Quan Thần
Chương 816: Sự cố, liên tục không ngừng
- Đối với em mà nói, việc chính là tham quan du ngoạn, tham quan du ngoạn chính là việc chính.
Phó Tiên Tiên vẫn không hề thay đổi, lời nói vừa nhanh vừa tùy tiện:
- Em chỉ hỏi anh có chào đón hay không? Dù sao ở thành phố Lang em cũng không quen biết ai khác, chỉ rủ anh đi, anh được bao ăn bao ở.
Bao ăn thì đi, bao ở thì miễn... Hạ Tưởng vừa định nói gì, Phó Tiên Tiên liền tắt máy:
- Không được rồi, em mệt rồi, muốn ngủ đây, bye bye!
Hạ Tưởng không nhịn nổi cười, không có việc gì quan trong mà không thể để ngày mai mới gọi điện thoại, phải gọi luôn bây giờ báo hại hắn cũng không ngủ ngon.
Ngày hôm sau đi làm, dưới sự đề nghị của Đồ Quân lại lần nữa triệu tập hội nghị công tác chính phủ, nghiên cứu vấn đề đầu tư dự án làng Đại Học. Đồ Quân trải qua một đêm nghỉ ngơi đã khôi phục tinh thần và thể lực, sắc mặt tốt lên rất nhiều, hơn nữa tràn đầy khí thế, vừa đến đã kiên quyết phản đối Hạ Tưởng tự ý điều tra rõ vấn đề dự án làng Đại Học.
- Phó thị trưởng Hạ, dự án làng Đại Học là do Thị trưởng Cổ tự mình kéo đầu tư đến, lần lượt qua tay của tôi và Phó thị trưởng Thiệu, ở giữa có vô số mắc xích và khó khăn, liên quan đến số tiền hơn 5 trăm triệu, trong đó có khoản vay 30 triệu hướng đi không rõ ràng, đối với một dự án thì cũng bình thường, tại sao phải truy cứu thêm? Ủy ban nhân dân thành phố đứng ra bảo ngân hàng giải quyết là được, đừng vì khoản vay 30 triệu mà làm chậm trễ khoản đầu tư 1 tỷ tệ, đâu nặng đâu nhẹ? Phó thị trưởng Hạ, ngài không cần chuyện bé xé ra to?
Đồ Quân lại lần nữa gây sự, thách thức quyền uy với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng còn chưa kịp phản bác Đồ Quân, điện thoại không ngờ lại vang lên, hắn khoát tay với Đồ Quân, sau đó nghe điện thoại. Trong điện thoại truyền đến giọng nói phấn chấn của Tiêu Ngũ:
- Lãnh đạo, Dương Bân đã mở miệng.
Tin tốt, tin rất tốt.
Khi Đồ Quân đi làm lại, là lúc Đồ Quân sẽ bằng mọi cách cố gắng cản trở hắn điều tra rõ khoản vay đi về đâu. Dương Bân mà mở miệng thì cũng tương đương với việc châm lửa chiến tranh từ phía khác.
Dự đoán theo chiều hướng lạc quan, trong một tuần mới, dưới một loạt phản kích đồng thời sẽ mở ra một chiến tuyến khác - Lộ Hồng Chiêm. Tin là Lộ Hồng Chiêm sẽ ngay lập tức tiến vào một xoáy nước khổng lồ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ bị quay đến đầu óc quay cuồng.
Đồ Quân và Lộ Hồng Chiêm là phụ tá đắc lực của Cổ Hướng Quốc, Đồ Quân là người tiên phong, Lộ Hồng Chiêm là quân chủ lực, hơn nữa cộng với thân phận Thị trưởng của Cổ Hướng Quốc thì đã nắm chặt quyền lực tài chính lớn mạnh và lực lượng cảnh sát tại thành phố Lang, lại có thế lực ngầm của Nga Ni Trần, Cổ Hướng Quốc ở thành phố Lang gần như đi đến đâu cũng không gặp trở ngại.
Nếu sau khi chặt đứt cánh tay trái của Cổ Hướng Quốc, lại làm cánh tay phải của y trọng thương, thế lực của Cổ Hướng Quốc chắc chắn sẽ vô cùng suy yếu, như thế có thể đặt nền tảng tiến thêm một bước áp chế Nga Ni Trần, mở ra cục diện. Chỉ khi trong tay có lực lượng cảnh sát để điều động thì mới có thể bắt đầu trọng điểm đả kích thế lực đen tối của Nga Ni Trần.
Sau khi Hạ Tưởng nghe xong điện thoại, cảm xúc thăng trầm có phần thất thần, trong mắt Đồ Quân đó đã trở thành biểu hiện vô lý và coi thường bà ta của Hạ Tưởng. Bà ta cũng đã sớm hoài nghi Hạ Tưởng là người điều khiến phía sau, là người một tay bày ra sự kiện Dương Bân nhưng khổ nỗi không có chứng cớ, không có cách nào ở trước mặt chỉ trích Hạ Tưởng.
Chỉ có điều trong lúc ở nhà tĩnh dưỡng bà ta đã bị chồng là Đái Lữ Mậu hết lần này đến lần khác truy hỏi quan hệ giữa bà ta và Dương Bân, Đồ Quân năm lần bảy lượt giải thích là tiếp xúc trong công việc, Dương Bân chỉ là nhân vật trung gian. Đái Lữ Mậu vẫn bán tín bán nghi, lòng tự trọng của đàn ông nhạy cảm mà yếu ớt, y khó tránh khỏi châm chọc khiêu khích Đồ Quân vài câu, Đồ Quân bên ngoài là ở nhà tĩnh dưỡng, thực ra lại là ở trong nước sôi lửa bỏng.
Chủ yếu còn là bà ta không vượt qua được cửa ải tâm lý của chính mình.
Vừa nghĩ tới hình ảnh bà ta đã hao tâm tổn sức gầy dựng trong hội nghị thường vụ liền trở thành một bãi lộn xộn chỉ trong chốc lát, lại nghĩ tới không ít Ủy viên thường vụ bình thường ra vẻ đạo mạo giờ ai cũng vẻ mặt hả hê. Lúc Viên Lệ Lệ tát vào mặt bà ta, một đám đàn ông to lớn không ai ra tay ngăn cản, bà ta liền vô cùng căm hận tất cả mọi người, nhất là đối với Hạ Tưởng càng hận thấu xương.
