Quan Thuật

Chương 1073: Náo loạn đến Tỉnh ủy

- Giám đốc sở Dương, anh đến thật đúng lúc. Đây là đồng chí Diệp Phàm đến từ cục Xây dựng Đức Bình. Anh xem, làm cho bàn làm việc của chúng ta hỏng rồi, căn bản đúng là đồ lưu manh. Ngọc Sử Giới tôi chưa thấy cán bộ nào thế này, đúng là làm bừa mà.

Ngọc Sử Giới tức giận hừ nói.

- Anh là Diệp Phàm? Ở cục Xây dựng Đức Bình phụ trách gì?

Dương Học mặt trầm xuống, hừ nói. Thực ra là đang thầm dò xét Diệp Phàm, tự nhủ:" Người mà Trưởng ban Tào nói phải đối phó cũng không ra gì mà. Không phải chỉ là một tên vắt mũi chưa sạch, hơn nữa lại còn là một tên ngu xuẩn."

- Tôi là Diệp Phàm. Hôm nay đến đây để lấy số tiền mà bộ Tài chính hỗ trợ cấp cho thôn Đại Vũ huyện Đức Bình. Nhưng Phó Giám đốc sở Ngọc lại chuyển số tiền xây dựng của thôn Đại Vũ chúng tôi cho thị trấn Cùng Đồng. Đã thế lại còn gõ bàn…

Diệp Phàm nói đến đây, Dương Học sớm đã không có đủ kiên nhẫn nghe nữa rồi, hừ nói:

- Tiền của các anh sao tôi lại không biết.

- Nói bậy. Đây là tiền mà bộ Tài chính cấp để giúp chúng tôi. Sao có thể là của thôn Đại Vũ các anh được. Chẳng nhẽ tiền trong sở Tài chính chúng ta đều là do đồng chí Diệp Phàm an bài.

Ngọc Sử Giới lạnh lùng hừ nói. Nói như kiểu Diệp Phàm muốn chiếm ghế của Giám đốc Dương ý.

- Để tôi xem xem.

Dương Học Chính giả vờ cầm tờ văn kiện đọc qua một lượt sau đó nghiêm mặt hừ nói:

- Đồng chí Diệp Phàm tôi hy vọng đồng chí tự để ý đến hình tượng của mình. Đây là sở Tài chính tỉnh, không phải là sạp hàng vỉa hề. Hành động vừa rồi của anh là không được. Tôi xem nào gõ bàn của Phó giám đốc Ngọc, làm loạn văn phòng lên. Tôi hy vọng anh có thế viết bản kiểm điểm viết rõ ràng về chuyện này.

- Người phải viết bản kiểm điểm phải là các anh mới đúng.

Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.

- Anh có thái độ gì đấy?

Dương Học Chính nghiêm mặt lại tỏ vẻ uy quyền.

- Thái độ của tôi là tốt lắm rồi. Các anh xem các anh có thái độ gì? Chưa được sự đồng ý của chúng tôi đã đem số tiền cấp cho thôn Đại Vũ chúng tôi tùy tiện chuyển cho người khác. Chuyện này kiện lên tòa chúng tôi cũng thắng.

Diệp Phàm nói.

- Đồng chí Diệp Phàm, xem ra đồng chí vẫn chưa ý thức được sai lầm của mình. Thế thì anh về nghĩ kĩ lại đi. Nếu vẫn còn ở đây gây rối thì tôi không khách sáo nữa đâu.


Dương Học Chính vẻ mặt rất nghiêm túc.

- Không trả tiền thì tôi không đi.

Diệp Phàm kéo một cái ghế lại, đặt mông ngồi xuống.

- Anh thấy không Giám đốc Dương, Thế này có giống một Đảng viên không, không biết là hành vi gì nữa?

Ngọc Sử Giới hừ nói.

- Kéo ra ngoài cho tôi.

Dương Học Chính thấy mất mặt rồi. Một nhân vật số một như y mà chuyện này cũng lo không xong, hướng đến chỗ mấy nhân viên bảo vệ hét to.

- Mời.

Một thanh niên khỏe mạnh đi đến, khách sáo một chút định kéo Diệp Phàm đi.

- Lui ra. Nếu không đừng trách tôi không khách khí.

