính trị thông qua mới được. Đây cũng chính là nơi phân chia tranh chấp giữa các tập đoàn chính trị ở nước ta. Mai Công Lượng muốn ngồi lên ghế Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn quân hỗn hợp, lãnh đạo trực tiếp của hắn ta, tức là Quân đoàn trưởng tập đoàn quân số 5 thành phố Phố Hải Lỗ Thọ Thiên rất quan trọng. Tiếp đó là ý kiến của Tư lệnh quân khu Lam Kinh sẽ có tính chất quyết định, bởi Lữ đoàn quân hỗn hợp do Quân khu Lam Kinh xây dựng, chỉ cần Tư lệnh quân khu gật đầu thì trên Quân ủy thường cũng sẽ gật đầu. Dù sao đi nữa thì Tư lệnh quân khu cũng là ủy viên quân ủy, quan lớn hùng cứ một phương, cả nước tổng cộng cả Tổng tham mưu trưởng, Tổng cục trưởng Tổng cục hậu cần, Ủy viên quân ủy cũng không quá 40 người.
Lang Phá Thiên suốt ngày đi theo sau các lãnh đạo cao cấp, về mặt trình tự này hiểu rất rõ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Đúng là phiền phức thật.
Diệp Phàm không khỏi cảm thán, nhìn Lang Phá Thiên một cái, hỏi:
- Phá Thiên, cậu có quen Lỗ Thọ Thiên không?
- Có gặp rồi, nhưng không quen.
Lang Phá Thiên lắc đầu.
- Tư lệnh quân khu Lam Kinh là ai?
- Trần Khải Việt.
Trương Hùng buột miệng nói, nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói tiếp:
- Người này là cán bộ lão thành kỳ cựu, nghe nói rất nghiêm túc, hoàn toàn vì quốc gia. Hơn nữa lại không có khuynh hướng chính trị rõ rệt gì, khá độc lập, chỉ cần là việc có lợi cho đất nước thì ông ta sẽ làm. Đương nhiên, người này rất chính trực, cũng được giới quân sự rất kính trọng. Năm nay đã 60 rồi nhưng vẫn còn rất mạnh khỏe minh mẫn, nghe nói năm ngoái còn xuống tận cơ sở thi thố với quan quân ở dưới, không hề thua đám trai trẻ. Mười phát đạn thì tám phát bắn được 8,5 điểm, rất ghê gớm. Bố ông ấy là Đại tướng Trần Thiếu Lâm, một trong những khai quốc đại tướng nổi tiếng, bối cảnh gia đình cũng rất hùng hậu.
Trương Hùng có chút khâm phục nói.
- Trương Hùng, anh nói Trần Khải Việt là người chính trực vô tư nhưng có lẽ cũng chỉ là về mặt lập trường lớn thôi, còn nhưng việc nhỏ thì chắc cũng không đến nỗi là người cố chấp phải không, dù sao cũng là con người, cũng có thất tình lục dục chứ?
Lang Phá Thiên chậm rãi nói, căn bản không tin lời của Trương Hùng. Một người rất khó có thể thực sự đạt được hai chữ "vô tư", nếu có thì cũng chỉ là tương đối mà thôi.
- Việc này có chức khó khăn, Lỗ Thọ Thiên thì có lẽ còn thuyết phục được, nhưng Trần Khải Việt thì khó lắm. Người ta gia cảnh hoành tráng, con cháu của khai quốc công thần, lại là Tư lệnh quân khu, Ủy viên quân ủy trung ương, lập trường cứng rắn, sức ảnh hưởng trong giới quân sự trong nước rất lớn, phải làm cách nào mới được chứ?
Diệp Phàm nhíu mày, trong lòng có chút bực bội. Món nợ với Mai Phán Nhi nhất định phải trả, hơn nữa sau này còn cần sự trợ giúp tích cực của chị ta về mặt truyền thông, quan hệ này chưa nói đến quan hệ nam nữ, chỉ cần tính quan hệ lợi ích thì cũng không thể để mất được.
- Đại ca, phải chăng anh đã hạ quyết tâm phải giúp Mai Công Lượng chuyến này?
Lang Phá Thiên nghiêm túc hỏi.
- Ừ, không nói đến những cái khác, công ty truyền thông Giang Nam sẽ giúp tôi rất nhiều về sự nghiệp, tôi không thể để mất quan hệ này được.
