Quan Thuật
Chương 1013: Phó chủ tịch địa khu Đường trả thù
- Cục …cục Trưởng, vừa rồi Phó cục trưởng Trần dặn dò tôi, nói là lầu ký túc xá mới xây dựng xong đã nửa năm, nhưng phân phối như thế nào còn phải chờ ngài quyết định.
Mã Tự Siêu lén nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói.
- Ừ..... Có bao nhiêu căn, quy củ trước kia là gì?
Diệp Phàm thuận miệng nói, giật mình, thầm nhủ, phỏng chừng là thằng nhãi Trần Văn Khải ra uy phủ đầu bố mày.
Theo lý thuyết mà nói Trần Văn Khải hẳn sẽ giành lấy quyền phân phối phần bánh trái này để kiếm chút lợi lộc, vì tranh thủ có được phòng mới mà phỏng chừng đã có không ít cán bộ công nhân viên chức đã bấm bụng chi tiền, Trần Văn Khải chẳng lẽ là thanh quan? Vì sao vui vẻ ói ra ích lợi lớn như vậy, trong này chắc chắn có mưu mô.
Tuy nhiên, tòa nhà mới này mật thì ít mà ruồi thì nhiều, tuy nói có lợi ích có thể kiếm được, nhưng vấn đề phân phối khẳng định cũng là vấn đề nan giải, đắc tội với người khác thì không nói, còn dễ dàng gặp phải chuyện bát nháo không may đưa tới.
- Lúc trước phân phối dãy lầu mới này đều do Phó cục trưởng Trần làm, lên xong phương án sẽ trình lên cho cục trưởng xem qua, hài lòng vừa ý thì nói có thể phân phối xuống.
Phòng thì khẳng định không có nhiều, cục chúng ta có độ 300 người, chưa bao gồm một vài nhân viên công tác ở cơ cấu phía dưới.
Dãy lầu mới chỉ có 50 gian phòng, hiện tại đã có mười lăm phòng có người dọn vào ở rồi, còn lại 35 phòng. Nếu theo cấp bậc mà phân...
Mã Tự Siêu vừa mới nói đến đây, Diệp Phàm đã vung tay lên, hừ nói:
- Hay là làm theo quy củ cũ, nếu trước kia do Phó cục trưởng Trần làm, năm nay cứ theo lệ đó cho ông ta giải quyết, phương án phân phối xác định xong sẽ đưa cho tôi xem là được.
Mã Tự Siêu ngạc nhiên sửng sốt, hồi lâu mới có phản ứng, lên tiếng xong mới chịu lui ra ngoài.
. ".. Hừ, Trần Văn Khải, tôi ngược lại muốn nhìn xem ông có thể chơi trò gì. Nếu ông đá trái bóng cao su qua đây, tôi lập tức đá trả lại cho ông. Phương án không như ý, tôi không đồng ý." Diệp Phàm trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Cảm thấy Trần Văn Khải này xử sự có chút cứng rắn, hơn nữa, nôn nóng quá mức. Ngày đầu tiên đi làm không ngờ lại bắt đầu phải chơi trò này.
Nếu không phải Bí thư Trang và phó Bí thư Tôn Quốc Đống đích thân đưa mình đến, phỏng chừng lão Trần đã sớm vênh váo tự đắc.
Xem ra, phải kiên quyết chèn ép dáng vẻ bệ vệ của thằng nhãi này mới được, bằng không, ở cục Xây dựng này không biết ai là chủ nhà...
- Chủ nhiệm Mã, thông báo cho các vị thành viên tổ Đảngcục, buổi chiều mở cuộc họp.
Diệp Phàm nói.
- Được, tôi lập tức đi thông báo.
Mã Tự Siêu đáp.
Nghe Chu Trường Phong giới thiệu nói là Chánh văn phòng Dương Chí Hòa đã điều đến cục Xây dựng Thủy Châu, Mã Tự Siêu với tư cách lão phó chủ nhiệm, khẳng định đã sớm nhìn chằm chằm vào cái vị trí kia.
Mã Tự Siêu là Phó chánh văn phòng, đối với một vài mối quan hệ tinh tế trong cục hẳn là rất rõ, vậy thì phải xem biểu hiện của y.
