Quan Thuật
Chương 1115: Nhận chức ở Ngư Đồng
Em bé gái cầm bó hoa tặng cho Giám đốc sở Trần, còn Diệp Phàm nhận hoa từ em trai.
- Bộp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Một âm thanh giòn giã, cả đoàn người như rất kinh ngạc.
Đồng chí Diệp Phàm mới nhận chức Bí thư chính trị Thành phố, kiêm Cục trưởng cục công an, với bộ trang phục cảnh sát, đặc biệt là quân hàm cảnh sát hạng ba vàng trắng, hơn nữa, đến mặt cũng đều dính be bét.
Tự nhiên đứa trẻ tặng hoa cho Diệp Phàm lại đập quả trứng gà, ra tay rất quyết đoán, lấy quả trứng gà ngay trong bó hoa ra. Mà lại còn dùng chai đập, cao thủ thất đẳng như Diệp Phàm cũng không tránh kịp. Chứng tỏ tính chuẩn bị trong võ công quan trọng như thế nào.
- Đỗ Tiểu Phong, làm gì thế?
Một viên cảnh sát to béo đằng sau lên tiếng, tiến đến cướp lấy đồ chơi gà con. Đôc Tiểu Phong không chớp mắt, vẫn cứ trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Thả nó ra.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Bí thư Diệp, là tôi không sắp xếp chu đáo, xin anh cứ trách phạt.
Khuôn mặt của viên cảnh sát béo còn khó coi hơn là khóc.
- Bảo anh bỏ nó ra, không nghe thấy sao?
Diệp Phàm lại lạnh lùng nhắc lại, chỉ là giọng điệu nặng hơn chút, viên cảnh sát chỉ còn cách bỏ đứa đó ra.
- Cháu tên là Đỗ Tiểu Phong đúng không?
Diệp Phàm có chút kích động hỏi.
- Đi không đổi họ, về không đổi tên, tôi là Đỗ Tiểu Phong, tôi đã chuẩn bị cho việc ngồi tù rồi, các ông cứ bắt tôi đi, bắt đi.
Đõ Tiểu Phong rất cứng rắn, đầu ngẩng cao, không sợ Diệp Phàm.
- Vì sao lại đập trứng gà vào người ta? Có phải đã xem nhiều trò chơi trên TV không?
Diệp Phàm lấy tay lau trứng gà trên mặt, không nhận chiếc khăn tay của một nữ cảnh sát mang đến bên.
- Các ông thì làm cái gì, chỉ biết ăn uống chơi gái, đừng tưởng tôi không biết, ngày nào tôi cũng dõi theo các ông.
- Bố, mẹ tôi đều mất cả rồi, một lúc mà chết cả bao nhiêu người nhưng các ông có thèm điều tra đâu, các ông có thèm quan tâm đâu, chỉ biết ăn chơi là nhiệt tình thôi, còn điều tra cũng chỉ là trò chơi phải không?
Các ông đều là loại đầu trâu, lư manh, lại đây mà bắt tôi đi, tôi sớm đã muốn đi gặp bố mẹ tôi rồi…
Đỗ Tiểu Phong lạnh lùng tiến đến nói với Diệp Phàm, nói như kiểu đã luyện nói vài lần rồi, khuôn mặt cậu ta cũng dần đỏ lên, nắm chặt hai bàn tay lại.
- Cậu chính là người bị hại trong vụ thảm án 88 phải không? Ai biết hoàn cảnh của Đỗ Tiểu Phong hãy nói cho tôi biết.
Diệp Phàm trừng mắt nói.
- Lời cậu ta nói đều là sự thật, bố mẹ cậu ấy đều chết hết cả rồi. Năm nay cậu ấy mới đi học trung học cơ sở năm đầu, nhưng cậu ấy không đi. Gần đây đều đi ra đường phố kiếm tiền, không cần đi học.
Viên cảnh sát béo nói.
- Nói cái con khỉ gì, các ông làm gì? Đã hơn nửa năm rồi thử hỏi các ông đã làm được gì?