Diệp Phàm ngồi vững trên ghế gỗ, giống tư thế của tướng quân, nói với người bảo vệ.

- Tên nhãi này, được đấy. Nhất Tam, Dương Phong, Tài Binh mau lôi tên không biết trời cao đất dày này ra ngoài.

Tên bảo vệ này hình như là đại ca, hét với ba người bảo vệ khác. Ba người vây lại cố gắng kéo Diệp Phàm.

- Hừ.

Ba tiếng"bịch bịch bịch" kêu lên, ba tên bảo vệ đều ngã lăn ra đất. Lập tức làm cho mọi người cười ầm lên.

- Cười cái gì? Lũ vô dụng.

Dương Học Chính tức giận rồi.

- Mẹ kiếp, đánh gãy cái chân chó đi cho tôi.

Thủ trưởng phòng Bảo vệ cũng xông lên rồi. Cùng với ba tên mặt đỏ bừng vừa hét vừa xông về phía Diệp Phàm


Diệp Phàm ngồi ở trên ghế, nhấc chân quét một cái, bốn tên đều ngã xuống đất. Hơn nữa lần này Diệp Phàm ra tay tương đối mạnh. Mấy tên ai cũng đau, lập tức hình như không đứng lên được.

- Được lắm Diệp Phàm. Anh dám gây chuyện ở sở Tài chính tỉnh. Chuyện hôm nay anh làm to rồi. Anh coi Giám đốc sở Tái chính là cái gì đây?

Ngọc Sử Giới thêm dầu vào lửa

Dương Học Chính lập tức rút điện thoại ra nói:

- Phó chủ tịch tỉnh Tần, đồng chí Diệp Phàm của cục Xây dựng địa khu Đức Bình đang khóc lóc om sòm ở sở Tài chính tỉnh. Đập bàn làm việc của Phó giám đốc sở Tài chính không được, còn lấy ghế đập người. Mấy đồng chí ở phòng Bảo vệ cũng bị hắn đánh bị thương rồi. Tôi hy vọng anh đứng ra nói vài câu với Trang Thế Thành của huyện Đức Bình, bảo ông ta lên đưa tên điên này về. Nếu không sở Tài chính không thế tiếp tục làm việc được.

- Diệp Phàm? Diệp Phàm nào?

Tần Hoài Bắc vừa nghe thấy giật mình hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Diệp Phàm ở cục Xây dựng Đức Bình.

Dương Học Chính nói.

- Sao hắn lại vô duyên vô cớ đến gây chuyện ở sở Tài chính tỉnh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi đang tham gia hội nghị Tỉnh ủy mở rộng, vừa lúc đi vệ sinh. Anh nói nhỏ một chút.

Tần Hoài Bắc không làm gì, hỏi nguyên nhân sự việc.

Làm cho Dương Học Chính hơi hơi sửng sốt, cảm thấy có chút không ngờ. Theo lý mà nói thì Tần Hoài Bắc phải ủng hộ mình, lập tức gọi điện cho Trang Thế Thành hoặc đích thân Tần Hoài Bắc sẽ đến giải quyết, cũng có thể gọi mấy người vào Tỉnh ủy

Ngọc Sử Giới đi vào nhà vệ sinh gọi điện thoại rồi.

- Buổi sáng hôm nay…

Dương Học Chính đương nhiên là sẽ kể lại chuyện theo hướng có lợi cho mình.

- Ừ. Tôi biết rồi. Tôi đi xin phép rồi ra ngay.

Tần Hoài Bắc suy nghĩ xem Diệp Phàm làm như vậy là có ý gì.

Theo lý thì Diệp Phàm không phải ngốc. Hồi trước ở bộ chỉ huy biểu hiện cũng tương đối xảo trá, đến một tay già đời như Trương Minh Đường cũng thao túng hắn. Hôm nay sao có thể ngu ngốc như thế được. Chắc chắn là có ý đồ gì đây.

Vào đến phòng họp đúng lúc được nghỉ mười phút. Vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng Bí thư Đảng - Quần chúng Cố Phong Sơn hét xa:


- Phó chủ tịch tỉnh Tần, rốt cuộc sở Tìa chính tỉnh đã xảy ra chuyện lớn gì mà đến nỗi công việc cũng không triển khai được?

