Quan Thần

Chương 806: Bước đầu trên con đường gian nan

Việc Tôn Bí gọi cảnh sát đến cũng không phải là không có tác dụng gì, ít nhất là để bọn họ thu dọn lại cho sạch hiện trường bừa bãi ở đây cũng là việc không tồi. Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm đi một lúc lâu rồi mà Hồ Quốc Lập vẫn còn đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng dáng hai người, liên tục lắc đầu tự nói chuyện với mình.

- Lợi hại, đúng là chân nhân bất lộ tương. Mình dám chắc rằng nhất định Phó thị trưởng Hạ ở Bắc Kinh phải có chỗ dựa vững chắc, nếu không cũng sẽ không dám trừng trị đứa con của Phó thị trưởng Ma như vậy.

Hạ Tưởng đưa Tống Nhất Phàm quay trở lại ký túc xá, hắn dặn dò mấy câu xong liền rời khỏi Đại học Bắc Kinh. Các sự việc nháo ra như vậy cũng không phải là điều hắn muốn, cẩn thận mà suy nghĩ thì cả hai lần xung đột đều có liên quan đến Tống Nhất Phàm, trong ấn tượng của mình thì Hạ Tưởng cũng chưa từng có việc vì bảo vệ một cô gái mà liên tục phải giải quyết hai cuộc phiền toái như vậy.

Tống Nhất Phàm là cô em vàng bạc châu báu của hắn, không ai có thể bắt buộc cô làm việc gì mà cô không thích, kể cả con của Phó thị trưởng của Bắc Kinh cũng không thể.

Về phần xử lý phần hậu quả ra sao, làm sao dọn dẹp lại hiện trường bừa bộn còn lại thì đó là việc của đám người Hồ Quốc Lập, hắn cũng không cần phải quan tâm. Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại thì chắc chắn Cổ Hướng Quốc cũng sẽ rất đau đầu, xe chuyên dụng cho hai Phó thị trưởng của thành phố Lang đều bị người khác phá hỏng ở Bắc Kinh, cho dù người bên ngoài tin rằng đây là sự trùng hợp thì cũng khó tránh khỏi tiếng lào xào bình luận. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đương nhiên, sự tình hôm nay sẽ tạo thành ảnh hưởng lâu dài, ngay cả Hạ Tưởng cũng thật không ngờ từ lúc này về sau thì Ma Phàm lại sợ Tống Nhất Phàm như sợ cọp, chỉ cần thấy Tống Nhất Phàm xuất hiện thì gã lập tức liền né tránh xa, không dám đối mặt. Đồng thời, việc này sau đó lan truyền ra bên ngoài thì ai nấy cũng đều biết rằng Tống Nhất Phàm có một người anh rất dũng mãnh và bao che khuyết điểm, do đó ai cũng không dám có ý nghĩ khinh bạc cô ở trong đầu cả.

Thứ hai nữa là hắn hoàn toàn đắc tội với Ma Dương Thiên. Ma Dương Thiên đối với hắn thì hận thấu xương, thậm chí còn vận dụng các lực lượng để chèn ép hắn, cuối cùng là gián tiếp làm bạo phát các mâu thuẫn, xung đột lên độ kịch liệt.

Tuy nhiên, đó là việc về sau. Còn Hạ Tưởng cũng không phải là người nhát gan sợ phiền phức, hôm nay thu thập Ma Phàm thì hắn cũng không cho rằng về sau này sẽ không có phiền toái xảy ra.

Ra đến trước cửa Ký túc xá thì Hạ Tưởng liền gọi một cuộc điện thoại cho Tống Triêu Độ, nói qua một chút tình hình của Tống Nhất Phàm cho ông ta. Tống Triêu Độ cũng không hỏi thêm gì mà lập tức gác ngay điện thoại.

Tiếp đó, Hạ Tưởng lại gọi điện cho Triệu Tiểu Phong.

- Tổng giám đốc Triệu, thủ pháp của ngài đúng là xuất kỳ bất ý, làm tôi sợ phải nhảy dựng lên. Tuy nhiên, hôm nay ngài không lộ diện ra, có phải là ngài sợ mời tôi ăn cơm hay không?

Hạ Tưởng cũng không nhẹ không nặng liền gõ Triệu Tiểu Phong một câu.