Lúc ấy bà ta đang chỉ trích vấn đề tác phong sinh hoạt của Hạ Tưởng, trong nháy mắt đã có người tìm tới tát ngay vào mặt bà ta, chửi bà ta quyến rũ chồng của người khác, chắc chắn không phải là trùng hợp, chắc chắn là Hạ Tưởng ở sau lưng dày công sắp đặt tất cả. Vừa nhớ lại cảnh tượng lúc đó mặt Đồ Quân liền nóng bừng, toàn thân run rẩy, nỗi đau về thể chất có thể dễ dàng tiêu tan, sự bối rối và sỉ nhục trong tâm lý lại cứ ám ảnh, thường xuyên tra tấn thần kinh yếu ớt và nhạy cảm của bà ta.
Bà ta mất ngủ, khó chịu, không buồn ăn uống, thiếu chút nữa bị mắc chứng trầm cảm.
Đột nhiên lại nhận được điện thoại của Cổ Hướng Quốc, nghe được Cổ Hướng Quốc nói với bà ta Hạ Tưởng có thể muốn bắt tay vào dự án làng Đại Học, đang điều tra vấn đề về dòng tiền của khoản vay 30 triệu tệ, Đồ Quân đang chìm trong sự bực bội bất an bỗng chốc như bừng tỉnh lại, cảm xúc hiếu chiến mãnh liệt lại một lần nữa trở lại trong cơ thể, những gì Hạ Tưởng đã làm rõ ràng là muốn đẩy bà ta vào chỗ chết, bà ta phải chống lại kịch liệt.
Thể diện không quan trọng, người làm quan không mặt dày, xấu xa thì sao có thể sống yên ổn trong quan trường được? Lợi ích mới là quan trọng, vị trí là hàng đầu, nếu Hạ Tưởng điều tra được sự thật về khoản vay 30 triệu, tuyệt đối có thể khiến bà ta bị lật thuyền trong nháy mắt. So với việc mạo hiểm bị lật thuyền thì việc bị quy chụp vấn đề tác phong không đáng nhắc tới, dù sao Thành ủy chưa có kết luận, bà ta cũng kiên quyết không thừa nhận, kẻ khác thích nhìn bà ta thế nào cũng không sao, bà ta phải trở lại Thành ủy, sử dụng quyền lực của chính mình trong bộ máy chính phủ ngăn cản Hạ Tưởng hành động thêm một bước nữa.
Cho nên Đồ Quân vừa trở về liền phát động phản công Hạ Tưởng, không ngờ Hạ Tưởng chẳng những không hề xem bà ta ra gì, ngược lại trong lúc bà ta phát biểu chẳng những đã nhận điện thoại mà còn sững sờ thất thần, rõ ràng là hành động coi thường quyền uy của bà ta, toàn bộ cơn thịnh nộ tích tụ trong lòng Đồ Quân tuôn trào:
- Phó thị trưởng Hạ, anh không nên quá đáng như vậy! Lúc tôi phát biểu anh có thể tỏ vẻ tôn trọng tôi một chút hay không?
- Phó thị trưởng Đồ.
Hạ Tưởng bất chợt đứng lên:
- Chờ đến khi bà biết tôn trọng người khác thì người khác cũng sẽ tôn trọng lại bà, thể diện là tương hỗ lẫn nhau, không phải gò ép. Chẳng lẽ bà không biết cần phải dùng kính ngữ khi nói chuyện với lãnh đạo Thành ủy có cấp bậc được xếp cao hơn bà sao?
- Các vị tiếp tục họp, tôi còn có việc.
Vừa nói xong xoay người đi ra cửa, một câu giải thích cũng không có, lại nghênh ngang mà bỏ đi, để lại Đồ Quân và mấy vị Phó thị trưởng ngơ ngác nhìn nhau, không biết có việc gì quan trọng hơn cả hội nghị của chính phủ.
Hạ Tưởng đi được hồi lâu, Đồ Quân mới bừng tỉnh, lại cảm giác trên mặt nóng bừng lên, cảnh tượng trong hội nghị thường vụ lần trước lại lần nữa hiện lên, Hạ Tưởng lại một lần nữa làm bẽ mặt bà ta trước mặt mọi người, sự không cam chịu, bất bình và phẫn nộ trong lòng bà ta cùng nhau dâng trào, đột nhiên bộc lộ ra ngoài, giơ tay ném tập tài liệu đang cầm ra khắp nơi:
- Được, được, Phó thị trưởng thường trực anh giỏi lắm, hãy chờ xem!
Hạ Tưởng đã không nghe thấy sự phẫn nộ của Đồ Quân, hắn lái thẳng xe đi đến một hộ nhà nông ở Thành Tây. Mấy người Tiêu Ngũ đang ở đây, đồng thời Dương Bân cũng bị giữ ở đây, coi như một chỗ khá bí mật. Lúc đó vì để tìm được một chỗ ẩn náu an toàn Tiêu Ngũ đã gặp không ít khó khăn.
Thế lực của Nga Ni Trần ở thành phố Lang quá lớn, muốn hoàn toàn tránh khỏi tai mắt của Nga Ni Trần đúng là không dễ dàng.
Hộ nhà nông không nhỏ, có mười mấy phòng, sau khi Hạ Tưởng đỗ xe gặp mặt Tiêu Ngũ trước tiên. Trong tay Tiêu Ngũ có một đoạn băng ghi hình, y đem đoạn băng ghi hình giao cho Hạ Tưởng:
- Lãnh đạo, sau hai ngày lăn lộn với Dương Bân, nói qua nói lại gã đã chịu mở miệng tiết lộ, nói ra sự thật gã làm theo lời sai khiến của Nga Ni Trần đụng cho Thẩm Nhạc Tuyết bị thương, hơn nữa cũng thừa nhận Đồ Quân và Nga Ni Trần có bí mật qua lại, Đồ Quân đều có cổ phần ở khách sạn Caesar và Kinh Tiên Cư…
Hạ Tưởng không nói gì, sau khi ngồi xuống thì im lặng xem cuốn băng ghi hình. Cuốn băng ghi hình là quay lén đã qua xử lý, tuy nhiên hình ảnh vẫn khá rõ ràng, trên màn hình đúng là hình ảnh Dương Bân vừa ăn cơm uống rượu, vừa lớn tiếng nói chuyện, thời gian của cuốn băng ghi hình cũng không dài, đại khái là khoảng trên dưới nửa giờ nhưng đã giải thích rất nhiều việc.
Những chuyện Dương Bân biết được không ít nhưng nội tình sâu bên trong thì không nhiều lắm, chỉ có một ít sự thật ở bên ngoài, dù vậy cũng khiến Hạ Tưởng cảm thấy thu hoạch được không ít.
