Quan Thần
Chương 759: Khen chê đều có người sau đánh giá
Đợt sóng lũ thứ ba đánh vào!
Hạ Tưởng bi phẫn mà hô to một tiếng:
- Các anh em, hôm nay tôi rất tự hào, bởi vì chúng ta không ai lui ra sau một bước. Hơn 300 người chúng ta làm thành một bức tường bằng máu thịt bảo vệ 10 vạn dân của quận Hạ Mã, mặc kệ có thể kiên trì đến lúc cuối cùng hay không, tôi chỉ muốn nói với mọi người một điều, mọi người là anh hùng của nhân dân, là ân nhân của quận Hạ Mã, là anh em tốt nhất của tôi!
- Còn có tôi!
Biện Tú Linh nghe được sự bi tráng và bất đắc dĩ trong lời nói của Hạ Tưởng, biết rằng sau khi đợt sóng lũ thứ ba lao tới, đội ngũ có khả năng bị tách ra, có người khả năng sẽ chết, hơn nữa bọn họ cố gắng khả năng sắp thành lại bại. Nhưng, tất cả mọi người không hối hận, không có tiếc nuối, bởi vì bọn họ đã cố gắng, bọn họ đã đấu tranh, bọn họ đã thực sự cố hết sức.
Cô cũng vậy, cô cùng với mọi người, dù cho bị lũ lụt cuốn đi, cô cũng không lùi lại một bước. Có khi ở trước mặt thiên tai, dưới máu nóng tuôn trào của muôn người một ý chí vững như thành đồng, chết cũng không là cái gì, trong xương cốt mỗi người đều có một tinh thần khí khái không sợ chết. Tuy rằng là một nữ nhân, cũng từng ở trong quan trường đủ lâu, nhưng vào giờ khắc này, cả người cũng sôi trào tinh thần không sợ chết giống mấy người đàn ông.
Hạ Tưởng từng bước một, đi nhanh về phía trước, trầm mặc, làm việc nghĩa không được chùn bước. Người phía sau vẻ mặt cũng như thế, đều chứa ánh mắt kiên định, cắn chặt hàm, mặc cho cơn lũ sắp đổ ập tới cũng không ảnh hưởng tới 200 người, đối mặt cơn sóng gió lớn, đi nhanh về phía trước, không ai thấy bi thương, không có lời nói hùng hồn, là một sức mạnh vô hình mà xuyên thấu lòng người, mỗi bước một dấu chân, dường như mỗi một bước đều ghi dấu trong tim, thong thả mà kiên định, bi tráng mà tuyệt vọng, dùng ngực để chống lại cơn sóng dữ cuôi cùng đang tới.
... Cảnh tượng này, lưu lại trong mắt rất nhiều người, bao gồm mấy trăm cảnh sát vừa mới chạy tới, bao gồm Bí thư Tỉnh ủy Diệp Thạch Sinh, bao gồm cảnh sát hộ tống của Thủ tướng Quốc vụ viện Hà Đông Thần!
Lúc đầu cảnh sát đã sớm tới, nhưng Tỉnh ủy đột nhiên nhận được thông báo, nói là Thủ tướng đích thân tới thị sát tuyến đầu của thành phố Yến chống lũ, Tỉnh ủy lập tức hoạt động tốc độ cao nhất, chuẩn bị nghênh đón Thủ tướng đến. Thôi Hướng đề nghị, sau khi đợi Thủ tướng Hà tới, rồi mới để cảnh sát vũ trang cùng thủ tướng đi thị sát ở tuyến đầu, Thủ tướng thị sát chỗ nào, thì cảnh sát vũ trang quan binh đi theo đến chỗ đó.
Diệp Thạch Sinh hơi do dự nhưng cũng đồng ý. Bởi vì quân đội cảnh sát vũ trang của tỉnh Yến chưa có kinh nghiệm chống lũ. Hơn nữa phần lớn bị điều động tới hồ chứa nước Nam Sơn, một bộ phận lại khẩn cấp đến trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu, chỉ còn phần nhỏ điều tới quận Hạ Mã, bảo vệ sông Hạ Mã. Hơn nữa Diệp Thạch Sinh cũng không biết sức mạnh của nước lũ lớn thế nào, theo lời của Thôi Hướng, nước lũ đi qua 20 km mới tới quận Hạ Mã thì nước lũ cũng không còn sức mạnh mấy.
Vẫn là bảo vệ sự an nguy ủa Thủ tướng quan trọng hơn, mà cảnh sát vũ trang thì chưa có kinh nghiệm chống lũ, nên để bảo vệ Thủ tướng an toàn là việc hàng đầu. Bởi vậy, vẫn cứ đợi Thủ tướng tới, quân đội cảnh sát vũ trang mới hộ tống Thủ tướng tiến đến quận Hạ Mã.
Thủ tướng chỉ định muốn tới thị sát sông Hạ Mã, đầu tiên tới bộ chỉ huy quận Hạ Mã, nghe Lý Hàm nói Hạ Tưởng ở tuyến đầu chống lũ, chỉ cùng mấy trăm công nhân chống lũ, Vẻ mặt Thủ tướng lúc này biến đổi, giận giữ khiển trách Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố quấy rối, vì sao không điều động cảnh sát và quân đội đi chống lũ, mà để cho công nhân vốn không có kinh nghiệm chống lũ ngăn cản nước lũ, như vậy là sao?
Thủ tướng tức giận, Hồ Tăng Chu khúm núm, không dám nói gì. Phó Tiên Phong lấy cớ để đảm bảo đập chứa nước Nam Sơn cấp nước cho thủ đô, gần như điều động toàn bộ lực lượng, ông có thể không đồng ý hay sao? Không đồng ý chính là hy sinh ích lợi trung ương để đổi lấy ích lợi cục bộ, là biểu hiện không có cái nhìn đại cục. Thủ tướng trực tiếp phê bình, ông lại không thể ăn ngay nói thật, nói thật, là chỉ trích trung ương không đúng, mà ông thì không có dũng khí nói cái này.
Lúc Thủ tướng và mọi người cùng nhau đi tới, nhìn thấy đầu tiên chính là phía trên bãi đất toàn anh em công nhân nằm hôn mê ngổn ngang, Thủ tướng đầu tiên là đỏ mắt, lập tức chỉ đạo chăm sóc anh em công nhân. Ông đi tới cạnh một công nhân nhìn qua không đến 20 tuổi, cầm thật chặt tay y, cảm thán nói:
- Cậu là đứa con quý của nhân dân, là anh hùng nhân dân!
