Quan Thần
Chương 791: Việc ngấm ngầm, tiến từng bước vững chắc
Lưu Nhất Lâm đã nói đúng, Hạ Tưởng thực sự có hơi giật mình!
Hạ Tưởng đã sớm biết đến đại danh của Vương Sắc Vi, cô ấy và Nga Ni Trần là hai nhân vật ngang hàng nhau ở thành phố Lang, tuy nhiên Nga Ni Trần là người có danh vọng cao, mà Vương Sắc Vi lại khiêm tốn, bí hiểm, chỉ nghe nói đến chứ chưa nhìn thấy người thật.
Chủ của Cửu Hào Công Quán lại là Vương Sắc Vi? Từ đó có thể biết được giữa Nga Ni Trần và Vương Sắc Vi chắc chắn có nhiều gút mắc.
…
Có thể nói, từ sau bữa cơm trò chuyện thấu đáo với Lưu Nhất Lâm, giữa Hạ Tưởng và Lưu Nhất Lâm có thêm một chút ăn ý, tuy còn chưa đạt tới mức là đồng minh nhưng trong quan hệ đã tiến thêm một bước.
Trong vòng hai ngày sau đó, Hạ Tưởng khá là bận. Trước tiên là có cuộc nói chuyện với Ngả Thành Văn, không ngờ thái độ của Ngả Thành Văn đối với hắn cũng không tệ, đã không nói những lời khó nghe về việc hắn nhúng tay vào vấn đề nhân sự của cục Tài chính, chỉ là góp ý một chút, ý là muốn Hạ Tưởng báo cáo công việc với ông ta nhiều hơn.
Sau cuộc nói chuyện với Ngả Thành Văn không lâu, Cổ Hướng Quốc cũng tìm hắn nói chuyện một lần. So với thái độ lôi kéo của Ngả Thành Văn thì Cổ Hướng Quốc lại vô cùng lạnh lùng, không những lạnh lùng còn có ý lạnh nhạt, trong lời nói có ý nhẹ nhàng trách mắng hắn trong việc đã nhúng tay vào vấn đề nhân sự của cục Tài chính.
Trong lúc làm việc, giữa Hạ Tưởng và Đồ Quân cũng xảy ra một số mâu thuẫn, Đồ Quân vô cùng cứng rắn yêu cầu phải chấp hành theo ý kiến của bà ta, Hạ Tưởng không kiên trì, đã có sự nhượng bộ thích hợp tại hội nghị thường vụ của chính phủ, trong mắt của những người khác Hạ Tưởng hoàn toàn đứng ở thế yếu trong bộ máy chính phủ.
Hạ Tưởng không thèm để ý đến thắng bại nhất thời, hơn nữa tầm mắt của hắn không hạn chế ở bộ máy chính quyền mà là toàn bộ Thành ủy. Sự cứng rắn của Đồ Quân có lẽ còn do bất mãn với việc hắn đảm nhiệm Phó thị trưởng thường trực, bởi vì Thụy Căn rút lui, theo trình tự bình thường đáng lẽ là bà ta lên làm Phó thị trưởng thường trực, giờ lại bị Hạ Tưởng nhảy vào làm cản đường của bà ta.
Có thể hiểu được, đã là phụ nữ dù làm quan lớn đến mấy cũng khó tránh khỏi xử trí công việc theo tình cảm, vả lại nhường bà ta một chút thì có làm sao?
Hạ Tưởng rất bận, bận đến nỗi không có thời gian so đo với Đồ Quân, sau đó hắn lại cùng Thang Hóa Lai và Lý Tài Nguyên đến thị sát khu dân cư kết hợp nhà ở và thương mại của công ty Trác Việt, và Cửu Hào Công Quán ở kế bên.
800 mẫu đất, nếu ở vùng ngoại ô thì thấy không lớn là bao nhưng trong nội thành thì chỉ thấy những dãy nhà xếp thành đàn, quy mô rất rộng lớn.
Khu dân cư Trác Việt và Cửu Hào Công Quán nằm liền nhau, so với các cao ốc nằm san sát nhau của khu dân cư Trác Việt thì thiết kế của Cửu Hào Công Quán đúng là kỳ diệu. Độ dốc của núi nhân tạo không lớn lắm, trên núi cây cối xếp thành hàng, nhìn xa xa có vẻ như chốn bồng lai tiên cảnh được che dấu giữa rừng cây, được xây dựng theo kiến trúc cổ xưa, mái cong vểnh sừng, tầng tầng lớp lớp, tạo ra được khí thế đồ sộ và ý vị nhẹ nhàng trong kiến trúc cổ xưa của của Trung Quốc.
Xây dựng theo độ dốc của đồi núi nhân tạo, đồi núi không cao không che hết được quần thể kiến trúc tạo cảm giác như một người ôm đàn tỳ bà che mặt với vẻ đẹp mông lung, đã làm tăng thêm vẻ thần bí.
Hạ Tưởng thầm khen ngợi người thiết kế ra nơi này chắc hẳn là một thiên tài, có thể xây dựng ra một đồi núi và lợi dụng ưu thế của địa thế, từ một bình nguyên xây dựng nên một Cửu Hào Công Quán hoàn toàn tách biệt với hoàn cảnh bên ngoài, quả thật rất có đầu óc, so với công viên Rừng Rậm của tập đoàn Viễn Cảnh thì tuyệt diệu như nhau.
Thậm chí có một số ý tưởng còn vượt trội hơn.
Hạ Tưởng nói là thị sát nhưng thực ra không thông báo cho Nga Ni Trần biết, và cũng không gây ồn ào, chỉ cho Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai đi cùng, ba người một xe, đơn giản gọn nhẹ, chỉ muốn quan sát gần một chút.
Khu dân cư Trác Việt không có chỗ nào đáng xem, ý định của Hạ Tưởng là muốn tham quan thực tế Cửu Hào Công Quán, vừa nhìn qua quả thật danh bất hư truyền. Ở thành phố Lang lại có một nơi để các quan lớn, nhà quyền quý đến tụ hội, cách Bắc Kinh và Thiên Tân chưa tới một tiếng đi xe thực sự rất thích hợp các quan lớn hai nơi đến tụ họp, vừa không gây chú ý cho những người xung quanh lại có thể tự do đi lại.
Vương Sắc Vi là một người tài ba, am hiểu tâm lý học, thành công của Cửu Hào Công Quán không phải là ngẫu nhiên mà là kiệt tác của con mắt xem xét tinh tường trong kinh doanh. Nếu hoàn toàn do Vương Sắc Vi bỏ tiền ra thì cô ta quả thật không phải người tầm thường.