Đúng giờ, Diệp Phàm bị lãnh đạo trực tiếp phân công quản lý của cục Xây dựng Phó chủ tịch Địa khu Đường Thiên Thạch kêu đi.
Đường Thiên Thạch có vóc dáng vừa phải, có tinh thần, người ở tuổi trung niên, lúc nào cũng tây phục trên người, có vẻ rất điềm tĩnh.
- Cục trưởng Diệp, ngồi đi.
Đường Thiên Thạch ôn hoà, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói.
- Ừ.
Diệp Phàm lên tiếng, ngồi đối diện với Đường Thiên Thạch, trong lòng có chút không yên, bởi vì con của Đường Thiên Thạch là Đường Hoa từng cùng mình tranh cô nàng Giang Tập Khiết tại Xa Hồng Quân huyện Ma Xuyên.
Kết quả khiến cho Xa Hồng Quân thiếu chút nữa đến phòng Thư ký văn phòng Huyện ủy huyện Ma Xuyên dưỡng lão, không ai dám dùng. Vẫn là Diệp Phàm tới Ma Xuyên đề bạt anh ta.
Đường Thiên Thạch trong lòng khẳng định không thoải mái, nhưng, do trước kia Diệp Phàm ở Ma Xuyên, Đường Thiên Thạch cũng không tới gây phiền toái. Hiện tại tốt rồi, lăn tới lăn lui lăn thành lính dưới tay trực tiếp của hắn.
Nếu nói Đường Thiên Thạch khoan hồng độ lượng, thì Diệp Phàm có dùng ngón chân để suy nghĩ cũng không tin, thế đạo đương thời này, có mấy người là cán bộ độ lượng như thế? Phỏng chừng chỉ là chưa không đụng phải thôi.
- Cục trưởng Diệp, lãnh đạo Địa ủy nói. Lần này trọng trách tu sửa thành nội cũ sẽ do cục Xây dựng đảm đượng. Thành nội cũ không riêng gì quận Đức Bình, mà còn có quận Thông Đô. Cục Xây dựng phải mau chóng làm xong phương án quy hoạch cụ thể, phải bắt tay vào từ quy hoạch đại cục Đức Bình...
Đường Thiên Thạch dài dòng, nói không đến nơi đến chốn, toàn nói lời không đâu vào đâu. Nghe xong Diệp Phàm có chút không lọt tai.
- Không biết lãnh đạo địa khu có yêu cầu cụ thể gì, còn nữa, nơi tu sửa cụ thể của thành nội cũ ở địa phương nào, bao gồm khu vực nào, phạm vi cụ thể tới đâu? Cục chúng ta sẽ dễ dàng khảo sát thực địa, nghiên cứu xong, đưa ra phương án quy hoạch cụ thể cho ngài. Nếu không hài lòng có thể sửa lại.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Hừ! Việc này giao phó cho các cậu, còn phải do lãnh đạo chúng tôi nghĩ ra phương án cụ thể cho hay sao, nếu làm vậy thì còn cần cục Xây dựng làm gì?
- Phương án cụ thể đương nhiên cục Xây dựng phải làm, nhưng các ngài phải đề xuất và yêu cầu phạm vi cụ thể mới được, bằng không, không có phương châm chính sách, không có phạm vi, kêu chúng tôi sao xuống tay làm.
Diệp Phàm không để ý tới ông ta mà vẫn tiếp tục nói
- Hơn nữa, trước mắt địa khu cũng không ra văn kiện có liên quan, không biết Phó chủ tịch địa khu Đường trong tay có văn kiện cụ thể phát xuống hay không, chúng tôi sẽ theo đó mà làm việc.
- Văn kiện cụ thể vẫn chưa ra, nhưng cục Xây dựng có thể đi trước một bước, tiến hành đo đạc thực địa, và báo cáo số liệu lên trên, cấp trên như chúng tôi cũng có số liệu dùng làm căn cứ chế định ra phương hướng đại khái.
Họ Đường nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, thản nhiên nói.
