Quan Thuật
Chương 1044: Bắt Tào Chính Đức
- Từ từ đã, mệnh lệnh của tư lệnh quân khu tỉnh, lập tức thả Diệp Phàm.
Trấn Đào Thanh chỉ vào mấy người lính nói:
- Tư lệnh Trấn ra lệnh, lập tức mời đồng chí Tào Chính Đức đến quân khu tỉnh báo cáo tình hình.
Mấy người lính không do dự chút nào, áp sát kèm Tào Chính Đức đi ra ngoài.
- Thằng ranh Diệp Phàm, tao không để mày yên. Muốn khu đất ấy, trừ phi Tào Chính Đức tao chết rồi, chết rồi, ha ha…
Tào Chính Đức bị mấy người lính mạnh mẽ kéo đi, vừa giãy dụa và quát.
- Tào Chính Đức, hôm nay trước mặt mọi người tôi chấp nhận lời nói của ông. Ông cứ chờ xem.
Diệp Phàm lạnh lùng nói vài câu, cùng Hạ Hải Vĩ dưới sự bảo vệ của mấy người phía sư đoàn trưởng Mã đi ra khỏi phân quân khu Đức Bình.
Trở lại Đức Bình, Diệp Phàm lập tức bị Trang Thế Thành và Lô Trần Thiên gọi đi.
Sau khi hỏi rõ tình hình, hai lãnh đạo cũng trầm ngâm suy nghĩ.
Thật lâu sau Trang Thế Thành mới nói:
- Xem ra Tào Chính Đức cố ý gây khó dễ, người này làm việc bỉ ổi, tốt xấu cũng là Ủy viên thường vụ Địa ủy, sao có thể chân ngoài dài hơn chân trong, ngang ngược ngăn trở. Việc này xem ra phải báo cáo với Tỉnh ủy, hi vọng Bí thư Quách có thể nói với quân ủy một chút vấn đề của đồng chí Tào Chính Đức. Về việc đồng chí này có tư tưởng tư lợi nghiêm trọng.
Trang Thế Thành nói xong, Lô Trần Thiên cũng gật đầu.
- Không vội, bí thư Trang, việc này cứ để tôi giải quyết, không cần thiết phải kinh động đến bí thư Quách, còn báo cáo lên quân ủy, không được tốt.
Diệp Phàm giọng kiên quyết nói.
- Cậu có biện pháp?
Lô Trần Thiên hỏi.
- Cháu cứ thử xem trước, cho cháu vài ngày, nếu không được sẽ báo cáo Bí Thư Quách.
Diệp Phàm nói.
- Vậy cứ xử lý đi.
Trang Thế Thành gật đầu. Việc này nếu không cần báo cáo lên tỉnh đương nhiên là tốt, dù sao làm lớn chuyện hai bên đều không được tốt.
Diệp Phàm đi một mạch đến văn phòng, mặt đã tái mét, nghĩ một lát cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi điện thoại:
- Chủ tịch Triệu, chào ngài, tôi là Diệp Phàm.
- Hả, cậu sao lại gọi điện cho tôi? Ha ha, tôi lâu nay cho rằng cậu rất bận rộn, nghe nói lần trước vì chuyện quốc lộ Thiên Tường cậu đến Bắc Kinh, cũng không đến nhà chơi, có phải nhà tôi không đáng để cậu đến đúng không?
Triệu Bảo Cương nói giọng có vẻ như châm chọc cũng có vẻ như trêu chọc.
Diệp Phàm hiểu, trong lòng Triệu Bảo Cương có chút bực. Bởi vì lần trước Triệu Bảo Cương hướng mình thể hiện thành ý, mà mình không đến hỏi thăm ông ta, rõ ràng là không thoải mái.
- Không phải Chủ tịch Triệu, gần đây thật sự bận nhiều việc. Lần này muốn nhờ ngài một việc, trước kia cha ngài đã nói ở Quân ủy là cho tôi một lời hứa, tôi hiện tại đến tìm chính là vì lời hứa này.
