Quan Thuật

Chương 1028: Nhân cách là thứ đồ vô dụng

- Haha. Cục trưởng Lưu, đừng tưởng cậu ta nhỏ tuổi, thực ra đã nức tiếng gần xa từ lâu rồi. Khi trước bên tỉnh gọi cậu ấy là Chủ tịch thị trấn trăm triệu. Hạng mục quốc lộ Thiên Trường của Đức Bình chúng ta chính là một mình đồng chí Diệp Phàm chạy đôn chạy đáo lo liệu. Nghe nói, lúc tranh thủ hạng mục ở bộ Giao thông, Phó thủ tướng Yến Vân đã đích thân tiếp cậu ấy.

Lô Trần Thiên vừa nói, cả phòng vang lên tiếng thán phục.

Đương nhiên, không thể không có mục đích gì khi tâng bốc như thế, đây chính là màn phối hợp để đón chào Chủ tịch địa khu mới đến.

- Ừ, Diệp Phàm không chỉ có vậy đâu. Trong Ban điều hành quốc lộ Thiên Tường, tôi là một trong số phó tổng chỉ huy, mà Diệp Phàm cũng là phó tổng chỉ huy. Ha ha. Thật ra tôi cùng cấp với cậu ta, coi như đồng nghiệp. Chắc các vị không biết đâu, lúc trước Bí thi tỉnh ủy Quách đến Ma Xuyên thăm thú tình hình, Diệp Phàm thật lợi hại, gọi Bí thư Quách là lão già, ha ha.

Trang Thế Thành nói.

Có mấy người không nhịn được " a " lên một tiếng. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Xem ra đồng chí tiểu Diệp cũng to gan gớm. ha ha…

Lưu Minh Sơn cũng cười, rồi đột nhiên hình như ra cái gì, nói:

- Tôi nhớ ra rồi, lúc trước hình như có người tên Diệp Phàm theo học khóa học Thanh niên ưu tú của Trưởng Đảng Tỉnh ủy. Chính là Trưởng ban Tống đích thân chỉ định cậu ấy làm lớp trưởng. Chẳng lẽ chính là đồng chí Tiểu Diệp này?

- Ha ha, lúc đó chắc Trưởng ban Tống cho rằng tôi nhỏ tuổi nên mới chỉ định.

Diệp Phàm khiêm tốn cười.

- Ừ, người trẻ tuổi, làm cho tốt.

Lưu Minh Sơn vỗ vai Diệp Phàm rồi đi về phía trước sân khấu,

Tự nhiên, mấy trăm đôi mắt hâm mộ, đố kị, có chút chua cay thiếu chút nữa đè chết Diệp Phàm ngay tại phòng ăn Địa ủy này.

Làm cho hắn cẩn thận ngồi xuống, mới biết mồ hồi chảy ròng ròng trên người. Thầm nghĩ: "Làm sao mình lại thấy như bị dọa giết thế này?"

Buổi tối bất ngờ nhận được điện thoại của Hạ Hải Vĩ, nói là Túc Nhất Tiêu muốn gặp mình, trong lúc Diệp Phàm đang ngạc nhiên không hiểu thì đã tới Uỷ ban Kỷ luật.

Đồng chí Túc Nhất Tiêu từng một thời làm mưa làm gió ở Đức Bình hình như già hơn rất nhiều. Mới ba mươi mà trông qua như đã bốn mươi tuổi. Râu không cạo, tóc có vẻ khô cứng, xem ra trong lòng cũng không vui, có vẻ bận tâm điều gì đó.

- Có chuyện gì vậy Bí thư Túc?

Diệp Phàm chờ người đến thẩm vấn đi hết, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đưa một điếu thuốc qua, nói.

- Tôi muốn sang phòng khác, ở đây chắc chắn có máy quay, tôi lo lắng.


Tính cảnh giác của Túc Nhất Tiêu khá cao, đảo mắt nhìn một vòng.

- Vậy phải đến đâu anh mới chịu nói cho tôi?

Diệp Phàm hỏi.

- Đến chỗ của cậu thì sao?

Túc Nhất Tiêu ngẩng đầu lên, lóe lên một tia sinh khí.

- Tôi hỏi họ xem sao, việc này tôi không có quyền quyết định, đợi một chút.