- Phó chủ tịch địa khu Đường, không có địa điểm, chỉ có cái tên khu nội thành cũ, thủ phủ Đức Bình hình như có rất nhiều địa phương được gọi là khu nội thành cũ, cho dù có tập trung hết toàn bộ lực lượng của cục Xây dựng cũng không thể thăm dò xong trước cuối năm. Phạm vi quá rộng, hơn nữa, có làm cũng như làm không công. Hơn nữa, không có mục tiêu, cứ như ruồi bọ không đầu, biết xuống tay từ chỗ nào?
Diệp Phàm nói, cảm giác được rằng Đường Thiên Thạch hình như cố ý làm khó dễ.
- Cụ thể nói địa phương nào, đương nhiên phải được các đồng chí bên cục Xây dựng đi thăm dò chi tiết trước, chẳng lẽ kêu lãnh đạo địa khu tự mình đi xuống tìm hiểu, vậy còn cần các người tới để làm gì, không cần phải nói nữa, đi về tìm hiểu cho rõ đi.
Đường Thiên Thạch mặt xụ lại, vung tay lên, hừ giọng nói.
- Vậy khi nào cần?
Diệp Phàm truy vấn nói.
- Trước cuối năm.
Đường Thiên Thạch nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Không có khả năng làm xong, Phó chủ tịch địa khu Đường, nghe nói Đức Bình tăng thêm ba bốn trăm ngàn nhân khẩu, hơn nữa nhân khẩu vùng ngoại thành không dưới sáu mươi ngàn, phỏng chừng nhân khẩu lưu động vẫn chưa tính vào. Khu nội thành cũ, nói thật, cả thủ phủ Đức Bình toàn bộ đâu đâu cũng cũ, kêu chúng tôi làm từ chỗ nào? Tóm lại không thể kêu cục Xây dựng đem toàn bộ thủ phủ Đức Bình đào xới lên cải tạo cả, đây là công việc xây dựng một thành nội mới. Hơn nữa, từ giờ đến cuối năm chỉ còn độ hơn mười ngày, thần tiên cũng làm không được công tác này, cho nên, công tác này không có cách nào khác để hoàn thành.
Diệp Phàm cũng có chút giận dữ, giọng nói cũng lớn hơn.
- Rầm...
Họ Đường đấm một đấm lên mặt bàn, chén trà đổ ra ngoài, đứng lên hừ nói:
- Làm không được thì tự động từ chức, cục Xây dựng không nuôi những người nhàn rỗi. Đồng chí Diệp Phàm, ngày đầu đi làm đã rũ bỏ trách nhiệm rồi có phải hay không? Cậu có phải là một Đảng viên hay không, có phải là cán bộ Đảng hay không, có còn vì dân phục vụ hay không? Xem ra tôi phải báo cáo lên lãnh đạo Địa ủy về thái độ nhiệt tình trong công tác này của cậu, thái độ này làm sao có thể ghánh vác, đảm nhiệm trọng trách, ghánh trên vai công tác cải tạo thủ phủ Đức Bình.
- Tùy ngài, hừ!
Diệp Phàm vung tay, đứng lên.
Điều này Đường Thiên Thạch rõ ràng cố ý làm khó dễ. Bản thân khó có thể nhẫn chịu được, phỏng chừng chính là vì con trai Đường Hoa tính sổ, lấy lại sĩ diện.
- Cậu...
Đường Thiên Thạch tức giận đến môi run run, chỉ vào mặt Diệp Phàm quát:
- Cậu bị đình chị công tác, chờ kiểm điểm, khi nào tỉnh ra thì lại đi làm.
- Vị trí này của tôi không phải do ngài cấp, hừ!
Diệp Phàm phát đại hỏa, kỳ thật, đến cục Xây dựng này Diệp Phàm vốn đã không vui rồi, trong lòng vốn đang tích lửa, Đường Thiên Thạch lại cố ý làm khó dễ, đương nhiên lập tức phát hỏa là chuyện thường. Nói xong, quay người bỏ đi.
- Được lắm... Tôi hôm nay sẽ cho cậu thấy, Đường Thiên Thạch này có thể lột mũ quan của cậu hay không. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sau khi nói xong nhìn về phía thư ký Trương Thiết Văn đang ngồi cạnh cửa lớn tiếng quát, hừ nói:
- Lập tức gọi điện thoại đến cục Xây dựng, công tác của cục tạm thời do Phó cục trưởng thường trực Trần Văn Khải chủ trì.