Đó là thanh niên đã không cùng Hạ Tưởng bê máy bơm nước tên là Đường Dật, y cũng không biết người vừa nói trước mắt là Thủ tướng, mới nghỉ ngơi trong chốc lát cảm thấy khôi phục một chút thể lực, giãy dụa đứng lên, lấy tay chỉ ra tường người ở xa xa:
- Mau, mau giúp Bí thư Hạ, anh ta sắp không chịu nổi rồi.
Vừa mới dứt lời, trước mắt tối sầm, lại hôn mê tiếp.
Thủ tướng cố nén lệ nóng, quay đầu lại nói với Diệp Thạch Sinh:
- Đồng chí Thạch Sinh, đây là một thanh niên tốt, ông nhất định phải thay tôi chăm sóc tốt cho cậu ta, chờ cậu ta tỉnh, nói rằng tôi Hà Đông Thần cũng muốn cảm ơn những cống hiến của cậu ấy.
Diệp Thạch Sinh vội gật đầu một cái, đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh. Thủ tướng trịnh trọng phó thác, ai dám không để ở trong lòng? Ngay lập tức có nhân viên hộ tống để tâm ghi nhớ, sau này khi Đường Dật thức tỉnh, còn có chuyên gia đưa đến phòng bệnh đặc biệt chăm sóc. Sau khi khỏe lại còn an bài Đường Dật vào đại học, sau này sau khi Đường Dật tốt nghiệp đại học, thuận lợi theo chính trị, bởi vì đã chịu ảnh hưởng của Hạ Tưởng, lúc bước vào quan trường, vẫn làm quan thanh liêm.
Cảnh sát và quân đội đều muốn ở trước mặt Thủ tướng thể hiện một chút, cho rằng vì bọn họ vừa đến, khẳng định có thể thành công ngăn chặn nước lũ, so với đội ngũ công nhân không chính quy mà nói, bọn họ mới là lực lượng vững chắc nhất để đảm bảo sinh mệnh và tài sản của nhân dân.
Nhưng mà khi tới trực tiếp đây, tất cả mọi người kinh ngạc. Cảnh tượng trước mắt, đều như một tiếng vang đánh vào trong lòng đám cảnh sát và quân đội, anh em công nhân ngã trái ngã phải, dù bọn họ không có trang phục thống nhất, không có chỉ huy thống nhất, nhưng tinh thần dũng cảm tiến tới, khí khái làm việc nghĩa không chùn bước, còn có nghị lực dù chết không chịu chịu thua, đều khiến đám cảnh sát quân đội những người đàn ông nhiệt huyết này, ai ai cũng đỏ mắt, trong lòng mỗi người đều dựng lên một tấm bia to.
Bọn họ chỉ là công nhân xây dựng bình thường, là dân công, không được hệ thống mà trải qua huấn luyện, không có ý chí giống quân nhân, nhưng tình cảm nhiệt huyết của bọn họ giống nhau.
Cũng không biết là ai bắt đầu, không nói gì mà giơ tay chào theo nghi thức quân đội, theo sau, tất cả cảnh sát quân nhân nghiêm nghị mà đứng, hướng về anh em công nhân trên mặt đất, đều chỉnh tề mà nghiêm trang kính chào theo nghi thức quân đội!
Cảnh tượng trang nghiêm, lòng người trang nghiêm, Hà Đông Thần hai tay nắm chặt, nhìn về nơi xa đang có bóng dáng của Hạ Tưởng trong dòng nước, rốt cục lệ nóng tràn mi mà ra ngoài. Lại nhìn thấy Biện Tú Linh ở sau lưng tường người, một nữ nhân, tóc rối loạn, cả người là bùn nước, càng không ngừng vung hai tay, hiển nhiên là vì cổ vũ mọi người, mà một hàng dài công nhân, lung lay sắp đổ, rồi lại ngoan cường mà đứng thẳng.
Đã từng biết qua các cách phòng chống đại hồng thủy, nhìn thấy vô số cảnh tượng cảm động, trong lồng ngực Thủ tướng bắt đầu hiện lên sự xúc động chưa từng có từ trước tới nay.
Ông từng nhìn thấy cảnh tượng Bí thư Thành ủy, Thị trưởng nhảy vào dòng nước lũ cuồn cuộn, cũng thấy rất nhiều cảnh sát và quân nhân liên kết tạo thành tường người, nhưng cảnh tượng trước mắt làm cho sống mũi ông cay cay, cổ họng nghẹn lại, không vì cái gì khác, mà chỉ vì Hạ Tưởng, hắn đứng ở giữa đám người, là chỗ sức nước đánh vào mạnh nhất.
Chỉ vì một cán bộ nữ, quên mình là nữ nhân nên lúc đối mặt sinh mạng nguy hiểm không tránh ở chỗ cao, mà là đứng ở chỗ nguy hiểm nhất, vì mọi người mà hò hét cố gắng.
Bọn họ không phải thể hiện, bởi vì dù bọn họ biết không có đường lui, vẫn như cũ anh dũng tiến về phía trước, không biết có lãnh đạo cấp trên để ý, chỉ vì bảo vệ ích lợi dân chúng, mà liều mạng chiến đấu. Nếu các nơi khác cán bộ đều có tình cảm và nhiệt huyết giống bọn họ, tinh thần chí công vô tư giống nhau, quốc gia sợ gì mà không hùng mạnh, trăm họ lo gì không an cư lạc nghiệp? Nguồn: http://truyenfull.vn
Hà Đông Thần không nghĩ tới, ông chưa từng cảm động vì cán bộ cấp Giám đốc sở thậm chí cấp phó tỉnh hăng hái chiến đấu ở tuyến đầu, cũng chưa từng rơi lệ vì biểu hiện của cảnh sát và quân nhan trong lúc chống lũ, giờ khắc này, là một mình Hạ Tưởng và một đám anh em công nhân đang ngã trái ngã phải, mà cái mũi cay cay, nghẹn lời, lệ nóng chảy dài.
Bọn họ chính là nam nhi nhiệt huyết, không cầu danh, không cầu lợi, không vì có lãnh đạo cấp trên mà thể hiện chính mình, bọn họ chỉ có điều duy nhất đó là vì dân chúng làm tốt việc, chỉ muốn bảo vệ sông Hạ Mã, nhất phương bình an.
Hà Đông Thần nước mắt chảy dài mà nhìn về phía Diệp Thạch Sinh:
- Đồng chí Thạch Sinh, đồng chí Hạ Tưởng là người trẻ tuổi chín chắn dám làm nhất mà tôi thấy, ở chỗ lãnh đạo có đồng chí tốt như vậy thật là quý báu, ông hẳn là cảm thấy tự hào. Yến Triệu nhiều khẳng khái bi ca chi sĩ, hôm nay tôi muốn nói, sông Hạ Mã là một sông thử vàng, mà chiếu lên chính là lòng người, là lương tâm và tính giai cấp sáng vàng rực rỡ!
