Quan Thần
Chương 906: Chấp chính
Chút nhạc đệm vừa rồi nhìn như chỉ là một việc cực kỳ nhỏ, chỉ chốc lát sau tất cả mọi người cùng tranh nhau kính rượu, dường như tất cả mọi việc đã được ném ra khỏi đầu. Nhưng thật ra, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu được sự kiện san lấp mặt bằng, là quả cầu được Hạ Tưởng nhẹ nhàng đá ra là để thử lập trường của hai nhân vật quan trọng trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố, Dương Kiếm thì có hơi chút thiên hướng về hắn, mà Hứa Phàm Hoa thì rõ ràng có khuynh hướng nghiêng về phía Trần Khiết Văn.
Ít nhất thì giai đoạn hiện tại là như thế.
Hạ Tưởng là nhân vật số hai của thành phố Thiên Trạch, lại là người trẻ tuổi nhất. Trên thực tế, tuổi tác của những lãnh đạo có liên quan trong Thành ủy đều ở khoảng 50, rõ ràng Hạ Tưởng là người rất trẻ tuổi.
Nhưng tuổi trẻ thì tuổi trẻ, dù sao cấp bậc vẫn là cấp bậc. Ngay từ đầu thì không khí náo nhiệt xem như diễn ra rất trật tự, sôi nổi thì rất sôi nổi nhưng không có chuyện làm loạn. Lúc mời rượu, theo thứ tự cấp bậc của mình mà những người kia lần lượt kính rượu Hạ Tưởng, bất kể là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bì Bất Hưu đã 55 tuổi hoặc Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Thường Hòa trẻ tuổi nhất cũng đã 40 tuổi đều biểu hiện ra đủ sự kính trọng đối với Hạ Tưởng.
Trong quan trường thì phải là như vậy, chẳng sợ việc anh mới chỉ có 30 tuổi, kể cả đối phương là 60 tuổi mà cấp bậc của người đó không cao bằng anh thì người đó vẫn phải kính anh. Bởi vì, việc người đó kính anh không phải là vì anh được bao nhiêu tuổi, mà là quyền lực trong tay của anh lớn đến mức độ nào.
Tuy nhiên, sau khi việc kính rượu diễn ra được ba vòng thì không ít người đã uống hơi quá chén, có mấy phần cảm thấy say, do đó khi những người này tới kính rượu Hạ Tưởng thì cách thức có một chút tùy ý và vui đùa hơn. Cũng có khả năng việc này có liên quan với việc Hạ Tưởng từ lúc bắt đầu uống rượu đến lúc này khá hiền hòa. Tuy rằng Hạ Tưởng là Thị trưởng, nhưng hắn cũng không nghĩ tới việc lên mặt với người khác. Nhất là trong lúc uống rượu với những cấp dưới mà tuổi tác bọn họ đã hơn 50 thì hắn cũng không thể nào nghĩ rằng mình là một Thị trưởng có tuổi tác tương đương với bọn họ được, nếu vậy chỉ cần hừ hừ hoặc ha ha mấy tiếng rồi sau đó nâng chén nhấp nhấp chút đỉnh đầu môi là được.
Gần như là mỗi lần giơ chén cụng đối phương thì hắn cũng đều uống nhiều hơn đối phương khoảng nửa chén, sau vài vòng như vậy thì ít ra Hạ Tưởng cũng uống vào khoảng nửa bình. May mà tửu lượng của Hạ Tưởng không tệ lắm, nếu nói về uống rượu thì đúng thực là cũng không có được mấy người vượt qua nổi hắn.
Có lẽ nguyên do là phong tục của mỗi nơi nên khi tham gia buổi tiệc đón chào thì nhóm lãnh đạo Thành ủy đều thích uống rượu, có người còn uống rất nhiều. Hạ Tưởng cũng ít nhiều có thể lý giải được, cũng giống như thành phố Chương Trình thì cái rét lạnh trong mùa đông ở thành phố Thiên Trạch thường kéo dài, bởi vậy nên dân bản xứ đều thích uống rượu, hơn nữa tửu lượng rất tốt, cũng giống như người Đông Bắc, độ rượu ở nơi này cũng khá cao, gần như toàn rượu khoảng 60, 70 độ.
Tại các nơi rét lạnh thì những người sống ở đó đều có tửu lượng.
Nhưng cho dù có yêu rượu như mạng thì cũng phải tùy vào trường hợp, cho nên hắn cũng không cho rằng trong các buổi tiệc chào mừng như thế này sẽ xuất hiện tình huống có người uống nhiều đến như vậy. Không nghĩ tới, đúng thật là có người uống quá chén, hơn nữa lúc bình thường ông ta rất điềm đạm và chắc chắn, đó chính là cán bộ lão thành, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Lôi Nhất Đại.
Lôi Nhất Đại năm nay 57 tuổi, so với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bì Bất Hưu thì lớn hơn hai tuổi, đã chuẩn bị đến tuổi về hưu rồi. Lúc vừa mới bắt đầu uống rượu thì ông ta vô cùng cẩn thận, chỉ tới cụng ly mời rượu Hạ Tưởng một lần rồi đi sang các bàn khác mời rượu. Lúc gần kết thúc buổi tiệc, ông ta lại tới lần nữa, hơn nữa bộ dạng đã bảy phần say, đầu lưỡi cũng líu lại, không ngừng lôi kéo Hạ Tưởng, mời bằng được Hạ Tưởng uống cùng với ông ta ba chén liên tục.
- Bí thư Hạ, tôi, tôi cũng sắp về hưu rồi, đã vì Đảng mà cả đời phục vụ công tác, không có công lao thì cũng có công sức. Tuy nhiên, tận trong đáy lòng tôi mà nói, khi lui xuống thì trong lòng vẫn không thoải mái. Đã cả đời công tác cách mạng, khi tới già rồi thì mới phát hiện ra mình bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Ông ta rất có tư thế cậy già để lên mặt, một tay nắm chặt bàn tay của Hạ Tưởng, một tay bưng rượu. Có lẽ ông ta không để ý tới việc này nhưng những người khác ở xung quanh thì thấy rằng hành động xem ra có chút vấn đề. Tuy vậy nhưng ông ta vẫn không biết:
- Tôi cũng đã lăn lộn mấy chục năm ở trong Đảng, một Thị trưởng trẻ tuổi như ngài vẫn là lần đầu tiên gặp. Những lời như tuổi còn trẻ thì tiền đồ rất rộng lớn thì tôi cũng không dám nói nhiều, chỉ muốn uống cùng với ngài ba chén rượu. Thế nào? Ngài có nể chút mặt mũi của người già giống như tôi không?
Thể diện thì không phải do người khác cấp cho mình, mà là do chính mình tạo ra. Vẻ mặt của Lôi Nhất Đại đầy nếp nhăn, tóc hoa râm, đã từng ấy tuổi rồi mà lại còn uống rượu say khướt, còn chưa nói tới việc chọn thời điểm uống rượu là không đúng lúc. Người ta là lãnh đạo Thành ủy, kể cả xem rượu như tính mạng thì cũng không thể không phân biệt được tình huống lúc nào thì nên uống, lúc nào thì không chứ.
Hạ Tưởng cũng không muốn uống, nhưng trước mặt mọi người không thể bác bỏ hết mặt mũi của Lôi Nhất Đại được, dù sao đây cũng là đồng chí lão thành, phải chiếu cố một chút cho tâm trạng người ta. Vì thế, Hạ Tưởng nói:
- Hôm nay tôi cũng đã uống không ít, mà tửu lượng cũng có hạn. Tuy nhiên, Chủ nhiệm Lôi đã có lời thì tôi sẽ uống ba chén.
Hạ Tưởng thể hiện ra sự hào sảng thì cũng có người tán thành mà cũng có người khó hiểu. Người tán thành vì cho rằng hắn là người độ lượng, người thấy khó hiểu thì cho rằng hắn là người dễ bị bắt nạt, ngay cả một Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc cũng có thể ép bức một Thị trưởng phải uống rượu được, như vậy thì còn ra thể thống gì? Tuổi của Hạ Tưởng dù có trẻ đến mấy thì cũng là Thị trưởng, cấp bậc so với Lôi Nhất Đại thì cao hơn rất nhiều, ông ta không thể nào ép buộc được hắn phải uống rượu.
Hạ Tưởng liền uống vào ba chén liên tục, không ít người thấy sự sảng khoái của Hạ Tưởng như vậy liền cất lên những tiếng trầm trồ khen ngợi.
Không ngờ Lôi Nhất Đại lại mượn rượu để có thêm cam đảm, cũng không biết là bị người khác giật dây hoặc là thấy Hạ Tưởng không hợp mắt mà tiếp tục giơ tay với lấy bình rượu:
- Thị trưởng Hạ, tôi lại tiếp tục kính ngài ba chén rượu tiếp, đã làm công tác cách mạng thì không có tửu lượng là không được. Có một câu nói không phải rằng nếu có thể uống được nửa bát thì cố gắng uống hơn một bát, một cán bộ như vậy là có thể bồi dưỡng.
Sắc mặt của Trần Khiết Văn liền chìm xuống, từ "bồi dưỡng" là từ ngữ của cấp trên nói chuyện với cấp dưới, vậy mà cấp dưới lại nói từ này thì tỏ ra rất không lễ phép.