Lời này, đương nhiên là rống lên cho Diệp Phàm nghe, phỏng chừng lão Đường cũng bị Diệp Phàm chọc cho tức khí mà hồ đồ, trước giờ chưa thấy qua cấp dưới nào to gan lớn mật như thế. Kỳ thật, lão Đường cũng không thèm suy ngẫm lại làm vậy là lợi hay hại.
Trương Thiết không dám chậm trễ, huống chi, giờ phút này Đường Thiên Thạch đang trong cơn thịnh nộ, chậm trễ một chút có lẽ sẽ gặp xui xẻo, cho nên, lập tức gọi điện thoại cho Trần Văn Khải ở cục Xây dựng.
- Cái gì, bảo tôi chủ trì công tác của cục Xây dựng, vậy... thư ký Trương... Cục trưởng Diệp đâu?
Trần Văn Khải đang cùng Giang Trường Ba tán gẫu tìm cách đối phó với người nào đó mới tới, trong lòng thấy khó hiểu, sau khi hết kinh ngạc thì niềm vui bất ngờ đến. Nhưng, ông ta vẫn không thể tin được vào chính lỗ tai mình, cho nên, mới hỏi câu kế tiếp để chứng thật một chút.
- Tạm thời cách chức.
Thư ký Trương lạnh như băng hừ nói, tất nhiên có dùng uy của chủ trong câu nói với Trần Văn Khải.
- Tạm thời cách chức, vì... Vì sao?
Lão Trần có chút mơ hồ, Cục trưởng Diệp mới đi làm ngày đầu tiên, đã bị tạm thời cách chức, rốt cuộc là chuyện gì?
- Phó cục trưởng Trần, muốn hỏi ông đi hỏi Phó chủ tịch địa khu Đường, hừ!
Thư ký Trương thấy phiền, hừ lạnh xong cúp điện thoại.
Lão Trần cuối cùng không hỏi Đường Thiên Thạch, đành phải mơ hồ suy đoán. Thằng nhãi này mặt lập tức tươi cười, nhìn Giang Trường Ba ngồi đối diện đang trố mắt nhìn mình, ném một điếu thuốc cho gã.
- Lão Trần, rốt cuộc sao lại thế này?
Giang Trường Ba thật sự không nín được.
- Tôi cũng không rõ ràng lắm, vừa rồi thư ký Trương nói tôi tạm thời chủ trì công tác trong cục.
Trần Văn Khải vẻ mặt ngưng trọng, bộ dáng như cố ý, nói.
- Vậy... Diệp Phàm đâu?
Biết Giang Trường Ba sẽ hỏi câu này, Trần Văn Khải vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Hắn, bị Phó chủ tịch địa khu Đường điểm danh, tạm thời cách chức báo lên tỉnh, ôi... Người trẻ tuổi, không hiểu chuyện là vậy đấy, mới đi làm ngày đầu phỏng chừng đã đối đầu cùng lãnh đạo rồi, cái này, cũng hơi quá...
- Lão Trần, chúc mừng ông. Xem ra nắm quyền chính thức chỉ là chuyện trong gang tấc, ha ha ha!
Giang Trường Ba nói, tuy nhiên, lại hỏi
- Vậy cuộc họp buổi chiều của thành viên tổ Đảng cục có cần họp hay không?
- Chính thức, sao dễ dàng như vậy được, chỉ tạm thời thay thế thôi, có lẽ Cục trưởng Diệp sau khi lên tỉnh sẽ lại trở lại thôi.
Trần Văn Khải nhún vai, vẻ mặt như đang chịu đựng, chợt nói
- Thông báo cho thành viên Đảng uỷ, hủy cuộc họp chiều nay, chúng tôi đều là lão già cả, ngày nào cũng gặp mặt, còn họp hành gì nữa. Hao tài tốn của, không nói còn phiền phức nữa.
Không lâu sau, Chu Trường Phong gọi điện thoại cho Diệp Phàm, vẻ mặt kinh ngạc, hỏi:
- Sếp Diệp, cuộc họp buổi chiều sẽ hủy bỏ có phải hay không?