Diệp Phàm kiên trì nói.
- Nói đi, cậu muốn gì?
Triệu Bảo Cương hừ nói.
- Trong vòng ba ngày bắt Phân quân khu Đức Bình tỉnh Nam Phúc Tào Chính Đức, tôi muốn y trọn đời không thể vươn lên.
Diệp Phàm hung hăng nói.
- Ừ.
Triệu Bảo Cương không nói lời thừa nào, lên tiếng rồi cúp điện thoại.
- Tào Chính Đức, anh thật sự phải khư khư cố chấp sao?
Trấn Thang Thành đập bàn quát.
- Việc này không thể thương lượng, không làm Diệp Phàm chết, tôi còn lăn lộn cái gì. Tư lệnh Trấn, đây là ân oán giữa tôi và Diệp Phàm, hi vọng ngài không nhúng tay.
Tào Chính Đức kiên quyết nói.
- Tốt, tốt lắm, Tào Chính Đức, tốt, anh muốn xử lý thì xử lý. Trấn Thang Thành có khuyên gì cũng vô dụng, tùy anh đi. Tuy nhiên Tào Chính Đức đừng làm hỏng phân quân khu Đức Bình là được, đến lúc mọi việc không thể gỡ ra đừng tìm tới tôi để nhờ giúp. Đến lúc đó anh cũng đừng trách Trấn Thang Thành tôi trở mặt, thấy chết mà không cứu.
Trấn Thang Thành vẻ mặt tức giận nói.
- Sẽ không có việc này, tôi sẽ tự xử lý tốt.
Tào Chính Đức nói xong bước ra khỏi phòng Trấn Thang Thành.
- Thiên Hạ, Diệp Phàm quá coi thường người khác, đơn giản là không coi nhà họ Tào chúng ta ra gì.
Tào Chính Đức nói trong điện thoại với Sư đoàn trưởng sư đoàn chủ lực số 1 quân khu Lam Kinh Tào Thiên Hạ.
- Một Cục trưởng nhỏ, có thể có nhiều sức mạnh sao, chẳng lẽ anh Chính Đức còn phải chịu bất bình sao?
Tào Thiên Hạ giọng thản nhiên, căn bản là không yên tâm về việc này.
- Trấn Thang Thành giúp đỡ hắn.
Tào Chính Đức hừ nói.
- Trấn Thang Thành? việc này hình như có chút lạ
Tào Thiên Hạ trong lòng có chút ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ thằng nhãi kia có lai lịch gì?
- Có cái rắm, cha mẹ tổ tông tám đời cũng không tìm ra một chức lãnh đạo huyện. Nghe nói quan hệ giữa hắn và binh đoàn trưởng binh đoàn Báo Săn Thiết Chiêm Hùng trước kia không tồi. Trấn Thang Thành có thể là nể mặt Thiết Chiêm Hùng.
Tào Chính Đức nói.
- Ừ, thì ra thế, Thiết Chiêm Hùng thật ra là một người nổi tiếng. Tuy nhiên, trước đây khác, người này hiện là thứ trưởng xếp hạng cuối cùng của Bộ Công an, sau khi rời khỏi quân đội như cá không có nước, y còn có thể làm cái gì?
Tào Thiên Hạ thản nhiên nói.
- Có thể là giao tình cũ.
Tào Chính Đức cũng rất thoải mái nói.
- Yên tâm, Chính Đức, khu đất đó Sư đoàn chủ lực số 1 chúng ta không gật đầu, không ai có thể lấy đi, kể cả thằng nhóc đó. Quốc lộ Thiên Tường phải thay đổi tuyến đường, đó là không thể, Giống như xây dựng lại quốc lộ núi Thiên Xa, ha ha…
Tào Thiên Hạ đắc ý mỉm cười.