Diệp Thạch Sinh cũng rơm rớm nước mắt, ông cả đời làm quan ở bao nhiêu nơi, cũng biết qua bao nhiêu cán bộ lớn nhỏ, Hạ Tưởng là người thứ nhất khiến ông thực sự cảm động. Ông liền vung tay lên nói:
- Mời Thủ tướng hạ lệnh!
Hà Đông Thần hướng về toàn thể cảnh sát và quân nhân mà nói:
- Các đồng chí, bọn họ đều là công nhân, ở giữa bọn họ có Bí thư Quận ủy, còn có cán bộ nữ, các cậu phải nhớ kỹ, trước cứu người, sau giải nguy.
- Báo cáo thủ trưởng, làm không xong nhiệm vụ, chúng tôi không mặt mũi nào trở về gặp ngài!
Người chỉ huy đám quân nhân kiên định mà lập quân lệnh trạng. Một đám anh em công nhân có thể tự phát mà ngăn cản nước lũ tấn công, bọn họ thân là bộ đội của nhân dân, nếu mà lùi bước, trên là xin lỗi quốc gia, dưới sẽ không mặt mũi nào gặp lại hương thân phụ lão.
Hơn 200 quân binh như giao long rời bến, đều lần lượt nhảy vào bên trong nước lũ, sau một lát, vừa lúc kịp lúc con sóng lũ thứ ba ập đến, nhận thay một kích trí mạng cho đám người của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cuối cùng thấy cứu binh đến, chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi dưới đất. Tâm lực hắn đều mệt mỏi quá độ, bây giờ có thể đứng vững cũng đã là kỳ tích.
Còn một bộ phận quân binh, đem những công nhân đã mỏi mệt đưa đến địa điểm an toàn, Hạ Tưởng còn muốn kiên trì, lại bị hai quân nhân cưỡng ép, cả Trần Thiên Vũ và Biện Tú Linh cùng nhau lôi đi đưa đến chỗ an toàn.
Hạ Tưởng chỉ nghĩ cảnh sát và quân binh theo mệnh mà tới, cũng không có để ý đến ai cùng đến với cảnh sát và quân đội. Hắn không thể không nghĩ tới an nguy của sông Hạ Mã, hướng về phía Trần Thiên Vũ hô:
- Thiên Vũ, xem thay cho anh em công nhân còn lại, ai còn sức lực, tiếp tục lấp bao cát, phải bảo đảm sông Hạ Mã an toàn tuyệt đối. Tiêu Ngũ, tiếp tục bơm nước, mực nước sông Hạ Mã dâng lên tới mức cảnh báo, thì vẫn có sự nguy hiểm...
Hạ Tưởng vừa hô lên, rất nhiều công nhân đang nằm trên mặt đất nghe được, lập tức nghiêng người lại đứng dậy, không nói hai lời lại lần nữa lao đến chỗ chống lũ.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Hà Đông Thần và Diệp Thạch Sinh, lại thêm vài phần đánh giá về Hạ Tưởng. Không giả vờ, hoàn toàn là biểu lộ tự nhiên, bởi vì Hạ Tưởng không biết ở cách đó không xa chính là Thủ tướng Quốc vụ viện và Bí thư Tỉnh ủy!
Rất nhiều công nhân cũng không biết Diệp Thạch Sinh và Hà Đông Thần là người nào, bọn họ cho dù thường xuyên xem TV, cũng cảm thấy Bí thư Tỉnh ủy và Thủ tướng cách bọn họ rất xa, cũng không chắc nhớ rõ hình dáng. Cho dù nhớ rõ, đối diện với nước lũ trước mặt, thì trong mắt bọn họ chỉ có nước lũ và Hạ Tưởng, không có Bí thư Tỉnh ủy và Thủ tướng.
Hà Đông Thần vẫn là lần đầu tiên thị sát hiện trường mà bị người khác không để ý tới, ông cũng không nghĩ đến chuyện đó, thấy Hạ Tưởng đã bình an, trên mặt mới hơi chút thoải mái một chút:
- Thạch Sinh, hỏi thành phố Yến ai đã quyết định xả lũ? Đập chứa nước Nam Sơn vì sao bị vỡ? Điều tra rõ nguyên nhân chưa, ai phải chịu trách nhiệm, điều tra rõ ràng. Nhiều lúc khi xảy ra thiên tai, dân chúng của chúng ta đã làm ra sự hy sinh vô ích rất lớn, đều là nhân họa tạp thành.
Diệp Thạch Sinh gật gật đầu, ông tuy rằng không rõ nguyên nhân nào tạo ra tình thế lúc này, nhưng cũng nghe được một ít, nói là bởi vì Phó Tiên Phong chỉ huy bất lực mới làm cho đập chứa nước Nam Sơn nước lũ trên núi đổ xuống. Thủ tướng đã lên tiếng, chỉ sợ chuyện này phải có một kết luận mới được, mấu chốt là, Thủ tướng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng chống lũ cảm động của Hạ Tưởng, còn bị Hạ Tưởng làm cho cảm động mà chảy nước mắt. Ông cũng hiểu biết tính tình của Thủ tướng, rất ít có giọng điệu như đinh đóng cột mà nói chuyện, nhưng tính cách lại như gương sáng.
Sự việc của đập chứa nước Nam Sơn, phải giải thích rõ ràng cho trung ương.
…
- Bí thư Hạ, phát hiện thi thể một người!
Có công nhân ở bên cạnh một bao cát phát hiện một thi thể người già, người già đã chết lâu ngày, hiển nhiên không biết là bị nước lũ cuốn từ đâu tới đây.
- Đem cụ già lau rửa sạch sẽ, đưa lên trên sườn núi.
Hạ Tưởng thấy cả người cụ bẩn quá, áo cũng bị cuốn trôi đi, không khỏi sinh lòng trắc ẩn, cởi áo đắp lên người cụ già. Người chết là chuyện lớn, tôn kính người chết là mỹ đức truyền thống của người trong nước.
Hạ Tưởng lại tiếp tục cùng công nhân bê bao cát.
Hà Đông Thần từ xa nhìn thấy thế, hơi hơi thở dài:
- Có lúc cậu ta là tấm gương cho cán bộ đảng viên, có lúc lại là người mà nhóm công nhân tin cậy nhất, có lúc, lại là một người trẻ tuổi hiểu được truyền thống mỹ đức phải làm thế nào cho một cụ già đã chết, Thạch Sinh, quốc gia nếu có thêm vài cán bộ trẻ tuổi giống Hạ Tưởng, chúng ta cũng có thể thoải mái mà chuyển giao.