Quan Thuật
Mã Tự Siêu lén nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói.
- Ừ..... Có bao nhiêu căn, quy củ trước kia là gì?
Diệp Phàm thuận miệng nói, giật mình, thầm nhủ, phỏng chừng là thằng nhãi Trần Văn Khải ra uy phủ đầu bố mày.
Theo lý thuyết mà nói Trần Văn Khải hẳn sẽ giành lấy quyền phân phối phần bánh trái này để kiếm chút lợi lộc, vì tranh thủ có được phòng mới mà phỏng chừng đã có không ít cán bộ công nhân viên chức đã bấm bụng chi tiền, Trần Văn Khải chẳng lẽ là thanh quan? Vì sao vui vẻ ói ra ích lợi lớn như vậy, trong này chắc chắn có mưu mô.
Tuy nhiên, tòa nhà mới này mật thì ít mà ruồi thì nhiều, tuy nói có lợi ích có thể kiếm được, nhưng vấn đề phân phối khẳng định cũng là vấn đề nan giải, đắc tội với người khác thì không nói, còn dễ dàng gặp phải chuyện bát nháo không may đưa tới.
- Lúc trước phân phối dãy lầu mới này đều do Phó cục trưởng Trần làm, lên xong phương án sẽ trình lên cho cục trưởng xem qua, hài lòng vừa ý thì nói có thể phân phối xuống.
Phòng thì khẳng định không có nhiều, cục chúng ta có độ 300 người, chưa bao gồm một vài nhân viên công tác ở cơ cấu phía dưới.
Dãy lầu mới chỉ có 50 gian phòng, hiện tại đã có mười lăm phòng có người dọn vào ở rồi, còn lại 35 phòng. Nếu theo cấp bậc mà phân...
Mã Tự Siêu vừa mới nói đến đây, Diệp Phàm đã vung tay lên, hừ nói:
- Hay là làm theo quy củ cũ, nếu trước kia do Phó cục trưởng Trần làm, năm nay cứ theo lệ đó cho ông ta giải quyết, phương án phân phối xác định xong sẽ đưa cho tôi xem là được.
Mã Tự Siêu ngạc nhiên sửng sốt, hồi lâu mới có phản ứng, lên tiếng xong mới chịu lui ra ngoài.
. ".. Hừ, Trần Văn Khải, tôi ngược lại muốn nhìn xem ông có thể chơi trò gì. Nếu ông đá trái bóng cao su qua đây, tôi lập tức đá trả lại cho ông. Phương án không như ý, tôi không đồng ý." Diệp Phàm trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Cảm thấy Trần Văn Khải này xử sự có chút cứng rắn, hơn nữa, nôn nóng quá mức. Ngày đầu tiên đi làm không ngờ lại bắt đầu phải chơi trò này.
Nếu không phải Bí thư Trang và phó Bí thư Tôn Quốc Đống đích thân đưa mình đến, phỏng chừng lão Trần đã sớm vênh váo tự đắc.
Xem ra, phải kiên quyết chèn ép dáng vẻ bệ vệ của thằng nhãi này mới được, bằng không, ở cục Xây dựng này không biết ai là chủ nhà...
- Chủ nhiệm Mã, thông báo cho các vị thành viên tổ Đảngcục, buổi chiều mở cuộc họp.
Diệp Phàm nói.
- Được, tôi lập tức đi thông báo.
Mã Tự Siêu đáp.
Nghe Chu Trường Phong giới thiệu nói là Chánh văn phòng Dương Chí Hòa đã điều đến cục Xây dựng Thủy Châu, Mã Tự Siêu với tư cách lão phó chủ nhiệm, khẳng định đã sớm nhìn chằm chằm vào cái vị trí kia.
Mã Tự Siêu là Phó chánh văn phòng, đối với một vài mối quan hệ tinh tế trong cục hẳn là rất rõ, vậy thì phải xem biểu hiện của y.
Đúng giờ, Diệp Phàm bị lãnh đạo trực tiếp phân công quản lý của cục Xây dựng Phó chủ tịch Địa khu Đường Thiên Thạch kêu đi.