Triệu Tiểu Phong cười ha hả, giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

- Vốn tôi cũng đã đi tới hiện trường, tuy nhiên nhìn thấy thằng nhãi con của lão Ma kia thì lại phải quay trở lại. Tôi cũng không phải là sợ chọc đến Ma Dương Thiên, mà là vừa lúc trong tay lại có một hạng mục phải qua tay gã xét duyệt nên không nghĩ đến mặt mũi của y thì cũng không được. Phó thị trưởng Hạ, cậu phải thông cảm một phần với tôi.

Đương nhiên lợi ích là trên hết, Triệu Tiểu Phong tránh ở phía sau bức màn thì có thể lý giải được, hơn nữa thì Hạ Tưởng cũng tự biết giao tình giữa hắn và Triệu Tiểu Phong không sâu, hành động ra tay trợ giúp vừa rồi của Triệu Tiểu Phong xem ra cũng đã biểu hiện đủ thành ý, tuy rằng thủ pháp của y so với tưởng tượng của Hạ Tưởng thì có kịch liệt hơn một chút.


- Tuy nhiên, tôi tin rằng hiệu quả việc này sẽ khiến Phó thị trưởng Hạ vừa lòng, có phải không vậy? Ha ha, hiện tại cậu muốn tôi mời cậu đi ăn cơm, không thành vấn đề, tất cả các khách sạn lớn tại Bắc Kinh này tùy cậu lựa chọn.

Triệu Tiểu Phong cũng rõ ràng việc Hạ Tưởng có ý tứ thử gã, gã cũng nghe nói Hạ Tưởng ở thành phố Lang đã va chạm cứng rắn với Nga Ni Trần, đã biết Hạ Tưởng là một nhân vật lợi hại, có thủ đoạn làm cho người khác không thể phòng bị nổi.

- Đợi một chút rồi tôi sẽ bảo mọi người chuẩn bị và đưa cho cậu một phần tài liệu về Phó thị trưởng Đồ, tuy rằng không quá tỉ mỉ nhưng chắc chắn cũng có những tư liệu đáng tham khảo. Thế nào, coi như đây là một chút bồi thường cho việc vừa rồi tôi không lộ diện, có được không? Ha ha.

Thái độ của Triệu Tiểu Phong rất tốt, ít nhiều làm Hạ Tưởng không ngờ tới, y lại chủ động cung cấp tài liệu về Đồ Quân cho hắn. Với Hạ Tưởng mà nói thì việc này tuy rằng không thể thiết yếu như việc đưa than để sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi nhưng cũng xem như việc dệt hoa trên gấm. Do đó, Hạ Tưởng rất mừng rỡ đón nhận ngay.

- Cơm nước thì để sau này khi Tổng giám đốc Triệu đến thành phố Lang cùng ăn sau cũng được, còn tài liệu thì cứ đưa cho thư ký của tôi là Lý Tài Nguyên. Hiện tại thì tôi ở Bắc Kinh cũng đang có một số việc cần làm, không muốn làm phiền đến anh nữa.

Triệu Tiểu Phong cũng không ép buộc.

- Có gì đâu, có gì đâu. Tôi đã gom góp được 50 triệu tệ để đầu tư, chuẩn bị vài ngày sau sẽ tới thành phố Lang để gia tăng mức độ thuyết, đang định mời Phó thị trưởng Hạ thu xếp trong Thành ủy một chút, đừng để cho âm mưu của Bộ Nông nghiệp thực hiện được. Dường như lúc vừa rồi thì Phó thị trưởng Đồ đi đến Bắc Kinh là tới thuyết phục Bộ Nông nghiệp. Nghe nói Bộ Nông nghiệp cũng có ý tăng thêm vốn đầu tư, số vốn cũng gia tăng lên tới 50 triệu tệ.

Tình thế rất ác liệt, không có chút lạc quan nào. Hạ Tưởng liền trực tiếp chỉ ra điểm mấu chốt.

- Tổng giám đốc Triệu, vốn đầu tư 50 triệu tệ của anh là khá ít. Tập đoàn Viễn Cảnh chuẩn bị bỏ vốn 100 triệu tệ ở thành phố Lang để đầu tư trong mảng nông nghiệp sinh thái. Tôi đề nghị hay là anh và Tập đoàn Viễn Cảnh tiếp xúc với nhau một chút, sát nhập vốn đầu tư lại để tranh đoạt được đầu tư hạng mục đã, sau đó sẽ phân chia đâu là phần nông nghiệp sinh thái, đâu là nông nghiệp hữu cơ. Như vậy thì sẽ đề cao khả năng thành công hơn.

