Quan Thần
Chương 901: Tâm sự, đàm phán
Hạ Tưởng rất không vui.
Về cơ bản vụ án đang ở giai đoạn sơ thẩm, nếu còn chưa báo lên Tỉnh ủy, còn nằm trong quyền hạn của Ủy ban Kỷ luật thành phố, sẽ có không ít người biện hộ ra mặt, muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ. Nhưng một khi đã lên đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh rồi, các cán bộ tỉnh rất yêu quý sĩ diện, sẽ không dễ dàng mở miệng cầu xin.
Huống hồ bây giờ vụ án Cổ Hướng Quốc đã trực tiếp bước vào giai đoạn tư pháp, còn có người ra mặt biện hộ, thậm chí còn tăng thêm áp lực, còn muốn bảo toàn thanh danh cho Cổ Hướng Quốc, đồng thời nêu ra một yêu cầu không hợp lý là phán quyết đối với Cổ Hướng Quốc tốt nhất không được quá mười năm.
Bất luận là ai gây áp lực, đều khiến Hạ Tưởng bất đắc dĩ càng cảm thấy phẫn nộ. Với tội của Cổ Hướng Quốc, phán tử hình đều vẫn còn khoan hồng, còn nói không được vượt quá mười năm, ngụ ý là ngồi tù một năm, lại tranh thủ được giảm hình phạt xuống thành ba năm, lại tìm thêm lý do sức khỏe không tốt, rồi phóng thích ra ngoài điều trị.
Quả thực là một yêu cầu xem luật pháp như một trò đùa.
Nhưng Hạ Tưởng lại không thể thừa nhận, có nhiều lúc những chuyện trong nước lại xảy ra theo hướng quyền cao hơn pháp. Pháp luật đứng trước quyền thế, yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn kích thích. Đừng nói đến cấp trên lên tiếng, chỉ cần một câu nói của Bí thư Tỉnh ủy Phạm Duệ Hằng, Viện trưởng Tòa án Nhân dân tỉnh cũng không thể không đối đãi thật thận trọng. Thậm chí lời nói của Tống Triêu Độ, gã cũng phải nghe.
Sau khi Hạ Tưởng đến thành phố Yến, vốn định nghỉ ngơi nửa ngày, nhưng sau khi nghe được tin này, liền lập tức đến gặp Tống Triêu Độ.
Trong nhà Tống Triêu Độ, khách quý ngồi chật nhà. Hạ Tưởng, Lý Đinh Sơn, còn cả Cao Hải, mọi người khó có được cơ hội ngồi cùng nhau, cùng ngồi trên ban công, gió thu thổi mát mẻ, uống trà ngắm hoa.
Trên ban công của Tống Triêu Độ, có trồng mấy chậu hoa cúc, cúc vàng nở rồi, nhị hoa thơm ngát, Tống Triêu Độ vừa tưới nước cho hoa cúc, vừa cười nói:
- Hoa là do Tiểu Phàm trồng, còn giao nhiệm vụ cho tôi, mỗi ngày phải tưới nước ba phút, nhìn ngắm nửa giờ, không làm đúng theo yêu cầu của nó thì không được. Cậu nói xem tôi đường đường là một Chủ tịch tỉnh, bây giờ lại bị con gái mình sai đến nỗi quay vòng, còn ra thể thống gì nữa?
- Ba, lại nói xấu sau lưng con nữa rồi, bắt đầu từ ngày mai, sẽ phạt ba mỗi ngày tưới nước năm phút, ngắm hoa một tiếng.
Tống Nhất Phàm lén lút xông ra, chỉnh Tống Triêu Độ.
Tay Tống Triêu Độ run lên, bình tưới hoa suýt chút nữa rơi xuống đất:
- Dừng lại, dừng lại. Có người ngoài ở đây, con nể mặt ba một chút đi, nếu không ba sẽ chờ con tốt nghiệp là gả con đi luôn, không cần giữ con lại càng thêm đáng ghét.
- Hừ, con không lấy chồng, con ngày nào cũng ở nhà để làm phiền ba, làm ba phiền chết…
Tống Nhất Phàm bĩu môi, thở phì phì phản bác một câu. Cô mặc một bộ đồ hoa thoải mái, tóc buộc đuôi ngựa, trẻ trung mà năng động, giống hệt như Tào Thù Lê khi xưa. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Thời tiết cuối thu, có cảm giác hơi se lạnh, Tống Nhất Phàm ăn mặc có vẻ mỏng manh, nhưng sức sống trẻ trung của cô khiến cô như một khóm cúc tỏa ánh nắng dưới ánh mặt trời. Duyên dáng mà thướt tha, quyến rũ mà dịu dàng, tràn đầy sức sống của thiếu nữ mới lớn, nhưng lại tràn đầy sự sung mãn.
Giống như một quả táo đỏ mà chưa đỏ, no đủ mà hấp dẫn người khác, nhưng lại khiến người ta không nỡ hái xuống.
Điểm khác với Tào Thù Lê năm xưa là, Tống Nhất Phàm cao hơn cô một chút, eo nhỏ hơn, chân dài hơn, hơn nữa còn khỏe mạnh xinh đẹp hơn. Trên người không hề có khiếm khuyết, cánh tay và bắp chân, đều có vẻ mê người.
Tống Nhất Phàm lại giữ chặt Hạ Tưởng:
- Hạ ca ca, cùng ra ngoài đi bộ với em, không nói những chuyện nhạt nhẽo với những người già này nữa.
- Ha ha…
Lý Đinh Sơn và Cao Hải cùng cười hiền, xem Hạ Tưởng làm như thế nào.
Hạ Tưởng cũng cười:
- Tiểu Phàm, lúc anh tới phát hiện đầu phố vừa mở một cửa hàng đồ uống, nghe nói còn có bán kem Haagen-Dazs, rất ngon, giúp anh đi mua một cái được không?
- Không phải chứ? Anh là đàn ông, sao lại thích ăn Haagen-Dazs?
Tống Nhất Phàm vẻ mặt khoa trương nói:
- Đắt lắm đấy, em không có nhiều tiền như vậy
Hạ Tưởng móc móc túi, lấy ra năm trăm tệ:
- Cho em tiền. Mấy người ngồi đây, mỗi người một cái.
- Họ cũng ăn?
Tống Nhất Phàm càng không tin
- Chà, bọn họ không ăn đâu, đều già hết rồi, không ăn đồ tân triều đâu.
- Ai nói? Chưa từng thử làm sao biết? Em không mua về, làm sao chúng tôi có cơ hội để ăn?
Hạ Tưởng lại tiếp tục đùa Tống Nhất Phàm.