Đầu tiên, Dương Bân thừa nhận sự thật là y đã đụng người, chỉ với điểm này đã đủ để cho Dương Bân ngồi tù. Tiếp theo, y tiết lộ không ít tin tức về việc Đồ Quân và Thường Quốc Khánh thông đồng thu lợi từ trong dự án làng Đại Học, hơn nữa kinh ngạc nhất chính là giữa Đồ Quân và Nga Ni Trần có rất nhiều giao dịch đen tối, cho dù Dương Bân cũng chỉ là nghe nói, không có chứng cứ rõ ràng nhưng có sự làm chứng của Dương Bân cũng đủ khiến Đồ Quân luống cuống. Một điểm cuối cùng, cũng là điểm khiến Hạ Tưởng phấn khởi nhất, lời nói của Dương Bân đã chứng thực suy đoán của hắn, Thụy Căn không phải là nhân vật cao nhất của thành phố Lang. Năm đó y cũng là người của Cổ Hướng Quốc, chẳng qua Thụy Căn còn có một chút nguyên tắc, duy trì khoảng cách thích hợp với Cổ Hướng Quốc chỉ yểm trợ cho Cổ Hướng Quốc chứ không tham dự quá sâu.
Nhưng ngay cả như vậy Thụy Căn cũng gián tiếp giúp Cổ Hướng Quốc giải quyết rất nhiều vấn đề nan giải khi Thị trưởng không tiện trực tiếp ra mặt, tương đương với Thụy Căn đóng vai trò là người phát ngôn của Cổ Hướng Quốc, chẳng qua là vẫn luôn phối hợp ăn ý với nhau, người biết được nội tình ở thành phố Lang thật đúng là không nhiều lắm.
Đồng thời, Dương Bân còn tiết lộ ra một vài câu nói bí mật của Cổ Hướng Quốc, ví dụ như Cổ Hướng Quốc muốn đẩy Ngả Thành Văn đi và chiếm lấy chỗ đó, muốn dẹp Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố là Biểu Lý, bởi vì Biểu Lý và Ngả Thành Văn có quan hệ chặt chẽ, không mấy nghe theo lời của Lộ Hồng Chiêm v.v… Càng khiến cho Hạ Tưởng hiểu thêm một phần về thế cục của thành phố Lang.
Thu hoạch không nhỏ nhưng vẫn chưa đủ lửa, thiếu một ít chứng cứ rõ ràng, khiến cho Hạ Tưởng có chút thất vọng. Hắn đem băng ghi hình ra xem lại một lần, liền phát hiện ra một chi tiết, Dương Bân có hơn một lần nhắc tới cây thu hải đường của Thụy Căn, hắn cũng không hiểu việc Thụy Căn không đem theo cây thu hải đường đi, bởi vì Thụy Căn vẫn luôn vô cùng yêu quý cây thu hải đường, không đem đi quả thật khó hiểu, hơn nữa một câu nói của Dương Bân đã khiến cho Hạ Tưởng đặc biệt lưu ý.
Khi vừa mới đến Hạ Tưởng đã nảy sinh hoài nghi đối với cây thu hải đường, cho rằng có giấu máy nghe trộm ở bên trong, sau khi cẩn thận kiểm tra không phát hiện ra máy bắt sóng nên cũng thấy yên tâm. Không ngờ lại nghe được điều dị thường về cây thu hải đường của Thụy Căn từ miệng Dương Bân, Hạ Tưởng chỉ biết cây thu hải đường chắc chắn ẩn chứa bí mật nào đó.
Nghĩ vậy, Hạ Tưởng đem băng ghi hình giao cho Tiêu Ngũ, bảo y gửi cho Anh Thành. Dù sao gửi cũng an toàn hơn nhiều so với trực tiếp đưa đi, vả lại giấu mặt cũng như dấu tên, sau đó dặn dò vài câu giải quyết hậu quả của sự việc rồi liền nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Hạ Tưởng trở lại Thành ủy, còn chưa lên lầu thì đã nhận được điện thoại của Cố Tăng. Cố Tăng nói cho Hạ Tưởng biết y vừa mới hiểu rõ lý luận mới của Lộ Hồng Chiêm, quả nhiên kiến thức không tầm thường, đã viết thành tài liệu tham khảo nội bộ báo lên Tỉnh ủy và trụ sở Tân Hoa Xã. Đồng thời, phóng viên La Phách Đạo theo sự sai bảo của y, sau khi ký thỏa thuận đã được thả ra, hiện tại đang về thành phố Yến.
Lộ Hồng Chiêm sắp trở thành người nổi tiếng rồi sao? Hạ Tưởng cười thầm trong bụng. Vừa mới trở lại phòng làm việc đã thấy Lý Tài Nguyên tới báo cáo với vẻ mặt phẫn nộ:
- Phó thị trưởng Hạ, vừa rồi Phó thị trưởng Đồ hùng hổ tìm đến ngài, nói chờ ngài trở về bảo ngài đến văn phòng tìm bà ta.
Hạ Tưởng biết nguyên nhân Lý Tài Nguyên tức giận là do Đồ Quân bây giờ vẫn ngạo mạn như vậy, bảo Phó thị trưởng thường trực đến văn phòng của bà ta? Bà ta như vậy mà cũng nói được, sao bà ta không bảo Cổ Hướng Quốc tự mình đến văn phòng bà ta để báo cáo công tác? Hạ Tưởng cũng không giận, khoát tay nói:
- Tôi biết rồi, chờ tôi có thời gian sẽ bàn lại.
Suy nghĩ một lúc lại nói nhỏ một câu với Lý Tài Nguyên:
- Hung thủ của vụ tai nạn ô tô sẽ sớm phải đền tội.
Lý Tài Nguyên khẽ sửng sốt, chờ sau khi Hạ Tưởng đi vào phòng nước mắt của y mới trào ra. Đã hơn một năm rồi, y đã phải chịu nhiều oan ức tủi nhục, còn tự nguyện mang tiếng xấu, chính là bởi vì đối mặt với mạng lưới xã hội đen hùng mạnh, y chẳng qua chỉ là một con kiến dễ bị người người khác giết chết, chịu oan ức để giữ mạng chỉ là tham sống sợ chết mà thôi. Cuối cùng sau khi Hạ Tưởng đến y mới nhìn thấy một tia hy vọng, mới biết được vẫn còn cán bộ chính trực có can đảm, có gan đấu tay đôi với thế lực xã hội đen.