Thông tin mà Lưu Nhất Lâm cung cấp không hẳn là độc nhất vô nhị nhưng cũng vô cùng quý giá, bởi vì Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai đều không biết chủ nhân phía sau của Cửu Hào Công Quán là ai, cứ nghĩ là Đặng Khẳng. Hai người đều có đánh giá đáng kinh ngạc về Vương Sắc Vi, là một phụ nữ vô cùng lợi hại, nổi tiếng nhất ở thành phố Lang, nhưng cụ thể cô ấy ở thành phố Lang làm gì, có quan hệ thân thiết với ai, hai người đều không rõ.
Hơn nữa Lưu Nhất Lâm đã từng đề cập đến việc Vương Sắc Vi đã thành danh chỉ trong một đêm ở thành phố Lang, Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai đều không biết rõ, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của hai người, cứ như trước giờ chưa nghe qua chuyện này vậy, Hạ Tưởng cũng đã hiểu được một điều, Lưu Nhất Lâm không nói dối, mà việc Vương Sắc Vi thành danh chỉ trong một đêm được giới hạn trong một tầng lớp nhất định.
Với cấp bậc của Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai vẫn còn chưa đủ tư cách biết được nội tình.
Sắp đến giờ trưa, Hạ Tưởng chuẩn bị về Thành ủy ăn cơm thì điện thoại reo, là một số lạ, hắn cứ tưởng là Chủ tịch của một công ty nào đó muốn mời hắn ăn cơm nên đưa cho Lý Tài Nguyên nghe điện thoại.
Sau khi Lý Tài Nguyên nói được mấy câu liền che điện thoại hỏi ý kiến của Hạ Tưởng:
- Phó thị trưởng Hạ, đầu dây bên kia nói là bạn cũ của ngài ở Bắc Kinh, muốn mời ngài ăn cơm…
Triệu Tiểu Phong xuất hiện rồi sao? Hạ Tưởng đưa tay nhận lấy điện thoại:
- Chủ tịch Triệu còn chưa về Bắc Kinh sao?
Triệu Tiểu Phong bật cười ha hả:
- Nếu không gặp Phó thị trưởng Hạ lần nữa làm sao mà yên tâm về được? Đúng lúc hôm nay có một người bạn muốn làm quen với ngài, nếu tiện thì trưa nay cùng gặp mặt?
Hạ Tưởng suy nghĩ một hồi rồi cảm thấy cần phải gặp Triệu Tiểu Phong lần nữa để nói chuyện, liền nhận lời:
- Ở đâu?
Triệu Tiểu Phong thấy Hạ Tưởng nhanh chóng nhận lời liền vui mừng nói:
- Tôi sẽ cho người đến Thành ủy đón ngài.
- Tôi không có ở Thành ủy, anh cứ cho tài xế đến khu dân cư Trác Việt là được rồi.
Hạ Tưởng không đưa Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai đi cùng, cho họ và tài xế Dương Bân cùng về Thành ủy. Dương Bân tuy là tài xế của Hạ Tưởng, bình thường Hạ Tưởng đi ra ngoài đều dùng xe công, bởi vì hắn không đem xe của hắn ở thành phố Yến đến đây, nhưng thực ra làm việc gì cũng muốn tránh Dương Bân, Dương Bân cũng cảm thấy Hạ Tưởng không mấy gì tin tưởng mình.
Trên đường về, Dương Bân đã thăm dò hỏi một câu:
- Phó thị trưởng Hạ muốn gặp ai? Sao mà bí mật vậy?
Lý Tài Nguyên lạnh nhạt nhìn Dương Bân:
- Không biết.
Kể cả một lời giải thích cũng không. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Thang Hóa Lai có ác cảm đối với Dương Bân, lại càng không có lời hay:
- Việc của lãnh đạo đừng có hỏi nhiều. Cái nào nên biết thì lãnh đạo sẽ không giấu. Cái không nên biêt thì cho dù có nghe có thấy cũng làm như không biết, có thể làm được chỉ làm mà không nói mới là tài xế tốt.
Dương Bân tỏ ra không phục lẩm bẩm một câu:
- Chỉ hỏi một câu thôi mà lại bị oán trách một trận, công việc của tài xế thật không dễ làm.
Lý Tài Nguyên không thèm để ý đến Dương Bân, trực tiếp hỏi Thang Hóa Lai:
- Trưởng ban thư ký, tôi có một người bà con là bộ đội muốn chuyển nghề, kỹ thuật lái xe rất cứng, khi nào Phó thị trưởng Hạ muốn đổi tài xế, ngài xem có thể giới thiệu cho lãnh đạo không?
- Không thành vấn đề, để xem khi nào lãnh đạo muốn đổi tài xế.
Gần đây Thang Hóa Lai và Lý Tài Nguyên tiếp xúc nhiều nên cũng hiểu thêm nhiều về Lý Tài Nguyên, cảm thấy anh ta không giống người có vấn đề tác phong trong cuộc sống, hai người họ theo Hạ Tưởng cũng đã lâu nên cũng có chút ăn ý.
Một hỏi một trả lời, rõ ràng là muốn diễn cho Dương Bân thấy, Dương Bân lập tức đổi một bộ dáng khác:
- Hai vị lãnh đạo, tôi chỉ tùy tiện càu nhàu thôi, ngài đừng bao giờ để Phó thị trưởng Hạ đuổi tôi, tôi đã bị đuổi một lần rồi, lại bị Phó thị trưởng Hạ đuổi nữa thì ngay cả bữa ăn cũng không có. Lát nữa tôi sẽ chiêu đãi hai vị lãnh đạo, được không?
Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai nhìn nhau cười ha hả.
Đến Thành ủy, Dương Bân đi đậu xe, Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai lên lầu, lên tới lầu Thang Hóa Lai cố ý đi đến phòng làm việc của Lý Tài Nguyên, trước là ngồi xuống tán gẫu rồi chuyển đề tài:
- Tài Nguyên, anh có thể kể lại chuyện đã gây ồn ào về tác phong trong cuộc sống của anh không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trực giác của Thang Hóa Lai cho rằng Hạ Tưởng chịu trọng dụng Lý Tài Nguyên, và không để ý đến hình phạt về tác phong trong cuộc sống của anh ta, nhất định là Lý Tài Nguyên đã âm thầm nói cho Hạ Tưởng biết, Thang Hóa Lai cũng vẫn chưa biết chân tướng sự việc nên có ý muốn hỏi cho rõ.
Lý Tài Nguyên ngây người sửng sốt, liền lắc đầu cười một cách:
- Không phải tôi không muốn nói mà Phó thị trưởng Hạ đã nói rồi, thời cơ chưa đến, chờ thời cơ chín mùi tôi nhất định sẽ kể tường tận cho ngài biết, có được không?