Tống Nhất Phàm bị lừa, cầm lấy tiền, vui vẻ đi ra ngoài, vẻ mặt còn rất hứng khởi, dường như ngay một lúc có thể trêu đùa mấy vị cán bộ lớn cấp tỉnh vậy.
Tống Nhất Phàm vừa đi, Tống Triêu Độ cũng than vãn:
- Lừa gạt cô bé, vẫn là Hạ Tưởng cao tay nhất. May mà nhân phẩm của cậu ấy còn tin được, nếu không nói thế nào tôi cũng không cho tiểu Phàm và cậu ấy chơi với nhau.
Hạ Tưởng đổ mồ hôi, Chủ tịch tỉnh chỉ nói đùa một câu, nhưng hắn thiếu chút nữa mồ hôi đã đổ ra ướt đẫm. May mà hắn và Tống Triêu Độ quen biết đã mấy năm, quan hệ không phải bình thường, nếu không thật sự không thể đoán được lời nói của lãnh đạo rốt cuộc có ý gì.
Lý Đinh Sơn cũng cười:
- Tiểu Phàm đi theo Hạ Tưởng cũng tốt, không yêu sớm, không trễ nãi việc học hành, bởi vì tầm nhìn của nó đã cao quá rồi, những người bạn cùng lứa tuổi thật sự không thể lọt nổi vào mắt nó nữa.
- Đúng vậy đúng vậy. Chắc chắn Chủ tịch tỉnh Tống cũng có suy nghĩ như vậy.
Cao Hải cũng phụ họa nói theo.
Bây giờ Lý Đinh Sơn là Thị trưởng thành phố Thủy Hằng, làm việc ở Thủy Hằng thì sóng yên biển lặng, vô công rồi nghề, cũng khá nhạt nhẽo. Nền kinh tế của Thủy Hằng cũng xấp xỉ như thành phố Yến. Gã cũng không có ý định ở đó mãi, cứ lấy thêm kinh nghiệm vài năm nữa rồi tính.
Cao Hải thì hơi khác. Ở thành phố Yến gã là Phó thị trưởng thường trực, tuy cũng là Giám đốc sở, nhưng dù sao cũng không phải chức vụ chính. Mặc dù sau khi Vu Phồn Nhiên tiếp nhận chức vụ Thị trưởng, quan hệ với gã cũng coi như khá tốt, đối với công việc của gã cũng khá tán thành. Nhưng Cao Hải ở thành phố Yến nhiều năm, sớm đã muốn tách ra quản lý một thành phố rồi, chỉ đáng tiếc, vẫn không có cơ hội.
Bất luận là Lý Đinh Sơn hay Cao Hải, bây giờ nhìn Hạ Tưởng, ánh mắt nóng bỏng thật sự không thể che giấu được.
Nghĩ lại năm đó, khi Lý Đinh Sơn và Cao Hải đều là Cục trưởng, Hạ Tưởng ngay cả cán bộ cấp Phòng cũng không phải. Sau đó Lý Đinh Sơn từ Cục trưởng được đặc cách đề bạt lên Giám đốc Sở, Hạ Tưởng lúc ấy mới là Phó cục trưởng. Nhưng bây giờ, Lý Đinh Sơn vẫn ở chức vụ Giám đốc sở mấy năm chưa thay đổi, giậm chân tại chỗ. Cao Hải tuy cũng tiến từng bước từng bước, cũng từ Phó giám đốc sở lên được Giám đốc sở, nhưng so với tốc độ thăng chức của Hạ Tưởng, thì còn kém nhiều lắm.
Thậm chí nói không hề khoa trương, sau này Hạ Tưởng tiến đến cấp Tỉnh bộ hoặc cấp cao hơn, bọn họ là người dẫn đường cho Hạ Tưởng, thì mãi mãi cũng giữ một vị trí không nhỏ trong lòng Hạ Tưởng. Người của mình lên thì bao giờ cũng tốt hơn người của người khác lên. Lý Đinh Sơn và Cao Hải cũng lặn lội trong chốn quan trường mười mấy năm, vẫn còn phân biệt được rõ ràng mối quan hệ giữa thân cận và lợi ích.
Buổi tụ hội hôm nay, vốn dĩ là một buổi gặp thoải mái hiếm thấy, nhưng vì vấn đề của Cổ Hướng Quốc, nên cũng khiến đề tài có vẻ trầm trọng hơn một chút.
- Áp lực phía tỉnh ủy rất lớn.
Tống Triêu Độ tưới hoa xong, xoa xoa tay, lại ngồi lên ghế
- Vốn dĩ tôi không nên hỏi tiến triển vụ án, nhưng mấy vị Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy đều nhận được ám thị phía Bắc Kinh, chuẩn bị liên kết nhau lại để gây áp lực cho Viện kiểm soát và Tòa án nhân dân tỉnh. Tình hình không lạc quan lắm.
- Bí thư Phạm có thái độ thế nào?
Điều Hạ Tưởng quan tâm nhất chính là lập trường của Phạm Duệ Hằng, gã dù sao cũng là nhân vật đứng đầu ở Tỉnh ủy. Nếu gã vỗ bàn nói không được xử lý vụ án theo ân tình, thì chắc chắn sẽ có một vài Ủy viên thường vụ chùn bước.
- Không tỏ thái độ.
Tống Triêu Độ hàm súc mỉm cười
- Không tỏ thái độ chính là mặc nhận, Bí thư Phạm bây giờ rất khiêm tốn, rất thiết thực.
Ở tỉnh Yến, tầng ý nghĩa khác của khiêm tốn và thiết thực chính là theo sát bước chân của Trung ương. Thực tế không có nơi nào trong nước lại giống như tỉnh Yến, chấp hành rất nghiêm túc bất kỳ mệnh lệnh nào của Trung ương, chưa bao giờ cò kè mặc cả gì.
Những lãnh đạo trên trung ương có không ít người thích tỉnh Yến, nhưng thích thì thích, nhiều hơn vẫn là lấy tỉnh Yến làm ví dụ, để phê bình những tỉnh không biết nghe lời. Vì vậy trong mắt không ít tỉnh, tỉnh Yến chính là loa truyền thông của Trung ương, đương nhiên trong đó còn có nhiều lời nói rất khó nghe.
Hạ Tưởng lại hỏi:
- Chủ nhiệm Lý liệu có đứng vững được trước áp lực này không?
Thật ra bây giờ vụ án đã vào đến giai đoạn tư pháp, Lý Ngôn Hoằng thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, lực ảnh hưởng của lão đã hạ đến mức thấp nhất. Đương nhiên còn có một điểm, nếu Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại nắm giữ được những chứng cứ chính xác nữa, thì có thể dậy lên một làn sóng mới.
- Tôi và Chủ nhiệm Lý trò chuyện cũng không nhiều lắm, suy nghĩ của ông ấy, tôi cũng không rõ lắm.