Đường Thiên Thạch có vóc dáng vừa phải, có tinh thần, người ở tuổi trung niên, lúc nào cũng tây phục trên người, có vẻ rất điềm tĩnh.
- Cục trưởng Diệp, ngồi đi.
Đường Thiên Thạch ôn hoà, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói.
- Ừ.
Diệp Phàm lên tiếng, ngồi đối diện với Đường Thiên Thạch, trong lòng có chút không yên, bởi vì con của Đường Thiên Thạch là Đường Hoa từng cùng mình tranh cô nàng Giang Tập Khiết tại Xa Hồng Quân huyện Ma Xuyên.
Kết quả khiến cho Xa Hồng Quân thiếu chút nữa đến phòng Thư ký văn phòng Huyện ủy huyện Ma Xuyên dưỡng lão, không ai dám dùng. Vẫn là Diệp Phàm tới Ma Xuyên đề bạt anh ta.
Đường Thiên Thạch trong lòng khẳng định không thoải mái, nhưng, do trước kia Diệp Phàm ở Ma Xuyên, Đường Thiên Thạch cũng không tới gây phiền toái. Hiện tại tốt rồi, lăn tới lăn lui lăn thành lính dưới tay trực tiếp của hắn.
Nếu nói Đường Thiên Thạch khoan hồng độ lượng, thì Diệp Phàm có dùng ngón chân để suy nghĩ cũng không tin, thế đạo đương thời này, có mấy người là cán bộ độ lượng như thế? Phỏng chừng chỉ là chưa không đụng phải thôi.
- Cục trưởng Diệp, lãnh đạo Địa ủy nói. Lần này trọng trách tu sửa thành nội cũ sẽ do cục Xây dựng đảm đượng. Thành nội cũ không riêng gì quận Đức Bình, mà còn có quận Thông Đô. Cục Xây dựng phải mau chóng làm xong phương án quy hoạch cụ thể, phải bắt tay vào từ quy hoạch đại cục Đức Bình...
Đường Thiên Thạch dài dòng, nói không đến nơi đến chốn, toàn nói lời không đâu vào đâu. Nghe xong Diệp Phàm có chút không lọt tai.
- Không biết lãnh đạo địa khu có yêu cầu cụ thể gì, còn nữa, nơi tu sửa cụ thể của thành nội cũ ở địa phương nào, bao gồm khu vực nào, phạm vi cụ thể tới đâu? Cục chúng ta sẽ dễ dàng khảo sát thực địa, nghiên cứu xong, đưa ra phương án quy hoạch cụ thể cho ngài. Nếu không hài lòng có thể sửa lại.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Hừ! Việc này giao phó cho các cậu, còn phải do lãnh đạo chúng tôi nghĩ ra phương án cụ thể cho hay sao, nếu làm vậy thì còn cần cục Xây dựng làm gì?
- Phương án cụ thể đương nhiên cục Xây dựng phải làm, nhưng các ngài phải đề xuất và yêu cầu phạm vi cụ thể mới được, bằng không, không có phương châm chính sách, không có phạm vi, kêu chúng tôi sao xuống tay làm.
Diệp Phàm không để ý tới ông ta mà vẫn tiếp tục nói
- Hơn nữa, trước mắt địa khu cũng không ra văn kiện có liên quan, không biết Phó chủ tịch địa khu Đường trong tay có văn kiện cụ thể phát xuống hay không, chúng tôi sẽ theo đó mà làm việc.
- Văn kiện cụ thể vẫn chưa ra, nhưng cục Xây dựng có thể đi trước một bước, tiến hành đo đạc thực địa, và báo cáo số liệu lên trên, cấp trên như chúng tôi cũng có số liệu dùng làm căn cứ chế định ra phương hướng đại khái.
Họ Đường nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, thản nhiên nói.
- Phó chủ tịch địa khu Đường, không có địa điểm, chỉ có cái tên khu nội thành cũ, thủ phủ Đức Bình hình như có rất nhiều địa phương được gọi là khu nội thành cũ, cho dù có tập trung hết toàn bộ lực lượng của cục Xây dựng cũng không thể thăm dò xong trước cuối năm. Phạm vi quá rộng, hơn nữa, có làm cũng như làm không công. Hơn nữa, không có mục tiêu, cứ như ruồi bọ không đầu, biết xuống tay từ chỗ nào?