Thang Hóa Lai cũng không miễn cưỡng, xua tay:
- Chuyện nhỏ, tôi chỉ tiện thể hỏi thôi, không có ý thăm dò việc riêng tư của anh, chỉ là tôi cảm thấy con người và tác phong làm việc của anh không giống như người không có trách nhiệm. Hơn nữa theo quan sát của tôi, cho dù anh làm cho ai có bầu thì nhất định sẽ có cách không để người phụ nữ đó gây rối…
Lý Tài Nguyên cười ha hả, kịp thời thay đổi đề tài:
- Con người của Dương Bân thật không có tiến bộ, để ông ta ở bên cạnh Phó thị trưởng Hạ dù sao cũng rất phiền phức, hay là bảo Phó thị trưởng Hạ đổi người khác?
Phó thị trưởng thường trực muốn đổi tài xế chẳng qua là chỉ một câu nói.
Thang Hóa Lai xua tay:
- Dụng ý của Phó thị trưởng Hạ là để Dương Bân ở bên cạnh mình, nói không chừng sẽ có lúc dùng đến.
Khi hai người đang nói chuyện, Dương Bân cũng nhân cơ hội trong giờ ăn trưa, lặng lẽ lên lầu, hơn nữa còn dáo dát nhìn xung quanh như sợ bị người khác phát hiện ra ông ta vậy. Ông ta lên tới lầu lại không lên thẳng phòng làm việc của Cổ Hướng Quốc mà lại gõ cửa phòng của Đồ Quân.
Đồ Quân mở cửa thấy Dương Bân thì giật cả mình:
- Không phải đã nói là ông không được đến phòng của tôi rồi sao, rốt cuộc ông muốn gì?
Dương Bân từ khe cửa chen vào:
- Tôi có chuyện muốn báo cáo, Thị… trưởng… Đồ.
Ông ta cố ý kéo dài âm điệu.
Sắc mặt Đồ Quân biến đổi:
- Dương Bân, ông…
Dương Bân chẳng thấy sợ trước việc Đồ Quân thay đổi sắc mặt:
- Chẳng phải cô muốn tôi theo dõi hành tung của Hạ Tưởng sao? Hôm nay hắn đã đi đến Cửu Hào Công Quán, ở bên ngoài quan sát cả buổi trời, sau đó nhận được một cuộc điện thoại, hình như có người mời hắn ăn cơm, cụ thể là ai thì tôi không rõ…
…
Dương Bân đến phòng làm việc tìm Đồ Quân, Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai đang nói chuyện nên không phát hiện. Tòa nhà Thành ủy trống rỗng, ai đi ăn cơm thì đi ăn cơm, ai đi xã giao thì đi xã giao, cũng không ai phát hiện. Trùng hợp thế nào mà Lữ Nhất Khả đang từ trên lầu đi xuống, bước nhanh đến phòng làm việc của Hạ Tưởng, đúng lúc đi ngang qua phòng của Đồ Quân, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà bước chân của ông ta chậm lại, sau đó lại cười một cách bí hiểm rồi đi đến phòng của Hạ Tưởng.
Lữ Nhất Khả thấy không có Hạ Tưởng ở trong phòng, liền cùng Lý Tài Nguyên, Thang Hóa Lai nói vài câu rồi quay lưng đi.
… Hạ Tưởng càng không biết được ở Thành ủy lại phát sinh ra cảnh tượng này, hắn đứng chờ một hồi lâu, xe của Triệu Tiểu Phong đã đến, là một chiếc xe Lincoln dài, biển số xe là biển số Bắc Kinh.
Ở thành phố Lang có hơn một nửa xe mang biển số Bắc Kinh, cho nên từ biển số xe sẽ không đoán ra được là xe ở đâu, Hạ Tưởng cũng không thèm đoán, ngồi ở phía sau xe, mặc cho tài xế chở hắn đến địa điểm đã hẹn, hắn cũng không hỏi là đi đâu.
Cảm thấy xe đi chưa tới mười phút, dường như là sau khi chạy một vòng quanh khu dân cư Trác Việt thì cảm thấy địa thế đổ dốc, hình như đang leo dốc, lại 5 phút nữa trôi qua, xe ngừng lại, Hạ Tưởng xuống xe vừa nhìn thấy thì không khỏi bật cười, thì ra hắn đã đứng ngay cửa sau của Cửu Hào Công Quán.
Cửa chính của Cửu Hào Công Quán có thể lái xe vào mà cửa sau thì không, sau khi tài xế lái xe đi, cánh cửa sắt kiểu cổ vốn đóng chặt liền mở ra, Triệu Tiểu Phong từ trong đi ra đón tiếp với vẻ mặt tươi cười.
Theo sau Triệu Tiểu Phong có một cô gái lẳng lặng đi tới, quần áo thanh nhã có màu sắc không phải màu trắng cũng không phải màu xám, vẻ mặt trang nhã ngước lên trời, để lộ gương mặt sạch sẽ. Cho dù cô ấy đã ngoài 30 tuổi nhưng chỉ nhìn khuôn mặt thì tuổi tác không in hằn trên gương mặt của cô ấy.
Vẫn chưa thể gọi cô ấy là cô gái đẹp, từ cái mũi hơi móc câu và khuôn mặt có thể nhận ra cô ấy là con lai, nhưng bộ dạng của cô ấy vô cùng dễ nhìn, không phải dễ nhìn theo kiểu bình thường, cũng không đơn giản dùng từ người đẹp để hình dung, tóm lại cô ấy không giống như một đóa Tường Vi bình thường, có vẻ đẹp lưu lạc phong trần nhưng lại có vẻ bay bỗng xuất trần.
Hạ Tưởng chỉ nhìn thoáng qua trong lòng lại thở dài, thật là một cô gái trang nhã.
Không cần phải nói, cô ấy là chủ nhân thật sự của Cửu Hào Công Quán, cô gái có tài ngoại giao nổi tiếng ở thành phố Lang là Vương Sắc Vi.
Triệu Tiểu Phong bắt tay với Hạ Tưởng trước, hàn huyên vài câu rồi giới thiệu Vương Sắc Vi với Hạ Tưởng:
- Cô Vương Mỹ Như vô cùng ngưỡng mộ ngài, luôn muốn được làm quen với ngài nhưng chưa có cơ hội, vừa đúng lúc tôi vô tình nhắc đến nên đã tự ý giới thiệu với ngài, Phó thị trưởng Hạ, ngài sẽ nể mặt chứ?
Nói thật trong lòng Triệu Tiểu Phong rất bất an, sợ Hạ Tưởng sẽ không nể mặt y, giữa y và Hạ Tưởng rốt cuộc cũng chưa phải là bạn, vẫn đang trong giai đoạn đầu tìm hiểu, đột nhiên lại giới thiệu Vương Sắc Vi cho Hạ Tưởng biết, cũng không biết là Hạ Tưởng có chịu làm quen với cô ta không?