Tống Triêu Độ dựa vào ghế, vẻ mặt nhìn Hạ Tưởng đầy thâm ý.
Hạ Tưởng hiểu ra điều gì đó, cười ha hả nói:
- Gần đây quả thực mối quan hệ giữa tôi và nhà họ Ngô đã tiến gần hơn, nhưng mối quan hệ với Chủ nhiệm Lý cũng vẫn giống như trước kia, không xa không gần.
Tống Triêu Độ cũng có ý lôi kéo Lý Ngôn Hoằng, nhưng bây giờ ông lại lực bất tòng tâm. Lý Ngôn Hoằng rất độc lập, có cá tính, dường như giữa ông và Lý Ngôn Hoằng chưa từng được xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp nào.
Quan hệ với Cao Tấn Chu, Vu Phồn Nhiên thì còn có thể.
Giữa người với người cũng còn chú ý đến việc có vừa mắt nhau hay không. Cho dù ông có được nhà họ Ngô coi trọng, Lý Ngôn Hoằng lại không mấy ấn tượng với ông, ông cũng không có cách nào khác. Hơn nữa ông cảm thấy Lý Ngôn Hoằng cũng không hợp tính với mình.
Còn có một điểm mà Hạ Tưởng biết rõ, Tống Triêu Độ mượn việc nhắc đến Lý Ngôn Hoằng để bắt đầu một đề tài khác.
Bởi vậy đối với quan hệ thân thiết của hắn với bốn đại gia tộc ở Bắc Kinh, nói có thành kiến thì quá nghiêm trọng, nói có nhận xét chắc chắn cũng là điều bình thường.
Trình độ của Lý Đinh Sơn còn chưa bằng Tống Triêu Độ, nói chuyện cũng không đến nỗi kiêng nể, trực tiếp hỏi thẳng Hạ Tưởng:
- Vốn dĩ là Thủ tướng giúp đỡ để đưa cậu đến thành phố Lang, bây giờ lại là nhà họ Ngô điều cậu đến thành phố Thiên Trạch. Cậu cũng xuất thân bình dân, sao lại có lập trường chính trị giống với thế lực gia tộc?
Hạ Tưởng cũng không biết nên giải thích thế nào, có nhiều khi có nhiều chuyện càng im lặng càng tốt, giải thích càng rõ ràng, người khác ngược lại càng không tin. Hắn cũng tin với tư tưởng chính trị và sự hiểu biết của Tống Triêu Độ về hắn, chắc chắn sẽ không nghĩ hắn dựa vào thế lực gia tộc là vì đầu cơ trục lợi, là muốn dựa vào cây lớn.
- Cái này, cũng có một vài nguyên nhân khách quan, và cũng có nguyên nhân chủ quan của cá nhân tôi. Tiến gần hơn với mấy nhà đó, chắc chắn cũng có suy tính về lập trường chính trị, nhưng cũng không hoàn toàn vì nhân tố chính trị, còn có những nguyên nhân khác.
Hạ Tưởng liền hàm hồ giải thích vài câu
- Việc dứt bỏ lập trường chính trị không nói, mục đích tôi làm chính trị cũng là vì nước vì dân, là vì muốn làm việc tốt và có ích, đồng thời dùng hết sức mình để ngăn cản những người làm việc xấu. Lập trường của tôi thật ra cũng không nghiêng về phía nào, từ trước đến nay vẫn kiên trì theo nguyên tắc của mình. Nếu tôi giấu giếm thậm chí thông đồng làm bậy, thì không bằng làm một thương nhân chẳng phải tự do hơn sao?
Nếu người khác nói ra những lời như vậy, Tống Triêu Độ sẽ xem như người đó nói láo, Lý Đinh Sơn và Cao Hải sẽ cho rằng người đó mạnh miệng, khoác lác. Nhưng những lời này do Hạ Tưởng nói, bất luận là một Chủ tịch tỉnh như Tống Triêu Độ, hay là một Thị trưởng như Lý Đinh Sơn, hay một Phó thị trưởng thường trực như Cao Hải, đều không hề nghi ngờ. Lại nghĩ về thân thế bây giờ và những gì Hạ Tưởng đã làm mỗi khi nhậm chức, thậm chí còn có vẻ kính nể hắn.
Bất động sản Giang Sơn của Hạ Tưởng doanh thu hàng năm lên đến vài trăm triệu, còn có Liên Nhược Hạm sau lưng hắn nắm giữ hơn mười tỷ đô la. Nếu hắn không làm chính trị, cộng thêm với đầu óc kinh doanh của hắn, xây dựng một công ty buôn bán lớn không thành vấn đề gì, chắc chắn còn thành công hơn Thành Đạt Tài bây giờ.
Thành Đạt Tài lại tự do hơn hắn, trong tay y có món tiền lớn, đi đến đâu cũng trở thành thần tài, đều được sự hoan nghênh của chính phủ địa phương, đều mặt cười hớn hở hy vọng y đầu tư. Nhưng Hạ Tưởng ở trong chốn quan trường, chẳng những phải ép mình theo người khác, mà còn phải chịu sự đè nén của nhiều đối thủ chính trị. Những kinh nghiệm trước đây không cần phải nói nữa, chỉ riêng thành phố Lang, đã có mấy lần khảo nghiệm sinh tử, hắn hà tất phải như vậy?
Hắn không tham, làm quan không mong tiền bạc, khi đấu tranh với đối thủ chính trị, cũng không thừa cơ trục lợi. Sau khi đánh bại đối thủ chính trị, cũng không kể công. Nếu như hắn không có lý tưởng và khát vọng, làm sao có thể nghênh đón được những phong ba trong chốn quan trường từ trước đến nay?
Người, làm chuyện gì cũng có mục đích, đều có dự tính. Trong suốt quãng đường đi Hạ Tưởng đã hạ gục không ít người, hoặc hắn là cái gai trong mắt nhiều người, nhưng nếu không có người gây khó chịu như Hạ Tưởng, quận Hạ Mã liệu có được phồn vinh như ngày hôm nay? Thành phố Lang liệu có được như ngày hôm nay? Cổ Hướng Quốc không ngã, Nga Ni Trần không suy sụp, thành phố Lang liệu có được một cục diện chính trị yên ổn đoàn kết hay không?
Tất cả đều là công của Hạ Tưởng.