Diệp Phàm gật đầu.
- Nói cũng phải.
Trương Hùng gật đầu, rồi lại nói:
- Ngành truyền thông dường như không có ảnh hưởng gì đến việc thăng tiến của quan chức, nhưng thực ra không phải vậy. Nhiều lúc phải dựa vào truyền thông để tạo thế cho việc thăng tiến. Đối với một quan chức, truyền thông như một đôi cánh, giúp con đường thêm rộng mở. Xã hội càng phát triển thì thông tin ngày càng quan trọng.
- Ruồi muỗi không đậu vào quả trứng không có vết nứt, chỉ cần có vết nứt thì sẽ có cách.
Lang Phá Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói, giơ tay gõ nhẹ vào chiếc chén trên mặt bàn, phát ra tiếng kêu leng keng như sắp vỡ đến nơi.
- Không sai, giống như quả trứng không có vết nứt nào, chúng ta có thể ra sức làm cho nó có vết nứt, lúc đó ruồi muỗi có thể chui vào được.
Trương Hùng cười nói, đem Diệp Phàm ví với con ruồi.
- Việc này phải phiền chú Trương rồi, ha ha.
Diệp Phàm cười nói, đem con ruồi vứt lại cho Trương Hùng, khiến hắn không ngừng lườm lườm.
- Thôi vậy, tôi hiểu, lập tức đi sắp xếp.
Trương Hùng đi ra ngoài sắp xếp. Trương Hùng là lãnh đạo Tổ đặc nhiệm số 6, Tổ phản gián, nhưng công việc trên danh nghĩa của anh ta là Cục trưởng Cục phản gián Bộ an ninh quốc gia, cho nên có rất nhiều biện pháp có thể áp dụng, hơn nữa, đều là bí mật. Đương nhiên, Trương Hùng cũng không ngốc đến mức trực tiếp đi điều tra Trần Khải Việt, việc này không thể làm lộ liễu được, chỉ có thể bí mật làm. Nếu để Trần Khải Việt biết thì có lẽ ngay cả sếp Trấn cũng không thể đỡ nổi cho Trương Hùng, bởi Trần Khải Việt quá quan trọng, không phải ai cũng dám đi điều tra ông ta, ảnh hưởng rất không tốt. Hơn nữa, bên Quân ủy cũng có Cục tình báo quân sự, anh đi điều tra người ta, lẽ nào người ta lại không có cảm giác gì hay sao?
***
Ba ngày rất nhanh liền trôi qua.
Đỗ Tử Nguyệt cũng chưa có động tĩnh gì, Lang Phá Thiên cũng không ngồi yên được nữa, chuẩn bị ngày mai quay về Bắc Kinh.
Buổi tối mời cơm thiếu tướng Lỗ Thọ Thiên, Quân đoàn trưởng tập đoàn quân số 5 thành phố Phố Hải.
Lỗ Thọ Thiên không cao lớn, chỉ khoảng 1m7, người vạm vỡ, vẻ mặt nghiêm nghiêm nghị. Đi cùng ông ta còn có hai nam một nữ.
Để có thể mời được Lỗ Thọ Thiên, Chu Khải còn lôi cả bố mình là Phó bí thư thành ủy Chu Ngư Lâm ra. Tuy Chu Ngư Lâm không phải là tướng quân gì, nhưng là Phó bí thư thành ủy một thành phố trực thuộc trung ương, ở thành phố Phố Hải thì Chu gia cũng là một thế lực lớn. Lỗ Thọ Thiên tuy về mặt quân đội không cần nhờ cậy gì Chu Ngư Lâm, nhưng Lỗ Thọ Thiên vẫn còn họ hàng thân thích, biết đâu sẽ có lúc phải nhờ cậy đến. Hơn nữa, có thể kết giao với một thường vụ thành ủy có trọng lượng thì cũng rất có lợi cho tiền đồ sau này.
Qua giới thiệu mới biết được thanh niên anh tuấn ở phía sau Lỗ Thọ Thiên chính là con ông ta, Lỗ Đông Phong.