Bởi vì trước giờ Triệu Tiểu Phong vẫn luôn cho mình ở vị trí cao, luôn nghĩ mình cao hơn Hạ Tưởng một bậc, nhưng trong chuyện Thương mại Trường Cơ lần trước vô tình đã hạ thấp thái độ trước mặt Hạ Tưởng, bình đẳng kết giao với Hạ Tưởng.
Hơn nữa lần này y đến thành phố Lang, sau một phen điều tra kỹ càng đã có kết luận, nếu y muốn mở ra cục diện mới ở thành phố Lang thì hợp tác với Hạ Tưởng là một lựa chọn tốt nhất.
Hạ Tưởng bước lên trước một bước, chờ sau khi Vương Sắc Vi đưa tay ra mới nhẹ nhàng bắt tay với cô ấy, bàn tay của Vương Sắc Vi mềm mại, nhỏ nhắn, hơn nữa còn có một chút lạnh buốt đến kinh người.
Vương Sắc Vi mở miệng nói chuyện trước, cô ấy cười, đôi mắt liền híp lại, như có vẻ vui mừng không nói nên lời:
- Phó thị trưởng Hạ, chào ngài! Nghe danh của ngài đã lâu, có thể làm quen với ngài là niềm vinh hạnh của tôi. Khi ngài còn ở quận Hạ Mã, tôi đã rất khâm phục ngài, không ngờ ngài lại đến thành phố Lang nhậm chức, tôi liền nghĩ nếu có cơ hội tốt như vậy để làm quen với ngài mà lại bỏ qua thì thật thất bại, cho nên trong lòng tôi luôn thấp thỏm lo âu, không biết một cô gái vô tài vô đức như vậy có lọt vào mắt của ngài hay không?
Vương Sắc Vi nói tiếng phổ thông rất rõ ràng, còn nhớ Lưu Nhất Lâm có nói cô ấy từ Thiên Tân đến thành phố Lang, âm điệu của cô ấy không có chút gì mang âm điệu của Thiên Tân, Hạ Tưởng biết rõ người Thiên Tân không nhiều người nói được tiếng phổ thông chuẩn như vậy, đã chứng mình một điều rằng Vương Sắc Vi không phải là người Thiên Tân.
Vương Sắc Vi nói chuyện rất nhỏ nhẹ, dịu dàng, vô cùng êm tai, khiến cho người khác nghe thấy vô cùng thoải mái. Hạ Tưởng nghĩ, một phụ nữ muốn trở thành một nữ ngoại giao giỏi ở tầng lớp thượng lưu thì không phải chỉ đẹp là được, còn phải có kinh nghiệm giao tiếp xuất sắc, phải có bản lĩnh khéo léo hơn người, ngoài ra còn phải có điều kiện cơ bản là nói chuyện không cần phải hay như phát thanh viên nhưng phải trong trẻo, êm tai, nếu không một người có giọng nói khó nghe sẽ không để lại cho người khác ấn tượng tốt trong lần gặp đầu tiên.
Mà có rất nhiều khi, cơ hội chỉ có một lần.
Thành công của Vương Sắc Vi cũng gắn liền với ưu thế bẩm sinh của cô ấy.
Hạ Tưởng tuy không nhìn chằm chằm Vương Sắc Vi với vẻ thất lễ nhưng do lần đầu gặp mặt, cùng với việc hắn thực sự thấy tò mò nên không khỏi nhìn Vương Sắc Vi thêm vài lần. Vương Sắc Vi cũng không né tránh ánh nhìn của Hạ Tưởng, cũng mạnh dạn nhìn lại Hạ Tưởng, trong ánh mắt của cô ấy có chút kinh ngạc, dò xét và cũng có chút tò mò.
Mặc dù từ sớm có nghe nói đến Hạ Tưởng nhưng khi trực tiếp gặp mặt cô ấy vẫn còn kinh ngạc trước tuổi tác và tài năng xuất chúng của Hạ Tưởng. Là một nữ ngoại giao, giao thiệp trong tầng lớp quan lớn quyền quý, gặp qua rất nhiều các vị quan bụng phệ tai to mặt lớn, cũng biết rõ ở cấp Phó giám đốc sở chiếm đa số là những người 40 tuổi trở lên, toàn là những người trung niên có lòng tham không đáy. Đây là lần đầu tiên trong đời cô ấy được gặp một người tuấn tú trẻ tuổi như Hạ Tưởng là một Phó giám đốc sở mà không bị vẫn đục, vả lại còn là một Phó thị trưởng thường trực nắm quyền lớn trong tay.
Chỉ một lần gặp mặt mà trong lòng Vương Sắc Vi đã bùng cháy dục vọng chinh phục mãnh liệt.
Phụ nữ và đàn ông cũng như nhau, đều mong muốn chinh phục khó khăn mà những khó khăn đó lại không quá cao, nhất là những người quá tự cao lại có tiền thường hay leo núi này trông núi nọ, xem đó là niềm vui. Hạ Tưởng nằm trong tầm ngắm của Vương Sắc Vi, một ngọn núi hoàn toàn mới.
Hạ Tưởng vẻ mặt tươi cười:
- Ở thành phố Lang, có hai người cần phải quen biết, một là Nga Ni Trần, một là Vương Sắc Vi. Hôm nay được gặp mặt Chủ tịch Vương, tôi vô cùng vui mừng, lại được Chủ tịch Vương đích thân ra đón, thật vinh hạnh.
Hạ Tưởng cố ý nói tên Nga Ni Trần là muốn xem phản ứng của Vương Sắc Vi.
Vương Sắc Vi chỉ khẽ mỉm cười:
- Tôi so Chủ tịch Trần thì Chủ tịch Trần có tài cán hơn, tôi chỉ là một cô gái có chút tài hoa mà thôi.
Tài hoa? Hạ Tưởng sửng sốt, như đoán ra được ẩn ý của Vương Sắc Vi, chẳng lẽ nói thiết kế Cửu Hào Công Quán xuất phát từ bút tích của cô ta? Nếu thật là như vậy thì Vương Sắc Vi không chỉ có tài hoa mà còn tài hoa hơn người.
Hạ Tưởng vốn muốn tiếp tục nói về việc ai thiết kế Cửu Hào Công Quán, không ngờ Vương Sắc Vi lại thay đổi đề tài:
- Phó thị trưởng Hạ, hẳn là ngài muốn biết tôi làm thế nào đã nhổ răng cọp để đoạt được mấy trăm mẫu đất từ tay Nga Ni Trần, sau đó xây dựng thành Cửu Hào Công Quán…
Hạ Tưởng không ngờ, chỉ vừa mới gặp mặt mà Vương Sắc Vi lại nói thẳng thắn như vậy!