Đương nhiên, Hạ Tưởng không phải thánh nhân, hắn tất nhiên không thể không có mưu cầu gì về chính trị. Hắn đi theo con đường chính trị, vì nước vì dân là một phần, phần còn lại, cũng là lợi dụng quyền lực trong tay mình để những người thân sống thoải mái hơn, để bạn bè phát triển vững mạnh hơn. Nhưng nếu nhìn từ góc độ cao hơn, sự lớn mạnh của bất động sản Giang Sơn, Tập đoàn Viễn Cảnh đã cắm rễ ở thành phố Yến, đều phù hợp với sự trưởng thành và phát triển của quy luật thị trường, có tác dụng rất lớn trong việc thúc đẩy trật tự thị trường theo chiều hướng tốt hơn.
Tống Triêu Độ, Lý Đinh Sơn và Cao Hải hầu như đồng thời nghĩ được rất nhiều vấn đề. Quen biết với Hạ Tưởng mấy năm nay, cũng tận mắt nhìn thấy từng bước phát triển của Hạ Tưởng, nhưng đến hôm nay biết được những suy nghĩ thật của hắn, trong mắt cả ba người, đều đầy vẻ kính nể.
Bởi vì bọn họ đều hiểu được một điều, việc bọn họ lợi dụng quyền lực trong tay để trục lợi riêng, còn nhiều hơn Hạ Tưởng nhiều. Còn Hạ Tưởng mặc dù không thể nói hoàn toàn chí công vô tư, nhưng ít nhất tay chân của hắn cũng sạch sẽ, trong tất cả những cán bộ cấp sở mà bọn họ gặp, tuyệt đối chỉ có mình hắn.
Thật ra cũng có liên quan đến việc Hạ Tưởng có một nguồn tài sản khổng lồ, nhưng cũng do những phẩm chất tốt đẹp của hắn. Tống Triêu Độ đứng lên, nâng chén trà, nói:
- Nào, dùng trà thay rượu, kính Hạ Tưởng một ly.
Lý Đinh Sơn và Cao Hải cũng đứng lên, cùng nâng chén trà lên.
Hạ Tưởng cũng có chút kích động, cũng cảm thấy kinh ngạc. Ba người này trước tiên không cần nói đến cấp bậc, từ tình cảm cá nhân mà nói đều là trưởng bối của hắn, hắn nhận không nổi, liền trịnh trọng kính lễ ba người:
- Chú Tống, chú Lý, chú Cao, các vị kính tôi là hại tôi, chính là không muốn sau này giúp gì tôi nữa…
Hạ Tưởng vừa nói xong, cả ba liền cùng cười.
Tống Triêu Độ nói trước:
Lý Đinh Sơn thì không sao, giữa gã và Tống Triêu Độ vốn dĩ tâm đầu ý hợp, nhưng Cao Hải nghe xong lại vui mừng vô cớ, dường như Tống Triêu Độ đã hoàn toàn chấp nhận gã. Gã vẫn luôn cố gắng để thâm nhập vào vòng tròn của Tống Triêu Độ, bây giờ cuối cùng cũng được như ý muốn, đương nhiên vui mừng rồi.
Bốn người cùng nâng chén, uống hết trà. Lần trò chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, không những khiến Hạ Tưởng được xếp vị trí thứ nhất trong lòng Tống Triêu Độ, mà cũng mang lại ảnh hưởng mang tính quyết định đối với vận mệnh sau này của Cao Hải. Thậm chí có thể nói không hề khoa trương, đối với tiền đồ sau này của cả bốn người, đều có ảnh hưởng lâu dài.
Sau đó, lại bàn đến chuyện làm thế nào để đối phó với áp lực của cấp trên.
Mỗi người đều nói về cách nhìn của mình, sau đó kết luận cuối cùng là để Tống Triêu Độ ra mặt thuyết phục Phạm Duệ Hằng, để Phạm Duệ Hằng lên tiếng. Chỉ cần Phạm Duệ Hằng mở miệng, Tòa án Nhân dân tỉnh có thể chịu được áp lực, chấp pháp theo lẽ công bằng.
Hạ Tưởng lại hỏi đến An Hưng Nghĩa.
- Tôi có ý tưởng này, Mã Tiêu còn chưa nói ra, Mai Thái Bình cũng không tiện nói, khó khăn thì có, nhưng cũng không phải không có cơ hội.
Tống Triêu Độ ăn ngay nói thật
- Bí thư Phạm thì còn dễ nói, vấn đề bên ban Tổ chức cán bộ cũng không lớn, khó chính là cái gật đầu của Mai Thái Bình.
Lý Đinh Sơn và Cao Hải liền nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng chỉ đành khoát tay:
- Tôi thử, tôi thử, Bí thư Mai bây giờ không giống trước kia nữa. Trước đây ông ấy đều làm theo ý mình, nhưng bây giờ suy xét vấn đề nhiều rồi, không dễ nói như trước đây nữa.
Lý Đinh Sơn và Cao Hải chỉ cười, không nói gì, ngay cả Tống Triêu Độ cũng cười nhìn hắn, Hạ Tưởng biết cửa hôm nay không qua được, liền lấy điện thoại di động ra:
- Tôi hỏi, tôi hỏi…
Điện thoại đã gọi được, Hạ Tưởng hỏi thăm trước, sau đó mới nói ra ý đồ của mình.
Mai Thái Bình cười ha hả:
- Chuyện này tôi cũng đã suy nghĩ, nể mặt cậu quan tâm đến Hiểu Lâm và Mai Đình, tôi tiết lộ cho cậu một tin…
Hạ Tưởng đổ mồ hôi, lời nói của Mai Thái Bình mà truyền ra ngoài, người khác sẽ nói y không hề có nghệ thuật nói chuyện của một quan lớn cấp tỉnh, việc công và việc tư sao lại có thể nhập vào với nhau? Cho dù có lẫn lộn, cũng không thể nói ra bên ngoài.
Ở Bắc Kinh vài ngày, hắn dành thời gian đi cùng Mai Hiểu Lâm và Mai Đình nửa ngày, thấy Mai Đình càng ngày càng xinh đẹp, gọi tiếng ba cũng rất thân thiết, trong lòng hắn không phải không có cảm giác gì…
- An Hưng Nghĩa đến thành phố Lang tôi cũng không phản đối, sau khi ông ta đi, vị trí Phó thị trưởng thường trực thành phố Thiên Trạch, tôi cảm thấy để cho đồng chí Dương Kiếm tiếp nhận, cũng khá thích hợp.
Mai Thái Bình không phản đối cũng vì có điều kiện tiên quyết, chính là Tống Triêu Độ phải ủng hộ việc Dương Kiếm tiếp nhận chức Phó thị trưởng thường trực thành phố Thiên Trạch.
- Dương Kiếm?
Tống Triêu Độ hơi chau mày, ánh mắt liền có vẻ bất mãn
- Tính toán của Mai Thái Bình đã quá thông minh rồi.
Sao vậy, Hạ Tưởng sững sờ một lúc, chẳng lẽ Tống Triêu Độ không thích Dương Kiếm?