Diệp Phàm ra ngoài bàn bạc với Hạ Hải Vĩ một lúc. Hạ Hải Vĩ đồng ý, tuy nhiên, lão Hạ giải thích, phải rất chú ý, đừng để cho Túc Nhất Thiên bỏ trốn hay tự sát thì sẽ phiền toái.

Diệp Phàm cười nói:

- Lão Hạ, còn chưa tin thân thủ của tôi sao, Túc Nhất Tiêu có muốn chết cũng khó, muốn chạy trốn thì tuyệt đối không thể, ha ha.

Diệp Phàm vẻ mặt tự tin, Hạ Hải Vĩ cũng biết hắn có ý đồ gì đó, cuối cùng cũng đành gật đầu đồng ý.

Không lâu sau, đi vào phòng số 401 trong tòa nhà mới xây của cục Xây dựng nơi Diệp Phàm ở, đồng chí công an và Uỷ ban kỷ luật đều đứng canh ở ngoài, cửa sổ cũng đóng, Hạ Hải Vĩ cùng Phương Thiết gật gật đầu đi ra.

- Cậu có thể giúp tôi không, Diệp Phàm?

Túc Nhất Tiêu đảo mắt nhìn quanh, cảm giác khá vừa lòng, vừa mở miệng đã khiến người ta tò mò.

- Giúp anh? Ha ha.

Diệp Phàm cười gằn, nhìn chằm chằm Túc Nhất Tiêu:

- Anh nói lý do tôi phải giúp anh đi.

- Tôi biết cậu và Bí thư Hạ quan hệ rất thân thiết, nói thật với cậu, chuyện giữa tôi và Liễu Mi Phương vốn không phải như cô ấy kể.

Túc Nhất Tiêu bĩu môi, vẻ mặt oán giận nói.

- Vậy rốt cuộc là sao lại ra nông nỗi này, lão Túc, nếu tin tôi thì nói cả ra đi, tôi vốn thẳng tính, không thích vòng vo, đáng ghét.


Diệp Phàm nói, nhìn chằm chằm Túc Nhất Tiêu:

- Lần trước tôi giúp anh, tin là anh biết tôi đối nhân xử thế thế nào.

Nếu thật muốn hại anh, lần trước đã để anh chết bỏ xác ở Đức Bình. Ngẫm lại, nếu để quân lính sư đoàn dã chiến số 2 bắt được, dù là anh có chỗ dựa vững chắc ở tỉnh, cũng không thể phá được đại bản doanh của sư đoàn dã chiến số 2, nơi đó là thánh đường của quân đội, không phải là nơi chính quyền địa phương có thể can thiệp

Hơn nữa, vì chuyện lần trước, đêm qua Sư đoàn trưởng Mã dẫn theo một đám người đến, suýt nữa bắt tôi đến thẩm vấn tại căn cứ tòa án quân sự ở vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu. May là tôi có anh bạn cũng có chút thế lực, nếu không, xem chừng lão Túc anh giờ cũng không gặp được tôi.

Diệp Phàm hạ giọng

- Bắt cậu, vì sao?

Túc Nhất Tiêu vẻ mặt kinh ngạc.

- Vì sao, còn chẳng phải vì chuyện liên quan đến anh sao? Bọn họ nói là đang bắt giữ phần tử đặc vụ của địch. Lão Túc anh khi nào thành đặc vụ của địch, chẳng cần phải tìm vợ của bộ đội làm nhân tình.

Đương nhiên là bọn họ đến hãm hại tôi. Thật là đáng cười, lão Túc anh thì vui vẻ, còn tôi thì suýt nữa lên tòa án quân sự. Nơi đó, tin là lão Túc cũng biết được mức độ lợi hại của nó, xem ra còn đáng sợ hơn nhiều so với Uỷ ban kỷ luật.

Diệp Phàm tức giận hừ nói. Liếc nhìn Túc Nhất Tiêu một cái, vẻ mặt oán giận.

- Không sao là may rồi, ôi… cảm ơn cậu, thiếu chút nữa lại gây phiền toái cho cậu.