Đỗ Tiểu Phong hét to, lúc này, bên ngoài có nhiều người quây lại xem.
- Đỗ Tiểu Phong, Diệp Phàm tôi hôm nay xin hứa từ hôm nay, trong vòng nửa năm chú sẽ điều tra phá vụ thảm án 88, nếu không phá nổi thì sẽ bỏ chức cảnh sát, cháu về đi, chú ý học tập tốt. Nếu thành tích học tập không tốt thì chú sẽ đánh đít cháu đấy.
Diệp Phàm nói chắc như đinh đóng cột, vọng cả khu Cục cảnh sát, nhìn Đỗ Tiểu Phong rồi quay sang nói với viên cảnh sát mập:
- Xem anh như bảo hộ, học phí, tiền sinh hoạt của cậu bé này, Cục chúng ta sẽ trả, nếu không có chỗ ở thì chúng ta sắp xếp cho một phòng, anh đi sắp xếp đi, đi mua cho cậu bé mấy bộ quần áo thay đi.
- Tôi không cần của các ông, thứ tôi cần là phá án, tôi muốn hành hung để lên ngọn đầu đài cũng được.
Đỗ Tiểu Phong đột nhiên khóc và bỏ chạy.
- Việc của nó tôi giao cho anh.
Diệp Phàm nói với viên cảnh sát mập rồi tiến vào phòng làm việc.
Sau đó việc Cục trưởng Diệp bị đập trứng gà lan tỏa khắp thành phố Ngư Đồng, trong một ngày đã trở thành người nổi tiếng trong thành phố. Những hào ngôn về vụ thảm án 88 nửa năm trước khiến hắn ta thấy phiền lòng.
- Nửa năm phá án, còn quá trẻ, nói ra những lời không thảo đáng thế này, lại nói vào thời gian không thích hợp, haiz….
Bí thư Hà Trấn Nam khẽ thở dài.
- Vâng, dù gì thì cũng còn quá trẻ, nông nóng rồi. Vụ án từ năm ngoái đến năm nay cũng đã nửa năm rồi mà một chút đầu mối cũng không tìm ra
Việc này cấp trên đã chú ý, Bộ công an đôn đốc Sở, vì việc này mà sếp Trịnh cũng buộc phải lùi lại.
Vốn dĩ sếp Mã có thể tiến lên, nhưng trong TỈnh đã xác định rõ rồi, không thể nào xuyên ngang được, đột nhiên ở bên ngoài tỉnh lại giết một con ngựa ô..
Tôi đã điều tra qua người họ Diệp này, chưa quá 23 tuổi mà đó còn là tuổi mụ thì phải, trên thực tế mới chỉ hơn 22 tuổi mà thôi, kỳ quặc hơn là người này còn chưa hề làm qua công tác chính trị, công an nữa.
- Cấp trên tuyển người thế này rốt cuộc là dựa vào cái gì, tôi đã làm trong tổ chức mười mấy năm rồi mà không hiểu.
Trưởng ban tở chức Khang Văn Sinh có chút bực dọc nói.
- Bởi vì Phó bí thư thứ nhất thành phố là thân thích của anh ta.
Nguyên bí thư Trịnh Hà Minh năm ngoái không phá nổi vụ thảm án cuối cùng bị buộc nhận lỗi, từ chức.
Đó là vì Mã Bách Sinh theo sát bước chân của Bí thư Hà Trấn Nam, có được sự ủng hộ của ông ấy, hơn nữa đã đả động đến tỉnh trước rồi.
Người trong tỉnh đều đã gật đầu, ai mà ngờ được cấp trên lại có thông báo, nói đã chọn được người làm Bí thư mới rồi, là người đã điều tra ở tỉnh Nam Phúc.
Ngay lúc đó suýt chút nữa Mã Bách Sinh hộc máu ra, vì có thể ngồi lên vị trí này, không những Hà Trấn Nam phải bỏ công sức mà ngay cả bản thân cũng tốn nhiều đến cả của cải vài thập niên của nhà, vậy mà kết cục lại thảm thương thế. Kỳ thực, Diệp Phàm là bóng đè của ông ta. Hôm nay đón tiếp Diệp Phàm, Mã Bách Sinh xin nghỉ.