Nghe nói là một đội trưởng ở Phòng trinh sát hình sự Sở công an tỉnh Việt Đông. Còn cô gái xinh đẹp phía sau là con gái ông ta, tên là Lỗ Vỹ Vỹ, vừa tốt nghiệp, hiện đang công tác tại Phố Hải. Còn người đàn ông trung niên mắt to my rậm là Sư đoàn trưởng sư đoàn số 1, thuộc hạ của ông ta, quân hàm đại tá, tên là Kiều Quân.
Quan Thuật
- Lữ đoàn quân hỗn hợp lục hải quân là đơn vị cấp Phó Sư, hơn nữa là binh chủng mới, có lẽ là đơn vị bộ đội hàng đầu của Tập đoàn quân số 5, thậm chí là cả Quân khu Lam Kinh. Việc lựa chọn Lữ đoàn trưởng của lữ đoàn này rất quan trọng, trung ương xưa nay kiểm soát rất chặt chẽ việc bổ nhiệm đề bạt trong quân đội, bởi dù sao cũng liên quan tới cũng liên quan tới an ninh quốc phòng của đất nước, bất cứ người nào cầm quyền cũng không thể làm qua loa được, phải nắm chặt quân đội trong tay. Theo như quy định, việc đề bạt quân hàm đại tá trở lên, hoặc chỉ huy cấp Phó Sư trở lên phải do Chủ tịch ủy ban quân sự Trung ương ký quyết định mới được.
- Ý cậu là muốn đưa Mai Công Lượng lên ghế Lữ đoàn trưởng lữ đoàn quân hỗn hợp là rất khó khăn, còn phải được Chủ tịch Ủy ban quân sự Trung ương ký quyết định mới được sao?
Diệp Phàm trong lòng có chút thất vọng, không ngờ việc bổ nhiệm một cán bộ cấp Phó Sư đoàn trưởng lại khó như vậy, so với việc bổ nhiệm bên chính quyền thì khó khăn hơn nhiều.
- Ừ, bên chính quyền thì Phó sư đoàn trưởng cũng chỉ tương đương với Bí thư huyện ủy một huyện, hoặc Phó chủ tịch một thành phố, còn không bằng chức Thường vụ thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật của anh hiện nay. Với chức vụ thế này, chỉ cần thường vụ thành ủy hoặc thường vụ địa khu thông qua, báo cáo lên Ban tổ chức tỉnh ủy là xong. Đương nhiên, Phó chủ tịch thành phố là cấp Phó giám đốc sở rồi, việc bổ nhiệm cũng khác rất nhiều so với Bí thư huyện ủy một huyện, nếu là cán bộ cấp Phó giám đốc Sở mà còn trong thường vụ nữa thì có lẽ còn phải đưa ra thường vụ tỉnh ủy thảo luận một chút. Nhưng quân đội thì khác, cán bộ cấp bậc như vậy phải đưa ra thảo luận ở Quân ủy trung ương. Đương nhiên, về danh nghĩa thì do Chủ tịch Ủy ban quân sự trung ương bổ nhiệm, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Chủ tịch Ủy ban quân sự trung ương ở nước ta còn kiêm cả chức Chủ tịch nước, ông ấy làm sao rảnh rỗi lo bao nhiêu việc như vậy, chẳng qua là ký quyết định bổ nhiệm mà thôi. Có lẽ Sư đoàn trưởng, Lữ đoàn trưởng được bổ nhiệm mặt mũi thế nào ông ấy cũng còn không biết nữa. Những công việc cụ thể này đều do lãnh đạo Quân khu giới thiệu, Quân ủy phê chuẩn, chủ tịch ký quyết định là xong. Còn những vị trí trọng yếu như Quân đoàn trưởng tập đoàn quân, Tư lệnh quân khu, Tổng tham mưu trưởng, Bộ trưởng quốc phòng… thì Chủ tịch sẽ thận trọng hơn nhiều. Không chỉ Chủ tịch chú ý mà các tập đoàn chính trị cũng đều rất chú ý, những vị trí này phải được chín vị trong thường vụ Bộ chính trị thông qua mới được. Đây cũng chính là nơi phân chia tranh chấp giữa các tập đoàn chính trị ở nước ta. Mai Công Lượng muốn ngồi lên ghế Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn quân hỗn hợp, lãnh đạo trực tiếp của hắn ta, tức là Quân đoàn trưởng tập đoàn quân số 5 thành phố Phố Hải Lỗ Thọ Thiên rất quan trọng. Tiếp đó là ý kiến của Tư lệnh quân khu Lam Kinh sẽ có tính chất quyết định, bởi Lữ đoàn quân hỗn hợp do Quân khu Lam Kinh xây dựng, chỉ cần Tư lệnh quân khu gật đầu thì trên Quân ủy thường cũng sẽ gật đầu. Dù sao đi nữa thì Tư lệnh quân khu cũng là ủy viên quân ủy, quan lớn hùng cứ một phương, cả nước tổng cộng cả Tổng tham mưu trưởng, Tổng cục trưởng Tổng cục hậu cần, Ủy viên quân ủy cũng không quá 40 người.