Túc Nhất Tiêu thở dài, sờ lên đầu, liếc nhìn Diệp Phàm:

- Tôi và Liễu Mi Phương cũng có chút gian tình, tuy nhiên, ban đầu cũng là tôi bị mụ đàn bà này hại. Hôm đó chẳng phải là hai người chúng ta đi Bàn Đào Ảnh Thị sơn trang thăm thú sao, thấy ông Ngưu đó đối xử tốt với cậu, thật lòng, tôi thấy bất mãn.

- Không phải là bất mãn, là tên tiểu nhân anh trong lòng đố kỵ. Anh cho rằng cái thứ gì cũng có thể lấy được sự tín nhiệm của dân chúng sao, đừng có mơ. Thiên hạ Ma Xuyên này, đến chín phần là do tay Diệp Phàm tôi gây dựng nên. Trong đó không ít chua cay, anh làm sao biết được. Lấy anh ra mà nói, có người thân là Trưởng ban thư ký Kiều, chuyện gì ông ta cũng giúp anh làm, còn tôi, đều phải dựa vào sức mình. Tổ tiên từ xa xưa cũng không bói đâu ra một Chủ tịch thị trấn.

Diệp Phàm lạnh giọng hừ nói, nhưng thực ra nói thẳng không hối hận.

- Cậu tôi mà cậu cũng biết?

Trong mắt Túc Nhất Tiêu lóe lên một tia kinh ngạc rồi biến mất

- Lúc ấy sau khi quay lại thị trấn Ma Xuyên, lòng tôi bực bội, mượn rượu giải sầu. Thật ra cũng không uống bao nhiêu, đối với tửu lượng của tôi, một bình rượu trắng không là gì cả. Hôm đó uống nửa bình, không ngờ say túy lúy. Kết quả là Liễu Mi Phương dìu về. Đến một bãi cỏ vắng tôi chợt buồn nôn, ai ngờ vừa nôn là phun hết mọi chuyện ra, mơ mơ màng màng làm chuyện ấy với Liễu Mi Phương.

- Cũng phong lưu quá nhỉ, trăng sáng, sao sáng, trên cỏ có một đôi uyên ương đang vui vẻ điên loạn, hừ.

Diệp Phàm thiếu chút nữa cười ra thành tiếng. Nghĩ lại chuyện mình và Mai Phán Nhi hình như cũng trong hoàn cảnh tương tự, thiếu chút nữa chơi trò uyên ương hí thủy.


Còn lần với Phương Nghê Muội. Cho nên, trong lòng tự nhiên nảy sinh đồng cảm, có phần tha thứ cho Túc Nhất Tiêu. Phong lưu không phải là bệnh, chẳng qua là tật chung của đàn ông.

- Ừ, lúc đó sau khi tỉnh dậy, liền thấy có chút kỳ lạ, kết quả truy hỏi, Liễu Mi Phương cắn răng không nói một câu.

Từ lúc đó, cả hai chìm đắm trong say mê. Tuy nhiên, Liễu Mi Phương thật sự có chút mánh khóe. Làm chuyện kia với đàn ông thì thật lợi hại. Hơn nữa có thể khiến người ta khoan khoái, tôi cũng chìm đắm đi.

Kết quả, cô ta đe dọa tôi nói muốn làm Chủ tịch huyện. Tôi cũng đồng ý, nói là sau khi kéo cậu xuống thì nghĩ biện pháp cho cô ta lên. Cái này, lúc đó cũng là mơ thôi, tôi làm gì có khả năng đẩy người lên ngồi ở ghế Chủ tịch huyện.

Không lâu sau, cậu tôi ngồi lên ghế Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, tôi mới tin tưởng, tưởng rằng Đức Bình chẳng mấy thành thiên hạ của mình.

Ôi, ai ngờ thuyền lật tại cống ngầm. Phương Hồng Quốc vừa nhậm chức, Liễu Mi Phương xem chừng đã bị kích thích mãnh liệt, có chút điên cuồng.

Vì thế mới ra nông nỗi thảm kịch hôm Chủ tịch Huyện nhậm chức đó. Tôi tin cậu, chỉ cần cậu giúp tôi hoãn binh chuyện này, về sau, tôi sẽ nguyện lăn lộn cùng cậu?

Túc Nhất Tiêu nói xong, hai mặt sáng lên hy vọng.

- Lăn lộn cùng tôi? Ha ha.

Diệp Phàm mỉm cười.

- Cậu không tin tôi?