- Sếp Khang bình tĩnh đi. Cũng có thể cấp trên nghĩ cán bộ chúng ta không thể làm sáng tỏ vụ án này nên mới thay đổi thế, thay đổi khẩu vị có lẽ không giống nhau. Cán bộ ở đây liên lụy đã nhiều, phá án cũng sợ này sợ kia.
Hà Trấn Nam thản nhiên nói, trong tay điếu thút đang hút dở.
- Bọn họ không tin tưởng cán bộ ở đây thì chúng ta cũng nên đấu tranh chứ.
Khang Văn Sinh khó mà cho qua ý nghĩ đó.
- Nói thế cũng đúng, nơi hoang dại này tự nhiên lại cắm một người mới đến, lần này Lý Quốc Hùng bận rộn rồi. Bí thư Hà, tin này ngày mai có phải đăng lên không.
Trưởng ban tuyên truyền Phan Kim Ngọc tay cầm một bản tin nói.
- Đăng, sao lại không đăng, việc này đã truyền khắp thành phố rồi, có muốn che giấu cũng không được, mà cũng phải cho người ta cảm nhận cái cảm giác di chương.
Hà Trấn Nam nói, vừa nghe đến Lý Quốc Hùng là ông ta đã chẳng thoải mái gì.
Mặc dù nói hội nghị thường vụ là một mình nắm trong tay nhưng sự tham gia đột ngột của Diệp Phàm, khiến bản thân không những thiếu đi một trợ thủ mà cong thêm một nhân tố không xác định. Hà Trấn Nam thấy có chút phiền lòng.
- Thực ra, với một người ngoài đến, chúng ta không nên nghĩ quá nhiều về anh ta. Anh ta chẳng phải đã nói trong nửa năm phá vụ án này, không phá được thì sẽ bỏ chức cảnh sát đấy sao, có lẽ đó là câu nói bộc phát sau khi bị đập trứng gà mà thôi, tôi chắc giờ anh ta đang hối hận lắm. Nói ra thì dễ nhưng để cho qua đi thì khó, thành phố chúng ta có đến mấy trăm nghìn dân cơ mà, ha ha…
Người nãy giờ không lên tiếng đồng chí Phó bí thư Đảng ủy Mã Bách Sinh đột nhiên lên tiếng cười ha hả.
- Nếu sếp Mã cũng đã nói ra rồi, thì chúng ta còn phải đợi nửa năm. Nhưng hội nghị thường vụ chỉ cần anh ta không quá đáng thì chúng ta cũng sẽ chú ý, đừng ép người ta sang bên Lý Quốc Hùng, lại còn cả Thái Chí Dương cũng phải tính kế, có khi bất ngờ chơi thủ đoạn nhỏ lại có thể chọc người ta phiền lòng.
Khang Văn Sinh nói.
- Cứ ngồi đấy mà chờ đi.
Hà Trấn Nam nói xong rồi không nói gì nữa, cả phòng lại lặng im cả.
- Nửa năm phá án, điên rồi.
Bí thư thành ủy thành phố Thanh Châu – La Bình cũng là ủy viên thường vụ thành phố, đang nói chuyện với Lý Quốc Hùng.
- Chủ tịch, ông có cảm thấy kỳ lạ không. Người này quá trẻ?
Phó chủ tịch thành phố Thôi Minh Khải và Lý Quốc Hùng là số một, số hai cảu chính quyền thành phố, được người ta gọi là đôi sao. Hai người này cơ bản nắm hoàn toàn quyền trong tay.
Mà, mặc dù nói Ha Trấn Nam nắm quyền trong Hội nghị thường vụ, nhưng đôi khi tham gia vào chính quyền thì như trứng chọi đá. Vì thế mà gần đây ông ta chỉ muốn đánh bại đôi sao Thôi Minh Khải và Lý Quốc Hùng.
- Cái giá của người trẻ tuổi là ở cái miệng, …
La Bình thản nhiên nói.
