Quan Thuật
Chương 1123: Cái này cũng dám bán
- Ha ha, thế nào hả anh Chu, lẽ nào anh muốn cả đời ở thành phố Ngư Đồng đấy, cho dù là muốn ở thì lẽ nào chỉ muốn làm một Phó Chủ tịch thường trực thành phố chẳng có thực quyền gì, lẽ nào không muốn làm Chủ tịch hoặc Bí thư thành ủy, để lại tiếng thơm cho trăm họ hay sao? Anh bây giờ cũng không được như ý, ở bên chính quyền thành phố thì cũng bị Lý Quốc Hùng và Thôi Minh Khải phân chia hết quyền lực rồi. Hiện nay anh được phân công quản lý cái gì nào, chắc chắn toàn là những cơ quan rác rưởi mà hai tên kia cùng đám người của Hà Trấn Nam để thừa lại.
Đoàn Hải Thiên nói không nể nang gì, mục đích cũng là muốn đưa Chu Minh Ngọc lại phía Diệp Phàm.
- Ừ, nhưng anh cũng biết đấy, hồi trước anh còn ở đây thì tôi vẫn còn sống được, đơn vị được phân công quản lý cũng không tồi. Anh vừa đi, mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn. Tôi là thường vụ thành ủy, nhưng đơn vị được quản lý lại không bằng những Phó chủ tịch không nằm trong thường vụ, nào là Cục giáo dục, Cục gia súc gia cầm, Cục tôn giáo, toàn những thứ rác rưởi. Đến bây giờ, bảo phát triển khoa học giáo dục chấn hưng đất nước, trung ương ngày càng coi trọng giáo dục, kinh phí cũng không ít, thì lại chiếm lấy luôn Cục giáo dục của tôi, để lại toàn những thứ chó chết. Muốn hợp tác cũng được, anh đã nói thế, chỉ cần Diệp Phàm tìm tôi, tôi sẽ bắt tay với cậu ta.
Chu Ngọc Minh cũng có chút động lòng, bởi uy danh của ông cụ Phượng ở Bắc Kinh quá lớn, nếu liên kết với Diệp Phàm mà có thể bám được vào Phượng gia thì cũng không phải là một việc tồi.
- Cậu Diệp Phàm này, anh đừng thấy cậu ta còn trẻ, nhưng rất có khí chất lãnh đạo, hợp tác với cậu ta anh phải nhún mình một chút, sau này tuyệt đối không thiệt.
Đoàn Hải Thiên nói.
- Làm trợ thủ cho cậu ta là được chứ gì, gọi là theo đuôi cũng được, ha ha.
Chu Ngọc Minh hóm hỉnh nói.
- Không nói linh tinh nữa, tôi đã nói chuyện của anh với cậu ta rồi, có lẽ không lâu nữa cậu ta sẽ liên hệ với anh. Anh phải nhún nhường một chút, đừng có khiến cậu ta sợ chết khiếp thì lại xôi hỏng bỏng không. Cả đời người cơ hội không nhiều, thoáng chốc đã qua mất, phải nắm bắt lấy anh Chu ạ. Tôi chỉ nói đến thế thôi, cần làm thế nào anh tự quyết định. Diệp Phàm cũng không phải người quá cao ngạo, tính tình khiêm tốn, hơn nữa, rất chân thành. Con rể tôi còn đối xử với cậu ta tốt hơn với tôi nhiều.
Đoàn Hải Thiên dập điện thoại.
- Ôi!
Chu Minh Ngọc thở dài, ánh mắt nhìn ra xa xăm.
Bốn giờ chiều, Lưu Đông Phong lại quay lại. Lần này quay lại mặt càng đỏ hơn, nhìn thấy Diệp Phàm liền mở miệng luôn:
- Tức chết đi được, tôi đem chứng từ tài khoản ngân hàng của Cục tài chính tìm An Lôi, không ngờ chị ta lại lên mặt với tôi. Nói là Cục công an của chúng ta lợi dụng quyền hạn làm trái pháp luật, vô cớ đi điều tra tài khoản của Cục tài chính, chị ta sẽ phản ánh với lãnh đạo thành phố, cuối cùng còn bảo sẽ tố cáo chúng ta, con mụ này, thật tức chết đi được.