- Ừ, chính là tôi muốn nói với anh một chút, phải giữ sườn núi Nguyệt Nga, ai tới cũng không cấp cho. Rõ ràng chúng ta nên cho người đi sửa sang một chút, giả như khu vực huấn luyện, đến lúc đó có thể từ từ đổ cho chúng. Về chuyện tiền nong để tôi nghĩ cách, không cần các anh ra một đồng,
Tào Chính Đức lại đưa ra ý tưởng.
- Được, tôi lập tức sắp xếp vài người xuống dưới đó, phối hợp với các anh, giả vờ một chút.
Tào Thiên Hạ cười nói, việc này không cần tiền mà có thể kiếm chuyện làm Tào Thiên Hạ vui vẻ. Hơn nữa, sân huấn luyện làm tốt cũng có phần công của mình.
- Còn một chuyện Chính Đức, nghe nói thằng nhãi ăn mày còn đòi ăn xôi gấc?
Tào Thiên Hạ khinh bỉ nói.
- Thiên, … Thiên Hạ, tôi chưa hiểu?
Tào Chính Đức chưa hiểu ý của Tào Thiên Hạ.
- Ngoài thằng ranh Diệp Phàm còn ai? Hừ
Tào Thiên Hạ hừ nói:
- Không ngờ lại để ý đến cháu ngoại tôi là Tống Trinh Dao, hắn cũng không nghĩ lại, với gia thế của hắn, sao có thể xứng với Trinh Dao của nhà họ Tào.
- Anh nói là con gái của Chủ tịch Tỉnh Tống, tiểu thư Trinh Dao?
Tào Chính Đức nghe xong, trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ, nếu thằng nhóc này thật sự gặp phải phó Chủ tịch thường trực tỉnh Tống Sơ Kiệt, ông đây không cần ra tay.
- Ha ha...
Tào Thiên Hạ cười vang trên điện thoại.
- Diệp Phàm nhanh đến đây.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Anh Thiết lại ra tay nữa?
Diệp Phàm cười nói.
- Nào có nhanh như vậy?
Lâm Thiên Dân xem ra nghe thấy chút mùi vị gì đó hôm nay tới Nam Phúc kiểm tra, đương nhiên là các công trình. Có thể người này đến Đức Bình sẽ đi một vòng, trong khoảng thời gian này cậu bảo Hạ Hải Vĩ giữ gìn một chút, ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ mà hỏng việc lớn.
Thiết Chiêm Hùng cẩn thận dặn dò:
- Chúng ta đừng nóng vội, bắt Lâm Thiên Dân là chuyện sớm hay muộn, cán bộ cấp bậc như y không phải muốn bắt thì bắt, không phải chỉ là một Chủ tịch thị trấn, cả nước cũng không phải nhiều.
- Em lập tức nói với gã ta một chút, không làm hỏng việc lớn.
Diệp Phàm nói.
- Còn nữa, những nhân viên theo dõi đều phải lui.
Thiết Chiêm Hùng nói, xem ra là rất cẩn thận:
- Tôi sẽ về Bắc Kinh buổi sáng, nếu không y sẽ nghi ngờ. Hễ là đến cán bộ cao cấp đến Đức Bình như Ủy ban kỷ luật Trung ương hay Bộ Công an hoặc viện kiểm sát tối cao thì y chắc chắn sẽ nghi ngờ.
- Chúng em sẽ cẩn thận, dù sao cũng là lễ mừng năm mới, thoải mái một chút rồi nói sau.
Diệp Phàm cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Chuyện Tào Chính Đức cậu cũng phải rộng lượng một chút đừng cùng y so đo nhiều. Nói thế nhưng y trải qua bài học lần này cũng sẽ kiềm chế một ít. Ở Địa ủy cậu có Trang Thế Thành và Lô Trần Thiên đều ủng hộ, ở tỉnh có anh tôi và Tề Chấn Đào, y muốn bắt cậu cũng không có cách nào. Tuy nhiên, cậu phải đề phòng nhà họ Tào ở Bắc Kinh, tôi nghi ngờ việc này có bóng dáng của nhà họ Tào.