- Anh La, đừng có nhìn vào bề ngoài mà đánh giá, người ta trẻ nưng từ Nam Phúc mà về Ngư Đồng để điều tra thì phải có tài năng, không có tài thì làm sao làm được? Có những chuyện cần phải cẩn thận, việc lần này rất lớn đó.
Giọng điệu Lý Quốc Hùng không biết là đang khen hay là châm biếm.
- Có chút kỳ quặc, lẽ nào một đồng chí tỉnh ngoài đến mà Trưởng ban Cố phải đích thân đi cùng sao, thật là không hiểu nổi.
Thôi Minh khải cười nói.
Lý Quốc Hùng cũng nghe thấy, nhíu mày nói:
- Có lẽ đồng chí đó chưa quen nên cấp trên coi trọng một chút. Tuy nhiên Trấn Bố Hòa đến cũng có chút sâu xa…
Là nhân vật số 1 của sở Công an tỉnh mà lại cùng người ta đến nhận chức? Có phải gần đây Sở lại có động tĩnh gì, nhằm vào Ngư Đồng chúng ta sao?
- Vẫn là vụ thảm án 88 mà thôi.
La Bình có chút không chắc, nhìn Lý Quốc Hùng rồi nói"
- Chủ tịch, với thái độ của anh ta thì chúng ta chỉ có ba cách để xem xét.
- Quan sát trước rồi mới ra tay, người trẻ tuổi nên sẽ nông nổi, ví dụ như hôm nay anh ta nói ra trước Cục cảnh sát, đấy là một ví dụ. Làm cán bộ rất sợ bị mắc lỗi lời nói, thái độ, giọng điệu, cho dù là bất cứi điểm nào đều không nên nói những lời đó. Bình tĩnh là điều kiện quan trọng để làm cán bộ, anh ta nói như thế là tự ép mình vào con đường chết, phá án là việc chưa chắc chắn được, những bí ẩn về phá án vẫn chưa giải quyết xong.
Lý Quốc Hùng nghiêm mặt nói.
- Đến lúc đó không phá được án, không phải là giúp hà Trấn Nam kiếm được vị trí đó sao. Xét về tư cách thì Mã Bách Sinh mới là người có tư cách nhất. Coi như lần này đã bị Diệp Phàm đi trước một bước. La Bình, anh nói xem, anh ta có thể đùa giỡn hay không?
Thôi Minh Khải cười nói, nhấp chén trà.
- Chắc chắn rồi, nhanh chóng loại bỏ tên họ Diệp kia chưa chắc đã là hay. Ngày trước Mã Bách Sinh từ vị trí Cục trưởng, lên làm Phó bí thư Đảng ủy.
Không thể ngờ rằng sau vài năm lại trở về vị trí cũ, ngày trước ông ấy đã nói vời Hà Trấn Nam rồi, nhưng Trịnh Hà Minh theo Hà Trấn Nam, Mã Bách Sinh cũng chỉ than thở cũng chưa lên tiếng.
Cứ nghĩ đến vị trí Trịnh Hà Minh là ông ấy nghĩ nắm chắc rồi, nhưng không ngờ một con ngựa ô làm kinh thiên, Mã Bách Sinh buồn bực muốn chết.
Không lâu, Cục sẽ xảy ra sóng gió gì, người mà ông Mã sắp xếp trong cục không phải số ít. Mấy người được ông ta đề bạt làm Phó cục trưởng.
Ngày trước Trịnh Hà Minh kiêm chức Cục trưởng, có Hà Trấn Nam áp chế, nên Mã Bách Sinh không dám sinh sự, chỉ có thể giở vài thủ đọan nhỏ để chơi lại Trinh Hà Minh, kiếm chút lợi ích.
Bây giờ thì đã khác rồi, nếu Diệp Phàm không theo từng bước của Hà Trấn Nam thì Cục công an thành phố có nằm trong tay ông ta hay không cũng rất khó nói. Về phương diện này, chúng ta còn có cơ hôi hay không?
La Bình nhìn Lý Quốc Hùng nói, việc quan trọng này vẫn cần Chủ tịch chú ý đến.