Vốn Thạch Vĩ định bưng chén đi cụng ly với người khác, thấy bộ dạng phóng túng của Lôi Nhất Đại liền đặt chén rượu xuống rồi nói:
- Đúng là không biết kẻ trên người dưới gì cả, già thì cũng đã già rồi mà sao lại không hiểu chuyện như vậy?
Không ít người đang tranh luận với nhau thì cũng đều ngừng lại, nhìn về phía bên này. Trong lúc nhất thời căn phòng im lặng tới mức dọa người, dường như ai nấy cũng đều muốn nhìn xem Hạ Tưởng xuống đài như thế nào?
Sắc mặt của Hạ Tưởng cũng từ từ trầm xuống, chén rượu hắn cầm trong tay chậm rãi đặt ở trên bàn, giơ tay đỡ lấy Lôi Nhất Đại:
- Chủ tịch Lôi, uống rượu là vì có hứng mà tận hưởng, không phải là vì uống say, càng không phải là vì chuốc say người khác. Hôm nay tiệc rượu tới đây thôi, Bí thư Trần, tôi thấy có thể kết thúc tại đây.
Trực tiếp nói ra lời kết thúc, là nhân vật số 2 nên lời nói của Hạ Tưởng vừa nêu ra thì mọi người biết rằng xem như buổi tiệc ngày hôm nay đã chấm dứt.
Tất nhiên Trần Khiết Văn sẽ không bác bỏ mặt mũi của Hạ Tưởng, phất phất tay với vẻ mặt không vui rồi nói:
- Lão Lôi, tật xấu duy nhất của ông là hễ uống rượu lại say có sửa được không vậy? Càng ngày càng tỏ ra không ra gì cả.
Bất kể là người nào cũng đều nghĩ rằng chắc chắn sự tình ngày hôm nay sẽ dừng lại tại đây, kể cả là Lôi Nhất Đại cho dù như thế nào cũng phải cấp mặt mũi cho Trần Khiết Văn. Y uống rượu là say, nhưng không tới mức uống vào không biết phân biệt ai nặng ai nhẹ.
Không ngờ làm cho người ta mở rộng thêm tầm mắt chính là xuất hiện thêm cảnh tượng, Lôi Nhất Đại không quan tâm gì đến tình hình xung quanh mà lại cầm lấy chén rượu trên bàn của Hạ Tưởng lên, hai tay cầm lấy giơ ở trước mặt Hạ Tưởng rồi nói:
- Thị trưởng Hạ, vừa rồi tôi đã sai. Lúc này tôi xin kính ngài một chén để nhận sai, ngài không uống thì xem như không tiếp nhận lời xin lỗi của tôi.
Không ít người liền hiểu rõ được điều gì đó, bình thường thì Lôi Nhất Đại yêu rượu như mạng, cũng rất thường xuyên uống rượu, nhưng hôm nay thì y không say, chỉ là mượn rượu để giả say mà thôi, hơn nữa sau lưng chắc chắn có người đã sai khiến.
Cái chính là làm sao để Hạ Tưởng không thể xuống đài, mục đích chính là để thử lòng dạ và tính nhẫn nại của Hạ Tưởng, hoặc là muốn thể hiện một uy thế phủ đầu với Hạ Tưởng. Dù sao Lôi Nhất Đại cũng chỉ còn hai hoặc ba năm nữa là về hưu, lại là ở bên bộ phận Mặt trận Tổ quốc, không sợ Hạ Tưởng bóp cổ, cũng không lo lắng tới việc Hạ Tưởng gây ra sự khó dễ nào với y cả.
Hơn nữa, đừng nói đến Hạ Tưởng là Thị trưởng, mà ngay cả Bí thư Thành ủy thì cũng không có biện pháp nào ép buộc được Lôi Nhất Đại. Do đó Lôi Nhất Đại liền cậy già lên mặt, dù sao cũng không lên chức được nữa rồi, những người ở đây lại không đủ quyền lực để miễn ngay tại chỗ chức vụ của y, người như y chống đối với Thị trưởng thì vẫn còn đỡ, nói không chừng còn dám chống đối cả với lãnh đạo của tỉnh ấy chứ. Trong quan trường thì chưa bao giờ thiếu kẻ bướng bỉnh, cứng đầu cả, điều này thì Hạ Tưởng cũng không phải là chưa thấy qua.
- Nếu như vậy thì ngài cũng không cần phải xin lỗi tôi. Tửu lượng của tôi không tốt, uống không được. Lần sau, lần sau chúng ta tiếp tục vậy.
Sắc mặt của Hạ Tưởng vẫn bình tĩnh, không tiếp lấy chén rượu của Lôi Nhất Đại. Tuy rằng trên mặt hắn không tỏ ra sự tức giận gì cả nhưng vẫn toát ra uy thế áp bức của mình.
Dù sao thì cũng là Thị trưởng, cấp bậc càng cao thì quyền uy cũng càng lớn.
Lôi Nhất Đại cũng rất xấu hổ, đang giơ cái chén lên, muốn giơ lên cũng không được mà muốn hạ xuống cũng không xong. Đột nhiên, y lại thốt ra một câu:
- Thị trưởng Hạ không nể tình chính là không chịu tha thứ cho tôi. Nếu vậy thì tôi xin tự phạt mình một bình vậy.
Nói xong y giơ tay lấy một bình rượu trắng, mở nắp ra rồi trực tiếp uống luôn cả bình.
Đúng lúc Dương Kiếm liền tới cạnh bên, giơ tay đoạt lấy bình rượu, rồi lại đoạt lấy chén rượu trong tay Lôi Nhất Đại, một ngụm uống hết rượu trong chén rồi nói:
- Để tôi uống hết chén rượu này cho. Được rồi, lão Lôi, ông cũng đã từng này tuổi rồi, động một cái là lại say khướt ra, nói năng lung tung để người khác phải chê cười.
- Chê cười? Chê cười tôi điều gì? Tôi không tham nhũng, không móc ngoặc, cả đời thanh liêm, yêu rượu uống rượu. Người khác mà cười tôi thì đây là cười tán thưởng mà không phải là cười khinh rẻ.
- Dương Kiếm, anh dựa vào cái gì mà muốn uống rượu của tôi? Vừa rồi anh nói Thị trưởng Hạ nói bậy, đừng cho là tôi không nghe thấy nhé.
Dương Kiếm giận dữ:
- Ông không nói ra câu nào thì không ai cho rằng ông câm đâu.
- Anh nói Thị trưởng Hạ là quý nhân xuất hành gây mưa gió, chỉ sợ cái mà trong lòng anh đang muốn nói đó là việc sao mà Thị trưởng Hạ đi đến đâu cũng dễ dàng đến như vậy, có phải vậy không?
- Anh…
Mặt Dương Kiếm đỏ lên:
- Tôi nói mưa gió là chuyện của thời tiết, còn ông lý giải thành nghĩa khác thì đó là do tâm lý của ông có vấn đề mà thôi, nói chuyện với ông chẳng ra sao cả.
Nói xong, Dương Kiếm liền vung tay bỏ đi mất.
Dường như Hạ Tưởng lại không tỏ ra một chút tức giận nào cả, lại còn có bộ dạng rất hứng thú mà liếc mắt nhìn Trần Khiết Văn một cái. Trên mặt của Trần Khiết Văn tỏ vẻ không nhịn được, rõ ràng hôm nay có mặt đông đủ toàn thể mọi người, là lúc thể hiện cụ thể việc cô đã nắm được đại cục ở trong tay, cũng là để cho Trưởng ban Thạch nhìn thấy cục diện chính trị của thành phố Thiên Trạch là yên ổn và đoàn kết, mượn miệng ông ta truyền bá về Tỉnh ủy. Nếu sau khi Hạ Tưởng đến đây, thành phố Thiên Trạch không còn đoàn kết nữa thì đây chính là vấn đề cá nhân của Hạ Tưởng.
Không nghĩ tới Lôi Nhất Đại lại mượn rượu nổi điên, gây náo loạn làm ra trò hay, khiến cô thật sự rất mất mặt. Người hiểu biết rất rõ tình tình của Lôi Nhất Đại, việc ở phía sau lưng y có bóng dáng người cổ động hay không thì khó có thể nói, nhưng trước kia thì y cũng từng hai lần gây náo loạn sau khi uống rượu vào. Người mà không biết thì còn tưởng là do cô ngấm ngầm sai khiến, cố ý làm cho Hạ Tưởng không xuống được đài. Nếu như việc này bị lãnh đạo Tỉnh ủy hiểu lầm thì điểm của cô bị mất rất lớn.
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của Hạ Tưởng thì chưa nói tới việc có sự hoài nghi gì tới cô hay không, ít nhất với vẻ mặt như cười như không của hắn, bộ dáng ý tứ trào phúng là đã làm cho cô phải nổi giận:
- Lão Lôi uống say rồi, Dương Kiếm, tìm vài người đưa ông ta về. Đừng để cho ông ta ở trước mặt Trưởng ban Thạch và Thị trưởng Hạ gây thêm điều xấu hổ gì nữa.
Thạch Vĩ liền lên tiếng:
- Thôi, không cần nữa, hôm nay kết thúc ở đây đi. Ngồi trên xe cả ngày rồi tôi cũng có chút mệt mỏi, tôi cũng muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
Hạ Tưởng cũng nói:
- Cảm tạ sự thịnh tình của mọi người, chúng ta tan cuộc ở đây thôi, về sau còn có rất nhiều cơ hội cơ mà.