Nước mắt Lý Tài Nguyên chảy dài, hướng về phía Hạ Tưởng cúi đầu ba cái, bày tỏ lòng cảm kích cao nhất tự đáy lòng của y.
Một giờ sau, cục Công an thành phố nhận được điện thoại nặc danh báo án, ở trong một hộ nhà nông ở Thành Tây bắt được Dương Bân say đến bất tỉnh nhân sự, Phó cục trưởng Anh Thành đích thân dẫn đội đi đến đó.
Lại một giờ sau, dưới sự đề xuất mạnh mẽ của Đồ Quân hội nghị chính phủ bị Hạ Tưởng cưỡng ép gián đoạn tiếp tục được triệu tập. Hạ Tưởng chủ trì hội nghị, cũng chính là vì việc không điều tra rõ dòng tiền của khoản vay 30 triệu lại nảy sinh tranh chấp với Đồ Quân.
Đồ Quân rất bất mãn với thái độ cương quyết của Hạ Tưởng:
- Cả hai đều quan trọng.
Hạ Tưởng thấy mặt Đồ Quân đỏ lên, vẻ mặt kích động, nghĩ thầm rằng đúng là có tật giật mình, hiện tại Đồ Quân đã ở bên bờ vực không kìm chế được nữa:
- Không điều tra rõ khoản cho vay đi về đâu, chính là một khoản nợ mục nát, khoản nợ mục nát chẳng những gây tổn hại đến sự đáng tin của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, còn khiến nhà đầu tư mất lòng tin vào Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Đương nhiên điều khiến cho người ta không thể dễ dàng tha thứ chính là khoản cho vay 30 triệu tệ, là do chính bà Phó thị trưởng Đồ và Thường Quốc Khánh móc nối thông đồng với nhau ép Giám đốc ngân hàng Lý vi phạm quy định phê chuẩn cho vay. Cuối cùng khoản cho vay đi về đâu cũng không rõ, khiến cho người ta không thể không hoài nghi có phải bị người nào ngầm chiếm đoạt hay không.
Ngay trước mặt nghi ngờ Đồ Quân mưu lợi bất chính như vậy, Đồ Quân chắc chắn không thể chịu đựng nổi sự chỉ trích. Quả không ngoài dự tính của Hạ Tưởng, Đồ Quân không kìm nổi sự giận dữ đã đứng lên chỉ thẳng vào mặt Hạ Tưởng:
- Phó thị trưởng Hạ, có người thả hình bắt bóng chụp mấy bức ảnh tới làm nhục tôi, tuy rằng tôi chưa điều tra ra ai là kẻ ra tay phía sau nhưng nhất định sẽ hoàn trả gấp bội. Hiện tại anh lại ở trước mặt công kích tôi ngầm chiếm tiền cho vay, tôi muốn cùng anh đến trước mặt Bí thư Ngả nói rõ lí lẽ, anh bêu xấu sự trong sạch của tôi, tôi muốn anh phải xin lỗi tôi.
- Xin lỗi?
Hạ Tưởng tự tin mỉm cười:
- Tôi và Giám đốc ngân hàng Lý đã trao đổi ý kiến rồi, anh ấy cũng nói rõ tình hình lúc đó với tôi. Phó thị trưởng Đồ, bà dám nói lúc ấy không phải bà đã ba lần bảy lượt gây áp lực khiến Giám đốc ngân hàng Lý vi phạm quy định phê chỉ thị cho Thường Quốc Khánh vay?
Đồ Quân hùng hồn phản bác:
- Dự án làng Đại Học là công trình trọng điểm của Ủy ban nhân dân thành phố, ở phương diện cho vay có chính sách đối chiếu, lúc ấy tôi phụ trách dự án làng Đại Học, đứng ra yêu cầu phía ngân hàng dành cho sự chiếu cố phù hợp cũng là hợp tình hợp lý. Phó thị trưởng Hạ không cần chuyện bé xé ra to, lại càng không cần phải cố tình gây chuyện.
- Lúc ấy nhà đầu tư Bắc Kinh đã phá sản, theo quy định thì không thể tiếp tục phê cho vay nữa, vì sao bà lại còn ép Ngân hàng Xây dựng phê chuẩn cho nhà đầu tư Bắc Kinh vay? Đó là thứ nhất, thứ hai, biên lai tiền gửi 5 triệu để thế chấp là giả tạo. Phó thị trưởng Đồ, bà bị tình nghi liên kết với Thường Quốc Khánh lừa tiền cho vay.
Lời này của Hạ Tưởng vừa nói ra, mấy tên Phó thị trưởng lập tức vô cùng sợ hãi.
Nếu nói trước kia tranh chấp giữa Hạ Tưởng và Đồ Quân là vì việc công, tranh luận với nhau thậm chí cãi nhau, đập bàn cũng không là vấn đề, có thể dùng chỉ trích sự việc mà không chống đối người để che đậy mâu thuẫn. Nhưng hiện tại, Hạ Tưởng chỉ trích là hoàn toàn có chứng cứ, phải chịu trách nhiệm lớn về lời nói, nếu như lời hắn nói không đúng sự thật Đồ Quân chẳng những có thể phản ánh tình hình với Ngả Thành Văn mà còn có thể chỉ trích Hạ Tưởng nói xấu bà ta với Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng không có chứng cứ rõ ràng mà dám đứng ra phát biểu nói Đồ Quân phạm tội kinh tế nghiêm trọng, ít nhất sẽ bị Tỉnh ủy khiển tránh.
Đồ Quân đã phẫn nộ ra mặt, bà ta cũng đoán được dụng ý của Hạ Tưởng điều tra rõ dự án làng Đại Học chính là muốn tính lại nợ cũ, cho nên sau khi bà ta nhận được chỉ thị của Cổ Hướng Quốc, vội vàng trở về Ủy ban nhân dân thành phố làm việc lại, không ngờ Hạ Tưởng đã nắm hết mọi quyền hành, biến Ủy ban nhân dân thành phố hoàn toàn trở thành sân khấu của một mình hắn. Không ngờ Hạ Tưởng thừa dịp Cổ Hướng Quốc đi công tác và thời gian bà ta tĩnh dưỡng một hai ngày đã nhanh chóng bắt tay điều tra ra được một phần sự thật, khiến cho bà ta vô cùng với phẫn nộ, trong lòng lần đầu tiên nảy sinh một tia sợ hãi đối với Hạ Tưởng. Đúng vậy, là một nỗi sợ âm thầm khiến người khác có cảm giác lạnh buốt trong lòng.