Lang Phá Thiên suốt ngày đi theo sau các lãnh đạo cao cấp, về mặt trình tự này hiểu rất rõ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Đúng là phiền phức thật.
Diệp Phàm không khỏi cảm thán, nhìn Lang Phá Thiên một cái, hỏi:
- Phá Thiên, cậu có quen Lỗ Thọ Thiên không?
- Có gặp rồi, nhưng không quen.
Lang Phá Thiên lắc đầu.
- Tư lệnh quân khu Lam Kinh là ai?
- Trần Khải Việt.
Trương Hùng buột miệng nói, nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói tiếp:
- Người này là cán bộ lão thành kỳ cựu, nghe nói rất nghiêm túc, hoàn toàn vì quốc gia. Hơn nữa lại không có khuynh hướng chính trị rõ rệt gì, khá độc lập, chỉ cần là việc có lợi cho đất nước thì ông ta sẽ làm. Đương nhiên, người này rất chính trực, cũng được giới quân sự rất kính trọng. Năm nay đã 60 rồi nhưng vẫn còn rất mạnh khỏe minh mẫn, nghe nói năm ngoái còn xuống tận cơ sở thi thố với quan quân ở dưới, không hề thua đám trai trẻ. Mười phát đạn thì tám phát bắn được 8,5 điểm, rất ghê gớm. Bố ông ấy là Đại tướng Trần Thiếu Lâm, một trong những khai quốc đại tướng nổi tiếng, bối cảnh gia đình cũng rất hùng hậu.
Trương Hùng có chút khâm phục nói.
- Trương Hùng, anh nói Trần Khải Việt là người chính trực vô tư nhưng có lẽ cũng chỉ là về mặt lập trường lớn thôi, còn nhưng việc nhỏ thì chắc cũng không đến nỗi là người cố chấp phải không, dù sao cũng là con người, cũng có thất tình lục dục chứ?
Lang Phá Thiên chậm rãi nói, căn bản không tin lời của Trương Hùng. Một người rất khó có thể thực sự đạt được hai chữ "vô tư", nếu có thì cũng chỉ là tương đối mà thôi.
- Việc này có chức khó khăn, Lỗ Thọ Thiên thì có lẽ còn thuyết phục được, nhưng Trần Khải Việt thì khó lắm. Người ta gia cảnh hoành tráng, con cháu của khai quốc công thần, lại là Tư lệnh quân khu, Ủy viên quân ủy trung ương, lập trường cứng rắn, sức ảnh hưởng trong giới quân sự trong nước rất lớn, phải làm cách nào mới được chứ?
Diệp Phàm nhíu mày, trong lòng có chút bực bội. Món nợ với Mai Phán Nhi nhất định phải trả, hơn nữa sau này còn cần sự trợ giúp tích cực của chị ta về mặt truyền thông, quan hệ này chưa nói đến quan hệ nam nữ, chỉ cần tính quan hệ lợi ích thì cũng không thể để mất được.
- Đại ca, phải chăng anh đã hạ quyết tâm phải giúp Mai Công Lượng chuyến này?
Lang Phá Thiên nghiêm túc hỏi.
- Ừ, không nói đến những cái khác, công ty truyền thông Giang Nam sẽ giúp tôi rất nhiều về sự nghiệp, tôi không thể để mất quan hệ này được.
Diệp Phàm gật đầu.
- Nói cũng phải.
Trương Hùng gật đầu, rồi lại nói:
- Ngành truyền thông dường như không có ảnh hưởng gì đến việc thăng tiến của quan chức, nhưng thực ra không phải vậy. Nhiều lúc phải dựa vào truyền thông để tạo thế cho việc thăng tiến. Đối với một quan chức, truyền thông như một đôi cánh, giúp con đường thêm rộng mở. Xã hội càng phát triển thì thông tin ngày càng quan trọng.