Lưu Đông Thăng tức giận văng tục, thấy Diệp Phàm nhíu mày lại, ngượng ngùng nói:
- Xin lỗi Bí thư Diệp, tôi tức quá hồ đồ rồi.
- Ra tòa và chuyển tiền xuống là hai chuyện khác nhau, ít nhất chứng minh trong tài khoản của Cục tài chính vẫn còn tiền.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Chứng minh thì cũng vô dụng, chị ta lại bịa ra một lý do khác, nói là tiền trong đó là của người khác, người ta sớm đặt sẵn rồi. Tôi cũng không có cách nào khác, lẽ nào lại đi đập bàn với chị ta. Sau đó bị tôi bám lấy bực mình quá, chị ta liền trốn vào nhà vệ sinh chẳng thèm ra nữa. Một thằng đàn ông như tôi, lẽ nào lại chạy vào trong nhà vệ sinh nữ, hừ...
Lưu Đông Thăng giận dữ nói, nhưng thực ra là đang cố diễn kịch, Diệp Phàm sao lại không nhìn ra chứ.
- Cục trưởng An, số tiền của Cục công an khi nào có thể rót xuống?
Diệp Phàm bực mình, đích thân đến Cục tài chính, nhìn An Lôi đang ngồi trên ghế xoay ở đối diện. Người đàn bà này cũng rất cao ngạo, thấy Diệp Phàm vào vẫn ngồi im trên ghế, không hề có ý đứng dậy tiếp Diệp Phàm, chỉ lấy tay ra hiệu mời Diệp Phàm ngồi, dáng vẻ của lãnh đạo bề trên.
- Bí thư Diệp, tôi đã nói với Lưu Đông Thăng ở Cục của anh rồi, tiền trong tài khoản đó là của người khác, tôi không dám động vào, nếu người ta đến lấy thì tôi biết ăn nói với người ta thế nào. Người bất tín thì không tồn tại được, câu này cũng là một trong những quy tắc làm việc, làm người, chắc là anh biết.
An Lôi liếc Diệp Phàm một cái, vẻ mặt thản nhiên nói.
- Của người khác, chị nói xem, là của ai?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Cái này bảo mật, tôi cũng không dám nói linh tinh. Các anh là công an, hiểu rõ việc bảo mật mà, ha ha...
An Lôi cười, bộ dạng như mụ yêu tinh. Chị ta vẻ mặt âm trầm nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Tình cảnh khó khăn của Cục công an thành phố tôi cũng biết, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền rót xuống, nhưng không thể nào trước cuối năm được, có lẽ nhanh nhất cũng phải sang đến tháng tư. Cũng chẳng có cách nào khác, gần đây bao nhiêu người đến đòi tiền.
- Cái ghế của chị rất vững chãi thì phải?
- Cái ghế này của tôi làm bằng gỗ đỏ đặc biệt, rất vững chắc. Hơn nữa, cũng ngồi được hai năm rồi mà chẳng có ai mù mà dám động vào.
An Lôi liếc Diệp Phàm một cái, không hề sợ hãi trước lời uy hiếp của Diệp Phàm. Hơn nữa còn nhân tiện châm biếm Diệp Phàm.
- Vậy sao, ha ha...
Diệp Phàm đứng dậy, đập nhẹ vào cái ghế của An Lôi một cái rồi đi. Đằng sau hắn, vẻ mặt của An Lôi trầm hẳn xuống.
- Bí thư Hà, số tiền 5 triệu mà không rót xuống, lẽ nào bắt cả Cục công an đi ăn không khí hay sao?
Diệp Phàm ngồi trên chiếc ghế đối diện với nhân vật số 1 của thành phố Ngư Đồng, mỉm cười hỏi.
- Có chuyện đó sao? Để tôi hỏi xem.