Một câu nói có hai ý nghĩa, là vẫn có cơ hội tụ họp lại với nhau hay là vẫn có cơ hội trở lại đây nữa đây? Ý nghĩa như thế nào thì để mọi người tự suy đoán vậy.
Trải qua một hồi sóng gió trong buổi tiệc chào mừng, thì Dương Kiếm cũng đã thể hiện ra thiện ý với Hạ Tưởng, Hứa Phàm Hoa biểu lộ lập trường muốn tiếp cận với Trần Khiết Văn, Lôi Nhất Đại mượn rượu sinh sự làm đảo loạn cục diện, rồi lại còn ầm ĩ với Dương Kiếm một trận. Một loạt cảnh diễn đủ loại được diễn ra, điều này khiến Hạ Tưởng nhìn ra rằng nhìn bề ngoài thì Thành ủy thành phố Thiên Trạch hòa hợp êm thấm, nhưng che giấu ở phía sau lưng một loạt các tính cách phức tạp.
Buổi sáng ngày hôm sau, hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân thành phố Thiên Trạch nhiệm kỳ 3 tổ chức cuộc họp đại hội lần thứ hai mươi hai, quyết định Hạ Tưởng đảm nhiệm vị trí Phó thị trưởng Ủy ban nhân dân thành phố Thiên Trạch, chức vụ Quyền Thị trưởng.
Hội nghị vừa chấm dứt thì Thạch Vĩ liền rời khỏi thành phố Thiên Trạch, trước khi rời khỏi thì y còn nắm lấy tay của Hạ Tưởng rồi nói những lời rất tâm đắc:
- Đồng chí Hạ Tưởng, đồng chí cố gắng triển khai tốt công tác tại thành phố Thiên Trạch, Tỉnh ủy ký thác kỳ vọng rất cao ở nơi đồng chí.
Buổi chiều, Hạ Tưởng liền chủ trì cuộc họp thường vụ Ủy ban, tham gia hội nghị gồm có ủy viên thường vụ Phó thị trưởng An Hưng Nghĩa, ủy viên thường vụ Phó thị trưởng Hứa Phàm Hoa, Phó thị trưởng Lý Hiểu Mẫn, Phó thị trưởng Trương Dư Giai, Phó thị trưởng Kinh Nguyên Thành, Phó thị trưởng Quách Cảnh Danh, Phó thị trưởng Chu Hải Đào.
Buổi tiệc đón chào tối hôm qua thì An Hưng Nghĩa cũng tham dự, tuy nhiên y nói không nhiều lắm, thậm chí rất ít khi nói chuyện một mình với Hạ Tưởng. An Hưng Nghĩa năm nay 43 tuổi, người béo, mặt to, dáng vẻ người cao khoảng một mét tám, trong đám cán bộ thì thuộc dạng có vóc dáng cao lớn hiếm thấy. Tuy nhiên, ngược lại với thân hình cao lớn thì khi nói chuyện thanh âm của y lại rất nhỏ, nếu không cẩn thận chú ý thì còn không nghe rõ lời y đang nói.
Cũng không biết là do việc cố ý làm nhỏ giọng khi nói chuyện để khiến mọi người khi nghe y nói thì phải tỏ ra hết sức chăm chú, hoặc y là người sinh ra đã được như vậy.
Vì sao Tống Triêu Độ phải đề bạt An Hưng Nghĩa, có quan hệ gì với An Hưng Nghĩa hay không thì Hạ Tưởng cũng không rõ lắm. Chuyện của lãnh đạo thì khi người ta không nói thì cũng không thể hỏi, cho dù là quan hệ giữa hắn và Tống Triêu Độ cực kỳ mật thiết, cho dù Tống Triêu Độ rất bình dị và gần gũi thì dù sao ông ta cũng là Chủ tịch của một tỉnh.
Hạ Tưởng cũng cảm nhận được An Hưng Nghĩa rất nhạt nhẽo đối với hắn, dường như không có ý tứ gì là phải liên lạc với nhau, vì vậy tất nhiên hắn cũng không tỏ ra điều gì để chủ động cả.
Hội nghị diễn ra rất thành công, do Hạ Tưởng mới đến thành phố Thiên Trạch, đối với hiện trạng thành phố Thiên Trạch thì cũng chưa đủ sự hiểu biết, do đó là do An Hưng Nghĩa chủ trì cuộc họp và làm công tác báo cáo lại với hắn.
Thành phố Thiên Trạch thời xưa tên là Hà Nhiệt, vị trí địa lý ở phía Đông bắc của tỉnh Yến, là một trong 24 vùng có lịch sử văn hóa nổi tiếng và là một trong mười danh lam thắng cảnh lớn của toàn Trung Quốc, là khu danh lam thắng cảnh trọng điểm của nhà nước. Năm 1994, sơn trang Tiêu Hạ của thành phố Thiên Trạch là nơi có rất nhiều chùa miếu đã được Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hợp quốc (tổ chức UNESSCO) phê chuẩn là di sản của văn hóa thế giới, điều này đã khiến thành phố Thiên Trạch đi vào hàng ngũ các địa điểm văn hóa của thế giới.
Tên Thiên Trạch được tồn tại thì nghe nói thời xưa cũng là do một vị đế vương ban tặng. Lúc ấy, vị đế vương đi săn đến tận nơi đây, thấy địa thế non xanh nước biếc thì trong lòng rất mừng rỡ, trong lúc vị đế vương thấy khát và mệt mỏi đến không chịu nổi, lại đang vào lúc mặt trời chói chang ở trên đỉnh đầu thì bỗng nhiên trời bỗng giáng xuống một cơn mưa to, chẳng những có thể giải khát mà còn làm tan biến mọi sự mệt nhọc. Vì thế, vị đế vương rất mừng rỡ và nói rằng "Nơi đây đúng thật là nơi mà trời ban ơn xuống". Từ đó về sau, nơi đây liền được xưng là Thiên Trạch.
Thành phố Thiên Trạch có diện tích khoảng chừng 40 ngàn ki-lô-mét vuông, nhân khẩu khoảng chừng 4 triệu người, kết cấu kinh tế thì không quá hợp lý, chủ yếu là dựa vào nguồn khách du lịch, không có ngành công nghiệp nặng cũng như công nghiệp nhẹ nào, cũng không có chiến lược thương hiệu. Tài nguyên khoáng sản thì rất nghèo nàn, ngoại trừ có trữ lượng khá cao về vàng thì chỉ còn một số mỏ quặng vanadium titanium và truyenfull.vnite mà thôi.
Nguồn quặng vanadium titanium là nguyên liệu chính để sản xuất ra hợp kim kim loại hiếm là sản nghiệp có ưu thế nhất của Thiên Trạch, ngoài ra một số thương hiệu trong gia công sản phẩm thực phẩm cũng có một ưu thế nhất định, ví dụ như nước cam lộ hạnh nhân là sản phẩm duy nhất có thể đáng được kiêu ngạo của thành phố Thiên Trạch.
Một địa điểm khác rất nổi danh ở thành phố Thiên Trạch đó chính là sơn trang Tiêu Hạ, là nơi mà hàng năm vương triều Mãn Thanh vẫn tới tiêu khiển trong những ngày hè, vì thế nên Thiên Trạch cũng có thời kỳ cực kỳ thịnh vượng. Sau đó, bởi vì các nguyên nhân lịch sử, nên thời kỳ thịnh vượng lúc trước kia chỉ còn lại một vườn hoa thật lớn của hoàng gia thời ấy. Có lẽ lúc trước thì sơn trang Tiêu Hạ là thánh địa của nơi nghỉ hè, là vùng có non sông tươi đẹp. Nhưng bây giờ thì khắp nơi trong đất nước đều có vườn cây, còn sơn trang Tiêu Hạ thì ngoại trừ từng là một hành cung của Hoàng đế thì ngoài ra không có thêm cái gì đặc sắc đáng để khoe ra nữa.
Hạ Tưởng cũng đã từng tới sơn trang Tiêu Hạ, nói thật nơi này chỉ lớn hơn công viên một chút mà thôi, thậm chí ngay cả so với công viên Rừng Rậm mới được xây dựng của thành phố Yến thì cũng không so được, càng không thể nói tới công viên nước được tỉ mỉ thiết kế bên bờ sông Hạ Mã.
Ngay cả nơi tràn đầy vương khí như Kim Lăng cũng đến lúc phải ảm đạm, huống chi một nơi vốn không có chút vương khí như thành phố Thiên Trạch, chỉ trông chờ vào một số vốn ban đầu là vườn cây của hoàng gia mà lặp lại việc đầu cơ, thì tài nguyên vô tận thì cũng có ngày dùng hết.
Hoặc nói cách khác là thành phố Thiên Trạch chỉ khai thác ở ngành tài nguyên du lịch, còn thật ra các cơ sở khác thì cực kỳ yếu kém.
Nói đi cũng phải nói lại, nguồn du lịch thảo nguyên của thành phố Thiên Trạch đang trên đà phát triển, hiện tại biểu hiện ra thì xem như là một loại du lịch cực kỳ đặc sắc, là đối thủ của thành phố Chương Trình, ngành du lịch này cũng đang cố gắng mở rộng thị trường để tranh giành lượng khách đến từ Bắc Kinh. So sánh với thảo nguyên thành phố Chương Trình thì thảo nguyên thành phố Thiên Trạch có chất lượng cây cỏ tốt hơn, cũng có địa hình bằng phẳng hơn. Trong thời gian gần đây cũng đã tranh giành được không ít khách từ chương trình du lịch thảo nguyên của thành phố Chương Trình.