Quan Thuật
- Bộp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Một âm thanh giòn giã, cả đoàn người như rất kinh ngạc.
Đồng chí Diệp Phàm mới nhận chức Bí thư chính trị Thành phố, kiêm Cục trưởng cục công an, với bộ trang phục cảnh sát, đặc biệt là quân hàm cảnh sát hạng ba vàng trắng, hơn nữa, đến mặt cũng đều dính be bét.
Tự nhiên đứa trẻ tặng hoa cho Diệp Phàm lại đập quả trứng gà, ra tay rất quyết đoán, lấy quả trứng gà ngay trong bó hoa ra. Mà lại còn dùng chai đập, cao thủ thất đẳng như Diệp Phàm cũng không tránh kịp. Chứng tỏ tính chuẩn bị trong võ công quan trọng như thế nào.
- Đỗ Tiểu Phong, làm gì thế?
Một viên cảnh sát to béo đằng sau lên tiếng, tiến đến cướp lấy đồ chơi gà con. Đôc Tiểu Phong không chớp mắt, vẫn cứ trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Thả nó ra.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Bí thư Diệp, là tôi không sắp xếp chu đáo, xin anh cứ trách phạt.
Khuôn mặt của viên cảnh sát béo còn khó coi hơn là khóc.
- Bảo anh bỏ nó ra, không nghe thấy sao?
Diệp Phàm lại lạnh lùng nhắc lại, chỉ là giọng điệu nặng hơn chút, viên cảnh sát chỉ còn cách bỏ đứa đó ra.
- Cháu tên là Đỗ Tiểu Phong đúng không?
Diệp Phàm có chút kích động hỏi.
- Đi không đổi họ, về không đổi tên, tôi là Đỗ Tiểu Phong, tôi đã chuẩn bị cho việc ngồi tù rồi, các ông cứ bắt tôi đi, bắt đi.
Đõ Tiểu Phong rất cứng rắn, đầu ngẩng cao, không sợ Diệp Phàm.
- Vì sao lại đập trứng gà vào người ta? Có phải đã xem nhiều trò chơi trên TV không?
Diệp Phàm lấy tay lau trứng gà trên mặt, không nhận chiếc khăn tay của một nữ cảnh sát mang đến bên.
- Các ông thì làm cái gì, chỉ biết ăn uống chơi gái, đừng tưởng tôi không biết, ngày nào tôi cũng dõi theo các ông.
- Bố, mẹ tôi đều mất cả rồi, một lúc mà chết cả bao nhiêu người nhưng các ông có thèm điều tra đâu, các ông có thèm quan tâm đâu, chỉ biết ăn chơi là nhiệt tình thôi, còn điều tra cũng chỉ là trò chơi phải không?
Các ông đều là loại đầu trâu, lư manh, lại đây mà bắt tôi đi, tôi sớm đã muốn đi gặp bố mẹ tôi rồi…
Đỗ Tiểu Phong lạnh lùng tiến đến nói với Diệp Phàm, nói như kiểu đã luyện nói vài lần rồi, khuôn mặt cậu ta cũng dần đỏ lên, nắm chặt hai bàn tay lại.
- Cậu chính là người bị hại trong vụ thảm án 88 phải không? Ai biết hoàn cảnh của Đỗ Tiểu Phong hãy nói cho tôi biết.
Diệp Phàm trừng mắt nói.
- Lời cậu ta nói đều là sự thật, bố mẹ cậu ấy đều chết hết cả rồi. Năm nay cậu ấy mới đi học trung học cơ sở năm đầu, nhưng cậu ấy không đi. Gần đây đều đi ra đường phố kiếm tiền, không cần đi học.
Viên cảnh sát béo nói.
- Nói cái con khỉ gì, các ông làm gì? Đã hơn nửa năm rồi thử hỏi các ông đã làm được gì?
Đỗ Tiểu Phong hét to, lúc này, bên ngoài có nhiều người quây lại xem.