Hà Trấn Nam vẻ mặt ngạc nhiên, trực tiếp gọi điện thoại cho An Lôi, ừ à một lúc, vẻ mặt có chút khó coi, thở dài một cái, nói:
- Cục tài chính cũng có cái khó, gần đây thành phố có mấy hạng mục công trình, tiền rót hết vào đấy rồi. Kinh phí mới lại chưa về kịp, thế này đi đồng chí Diệp Phàm, nếu không còn cách nào khác thì tôi lấy 100 nghìn từ Quỹ Bí thư của tôi ra rót cho các anh, dù sao cũng phải để cho các đồng chí cảnh sát ăn tết chứ.
- 100 nghìn, nhiều quá, thôi đi vậy, để tôi đi hỏi chỗ khác vậy.
Diệp Phàm mỉm cười đáp rồi đi ra khỏi phòng.
- Hừ, chưa ngồi ấm chỗ đã đòi tinh tướng, đây là địa bàn của Hà Trấn Nam này.
Nhìn bóng Diệp Phàm đi ra, Hà Trấn Nam hừ nhỏ.
- Địa bàn của ông, vậy tôi đến để cướp đây.
Không ngờ tai Diệp Phàm rất thính, nghe thấy ông ta nói vậy, thầm hừ nói. Biết là Hà Trấn Nam đang ra uy với mình, bảo mình phải ngoan ngoãn đi theo ông ta, đây là thiên hạ của Hạ Trấn Nam. Lẽ nào Hà Trấn Nam có liên quan đến thảm án 88, cố ý dùng tài chính để hạn chế Cục công an triển khai công tác. Không có kinh phí, tiền xăng dầu còn không có thì triển khai phá án thế nào được nữa. Diệp Phàm đột nhiên thầm nghĩ.
Vừa bước vào văn phòng, thấy trên bàn có một tờ báo, giở ra xem, phát hiện ra lời tuyên bố nửa năm phá án và cảnh trứng gà ném đầy người ngày hôm qua không ngờ đã lên trang nhất của nhật báo Ngư Đồng. Ngay cả bức ảnh cũng rất chân thật, thậm chí còn nhìn thấy rõ cả sao sao vạch vạch, chỉ có điều là màu đen trắng mà thôi. Diệp Phàm thậm chí còn nghi ngờ tòa soạn báo này đã mời chuyên gia nhiếp ảnh tầm cỡ quốc tế về chụp ảnh này.
- Được lắm, mấy người đang ép tôi phải không?
Diệp Phàm mỉm cười, gọi Lưu Đông Thăng và An Vệ Dân vào trong văn phòng.
- Cục công an của chúng ta còn có bất động sản nào khá không?
Diệp Phàm đưa ra hai điếu thuốc, hòa nhã hỏi.
- Bất động sản....
Lưu Đông Thăng miệng lẩm bẩm, trong đầu đang lục lọi thông tin về thứ này.
- Thứ có thể bán được cũng được.
Diệp Phàm nhắc thêm.
Một lúc sau, An Đông Dân vẻ không dám chắc, nói:
- Cục chúng ta ngoài bãi tập bắn và xe cảnh sát ra thì chẳng còn thứ gì đáng tiền cả, lẽ nào lại đem Trụ sở làm việc này đi bán, mà có bán cũng chẳng ai dám mua.
- Ừ.
Lưu Đông Thăng cũng nói chen vào.
- Ha ha, hình như phía trước Trụ sở làm việc của chúng ta có một bức tượng rất lớn, là đồng nguyên chất phải không?
Diệp Phàm mỉm cười hỏi.
- Vâng, tượng đó là tượng Lâm Tắc Từ, mấy năm trước đồng bào Hoa kiều ở hải ngoại gốc thành phố Ngư Đồng chúng ta quyên tặng. Gia đình đó cũng họ Lâm, gia chủ tên là Lâm Hào Đống, là người giữ cổ phần khống chế của tập đoàn Thái Mậu Hồng Công, gia sản không dưới 200 triệu. Ông ta nói rằng 500 năm trước là người một nhà với Lâm Tắc Từ, còn mời chuyên gia điêu khắc tượng nổi tiếng thế giới tiến hành đúc, nặng 15 tấn, dùng đồng tinh khiết, nên nhìn bề ngoài óng ánh như là vàng vậy. Hồi đó nghe nói tiêu hết hơn 3 triệu, điêu khắc tinh xảo. Do Cục công an thành phố giúp Lâm gia tìm được một người thân đã bị mất tích, nên ông Lâm cảm kích, quyên tặng.