Sau khi An Hưng Nghĩa báo cáo xong, một vài Phó thị trưởng khác cũng tranh thủ lên tiếng, mỗi người một câu dương mưu hiến kế nên hiện trạng và quá trình phát triển sau này của thành phố Thiên Trạch dần dần hiện ra, đương nhiên, cũng có không ít người mượn cơ hội để tỏ vẻ dựa vào Hạ Tưởng.
So với thành phố Lang thì lãnh đạo chủ chốt trong Thành ủy của thành phố Thiên Trạch có tuổi tác khá cao, do đó ý nghĩ càng có xu hướng bảo thủ. Trong số ủy viên thường vụ Thành ủy thì không có một phụ nữ nào, trong bộ máy của Ủy ban thật ra cũng có một người là Phó thị trưởng Trương Dư Giai. Trương Dư Giai năm nay 40 tuổi, từ trên cách ăn mặc quần áo mà nhìn ra thì thuộc dạng phụ nữ cực kỳ bảo thủ, mặt tròn, hơi béo và luôn vẻ tươi cười.
Sơ yếu lý lịch của một vài Phó thị trưởng khác thì Hạ Tưởng cũng đã đọc qua, trong lòng xem ra cũng đã đại khái hiểu rõ. Đương nhiên, đối với khuynh hướng chính trị của mọi người thì không vội được, điều này cực kỳ phức tạp, mà hôm nay thì cũng chỉ là ngày đầu tiên tới đây công tác, chỉ là một nốt nhạc nhỏ, ngày tháng còn rất dài.
Sau đó, Hạ Tưởng đi về văn phòng của mình, Chánh Văn phòng Ủy ban nhân dân Bành Vân Phong liền tủm tỉm cười gõ cửa bước vào:
- Thị trưởng Hạ, tôi đã vì ngài mà lựa chọn một số người có thể đảm nhiệm vị trí thư ký, mời ngài xem qua.
Bành Vân Phong 35 tuổi, là con người khá nghị lực, cách nói chuyện và làm việc khá lưu loát, ở trong nhóm Thành ủy của thành phố Thiên Trạch thì xem như là một người có tuổi khá trẻ. Bên trong Thành ủy Thiên Trạch thì không chỉ có các lãnh đạo chủ chốt trong Đảng và Chính quyền có tuổi tác khá lớn, mà ngay một số nhân viên công tác cũng có tuổi không nhỏ, điều này khiến cho Hạ Tưởng có cảm giác giống như đi vào trong một cơ quan vô cùng cổ xưa, ánh mắt chỉ thấy một khoảng không khí trầm lặng.
Phải nghĩ biện pháp thay đổi hiện trạng một chút thì mới tốt, không có tinh thần phấn chấn thì làm sao có thể triển khai tốt công tác được? Thành phố Thiên Trạch không cần ôm lại quá khứ lịch sử để ngủ ngon mà phải hướng về phí trước phải phát triển, phải khai thác các suy nghĩ mới và phải có sức sống.
Hạ Tưởng dùng tay chỉ vào ghế:
Bành Vân Phong không ngồi xuống mà tiếp tục đứng ở trước mặt Hạ Tưởng:
- Tôi không dám ngồi, sau khi ngài chọn xong tôi sẽ lập tức sắp xếp để các nhân viên về đúng chỗ của mình. Chậm trễ thì không được, công việc của ngài rất nhiều ạ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Hạ Tưởng cũng không miễn cưỡng, liền cúi đầu xuống xem tài liệu. Mấy lần hắn tới nhậm chức đều không mang theo thư ký của chính mình, đây cũng là do có đủ các loại nguyên nhân. Bởi vậy, lúc này hắn quyết định sẽ chọn một thư ký tốt cho mình để về sau bồi dưỡng thành thành viên trong tổ chức của hắn.
Sau khi quan sát vài lần thì lập tức hắn liền có sự quyết đoán, một vài ứng cử viên này không phải là vấn đề tuổi tác quá lớn mà cái chính là không đáp ứng đủ điều kiện. Vì vậy Hạ Tưởng liền nhìn trúng Từ Tử Kỳ, bởi vì Từ Tử Kỳ có một sơ yếu lý lịch không giống như bình thường, còn có một câu viết khiến cho hắn cảm thấy rất hứng thú.
Thật ra mà nói thì cách thức ghi trên sơ yếu lý lịch rất cố định, ví dụ như năm nào công tác ở đâu, chức vụ gì, vân vân… thì cả nghìn bài như một, không có cái gì đáng để đọc cả.
Nhưng trong sơ yếu lý lịch của Từ Tử Kỳ lại còn có thêm dòng chữ rất sắc bén:
"Từ tháng 7 năm 1998 đến tháng 7 năm 2001 công tác tại tờ Tin tức hàng ngày Thiên Trạch, đảm nhiệm vị trí phóng viên, phụ trách nội dung cảnh thái bình giả tạo".
Hạ Tưởng thiếu chút nữa cười ra thành tiếng, cũng không biết ai đã thẩm tra sơ yếu lý lịch mà không ngờ một câu văn như vậy của Từ Tử Kỳ đã vượt qua được cửa ải. Điều này khiến hắn một lần nữa nhận thấy người phụ trách nhân sự của Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố không trách nhiệm lắm, đồng thời hắn cũng khâm phục Từ Tử Kỳ lớn mật, dám viết những lời như vậy trên sơ yếu lý lịch của mình. Nếu việc này bị một số người dụng tâm kín đáo mà phát hiện thì lớn nhỏ gì cũng xem như là một sự kiện chính trị.
Hơn nữa, nếu gặp phải một lãnh đạo thích so đo, thì một câu đủ để làm cho tiền đồ Từ Tử Kỳ hoàn toàn mất trắng.
Rất may là Từ Tử Kỳ gặp được Hạ Tưởng.
Từ Tử Kỳ là người thuộc phòng Thư ký của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, năm nay 33 tuổi, là Phó phòng, tốt nghiệp trường đại học Triết Giang ngành trung văn, đã công tác được năm năm ở Ủy ban nhân dân thành phố, không có điểm sáng gì nhưng cũng không có bất luận một điểm nào xấu.
Hạ Tưởng liền điểm danh:
- Cứ chọn Từ Tử Kỳ.
Bành Vân Phong cũng không nói nhiều, gật đầu rồi nói:
- Vâng, để tôi gọi anh ta tới đây, ngài đợi một chút.
Y vừa mới đi được hai bước thì lại đứng lại:
- Thị trưởng Hạ, gạch trong sân của chúng ta không ra hình thù gì nữa, mà khoảng hai ngày nữa chắc chắn sẽ có lãnh đạo tỉnh đến. Tôi mới rồi vừa tổ chức một cuộc vận động, tổ chức người của văn phòng Ủy ban nhân dân vào lúc tan tầm sẽ tiến hành dọn dẹp một chút, nếu chẳng may có lãnh đạo tỉnh nào chê trách thì cũng không phải là lỗi của thành phố Thiên Trạch chúng ta.
Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Bành Vân Phong một cái đầy thâm ý, nghĩ thầm rằng với tính cẩn thận như thế của Bành Vân Phong, ngay cả việc làm phẳng nơi sân bãi cũng có thể âm thầm làm tốt, thì lỗ hổng trên sơ yếu lý lịch của Từ Tử Kỳ làm sao y lại nhìn không ra?
Hai chuyện, một việc thể hiện công khai ra bên ngoài đó chính là mượn danh nghĩa lãnh đạo tỉnh để thể hiện thiện ý của y với Hạ Tưởng, bởi vì bữa tiệc chào mừng hôm qua thì hắn thử nhắc tới việc này lại bị Hứa Phàm Hoa nhẹ nhàng nhấc qua đặt một bên, hiện tại thì Chánh Văn phòng ra mặt dẫn người san cho san bằng, tin rằng cũng không có ai nói thêm điều gì nhưng điều này gián tiếp biểu lộ lập trường của Bành Vân Phong.
Một việc khác là cố ý để lại trong bong tối, lấy một sơ yếu lý lịch có lỗ hổng để đề cử ứng cử viên cho hắn.
Bành Vân Phong có chút thú vị, thủ pháp vận dụng trong quan trường cũng rất thành thạo. Tuy nhiên, Hạ Tưởng cũng không tỏ ra nhiều sự thân thiện, chỉ có điều khẽ gật đầu mà không nói tiếp điều gì.
Không nói tiếp điều gì chính là ý tứ tỏ vẻ cam chịu, Bành Vân Phong liền cung kính đẩy cửa đi ra ngoài.
Việc kiến thiết kinh tế thì đặc biệt nặng nề, nhưng nếu dùng người không đúng thì đừng nói là muốn làm ra thành tích mà không chừng còn có thể gây ra sự phá hoại. Có rất nhiều cán bộ lãnh đạo cũng không phải bị hủy sự nghiệp của mình ở trong tay của người nhà mà là bị chính thư ký và những nhân viên dưới tay làm cho thân bại danh liệt. Hạ Tưởng lúc này đến thành phố Thiên Trạch là không phải để đấu tranh, để phân chia với Trần Khiết Văn. Điểm khác biệt với thành phố Lang chính là hiện tại hắn đã là Thị trưởng của một thành phố, chân chính là nhân vật số một nắm quyền lực to lớn trong Ủy ban nhân dân thành phố, có quyền quyết định và quyền đánh nhịp. Chỉ cần bàn tay của Trần Khiết Văn không quá dài, không làm loạn nhúng tay vào công việc của chính quyền thì hắn cũng sẽ không chủ động đi tìm Trần Khiết Văn để làm ra các việc thị phi.