- Em biết, anh Thiết, nhà họ Tào nói không ủng hộ nhưng chắc chắn ngầm đồng ý hoặc dung túng. Sư đoàn trưởng sư đoàn chủ lực số 1 Quân khu Lam Kinh Tào Thiên Hạ chính là cậu của Tống Trinh Dao.
Chắc là nhà họ Tào thấy em có quan hệ tốt với Tống Trinh Dao, sợ em làm hỏng quan hệ thông gia giữa hai nhà Tào - Cố, chắc chắn sẽ nhân dịp này công kích em. Tuy nhiêm, đối với Tào Thiên Hạ em đã có sắp xếp, tin tưởng mai kia sẽ có kết luận.
Diệp Phàm vẻ mặt tàn nhẫn, trên mặt có lộ ra tia độc ác.
Diệp Phàm tuy là tâm tính lương thiện, lần này bị Tào Chính Đức làm cho tức giận, hơn nữa, trước khi đi đã nói, không chết không thể kết thúcc.
- Hả, ông em tìm Thủ trưởng Trấn?
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
-Không cần tìm ông ấy.
Diệp Phàm hừ nói.
- Không phải là ông ấy thì là ai, ai có thể làm hỏng sự giúp đỡ của nhà họ Tào đối với Tào Chính Đức. Hiện tại đã không phải vấn đề giữa cậu và Tào Chính Đức mà đã là chuyện giữa cậu và nhà họ Tào ở Bắc Kinh.
Nếu Tào Chính Đức ngã xuống, sĩ diện của nhà họ Tào mất hơi lớn. Ngoài thủ trưởng Trấn, ai có khả năng đàn áp nhà họ Tào, đem xử lý Tào Chính Đức.
Hơn nữa, nhà họ Tào cũng không riêng gì nhà họ Tào, Tào Mộng Đức của Tào gia và Cố Thiên Long của Cố gia là một trong hai người cầm đầu Kinh phái Nam Viên.
Nếu đến trình độ phe phái, vậy thì cậu đối mặt là một tập đoàn chính trị khổng lồ. Mặc dù là thủ trưởng Tấn cũng phải đắn đo một chút. Dù sao một tập đoàn phe phái, không phải dễ dàng dàn xếp như vậy. Mọi mặt đều phải suy xét, thường thường đều là rút dây động rừng.
Thiết Chiêm Hùng cẩn thận giải thích nói. Y không muốn thấy Diệp Phàm như chim non bị nhà họ Tào làm hỏng.
Kinh phái Nam viên hệ thế lực quá lớn, ở khắp cả nước, hơn nữa, có người trong quân đội lẫn chính phủ. Hai nhà Tào - Cố chỉ là người cầm lái, trên thực tế còn có Lão Tam, Lão Tứ, Lão Ngũ. Những người này đều là quan lớn cấp bộ trưởng, sức mạnh cũng rất lớn, cũng không phải là người mà Diệp Phàm có thể chống lại.
Ví dụ như người vừa ngồi lên vị trí Phó thủ tướng Diệp Toàn Sâm, là một trong những người sẽ tiếp bước Cố Thiên Long thành người cầm lái Kinh phái Nam Viên.
Cố Thiên Long và Tào Mộng Đức đều già rồi, mấy tháng sau sẽ nghỉ. Đây là thời kỳ mà hai nhà Tào - Cố đều rất vội vàng trước khi hai ông cụ không còn đảm nhiệm chức vụ, tận lực sắp xếp một số chức vụ quan trọng.
Như nhà họ Tào, Tào Thiên Hạ được đề bạt làm Phó quân đoàn trưởng chính là chuyện mà ông cụ Tào Mộng Đức luôn muốn làm.
Bởi vì Tào Thiên Hạ muốn đến tập đoàn quân thứ hai hoặc là đến căn cứ Vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu đảm nhiệm Phó tư lệnh viên xếp hạng chót.