- Đỗ Tiểu Phong, Diệp Phàm tôi hôm nay xin hứa từ hôm nay, trong vòng nửa năm chú sẽ điều tra phá vụ thảm án 88, nếu không phá nổi thì sẽ bỏ chức cảnh sát, cháu về đi, chú ý học tập tốt. Nếu thành tích học tập không tốt thì chú sẽ đánh đít cháu đấy.
Diệp Phàm nói chắc như đinh đóng cột, vọng cả khu Cục cảnh sát, nhìn Đỗ Tiểu Phong rồi quay sang nói với viên cảnh sát mập:
- Xem anh như bảo hộ, học phí, tiền sinh hoạt của cậu bé này, Cục chúng ta sẽ trả, nếu không có chỗ ở thì chúng ta sắp xếp cho một phòng, anh đi sắp xếp đi, đi mua cho cậu bé mấy bộ quần áo thay đi.
- Tôi không cần của các ông, thứ tôi cần là phá án, tôi muốn hành hung để lên ngọn đầu đài cũng được.
Đỗ Tiểu Phong đột nhiên khóc và bỏ chạy.
- Việc của nó tôi giao cho anh.
Diệp Phàm nói với viên cảnh sát mập rồi tiến vào phòng làm việc.
Sau đó việc Cục trưởng Diệp bị đập trứng gà lan tỏa khắp thành phố Ngư Đồng, trong một ngày đã trở thành người nổi tiếng trong thành phố. Những hào ngôn về vụ thảm án 88 nửa năm trước khiến hắn ta thấy phiền lòng.
- Nửa năm phá án, còn quá trẻ, nói ra những lời không thảo đáng thế này, lại nói vào thời gian không thích hợp, haiz….
Bí thư Hà Trấn Nam khẽ thở dài.
- Vâng, dù gì thì cũng còn quá trẻ, nông nóng rồi. Vụ án từ năm ngoái đến năm nay cũng đã nửa năm rồi mà một chút đầu mối cũng không tìm ra
Việc này cấp trên đã chú ý, Bộ công an đôn đốc Sở, vì việc này mà sếp Trịnh cũng buộc phải lùi lại.
Vốn dĩ sếp Mã có thể tiến lên, nhưng trong TỈnh đã xác định rõ rồi, không thể nào xuyên ngang được, đột nhiên ở bên ngoài tỉnh lại giết một con ngựa ô..
Tôi đã điều tra qua người họ Diệp này, chưa quá 23 tuổi mà đó còn là tuổi mụ thì phải, trên thực tế mới chỉ hơn 22 tuổi mà thôi, kỳ quặc hơn là người này còn chưa hề làm qua công tác chính trị, công an nữa.
- Cấp trên tuyển người thế này rốt cuộc là dựa vào cái gì, tôi đã làm trong tổ chức mười mấy năm rồi mà không hiểu.
Trưởng ban tở chức Khang Văn Sinh có chút bực dọc nói.
- Bởi vì Phó bí thư thứ nhất thành phố là thân thích của anh ta.
Nguyên bí thư Trịnh Hà Minh năm ngoái không phá nổi vụ thảm án cuối cùng bị buộc nhận lỗi, từ chức.
Đó là vì Mã Bách Sinh theo sát bước chân của Bí thư Hà Trấn Nam, có được sự ủng hộ của ông ấy, hơn nữa đã đả động đến tỉnh trước rồi.
Người trong tỉnh đều đã gật đầu, ai mà ngờ được cấp trên lại có thông báo, nói đã chọn được người làm Bí thư mới rồi, là người đã điều tra ở tỉnh Nam Phúc.
Ngay lúc đó suýt chút nữa Mã Bách Sinh hộc máu ra, vì có thể ngồi lên vị trí này, không những Hà Trấn Nam phải bỏ công sức mà ngay cả bản thân cũng tốn nhiều đến cả của cải vài thập niên của nhà, vậy mà kết cục lại thảm thương thế. Kỳ thực, Diệp Phàm là bóng đè của ông ta. Hôm nay đón tiếp Diệp Phàm, Mã Bách Sinh xin nghỉ.