Nghe thấy ông ta hét như vậy, toàn bộ ủy viên lập tức ồ lên, tất cả nhìn chằm chằm vào Tần Hoài Bắc, không biết sở Tài chính tỉnh xảy ra chuyện gì.

Hừ. Cố Phong Sơn vẫn chưa yên tâm. Xem ra có người đưa Diệp Phàm vào bẫy rồi. Tần Hoài Bắc suy nghĩ nói:

- Haha. Diệp Phàm của cục Xây dựng Đức Bình đi lấy tiền, sở Tài chính tỉnh không đưa. Chắc là có chút mâu thuẫn gì đó. Không có gì đâu. Tôi cũng đang định đi giải quyết một chút

- Mâu thuẫn nhỏ. Nghe nói hắn đập phòng làm việc của Phó giám đốc sở Ngọc, đánh ngã bốn đồng chí phòng bảo vệ, mắng Giám đốc sở Dương, Phó giám đốc sở Ngọc. Đồng chí Diệp Phàm này đúng là văn võ song toàn.

Cố Phong Sơn lạnh lùng hừ nói. Giọng nói bao hàm đầy sự châm chọc.

- Tiểu Diệp phải không? Gọi hắn đến đây. Gọi cả Dương Học Chính và Ngọc Sử Giới của sở Tài chính đến đây. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ồn ào nhốn nháo còn ra thể thồng gì nữa.

Ai ngờ không đợi Tề Chấn Đào lên tiếng, bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương đã lên tiếng trước rồi. Thực ra, ông ta cũng nghĩ đến một chút gì đó.

Một người thông minh như Diệp Phàm sao có thể mắc một lỗi cơ bản như thế được. Thôi thì nhân cơ hội này thăm dò một chút Cố Phong Sơn.

- Cái này. Bí thư Quách, chúng ta đang dự hội nghị Tỉnh ủy mở rộng, sợ là không thích hợp, lại phải kéo dài thời gian. Nhiệm vụ quan trọng sợ là không kịp đến. Tôi nghĩ là chúng ta chỉ cần cử vài đồng chí đi giả quyết là được rồi.

Cố Phong Sơn hần chừ nêu ý kiến. Đương nhiên là không muốn đưa chuyện này lên đến hội nghị tỉnh ủy.

Nói như vừa rồi, chỉ là để mọi người nhớ cái tên Diệp Phàm, lấy một người đi trước làm chủ thôi. Không ngờ Quách Phác Dương còn cáo già hơn, chắc là muốn làm to chuyện này lên. Cố Phong Sơn đương nhiên không ngờ mọi chuyện kết thúc thế này rồi

- Tôi thấy cũng được. sở Tài chính xảy ra chuyện lớn thế thì nên làm rõ mọi chuyện đã.

Tề Chấn Đào cũng lên tiếng rồi. Đoán cũng đoán được là tên nhãi Diệp Phàm cố ý làm to chuyện chính là muốn thu hút sự coi trọng của các vị lãnh đạo tỉnh. Thế thì tác thành cho tên nhóc này vậy.

- Bí thư Tề, hội nghị ủy viên Tỉnh ủy quan trọng như thế nào, sao có thể để lỡ được.

Phó chủ tịch thường trực Tống Sơ Kiệt với Cố Phong Sơn có cùng ý đồ đen tối. Tất nhiên là giúp hắn rồi.

- Tôi thấy cũng không có gì là làm lỡ hay không làm lỡ. Chẳng qua cũng chỉ là kéo dài thêm chút thời gian thôi mà. Sở Tài chính là cơ quan quan trọng, nhất định không thế loạn được

Nếu mọi người đều hành động giống như đồng chí Diệp Phàm, làm cho công việc ở sở Tài chính không thể nào triển khai được, thì sau này sẽ thành tiền lệ, ảnh hưởng cực kỳ mạnh.

Hay là cứ gọi đến hỏi rõ ràng đi rồi nói tiếp. Nên phạt thì phải phạt, cần phê bình thì không thể cho qua.


Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Mã Quốc Chính nói đệm theo. Có vẻ như là đang phê bình Diệp Phàm, thực chất là đang giúp Quách Phác Dương.