Quan Thần
Về cơ bản vụ án đang ở giai đoạn sơ thẩm, nếu còn chưa báo lên Tỉnh ủy, còn nằm trong quyền hạn của Ủy ban Kỷ luật thành phố, sẽ có không ít người biện hộ ra mặt, muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ. Nhưng một khi đã lên đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh rồi, các cán bộ tỉnh rất yêu quý sĩ diện, sẽ không dễ dàng mở miệng cầu xin.
Huống hồ bây giờ vụ án Cổ Hướng Quốc đã trực tiếp bước vào giai đoạn tư pháp, còn có người ra mặt biện hộ, thậm chí còn tăng thêm áp lực, còn muốn bảo toàn thanh danh cho Cổ Hướng Quốc, đồng thời nêu ra một yêu cầu không hợp lý là phán quyết đối với Cổ Hướng Quốc tốt nhất không được quá mười năm.
Bất luận là ai gây áp lực, đều khiến Hạ Tưởng bất đắc dĩ càng cảm thấy phẫn nộ. Với tội của Cổ Hướng Quốc, phán tử hình đều vẫn còn khoan hồng, còn nói không được vượt quá mười năm, ngụ ý là ngồi tù một năm, lại tranh thủ được giảm hình phạt xuống thành ba năm, lại tìm thêm lý do sức khỏe không tốt, rồi phóng thích ra ngoài điều trị.
Quả thực là một yêu cầu xem luật pháp như một trò đùa.
Nhưng Hạ Tưởng lại không thể thừa nhận, có nhiều lúc những chuyện trong nước lại xảy ra theo hướng quyền cao hơn pháp. Pháp luật đứng trước quyền thế, yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn kích thích. Đừng nói đến cấp trên lên tiếng, chỉ cần một câu nói của Bí thư Tỉnh ủy Phạm Duệ Hằng, Viện trưởng Tòa án Nhân dân tỉnh cũng không thể không đối đãi thật thận trọng. Thậm chí lời nói của Tống Triêu Độ, gã cũng phải nghe.
Sau khi Hạ Tưởng đến thành phố Yến, vốn định nghỉ ngơi nửa ngày, nhưng sau khi nghe được tin này, liền lập tức đến gặp Tống Triêu Độ.
Trong nhà Tống Triêu Độ, khách quý ngồi chật nhà. Hạ Tưởng, Lý Đinh Sơn, còn cả Cao Hải, mọi người khó có được cơ hội ngồi cùng nhau, cùng ngồi trên ban công, gió thu thổi mát mẻ, uống trà ngắm hoa.
Trên ban công của Tống Triêu Độ, có trồng mấy chậu hoa cúc, cúc vàng nở rồi, nhị hoa thơm ngát, Tống Triêu Độ vừa tưới nước cho hoa cúc, vừa cười nói:
- Hoa là do Tiểu Phàm trồng, còn giao nhiệm vụ cho tôi, mỗi ngày phải tưới nước ba phút, nhìn ngắm nửa giờ, không làm đúng theo yêu cầu của nó thì không được. Cậu nói xem tôi đường đường là một Chủ tịch tỉnh, bây giờ lại bị con gái mình sai đến nỗi quay vòng, còn ra thể thống gì nữa?
- Ba, lại nói xấu sau lưng con nữa rồi, bắt đầu từ ngày mai, sẽ phạt ba mỗi ngày tưới nước năm phút, ngắm hoa một tiếng.
Tống Nhất Phàm lén lút xông ra, chỉnh Tống Triêu Độ.
Tay Tống Triêu Độ run lên, bình tưới hoa suýt chút nữa rơi xuống đất:
- Dừng lại, dừng lại. Có người ngoài ở đây, con nể mặt ba một chút đi, nếu không ba sẽ chờ con tốt nghiệp là gả con đi luôn, không cần giữ con lại càng thêm đáng ghét.
- Hừ, con không lấy chồng, con ngày nào cũng ở nhà để làm phiền ba, làm ba phiền chết…
Tống Nhất Phàm bĩu môi, thở phì phì phản bác một câu. Cô mặc một bộ đồ hoa thoải mái, tóc buộc đuôi ngựa, trẻ trung mà năng động, giống hệt như Tào Thù Lê khi xưa. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Thời tiết cuối thu, có cảm giác hơi se lạnh, Tống Nhất Phàm ăn mặc có vẻ mỏng manh, nhưng sức sống trẻ trung của cô khiến cô như một khóm cúc tỏa ánh nắng dưới ánh mặt trời. Duyên dáng mà thướt tha, quyến rũ mà dịu dàng, tràn đầy sức sống của thiếu nữ mới lớn, nhưng lại tràn đầy sự sung mãn.
Giống như một quả táo đỏ mà chưa đỏ, no đủ mà hấp dẫn người khác, nhưng lại khiến người ta không nỡ hái xuống.
Điểm khác với Tào Thù Lê năm xưa là, Tống Nhất Phàm cao hơn cô một chút, eo nhỏ hơn, chân dài hơn, hơn nữa còn khỏe mạnh xinh đẹp hơn. Trên người không hề có khiếm khuyết, cánh tay và bắp chân, đều có vẻ mê người.
Tống Nhất Phàm lại giữ chặt Hạ Tưởng:
- Hạ ca ca, cùng ra ngoài đi bộ với em, không nói những chuyện nhạt nhẽo với những người già này nữa.
- Ha ha…
Lý Đinh Sơn và Cao Hải cùng cười hiền, xem Hạ Tưởng làm như thế nào.
Hạ Tưởng cũng cười:
- Tiểu Phàm, lúc anh tới phát hiện đầu phố vừa mở một cửa hàng đồ uống, nghe nói còn có bán kem Haagen-Dazs, rất ngon, giúp anh đi mua một cái được không?
- Không phải chứ? Anh là đàn ông, sao lại thích ăn Haagen-Dazs?
Tống Nhất Phàm vẻ mặt khoa trương nói:
- Đắt lắm đấy, em không có nhiều tiền như vậy
Hạ Tưởng móc móc túi, lấy ra năm trăm tệ:
- Cho em tiền. Mấy người ngồi đây, mỗi người một cái.
- Họ cũng ăn?
Tống Nhất Phàm càng không tin
- Chà, bọn họ không ăn đâu, đều già hết rồi, không ăn đồ tân triều đâu.
- Ai nói? Chưa từng thử làm sao biết? Em không mua về, làm sao chúng tôi có cơ hội để ăn?
Hạ Tưởng lại tiếp tục đùa Tống Nhất Phàm.
Tống Nhất Phàm bị lừa, cầm lấy tiền, vui vẻ đi ra ngoài, vẻ mặt còn rất hứng khởi, dường như ngay một lúc có thể trêu đùa mấy vị cán bộ lớn cấp tỉnh vậy.