Quan Thần
Phó Tiên Tiên vẫn không hề thay đổi, lời nói vừa nhanh vừa tùy tiện:
- Em chỉ hỏi anh có chào đón hay không? Dù sao ở thành phố Lang em cũng không quen biết ai khác, chỉ rủ anh đi, anh được bao ăn bao ở.
Bao ăn thì đi, bao ở thì miễn... Hạ Tưởng vừa định nói gì, Phó Tiên Tiên liền tắt máy:
- Không được rồi, em mệt rồi, muốn ngủ đây, bye bye!
Hạ Tưởng không nhịn nổi cười, không có việc gì quan trong mà không thể để ngày mai mới gọi điện thoại, phải gọi luôn bây giờ báo hại hắn cũng không ngủ ngon.
Ngày hôm sau đi làm, dưới sự đề nghị của Đồ Quân lại lần nữa triệu tập hội nghị công tác chính phủ, nghiên cứu vấn đề đầu tư dự án làng Đại Học. Đồ Quân trải qua một đêm nghỉ ngơi đã khôi phục tinh thần và thể lực, sắc mặt tốt lên rất nhiều, hơn nữa tràn đầy khí thế, vừa đến đã kiên quyết phản đối Hạ Tưởng tự ý điều tra rõ vấn đề dự án làng Đại Học.
- Phó thị trưởng Hạ, dự án làng Đại Học là do Thị trưởng Cổ tự mình kéo đầu tư đến, lần lượt qua tay của tôi và Phó thị trưởng Thiệu, ở giữa có vô số mắc xích và khó khăn, liên quan đến số tiền hơn 5 trăm triệu, trong đó có khoản vay 30 triệu hướng đi không rõ ràng, đối với một dự án thì cũng bình thường, tại sao phải truy cứu thêm? Ủy ban nhân dân thành phố đứng ra bảo ngân hàng giải quyết là được, đừng vì khoản vay 30 triệu mà làm chậm trễ khoản đầu tư 1 tỷ tệ, đâu nặng đâu nhẹ? Phó thị trưởng Hạ, ngài không cần chuyện bé xé ra to?
Đồ Quân lại lần nữa gây sự, thách thức quyền uy với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng còn chưa kịp phản bác Đồ Quân, điện thoại không ngờ lại vang lên, hắn khoát tay với Đồ Quân, sau đó nghe điện thoại. Trong điện thoại truyền đến giọng nói phấn chấn của Tiêu Ngũ:
- Lãnh đạo, Dương Bân đã mở miệng.
Tin tốt, tin rất tốt.
Khi Đồ Quân đi làm lại, là lúc Đồ Quân sẽ bằng mọi cách cố gắng cản trở hắn điều tra rõ khoản vay đi về đâu. Dương Bân mà mở miệng thì cũng tương đương với việc châm lửa chiến tranh từ phía khác.
Dự đoán theo chiều hướng lạc quan, trong một tuần mới, dưới một loạt phản kích đồng thời sẽ mở ra một chiến tuyến khác - Lộ Hồng Chiêm. Tin là Lộ Hồng Chiêm sẽ ngay lập tức tiến vào một xoáy nước khổng lồ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ bị quay đến đầu óc quay cuồng.
Đồ Quân và Lộ Hồng Chiêm là phụ tá đắc lực của Cổ Hướng Quốc, Đồ Quân là người tiên phong, Lộ Hồng Chiêm là quân chủ lực, hơn nữa cộng với thân phận Thị trưởng của Cổ Hướng Quốc thì đã nắm chặt quyền lực tài chính lớn mạnh và lực lượng cảnh sát tại thành phố Lang, lại có thế lực ngầm của Nga Ni Trần, Cổ Hướng Quốc ở thành phố Lang gần như đi đến đâu cũng không gặp trở ngại.
Nếu sau khi chặt đứt cánh tay trái của Cổ Hướng Quốc, lại làm cánh tay phải của y trọng thương, thế lực của Cổ Hướng Quốc chắc chắn sẽ vô cùng suy yếu, như thế có thể đặt nền tảng tiến thêm một bước áp chế Nga Ni Trần, mở ra cục diện. Chỉ khi trong tay có lực lượng cảnh sát để điều động thì mới có thể bắt đầu trọng điểm đả kích thế lực đen tối của Nga Ni Trần.
Sau khi Hạ Tưởng nghe xong điện thoại, cảm xúc thăng trầm có phần thất thần, trong mắt Đồ Quân đó đã trở thành biểu hiện vô lý và coi thường bà ta của Hạ Tưởng. Bà ta cũng đã sớm hoài nghi Hạ Tưởng là người điều khiến phía sau, là người một tay bày ra sự kiện Dương Bân nhưng khổ nỗi không có chứng cớ, không có cách nào ở trước mặt chỉ trích Hạ Tưởng.
Chỉ có điều trong lúc ở nhà tĩnh dưỡng bà ta đã bị chồng là Đái Lữ Mậu hết lần này đến lần khác truy hỏi quan hệ giữa bà ta và Dương Bân, Đồ Quân năm lần bảy lượt giải thích là tiếp xúc trong công việc, Dương Bân chỉ là nhân vật trung gian. Đái Lữ Mậu vẫn bán tín bán nghi, lòng tự trọng của đàn ông nhạy cảm mà yếu ớt, y khó tránh khỏi châm chọc khiêu khích Đồ Quân vài câu, Đồ Quân bên ngoài là ở nhà tĩnh dưỡng, thực ra lại là ở trong nước sôi lửa bỏng.
Chủ yếu còn là bà ta không vượt qua được cửa ải tâm lý của chính mình.
Vừa nghĩ tới hình ảnh bà ta đã hao tâm tổn sức gầy dựng trong hội nghị thường vụ liền trở thành một bãi lộn xộn chỉ trong chốc lát, lại nghĩ tới không ít Ủy viên thường vụ bình thường ra vẻ đạo mạo giờ ai cũng vẻ mặt hả hê. Lúc Viên Lệ Lệ tát vào mặt bà ta, một đám đàn ông to lớn không ai ra tay ngăn cản, bà ta liền vô cùng căm hận tất cả mọi người, nhất là đối với Hạ Tưởng càng hận thấu xương.