Triệu Tiểu Phong trầm ngâm một lát rồi nói:

- Tôi sẽ nghiên cứu kỹ lời đề nghị của cậu.

Vừa mới chấm dứt cuộc điện thoại với Triệu Tiểu Phong thì lập tức điện thoại của Tống Triêu Độ gọi đến. Vừa nhấc máy lên thì câu nói đầu tiên mà ông ta nói lại là:

- Tiểu Hạ, cám ơn cậu!

Hạ Tưởng có chút sửng sốt, trong ấn tượng của hắn thì Tống Triêu Độ luôn trầm ổn, không bao giờ tỏ ra cấp bách, đối với hắn thì ông ta cũng chưa bao giờ từng khách khí. Vậy mà ông ta muốn cảm ơn cái gì đây? Hắn còn chưa tỉnh người lại thì Tống Triêu Độ nói thêm.

- Vừa rồi tiểu Phàm vừa gọi điện thoại cho tôi, tôi vẫn luôn cho rằng cậu là một người trầm ổn, bình tĩnh, vậy mà không nghĩ tới được vì tiểu Phàm mà cũng có lúc cậu tức đến sùi bọt mép. Đúng là làm khó cậu, sự chiếu cố của cậu với tiểu Phàm làm tôi rất cảm động.


Giọng nói của Tống Triêu Độ bỗng trầm xuống, hiển nhiên tâm tình đang rất xúc động.

Từ lúc Hạ Tưởng quen biết Tống Triêu Độ đến nay thì đây là lần đầu tiên hắn phát hiện ra Tống Triêu Độ thất thố trước mặt hắn. Mỗi người đều có nhược điểm, đều có điểm yếu của mình, và Tống Nhất Phàm chính là hòn ngọc quý trên tay của Tống Triêu Độ.

- Tiểu Phàm cũng giống như là em gái của tôi. Phó Chủ tịch tỉnh Tống, ngài không cần khách khí. Tôi quan tâm đến em ấy là bởi vì đã là anh em thì phải quan tâm đến nhau.

Trong lời nói của Hạ Tưởng có ẩn ý ám chỉ rằng hắn sẽ mãi như là người anh chiếu cố đến Tống Nhất Phàm, không bởi vì địa vị của Tống Triêu Độ mà có điều thay đổi.

Tống Triêu Độ trầm mặc một lát, dường như đang điều chỉnh lại cảm xúc. Sau đó phút chốc, giọng điệu của ông ta trở lại vẻ thoải mái nói:

- Đúng thực là tôi lúc này rất hâm mộ Vĩnh Quốc. Ông ta sinh ra một cô con gái tốt nên đã sớm giật được cậu về trong tay. Nếu cậu còn chưa kết hôn thì có lẽ tôi cũng sẽ gả tiểu Phàm cho cậu.

Khó mấy khi có cơ hội Tống Triêu Độ nói đùa, Hạ Tưởng cũng cười.

- Tiểu Phàm là cô gái tốt. Ở trong lòng tôi thì cô ấy là người em gái mà không ai được phép xâm phạm tới.

Tống Triêu Độ cười ha hả, như thể lơ đãng rồi nói ra một câu.

- Tiểu Phàm được cậu chiếu cố, tôi sẽ ghi nhớ việc này. Đã như vậy thì tôi có thể có điều kiện tốt để đầu nhập vào trong công tác, khả năng về sau trọng trách sẽ càng thêm nặng. Sang năm, khả năng là Bí thư Diệp sẽ được điều về Bắc Kinh.

Hạ Tưởng quen biết Tống Triêu Độ đã nhiều năm, việc đối nhân xử thế của Tống Triêu Độ thì hắn không dám nói là hiểu đến cặn kẽ nhưng cũng tự nhận xem như có biết một phần. Tống Triêu Độ thuộc loại người làm việc quá cầu sự bình ổn, tính cách không đủ sự cấp tiến, chưa bao giờ thực sự tin tưởng chắc chắn vào việc nào cả, cũng chưa bao giờ quá tin tưởng vào một ai. Hơn nữa quá trình để ông ta đánh giá một con người cũng thường rất lâu dài. Bởi vậy, người theo sát bên Tống Triêu Độ, theo Hạ Tưởng biết, người thân tín thực sự thì cũng có, nhưng là số cực ít.