- Ruồi muỗi không đậu vào quả trứng không có vết nứt, chỉ cần có vết nứt thì sẽ có cách.
Lang Phá Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói, giơ tay gõ nhẹ vào chiếc chén trên mặt bàn, phát ra tiếng kêu leng keng như sắp vỡ đến nơi.
- Không sai, giống như quả trứng không có vết nứt nào, chúng ta có thể ra sức làm cho nó có vết nứt, lúc đó ruồi muỗi có thể chui vào được.
Trương Hùng cười nói, đem Diệp Phàm ví với con ruồi.
- Việc này phải phiền chú Trương rồi, ha ha.
Diệp Phàm cười nói, đem con ruồi vứt lại cho Trương Hùng, khiến hắn không ngừng lườm lườm.
- Thôi vậy, tôi hiểu, lập tức đi sắp xếp.
Trương Hùng đi ra ngoài sắp xếp. Trương Hùng là lãnh đạo Tổ đặc nhiệm số 6, Tổ phản gián, nhưng công việc trên danh nghĩa của anh ta là Cục trưởng Cục phản gián Bộ an ninh quốc gia, cho nên có rất nhiều biện pháp có thể áp dụng, hơn nữa, đều là bí mật. Đương nhiên, Trương Hùng cũng không ngốc đến mức trực tiếp đi điều tra Trần Khải Việt, việc này không thể làm lộ liễu được, chỉ có thể bí mật làm. Nếu để Trần Khải Việt biết thì có lẽ ngay cả sếp Trấn cũng không thể đỡ nổi cho Trương Hùng, bởi Trần Khải Việt quá quan trọng, không phải ai cũng dám đi điều tra ông ta, ảnh hưởng rất không tốt. Hơn nữa, bên Quân ủy cũng có Cục tình báo quân sự, anh đi điều tra người ta, lẽ nào người ta lại không có cảm giác gì hay sao?
***
Ba ngày rất nhanh liền trôi qua.
Đỗ Tử Nguyệt cũng chưa có động tĩnh gì, Lang Phá Thiên cũng không ngồi yên được nữa, chuẩn bị ngày mai quay về Bắc Kinh.
Buổi tối mời cơm thiếu tướng Lỗ Thọ Thiên, Quân đoàn trưởng tập đoàn quân số 5 thành phố Phố Hải.
Lỗ Thọ Thiên không cao lớn, chỉ khoảng 1m7, người vạm vỡ, vẻ mặt nghiêm nghiêm nghị. Đi cùng ông ta còn có hai nam một nữ.
Để có thể mời được Lỗ Thọ Thiên, Chu Khải còn lôi cả bố mình là Phó bí thư thành ủy Chu Ngư Lâm ra. Tuy Chu Ngư Lâm không phải là tướng quân gì, nhưng là Phó bí thư thành ủy một thành phố trực thuộc trung ương, ở thành phố Phố Hải thì Chu gia cũng là một thế lực lớn. Lỗ Thọ Thiên tuy về mặt quân đội không cần nhờ cậy gì Chu Ngư Lâm, nhưng Lỗ Thọ Thiên vẫn còn họ hàng thân thích, biết đâu sẽ có lúc phải nhờ cậy đến. Hơn nữa, có thể kết giao với một thường vụ thành ủy có trọng lượng thì cũng rất có lợi cho tiền đồ sau này.
Qua giới thiệu mới biết được thanh niên anh tuấn ở phía sau Lỗ Thọ Thiên chính là con ông ta, Lỗ Đông Phong.
Nghe nói là một đội trưởng ở Phòng trinh sát hình sự Sở công an tỉnh Việt Đông. Còn cô gái xinh đẹp phía sau là con gái ông ta, tên là Lỗ Vỹ Vỹ, vừa tốt nghiệp, hiện đang công tác tại Phố Hải. Còn người đàn ông trung niên mắt to my rậm là Sư đoàn trưởng sư đoàn số 1, thuộc hạ của ông ta, quân hàm đại tá, tên là Kiều Quân.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1156: Quân đoàn trưởng Lỗ
9.2/10 từ 43 lượt.