Lúc ấy bà ta đang chỉ trích vấn đề tác phong sinh hoạt của Hạ Tưởng, trong nháy mắt đã có người tìm tới tát ngay vào mặt bà ta, chửi bà ta quyến rũ chồng của người khác, chắc chắn không phải là trùng hợp, chắc chắn là Hạ Tưởng ở sau lưng dày công sắp đặt tất cả. Vừa nhớ lại cảnh tượng lúc đó mặt Đồ Quân liền nóng bừng, toàn thân run rẩy, nỗi đau về thể chất có thể dễ dàng tiêu tan, sự bối rối và sỉ nhục trong tâm lý lại cứ ám ảnh, thường xuyên tra tấn thần kinh yếu ớt và nhạy cảm của bà ta.
Bà ta mất ngủ, khó chịu, không buồn ăn uống, thiếu chút nữa bị mắc chứng trầm cảm.
Đột nhiên lại nhận được điện thoại của Cổ Hướng Quốc, nghe được Cổ Hướng Quốc nói với bà ta Hạ Tưởng có thể muốn bắt tay vào dự án làng Đại Học, đang điều tra vấn đề về dòng tiền của khoản vay 30 triệu tệ, Đồ Quân đang chìm trong sự bực bội bất an bỗng chốc như bừng tỉnh lại, cảm xúc hiếu chiến mãnh liệt lại một lần nữa trở lại trong cơ thể, những gì Hạ Tưởng đã làm rõ ràng là muốn đẩy bà ta vào chỗ chết, bà ta phải chống lại kịch liệt.
Thể diện không quan trọng, người làm quan không mặt dày, xấu xa thì sao có thể sống yên ổn trong quan trường được? Lợi ích mới là quan trọng, vị trí là hàng đầu, nếu Hạ Tưởng điều tra được sự thật về khoản vay 30 triệu, tuyệt đối có thể khiến bà ta bị lật thuyền trong nháy mắt. So với việc mạo hiểm bị lật thuyền thì việc bị quy chụp vấn đề tác phong không đáng nhắc tới, dù sao Thành ủy chưa có kết luận, bà ta cũng kiên quyết không thừa nhận, kẻ khác thích nhìn bà ta thế nào cũng không sao, bà ta phải trở lại Thành ủy, sử dụng quyền lực của chính mình trong bộ máy chính phủ ngăn cản Hạ Tưởng hành động thêm một bước nữa.
Cho nên Đồ Quân vừa trở về liền phát động phản công Hạ Tưởng, không ngờ Hạ Tưởng chẳng những không hề xem bà ta ra gì, ngược lại trong lúc bà ta phát biểu chẳng những đã nhận điện thoại mà còn sững sờ thất thần, rõ ràng là hành động coi thường quyền uy của bà ta, toàn bộ cơn thịnh nộ tích tụ trong lòng Đồ Quân tuôn trào:
- Phó thị trưởng Hạ, anh không nên quá đáng như vậy! Lúc tôi phát biểu anh có thể tỏ vẻ tôn trọng tôi một chút hay không?
- Phó thị trưởng Đồ.
Hạ Tưởng bất chợt đứng lên:
- Chờ đến khi bà biết tôn trọng người khác thì người khác cũng sẽ tôn trọng lại bà, thể diện là tương hỗ lẫn nhau, không phải gò ép. Chẳng lẽ bà không biết cần phải dùng kính ngữ khi nói chuyện với lãnh đạo Thành ủy có cấp bậc được xếp cao hơn bà sao?
- Các vị tiếp tục họp, tôi còn có việc.
Vừa nói xong xoay người đi ra cửa, một câu giải thích cũng không có, lại nghênh ngang mà bỏ đi, để lại Đồ Quân và mấy vị Phó thị trưởng ngơ ngác nhìn nhau, không biết có việc gì quan trọng hơn cả hội nghị của chính phủ.
Hạ Tưởng đi được hồi lâu, Đồ Quân mới bừng tỉnh, lại cảm giác trên mặt nóng bừng lên, cảnh tượng trong hội nghị thường vụ lần trước lại lần nữa hiện lên, Hạ Tưởng lại một lần nữa làm bẽ mặt bà ta trước mặt mọi người, sự không cam chịu, bất bình và phẫn nộ trong lòng bà ta cùng nhau dâng trào, đột nhiên bộc lộ ra ngoài, giơ tay ném tập tài liệu đang cầm ra khắp nơi:
- Được, được, Phó thị trưởng thường trực anh giỏi lắm, hãy chờ xem!
Hạ Tưởng đã không nghe thấy sự phẫn nộ của Đồ Quân, hắn lái thẳng xe đi đến một hộ nhà nông ở Thành Tây. Mấy người Tiêu Ngũ đang ở đây, đồng thời Dương Bân cũng bị giữ ở đây, coi như một chỗ khá bí mật. Lúc đó vì để tìm được một chỗ ẩn náu an toàn Tiêu Ngũ đã gặp không ít khó khăn.
Thế lực của Nga Ni Trần ở thành phố Lang quá lớn, muốn hoàn toàn tránh khỏi tai mắt của Nga Ni Trần đúng là không dễ dàng.
Hộ nhà nông không nhỏ, có mười mấy phòng, sau khi Hạ Tưởng đỗ xe gặp mặt Tiêu Ngũ trước tiên. Trong tay Tiêu Ngũ có một đoạn băng ghi hình, y đem đoạn băng ghi hình giao cho Hạ Tưởng:
- Lãnh đạo, sau hai ngày lăn lộn với Dương Bân, nói qua nói lại gã đã chịu mở miệng tiết lộ, nói ra sự thật gã làm theo lời sai khiến của Nga Ni Trần đụng cho Thẩm Nhạc Tuyết bị thương, hơn nữa cũng thừa nhận Đồ Quân và Nga Ni Trần có bí mật qua lại, Đồ Quân đều có cổ phần ở khách sạn Caesar và Kinh Tiên Cư…
Hạ Tưởng không nói gì, sau khi ngồi xuống thì im lặng xem cuốn băng ghi hình. Cuốn băng ghi hình là quay lén đã qua xử lý, tuy nhiên hình ảnh vẫn khá rõ ràng, trên màn hình đúng là hình ảnh Dương Bân vừa ăn cơm uống rượu, vừa lớn tiếng nói chuyện, thời gian của cuốn băng ghi hình cũng không dài, đại khái là khoảng trên dưới nửa giờ nhưng đã giải thích rất nhiều việc.
Những chuyện Dương Bân biết được không ít nhưng nội tình sâu bên trong thì không nhiều lắm, chỉ có một ít sự thật ở bên ngoài, dù vậy cũng khiến Hạ Tưởng cảm thấy thu hoạch được không ít.