Tống Nhất Phàm vừa đi, Tống Triêu Độ cũng than vãn:
- Lừa gạt cô bé, vẫn là Hạ Tưởng cao tay nhất. May mà nhân phẩm của cậu ấy còn tin được, nếu không nói thế nào tôi cũng không cho tiểu Phàm và cậu ấy chơi với nhau.
Hạ Tưởng đổ mồ hôi, Chủ tịch tỉnh chỉ nói đùa một câu, nhưng hắn thiếu chút nữa mồ hôi đã đổ ra ướt đẫm. May mà hắn và Tống Triêu Độ quen biết đã mấy năm, quan hệ không phải bình thường, nếu không thật sự không thể đoán được lời nói của lãnh đạo rốt cuộc có ý gì.
Lý Đinh Sơn cũng cười:
- Tiểu Phàm đi theo Hạ Tưởng cũng tốt, không yêu sớm, không trễ nãi việc học hành, bởi vì tầm nhìn của nó đã cao quá rồi, những người bạn cùng lứa tuổi thật sự không thể lọt nổi vào mắt nó nữa.
- Đúng vậy đúng vậy. Chắc chắn Chủ tịch tỉnh Tống cũng có suy nghĩ như vậy.
Cao Hải cũng phụ họa nói theo.
Bây giờ Lý Đinh Sơn là Thị trưởng thành phố Thủy Hằng, làm việc ở Thủy Hằng thì sóng yên biển lặng, vô công rồi nghề, cũng khá nhạt nhẽo. Nền kinh tế của Thủy Hằng cũng xấp xỉ như thành phố Yến. Gã cũng không có ý định ở đó mãi, cứ lấy thêm kinh nghiệm vài năm nữa rồi tính.
Cao Hải thì hơi khác. Ở thành phố Yến gã là Phó thị trưởng thường trực, tuy cũng là Giám đốc sở, nhưng dù sao cũng không phải chức vụ chính. Mặc dù sau khi Vu Phồn Nhiên tiếp nhận chức vụ Thị trưởng, quan hệ với gã cũng coi như khá tốt, đối với công việc của gã cũng khá tán thành. Nhưng Cao Hải ở thành phố Yến nhiều năm, sớm đã muốn tách ra quản lý một thành phố rồi, chỉ đáng tiếc, vẫn không có cơ hội.
Bất luận là Lý Đinh Sơn hay Cao Hải, bây giờ nhìn Hạ Tưởng, ánh mắt nóng bỏng thật sự không thể che giấu được.
Nghĩ lại năm đó, khi Lý Đinh Sơn và Cao Hải đều là Cục trưởng, Hạ Tưởng ngay cả cán bộ cấp Phòng cũng không phải. Sau đó Lý Đinh Sơn từ Cục trưởng được đặc cách đề bạt lên Giám đốc Sở, Hạ Tưởng lúc ấy mới là Phó cục trưởng. Nhưng bây giờ, Lý Đinh Sơn vẫn ở chức vụ Giám đốc sở mấy năm chưa thay đổi, giậm chân tại chỗ. Cao Hải tuy cũng tiến từng bước từng bước, cũng từ Phó giám đốc sở lên được Giám đốc sở, nhưng so với tốc độ thăng chức của Hạ Tưởng, thì còn kém nhiều lắm.
Thậm chí nói không hề khoa trương, sau này Hạ Tưởng tiến đến cấp Tỉnh bộ hoặc cấp cao hơn, bọn họ là người dẫn đường cho Hạ Tưởng, thì mãi mãi cũng giữ một vị trí không nhỏ trong lòng Hạ Tưởng. Người của mình lên thì bao giờ cũng tốt hơn người của người khác lên. Lý Đinh Sơn và Cao Hải cũng lặn lội trong chốn quan trường mười mấy năm, vẫn còn phân biệt được rõ ràng mối quan hệ giữa thân cận và lợi ích.
Buổi tụ hội hôm nay, vốn dĩ là một buổi gặp thoải mái hiếm thấy, nhưng vì vấn đề của Cổ Hướng Quốc, nên cũng khiến đề tài có vẻ trầm trọng hơn một chút.
- Áp lực phía tỉnh ủy rất lớn.
Tống Triêu Độ tưới hoa xong, xoa xoa tay, lại ngồi lên ghế
- Vốn dĩ tôi không nên hỏi tiến triển vụ án, nhưng mấy vị Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy đều nhận được ám thị phía Bắc Kinh, chuẩn bị liên kết nhau lại để gây áp lực cho Viện kiểm soát và Tòa án nhân dân tỉnh. Tình hình không lạc quan lắm.
- Bí thư Phạm có thái độ thế nào?
Điều Hạ Tưởng quan tâm nhất chính là lập trường của Phạm Duệ Hằng, gã dù sao cũng là nhân vật đứng đầu ở Tỉnh ủy. Nếu gã vỗ bàn nói không được xử lý vụ án theo ân tình, thì chắc chắn sẽ có một vài Ủy viên thường vụ chùn bước.
- Không tỏ thái độ.
Tống Triêu Độ hàm súc mỉm cười
- Không tỏ thái độ chính là mặc nhận, Bí thư Phạm bây giờ rất khiêm tốn, rất thiết thực.
Ở tỉnh Yến, tầng ý nghĩa khác của khiêm tốn và thiết thực chính là theo sát bước chân của Trung ương. Thực tế không có nơi nào trong nước lại giống như tỉnh Yến, chấp hành rất nghiêm túc bất kỳ mệnh lệnh nào của Trung ương, chưa bao giờ cò kè mặc cả gì.
Những lãnh đạo trên trung ương có không ít người thích tỉnh Yến, nhưng thích thì thích, nhiều hơn vẫn là lấy tỉnh Yến làm ví dụ, để phê bình những tỉnh không biết nghe lời. Vì vậy trong mắt không ít tỉnh, tỉnh Yến chính là loa truyền thông của Trung ương, đương nhiên trong đó còn có nhiều lời nói rất khó nghe.
Hạ Tưởng lại hỏi:
- Chủ nhiệm Lý liệu có đứng vững được trước áp lực này không?
Thật ra bây giờ vụ án đã vào đến giai đoạn tư pháp, Lý Ngôn Hoằng thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, lực ảnh hưởng của lão đã hạ đến mức thấp nhất. Đương nhiên còn có một điểm, nếu Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại nắm giữ được những chứng cứ chính xác nữa, thì có thể dậy lên một làn sóng mới.
- Tôi và Chủ nhiệm Lý trò chuyện cũng không nhiều lắm, suy nghĩ của ông ấy, tôi cũng không rõ lắm.