Quan Thần
Ít nhất thì giai đoạn hiện tại là như thế.
Hạ Tưởng là nhân vật số hai của thành phố Thiên Trạch, lại là người trẻ tuổi nhất. Trên thực tế, tuổi tác của những lãnh đạo có liên quan trong Thành ủy đều ở khoảng 50, rõ ràng Hạ Tưởng là người rất trẻ tuổi.
Nhưng tuổi trẻ thì tuổi trẻ, dù sao cấp bậc vẫn là cấp bậc. Ngay từ đầu thì không khí náo nhiệt xem như diễn ra rất trật tự, sôi nổi thì rất sôi nổi nhưng không có chuyện làm loạn. Lúc mời rượu, theo thứ tự cấp bậc của mình mà những người kia lần lượt kính rượu Hạ Tưởng, bất kể là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bì Bất Hưu đã 55 tuổi hoặc Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Thường Hòa trẻ tuổi nhất cũng đã 40 tuổi đều biểu hiện ra đủ sự kính trọng đối với Hạ Tưởng.
Trong quan trường thì phải là như vậy, chẳng sợ việc anh mới chỉ có 30 tuổi, kể cả đối phương là 60 tuổi mà cấp bậc của người đó không cao bằng anh thì người đó vẫn phải kính anh. Bởi vì, việc người đó kính anh không phải là vì anh được bao nhiêu tuổi, mà là quyền lực trong tay của anh lớn đến mức độ nào.
Tuy nhiên, sau khi việc kính rượu diễn ra được ba vòng thì không ít người đã uống hơi quá chén, có mấy phần cảm thấy say, do đó khi những người này tới kính rượu Hạ Tưởng thì cách thức có một chút tùy ý và vui đùa hơn. Cũng có khả năng việc này có liên quan với việc Hạ Tưởng từ lúc bắt đầu uống rượu đến lúc này khá hiền hòa. Tuy rằng Hạ Tưởng là Thị trưởng, nhưng hắn cũng không nghĩ tới việc lên mặt với người khác. Nhất là trong lúc uống rượu với những cấp dưới mà tuổi tác bọn họ đã hơn 50 thì hắn cũng không thể nào nghĩ rằng mình là một Thị trưởng có tuổi tác tương đương với bọn họ được, nếu vậy chỉ cần hừ hừ hoặc ha ha mấy tiếng rồi sau đó nâng chén nhấp nhấp chút đỉnh đầu môi là được.
Gần như là mỗi lần giơ chén cụng đối phương thì hắn cũng đều uống nhiều hơn đối phương khoảng nửa chén, sau vài vòng như vậy thì ít ra Hạ Tưởng cũng uống vào khoảng nửa bình. May mà tửu lượng của Hạ Tưởng không tệ lắm, nếu nói về uống rượu thì đúng thực là cũng không có được mấy người vượt qua nổi hắn.
Có lẽ nguyên do là phong tục của mỗi nơi nên khi tham gia buổi tiệc đón chào thì nhóm lãnh đạo Thành ủy đều thích uống rượu, có người còn uống rất nhiều. Hạ Tưởng cũng ít nhiều có thể lý giải được, cũng giống như thành phố Chương Trình thì cái rét lạnh trong mùa đông ở thành phố Thiên Trạch thường kéo dài, bởi vậy nên dân bản xứ đều thích uống rượu, hơn nữa tửu lượng rất tốt, cũng giống như người Đông Bắc, độ rượu ở nơi này cũng khá cao, gần như toàn rượu khoảng 60, 70 độ.
Tại các nơi rét lạnh thì những người sống ở đó đều có tửu lượng.
Nhưng cho dù có yêu rượu như mạng thì cũng phải tùy vào trường hợp, cho nên hắn cũng không cho rằng trong các buổi tiệc chào mừng như thế này sẽ xuất hiện tình huống có người uống nhiều đến như vậy. Không nghĩ tới, đúng thật là có người uống quá chén, hơn nữa lúc bình thường ông ta rất điềm đạm và chắc chắn, đó chính là cán bộ lão thành, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Lôi Nhất Đại.
Lôi Nhất Đại năm nay 57 tuổi, so với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bì Bất Hưu thì lớn hơn hai tuổi, đã chuẩn bị đến tuổi về hưu rồi. Lúc vừa mới bắt đầu uống rượu thì ông ta vô cùng cẩn thận, chỉ tới cụng ly mời rượu Hạ Tưởng một lần rồi đi sang các bàn khác mời rượu. Lúc gần kết thúc buổi tiệc, ông ta lại tới lần nữa, hơn nữa bộ dạng đã bảy phần say, đầu lưỡi cũng líu lại, không ngừng lôi kéo Hạ Tưởng, mời bằng được Hạ Tưởng uống cùng với ông ta ba chén liên tục.
- Bí thư Hạ, tôi, tôi cũng sắp về hưu rồi, đã vì Đảng mà cả đời phục vụ công tác, không có công lao thì cũng có công sức. Tuy nhiên, tận trong đáy lòng tôi mà nói, khi lui xuống thì trong lòng vẫn không thoải mái. Đã cả đời công tác cách mạng, khi tới già rồi thì mới phát hiện ra mình bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Ông ta rất có tư thế cậy già để lên mặt, một tay nắm chặt bàn tay của Hạ Tưởng, một tay bưng rượu. Có lẽ ông ta không để ý tới việc này nhưng những người khác ở xung quanh thì thấy rằng hành động xem ra có chút vấn đề. Tuy vậy nhưng ông ta vẫn không biết:
- Tôi cũng đã lăn lộn mấy chục năm ở trong Đảng, một Thị trưởng trẻ tuổi như ngài vẫn là lần đầu tiên gặp. Những lời như tuổi còn trẻ thì tiền đồ rất rộng lớn thì tôi cũng không dám nói nhiều, chỉ muốn uống cùng với ngài ba chén rượu. Thế nào? Ngài có nể chút mặt mũi của người già giống như tôi không?
Thể diện thì không phải do người khác cấp cho mình, mà là do chính mình tạo ra. Vẻ mặt của Lôi Nhất Đại đầy nếp nhăn, tóc hoa râm, đã từng ấy tuổi rồi mà lại còn uống rượu say khướt, còn chưa nói tới việc chọn thời điểm uống rượu là không đúng lúc. Người ta là lãnh đạo Thành ủy, kể cả xem rượu như tính mạng thì cũng không thể không phân biệt được tình huống lúc nào thì nên uống, lúc nào thì không chứ.
Hạ Tưởng cũng không muốn uống, nhưng trước mặt mọi người không thể bác bỏ hết mặt mũi của Lôi Nhất Đại được, dù sao đây cũng là đồng chí lão thành, phải chiếu cố một chút cho tâm trạng người ta. Vì thế, Hạ Tưởng nói:
- Hôm nay tôi cũng đã uống không ít, mà tửu lượng cũng có hạn. Tuy nhiên, Chủ nhiệm Lôi đã có lời thì tôi sẽ uống ba chén.
Hạ Tưởng thể hiện ra sự hào sảng thì cũng có người tán thành mà cũng có người khó hiểu. Người tán thành vì cho rằng hắn là người độ lượng, người thấy khó hiểu thì cho rằng hắn là người dễ bị bắt nạt, ngay cả một Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc cũng có thể ép bức một Thị trưởng phải uống rượu được, như vậy thì còn ra thể thống gì? Tuổi của Hạ Tưởng dù có trẻ đến mấy thì cũng là Thị trưởng, cấp bậc so với Lôi Nhất Đại thì cao hơn rất nhiều, ông ta không thể nào ép buộc được hắn phải uống rượu.
Hạ Tưởng liền uống vào ba chén liên tục, không ít người thấy sự sảng khoái của Hạ Tưởng như vậy liền cất lên những tiếng trầm trồ khen ngợi.
Không ngờ Lôi Nhất Đại lại mượn rượu để có thêm cam đảm, cũng không biết là bị người khác giật dây hoặc là thấy Hạ Tưởng không hợp mắt mà tiếp tục giơ tay với lấy bình rượu:
- Thị trưởng Hạ, tôi lại tiếp tục kính ngài ba chén rượu tiếp, đã làm công tác cách mạng thì không có tửu lượng là không được. Có một câu nói không phải rằng nếu có thể uống được nửa bát thì cố gắng uống hơn một bát, một cán bộ như vậy là có thể bồi dưỡng.
Sắc mặt của Trần Khiết Văn liền chìm xuống, từ "bồi dưỡng" là từ ngữ của cấp trên nói chuyện với cấp dưới, vậy mà cấp dưới lại nói từ này thì tỏ ra rất không lễ phép.
Vốn Thạch Vĩ định bưng chén đi cụng ly với người khác, thấy bộ dạng phóng túng của Lôi Nhất Đại liền đặt chén rượu xuống rồi nói:
- Đúng là không biết kẻ trên người dưới gì cả, già thì cũng đã già rồi mà sao lại không hiểu chuyện như vậy?
Không ít người đang tranh luận với nhau thì cũng đều ngừng lại, nhìn về phía bên này. Trong lúc nhất thời căn phòng im lặng tới mức dọa người, dường như ai nấy cũng đều muốn nhìn xem Hạ Tưởng xuống đài như thế nào?