Diệp Thạch Sinh ngoại trừ gật đầu, còn có thể nói được gì? Những gì Hạ Tưởng đã làm thực sự làm ông cảm động, để ông hiểu rõ, so sánh với Phó Tiên Phong, trên người Hạ Tưởng đầy ánh hào quang luôn lóe sáng. Mà Phó Tiên Phong đừng nói cùng Hạ Tưởng so sánh, chính là cùng Khâu Tự Phong, Mai Thái Bình so sánh, cũng là khiếm khuyết rất nhiều.
Thành phố Yến có Thị trưởng là Phó Tiên Phong, cũng không phải may mắn của nhân dân thành phố Yến.
...
Bởi vì có cảnh sát và quân đội tham gia, nước lũ nhanh chóng được khống chế. Hạ Tưởng lại bận rộn hơn mười phút, mới nghỉ ngơi một hơi. Hắn và Trần Thiên Vũ cùng nhau, đưa Biện Tú Linh trở lại trên bãi đất nơi làm sở chỉ huy lâm thời —— sau khi cảnh sát quân đội tới, trên bãi đất dựng một chỗ lều tạm, cũng không ai nói cho Hạ Tưởng biết ai tới, hắn cũng không rảnh để hỏi, cho nên cũng không có nghĩ nhiều, ba người liền cùng nhau đi vào trong lều.
Vừa mới vào cửa, một người đi tới trước mặt, vẻ mặt ngưng trọng, bên trong ánh mắt có sự an ủi và thưởng thức, liền cầm tay hắn:
- Đồng chí Hạ Tưởng, vất vả rồi!
Hạ Tưởng theo bản năng mà cầm tay đưa tới, tập trung nhìn vào, lập tức hoảng sợ, a, không ngờ là Thủ tướng. Là Thủ tướng cũng không phải lý do khiến hắn kinh ngạc, mà là hiện tại trên người hắn, một thân bùn nước, trên tay cũng bẩn không ra kiểu gì, lại bị Thủ tướng cầm hai tay —— còn ra thể thống gì nữa?
Chỉ sợ hắn là người đầu tiên trong cán bộ cấp Phó giám đốc sở để thân trần được tiếp kiến Thủ tướng?
Hạ Tưởng trong đầu còn chưa kịp hiện lên một ý vui mừng, muốn rút tay về, nhưng Thủ tướng Hà nắm thật sự nhanh, đành phải xấu hổ nói:
- Thủ tướng, tôi không biết ngài đã tới... Tôi, tôi đi thay chút quần áo.
- Không cần, bản sắc nam nhi là như thế này, ở trước mặt tôi, cậu chính là cậu, vừa rồi cậu và anh em công nhân sóng vai đứng chung một chỗ chống lại nước lũ, tôi và Thạch Sinh ở phía sau nhìn thấy rõ ràng. Cánh tay trần thì có làm sao? Lúc còn trẻ, tôi cũng từng để tay trần làm việc. Đàn ông để cánh tay trần mới là hảo hán, không mất mặt.
Hà Đông Thần vỗ vỗ lên vai Hạ Tưởng, xúc động nói.
- Trước chịu khổ, về sau hưởng phúc, mới là phong cách phát triển của mỗi một cán bộ đảng viên, không ít người ngoài miệng chỉ nói hay, còn cậu thì thật sự làm được.
Hạ Tưởng muốn nói gì, mà lại không còn hơi để mà nói, không thể nói ra miệng.
Hà Đông Thần nhìn về phía sau Hạ Tưởng, hỏi một câu:
- Hai người họ là ai?
Trần Thiên Vũ và Biện Tú Linh thấy Thủ tướng đại giá quang lâm, tim đập nhanh hơn, vô cùng hồi hộp, không ngờ, rất không ngờ, không nghĩ tới Thủ tướng đi tới tuyến đầu chống lũ cứu tế, hơn nữa còn không có gióng trống khua chiêng, làm cho bọn họ rất nhiều bất ngờ, cũng cảm thấy vui mừng. May mắn không làm Bí thư Hạ mất mặt, không có bôi tro trát trấu lên mặt quận Hạ Mã.
Tuy nhiên vừa nghĩ tới trên người mình đang rất bẩn thỉu, không khỏi có chút xấu hổ.
Hạ Tưởng vội giới thiệu:
- Phó chủ tịch thường trực quận Trần Thiên Vũ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Biện Tú Linh.
Thủ tướng lại chủ động đưa tay đến, theo thứ tự cùng hai người bắt tay, cổ vũ hai người vài câu, lại hỏi cụ thể tình huống và chi tiết vừa rồi chống lại nước lũ.
Trần Thiên Vũ và Biện Tú Linh đều trả lời theo sự thật.
Cho dù hai người cảm xúc dâng trào, nhưng không có một chút ý tưởng kể công, bởi vì đầu óc họ đã hoàn toàn bị nước lũ chiếm cứ, hơn nữa cũng quá mệt mỏi rồi, vừa rồi khi vật lộn với nước lũ còn có thể kiên trì, hiện tại buông lỏng, chỉ cảm thấy cả người đau, đầu đau muốn nứt ra, nếu không phải cứng rắn chống đỡ, đã sớm ngã quỵ.
Thủ tướng cũng nhìn thấy thể lực bọn họ hết chống đỡ được, vừa định cho người an bài bọn họ nghỉ ngơi, Hạ Tưởng bỗng nhiên nói một câu:
- Thủ tướng, tôi có một tình huống muốn báo cáo một chút...
Thủ tướng khẽ gật đầu:
- Cậu nói đi.
Hạ Tưởng há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói ra, lại thẳng tắp mà ngã xuống —— cuối cùng hắn đã không thể chống đỡ được, trực tiếp hôn mê ở trước mặt Thủ tướng!
Cũng không ai gần Hạ Tưởng bằng Thủ tướng, cũng thật không ngờ là Thủ tướng đưa tay ra tự mình đỡ Hạ Tưởng, lại ngăn người khác hỗ trợ, chỉ để Diệp Thạch Sinh giúp đỡ —— đường đường là Thủ tướng Quốc vụ viện cùng nhân vật số một tỉnh Yến Diệp Thạch Sinh, hai người cùng nhau giúp đỡ Hạ Tưởng, nhẹ nhàng mà đặt Hạ Tưởng lên giường...
Hạ Tưởng hôn mê chỉ sợ là kiểu hôn mê cao cấp nhất trong nước, được Thủ tướng và Bí thư Tỉnh ủy tự mình nâng lên trên giường, chẳng những chưa từng có hơn nữa về sau cũng không có, chăc chắn là người đầu tiên, có khi cũng là người duy nhất.
Trước tất cả quy tắc của quan trường cần chú ý tuyệt đối không sai sót, rất khó tái xuất hiện cán bộ có dũng khí như Hạ Tưởng, không nể mặt Thủ tướng mà trực tiếp hôn mê.