Quan Thần
Hạ Tưởng đã sớm biết đến đại danh của Vương Sắc Vi, cô ấy và Nga Ni Trần là hai nhân vật ngang hàng nhau ở thành phố Lang, tuy nhiên Nga Ni Trần là người có danh vọng cao, mà Vương Sắc Vi lại khiêm tốn, bí hiểm, chỉ nghe nói đến chứ chưa nhìn thấy người thật.
Chủ của Cửu Hào Công Quán lại là Vương Sắc Vi? Từ đó có thể biết được giữa Nga Ni Trần và Vương Sắc Vi chắc chắn có nhiều gút mắc.
…
Có thể nói, từ sau bữa cơm trò chuyện thấu đáo với Lưu Nhất Lâm, giữa Hạ Tưởng và Lưu Nhất Lâm có thêm một chút ăn ý, tuy còn chưa đạt tới mức là đồng minh nhưng trong quan hệ đã tiến thêm một bước.
Trong vòng hai ngày sau đó, Hạ Tưởng khá là bận. Trước tiên là có cuộc nói chuyện với Ngả Thành Văn, không ngờ thái độ của Ngả Thành Văn đối với hắn cũng không tệ, đã không nói những lời khó nghe về việc hắn nhúng tay vào vấn đề nhân sự của cục Tài chính, chỉ là góp ý một chút, ý là muốn Hạ Tưởng báo cáo công việc với ông ta nhiều hơn.
Sau cuộc nói chuyện với Ngả Thành Văn không lâu, Cổ Hướng Quốc cũng tìm hắn nói chuyện một lần. So với thái độ lôi kéo của Ngả Thành Văn thì Cổ Hướng Quốc lại vô cùng lạnh lùng, không những lạnh lùng còn có ý lạnh nhạt, trong lời nói có ý nhẹ nhàng trách mắng hắn trong việc đã nhúng tay vào vấn đề nhân sự của cục Tài chính.
Trong lúc làm việc, giữa Hạ Tưởng và Đồ Quân cũng xảy ra một số mâu thuẫn, Đồ Quân vô cùng cứng rắn yêu cầu phải chấp hành theo ý kiến của bà ta, Hạ Tưởng không kiên trì, đã có sự nhượng bộ thích hợp tại hội nghị thường vụ của chính phủ, trong mắt của những người khác Hạ Tưởng hoàn toàn đứng ở thế yếu trong bộ máy chính phủ.
Hạ Tưởng không thèm để ý đến thắng bại nhất thời, hơn nữa tầm mắt của hắn không hạn chế ở bộ máy chính quyền mà là toàn bộ Thành ủy. Sự cứng rắn của Đồ Quân có lẽ còn do bất mãn với việc hắn đảm nhiệm Phó thị trưởng thường trực, bởi vì Thụy Căn rút lui, theo trình tự bình thường đáng lẽ là bà ta lên làm Phó thị trưởng thường trực, giờ lại bị Hạ Tưởng nhảy vào làm cản đường của bà ta.
Có thể hiểu được, đã là phụ nữ dù làm quan lớn đến mấy cũng khó tránh khỏi xử trí công việc theo tình cảm, vả lại nhường bà ta một chút thì có làm sao?
Hạ Tưởng rất bận, bận đến nỗi không có thời gian so đo với Đồ Quân, sau đó hắn lại cùng Thang Hóa Lai và Lý Tài Nguyên đến thị sát khu dân cư kết hợp nhà ở và thương mại của công ty Trác Việt, và Cửu Hào Công Quán ở kế bên.
800 mẫu đất, nếu ở vùng ngoại ô thì thấy không lớn là bao nhưng trong nội thành thì chỉ thấy những dãy nhà xếp thành đàn, quy mô rất rộng lớn.
Khu dân cư Trác Việt và Cửu Hào Công Quán nằm liền nhau, so với các cao ốc nằm san sát nhau của khu dân cư Trác Việt thì thiết kế của Cửu Hào Công Quán đúng là kỳ diệu. Độ dốc của núi nhân tạo không lớn lắm, trên núi cây cối xếp thành hàng, nhìn xa xa có vẻ như chốn bồng lai tiên cảnh được che dấu giữa rừng cây, được xây dựng theo kiến trúc cổ xưa, mái cong vểnh sừng, tầng tầng lớp lớp, tạo ra được khí thế đồ sộ và ý vị nhẹ nhàng trong kiến trúc cổ xưa của của Trung Quốc.
Xây dựng theo độ dốc của đồi núi nhân tạo, đồi núi không cao không che hết được quần thể kiến trúc tạo cảm giác như một người ôm đàn tỳ bà che mặt với vẻ đẹp mông lung, đã làm tăng thêm vẻ thần bí.
Hạ Tưởng thầm khen ngợi người thiết kế ra nơi này chắc hẳn là một thiên tài, có thể xây dựng ra một đồi núi và lợi dụng ưu thế của địa thế, từ một bình nguyên xây dựng nên một Cửu Hào Công Quán hoàn toàn tách biệt với hoàn cảnh bên ngoài, quả thật rất có đầu óc, so với công viên Rừng Rậm của tập đoàn Viễn Cảnh thì tuyệt diệu như nhau.
Thậm chí có một số ý tưởng còn vượt trội hơn.
Hạ Tưởng nói là thị sát nhưng thực ra không thông báo cho Nga Ni Trần biết, và cũng không gây ồn ào, chỉ cho Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai đi cùng, ba người một xe, đơn giản gọn nhẹ, chỉ muốn quan sát gần một chút.
Khu dân cư Trác Việt không có chỗ nào đáng xem, ý định của Hạ Tưởng là muốn tham quan thực tế Cửu Hào Công Quán, vừa nhìn qua quả thật danh bất hư truyền. Ở thành phố Lang lại có một nơi để các quan lớn, nhà quyền quý đến tụ hội, cách Bắc Kinh và Thiên Tân chưa tới một tiếng đi xe thực sự rất thích hợp các quan lớn hai nơi đến tụ họp, vừa không gây chú ý cho những người xung quanh lại có thể tự do đi lại.
Vương Sắc Vi là một người tài ba, am hiểu tâm lý học, thành công của Cửu Hào Công Quán không phải là ngẫu nhiên mà là kiệt tác của con mắt xem xét tinh tường trong kinh doanh. Nếu hoàn toàn do Vương Sắc Vi bỏ tiền ra thì cô ta quả thật không phải người tầm thường.