Tống Triêu Độ dựa vào ghế, vẻ mặt nhìn Hạ Tưởng đầy thâm ý.
Hạ Tưởng hiểu ra điều gì đó, cười ha hả nói:
- Gần đây quả thực mối quan hệ giữa tôi và nhà họ Ngô đã tiến gần hơn, nhưng mối quan hệ với Chủ nhiệm Lý cũng vẫn giống như trước kia, không xa không gần.
Tống Triêu Độ cũng có ý lôi kéo Lý Ngôn Hoằng, nhưng bây giờ ông lại lực bất tòng tâm. Lý Ngôn Hoằng rất độc lập, có cá tính, dường như giữa ông và Lý Ngôn Hoằng chưa từng được xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp nào.
Quan hệ với Cao Tấn Chu, Vu Phồn Nhiên thì còn có thể.
Giữa người với người cũng còn chú ý đến việc có vừa mắt nhau hay không. Cho dù ông có được nhà họ Ngô coi trọng, Lý Ngôn Hoằng lại không mấy ấn tượng với ông, ông cũng không có cách nào khác. Hơn nữa ông cảm thấy Lý Ngôn Hoằng cũng không hợp tính với mình.
Còn có một điểm mà Hạ Tưởng biết rõ, Tống Triêu Độ mượn việc nhắc đến Lý Ngôn Hoằng để bắt đầu một đề tài khác.
Bởi vậy đối với quan hệ thân thiết của hắn với bốn đại gia tộc ở Bắc Kinh, nói có thành kiến thì quá nghiêm trọng, nói có nhận xét chắc chắn cũng là điều bình thường.
Trình độ của Lý Đinh Sơn còn chưa bằng Tống Triêu Độ, nói chuyện cũng không đến nỗi kiêng nể, trực tiếp hỏi thẳng Hạ Tưởng:
- Vốn dĩ là Thủ tướng giúp đỡ để đưa cậu đến thành phố Lang, bây giờ lại là nhà họ Ngô điều cậu đến thành phố Thiên Trạch. Cậu cũng xuất thân bình dân, sao lại có lập trường chính trị giống với thế lực gia tộc?
Hạ Tưởng cũng không biết nên giải thích thế nào, có nhiều khi có nhiều chuyện càng im lặng càng tốt, giải thích càng rõ ràng, người khác ngược lại càng không tin. Hắn cũng tin với tư tưởng chính trị và sự hiểu biết của Tống Triêu Độ về hắn, chắc chắn sẽ không nghĩ hắn dựa vào thế lực gia tộc là vì đầu cơ trục lợi, là muốn dựa vào cây lớn.
- Cái này, cũng có một vài nguyên nhân khách quan, và cũng có nguyên nhân chủ quan của cá nhân tôi. Tiến gần hơn với mấy nhà đó, chắc chắn cũng có suy tính về lập trường chính trị, nhưng cũng không hoàn toàn vì nhân tố chính trị, còn có những nguyên nhân khác.
Hạ Tưởng liền hàm hồ giải thích vài câu
- Việc dứt bỏ lập trường chính trị không nói, mục đích tôi làm chính trị cũng là vì nước vì dân, là vì muốn làm việc tốt và có ích, đồng thời dùng hết sức mình để ngăn cản những người làm việc xấu. Lập trường của tôi thật ra cũng không nghiêng về phía nào, từ trước đến nay vẫn kiên trì theo nguyên tắc của mình. Nếu tôi giấu giếm thậm chí thông đồng làm bậy, thì không bằng làm một thương nhân chẳng phải tự do hơn sao?
Nếu người khác nói ra những lời như vậy, Tống Triêu Độ sẽ xem như người đó nói láo, Lý Đinh Sơn và Cao Hải sẽ cho rằng người đó mạnh miệng, khoác lác. Nhưng những lời này do Hạ Tưởng nói, bất luận là một Chủ tịch tỉnh như Tống Triêu Độ, hay là một Thị trưởng như Lý Đinh Sơn, hay một Phó thị trưởng thường trực như Cao Hải, đều không hề nghi ngờ. Lại nghĩ về thân thế bây giờ và những gì Hạ Tưởng đã làm mỗi khi nhậm chức, thậm chí còn có vẻ kính nể hắn.
Bất động sản Giang Sơn của Hạ Tưởng doanh thu hàng năm lên đến vài trăm triệu, còn có Liên Nhược Hạm sau lưng hắn nắm giữ hơn mười tỷ đô la. Nếu hắn không làm chính trị, cộng thêm với đầu óc kinh doanh của hắn, xây dựng một công ty buôn bán lớn không thành vấn đề gì, chắc chắn còn thành công hơn Thành Đạt Tài bây giờ.
Thành Đạt Tài lại tự do hơn hắn, trong tay y có món tiền lớn, đi đến đâu cũng trở thành thần tài, đều được sự hoan nghênh của chính phủ địa phương, đều mặt cười hớn hở hy vọng y đầu tư. Nhưng Hạ Tưởng ở trong chốn quan trường, chẳng những phải ép mình theo người khác, mà còn phải chịu sự đè nén của nhiều đối thủ chính trị. Những kinh nghiệm trước đây không cần phải nói nữa, chỉ riêng thành phố Lang, đã có mấy lần khảo nghiệm sinh tử, hắn hà tất phải như vậy?
Hắn không tham, làm quan không mong tiền bạc, khi đấu tranh với đối thủ chính trị, cũng không thừa cơ trục lợi. Sau khi đánh bại đối thủ chính trị, cũng không kể công. Nếu như hắn không có lý tưởng và khát vọng, làm sao có thể nghênh đón được những phong ba trong chốn quan trường từ trước đến nay?
Người, làm chuyện gì cũng có mục đích, đều có dự tính. Trong suốt quãng đường đi Hạ Tưởng đã hạ gục không ít người, hoặc hắn là cái gai trong mắt nhiều người, nhưng nếu không có người gây khó chịu như Hạ Tưởng, quận Hạ Mã liệu có được phồn vinh như ngày hôm nay? Thành phố Lang liệu có được như ngày hôm nay? Cổ Hướng Quốc không ngã, Nga Ni Trần không suy sụp, thành phố Lang liệu có được một cục diện chính trị yên ổn đoàn kết hay không?
Tất cả đều là công của Hạ Tưởng.
Đương nhiên, Hạ Tưởng không phải thánh nhân, hắn tất nhiên không thể không có mưu cầu gì về chính trị. Hắn đi theo con đường chính trị, vì nước vì dân là một phần, phần còn lại, cũng là lợi dụng quyền lực trong tay mình để những người thân sống thoải mái hơn, để bạn bè phát triển vững mạnh hơn. Nhưng nếu nhìn từ góc độ cao hơn, sự lớn mạnh của bất động sản Giang Sơn, Tập đoàn Viễn Cảnh đã cắm rễ ở thành phố Yến, đều phù hợp với sự trưởng thành và phát triển của quy luật thị trường, có tác dụng rất lớn trong việc thúc đẩy trật tự thị trường theo chiều hướng tốt hơn.