Quan Thần
Hạ Tưởng bi phẫn mà hô to một tiếng:
- Các anh em, hôm nay tôi rất tự hào, bởi vì chúng ta không ai lui ra sau một bước. Hơn 300 người chúng ta làm thành một bức tường bằng máu thịt bảo vệ 10 vạn dân của quận Hạ Mã, mặc kệ có thể kiên trì đến lúc cuối cùng hay không, tôi chỉ muốn nói với mọi người một điều, mọi người là anh hùng của nhân dân, là ân nhân của quận Hạ Mã, là anh em tốt nhất của tôi!
- Còn có tôi!
Biện Tú Linh nghe được sự bi tráng và bất đắc dĩ trong lời nói của Hạ Tưởng, biết rằng sau khi đợt sóng lũ thứ ba lao tới, đội ngũ có khả năng bị tách ra, có người khả năng sẽ chết, hơn nữa bọn họ cố gắng khả năng sắp thành lại bại. Nhưng, tất cả mọi người không hối hận, không có tiếc nuối, bởi vì bọn họ đã cố gắng, bọn họ đã đấu tranh, bọn họ đã thực sự cố hết sức.
Cô cũng vậy, cô cùng với mọi người, dù cho bị lũ lụt cuốn đi, cô cũng không lùi lại một bước. Có khi ở trước mặt thiên tai, dưới máu nóng tuôn trào của muôn người một ý chí vững như thành đồng, chết cũng không là cái gì, trong xương cốt mỗi người đều có một tinh thần khí khái không sợ chết. Tuy rằng là một nữ nhân, cũng từng ở trong quan trường đủ lâu, nhưng vào giờ khắc này, cả người cũng sôi trào tinh thần không sợ chết giống mấy người đàn ông.
Hạ Tưởng từng bước một, đi nhanh về phía trước, trầm mặc, làm việc nghĩa không được chùn bước. Người phía sau vẻ mặt cũng như thế, đều chứa ánh mắt kiên định, cắn chặt hàm, mặc cho cơn lũ sắp đổ ập tới cũng không ảnh hưởng tới 200 người, đối mặt cơn sóng gió lớn, đi nhanh về phía trước, không ai thấy bi thương, không có lời nói hùng hồn, là một sức mạnh vô hình mà xuyên thấu lòng người, mỗi bước một dấu chân, dường như mỗi một bước đều ghi dấu trong tim, thong thả mà kiên định, bi tráng mà tuyệt vọng, dùng ngực để chống lại cơn sóng dữ cuôi cùng đang tới.
... Cảnh tượng này, lưu lại trong mắt rất nhiều người, bao gồm mấy trăm cảnh sát vừa mới chạy tới, bao gồm Bí thư Tỉnh ủy Diệp Thạch Sinh, bao gồm cảnh sát hộ tống của Thủ tướng Quốc vụ viện Hà Đông Thần!
Lúc đầu cảnh sát đã sớm tới, nhưng Tỉnh ủy đột nhiên nhận được thông báo, nói là Thủ tướng đích thân tới thị sát tuyến đầu của thành phố Yến chống lũ, Tỉnh ủy lập tức hoạt động tốc độ cao nhất, chuẩn bị nghênh đón Thủ tướng đến. Thôi Hướng đề nghị, sau khi đợi Thủ tướng Hà tới, rồi mới để cảnh sát vũ trang cùng thủ tướng đi thị sát ở tuyến đầu, Thủ tướng thị sát chỗ nào, thì cảnh sát vũ trang quan binh đi theo đến chỗ đó.
Diệp Thạch Sinh hơi do dự nhưng cũng đồng ý. Bởi vì quân đội cảnh sát vũ trang của tỉnh Yến chưa có kinh nghiệm chống lũ. Hơn nữa phần lớn bị điều động tới hồ chứa nước Nam Sơn, một bộ phận lại khẩn cấp đến trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu, chỉ còn phần nhỏ điều tới quận Hạ Mã, bảo vệ sông Hạ Mã. Hơn nữa Diệp Thạch Sinh cũng không biết sức mạnh của nước lũ lớn thế nào, theo lời của Thôi Hướng, nước lũ đi qua 20 km mới tới quận Hạ Mã thì nước lũ cũng không còn sức mạnh mấy.
Vẫn là bảo vệ sự an nguy ủa Thủ tướng quan trọng hơn, mà cảnh sát vũ trang thì chưa có kinh nghiệm chống lũ, nên để bảo vệ Thủ tướng an toàn là việc hàng đầu. Bởi vậy, vẫn cứ đợi Thủ tướng tới, quân đội cảnh sát vũ trang mới hộ tống Thủ tướng tiến đến quận Hạ Mã.
Thủ tướng chỉ định muốn tới thị sát sông Hạ Mã, đầu tiên tới bộ chỉ huy quận Hạ Mã, nghe Lý Hàm nói Hạ Tưởng ở tuyến đầu chống lũ, chỉ cùng mấy trăm công nhân chống lũ, Vẻ mặt Thủ tướng lúc này biến đổi, giận giữ khiển trách Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố quấy rối, vì sao không điều động cảnh sát và quân đội đi chống lũ, mà để cho công nhân vốn không có kinh nghiệm chống lũ ngăn cản nước lũ, như vậy là sao?
Thủ tướng tức giận, Hồ Tăng Chu khúm núm, không dám nói gì. Phó Tiên Phong lấy cớ để đảm bảo đập chứa nước Nam Sơn cấp nước cho thủ đô, gần như điều động toàn bộ lực lượng, ông có thể không đồng ý hay sao? Không đồng ý chính là hy sinh ích lợi trung ương để đổi lấy ích lợi cục bộ, là biểu hiện không có cái nhìn đại cục. Thủ tướng trực tiếp phê bình, ông lại không thể ăn ngay nói thật, nói thật, là chỉ trích trung ương không đúng, mà ông thì không có dũng khí nói cái này.
Lúc Thủ tướng và mọi người cùng nhau đi tới, nhìn thấy đầu tiên chính là phía trên bãi đất toàn anh em công nhân nằm hôn mê ngổn ngang, Thủ tướng đầu tiên là đỏ mắt, lập tức chỉ đạo chăm sóc anh em công nhân. Ông đi tới cạnh một công nhân nhìn qua không đến 20 tuổi, cầm thật chặt tay y, cảm thán nói:
- Cậu là đứa con quý của nhân dân, là anh hùng nhân dân!
Đó là thanh niên đã không cùng Hạ Tưởng bê máy bơm nước tên là Đường Dật, y cũng không biết người vừa nói trước mắt là Thủ tướng, mới nghỉ ngơi trong chốc lát cảm thấy khôi phục một chút thể lực, giãy dụa đứng lên, lấy tay chỉ ra tường người ở xa xa:
- Mau, mau giúp Bí thư Hạ, anh ta sắp không chịu nổi rồi.