- Sếp Khang bình tĩnh đi. Cũng có thể cấp trên nghĩ cán bộ chúng ta không thể làm sáng tỏ vụ án này nên mới thay đổi thế, thay đổi khẩu vị có lẽ không giống nhau. Cán bộ ở đây liên lụy đã nhiều, phá án cũng sợ này sợ kia.
Hà Trấn Nam thản nhiên nói, trong tay điếu thút đang hút dở.
- Bọn họ không tin tưởng cán bộ ở đây thì chúng ta cũng nên đấu tranh chứ.
Khang Văn Sinh khó mà cho qua ý nghĩ đó.
- Nói thế cũng đúng, nơi hoang dại này tự nhiên lại cắm một người mới đến, lần này Lý Quốc Hùng bận rộn rồi. Bí thư Hà, tin này ngày mai có phải đăng lên không.
Trưởng ban tuyên truyền Phan Kim Ngọc tay cầm một bản tin nói.
- Đăng, sao lại không đăng, việc này đã truyền khắp thành phố rồi, có muốn che giấu cũng không được, mà cũng phải cho người ta cảm nhận cái cảm giác di chương.
Hà Trấn Nam nói, vừa nghe đến Lý Quốc Hùng là ông ta đã chẳng thoải mái gì.
Mặc dù nói hội nghị thường vụ là một mình nắm trong tay nhưng sự tham gia đột ngột của Diệp Phàm, khiến bản thân không những thiếu đi một trợ thủ mà cong thêm một nhân tố không xác định. Hà Trấn Nam thấy có chút phiền lòng.
- Thực ra, với một người ngoài đến, chúng ta không nên nghĩ quá nhiều về anh ta. Anh ta chẳng phải đã nói trong nửa năm phá vụ án này, không phá được thì sẽ bỏ chức cảnh sát đấy sao, có lẽ đó là câu nói bộc phát sau khi bị đập trứng gà mà thôi, tôi chắc giờ anh ta đang hối hận lắm. Nói ra thì dễ nhưng để cho qua đi thì khó, thành phố chúng ta có đến mấy trăm nghìn dân cơ mà, ha ha…
Người nãy giờ không lên tiếng đồng chí Phó bí thư Đảng ủy Mã Bách Sinh đột nhiên lên tiếng cười ha hả.
- Nếu sếp Mã cũng đã nói ra rồi, thì chúng ta còn phải đợi nửa năm. Nhưng hội nghị thường vụ chỉ cần anh ta không quá đáng thì chúng ta cũng sẽ chú ý, đừng ép người ta sang bên Lý Quốc Hùng, lại còn cả Thái Chí Dương cũng phải tính kế, có khi bất ngờ chơi thủ đoạn nhỏ lại có thể chọc người ta phiền lòng.
Khang Văn Sinh nói.
- Cứ ngồi đấy mà chờ đi.
Hà Trấn Nam nói xong rồi không nói gì nữa, cả phòng lại lặng im cả.
- Nửa năm phá án, điên rồi.
Bí thư thành ủy thành phố Thanh Châu – La Bình cũng là ủy viên thường vụ thành phố, đang nói chuyện với Lý Quốc Hùng.
- Chủ tịch, ông có cảm thấy kỳ lạ không. Người này quá trẻ?
Phó chủ tịch thành phố Thôi Minh Khải và Lý Quốc Hùng là số một, số hai cảu chính quyền thành phố, được người ta gọi là đôi sao. Hai người này cơ bản nắm hoàn toàn quyền trong tay.
Mà, mặc dù nói Ha Trấn Nam nắm quyền trong Hội nghị thường vụ, nhưng đôi khi tham gia vào chính quyền thì như trứng chọi đá. Vì thế mà gần đây ông ta chỉ muốn đánh bại đôi sao Thôi Minh Khải và Lý Quốc Hùng.
- Cái giá của người trẻ tuổi là ở cái miệng, …
La Bình thản nhiên nói.