Thông tin mà Lưu Nhất Lâm cung cấp không hẳn là độc nhất vô nhị nhưng cũng vô cùng quý giá, bởi vì Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai đều không biết chủ nhân phía sau của Cửu Hào Công Quán là ai, cứ nghĩ là Đặng Khẳng. Hai người đều có đánh giá đáng kinh ngạc về Vương Sắc Vi, là một phụ nữ vô cùng lợi hại, nổi tiếng nhất ở thành phố Lang, nhưng cụ thể cô ấy ở thành phố Lang làm gì, có quan hệ thân thiết với ai, hai người đều không rõ.
Hơn nữa Lưu Nhất Lâm đã từng đề cập đến việc Vương Sắc Vi đã thành danh chỉ trong một đêm ở thành phố Lang, Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai đều không biết rõ, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của hai người, cứ như trước giờ chưa nghe qua chuyện này vậy, Hạ Tưởng cũng đã hiểu được một điều, Lưu Nhất Lâm không nói dối, mà việc Vương Sắc Vi thành danh chỉ trong một đêm được giới hạn trong một tầng lớp nhất định.
Với cấp bậc của Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai vẫn còn chưa đủ tư cách biết được nội tình.
Sắp đến giờ trưa, Hạ Tưởng chuẩn bị về Thành ủy ăn cơm thì điện thoại reo, là một số lạ, hắn cứ tưởng là Chủ tịch của một công ty nào đó muốn mời hắn ăn cơm nên đưa cho Lý Tài Nguyên nghe điện thoại.
Sau khi Lý Tài Nguyên nói được mấy câu liền che điện thoại hỏi ý kiến của Hạ Tưởng:
- Phó thị trưởng Hạ, đầu dây bên kia nói là bạn cũ của ngài ở Bắc Kinh, muốn mời ngài ăn cơm…
Triệu Tiểu Phong xuất hiện rồi sao? Hạ Tưởng đưa tay nhận lấy điện thoại:
- Chủ tịch Triệu còn chưa về Bắc Kinh sao?
Triệu Tiểu Phong bật cười ha hả:
- Nếu không gặp Phó thị trưởng Hạ lần nữa làm sao mà yên tâm về được? Đúng lúc hôm nay có một người bạn muốn làm quen với ngài, nếu tiện thì trưa nay cùng gặp mặt?
Hạ Tưởng suy nghĩ một hồi rồi cảm thấy cần phải gặp Triệu Tiểu Phong lần nữa để nói chuyện, liền nhận lời:
- Ở đâu?
Triệu Tiểu Phong thấy Hạ Tưởng nhanh chóng nhận lời liền vui mừng nói:
- Tôi sẽ cho người đến Thành ủy đón ngài.
- Tôi không có ở Thành ủy, anh cứ cho tài xế đến khu dân cư Trác Việt là được rồi.
Hạ Tưởng không đưa Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai đi cùng, cho họ và tài xế Dương Bân cùng về Thành ủy. Dương Bân tuy là tài xế của Hạ Tưởng, bình thường Hạ Tưởng đi ra ngoài đều dùng xe công, bởi vì hắn không đem xe của hắn ở thành phố Yến đến đây, nhưng thực ra làm việc gì cũng muốn tránh Dương Bân, Dương Bân cũng cảm thấy Hạ Tưởng không mấy gì tin tưởng mình.
Trên đường về, Dương Bân đã thăm dò hỏi một câu:
- Phó thị trưởng Hạ muốn gặp ai? Sao mà bí mật vậy?
Lý Tài Nguyên lạnh nhạt nhìn Dương Bân:
- Không biết.
Kể cả một lời giải thích cũng không. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Thang Hóa Lai có ác cảm đối với Dương Bân, lại càng không có lời hay:
- Việc của lãnh đạo đừng có hỏi nhiều. Cái nào nên biết thì lãnh đạo sẽ không giấu. Cái không nên biêt thì cho dù có nghe có thấy cũng làm như không biết, có thể làm được chỉ làm mà không nói mới là tài xế tốt.
Dương Bân tỏ ra không phục lẩm bẩm một câu:
- Chỉ hỏi một câu thôi mà lại bị oán trách một trận, công việc của tài xế thật không dễ làm.
Lý Tài Nguyên không thèm để ý đến Dương Bân, trực tiếp hỏi Thang Hóa Lai:
- Trưởng ban thư ký, tôi có một người bà con là bộ đội muốn chuyển nghề, kỹ thuật lái xe rất cứng, khi nào Phó thị trưởng Hạ muốn đổi tài xế, ngài xem có thể giới thiệu cho lãnh đạo không?
- Không thành vấn đề, để xem khi nào lãnh đạo muốn đổi tài xế.
Gần đây Thang Hóa Lai và Lý Tài Nguyên tiếp xúc nhiều nên cũng hiểu thêm nhiều về Lý Tài Nguyên, cảm thấy anh ta không giống người có vấn đề tác phong trong cuộc sống, hai người họ theo Hạ Tưởng cũng đã lâu nên cũng có chút ăn ý.
Một hỏi một trả lời, rõ ràng là muốn diễn cho Dương Bân thấy, Dương Bân lập tức đổi một bộ dáng khác:
- Hai vị lãnh đạo, tôi chỉ tùy tiện càu nhàu thôi, ngài đừng bao giờ để Phó thị trưởng Hạ đuổi tôi, tôi đã bị đuổi một lần rồi, lại bị Phó thị trưởng Hạ đuổi nữa thì ngay cả bữa ăn cũng không có. Lát nữa tôi sẽ chiêu đãi hai vị lãnh đạo, được không?
Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai nhìn nhau cười ha hả.
Đến Thành ủy, Dương Bân đi đậu xe, Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai lên lầu, lên tới lầu Thang Hóa Lai cố ý đi đến phòng làm việc của Lý Tài Nguyên, trước là ngồi xuống tán gẫu rồi chuyển đề tài:
- Tài Nguyên, anh có thể kể lại chuyện đã gây ồn ào về tác phong trong cuộc sống của anh không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trực giác của Thang Hóa Lai cho rằng Hạ Tưởng chịu trọng dụng Lý Tài Nguyên, và không để ý đến hình phạt về tác phong trong cuộc sống của anh ta, nhất định là Lý Tài Nguyên đã âm thầm nói cho Hạ Tưởng biết, Thang Hóa Lai cũng vẫn chưa biết chân tướng sự việc nên có ý muốn hỏi cho rõ.
Lý Tài Nguyên ngây người sửng sốt, liền lắc đầu cười một cách:
- Không phải tôi không muốn nói mà Phó thị trưởng Hạ đã nói rồi, thời cơ chưa đến, chờ thời cơ chín mùi tôi nhất định sẽ kể tường tận cho ngài biết, có được không?