Hôm nay không ngờ Tống Triêu Độ lại nói ra một cách hàm súc việc Diệp Thạch Sinh sắp rời khỏi tỉnh Yến để lên Bắc Kinh, trên thực tế là ông ta ám chỉ việc Phạm Duệ Hằng sẽ tiếp nhận chức vụ Bí thư Tỉnh ủy, Tống Triêu Độ đảm nhiệm vị trí Chủ tịch tỉnh gần như là kết cục đã được định đoạt.

Lời nói trong điện thoại lúc này đã biểu lộ thái độ của Tống Triêu Độ một cách rất mãnh liệt, đó chính là độ tín nhiệm của ông ta đối với mình đã tăng vọt lên, đến mức như đã hoàn toàn tín nhiệm và nguyện ý phó thác. Nguyên nhân là bởi vì việc mình cố gắng hết sức để bảo vệ Tống Nhất Phàm, hơn nữa trước kia mình cũng đã có nhiều trợ giúp ngoài sáng cũng như trong tối với ông ta, cùng với sự đánh giá, hiểu biết của ông ta đối với mình. Rốt cuộc, Tống Triêu Độ đã hoàn toàn mở rộng cánh cửa cho mình bước vào.

Hạ Tưởng hiểu được ý tứ của Tống Triêu Độ. Ý tứ chính là sau khi Tống Triêu Độ nhậm chức Chủ tịch tỉnh thì sẽ là chỗ hậu thuẫn kiên cường nhất của hắn. Do vậy, cảm xúc trong lòng của Hạ Tưởng cũng trở nên mênh mông. Lúc Hạ Tưởng sống lại thì con đường chính trị của Tống Triêu Độ là chỗ duy nhất để hắn dựa vào. Theo thời gian, dần dần Tống Triêu Độ không còn là quan chức có cấp bậc cao nhất trong tầm mắt của Hạ Tưởng nữa, hắn cũng đã bao phủ được xung quanh một mạng lưới quan hệ chằng chịt, nhưng trong lòng vẫn không thể nào bỏ được mục tiêu đầu tiên là theo sát Tống Triêu Độ của mình. Dù sao, ngay từ ban đầu khi mới bước chân vào con đường chính trị, là lựa chọn đi theo Lý Đinh Sơn đến huyện Bá, thực ra cũng là gián tiếp mượn dùng lực lượng của Tống Triêu Độ.

Cho đến tận hôm nay thì hắn mới ý thức được rằng hắn đã đạt được sự tán thành hoàn toàn của Tống Triêu Độ. Để đạt được kết quả này cũng không hoàn toàn do Hạ Tưởng đi từng bước liên kết hợp tác vững chắc với Tống Triêu Độ, luôn kiên định trong mối quan hệ với ông ta. Những điều này vẫn còn chưa đủ, mà còn là bởi vì Hạ Tưởng đã tận hết sức lực giữ gìn Tống Nhất Phàm. Chính việc này đã làm xúc động điểm mềm yếu nhất trong nội tâm của Tống Triêu Độ. Lúc này mới khiến ông ta nhận định được năng lực của hắn, giám định được cách đối nhân xử thế của hắn đều đạt tới mức độ vừa lòng cả hai. Từ đó lần đầu tiên hoàn toàn mở rộng cánh cửa chưa bao giờ có để chào đón hắn.


Không có gì bất ngờ xảy ra, trong lòng Hạ Tưởng rất kích động, thì hắn sẽ là người mà Tống Triêu Độ tín nhiệm nhất. Từ trước đến nay cũng chưa có người nào được Tống Triêu Độ tín nhiệm trăm phần trăm, hoặc là được Tống Nhất Phàm toàn tâm toàn ý ỷ lại, mà chỉ có hắn là duy nhất.

Mà sang năm thì Tống Triêu Độ tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh, tính ra thì ông ta mới 50 tuổi. Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra thì việc Tống Triêu Độ gia nhập vào cấp bậc Phó Chủ tịch nước là vấn đề không lớn, thậm chí có thể chính thức bước vào danh sách những người lãnh đạo quốc gia, có lẽ sẽ còn trở thành một trong chín đầu sỏ của cả nước, đây cũng không phải là điều không thể xảy ra.

Hạ Tưởng kết thúc cuộc điện thoại với Tống Triêu Độ, cảm xúc khó chịu tiêu cực do xung đột với Đồ Quân chẳng mấy chốc tan biến, tâm tình lại trở lại rất tốt.