Vừa mới dứt lời, trước mắt tối sầm, lại hôn mê tiếp.
Thủ tướng cố nén lệ nóng, quay đầu lại nói với Diệp Thạch Sinh:
- Đồng chí Thạch Sinh, đây là một thanh niên tốt, ông nhất định phải thay tôi chăm sóc tốt cho cậu ta, chờ cậu ta tỉnh, nói rằng tôi Hà Đông Thần cũng muốn cảm ơn những cống hiến của cậu ấy.
Diệp Thạch Sinh vội gật đầu một cái, đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh. Thủ tướng trịnh trọng phó thác, ai dám không để ở trong lòng? Ngay lập tức có nhân viên hộ tống để tâm ghi nhớ, sau này khi Đường Dật thức tỉnh, còn có chuyên gia đưa đến phòng bệnh đặc biệt chăm sóc. Sau khi khỏe lại còn an bài Đường Dật vào đại học, sau này sau khi Đường Dật tốt nghiệp đại học, thuận lợi theo chính trị, bởi vì đã chịu ảnh hưởng của Hạ Tưởng, lúc bước vào quan trường, vẫn làm quan thanh liêm.
Cảnh sát và quân đội đều muốn ở trước mặt Thủ tướng thể hiện một chút, cho rằng vì bọn họ vừa đến, khẳng định có thể thành công ngăn chặn nước lũ, so với đội ngũ công nhân không chính quy mà nói, bọn họ mới là lực lượng vững chắc nhất để đảm bảo sinh mệnh và tài sản của nhân dân.
Nhưng mà khi tới trực tiếp đây, tất cả mọi người kinh ngạc. Cảnh tượng trước mắt, đều như một tiếng vang đánh vào trong lòng đám cảnh sát và quân đội, anh em công nhân ngã trái ngã phải, dù bọn họ không có trang phục thống nhất, không có chỉ huy thống nhất, nhưng tinh thần dũng cảm tiến tới, khí khái làm việc nghĩa không chùn bước, còn có nghị lực dù chết không chịu chịu thua, đều khiến đám cảnh sát quân đội những người đàn ông nhiệt huyết này, ai ai cũng đỏ mắt, trong lòng mỗi người đều dựng lên một tấm bia to.
Bọn họ chỉ là công nhân xây dựng bình thường, là dân công, không được hệ thống mà trải qua huấn luyện, không có ý chí giống quân nhân, nhưng tình cảm nhiệt huyết của bọn họ giống nhau.
Cũng không biết là ai bắt đầu, không nói gì mà giơ tay chào theo nghi thức quân đội, theo sau, tất cả cảnh sát quân nhân nghiêm nghị mà đứng, hướng về anh em công nhân trên mặt đất, đều chỉnh tề mà nghiêm trang kính chào theo nghi thức quân đội!
Cảnh tượng trang nghiêm, lòng người trang nghiêm, Hà Đông Thần hai tay nắm chặt, nhìn về nơi xa đang có bóng dáng của Hạ Tưởng trong dòng nước, rốt cục lệ nóng tràn mi mà ra ngoài. Lại nhìn thấy Biện Tú Linh ở sau lưng tường người, một nữ nhân, tóc rối loạn, cả người là bùn nước, càng không ngừng vung hai tay, hiển nhiên là vì cổ vũ mọi người, mà một hàng dài công nhân, lung lay sắp đổ, rồi lại ngoan cường mà đứng thẳng.
Đã từng biết qua các cách phòng chống đại hồng thủy, nhìn thấy vô số cảnh tượng cảm động, trong lồng ngực Thủ tướng bắt đầu hiện lên sự xúc động chưa từng có từ trước tới nay.
Ông từng nhìn thấy cảnh tượng Bí thư Thành ủy, Thị trưởng nhảy vào dòng nước lũ cuồn cuộn, cũng thấy rất nhiều cảnh sát và quân nhân liên kết tạo thành tường người, nhưng cảnh tượng trước mắt làm cho sống mũi ông cay cay, cổ họng nghẹn lại, không vì cái gì khác, mà chỉ vì Hạ Tưởng, hắn đứng ở giữa đám người, là chỗ sức nước đánh vào mạnh nhất.
Chỉ vì một cán bộ nữ, quên mình là nữ nhân nên lúc đối mặt sinh mạng nguy hiểm không tránh ở chỗ cao, mà là đứng ở chỗ nguy hiểm nhất, vì mọi người mà hò hét cố gắng.
Bọn họ không phải thể hiện, bởi vì dù bọn họ biết không có đường lui, vẫn như cũ anh dũng tiến về phía trước, không biết có lãnh đạo cấp trên để ý, chỉ vì bảo vệ ích lợi dân chúng, mà liều mạng chiến đấu. Nếu các nơi khác cán bộ đều có tình cảm và nhiệt huyết giống bọn họ, tinh thần chí công vô tư giống nhau, quốc gia sợ gì mà không hùng mạnh, trăm họ lo gì không an cư lạc nghiệp? Nguồn: http://truyenfull.vn
Hà Đông Thần không nghĩ tới, ông chưa từng cảm động vì cán bộ cấp Giám đốc sở thậm chí cấp phó tỉnh hăng hái chiến đấu ở tuyến đầu, cũng chưa từng rơi lệ vì biểu hiện của cảnh sát và quân nhan trong lúc chống lũ, giờ khắc này, là một mình Hạ Tưởng và một đám anh em công nhân đang ngã trái ngã phải, mà cái mũi cay cay, nghẹn lời, lệ nóng chảy dài.
Bọn họ chính là nam nhi nhiệt huyết, không cầu danh, không cầu lợi, không vì có lãnh đạo cấp trên mà thể hiện chính mình, bọn họ chỉ có điều duy nhất đó là vì dân chúng làm tốt việc, chỉ muốn bảo vệ sông Hạ Mã, nhất phương bình an.
Hà Đông Thần nước mắt chảy dài mà nhìn về phía Diệp Thạch Sinh:
- Đồng chí Thạch Sinh, đồng chí Hạ Tưởng là người trẻ tuổi chín chắn dám làm nhất mà tôi thấy, ở chỗ lãnh đạo có đồng chí tốt như vậy thật là quý báu, ông hẳn là cảm thấy tự hào. Yến Triệu nhiều khẳng khái bi ca chi sĩ, hôm nay tôi muốn nói, sông Hạ Mã là một sông thử vàng, mà chiếu lên chính là lòng người, là lương tâm và tính giai cấp sáng vàng rực rỡ!