Quan Thuật
Trấn Đào Thanh chỉ vào mấy người lính nói:
- Tư lệnh Trấn ra lệnh, lập tức mời đồng chí Tào Chính Đức đến quân khu tỉnh báo cáo tình hình.
Mấy người lính không do dự chút nào, áp sát kèm Tào Chính Đức đi ra ngoài.
- Thằng ranh Diệp Phàm, tao không để mày yên. Muốn khu đất ấy, trừ phi Tào Chính Đức tao chết rồi, chết rồi, ha ha…
Tào Chính Đức bị mấy người lính mạnh mẽ kéo đi, vừa giãy dụa và quát.
- Tào Chính Đức, hôm nay trước mặt mọi người tôi chấp nhận lời nói của ông. Ông cứ chờ xem.
Diệp Phàm lạnh lùng nói vài câu, cùng Hạ Hải Vĩ dưới sự bảo vệ của mấy người phía sư đoàn trưởng Mã đi ra khỏi phân quân khu Đức Bình.
Trở lại Đức Bình, Diệp Phàm lập tức bị Trang Thế Thành và Lô Trần Thiên gọi đi.
Sau khi hỏi rõ tình hình, hai lãnh đạo cũng trầm ngâm suy nghĩ.
Thật lâu sau Trang Thế Thành mới nói:
- Xem ra Tào Chính Đức cố ý gây khó dễ, người này làm việc bỉ ổi, tốt xấu cũng là Ủy viên thường vụ Địa ủy, sao có thể chân ngoài dài hơn chân trong, ngang ngược ngăn trở. Việc này xem ra phải báo cáo với Tỉnh ủy, hi vọng Bí thư Quách có thể nói với quân ủy một chút vấn đề của đồng chí Tào Chính Đức. Về việc đồng chí này có tư tưởng tư lợi nghiêm trọng.
Trang Thế Thành nói xong, Lô Trần Thiên cũng gật đầu.
- Không vội, bí thư Trang, việc này cứ để tôi giải quyết, không cần thiết phải kinh động đến bí thư Quách, còn báo cáo lên quân ủy, không được tốt.
Diệp Phàm giọng kiên quyết nói.
- Cậu có biện pháp?
Lô Trần Thiên hỏi.
- Cháu cứ thử xem trước, cho cháu vài ngày, nếu không được sẽ báo cáo Bí Thư Quách.
Diệp Phàm nói.
- Vậy cứ xử lý đi.
Trang Thế Thành gật đầu. Việc này nếu không cần báo cáo lên tỉnh đương nhiên là tốt, dù sao làm lớn chuyện hai bên đều không được tốt.
Diệp Phàm đi một mạch đến văn phòng, mặt đã tái mét, nghĩ một lát cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi điện thoại:
- Chủ tịch Triệu, chào ngài, tôi là Diệp Phàm.
- Hả, cậu sao lại gọi điện cho tôi? Ha ha, tôi lâu nay cho rằng cậu rất bận rộn, nghe nói lần trước vì chuyện quốc lộ Thiên Tường cậu đến Bắc Kinh, cũng không đến nhà chơi, có phải nhà tôi không đáng để cậu đến đúng không?
Triệu Bảo Cương nói giọng có vẻ như châm chọc cũng có vẻ như trêu chọc.
Diệp Phàm hiểu, trong lòng Triệu Bảo Cương có chút bực. Bởi vì lần trước Triệu Bảo Cương hướng mình thể hiện thành ý, mà mình không đến hỏi thăm ông ta, rõ ràng là không thoải mái.
- Không phải Chủ tịch Triệu, gần đây thật sự bận nhiều việc. Lần này muốn nhờ ngài một việc, trước kia cha ngài đã nói ở Quân ủy là cho tôi một lời hứa, tôi hiện tại đến tìm chính là vì lời hứa này.
Diệp Phàm kiên trì nói.