Tống Triêu Độ, Lý Đinh Sơn và Cao Hải hầu như đồng thời nghĩ được rất nhiều vấn đề. Quen biết với Hạ Tưởng mấy năm nay, cũng tận mắt nhìn thấy từng bước phát triển của Hạ Tưởng, nhưng đến hôm nay biết được những suy nghĩ thật của hắn, trong mắt cả ba người, đều đầy vẻ kính nể.
Bởi vì bọn họ đều hiểu được một điều, việc bọn họ lợi dụng quyền lực trong tay để trục lợi riêng, còn nhiều hơn Hạ Tưởng nhiều. Còn Hạ Tưởng mặc dù không thể nói hoàn toàn chí công vô tư, nhưng ít nhất tay chân của hắn cũng sạch sẽ, trong tất cả những cán bộ cấp sở mà bọn họ gặp, tuyệt đối chỉ có mình hắn.
Thật ra cũng có liên quan đến việc Hạ Tưởng có một nguồn tài sản khổng lồ, nhưng cũng do những phẩm chất tốt đẹp của hắn. Tống Triêu Độ đứng lên, nâng chén trà, nói:
- Nào, dùng trà thay rượu, kính Hạ Tưởng một ly.
Lý Đinh Sơn và Cao Hải cũng đứng lên, cùng nâng chén trà lên.
Hạ Tưởng cũng có chút kích động, cũng cảm thấy kinh ngạc. Ba người này trước tiên không cần nói đến cấp bậc, từ tình cảm cá nhân mà nói đều là trưởng bối của hắn, hắn nhận không nổi, liền trịnh trọng kính lễ ba người:
- Chú Tống, chú Lý, chú Cao, các vị kính tôi là hại tôi, chính là không muốn sau này giúp gì tôi nữa…
Hạ Tưởng vừa nói xong, cả ba liền cùng cười.
Tống Triêu Độ nói trước:
Lý Đinh Sơn thì không sao, giữa gã và Tống Triêu Độ vốn dĩ tâm đầu ý hợp, nhưng Cao Hải nghe xong lại vui mừng vô cớ, dường như Tống Triêu Độ đã hoàn toàn chấp nhận gã. Gã vẫn luôn cố gắng để thâm nhập vào vòng tròn của Tống Triêu Độ, bây giờ cuối cùng cũng được như ý muốn, đương nhiên vui mừng rồi.
Bốn người cùng nâng chén, uống hết trà. Lần trò chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, không những khiến Hạ Tưởng được xếp vị trí thứ nhất trong lòng Tống Triêu Độ, mà cũng mang lại ảnh hưởng mang tính quyết định đối với vận mệnh sau này của Cao Hải. Thậm chí có thể nói không hề khoa trương, đối với tiền đồ sau này của cả bốn người, đều có ảnh hưởng lâu dài.
Sau đó, lại bàn đến chuyện làm thế nào để đối phó với áp lực của cấp trên.
Mỗi người đều nói về cách nhìn của mình, sau đó kết luận cuối cùng là để Tống Triêu Độ ra mặt thuyết phục Phạm Duệ Hằng, để Phạm Duệ Hằng lên tiếng. Chỉ cần Phạm Duệ Hằng mở miệng, Tòa án Nhân dân tỉnh có thể chịu được áp lực, chấp pháp theo lẽ công bằng.
Hạ Tưởng lại hỏi đến An Hưng Nghĩa.
- Tôi có ý tưởng này, Mã Tiêu còn chưa nói ra, Mai Thái Bình cũng không tiện nói, khó khăn thì có, nhưng cũng không phải không có cơ hội.
Tống Triêu Độ ăn ngay nói thật
- Bí thư Phạm thì còn dễ nói, vấn đề bên ban Tổ chức cán bộ cũng không lớn, khó chính là cái gật đầu của Mai Thái Bình.
Lý Đinh Sơn và Cao Hải liền nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng chỉ đành khoát tay:
- Tôi thử, tôi thử, Bí thư Mai bây giờ không giống trước kia nữa. Trước đây ông ấy đều làm theo ý mình, nhưng bây giờ suy xét vấn đề nhiều rồi, không dễ nói như trước đây nữa.
Lý Đinh Sơn và Cao Hải chỉ cười, không nói gì, ngay cả Tống Triêu Độ cũng cười nhìn hắn, Hạ Tưởng biết cửa hôm nay không qua được, liền lấy điện thoại di động ra:
- Tôi hỏi, tôi hỏi…
Điện thoại đã gọi được, Hạ Tưởng hỏi thăm trước, sau đó mới nói ra ý đồ của mình.
Mai Thái Bình cười ha hả:
- Chuyện này tôi cũng đã suy nghĩ, nể mặt cậu quan tâm đến Hiểu Lâm và Mai Đình, tôi tiết lộ cho cậu một tin…
Hạ Tưởng đổ mồ hôi, lời nói của Mai Thái Bình mà truyền ra ngoài, người khác sẽ nói y không hề có nghệ thuật nói chuyện của một quan lớn cấp tỉnh, việc công và việc tư sao lại có thể nhập vào với nhau? Cho dù có lẫn lộn, cũng không thể nói ra bên ngoài.
Ở Bắc Kinh vài ngày, hắn dành thời gian đi cùng Mai Hiểu Lâm và Mai Đình nửa ngày, thấy Mai Đình càng ngày càng xinh đẹp, gọi tiếng ba cũng rất thân thiết, trong lòng hắn không phải không có cảm giác gì…
- An Hưng Nghĩa đến thành phố Lang tôi cũng không phản đối, sau khi ông ta đi, vị trí Phó thị trưởng thường trực thành phố Thiên Trạch, tôi cảm thấy để cho đồng chí Dương Kiếm tiếp nhận, cũng khá thích hợp.
Mai Thái Bình không phản đối cũng vì có điều kiện tiên quyết, chính là Tống Triêu Độ phải ủng hộ việc Dương Kiếm tiếp nhận chức Phó thị trưởng thường trực thành phố Thiên Trạch.
- Dương Kiếm?
Tống Triêu Độ hơi chau mày, ánh mắt liền có vẻ bất mãn
- Tính toán của Mai Thái Bình đã quá thông minh rồi.
Sao vậy, Hạ Tưởng sững sờ một lúc, chẳng lẽ Tống Triêu Độ không thích Dương Kiếm?
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 901: Tâm sự, đàm phán
10.0/10 từ 34 lượt.