Diệp Thạch Sinh cũng rơm rớm nước mắt, ông cả đời làm quan ở bao nhiêu nơi, cũng biết qua bao nhiêu cán bộ lớn nhỏ, Hạ Tưởng là người thứ nhất khiến ông thực sự cảm động. Ông liền vung tay lên nói:
- Mời Thủ tướng hạ lệnh!
Hà Đông Thần hướng về toàn thể cảnh sát và quân nhân mà nói:
- Các đồng chí, bọn họ đều là công nhân, ở giữa bọn họ có Bí thư Quận ủy, còn có cán bộ nữ, các cậu phải nhớ kỹ, trước cứu người, sau giải nguy.
- Báo cáo thủ trưởng, làm không xong nhiệm vụ, chúng tôi không mặt mũi nào trở về gặp ngài!
Người chỉ huy đám quân nhân kiên định mà lập quân lệnh trạng. Một đám anh em công nhân có thể tự phát mà ngăn cản nước lũ tấn công, bọn họ thân là bộ đội của nhân dân, nếu mà lùi bước, trên là xin lỗi quốc gia, dưới sẽ không mặt mũi nào gặp lại hương thân phụ lão.
Hơn 200 quân binh như giao long rời bến, đều lần lượt nhảy vào bên trong nước lũ, sau một lát, vừa lúc kịp lúc con sóng lũ thứ ba ập đến, nhận thay một kích trí mạng cho đám người của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cuối cùng thấy cứu binh đến, chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi dưới đất. Tâm lực hắn đều mệt mỏi quá độ, bây giờ có thể đứng vững cũng đã là kỳ tích.
Còn một bộ phận quân binh, đem những công nhân đã mỏi mệt đưa đến địa điểm an toàn, Hạ Tưởng còn muốn kiên trì, lại bị hai quân nhân cưỡng ép, cả Trần Thiên Vũ và Biện Tú Linh cùng nhau lôi đi đưa đến chỗ an toàn.
Hạ Tưởng chỉ nghĩ cảnh sát và quân binh theo mệnh mà tới, cũng không có để ý đến ai cùng đến với cảnh sát và quân đội. Hắn không thể không nghĩ tới an nguy của sông Hạ Mã, hướng về phía Trần Thiên Vũ hô:
- Thiên Vũ, xem thay cho anh em công nhân còn lại, ai còn sức lực, tiếp tục lấp bao cát, phải bảo đảm sông Hạ Mã an toàn tuyệt đối. Tiêu Ngũ, tiếp tục bơm nước, mực nước sông Hạ Mã dâng lên tới mức cảnh báo, thì vẫn có sự nguy hiểm...
Hạ Tưởng vừa hô lên, rất nhiều công nhân đang nằm trên mặt đất nghe được, lập tức nghiêng người lại đứng dậy, không nói hai lời lại lần nữa lao đến chỗ chống lũ.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Hà Đông Thần và Diệp Thạch Sinh, lại thêm vài phần đánh giá về Hạ Tưởng. Không giả vờ, hoàn toàn là biểu lộ tự nhiên, bởi vì Hạ Tưởng không biết ở cách đó không xa chính là Thủ tướng Quốc vụ viện và Bí thư Tỉnh ủy!
Rất nhiều công nhân cũng không biết Diệp Thạch Sinh và Hà Đông Thần là người nào, bọn họ cho dù thường xuyên xem TV, cũng cảm thấy Bí thư Tỉnh ủy và Thủ tướng cách bọn họ rất xa, cũng không chắc nhớ rõ hình dáng. Cho dù nhớ rõ, đối diện với nước lũ trước mặt, thì trong mắt bọn họ chỉ có nước lũ và Hạ Tưởng, không có Bí thư Tỉnh ủy và Thủ tướng.
Hà Đông Thần vẫn là lần đầu tiên thị sát hiện trường mà bị người khác không để ý tới, ông cũng không nghĩ đến chuyện đó, thấy Hạ Tưởng đã bình an, trên mặt mới hơi chút thoải mái một chút:
- Thạch Sinh, hỏi thành phố Yến ai đã quyết định xả lũ? Đập chứa nước Nam Sơn vì sao bị vỡ? Điều tra rõ nguyên nhân chưa, ai phải chịu trách nhiệm, điều tra rõ ràng. Nhiều lúc khi xảy ra thiên tai, dân chúng của chúng ta đã làm ra sự hy sinh vô ích rất lớn, đều là nhân họa tạp thành.
Diệp Thạch Sinh gật gật đầu, ông tuy rằng không rõ nguyên nhân nào tạo ra tình thế lúc này, nhưng cũng nghe được một ít, nói là bởi vì Phó Tiên Phong chỉ huy bất lực mới làm cho đập chứa nước Nam Sơn nước lũ trên núi đổ xuống. Thủ tướng đã lên tiếng, chỉ sợ chuyện này phải có một kết luận mới được, mấu chốt là, Thủ tướng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng chống lũ cảm động của Hạ Tưởng, còn bị Hạ Tưởng làm cho cảm động mà chảy nước mắt. Ông cũng hiểu biết tính tình của Thủ tướng, rất ít có giọng điệu như đinh đóng cột mà nói chuyện, nhưng tính cách lại như gương sáng.
Sự việc của đập chứa nước Nam Sơn, phải giải thích rõ ràng cho trung ương.
…
- Bí thư Hạ, phát hiện thi thể một người!
Có công nhân ở bên cạnh một bao cát phát hiện một thi thể người già, người già đã chết lâu ngày, hiển nhiên không biết là bị nước lũ cuốn từ đâu tới đây.
- Đem cụ già lau rửa sạch sẽ, đưa lên trên sườn núi.
Hạ Tưởng thấy cả người cụ bẩn quá, áo cũng bị cuốn trôi đi, không khỏi sinh lòng trắc ẩn, cởi áo đắp lên người cụ già. Người chết là chuyện lớn, tôn kính người chết là mỹ đức truyền thống của người trong nước.
Hạ Tưởng lại tiếp tục cùng công nhân bê bao cát.
Hà Đông Thần từ xa nhìn thấy thế, hơi hơi thở dài:
- Có lúc cậu ta là tấm gương cho cán bộ đảng viên, có lúc lại là người mà nhóm công nhân tin cậy nhất, có lúc, lại là một người trẻ tuổi hiểu được truyền thống mỹ đức phải làm thế nào cho một cụ già đã chết, Thạch Sinh, quốc gia nếu có thêm vài cán bộ trẻ tuổi giống Hạ Tưởng, chúng ta cũng có thể thoải mái mà chuyển giao.
Diệp Thạch Sinh ngoại trừ gật đầu, còn có thể nói được gì? Những gì Hạ Tưởng đã làm thực sự làm ông cảm động, để ông hiểu rõ, so sánh với Phó Tiên Phong, trên người Hạ Tưởng đầy ánh hào quang luôn lóe sáng. Mà Phó Tiên Phong đừng nói cùng Hạ Tưởng so sánh, chính là cùng Khâu Tự Phong, Mai Thái Bình so sánh, cũng là khiếm khuyết rất nhiều.