Đã không còn xe công vụ, ở vùng khác thì có lẽ sẽ làm khó được hắn, nhưng ở Bắc Kinh thì không vấn đề gì. Hạ Tưởng tới thẳng tới chỗ của Liên Nhược Hạm, Liên Nhược Hạm không nói hai lời mua ngay một chiếc Volvo mới cứng cho hắn. Điều này thì ngay cả Hạ Tưởng cũng thấy rằng đây là hơi lãng phí, chỉ cần mượn tạm chiếc xe của công ty là được rồi, nhưng Liên Nhược Hạm lại kiên quyết không đồng ý, nói là không để Hạ Tưởng phải đi lại xe cũ.

- Anh sử dụng lại xe của người khác thì trong lòng em không được thoải mái.

Giọng nói của cô thản nhiên, vẻ mặt cũng rất kiên định.

- Người đàn ông của em không nhất định sử dụng cái gì cũng tốt nhất, nhưng nhất định phải sử dụng cái hoàn toàn mới.

Hạ Tưởng có chút cảm động, ôm Liên Nhược Hạm hôn một cái ngay giữa sân làm Liên Nhược Hạm rất xấu hổ.

- Anh đúng là liều lĩnh, ở đây nhiều người, mà con cũng ở bên cạnh. Anh cũng phải chú ý ảnh hưởng một chút chứ?

Hạ Tưởng quay đầu lại thì thấy Liên Hạ đang cúi đầu lật giở những quyển sách mà Hạ Tưởng mua cho, cơ bản là không chú ý đến động tác vô cùng thân thiết của hai người. Liên Nhược Hạm bất đắc dĩ thở dài một cái.

- Liên Hạ càng lớn thì càng thích đọc sách, thường xuyên ngồi đọc cả buổi. Tuổi con còn nhỏ mà ưa thích nhất chính là tri thức về thiên văn, địa lý, đối với nghề kinh doanh thì không có chút cảm hứng nào cả. Bây giờ phải làm thế nào mới tốt đây?

Nhưng điều này thì thật ra Hạ Tưởng lại rất ưng ý.

- Không thích kinh doanh cũng tốt. Hiện tại bầu không khí trong nước không tốt lắm, chỉ có duy nhất doanh nhân và minh tinh điện ảnh mới là người thành công, còn những nhà khoa học thì không được tôn sùng. Đây chính là hướng phát triển rất xấu. Chỉ có các nhà khoa học mới là vì sự phát triển của xã hội và nhân loại mà làm ra những cống hiến thật lớn, bọn họ mới là những anh hùng vô danh. Chính bọn họ là động lực thúc đẩy toàn bộ xã hội đi lên, còn doanh nhân và minh tinh điện ảnh chỉ là sản phẩm dựa trên cơ sở của các tiến bộ khoa học mà thôi. Nếu Liên Hạ mà thích trở thành nhà khoa học thì anh ủng hộ con.

- Con muốn trở thành một nhà khoa học lớn.

Rốt cuộc Liên Hạ cũng ngẩng đầu lên, bàn tay nắm chặt lại.


Liên Nhược Hạm mỉm cười:

- Anh cũng thật cưng chiều con. Về sau, anh đối xử với con chắc chắn là sẽ tốt hơn em rất nhiều.

- Điều này là đương nhiên, đây là con của bà xã anh mà, con trưởng nhưng lại của bà xã thứ hai…

Hạ Tưởng lời còn chưa dứt thì đã bị bàn tay trắng nõn nhưng rắn chắc của Liên Nhược Hạm đấm vào trúng ngực.

Buổi chiều, Hạ Tưởng lái ô tô đi tới Bộ Nông Nghiệp, qua sự giới thiệu của Dịch Hướng Sư thì hắn tìm đến được một Vụ trưởng tên là Kim Thành để tìm hiểu một chút về mức độ ủng hộ của Bộ Nông Nghiệp đối với kỹ thuật biến đổi gien. Bởi vì có quan hệ với Dịch Hướng Sư nên Vụ trưởng Kim rất hồ hởi giao hết tài liệu cho Hạ Tưởng.

Kết quả lại khiến cho Hạ Tưởng nhìn thấy phải ghê người, cũng rất đau lòng.