Diệp Phàm nói, cảm giác được rằng Đường Thiên Thạch hình như cố ý làm khó dễ.
- Cụ thể nói địa phương nào, đương nhiên phải được các đồng chí bên cục Xây dựng đi thăm dò chi tiết trước, chẳng lẽ kêu lãnh đạo địa khu tự mình đi xuống tìm hiểu, vậy còn cần các người tới để làm gì, không cần phải nói nữa, đi về tìm hiểu cho rõ đi.
Đường Thiên Thạch mặt xụ lại, vung tay lên, hừ giọng nói.
- Vậy khi nào cần?
Diệp Phàm truy vấn nói.
- Trước cuối năm.
Đường Thiên Thạch nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Không có khả năng làm xong, Phó chủ tịch địa khu Đường, nghe nói Đức Bình tăng thêm ba bốn trăm ngàn nhân khẩu, hơn nữa nhân khẩu vùng ngoại thành không dưới sáu mươi ngàn, phỏng chừng nhân khẩu lưu động vẫn chưa tính vào. Khu nội thành cũ, nói thật, cả thủ phủ Đức Bình toàn bộ đâu đâu cũng cũ, kêu chúng tôi làm từ chỗ nào? Tóm lại không thể kêu cục Xây dựng đem toàn bộ thủ phủ Đức Bình đào xới lên cải tạo cả, đây là công việc xây dựng một thành nội mới. Hơn nữa, từ giờ đến cuối năm chỉ còn độ hơn mười ngày, thần tiên cũng làm không được công tác này, cho nên, công tác này không có cách nào khác để hoàn thành.
Diệp Phàm cũng có chút giận dữ, giọng nói cũng lớn hơn.
- Rầm...
Họ Đường đấm một đấm lên mặt bàn, chén trà đổ ra ngoài, đứng lên hừ nói:
- Làm không được thì tự động từ chức, cục Xây dựng không nuôi những người nhàn rỗi. Đồng chí Diệp Phàm, ngày đầu đi làm đã rũ bỏ trách nhiệm rồi có phải hay không? Cậu có phải là một Đảng viên hay không, có phải là cán bộ Đảng hay không, có còn vì dân phục vụ hay không? Xem ra tôi phải báo cáo lên lãnh đạo Địa ủy về thái độ nhiệt tình trong công tác này của cậu, thái độ này làm sao có thể ghánh vác, đảm nhiệm trọng trách, ghánh trên vai công tác cải tạo thủ phủ Đức Bình.
- Tùy ngài, hừ!
Diệp Phàm vung tay, đứng lên.
Điều này Đường Thiên Thạch rõ ràng cố ý làm khó dễ. Bản thân khó có thể nhẫn chịu được, phỏng chừng chính là vì con trai Đường Hoa tính sổ, lấy lại sĩ diện.
- Cậu...
Đường Thiên Thạch tức giận đến môi run run, chỉ vào mặt Diệp Phàm quát:
- Cậu bị đình chị công tác, chờ kiểm điểm, khi nào tỉnh ra thì lại đi làm.
- Vị trí này của tôi không phải do ngài cấp, hừ!
Diệp Phàm phát đại hỏa, kỳ thật, đến cục Xây dựng này Diệp Phàm vốn đã không vui rồi, trong lòng vốn đang tích lửa, Đường Thiên Thạch lại cố ý làm khó dễ, đương nhiên lập tức phát hỏa là chuyện thường. Nói xong, quay người bỏ đi.
- Được lắm... Tôi hôm nay sẽ cho cậu thấy, Đường Thiên Thạch này có thể lột mũ quan của cậu hay không. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sau khi nói xong nhìn về phía thư ký Trương Thiết Văn đang ngồi cạnh cửa lớn tiếng quát, hừ nói:
- Lập tức gọi điện thoại đến cục Xây dựng, công tác của cục tạm thời do Phó cục trưởng thường trực Trần Văn Khải chủ trì.