Túc Nhất Tiêu nhìn Diệp Phàm chằm chằm, hỏi.

- Vậy anh lấy cái gì để khiến tôi tin tưởng. Đừng giở cái bài thề thốt nếu không thiên lôi đánh chết ra với tôi. Thời buổi này, thề thốt chẳng có tác dụng gì cả. Cũng đừng lấy nhân cách của Túc Nhất Tiêu anh hay cái gì gì ra để đảm bảo. Cái đó càng không thể tin được. Hơn nữa, nhân cách Túc Nhất Tiêu anh chỉ đáng mấy đồng, thời buổi này có bao nhiêu người có nhân cách khiến người ta tin tưởng được?

Diệp Phàm hừ nói, xem xét Túc Nhất Tiêu. Chẳng đưa ra điều kiện gì mà muốn mình giúp, đó là điều không thể có.

- Để tôi nghĩ xem…

Túc Nhất Tiêu hút lấy hút để điếu thuốc, hết điếu này sang điếu khác, nửa bao thuốc lá Trung Hoa của Diệp Phàm nhanh chóng hết nhẵn. Khói bay đầy trong phòng, Túc Nhất Tiêu đang đấu tranh tư tưởng rất gay gắt.

- Diệp huynh đệ, có muốn biết một bí mật của Lâm Thiên không?

Túc Nhất Tiêu bóp mạnh đầu mẩu điếu thuốc lá.

- Anh nói Cục trưởng Cục công an địa khu Lâm Thiên?


Diệp Phàm lập tức hứng thú, vẫn luôn muốn tìm điểm yếu của Lâm Thiên mà chưa có kết quả. Không ngờ Túc Nhất Tiêu lại nắm được.

- Đúng vậy

Túc Nhất Tiêu gật gật đầu.

- Anh nói đi, nếu có giá trị thì tôi có thể xem xét.

Diệp Phàm nói, có vẻ rất nghiêm túc.

- Lâm Thiên nuôi hai nhân tình, biệt danh là Đại Kiều Tiểu Kiều, là chị em sinh đôi. Câu lạc bộ giải trí Phong Diệp chính là song Kiều mở. Chỉ là, chị em song Kiều thì lấy đâu ra tiền? nghe nói, lúc đầu đầu tư hơn hai triệu. Trên thực tế con số này còn lớn hơn nhiều. Câu lạc bộ giải trí Phong Diệp kia trang hoàng xa hoa, có cả lầu chính, không có ba bốn triệu thì đừng mơ làm được.

Túc Nhất Tiêu nói tới đây, dừng một chút, nhìn Diệp Phàm.

- Anh muốn nói bốn triệu đó đều là do Lâm Thiên đưa?

Diệp Phàm nhẹ nhàng thả khói, hỏi.

- Toàn bộ.

Túc Nhất Tiêu gật gật đầu khẳng định.

- Làm sao anh biết được những chuyện này? Trong tay có bằng chứng không, không có chứng cứ, tin vỉa hè, không có tác dụng gì.

Diệp Phàm thản nhiên cười.

- Pháp nhân của câu lạc bộ giải trí Phong Diệp là hai chị em Đại Kiều tiểu Kiều, nhưng quản lý thì lại là anh họ của các cô, tên Tiếu Hàn. Tiếu Hàn và Cục trưởng cục giao thông huyện của chúng ta Vương Hán quan hệ khá thân thiết. Nói Lâm Thiên mới là ông chủ lớn đứng sau lưng.

Túc Nhất Tiêu nói.

- Bốn triệu kia đến từ đâu?

Diệp Phàm hỏi.

- Nếu nói về nguồn gốc khoản tiền bốn triệu, hẳn Đại Kiều Tiểu Kiều sẽ biết, cả Tiếu Hàn cũng biết chút ít. Nghe nói còn có liên quan đến việc gieo trồng quả đào của xã Kim Đào trong huyện ta.

Túc Nhất Tiêu vừa nói, Diệp Phàm cuối cùng cũng không giữ nổi bình tĩnh, thất thanh hỏi:

- Có liên quan đến cây đào, rốt cuộc sao lại thế?

Quan Thuật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật Truyện Quan Thuật Story Chương 1028: Nhân cách là thứ đồ vô dụng
9.2/10 từ 43 lượt.
loading...