Sắc mặt của Hạ Tưởng cũng từ từ trầm xuống, chén rượu hắn cầm trong tay chậm rãi đặt ở trên bàn, giơ tay đỡ lấy Lôi Nhất Đại:
- Chủ tịch Lôi, uống rượu là vì có hứng mà tận hưởng, không phải là vì uống say, càng không phải là vì chuốc say người khác. Hôm nay tiệc rượu tới đây thôi, Bí thư Trần, tôi thấy có thể kết thúc tại đây.
Trực tiếp nói ra lời kết thúc, là nhân vật số 2 nên lời nói của Hạ Tưởng vừa nêu ra thì mọi người biết rằng xem như buổi tiệc ngày hôm nay đã chấm dứt.
Tất nhiên Trần Khiết Văn sẽ không bác bỏ mặt mũi của Hạ Tưởng, phất phất tay với vẻ mặt không vui rồi nói:
- Lão Lôi, tật xấu duy nhất của ông là hễ uống rượu lại say có sửa được không vậy? Càng ngày càng tỏ ra không ra gì cả.
Bất kể là người nào cũng đều nghĩ rằng chắc chắn sự tình ngày hôm nay sẽ dừng lại tại đây, kể cả là Lôi Nhất Đại cho dù như thế nào cũng phải cấp mặt mũi cho Trần Khiết Văn. Y uống rượu là say, nhưng không tới mức uống vào không biết phân biệt ai nặng ai nhẹ.
Không ngờ làm cho người ta mở rộng thêm tầm mắt chính là xuất hiện thêm cảnh tượng, Lôi Nhất Đại không quan tâm gì đến tình hình xung quanh mà lại cầm lấy chén rượu trên bàn của Hạ Tưởng lên, hai tay cầm lấy giơ ở trước mặt Hạ Tưởng rồi nói:
- Thị trưởng Hạ, vừa rồi tôi đã sai. Lúc này tôi xin kính ngài một chén để nhận sai, ngài không uống thì xem như không tiếp nhận lời xin lỗi của tôi.
Không ít người liền hiểu rõ được điều gì đó, bình thường thì Lôi Nhất Đại yêu rượu như mạng, cũng rất thường xuyên uống rượu, nhưng hôm nay thì y không say, chỉ là mượn rượu để giả say mà thôi, hơn nữa sau lưng chắc chắn có người đã sai khiến.
Cái chính là làm sao để Hạ Tưởng không thể xuống đài, mục đích chính là để thử lòng dạ và tính nhẫn nại của Hạ Tưởng, hoặc là muốn thể hiện một uy thế phủ đầu với Hạ Tưởng. Dù sao Lôi Nhất Đại cũng chỉ còn hai hoặc ba năm nữa là về hưu, lại là ở bên bộ phận Mặt trận Tổ quốc, không sợ Hạ Tưởng bóp cổ, cũng không lo lắng tới việc Hạ Tưởng gây ra sự khó dễ nào với y cả.
Hơn nữa, đừng nói đến Hạ Tưởng là Thị trưởng, mà ngay cả Bí thư Thành ủy thì cũng không có biện pháp nào ép buộc được Lôi Nhất Đại. Do đó Lôi Nhất Đại liền cậy già lên mặt, dù sao cũng không lên chức được nữa rồi, những người ở đây lại không đủ quyền lực để miễn ngay tại chỗ chức vụ của y, người như y chống đối với Thị trưởng thì vẫn còn đỡ, nói không chừng còn dám chống đối cả với lãnh đạo của tỉnh ấy chứ. Trong quan trường thì chưa bao giờ thiếu kẻ bướng bỉnh, cứng đầu cả, điều này thì Hạ Tưởng cũng không phải là chưa thấy qua.
- Nếu như vậy thì ngài cũng không cần phải xin lỗi tôi. Tửu lượng của tôi không tốt, uống không được. Lần sau, lần sau chúng ta tiếp tục vậy.
Sắc mặt của Hạ Tưởng vẫn bình tĩnh, không tiếp lấy chén rượu của Lôi Nhất Đại. Tuy rằng trên mặt hắn không tỏ ra sự tức giận gì cả nhưng vẫn toát ra uy thế áp bức của mình.
Dù sao thì cũng là Thị trưởng, cấp bậc càng cao thì quyền uy cũng càng lớn.
Lôi Nhất Đại cũng rất xấu hổ, đang giơ cái chén lên, muốn giơ lên cũng không được mà muốn hạ xuống cũng không xong. Đột nhiên, y lại thốt ra một câu:
- Thị trưởng Hạ không nể tình chính là không chịu tha thứ cho tôi. Nếu vậy thì tôi xin tự phạt mình một bình vậy.
Nói xong y giơ tay lấy một bình rượu trắng, mở nắp ra rồi trực tiếp uống luôn cả bình.
Đúng lúc Dương Kiếm liền tới cạnh bên, giơ tay đoạt lấy bình rượu, rồi lại đoạt lấy chén rượu trong tay Lôi Nhất Đại, một ngụm uống hết rượu trong chén rồi nói:
- Để tôi uống hết chén rượu này cho. Được rồi, lão Lôi, ông cũng đã từng này tuổi rồi, động một cái là lại say khướt ra, nói năng lung tung để người khác phải chê cười.
- Chê cười? Chê cười tôi điều gì? Tôi không tham nhũng, không móc ngoặc, cả đời thanh liêm, yêu rượu uống rượu. Người khác mà cười tôi thì đây là cười tán thưởng mà không phải là cười khinh rẻ.
- Dương Kiếm, anh dựa vào cái gì mà muốn uống rượu của tôi? Vừa rồi anh nói Thị trưởng Hạ nói bậy, đừng cho là tôi không nghe thấy nhé.
Dương Kiếm giận dữ:
- Ông không nói ra câu nào thì không ai cho rằng ông câm đâu.
- Anh nói Thị trưởng Hạ là quý nhân xuất hành gây mưa gió, chỉ sợ cái mà trong lòng anh đang muốn nói đó là việc sao mà Thị trưởng Hạ đi đến đâu cũng dễ dàng đến như vậy, có phải vậy không?
- Anh…
Mặt Dương Kiếm đỏ lên:
- Tôi nói mưa gió là chuyện của thời tiết, còn ông lý giải thành nghĩa khác thì đó là do tâm lý của ông có vấn đề mà thôi, nói chuyện với ông chẳng ra sao cả.
Nói xong, Dương Kiếm liền vung tay bỏ đi mất.
Dường như Hạ Tưởng lại không tỏ ra một chút tức giận nào cả, lại còn có bộ dạng rất hứng thú mà liếc mắt nhìn Trần Khiết Văn một cái. Trên mặt của Trần Khiết Văn tỏ vẻ không nhịn được, rõ ràng hôm nay có mặt đông đủ toàn thể mọi người, là lúc thể hiện cụ thể việc cô đã nắm được đại cục ở trong tay, cũng là để cho Trưởng ban Thạch nhìn thấy cục diện chính trị của thành phố Thiên Trạch là yên ổn và đoàn kết, mượn miệng ông ta truyền bá về Tỉnh ủy. Nếu sau khi Hạ Tưởng đến đây, thành phố Thiên Trạch không còn đoàn kết nữa thì đây chính là vấn đề cá nhân của Hạ Tưởng.
Không nghĩ tới Lôi Nhất Đại lại mượn rượu nổi điên, gây náo loạn làm ra trò hay, khiến cô thật sự rất mất mặt. Người hiểu biết rất rõ tình tình của Lôi Nhất Đại, việc ở phía sau lưng y có bóng dáng người cổ động hay không thì khó có thể nói, nhưng trước kia thì y cũng từng hai lần gây náo loạn sau khi uống rượu vào. Người mà không biết thì còn tưởng là do cô ngấm ngầm sai khiến, cố ý làm cho Hạ Tưởng không xuống được đài. Nếu như việc này bị lãnh đạo Tỉnh ủy hiểu lầm thì điểm của cô bị mất rất lớn.
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của Hạ Tưởng thì chưa nói tới việc có sự hoài nghi gì tới cô hay không, ít nhất với vẻ mặt như cười như không của hắn, bộ dáng ý tứ trào phúng là đã làm cho cô phải nổi giận:
- Lão Lôi uống say rồi, Dương Kiếm, tìm vài người đưa ông ta về. Đừng để cho ông ta ở trước mặt Trưởng ban Thạch và Thị trưởng Hạ gây thêm điều xấu hổ gì nữa.
Thạch Vĩ liền lên tiếng:
- Thôi, không cần nữa, hôm nay kết thúc ở đây đi. Ngồi trên xe cả ngày rồi tôi cũng có chút mệt mỏi, tôi cũng muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
Hạ Tưởng cũng nói:
- Cảm tạ sự thịnh tình của mọi người, chúng ta tan cuộc ở đây thôi, về sau còn có rất nhiều cơ hội cơ mà.
Một câu nói có hai ý nghĩa, là vẫn có cơ hội tụ họp lại với nhau hay là vẫn có cơ hội trở lại đây nữa đây? Ý nghĩa như thế nào thì để mọi người tự suy đoán vậy.