Hôm khánh thành tượng đích thân Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Lâm Phong đến cắt băng khánh thành, báo tỉnh báo thành phố đều đăng, vô cùng long trọng.
An Vệ Dân nói rất rõ ràng.
- 3 triệu, cũng rất có giá, lập tức ra thông báo, nói là Cục công an thành phố chuẩn bị bán tượng đồng Lâm Tắc Từ ở trên bãi cỏ, sáng ngày mai tiến hành đấu giá ở ngay tại hiện trường.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Bán tượng đồng?
Lưu Đông Thăng và An Vệ Dân đều trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, thầm nghĩ cái này cũng dám bán, thật là to gan.
- Tôi từng nói đùa sao? Lập tức làm, thông qua mọi con đường tuyên truyền, thanh thế càng lớn càng tốt. Tôi hi vọng sáng mai là có thể đấu giá xong tượng đồng, sắp nghỉ tết rồi, không thể bạc đãi anh em chiến sĩ được. Việc này làm không xong hai anh cũng nên nghĩ xem có nên chuyển chỗ không? Tôi thưởng phạt nghiêm minh, làm tốt có thưởng.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm trọng.
Hai người vẻ mặt ngơ ngác đi ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Chủ nhiệm An, việc này phải làm thế nào, rơi xuống đầu chúng ta rồi. Cái tượng đó không thể bán được. Còn mở buổi bán đấu giá, chẳng phải để ai cũng biết sao? Sau này Phó chủ tịch Lâm mà trách thì hai chúng ta cũng không chạy nổi.
Lưu Đông Thăng mặt xám xịt.
- Làm đi, không làm chúng ta lập tức sẽ phải chuyển chỗ. Bí thư Diệp tức giận, chúng ta mà không làm xong việc này thì cái ghế này cũng đi tong.
An Vệ Dân sắc mặt cũng xám xịt.
- Ôi, tôi lập tức về tổ chức người đi thông báo, anh có người quen ở Đài truyền hình không, lên phát trên Đài truyền hình thì ai cũng biết. Lần này xui xẻo thật,không chết thì cũng vỡ mặt.
Lưu Đông Thăng nghiến răng nói.
Quan Thuật
Đoàn Hải Thiên nói không nể nang gì, mục đích cũng là muốn đưa Chu Minh Ngọc lại phía Diệp Phàm.
- Ừ, nhưng anh cũng biết đấy, hồi trước anh còn ở đây thì tôi vẫn còn sống được, đơn vị được phân công quản lý cũng không tồi. Anh vừa đi, mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn. Tôi là thường vụ thành ủy, nhưng đơn vị được quản lý lại không bằng những Phó chủ tịch không nằm trong thường vụ, nào là Cục giáo dục, Cục gia súc gia cầm, Cục tôn giáo, toàn những thứ rác rưởi. Đến bây giờ, bảo phát triển khoa học giáo dục chấn hưng đất nước, trung ương ngày càng coi trọng giáo dục, kinh phí cũng không ít, thì lại chiếm lấy luôn Cục giáo dục của tôi, để lại toàn những thứ chó chết. Muốn hợp tác cũng được, anh đã nói thế, chỉ cần Diệp Phàm tìm tôi, tôi sẽ bắt tay với cậu ta.
Chu Ngọc Minh cũng có chút động lòng, bởi uy danh của ông cụ Phượng ở Bắc Kinh quá lớn, nếu liên kết với Diệp Phàm mà có thể bám được vào Phượng gia thì cũng không phải là một việc tồi.
- Cậu Diệp Phàm này, anh đừng thấy cậu ta còn trẻ, nhưng rất có khí chất lãnh đạo, hợp tác với cậu ta anh phải nhún mình một chút, sau này tuyệt đối không thiệt.
Đoàn Hải Thiên nói.