Lời này, đương nhiên là rống lên cho Diệp Phàm nghe, phỏng chừng lão Đường cũng bị Diệp Phàm chọc cho tức khí mà hồ đồ, trước giờ chưa thấy qua cấp dưới nào to gan lớn mật như thế. Kỳ thật, lão Đường cũng không thèm suy ngẫm lại làm vậy là lợi hay hại.
Trương Thiết không dám chậm trễ, huống chi, giờ phút này Đường Thiên Thạch đang trong cơn thịnh nộ, chậm trễ một chút có lẽ sẽ gặp xui xẻo, cho nên, lập tức gọi điện thoại cho Trần Văn Khải ở cục Xây dựng.
- Cái gì, bảo tôi chủ trì công tác của cục Xây dựng, vậy... thư ký Trương... Cục trưởng Diệp đâu?
Trần Văn Khải đang cùng Giang Trường Ba tán gẫu tìm cách đối phó với người nào đó mới tới, trong lòng thấy khó hiểu, sau khi hết kinh ngạc thì niềm vui bất ngờ đến. Nhưng, ông ta vẫn không thể tin được vào chính lỗ tai mình, cho nên, mới hỏi câu kế tiếp để chứng thật một chút.
- Tạm thời cách chức.
Thư ký Trương lạnh như băng hừ nói, tất nhiên có dùng uy của chủ trong câu nói với Trần Văn Khải.
- Tạm thời cách chức, vì... Vì sao?
Lão Trần có chút mơ hồ, Cục trưởng Diệp mới đi làm ngày đầu tiên, đã bị tạm thời cách chức, rốt cuộc là chuyện gì?
- Phó cục trưởng Trần, muốn hỏi ông đi hỏi Phó chủ tịch địa khu Đường, hừ!
Thư ký Trương thấy phiền, hừ lạnh xong cúp điện thoại.
Lão Trần cuối cùng không hỏi Đường Thiên Thạch, đành phải mơ hồ suy đoán. Thằng nhãi này mặt lập tức tươi cười, nhìn Giang Trường Ba ngồi đối diện đang trố mắt nhìn mình, ném một điếu thuốc cho gã.
- Lão Trần, rốt cuộc sao lại thế này?
Giang Trường Ba thật sự không nín được.
- Tôi cũng không rõ ràng lắm, vừa rồi thư ký Trương nói tôi tạm thời chủ trì công tác trong cục.
Trần Văn Khải vẻ mặt ngưng trọng, bộ dáng như cố ý, nói.
- Vậy... Diệp Phàm đâu?
Biết Giang Trường Ba sẽ hỏi câu này, Trần Văn Khải vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Hắn, bị Phó chủ tịch địa khu Đường điểm danh, tạm thời cách chức báo lên tỉnh, ôi... Người trẻ tuổi, không hiểu chuyện là vậy đấy, mới đi làm ngày đầu phỏng chừng đã đối đầu cùng lãnh đạo rồi, cái này, cũng hơi quá...
- Lão Trần, chúc mừng ông. Xem ra nắm quyền chính thức chỉ là chuyện trong gang tấc, ha ha ha!
Giang Trường Ba nói, tuy nhiên, lại hỏi
- Vậy cuộc họp buổi chiều của thành viên tổ Đảng cục có cần họp hay không?
- Chính thức, sao dễ dàng như vậy được, chỉ tạm thời thay thế thôi, có lẽ Cục trưởng Diệp sau khi lên tỉnh sẽ lại trở lại thôi.
Trần Văn Khải nhún vai, vẻ mặt như đang chịu đựng, chợt nói
- Thông báo cho thành viên Đảng uỷ, hủy cuộc họp chiều nay, chúng tôi đều là lão già cả, ngày nào cũng gặp mặt, còn họp hành gì nữa. Hao tài tốn của, không nói còn phiền phức nữa.
Không lâu sau, Chu Trường Phong gọi điện thoại cho Diệp Phàm, vẻ mặt kinh ngạc, hỏi:
- Sếp Diệp, cuộc họp buổi chiều sẽ hủy bỏ có phải hay không?
Quan Thuật
Đánh giá:
Truyện Quan Thuật
Story
Chương 1013: Phó chủ tịch địa khu Đường trả thù
9.2/10 từ 43 lượt.