Trải qua một hồi sóng gió trong buổi tiệc chào mừng, thì Dương Kiếm cũng đã thể hiện ra thiện ý với Hạ Tưởng, Hứa Phàm Hoa biểu lộ lập trường muốn tiếp cận với Trần Khiết Văn, Lôi Nhất Đại mượn rượu sinh sự làm đảo loạn cục diện, rồi lại còn ầm ĩ với Dương Kiếm một trận. Một loạt cảnh diễn đủ loại được diễn ra, điều này khiến Hạ Tưởng nhìn ra rằng nhìn bề ngoài thì Thành ủy thành phố Thiên Trạch hòa hợp êm thấm, nhưng che giấu ở phía sau lưng một loạt các tính cách phức tạp.
Buổi sáng ngày hôm sau, hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân thành phố Thiên Trạch nhiệm kỳ 3 tổ chức cuộc họp đại hội lần thứ hai mươi hai, quyết định Hạ Tưởng đảm nhiệm vị trí Phó thị trưởng Ủy ban nhân dân thành phố Thiên Trạch, chức vụ Quyền Thị trưởng.
Hội nghị vừa chấm dứt thì Thạch Vĩ liền rời khỏi thành phố Thiên Trạch, trước khi rời khỏi thì y còn nắm lấy tay của Hạ Tưởng rồi nói những lời rất tâm đắc:
- Đồng chí Hạ Tưởng, đồng chí cố gắng triển khai tốt công tác tại thành phố Thiên Trạch, Tỉnh ủy ký thác kỳ vọng rất cao ở nơi đồng chí.
Buổi chiều, Hạ Tưởng liền chủ trì cuộc họp thường vụ Ủy ban, tham gia hội nghị gồm có ủy viên thường vụ Phó thị trưởng An Hưng Nghĩa, ủy viên thường vụ Phó thị trưởng Hứa Phàm Hoa, Phó thị trưởng Lý Hiểu Mẫn, Phó thị trưởng Trương Dư Giai, Phó thị trưởng Kinh Nguyên Thành, Phó thị trưởng Quách Cảnh Danh, Phó thị trưởng Chu Hải Đào.
Buổi tiệc đón chào tối hôm qua thì An Hưng Nghĩa cũng tham dự, tuy nhiên y nói không nhiều lắm, thậm chí rất ít khi nói chuyện một mình với Hạ Tưởng. An Hưng Nghĩa năm nay 43 tuổi, người béo, mặt to, dáng vẻ người cao khoảng một mét tám, trong đám cán bộ thì thuộc dạng có vóc dáng cao lớn hiếm thấy. Tuy nhiên, ngược lại với thân hình cao lớn thì khi nói chuyện thanh âm của y lại rất nhỏ, nếu không cẩn thận chú ý thì còn không nghe rõ lời y đang nói.
Cũng không biết là do việc cố ý làm nhỏ giọng khi nói chuyện để khiến mọi người khi nghe y nói thì phải tỏ ra hết sức chăm chú, hoặc y là người sinh ra đã được như vậy.
Vì sao Tống Triêu Độ phải đề bạt An Hưng Nghĩa, có quan hệ gì với An Hưng Nghĩa hay không thì Hạ Tưởng cũng không rõ lắm. Chuyện của lãnh đạo thì khi người ta không nói thì cũng không thể hỏi, cho dù là quan hệ giữa hắn và Tống Triêu Độ cực kỳ mật thiết, cho dù Tống Triêu Độ rất bình dị và gần gũi thì dù sao ông ta cũng là Chủ tịch của một tỉnh.
Hạ Tưởng cũng cảm nhận được An Hưng Nghĩa rất nhạt nhẽo đối với hắn, dường như không có ý tứ gì là phải liên lạc với nhau, vì vậy tất nhiên hắn cũng không tỏ ra điều gì để chủ động cả.
Hội nghị diễn ra rất thành công, do Hạ Tưởng mới đến thành phố Thiên Trạch, đối với hiện trạng thành phố Thiên Trạch thì cũng chưa đủ sự hiểu biết, do đó là do An Hưng Nghĩa chủ trì cuộc họp và làm công tác báo cáo lại với hắn.
Thành phố Thiên Trạch thời xưa tên là Hà Nhiệt, vị trí địa lý ở phía Đông bắc của tỉnh Yến, là một trong 24 vùng có lịch sử văn hóa nổi tiếng và là một trong mười danh lam thắng cảnh lớn của toàn Trung Quốc, là khu danh lam thắng cảnh trọng điểm của nhà nước. Năm 1994, sơn trang Tiêu Hạ của thành phố Thiên Trạch là nơi có rất nhiều chùa miếu đã được Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hợp quốc (tổ chức UNESSCO) phê chuẩn là di sản của văn hóa thế giới, điều này đã khiến thành phố Thiên Trạch đi vào hàng ngũ các địa điểm văn hóa của thế giới.
Tên Thiên Trạch được tồn tại thì nghe nói thời xưa cũng là do một vị đế vương ban tặng. Lúc ấy, vị đế vương đi săn đến tận nơi đây, thấy địa thế non xanh nước biếc thì trong lòng rất mừng rỡ, trong lúc vị đế vương thấy khát và mệt mỏi đến không chịu nổi, lại đang vào lúc mặt trời chói chang ở trên đỉnh đầu thì bỗng nhiên trời bỗng giáng xuống một cơn mưa to, chẳng những có thể giải khát mà còn làm tan biến mọi sự mệt nhọc. Vì thế, vị đế vương rất mừng rỡ và nói rằng "Nơi đây đúng thật là nơi mà trời ban ơn xuống". Từ đó về sau, nơi đây liền được xưng là Thiên Trạch.
Thành phố Thiên Trạch có diện tích khoảng chừng 40 ngàn ki-lô-mét vuông, nhân khẩu khoảng chừng 4 triệu người, kết cấu kinh tế thì không quá hợp lý, chủ yếu là dựa vào nguồn khách du lịch, không có ngành công nghiệp nặng cũng như công nghiệp nhẹ nào, cũng không có chiến lược thương hiệu. Tài nguyên khoáng sản thì rất nghèo nàn, ngoại trừ có trữ lượng khá cao về vàng thì chỉ còn một số mỏ quặng vanadium titanium và truyenfull.vnite mà thôi.
Nguồn quặng vanadium titanium là nguyên liệu chính để sản xuất ra hợp kim kim loại hiếm là sản nghiệp có ưu thế nhất của Thiên Trạch, ngoài ra một số thương hiệu trong gia công sản phẩm thực phẩm cũng có một ưu thế nhất định, ví dụ như nước cam lộ hạnh nhân là sản phẩm duy nhất có thể đáng được kiêu ngạo của thành phố Thiên Trạch.
Một địa điểm khác rất nổi danh ở thành phố Thiên Trạch đó chính là sơn trang Tiêu Hạ, là nơi mà hàng năm vương triều Mãn Thanh vẫn tới tiêu khiển trong những ngày hè, vì thế nên Thiên Trạch cũng có thời kỳ cực kỳ thịnh vượng. Sau đó, bởi vì các nguyên nhân lịch sử, nên thời kỳ thịnh vượng lúc trước kia chỉ còn lại một vườn hoa thật lớn của hoàng gia thời ấy. Có lẽ lúc trước thì sơn trang Tiêu Hạ là thánh địa của nơi nghỉ hè, là vùng có non sông tươi đẹp. Nhưng bây giờ thì khắp nơi trong đất nước đều có vườn cây, còn sơn trang Tiêu Hạ thì ngoại trừ từng là một hành cung của Hoàng đế thì ngoài ra không có thêm cái gì đặc sắc đáng để khoe ra nữa.
Hạ Tưởng cũng đã từng tới sơn trang Tiêu Hạ, nói thật nơi này chỉ lớn hơn công viên một chút mà thôi, thậm chí ngay cả so với công viên Rừng Rậm mới được xây dựng của thành phố Yến thì cũng không so được, càng không thể nói tới công viên nước được tỉ mỉ thiết kế bên bờ sông Hạ Mã.
Ngay cả nơi tràn đầy vương khí như Kim Lăng cũng đến lúc phải ảm đạm, huống chi một nơi vốn không có chút vương khí như thành phố Thiên Trạch, chỉ trông chờ vào một số vốn ban đầu là vườn cây của hoàng gia mà lặp lại việc đầu cơ, thì tài nguyên vô tận thì cũng có ngày dùng hết.
Hoặc nói cách khác là thành phố Thiên Trạch chỉ khai thác ở ngành tài nguyên du lịch, còn thật ra các cơ sở khác thì cực kỳ yếu kém.
Nói đi cũng phải nói lại, nguồn du lịch thảo nguyên của thành phố Thiên Trạch đang trên đà phát triển, hiện tại biểu hiện ra thì xem như là một loại du lịch cực kỳ đặc sắc, là đối thủ của thành phố Chương Trình, ngành du lịch này cũng đang cố gắng mở rộng thị trường để tranh giành lượng khách đến từ Bắc Kinh. So sánh với thảo nguyên thành phố Chương Trình thì thảo nguyên thành phố Thiên Trạch có chất lượng cây cỏ tốt hơn, cũng có địa hình bằng phẳng hơn. Trong thời gian gần đây cũng đã tranh giành được không ít khách từ chương trình du lịch thảo nguyên của thành phố Chương Trình.
Sau khi An Hưng Nghĩa báo cáo xong, một vài Phó thị trưởng khác cũng tranh thủ lên tiếng, mỗi người một câu dương mưu hiến kế nên hiện trạng và quá trình phát triển sau này của thành phố Thiên Trạch dần dần hiện ra, đương nhiên, cũng có không ít người mượn cơ hội để tỏ vẻ dựa vào Hạ Tưởng.