- Ừ. Tôi thấy cần gọi đến để hỏi cho rõ. Ai đúng ai sai nhìn là biết ngay. Tuy nói là đồng chí cấp dưới không nên gây chuyện nhưng các đồng chí cấp trên nếu quá đáng quá, quan bi dân phản, cần phải có lời giải thích. Nếu không sẽ làm lạnh tâm huyết của người cấp dưới.

Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lô Minh Châu tỏ thái độ ủng hộ.

- Ừ. Nên gọi đến đây hỏi xem. Làm rõ sự thật là nguyên tắc từ trước đến nay của Đảng.

Bí thư Thành ủy Thủy Châu Đòan Thiên Hải mới được điều đến cũng gật đầu.

- Được. Đồng chí Hoài Bắc đích thân gọi điên cho Dương Học Chính, Ngọc Sử Giới và cả Diệp Phàm, gọi ba người họ lập tức đến đây. Tôi muốn xem xem chuyện gì đã xảy ra? Còn ra thể thể thống gì nữa.

Quách Phác Dương nhăn mặt ra, hừ nói.

Diêp Phàm không sợ gì nữa cả đến Tỉnh ủy. Còn Dương Học Chính và Ngọc Sử Giới lại luôn căng thẳng, nét mặt trầm ngâm.

Hai tên này nắm mơ cũng không nghĩ được là chuyện này lại to đến tận Tỉnh ủy, hơn nữa lại do đích thân Bí thư Quách điểm danh muốn nghe nguyên nhân. Hai tên trong bụng có quỷ tất nhiên không thể thẳng thắn thành khẩn đối đãi được.

- Giám đốc sở Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Thiết Thác đến hỏi chuyện rồi. Chuyện này tất nhiên là có dụng ý của nó. Hơn nữa con người Thiết Thác tương đối công bằng. Mọi người đều tin phục ông ta.

- Chủ nhiệm Thiết, lúc đầu tôi cũng không biết chuyện gì cả. Tôi chỉ là nghe thấy tiếng cãi nhau đến xem thế nào thôi. Hay là để Phó giám đốc Ngọc kể tường tận lại quá trình sự việc xem.

Lúc này Dương Học Chính lại tìm cách thoát thân. Tên nhãi này đã chuẩn bị xong việc đi Việt Đông nhận chức. Tất nhiên là không muốn can thiệp quá nhiều.

Tuy nhiên, lúc đầu Dương Học Chính có cơ hội tốt như thế cũng có một phần công của nhà họ Cố. Mà nhà họ Tào ở thủ đô lại có quan hệ tương đối tốt với nhà họ Cố.

Tào Quốc Khánh yêu cầu Dương Học Chính làm như vậy đương nhiên là Dương Học Chính thấy mặt lão già Cố cũng không tiện phản bác Tào Quốc Khánh.

Hơn nữa vẫn còn một tin vỉa hè, nghe nói không lâu nữa Tào Quốc Khánh sẽ điều đến Việt Đôngđảm nhiệm chức Bí thư tỉnh. Mà Dương Học Chính cũng đến Đông Việt đảm nhiệm phó chủ tịch tỉnh. Có thể tạo quan hệ tốt với hắn là chuyện mà Dương Học Chính muốn thấy rồi.

Nhưng chuyện phát triển đến mức này đã vượt ra ngoài dự liệu hắn rồi. Dù vừa nãy là Cố Phong Sơn thầm tiếp sức cho hắn nhưng Dương Học Chính vẫn đang có chút lo lắng, nên nếu đá sang cho Ngọc Sử Giới thì cố gắng đá cho Ngọc Sử Giới.

Hơn nữa, đường đường là một Bí thư tỉnh như Quách Phác Dương lại đi quản mấy chuyện nhỏ nhặt thế này thì kỳ lạ quá. Dương Học Chính sợ mình lại trở thành vật hy sinh lúc tranh đấu của Quách Phác Dương và vài lão già khác. Nếu để chuyện đi Việt Đông thất bại thì mình thiệt to.

- Ừ. Phó giám đốc Ngọc nói trước đi.

Khuôn mặt đen đen của Thiết Thác gật gật đầu.

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 1073: Náo loạn đến Tỉnh ủy
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...