Đầu tiên, Dương Bân thừa nhận sự thật là y đã đụng người, chỉ với điểm này đã đủ để cho Dương Bân ngồi tù. Tiếp theo, y tiết lộ không ít tin tức về việc Đồ Quân và Thường Quốc Khánh thông đồng thu lợi từ trong dự án làng Đại Học, hơn nữa kinh ngạc nhất chính là giữa Đồ Quân và Nga Ni Trần có rất nhiều giao dịch đen tối, cho dù Dương Bân cũng chỉ là nghe nói, không có chứng cứ rõ ràng nhưng có sự làm chứng của Dương Bân cũng đủ khiến Đồ Quân luống cuống. Một điểm cuối cùng, cũng là điểm khiến Hạ Tưởng phấn khởi nhất, lời nói của Dương Bân đã chứng thực suy đoán của hắn, Thụy Căn không phải là nhân vật cao nhất của thành phố Lang. Năm đó y cũng là người của Cổ Hướng Quốc, chẳng qua Thụy Căn còn có một chút nguyên tắc, duy trì khoảng cách thích hợp với Cổ Hướng Quốc chỉ yểm trợ cho Cổ Hướng Quốc chứ không tham dự quá sâu.
Nhưng ngay cả như vậy Thụy Căn cũng gián tiếp giúp Cổ Hướng Quốc giải quyết rất nhiều vấn đề nan giải khi Thị trưởng không tiện trực tiếp ra mặt, tương đương với Thụy Căn đóng vai trò là người phát ngôn của Cổ Hướng Quốc, chẳng qua là vẫn luôn phối hợp ăn ý với nhau, người biết được nội tình ở thành phố Lang thật đúng là không nhiều lắm.
Đồng thời, Dương Bân còn tiết lộ ra một vài câu nói bí mật của Cổ Hướng Quốc, ví dụ như Cổ Hướng Quốc muốn đẩy Ngả Thành Văn đi và chiếm lấy chỗ đó, muốn dẹp Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố là Biểu Lý, bởi vì Biểu Lý và Ngả Thành Văn có quan hệ chặt chẽ, không mấy nghe theo lời của Lộ Hồng Chiêm v.v… Càng khiến cho Hạ Tưởng hiểu thêm một phần về thế cục của thành phố Lang.
Thu hoạch không nhỏ nhưng vẫn chưa đủ lửa, thiếu một ít chứng cứ rõ ràng, khiến cho Hạ Tưởng có chút thất vọng. Hắn đem băng ghi hình ra xem lại một lần, liền phát hiện ra một chi tiết, Dương Bân có hơn một lần nhắc tới cây thu hải đường của Thụy Căn, hắn cũng không hiểu việc Thụy Căn không đem theo cây thu hải đường đi, bởi vì Thụy Căn vẫn luôn vô cùng yêu quý cây thu hải đường, không đem đi quả thật khó hiểu, hơn nữa một câu nói của Dương Bân đã khiến cho Hạ Tưởng đặc biệt lưu ý.
Khi vừa mới đến Hạ Tưởng đã nảy sinh hoài nghi đối với cây thu hải đường, cho rằng có giấu máy nghe trộm ở bên trong, sau khi cẩn thận kiểm tra không phát hiện ra máy bắt sóng nên cũng thấy yên tâm. Không ngờ lại nghe được điều dị thường về cây thu hải đường của Thụy Căn từ miệng Dương Bân, Hạ Tưởng chỉ biết cây thu hải đường chắc chắn ẩn chứa bí mật nào đó.
Nghĩ vậy, Hạ Tưởng đem băng ghi hình giao cho Tiêu Ngũ, bảo y gửi cho Anh Thành. Dù sao gửi cũng an toàn hơn nhiều so với trực tiếp đưa đi, vả lại giấu mặt cũng như dấu tên, sau đó dặn dò vài câu giải quyết hậu quả của sự việc rồi liền nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Hạ Tưởng trở lại Thành ủy, còn chưa lên lầu thì đã nhận được điện thoại của Cố Tăng. Cố Tăng nói cho Hạ Tưởng biết y vừa mới hiểu rõ lý luận mới của Lộ Hồng Chiêm, quả nhiên kiến thức không tầm thường, đã viết thành tài liệu tham khảo nội bộ báo lên Tỉnh ủy và trụ sở Tân Hoa Xã. Đồng thời, phóng viên La Phách Đạo theo sự sai bảo của y, sau khi ký thỏa thuận đã được thả ra, hiện tại đang về thành phố Yến.
Lộ Hồng Chiêm sắp trở thành người nổi tiếng rồi sao? Hạ Tưởng cười thầm trong bụng. Vừa mới trở lại phòng làm việc đã thấy Lý Tài Nguyên tới báo cáo với vẻ mặt phẫn nộ:
- Phó thị trưởng Hạ, vừa rồi Phó thị trưởng Đồ hùng hổ tìm đến ngài, nói chờ ngài trở về bảo ngài đến văn phòng tìm bà ta.
Hạ Tưởng biết nguyên nhân Lý Tài Nguyên tức giận là do Đồ Quân bây giờ vẫn ngạo mạn như vậy, bảo Phó thị trưởng thường trực đến văn phòng của bà ta? Bà ta như vậy mà cũng nói được, sao bà ta không bảo Cổ Hướng Quốc tự mình đến văn phòng bà ta để báo cáo công tác? Hạ Tưởng cũng không giận, khoát tay nói:
- Tôi biết rồi, chờ tôi có thời gian sẽ bàn lại.
Suy nghĩ một lúc lại nói nhỏ một câu với Lý Tài Nguyên:
- Hung thủ của vụ tai nạn ô tô sẽ sớm phải đền tội.
Lý Tài Nguyên khẽ sửng sốt, chờ sau khi Hạ Tưởng đi vào phòng nước mắt của y mới trào ra. Đã hơn một năm rồi, y đã phải chịu nhiều oan ức tủi nhục, còn tự nguyện mang tiếng xấu, chính là bởi vì đối mặt với mạng lưới xã hội đen hùng mạnh, y chẳng qua chỉ là một con kiến dễ bị người người khác giết chết, chịu oan ức để giữ mạng chỉ là tham sống sợ chết mà thôi. Cuối cùng sau khi Hạ Tưởng đến y mới nhìn thấy một tia hy vọng, mới biết được vẫn còn cán bộ chính trực có can đảm, có gan đấu tay đôi với thế lực xã hội đen.
Nước mắt Lý Tài Nguyên chảy dài, hướng về phía Hạ Tưởng cúi đầu ba cái, bày tỏ lòng cảm kích cao nhất tự đáy lòng của y.