Thang Hóa Lai cũng không miễn cưỡng, xua tay:
- Chuyện nhỏ, tôi chỉ tiện thể hỏi thôi, không có ý thăm dò việc riêng tư của anh, chỉ là tôi cảm thấy con người và tác phong làm việc của anh không giống như người không có trách nhiệm. Hơn nữa theo quan sát của tôi, cho dù anh làm cho ai có bầu thì nhất định sẽ có cách không để người phụ nữ đó gây rối…
Lý Tài Nguyên cười ha hả, kịp thời thay đổi đề tài:
- Con người của Dương Bân thật không có tiến bộ, để ông ta ở bên cạnh Phó thị trưởng Hạ dù sao cũng rất phiền phức, hay là bảo Phó thị trưởng Hạ đổi người khác?
Phó thị trưởng thường trực muốn đổi tài xế chẳng qua là chỉ một câu nói.
Thang Hóa Lai xua tay:
- Dụng ý của Phó thị trưởng Hạ là để Dương Bân ở bên cạnh mình, nói không chừng sẽ có lúc dùng đến.
Khi hai người đang nói chuyện, Dương Bân cũng nhân cơ hội trong giờ ăn trưa, lặng lẽ lên lầu, hơn nữa còn dáo dát nhìn xung quanh như sợ bị người khác phát hiện ra ông ta vậy. Ông ta lên tới lầu lại không lên thẳng phòng làm việc của Cổ Hướng Quốc mà lại gõ cửa phòng của Đồ Quân.
Đồ Quân mở cửa thấy Dương Bân thì giật cả mình:
- Không phải đã nói là ông không được đến phòng của tôi rồi sao, rốt cuộc ông muốn gì?
Dương Bân từ khe cửa chen vào:
- Tôi có chuyện muốn báo cáo, Thị… trưởng… Đồ.
Ông ta cố ý kéo dài âm điệu.
Sắc mặt Đồ Quân biến đổi:
- Dương Bân, ông…
Dương Bân chẳng thấy sợ trước việc Đồ Quân thay đổi sắc mặt:
- Chẳng phải cô muốn tôi theo dõi hành tung của Hạ Tưởng sao? Hôm nay hắn đã đi đến Cửu Hào Công Quán, ở bên ngoài quan sát cả buổi trời, sau đó nhận được một cuộc điện thoại, hình như có người mời hắn ăn cơm, cụ thể là ai thì tôi không rõ…
…
Dương Bân đến phòng làm việc tìm Đồ Quân, Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai đang nói chuyện nên không phát hiện. Tòa nhà Thành ủy trống rỗng, ai đi ăn cơm thì đi ăn cơm, ai đi xã giao thì đi xã giao, cũng không ai phát hiện. Trùng hợp thế nào mà Lữ Nhất Khả đang từ trên lầu đi xuống, bước nhanh đến phòng làm việc của Hạ Tưởng, đúng lúc đi ngang qua phòng của Đồ Quân, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà bước chân của ông ta chậm lại, sau đó lại cười một cách bí hiểm rồi đi đến phòng của Hạ Tưởng.
Lữ Nhất Khả thấy không có Hạ Tưởng ở trong phòng, liền cùng Lý Tài Nguyên, Thang Hóa Lai nói vài câu rồi quay lưng đi.
… Hạ Tưởng càng không biết được ở Thành ủy lại phát sinh ra cảnh tượng này, hắn đứng chờ một hồi lâu, xe của Triệu Tiểu Phong đã đến, là một chiếc xe Lincoln dài, biển số xe là biển số Bắc Kinh.
Ở thành phố Lang có hơn một nửa xe mang biển số Bắc Kinh, cho nên từ biển số xe sẽ không đoán ra được là xe ở đâu, Hạ Tưởng cũng không thèm đoán, ngồi ở phía sau xe, mặc cho tài xế chở hắn đến địa điểm đã hẹn, hắn cũng không hỏi là đi đâu.
Cảm thấy xe đi chưa tới mười phút, dường như là sau khi chạy một vòng quanh khu dân cư Trác Việt thì cảm thấy địa thế đổ dốc, hình như đang leo dốc, lại 5 phút nữa trôi qua, xe ngừng lại, Hạ Tưởng xuống xe vừa nhìn thấy thì không khỏi bật cười, thì ra hắn đã đứng ngay cửa sau của Cửu Hào Công Quán.
Cửa chính của Cửu Hào Công Quán có thể lái xe vào mà cửa sau thì không, sau khi tài xế lái xe đi, cánh cửa sắt kiểu cổ vốn đóng chặt liền mở ra, Triệu Tiểu Phong từ trong đi ra đón tiếp với vẻ mặt tươi cười.
Theo sau Triệu Tiểu Phong có một cô gái lẳng lặng đi tới, quần áo thanh nhã có màu sắc không phải màu trắng cũng không phải màu xám, vẻ mặt trang nhã ngước lên trời, để lộ gương mặt sạch sẽ. Cho dù cô ấy đã ngoài 30 tuổi nhưng chỉ nhìn khuôn mặt thì tuổi tác không in hằn trên gương mặt của cô ấy.
Vẫn chưa thể gọi cô ấy là cô gái đẹp, từ cái mũi hơi móc câu và khuôn mặt có thể nhận ra cô ấy là con lai, nhưng bộ dạng của cô ấy vô cùng dễ nhìn, không phải dễ nhìn theo kiểu bình thường, cũng không đơn giản dùng từ người đẹp để hình dung, tóm lại cô ấy không giống như một đóa Tường Vi bình thường, có vẻ đẹp lưu lạc phong trần nhưng lại có vẻ bay bỗng xuất trần.
Hạ Tưởng chỉ nhìn thoáng qua trong lòng lại thở dài, thật là một cô gái trang nhã.
Không cần phải nói, cô ấy là chủ nhân thật sự của Cửu Hào Công Quán, cô gái có tài ngoại giao nổi tiếng ở thành phố Lang là Vương Sắc Vi.
Triệu Tiểu Phong bắt tay với Hạ Tưởng trước, hàn huyên vài câu rồi giới thiệu Vương Sắc Vi với Hạ Tưởng:
- Cô Vương Mỹ Như vô cùng ngưỡng mộ ngài, luôn muốn được làm quen với ngài nhưng chưa có cơ hội, vừa đúng lúc tôi vô tình nhắc đến nên đã tự ý giới thiệu với ngài, Phó thị trưởng Hạ, ngài sẽ nể mặt chứ?
Nói thật trong lòng Triệu Tiểu Phong rất bất an, sợ Hạ Tưởng sẽ không nể mặt y, giữa y và Hạ Tưởng rốt cuộc cũng chưa phải là bạn, vẫn đang trong giai đoạn đầu tìm hiểu, đột nhiên lại giới thiệu Vương Sắc Vi cho Hạ Tưởng biết, cũng không biết là Hạ Tưởng có chịu làm quen với cô ta không?