So với thành phố Lang thì lãnh đạo chủ chốt trong Thành ủy của thành phố Thiên Trạch có tuổi tác khá cao, do đó ý nghĩ càng có xu hướng bảo thủ. Trong số ủy viên thường vụ Thành ủy thì không có một phụ nữ nào, trong bộ máy của Ủy ban thật ra cũng có một người là Phó thị trưởng Trương Dư Giai. Trương Dư Giai năm nay 40 tuổi, từ trên cách ăn mặc quần áo mà nhìn ra thì thuộc dạng phụ nữ cực kỳ bảo thủ, mặt tròn, hơi béo và luôn vẻ tươi cười.
Sơ yếu lý lịch của một vài Phó thị trưởng khác thì Hạ Tưởng cũng đã đọc qua, trong lòng xem ra cũng đã đại khái hiểu rõ. Đương nhiên, đối với khuynh hướng chính trị của mọi người thì không vội được, điều này cực kỳ phức tạp, mà hôm nay thì cũng chỉ là ngày đầu tiên tới đây công tác, chỉ là một nốt nhạc nhỏ, ngày tháng còn rất dài.
Sau đó, Hạ Tưởng đi về văn phòng của mình, Chánh Văn phòng Ủy ban nhân dân Bành Vân Phong liền tủm tỉm cười gõ cửa bước vào:
- Thị trưởng Hạ, tôi đã vì ngài mà lựa chọn một số người có thể đảm nhiệm vị trí thư ký, mời ngài xem qua.
Bành Vân Phong 35 tuổi, là con người khá nghị lực, cách nói chuyện và làm việc khá lưu loát, ở trong nhóm Thành ủy của thành phố Thiên Trạch thì xem như là một người có tuổi khá trẻ. Bên trong Thành ủy Thiên Trạch thì không chỉ có các lãnh đạo chủ chốt trong Đảng và Chính quyền có tuổi tác khá lớn, mà ngay một số nhân viên công tác cũng có tuổi không nhỏ, điều này khiến cho Hạ Tưởng có cảm giác giống như đi vào trong một cơ quan vô cùng cổ xưa, ánh mắt chỉ thấy một khoảng không khí trầm lặng.
Phải nghĩ biện pháp thay đổi hiện trạng một chút thì mới tốt, không có tinh thần phấn chấn thì làm sao có thể triển khai tốt công tác được? Thành phố Thiên Trạch không cần ôm lại quá khứ lịch sử để ngủ ngon mà phải hướng về phí trước phải phát triển, phải khai thác các suy nghĩ mới và phải có sức sống.
Hạ Tưởng dùng tay chỉ vào ghế:
Bành Vân Phong không ngồi xuống mà tiếp tục đứng ở trước mặt Hạ Tưởng:
- Tôi không dám ngồi, sau khi ngài chọn xong tôi sẽ lập tức sắp xếp để các nhân viên về đúng chỗ của mình. Chậm trễ thì không được, công việc của ngài rất nhiều ạ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Hạ Tưởng cũng không miễn cưỡng, liền cúi đầu xuống xem tài liệu. Mấy lần hắn tới nhậm chức đều không mang theo thư ký của chính mình, đây cũng là do có đủ các loại nguyên nhân. Bởi vậy, lúc này hắn quyết định sẽ chọn một thư ký tốt cho mình để về sau bồi dưỡng thành thành viên trong tổ chức của hắn.
Sau khi quan sát vài lần thì lập tức hắn liền có sự quyết đoán, một vài ứng cử viên này không phải là vấn đề tuổi tác quá lớn mà cái chính là không đáp ứng đủ điều kiện. Vì vậy Hạ Tưởng liền nhìn trúng Từ Tử Kỳ, bởi vì Từ Tử Kỳ có một sơ yếu lý lịch không giống như bình thường, còn có một câu viết khiến cho hắn cảm thấy rất hứng thú.
Thật ra mà nói thì cách thức ghi trên sơ yếu lý lịch rất cố định, ví dụ như năm nào công tác ở đâu, chức vụ gì, vân vân… thì cả nghìn bài như một, không có cái gì đáng để đọc cả.
Nhưng trong sơ yếu lý lịch của Từ Tử Kỳ lại còn có thêm dòng chữ rất sắc bén:
"Từ tháng 7 năm 1998 đến tháng 7 năm 2001 công tác tại tờ Tin tức hàng ngày Thiên Trạch, đảm nhiệm vị trí phóng viên, phụ trách nội dung cảnh thái bình giả tạo".
Hạ Tưởng thiếu chút nữa cười ra thành tiếng, cũng không biết ai đã thẩm tra sơ yếu lý lịch mà không ngờ một câu văn như vậy của Từ Tử Kỳ đã vượt qua được cửa ải. Điều này khiến hắn một lần nữa nhận thấy người phụ trách nhân sự của Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố không trách nhiệm lắm, đồng thời hắn cũng khâm phục Từ Tử Kỳ lớn mật, dám viết những lời như vậy trên sơ yếu lý lịch của mình. Nếu việc này bị một số người dụng tâm kín đáo mà phát hiện thì lớn nhỏ gì cũng xem như là một sự kiện chính trị.
Hơn nữa, nếu gặp phải một lãnh đạo thích so đo, thì một câu đủ để làm cho tiền đồ Từ Tử Kỳ hoàn toàn mất trắng.
Rất may là Từ Tử Kỳ gặp được Hạ Tưởng.
Từ Tử Kỳ là người thuộc phòng Thư ký của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, năm nay 33 tuổi, là Phó phòng, tốt nghiệp trường đại học Triết Giang ngành trung văn, đã công tác được năm năm ở Ủy ban nhân dân thành phố, không có điểm sáng gì nhưng cũng không có bất luận một điểm nào xấu.
Hạ Tưởng liền điểm danh:
- Cứ chọn Từ Tử Kỳ.
Bành Vân Phong cũng không nói nhiều, gật đầu rồi nói:
- Vâng, để tôi gọi anh ta tới đây, ngài đợi một chút.
Y vừa mới đi được hai bước thì lại đứng lại:
- Thị trưởng Hạ, gạch trong sân của chúng ta không ra hình thù gì nữa, mà khoảng hai ngày nữa chắc chắn sẽ có lãnh đạo tỉnh đến. Tôi mới rồi vừa tổ chức một cuộc vận động, tổ chức người của văn phòng Ủy ban nhân dân vào lúc tan tầm sẽ tiến hành dọn dẹp một chút, nếu chẳng may có lãnh đạo tỉnh nào chê trách thì cũng không phải là lỗi của thành phố Thiên Trạch chúng ta.
Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Bành Vân Phong một cái đầy thâm ý, nghĩ thầm rằng với tính cẩn thận như thế của Bành Vân Phong, ngay cả việc làm phẳng nơi sân bãi cũng có thể âm thầm làm tốt, thì lỗ hổng trên sơ yếu lý lịch của Từ Tử Kỳ làm sao y lại nhìn không ra?
Hai chuyện, một việc thể hiện công khai ra bên ngoài đó chính là mượn danh nghĩa lãnh đạo tỉnh để thể hiện thiện ý của y với Hạ Tưởng, bởi vì bữa tiệc chào mừng hôm qua thì hắn thử nhắc tới việc này lại bị Hứa Phàm Hoa nhẹ nhàng nhấc qua đặt một bên, hiện tại thì Chánh Văn phòng ra mặt dẫn người san cho san bằng, tin rằng cũng không có ai nói thêm điều gì nhưng điều này gián tiếp biểu lộ lập trường của Bành Vân Phong.
Một việc khác là cố ý để lại trong bong tối, lấy một sơ yếu lý lịch có lỗ hổng để đề cử ứng cử viên cho hắn.
Bành Vân Phong có chút thú vị, thủ pháp vận dụng trong quan trường cũng rất thành thạo. Tuy nhiên, Hạ Tưởng cũng không tỏ ra nhiều sự thân thiện, chỉ có điều khẽ gật đầu mà không nói tiếp điều gì.
Không nói tiếp điều gì chính là ý tứ tỏ vẻ cam chịu, Bành Vân Phong liền cung kính đẩy cửa đi ra ngoài.
Việc kiến thiết kinh tế thì đặc biệt nặng nề, nhưng nếu dùng người không đúng thì đừng nói là muốn làm ra thành tích mà không chừng còn có thể gây ra sự phá hoại. Có rất nhiều cán bộ lãnh đạo cũng không phải bị hủy sự nghiệp của mình ở trong tay của người nhà mà là bị chính thư ký và những nhân viên dưới tay làm cho thân bại danh liệt. Hạ Tưởng lúc này đến thành phố Thiên Trạch là không phải để đấu tranh, để phân chia với Trần Khiết Văn. Điểm khác biệt với thành phố Lang chính là hiện tại hắn đã là Thị trưởng của một thành phố, chân chính là nhân vật số một nắm quyền lực to lớn trong Ủy ban nhân dân thành phố, có quyền quyết định và quyền đánh nhịp. Chỉ cần bàn tay của Trần Khiết Văn không quá dài, không làm loạn nhúng tay vào công việc của chính quyền thì hắn cũng sẽ không chủ động đi tìm Trần Khiết Văn để làm ra các việc thị phi.
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 906: Chấp chính
10.0/10 từ 34 lượt.