- Làm trợ thủ cho cậu ta là được chứ gì, gọi là theo đuôi cũng được, ha ha.
Chu Ngọc Minh hóm hỉnh nói.
- Không nói linh tinh nữa, tôi đã nói chuyện của anh với cậu ta rồi, có lẽ không lâu nữa cậu ta sẽ liên hệ với anh. Anh phải nhún nhường một chút, đừng có khiến cậu ta sợ chết khiếp thì lại xôi hỏng bỏng không. Cả đời người cơ hội không nhiều, thoáng chốc đã qua mất, phải nắm bắt lấy anh Chu ạ. Tôi chỉ nói đến thế thôi, cần làm thế nào anh tự quyết định. Diệp Phàm cũng không phải người quá cao ngạo, tính tình khiêm tốn, hơn nữa, rất chân thành. Con rể tôi còn đối xử với cậu ta tốt hơn với tôi nhiều.
Đoàn Hải Thiên dập điện thoại.
- Ôi!
Chu Minh Ngọc thở dài, ánh mắt nhìn ra xa xăm.
Bốn giờ chiều, Lưu Đông Phong lại quay lại. Lần này quay lại mặt càng đỏ hơn, nhìn thấy Diệp Phàm liền mở miệng luôn:
- Tức chết đi được, tôi đem chứng từ tài khoản ngân hàng của Cục tài chính tìm An Lôi, không ngờ chị ta lại lên mặt với tôi. Nói là Cục công an của chúng ta lợi dụng quyền hạn làm trái pháp luật, vô cớ đi điều tra tài khoản của Cục tài chính, chị ta sẽ phản ánh với lãnh đạo thành phố, cuối cùng còn bảo sẽ tố cáo chúng ta, con mụ này, thật tức chết đi được.
Lưu Đông Thăng tức giận văng tục, thấy Diệp Phàm nhíu mày lại, ngượng ngùng nói:
- Xin lỗi Bí thư Diệp, tôi tức quá hồ đồ rồi.
- Ra tòa và chuyển tiền xuống là hai chuyện khác nhau, ít nhất chứng minh trong tài khoản của Cục tài chính vẫn còn tiền.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Chứng minh thì cũng vô dụng, chị ta lại bịa ra một lý do khác, nói là tiền trong đó là của người khác, người ta sớm đặt sẵn rồi. Tôi cũng không có cách nào khác, lẽ nào lại đi đập bàn với chị ta. Sau đó bị tôi bám lấy bực mình quá, chị ta liền trốn vào nhà vệ sinh chẳng thèm ra nữa. Một thằng đàn ông như tôi, lẽ nào lại chạy vào trong nhà vệ sinh nữ, hừ...
Lưu Đông Thăng giận dữ nói, nhưng thực ra là đang cố diễn kịch, Diệp Phàm sao lại không nhìn ra chứ.
- Cục trưởng An, số tiền của Cục công an khi nào có thể rót xuống?
Diệp Phàm bực mình, đích thân đến Cục tài chính, nhìn An Lôi đang ngồi trên ghế xoay ở đối diện. Người đàn bà này cũng rất cao ngạo, thấy Diệp Phàm vào vẫn ngồi im trên ghế, không hề có ý đứng dậy tiếp Diệp Phàm, chỉ lấy tay ra hiệu mời Diệp Phàm ngồi, dáng vẻ của lãnh đạo bề trên.
- Bí thư Diệp, tôi đã nói với Lưu Đông Thăng ở Cục của anh rồi, tiền trong tài khoản đó là của người khác, tôi không dám động vào, nếu người ta đến lấy thì tôi biết ăn nói với người ta thế nào. Người bất tín thì không tồn tại được, câu này cũng là một trong những quy tắc làm việc, làm người, chắc là anh biết.
An Lôi liếc Diệp Phàm một cái, vẻ mặt thản nhiên nói.
- Của người khác, chị nói xem, là của ai?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Cái này bảo mật, tôi cũng không dám nói linh tinh. Các anh là công an, hiểu rõ việc bảo mật mà, ha ha...