- Nói đi, cậu muốn gì?
Triệu Bảo Cương hừ nói.
- Trong vòng ba ngày bắt Phân quân khu Đức Bình tỉnh Nam Phúc Tào Chính Đức, tôi muốn y trọn đời không thể vươn lên.
Diệp Phàm hung hăng nói.
- Ừ.
Triệu Bảo Cương không nói lời thừa nào, lên tiếng rồi cúp điện thoại.
- Tào Chính Đức, anh thật sự phải khư khư cố chấp sao?
Trấn Thang Thành đập bàn quát.
- Việc này không thể thương lượng, không làm Diệp Phàm chết, tôi còn lăn lộn cái gì. Tư lệnh Trấn, đây là ân oán giữa tôi và Diệp Phàm, hi vọng ngài không nhúng tay.
Tào Chính Đức kiên quyết nói.
- Tốt, tốt lắm, Tào Chính Đức, tốt, anh muốn xử lý thì xử lý. Trấn Thang Thành có khuyên gì cũng vô dụng, tùy anh đi. Tuy nhiên Tào Chính Đức đừng làm hỏng phân quân khu Đức Bình là được, đến lúc mọi việc không thể gỡ ra đừng tìm tới tôi để nhờ giúp. Đến lúc đó anh cũng đừng trách Trấn Thang Thành tôi trở mặt, thấy chết mà không cứu.
Trấn Thang Thành vẻ mặt tức giận nói.
- Sẽ không có việc này, tôi sẽ tự xử lý tốt.
Tào Chính Đức nói xong bước ra khỏi phòng Trấn Thang Thành.
- Thiên Hạ, Diệp Phàm quá coi thường người khác, đơn giản là không coi nhà họ Tào chúng ta ra gì.
Tào Chính Đức nói trong điện thoại với Sư đoàn trưởng sư đoàn chủ lực số 1 quân khu Lam Kinh Tào Thiên Hạ.
- Một Cục trưởng nhỏ, có thể có nhiều sức mạnh sao, chẳng lẽ anh Chính Đức còn phải chịu bất bình sao?
Tào Thiên Hạ giọng thản nhiên, căn bản là không yên tâm về việc này.
- Trấn Thang Thành giúp đỡ hắn.
Tào Chính Đức hừ nói.
- Trấn Thang Thành? việc này hình như có chút lạ
Tào Thiên Hạ trong lòng có chút ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ thằng nhãi kia có lai lịch gì?
- Có cái rắm, cha mẹ tổ tông tám đời cũng không tìm ra một chức lãnh đạo huyện. Nghe nói quan hệ giữa hắn và binh đoàn trưởng binh đoàn Báo Săn Thiết Chiêm Hùng trước kia không tồi. Trấn Thang Thành có thể là nể mặt Thiết Chiêm Hùng.
Tào Chính Đức nói.
- Ừ, thì ra thế, Thiết Chiêm Hùng thật ra là một người nổi tiếng. Tuy nhiên, trước đây khác, người này hiện là thứ trưởng xếp hạng cuối cùng của Bộ Công an, sau khi rời khỏi quân đội như cá không có nước, y còn có thể làm cái gì?
Tào Thiên Hạ thản nhiên nói.
- Có thể là giao tình cũ.
Tào Chính Đức cũng rất thoải mái nói.
- Yên tâm, Chính Đức, khu đất đó Sư đoàn chủ lực số 1 chúng ta không gật đầu, không ai có thể lấy đi, kể cả thằng nhóc đó. Quốc lộ Thiên Tường phải thay đổi tuyến đường, đó là không thể, Giống như xây dựng lại quốc lộ núi Thiên Xa, ha ha…
Tào Thiên Hạ đắc ý mỉm cười.