- Anh La, đừng có nhìn vào bề ngoài mà đánh giá, người ta trẻ nưng từ Nam Phúc mà về Ngư Đồng để điều tra thì phải có tài năng, không có tài thì làm sao làm được? Có những chuyện cần phải cẩn thận, việc lần này rất lớn đó.
Giọng điệu Lý Quốc Hùng không biết là đang khen hay là châm biếm.
- Có chút kỳ quặc, lẽ nào một đồng chí tỉnh ngoài đến mà Trưởng ban Cố phải đích thân đi cùng sao, thật là không hiểu nổi.
Thôi Minh khải cười nói.
Lý Quốc Hùng cũng nghe thấy, nhíu mày nói:
- Có lẽ đồng chí đó chưa quen nên cấp trên coi trọng một chút. Tuy nhiên Trấn Bố Hòa đến cũng có chút sâu xa…
Là nhân vật số 1 của sở Công an tỉnh mà lại cùng người ta đến nhận chức? Có phải gần đây Sở lại có động tĩnh gì, nhằm vào Ngư Đồng chúng ta sao?
- Vẫn là vụ thảm án 88 mà thôi.
La Bình có chút không chắc, nhìn Lý Quốc Hùng rồi nói"
- Chủ tịch, với thái độ của anh ta thì chúng ta chỉ có ba cách để xem xét.
- Quan sát trước rồi mới ra tay, người trẻ tuổi nên sẽ nông nổi, ví dụ như hôm nay anh ta nói ra trước Cục cảnh sát, đấy là một ví dụ. Làm cán bộ rất sợ bị mắc lỗi lời nói, thái độ, giọng điệu, cho dù là bất cứi điểm nào đều không nên nói những lời đó. Bình tĩnh là điều kiện quan trọng để làm cán bộ, anh ta nói như thế là tự ép mình vào con đường chết, phá án là việc chưa chắc chắn được, những bí ẩn về phá án vẫn chưa giải quyết xong.
Lý Quốc Hùng nghiêm mặt nói.
- Đến lúc đó không phá được án, không phải là giúp hà Trấn Nam kiếm được vị trí đó sao. Xét về tư cách thì Mã Bách Sinh mới là người có tư cách nhất. Coi như lần này đã bị Diệp Phàm đi trước một bước. La Bình, anh nói xem, anh ta có thể đùa giỡn hay không?
Thôi Minh Khải cười nói, nhấp chén trà.
- Chắc chắn rồi, nhanh chóng loại bỏ tên họ Diệp kia chưa chắc đã là hay. Ngày trước Mã Bách Sinh từ vị trí Cục trưởng, lên làm Phó bí thư Đảng ủy.
Không thể ngờ rằng sau vài năm lại trở về vị trí cũ, ngày trước ông ấy đã nói vời Hà Trấn Nam rồi, nhưng Trịnh Hà Minh theo Hà Trấn Nam, Mã Bách Sinh cũng chỉ than thở cũng chưa lên tiếng.
Cứ nghĩ đến vị trí Trịnh Hà Minh là ông ấy nghĩ nắm chắc rồi, nhưng không ngờ một con ngựa ô làm kinh thiên, Mã Bách Sinh buồn bực muốn chết.
Không lâu, Cục sẽ xảy ra sóng gió gì, người mà ông Mã sắp xếp trong cục không phải số ít. Mấy người được ông ta đề bạt làm Phó cục trưởng.
Ngày trước Trịnh Hà Minh kiêm chức Cục trưởng, có Hà Trấn Nam áp chế, nên Mã Bách Sinh không dám sinh sự, chỉ có thể giở vài thủ đọan nhỏ để chơi lại Trinh Hà Minh, kiếm chút lợi ích.
Bây giờ thì đã khác rồi, nếu Diệp Phàm không theo từng bước của Hà Trấn Nam thì Cục công an thành phố có nằm trong tay ông ta hay không cũng rất khó nói. Về phương diện này, chúng ta còn có cơ hôi hay không?
La Bình nhìn Lý Quốc Hùng nói, việc quan trọng này vẫn cần Chủ tịch chú ý đến.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1115: Nhận chức ở Ngư Đồng
9.2/10 từ 43 lượt.