An Lôi cười, bộ dạng như mụ yêu tinh. Chị ta vẻ mặt âm trầm nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Tình cảnh khó khăn của Cục công an thành phố tôi cũng biết, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền rót xuống, nhưng không thể nào trước cuối năm được, có lẽ nhanh nhất cũng phải sang đến tháng tư. Cũng chẳng có cách nào khác, gần đây bao nhiêu người đến đòi tiền.
- Cái ghế của chị rất vững chãi thì phải?
- Cái ghế này của tôi làm bằng gỗ đỏ đặc biệt, rất vững chắc. Hơn nữa, cũng ngồi được hai năm rồi mà chẳng có ai mù mà dám động vào.
An Lôi liếc Diệp Phàm một cái, không hề sợ hãi trước lời uy hiếp của Diệp Phàm. Hơn nữa còn nhân tiện châm biếm Diệp Phàm.
- Vậy sao, ha ha...
Diệp Phàm đứng dậy, đập nhẹ vào cái ghế của An Lôi một cái rồi đi. Đằng sau hắn, vẻ mặt của An Lôi trầm hẳn xuống.
- Bí thư Hà, số tiền 5 triệu mà không rót xuống, lẽ nào bắt cả Cục công an đi ăn không khí hay sao?
Diệp Phàm ngồi trên chiếc ghế đối diện với nhân vật số 1 của thành phố Ngư Đồng, mỉm cười hỏi.
- Có chuyện đó sao? Để tôi hỏi xem.
Hà Trấn Nam vẻ mặt ngạc nhiên, trực tiếp gọi điện thoại cho An Lôi, ừ à một lúc, vẻ mặt có chút khó coi, thở dài một cái, nói:
- Cục tài chính cũng có cái khó, gần đây thành phố có mấy hạng mục công trình, tiền rót hết vào đấy rồi. Kinh phí mới lại chưa về kịp, thế này đi đồng chí Diệp Phàm, nếu không còn cách nào khác thì tôi lấy 100 nghìn từ Quỹ Bí thư của tôi ra rót cho các anh, dù sao cũng phải để cho các đồng chí cảnh sát ăn tết chứ.
- 100 nghìn, nhiều quá, thôi đi vậy, để tôi đi hỏi chỗ khác vậy.
Diệp Phàm mỉm cười đáp rồi đi ra khỏi phòng.
- Hừ, chưa ngồi ấm chỗ đã đòi tinh tướng, đây là địa bàn của Hà Trấn Nam này.
Nhìn bóng Diệp Phàm đi ra, Hà Trấn Nam hừ nhỏ.
- Địa bàn của ông, vậy tôi đến để cướp đây.
Không ngờ tai Diệp Phàm rất thính, nghe thấy ông ta nói vậy, thầm hừ nói. Biết là Hà Trấn Nam đang ra uy với mình, bảo mình phải ngoan ngoãn đi theo ông ta, đây là thiên hạ của Hạ Trấn Nam. Lẽ nào Hà Trấn Nam có liên quan đến thảm án 88, cố ý dùng tài chính để hạn chế Cục công an triển khai công tác. Không có kinh phí, tiền xăng dầu còn không có thì triển khai phá án thế nào được nữa. Diệp Phàm đột nhiên thầm nghĩ.
Vừa bước vào văn phòng, thấy trên bàn có một tờ báo, giở ra xem, phát hiện ra lời tuyên bố nửa năm phá án và cảnh trứng gà ném đầy người ngày hôm qua không ngờ đã lên trang nhất của nhật báo Ngư Đồng. Ngay cả bức ảnh cũng rất chân thật, thậm chí còn nhìn thấy rõ cả sao sao vạch vạch, chỉ có điều là màu đen trắng mà thôi. Diệp Phàm thậm chí còn nghi ngờ tòa soạn báo này đã mời chuyên gia nhiếp ảnh tầm cỡ quốc tế về chụp ảnh này.
- Được lắm, mấy người đang ép tôi phải không?
Diệp Phàm mỉm cười, gọi Lưu Đông Thăng và An Vệ Dân vào trong văn phòng.
- Cục công an của chúng ta còn có bất động sản nào khá không?