- Ừ, chính là tôi muốn nói với anh một chút, phải giữ sườn núi Nguyệt Nga, ai tới cũng không cấp cho. Rõ ràng chúng ta nên cho người đi sửa sang một chút, giả như khu vực huấn luyện, đến lúc đó có thể từ từ đổ cho chúng. Về chuyện tiền nong để tôi nghĩ cách, không cần các anh ra một đồng,
Tào Chính Đức lại đưa ra ý tưởng.
- Được, tôi lập tức sắp xếp vài người xuống dưới đó, phối hợp với các anh, giả vờ một chút.
Tào Thiên Hạ cười nói, việc này không cần tiền mà có thể kiếm chuyện làm Tào Thiên Hạ vui vẻ. Hơn nữa, sân huấn luyện làm tốt cũng có phần công của mình.
- Còn một chuyện Chính Đức, nghe nói thằng nhãi ăn mày còn đòi ăn xôi gấc?
Tào Thiên Hạ khinh bỉ nói.
- Thiên, … Thiên Hạ, tôi chưa hiểu?
Tào Chính Đức chưa hiểu ý của Tào Thiên Hạ.
- Ngoài thằng ranh Diệp Phàm còn ai? Hừ
Tào Thiên Hạ hừ nói:
- Không ngờ lại để ý đến cháu ngoại tôi là Tống Trinh Dao, hắn cũng không nghĩ lại, với gia thế của hắn, sao có thể xứng với Trinh Dao của nhà họ Tào.
- Anh nói là con gái của Chủ tịch Tỉnh Tống, tiểu thư Trinh Dao?
Tào Chính Đức nghe xong, trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ, nếu thằng nhóc này thật sự gặp phải phó Chủ tịch thường trực tỉnh Tống Sơ Kiệt, ông đây không cần ra tay.
- Ha ha...
Tào Thiên Hạ cười vang trên điện thoại.
- Diệp Phàm nhanh đến đây.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Anh Thiết lại ra tay nữa?
Diệp Phàm cười nói.
- Nào có nhanh như vậy?
Lâm Thiên Dân xem ra nghe thấy chút mùi vị gì đó hôm nay tới Nam Phúc kiểm tra, đương nhiên là các công trình. Có thể người này đến Đức Bình sẽ đi một vòng, trong khoảng thời gian này cậu bảo Hạ Hải Vĩ giữ gìn một chút, ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ mà hỏng việc lớn.
Thiết Chiêm Hùng cẩn thận dặn dò:
- Chúng ta đừng nóng vội, bắt Lâm Thiên Dân là chuyện sớm hay muộn, cán bộ cấp bậc như y không phải muốn bắt thì bắt, không phải chỉ là một Chủ tịch thị trấn, cả nước cũng không phải nhiều.
- Em lập tức nói với gã ta một chút, không làm hỏng việc lớn.
Diệp Phàm nói.
- Còn nữa, những nhân viên theo dõi đều phải lui.
Thiết Chiêm Hùng nói, xem ra là rất cẩn thận:
- Tôi sẽ về Bắc Kinh buổi sáng, nếu không y sẽ nghi ngờ. Hễ là đến cán bộ cao cấp đến Đức Bình như Ủy ban kỷ luật Trung ương hay Bộ Công an hoặc viện kiểm sát tối cao thì y chắc chắn sẽ nghi ngờ.
- Chúng em sẽ cẩn thận, dù sao cũng là lễ mừng năm mới, thoải mái một chút rồi nói sau.
Diệp Phàm cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Chuyện Tào Chính Đức cậu cũng phải rộng lượng một chút đừng cùng y so đo nhiều. Nói thế nhưng y trải qua bài học lần này cũng sẽ kiềm chế một ít. Ở Địa ủy cậu có Trang Thế Thành và Lô Trần Thiên đều ủng hộ, ở tỉnh có anh tôi và Tề Chấn Đào, y muốn bắt cậu cũng không có cách nào. Tuy nhiên, cậu phải đề phòng nhà họ Tào ở Bắc Kinh, tôi nghi ngờ việc này có bóng dáng của nhà họ Tào.