Bởi vì trước giờ Triệu Tiểu Phong vẫn luôn cho mình ở vị trí cao, luôn nghĩ mình cao hơn Hạ Tưởng một bậc, nhưng trong chuyện Thương mại Trường Cơ lần trước vô tình đã hạ thấp thái độ trước mặt Hạ Tưởng, bình đẳng kết giao với Hạ Tưởng.
Hơn nữa lần này y đến thành phố Lang, sau một phen điều tra kỹ càng đã có kết luận, nếu y muốn mở ra cục diện mới ở thành phố Lang thì hợp tác với Hạ Tưởng là một lựa chọn tốt nhất.
Hạ Tưởng bước lên trước một bước, chờ sau khi Vương Sắc Vi đưa tay ra mới nhẹ nhàng bắt tay với cô ấy, bàn tay của Vương Sắc Vi mềm mại, nhỏ nhắn, hơn nữa còn có một chút lạnh buốt đến kinh người.
Vương Sắc Vi mở miệng nói chuyện trước, cô ấy cười, đôi mắt liền híp lại, như có vẻ vui mừng không nói nên lời:
- Phó thị trưởng Hạ, chào ngài! Nghe danh của ngài đã lâu, có thể làm quen với ngài là niềm vinh hạnh của tôi. Khi ngài còn ở quận Hạ Mã, tôi đã rất khâm phục ngài, không ngờ ngài lại đến thành phố Lang nhậm chức, tôi liền nghĩ nếu có cơ hội tốt như vậy để làm quen với ngài mà lại bỏ qua thì thật thất bại, cho nên trong lòng tôi luôn thấp thỏm lo âu, không biết một cô gái vô tài vô đức như vậy có lọt vào mắt của ngài hay không?
Vương Sắc Vi nói tiếng phổ thông rất rõ ràng, còn nhớ Lưu Nhất Lâm có nói cô ấy từ Thiên Tân đến thành phố Lang, âm điệu của cô ấy không có chút gì mang âm điệu của Thiên Tân, Hạ Tưởng biết rõ người Thiên Tân không nhiều người nói được tiếng phổ thông chuẩn như vậy, đã chứng mình một điều rằng Vương Sắc Vi không phải là người Thiên Tân.
Vương Sắc Vi nói chuyện rất nhỏ nhẹ, dịu dàng, vô cùng êm tai, khiến cho người khác nghe thấy vô cùng thoải mái. Hạ Tưởng nghĩ, một phụ nữ muốn trở thành một nữ ngoại giao giỏi ở tầng lớp thượng lưu thì không phải chỉ đẹp là được, còn phải có kinh nghiệm giao tiếp xuất sắc, phải có bản lĩnh khéo léo hơn người, ngoài ra còn phải có điều kiện cơ bản là nói chuyện không cần phải hay như phát thanh viên nhưng phải trong trẻo, êm tai, nếu không một người có giọng nói khó nghe sẽ không để lại cho người khác ấn tượng tốt trong lần gặp đầu tiên.
Mà có rất nhiều khi, cơ hội chỉ có một lần.
Thành công của Vương Sắc Vi cũng gắn liền với ưu thế bẩm sinh của cô ấy.
Hạ Tưởng tuy không nhìn chằm chằm Vương Sắc Vi với vẻ thất lễ nhưng do lần đầu gặp mặt, cùng với việc hắn thực sự thấy tò mò nên không khỏi nhìn Vương Sắc Vi thêm vài lần. Vương Sắc Vi cũng không né tránh ánh nhìn của Hạ Tưởng, cũng mạnh dạn nhìn lại Hạ Tưởng, trong ánh mắt của cô ấy có chút kinh ngạc, dò xét và cũng có chút tò mò.
Mặc dù từ sớm có nghe nói đến Hạ Tưởng nhưng khi trực tiếp gặp mặt cô ấy vẫn còn kinh ngạc trước tuổi tác và tài năng xuất chúng của Hạ Tưởng. Là một nữ ngoại giao, giao thiệp trong tầng lớp quan lớn quyền quý, gặp qua rất nhiều các vị quan bụng phệ tai to mặt lớn, cũng biết rõ ở cấp Phó giám đốc sở chiếm đa số là những người 40 tuổi trở lên, toàn là những người trung niên có lòng tham không đáy. Đây là lần đầu tiên trong đời cô ấy được gặp một người tuấn tú trẻ tuổi như Hạ Tưởng là một Phó giám đốc sở mà không bị vẫn đục, vả lại còn là một Phó thị trưởng thường trực nắm quyền lớn trong tay.
Chỉ một lần gặp mặt mà trong lòng Vương Sắc Vi đã bùng cháy dục vọng chinh phục mãnh liệt.
Phụ nữ và đàn ông cũng như nhau, đều mong muốn chinh phục khó khăn mà những khó khăn đó lại không quá cao, nhất là những người quá tự cao lại có tiền thường hay leo núi này trông núi nọ, xem đó là niềm vui. Hạ Tưởng nằm trong tầm ngắm của Vương Sắc Vi, một ngọn núi hoàn toàn mới.
Hạ Tưởng vẻ mặt tươi cười:
- Ở thành phố Lang, có hai người cần phải quen biết, một là Nga Ni Trần, một là Vương Sắc Vi. Hôm nay được gặp mặt Chủ tịch Vương, tôi vô cùng vui mừng, lại được Chủ tịch Vương đích thân ra đón, thật vinh hạnh.
Hạ Tưởng cố ý nói tên Nga Ni Trần là muốn xem phản ứng của Vương Sắc Vi.
Vương Sắc Vi chỉ khẽ mỉm cười:
- Tôi so Chủ tịch Trần thì Chủ tịch Trần có tài cán hơn, tôi chỉ là một cô gái có chút tài hoa mà thôi.
Tài hoa? Hạ Tưởng sửng sốt, như đoán ra được ẩn ý của Vương Sắc Vi, chẳng lẽ nói thiết kế Cửu Hào Công Quán xuất phát từ bút tích của cô ta? Nếu thật là như vậy thì Vương Sắc Vi không chỉ có tài hoa mà còn tài hoa hơn người.
Hạ Tưởng vốn muốn tiếp tục nói về việc ai thiết kế Cửu Hào Công Quán, không ngờ Vương Sắc Vi lại thay đổi đề tài:
- Phó thị trưởng Hạ, hẳn là ngài muốn biết tôi làm thế nào đã nhổ răng cọp để đoạt được mấy trăm mẫu đất từ tay Nga Ni Trần, sau đó xây dựng thành Cửu Hào Công Quán…
Hạ Tưởng không ngờ, chỉ vừa mới gặp mặt mà Vương Sắc Vi lại nói thẳng thắn như vậy!
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 791: Việc ngấm ngầm, tiến từng bước vững chắc
10.0/10 từ 34 lượt.