Diệp Phàm đưa ra hai điếu thuốc, hòa nhã hỏi.
- Bất động sản....
Lưu Đông Thăng miệng lẩm bẩm, trong đầu đang lục lọi thông tin về thứ này.
- Thứ có thể bán được cũng được.
Diệp Phàm nhắc thêm.
Một lúc sau, An Đông Dân vẻ không dám chắc, nói:
- Cục chúng ta ngoài bãi tập bắn và xe cảnh sát ra thì chẳng còn thứ gì đáng tiền cả, lẽ nào lại đem Trụ sở làm việc này đi bán, mà có bán cũng chẳng ai dám mua.
- Ừ.
Lưu Đông Thăng cũng nói chen vào.
- Ha ha, hình như phía trước Trụ sở làm việc của chúng ta có một bức tượng rất lớn, là đồng nguyên chất phải không?
Diệp Phàm mỉm cười hỏi.
- Vâng, tượng đó là tượng Lâm Tắc Từ, mấy năm trước đồng bào Hoa kiều ở hải ngoại gốc thành phố Ngư Đồng chúng ta quyên tặng. Gia đình đó cũng họ Lâm, gia chủ tên là Lâm Hào Đống, là người giữ cổ phần khống chế của tập đoàn Thái Mậu Hồng Công, gia sản không dưới 200 triệu. Ông ta nói rằng 500 năm trước là người một nhà với Lâm Tắc Từ, còn mời chuyên gia điêu khắc tượng nổi tiếng thế giới tiến hành đúc, nặng 15 tấn, dùng đồng tinh khiết, nên nhìn bề ngoài óng ánh như là vàng vậy. Hồi đó nghe nói tiêu hết hơn 3 triệu, điêu khắc tinh xảo. Do Cục công an thành phố giúp Lâm gia tìm được một người thân đã bị mất tích, nên ông Lâm cảm kích, quyên tặng.
Hôm khánh thành tượng đích thân Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Lâm Phong đến cắt băng khánh thành, báo tỉnh báo thành phố đều đăng, vô cùng long trọng.
An Vệ Dân nói rất rõ ràng.
- 3 triệu, cũng rất có giá, lập tức ra thông báo, nói là Cục công an thành phố chuẩn bị bán tượng đồng Lâm Tắc Từ ở trên bãi cỏ, sáng ngày mai tiến hành đấu giá ở ngay tại hiện trường.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Bán tượng đồng?
Lưu Đông Thăng và An Vệ Dân đều trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, thầm nghĩ cái này cũng dám bán, thật là to gan.
- Tôi từng nói đùa sao? Lập tức làm, thông qua mọi con đường tuyên truyền, thanh thế càng lớn càng tốt. Tôi hi vọng sáng mai là có thể đấu giá xong tượng đồng, sắp nghỉ tết rồi, không thể bạc đãi anh em chiến sĩ được. Việc này làm không xong hai anh cũng nên nghĩ xem có nên chuyển chỗ không? Tôi thưởng phạt nghiêm minh, làm tốt có thưởng.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm trọng.
Hai người vẻ mặt ngơ ngác đi ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Chủ nhiệm An, việc này phải làm thế nào, rơi xuống đầu chúng ta rồi. Cái tượng đó không thể bán được. Còn mở buổi bán đấu giá, chẳng phải để ai cũng biết sao? Sau này Phó chủ tịch Lâm mà trách thì hai chúng ta cũng không chạy nổi.
Lưu Đông Thăng mặt xám xịt.
- Làm đi, không làm chúng ta lập tức sẽ phải chuyển chỗ. Bí thư Diệp tức giận, chúng ta mà không làm xong việc này thì cái ghế này cũng đi tong.
An Vệ Dân sắc mặt cũng xám xịt.
- Ôi, tôi lập tức về tổ chức người đi thông báo, anh có người quen ở Đài truyền hình không, lên phát trên Đài truyền hình thì ai cũng biết. Lần này xui xẻo thật,không chết thì cũng vỡ mặt.
Lưu Đông Thăng nghiến răng nói.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1123: Cái này cũng dám bán
9.2/10 từ 43 lượt.