Một giờ sau, cục Công an thành phố nhận được điện thoại nặc danh báo án, ở trong một hộ nhà nông ở Thành Tây bắt được Dương Bân say đến bất tỉnh nhân sự, Phó cục trưởng Anh Thành đích thân dẫn đội đi đến đó.
Lại một giờ sau, dưới sự đề xuất mạnh mẽ của Đồ Quân hội nghị chính phủ bị Hạ Tưởng cưỡng ép gián đoạn tiếp tục được triệu tập. Hạ Tưởng chủ trì hội nghị, cũng chính là vì việc không điều tra rõ dòng tiền của khoản vay 30 triệu lại nảy sinh tranh chấp với Đồ Quân.
Đồ Quân rất bất mãn với thái độ cương quyết của Hạ Tưởng:
- Cả hai đều quan trọng.
Hạ Tưởng thấy mặt Đồ Quân đỏ lên, vẻ mặt kích động, nghĩ thầm rằng đúng là có tật giật mình, hiện tại Đồ Quân đã ở bên bờ vực không kìm chế được nữa:
- Không điều tra rõ khoản cho vay đi về đâu, chính là một khoản nợ mục nát, khoản nợ mục nát chẳng những gây tổn hại đến sự đáng tin của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, còn khiến nhà đầu tư mất lòng tin vào Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Đương nhiên điều khiến cho người ta không thể dễ dàng tha thứ chính là khoản cho vay 30 triệu tệ, là do chính bà Phó thị trưởng Đồ và Thường Quốc Khánh móc nối thông đồng với nhau ép Giám đốc ngân hàng Lý vi phạm quy định phê chuẩn cho vay. Cuối cùng khoản cho vay đi về đâu cũng không rõ, khiến cho người ta không thể không hoài nghi có phải bị người nào ngầm chiếm đoạt hay không.
Ngay trước mặt nghi ngờ Đồ Quân mưu lợi bất chính như vậy, Đồ Quân chắc chắn không thể chịu đựng nổi sự chỉ trích. Quả không ngoài dự tính của Hạ Tưởng, Đồ Quân không kìm nổi sự giận dữ đã đứng lên chỉ thẳng vào mặt Hạ Tưởng:
- Phó thị trưởng Hạ, có người thả hình bắt bóng chụp mấy bức ảnh tới làm nhục tôi, tuy rằng tôi chưa điều tra ra ai là kẻ ra tay phía sau nhưng nhất định sẽ hoàn trả gấp bội. Hiện tại anh lại ở trước mặt công kích tôi ngầm chiếm tiền cho vay, tôi muốn cùng anh đến trước mặt Bí thư Ngả nói rõ lí lẽ, anh bêu xấu sự trong sạch của tôi, tôi muốn anh phải xin lỗi tôi.
- Xin lỗi?
Hạ Tưởng tự tin mỉm cười:
- Tôi và Giám đốc ngân hàng Lý đã trao đổi ý kiến rồi, anh ấy cũng nói rõ tình hình lúc đó với tôi. Phó thị trưởng Đồ, bà dám nói lúc ấy không phải bà đã ba lần bảy lượt gây áp lực khiến Giám đốc ngân hàng Lý vi phạm quy định phê chỉ thị cho Thường Quốc Khánh vay?
Đồ Quân hùng hồn phản bác:
- Dự án làng Đại Học là công trình trọng điểm của Ủy ban nhân dân thành phố, ở phương diện cho vay có chính sách đối chiếu, lúc ấy tôi phụ trách dự án làng Đại Học, đứng ra yêu cầu phía ngân hàng dành cho sự chiếu cố phù hợp cũng là hợp tình hợp lý. Phó thị trưởng Hạ không cần chuyện bé xé ra to, lại càng không cần phải cố tình gây chuyện.
- Lúc ấy nhà đầu tư Bắc Kinh đã phá sản, theo quy định thì không thể tiếp tục phê cho vay nữa, vì sao bà lại còn ép Ngân hàng Xây dựng phê chuẩn cho nhà đầu tư Bắc Kinh vay? Đó là thứ nhất, thứ hai, biên lai tiền gửi 5 triệu để thế chấp là giả tạo. Phó thị trưởng Đồ, bà bị tình nghi liên kết với Thường Quốc Khánh lừa tiền cho vay.
Lời này của Hạ Tưởng vừa nói ra, mấy tên Phó thị trưởng lập tức vô cùng sợ hãi.
Nếu nói trước kia tranh chấp giữa Hạ Tưởng và Đồ Quân là vì việc công, tranh luận với nhau thậm chí cãi nhau, đập bàn cũng không là vấn đề, có thể dùng chỉ trích sự việc mà không chống đối người để che đậy mâu thuẫn. Nhưng hiện tại, Hạ Tưởng chỉ trích là hoàn toàn có chứng cứ, phải chịu trách nhiệm lớn về lời nói, nếu như lời hắn nói không đúng sự thật Đồ Quân chẳng những có thể phản ánh tình hình với Ngả Thành Văn mà còn có thể chỉ trích Hạ Tưởng nói xấu bà ta với Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng không có chứng cứ rõ ràng mà dám đứng ra phát biểu nói Đồ Quân phạm tội kinh tế nghiêm trọng, ít nhất sẽ bị Tỉnh ủy khiển tránh.
Đồ Quân đã phẫn nộ ra mặt, bà ta cũng đoán được dụng ý của Hạ Tưởng điều tra rõ dự án làng Đại Học chính là muốn tính lại nợ cũ, cho nên sau khi bà ta nhận được chỉ thị của Cổ Hướng Quốc, vội vàng trở về Ủy ban nhân dân thành phố làm việc lại, không ngờ Hạ Tưởng đã nắm hết mọi quyền hành, biến Ủy ban nhân dân thành phố hoàn toàn trở thành sân khấu của một mình hắn. Không ngờ Hạ Tưởng thừa dịp Cổ Hướng Quốc đi công tác và thời gian bà ta tĩnh dưỡng một hai ngày đã nhanh chóng bắt tay điều tra ra được một phần sự thật, khiến cho bà ta vô cùng với phẫn nộ, trong lòng lần đầu tiên nảy sinh một tia sợ hãi đối với Hạ Tưởng. Đúng vậy, là một nỗi sợ âm thầm khiến người khác có cảm giác lạnh buốt trong lòng.
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 816: Sự cố, liên tục không ngừng
10.0/10 từ 34 lượt.