- Em biết, anh Thiết, nhà họ Tào nói không ủng hộ nhưng chắc chắn ngầm đồng ý hoặc dung túng. Sư đoàn trưởng sư đoàn chủ lực số 1 Quân khu Lam Kinh Tào Thiên Hạ chính là cậu của Tống Trinh Dao.
Chắc là nhà họ Tào thấy em có quan hệ tốt với Tống Trinh Dao, sợ em làm hỏng quan hệ thông gia giữa hai nhà Tào - Cố, chắc chắn sẽ nhân dịp này công kích em. Tuy nhiêm, đối với Tào Thiên Hạ em đã có sắp xếp, tin tưởng mai kia sẽ có kết luận.
Diệp Phàm vẻ mặt tàn nhẫn, trên mặt có lộ ra tia độc ác.
Diệp Phàm tuy là tâm tính lương thiện, lần này bị Tào Chính Đức làm cho tức giận, hơn nữa, trước khi đi đã nói, không chết không thể kết thúcc.
- Hả, ông em tìm Thủ trưởng Trấn?
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
-Không cần tìm ông ấy.
Diệp Phàm hừ nói.
- Không phải là ông ấy thì là ai, ai có thể làm hỏng sự giúp đỡ của nhà họ Tào đối với Tào Chính Đức. Hiện tại đã không phải vấn đề giữa cậu và Tào Chính Đức mà đã là chuyện giữa cậu và nhà họ Tào ở Bắc Kinh.
Nếu Tào Chính Đức ngã xuống, sĩ diện của nhà họ Tào mất hơi lớn. Ngoài thủ trưởng Trấn, ai có khả năng đàn áp nhà họ Tào, đem xử lý Tào Chính Đức.
Hơn nữa, nhà họ Tào cũng không riêng gì nhà họ Tào, Tào Mộng Đức của Tào gia và Cố Thiên Long của Cố gia là một trong hai người cầm đầu Kinh phái Nam Viên.
Nếu đến trình độ phe phái, vậy thì cậu đối mặt là một tập đoàn chính trị khổng lồ. Mặc dù là thủ trưởng Tấn cũng phải đắn đo một chút. Dù sao một tập đoàn phe phái, không phải dễ dàng dàn xếp như vậy. Mọi mặt đều phải suy xét, thường thường đều là rút dây động rừng.
Thiết Chiêm Hùng cẩn thận giải thích nói. Y không muốn thấy Diệp Phàm như chim non bị nhà họ Tào làm hỏng.
Kinh phái Nam viên hệ thế lực quá lớn, ở khắp cả nước, hơn nữa, có người trong quân đội lẫn chính phủ. Hai nhà Tào - Cố chỉ là người cầm lái, trên thực tế còn có Lão Tam, Lão Tứ, Lão Ngũ. Những người này đều là quan lớn cấp bộ trưởng, sức mạnh cũng rất lớn, cũng không phải là người mà Diệp Phàm có thể chống lại.
Ví dụ như người vừa ngồi lên vị trí Phó thủ tướng Diệp Toàn Sâm, là một trong những người sẽ tiếp bước Cố Thiên Long thành người cầm lái Kinh phái Nam Viên.
Cố Thiên Long và Tào Mộng Đức đều già rồi, mấy tháng sau sẽ nghỉ. Đây là thời kỳ mà hai nhà Tào - Cố đều rất vội vàng trước khi hai ông cụ không còn đảm nhiệm chức vụ, tận lực sắp xếp một số chức vụ quan trọng.
Như nhà họ Tào, Tào Thiên Hạ được đề bạt làm Phó quân đoàn trưởng chính là chuyện mà ông cụ Tào Mộng Đức luôn muốn làm.
Bởi vì Tào Thiên Hạ muốn đến tập đoàn quân thứ hai hoặc là đến căn cứ Vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu đảm nhiệm Phó tư lệnh viên xếp hạng chót.
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1044: Bắt Tào Chính Đức
9.2/10 từ 43 lượt.