Các Vụ chuyên môn của Bộ Nông Nghiệp, từ Vụ trưởng cho tới các chuyên gia đều tham dự vào đề tài nghiên cứu về kỹ thuật biến đổi gien của nước Mỹ. Không phải là bọn họ có cổ phần ở bên trong, mà nguyên nhân chính là có người nhà hoặc thân nhân công tác ở công ty biến đổi gien. Do mối quan hệ rất chặt chẽ với công ty biến đổi gien nên rất khó để bọn họ có thể có được lập trường khách quan, công chính.

Không chỉ có như vậy mà ngay cả Phó Thủ tướng Tần Tiến Hải trong cuộc nói chuyện phát biểu cũng đã từng ủng hộ kỹ thuật biến đổi gien này, ngoại trừ Phó Thủ tướng Tần ra thì Phó Thủ tướng Phó Bá Cử cũng là một người kiên định ủng hộ kỹ thuật biến đổi gien.

Hơn nữa, Bộ Nông Nghiệp vừa mới có được một lượng lớn tài chính để chi tiêu cho riêng việc mở rộng kỹ thuật biến đổi gien. Bởi vì thành phố Lang có khí hậu ôn hòa, lại gần Bắc Kinh nhất nên đã trở thành mục tiêu để các chuyên gia Bộ Nông Nghiệp tuyển chọn. Hơn nữa, còn nghe đồn rằng Phó Bá Cử và Tần Tiến Hải cũng đã đạt được sự nhất trí chung rằng thành phố Lang là nơi thích hợp nhất cho việc mở rộng kỹ thuật biến đổi gien này.

Phải nói rằng sau khi hiểu biết càng sâu thì tâm tình của Hạ Tưởng lại càng chùng hẳn xuống. Muốn từ bên trên tác động ngăn cản việc mở rộng kỹ thuật biến đổi gien ở thành phố Lang là việc không thể, tuy rằng hắn cũng không rõ ràng lắm bên trong chín người chủ chốt của Trung ương thì có những ai ủng hộ việc biến đổi gien này, nhưng chắc chắn không thể nghi ngờ rằng sẽ có, mà thậm chí có thể còn không phải chỉ một người.

Đương nhiên, mở rộng việc biến đổi gien cho tới nay thì ở trong nước vẫn tiến hành một cách lặng yên không tiếng động và rất thận trọng, những người không liên quan không ai biết đến việc này, chắc chắn kiểu gì cũng có phần của Ban Tuyên giáo Trung ương đã khống chế tin tức truyền thông. Từ những việc này ít nhất cũng chứng minh rằng trong ý thức của một số người chủ chốt đất nước đối với việc mở rộng của kỹ thuật biến đổi gien cũng là có thái độ cam chịu.

Nếu quan hệ giữa Hạ Tưởng và Ngô Tài Dương mà tốt thì thật ra cũng có thể từ miệng của Ngô Tài Dương mà hé lộ một ít nội tình, chỉ tiếc rằng Hạ Tưởng và Ngô Tài Dương bây giờ quan hệ cứ như nước với lửa, không thể dung hòa.

Bộ Nông Nghiệp trực tiếp điều phối các cơ quan ban ngành Trung ương và địa phương có liên quan để từ đó mở rộng kỹ thuật biến đổi gien, do vậy Tỉnh ủy cũng không tiện để ra mặt ngăn trở. Dù sao thành phố Lang cũng có cấp quản lý nhà nước, cũng có quyền độc lập rất lớn. Nói như thế để thấy rằng ánh mắt của Triệu Tiểu Phong cũng rất độc ác, nếu muốn ngăn cản việc mở rộng kỹ thuật biến đổi gien ở thành phố Lang thì phải từ bên trong thành phố Lang xây dựng một bức tường đồng vách sắt để che chắn.

Nhưng trên thực tế, thời gian Hạ Tưởng ở tại thành phố Lang còn ngắn, còn chưa đủ để đoàn kết đại bộ phận ủy viên thường vụ để chống lại Cổ Hướng Quốc. Hơn nữa, thật ra mà nói, nếu Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc đều gật đầu đồng ý, cho dù quá nửa số ủy viên thường vụ phản đối thì cũng chưa chắc đã ngăn cản được.

Chẳng lẽ như vậy thì Hạ Tưởng chỉ có thể được ăn cả, ngã về không? Trong nháy mắt Hạ Tưởng hạ quyết tâm, lấy điện thoại ra gọi cho Lý Tài Nguyên.

- Chuẩn bị ra tay.

Quan Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Quan Thần Truyện Quan Thần Story Chương 806: Bước đầu trên con đường gian nan
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...