Thành phố Yến có Thị trưởng là Phó Tiên Phong, cũng không phải may mắn của nhân dân thành phố Yến.
...
Bởi vì có cảnh sát và quân đội tham gia, nước lũ nhanh chóng được khống chế. Hạ Tưởng lại bận rộn hơn mười phút, mới nghỉ ngơi một hơi. Hắn và Trần Thiên Vũ cùng nhau, đưa Biện Tú Linh trở lại trên bãi đất nơi làm sở chỉ huy lâm thời —— sau khi cảnh sát quân đội tới, trên bãi đất dựng một chỗ lều tạm, cũng không ai nói cho Hạ Tưởng biết ai tới, hắn cũng không rảnh để hỏi, cho nên cũng không có nghĩ nhiều, ba người liền cùng nhau đi vào trong lều.
Vừa mới vào cửa, một người đi tới trước mặt, vẻ mặt ngưng trọng, bên trong ánh mắt có sự an ủi và thưởng thức, liền cầm tay hắn:
- Đồng chí Hạ Tưởng, vất vả rồi!
Hạ Tưởng theo bản năng mà cầm tay đưa tới, tập trung nhìn vào, lập tức hoảng sợ, a, không ngờ là Thủ tướng. Là Thủ tướng cũng không phải lý do khiến hắn kinh ngạc, mà là hiện tại trên người hắn, một thân bùn nước, trên tay cũng bẩn không ra kiểu gì, lại bị Thủ tướng cầm hai tay —— còn ra thể thống gì nữa?
Chỉ sợ hắn là người đầu tiên trong cán bộ cấp Phó giám đốc sở để thân trần được tiếp kiến Thủ tướng?
Hạ Tưởng trong đầu còn chưa kịp hiện lên một ý vui mừng, muốn rút tay về, nhưng Thủ tướng Hà nắm thật sự nhanh, đành phải xấu hổ nói:
- Thủ tướng, tôi không biết ngài đã tới... Tôi, tôi đi thay chút quần áo.
- Không cần, bản sắc nam nhi là như thế này, ở trước mặt tôi, cậu chính là cậu, vừa rồi cậu và anh em công nhân sóng vai đứng chung một chỗ chống lại nước lũ, tôi và Thạch Sinh ở phía sau nhìn thấy rõ ràng. Cánh tay trần thì có làm sao? Lúc còn trẻ, tôi cũng từng để tay trần làm việc. Đàn ông để cánh tay trần mới là hảo hán, không mất mặt.
Hà Đông Thần vỗ vỗ lên vai Hạ Tưởng, xúc động nói.
- Trước chịu khổ, về sau hưởng phúc, mới là phong cách phát triển của mỗi một cán bộ đảng viên, không ít người ngoài miệng chỉ nói hay, còn cậu thì thật sự làm được.
Hạ Tưởng muốn nói gì, mà lại không còn hơi để mà nói, không thể nói ra miệng.
Hà Đông Thần nhìn về phía sau Hạ Tưởng, hỏi một câu:
- Hai người họ là ai?
Trần Thiên Vũ và Biện Tú Linh thấy Thủ tướng đại giá quang lâm, tim đập nhanh hơn, vô cùng hồi hộp, không ngờ, rất không ngờ, không nghĩ tới Thủ tướng đi tới tuyến đầu chống lũ cứu tế, hơn nữa còn không có gióng trống khua chiêng, làm cho bọn họ rất nhiều bất ngờ, cũng cảm thấy vui mừng. May mắn không làm Bí thư Hạ mất mặt, không có bôi tro trát trấu lên mặt quận Hạ Mã.
Tuy nhiên vừa nghĩ tới trên người mình đang rất bẩn thỉu, không khỏi có chút xấu hổ.
Hạ Tưởng vội giới thiệu:
- Phó chủ tịch thường trực quận Trần Thiên Vũ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Biện Tú Linh.
Thủ tướng lại chủ động đưa tay đến, theo thứ tự cùng hai người bắt tay, cổ vũ hai người vài câu, lại hỏi cụ thể tình huống và chi tiết vừa rồi chống lại nước lũ.
Trần Thiên Vũ và Biện Tú Linh đều trả lời theo sự thật.
Cho dù hai người cảm xúc dâng trào, nhưng không có một chút ý tưởng kể công, bởi vì đầu óc họ đã hoàn toàn bị nước lũ chiếm cứ, hơn nữa cũng quá mệt mỏi rồi, vừa rồi khi vật lộn với nước lũ còn có thể kiên trì, hiện tại buông lỏng, chỉ cảm thấy cả người đau, đầu đau muốn nứt ra, nếu không phải cứng rắn chống đỡ, đã sớm ngã quỵ.
Thủ tướng cũng nhìn thấy thể lực bọn họ hết chống đỡ được, vừa định cho người an bài bọn họ nghỉ ngơi, Hạ Tưởng bỗng nhiên nói một câu:
- Thủ tướng, tôi có một tình huống muốn báo cáo một chút...
Thủ tướng khẽ gật đầu:
- Cậu nói đi.
Hạ Tưởng há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói ra, lại thẳng tắp mà ngã xuống —— cuối cùng hắn đã không thể chống đỡ được, trực tiếp hôn mê ở trước mặt Thủ tướng!
Cũng không ai gần Hạ Tưởng bằng Thủ tướng, cũng thật không ngờ là Thủ tướng đưa tay ra tự mình đỡ Hạ Tưởng, lại ngăn người khác hỗ trợ, chỉ để Diệp Thạch Sinh giúp đỡ —— đường đường là Thủ tướng Quốc vụ viện cùng nhân vật số một tỉnh Yến Diệp Thạch Sinh, hai người cùng nhau giúp đỡ Hạ Tưởng, nhẹ nhàng mà đặt Hạ Tưởng lên giường...
Hạ Tưởng hôn mê chỉ sợ là kiểu hôn mê cao cấp nhất trong nước, được Thủ tướng và Bí thư Tỉnh ủy tự mình nâng lên trên giường, chẳng những chưa từng có hơn nữa về sau cũng không có, chăc chắn là người đầu tiên, có khi cũng là người duy nhất.
Trước tất cả quy tắc của quan trường cần chú ý tuyệt đối không sai sót, rất khó tái xuất hiện cán bộ có dũng khí như Hạ Tưởng, không nể mặt Thủ tướng mà trực tiếp hôn mê.
Quan Thần
Đánh giá:
Truyện Quan Thần
Story
Chương 759: Khen chê đều có người sau đánh giá
10.0/10 từ 34 lượt.